← Ch.02 | Ch.04 → |
Hắn nói: "Đời này ta chỉ có một thê tử, tuyệt đối không phản bội."
Thừa tướng cực kỳ tức giận, Tạ Vân Nhi lại bước ra, nói nàng ta có thể không cần Hậu vị, ngày sau chỉ cần phong nàng ta làm Công chúa, tôn quý cả đời, vậy thì cũng được coi là đã lập liên minh.
Cứ như vậy, Chu Nguyên Kỳ và Thừa tướng liên thủ, từng bước nắm giữ thực quyền.
Mà Tạ Vân Nhi cực kỳ dịu dàng kia.
Chu Nguyên Kỳ hổ thẹn với nàng ta nên tìm đủ mọi cách nhân nhượng, dành tất cả dịu dàng.
Có lẽ, ban đầu chỉ là để bù đắp.
Nhưng sau đó...
Nữ tử dịu dàng hơn ta một vạn lần kia dùng chút thủ đoạn vụng về để chứng minh ta vênh váo, hung hăng như thế nào. Ta còn chưa làm gì cả thì nàng ta đã dễ dàng rơi nước mắt, khóc lóc thương tâm.
Chu Nguyên Kỳ, tựa hồ cũng không tin tưởng ta như vậy.
Ta cúi đầu nhìn thoáng qua đôi tay của mình.
Trên lòng bàn tay có rất nhiều vết sẹo, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn. Mà những thứ này đều do Tạ Vân Nhi ban tặng.
Nàng ta nói vừa gặp đã thân với ta, gọi ta là tỷ tỷ.
Một mặt sai người bắt ta lại, nàng ta cầm một con d. a. o nhỏ, vạch xuống mấy vết sẹo trên tay ta.
Nàng ta nói: "Loại nữ tử có thân phận đê tiện như ngươi có tư cách gì ở bên cạnh Chu Nguyên Kỳ chứ? Hôm nay ta sẽ phế đôi tay này của ngươi, để xem chàng có thể vì ngươi làm đến mức nào?"
Bồ Tát tiên nữ ngày xưa đã biến thành ác quỷ, giương nanh múa vuốt trước mặt ta.
Ta mang bàn tay m. á. u tươi đầm đìa kia tìm Chu Nguyên Kỳ.
Ta cho rằng hắn sẽ tin tưởng lời nói của ta, bởi vì đây vốn là sự thật.
Nhưng hắn lại dời mắt đi, nhìn về phía Tạ Vân Nhi đang rưng rưng nước mắt.
Hắn nói: "Vân Nhi xuất thân cao quý, đương nhiên sẽ có chút kiêu ngạo. Nhưng bản tính nàng ấy không xấu, nếu không phải là nàng hung hăng bức bách, nàng ấy sẽ không cẩn thận làm nàng bị thương trong lúc tức giận. A Nghênh, nếu là do nàng ấy không cẩn thận thì không cần phải đòi một lời giải thích, ngược lại là nàng quá hẹp hòi rồi."
Người bị thương là ta, người bị quở trách lòng dạ hẹp hòi vẫn là ta.
Vế trước, ta sẽ rất tức giận.
Nhưng với vế sau, đó là nỗi khiếp sợ vì tan nát cõi lòng, quá đau đớn.
Lần đó ta bị thương...
Hắn đã nói chỉ cần hắn còn sống một ngày, tuyệt không cho phép người khác làm tổn thương đến ta.
Nếu hắn không làm được thì ta sẽ phải tự lo cho mình.
Cho nên, ta cầm thanh đao nhuốm m. á. u kia, đi tìm Tạ Vân Nhi.
Nhưng không đợi ta động thủ, Chu Nguyên Kỳ đã chạy tới trước một bước, bảo vệ nàng ta ở phía sau, còn hung hăng đẩy ta ngã xuống đất.
Hắn nói: "Chẳng qua chỉ là trò đùa giỡn của tiểu nữ nhi, Vân Nhi cũng chỉ muốn đùa giỡn với nàng mà thôi, sao tâm địa nàng lại ác độc như vậy, vậy mà lại muốn tổn thương nàng ấy? Nàng ấy không giống nàng, nàng ấy rất yếu ớt, sẽ bị nàng dọa sợ đó."
Cũng từ khi đó trở đi...
Ta dần ý thức được, Chu Nguyên Kỳ trước kia trong mắt ta đã không còn nữa.
3.
Dứt khỏi dòng hồi tưởng, ta nhìn thấy cửa đại điện vừa bị đẩy ra.
Chu Nguyên Kỳ mặc hỉ bào đỏ thẫm, dắt tân nương tử bên cạnh, từng bước một đi tới trước mặt ta.
"A Nghênh, hôm nay... là đại hôn của ta."
Hắn nói xong liền ngồi xổm xuống, ý đồ đưa tay chạm vào mặt ta.
Ta lập tức quay đầu qua.
Biên độ động tác quá lớn, cho nên xích sắt giam cầm tứ chi ta cũng phát ra tiếng vang.
Nói ra có hơi buồn cười, Chu Nguyên Kỳ từng đau lòng bởi vì ta rơi lệ, cũng bởi vì ta bị thương mà không quan tâm g. i. ế. c c. h. ế. t những người đã làm tổn thương ta.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |