"Chị, chị có thấy 💰ư-ớⓝ-𝖌 không?" (Cao H)
← Ch.30 | Ch.32 → |
Giây tiếp theo, Trần Cảnh Hòa cúi đầu xuống.
hoa huy*t 𝖗●⛎●ⓝ ⓡ●ẩ●𝐲 bị miệng Trần Cảnh Hòa bao lấy, đầu lưỡi đảo quanh miệng huyệt, thi thoảng còn dùng sức hút một cái.
"A!"
Trong đầu Châu Y 𝐧-ổ ✝️ц-𝓃-ℊ, thắt lưng căng ra, cắn chặt môi dưới, theo bản năng 𝖐ẹ_🅿️ cⓗ_ặ_✞ hai chân, nhưng lại chỉ càng κẹ.𝖕 c.♓ặ.𝐭 Trần Cảnh Hòa hơn.
Đầu lưỡi ấm nóng ra ra vào vào, mỗi lần đều chỉ ở mức nông, huyệt nhỏ bị 𝒸-ọ 𝖝á-ⓣ vừa rát vừa mềm.
"Ưm... Rát quá... A..."
Trần Cảnh Hòa không tiếp tục dùng đầu lưỡi nữa, sau khi ấn chặt chân Châu Y, Trần Cảnh Hòa nhẹ nhàng ngậm lấy â_Ⓜ️ v_ậ_✝️, hít một hơi rồi lại ngừng, khi hít còn kéo nhẹ ra, lúc ngừng thì dán môi lên trên, chạm đầu lưỡi vào.
Lặp đi lặp lại.
Toàn thân Châu Y chảy mồ hôi, tóc dính trên trán, trong mắt phủ hơi nước. Cô không chịu được Trần Cảnh Hòa làm như vậy, Trần Cảnh Hòa còn hết lần này tới lần khác dùng hàm răng mài vào â/m h/ộ mẫn cảm. Sau khi dùng đầu lưỡi đẩy hai cánh môi â/m h/ộ 𝖒ề*𝐦 𝐦ạ*ï kia ra thì ngậm lấy khối thịt nhỏ mẫn cảm, không ngừng 𝐥·ıế·Ⓜ️ mú_т.
Tiếng nước rõ ràng luẩn quẩn trong phòng.
Bây giờ cô đã mềm nhũn cả người, trong 𝖙.h.â.𝐧 t.h.ể còn dâng lên một cảm giác kỳ quái, cô muốn đi tiểu. Tâm hồn thiếu nữ xấu hổ khiến cho Châu Y không thể tiếp tục trước mặt Trần Cảnh Hòa, cô muốn đẩy Trần Cảnh Hòa ra, nhưng không có chút sức lực nào.
"... Chị muốn... Đi tiểu..." Châu Y thở không ra hơi, một câu bị đứt thành hai đoạn mới nói xong.
"... Em thả chị ra mau... Ưm a..."
Châu Y sắp không chịu nổi rồi, cảm giác kỳ dị trong †♓â.𝐧 𝐭𝖍.ể khiến cô trở nên 〽️_ê m_𝒶_n. Nhưng Trần Cảnh Hòa không thả tay, cô cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể vô lực lắc hông.
Loại cảm giác muốn đi tiểu này nhanh chóng bị ép lên cao trào. Trần Cảnh Hòa dùng đầu lưỡi khiêu khích hoa huy*t, đầu lưỡi theo khe hở hơi khép lại kia, 𝖑ℹ️●ế●𝖒 thật mạnh từ dưới lên trên, một bàn tay rảnh rỗi rơi trên â.ɱ ✅ậ.𝐭, ngón tay ma sát â_𝖒 ⓥ_ậ_т.
Chỗ đùi đã bắt đầu hơi co rút, κ♓_𝑜á_1 ⓒ_ả_ⓜ tê dại chồng chất trong 𝐭.♓â.ⓝ т.♓.ể, hai tầng 𝐤_𝐡_ο_á_𝐢 ↪️ả_𝐦 sắp ép điên Châu Y rồi. Cuối cùng, 𝖐𝐡*🔴á*1 🌜ả*ɱ trong đầu 𝐧.ổ t.ц.п.𝖌, 𝖙ⓗ·â·п 𝐭·h·ể cứng đờ sau đó phun ra nước.
Châu Y †𝒽*ở 𝒽*ổ*𝐧 𝖍*ể*n, người còn chưa kịp phản ứng lại, dư vị sau khi cao trào qua đi, đụng một cái cũng có thể khiến cô 𝓇υ●ⓝ r●ẩ●🍸.
Trên mặt trên cằm Trần Cảnh Hòa đều dính nước, cậu đối diện với Châu Y, chậm rãi vươn đầu lưỡi, 👢-❗ế-m đi vết nước dính trên môi: "Chị, chị có ⓢ_ướ_ⓝ_𝖌 không?"
Châu Y vừa mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Trần Cảnh Hòa, màu đỏ lan trên hai má cô, hơi thở phả ra nóng rực kinh người.
"... 𝐒ướ*п*ℊ."
"Có qua có lại, đến lượt em."
...
Phòng vệ sinh trong phòng ngủ của Châu Y, tiếng vòi hoa sen giấu đi tiếng nói của hai người.
"Nhất Nhất, đang tắm sao?"
Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ nhẹ, là bà Châu vừa về nhà.
"... Dạ... Con đang tắm..." Giọng Châu Y hơi mơ hồ, chắp vá thành một câu.
"Buổi chiều muốn ăn gì?"
Đã lâu không gặp bé cưng nhà mình, bà Châu tựa vào cửa kiên nhẫn nói chuyện với Châu Y.
"... Gì cũng được ạ... Ưm a..."
Nghe thấy giọng Châu Y sai sai, bà Châu lại gõ cửa: "Sao vậy?"
"Không sao ạ... Vừa rồi trượt chân chút... Con, con tắm trước..."
Sau khi bà Châu trả lời "Được" thì đi ra ngoài, cách một bức tường, bà Châu không biết con gái cưng của mình đang bị ⓗ·ô·𝐧 đến sắp sưng cả miệng.
Trần Cảnh Hòa đặt người trên tường, đầu lưỡi đư●𝒶 và●ⓞ trong miệng Châu Y, động tác khiêu gợi này khiến Châu Y nhớ lại động tác Trần Cảnh Hòa vừa làm với cô, cô cố gắng rụt đầu lưỡi về phía sau, nhưng trốn không thoát ánh mắt của Trần Cảnh Hòa. Sau khi bị tóm một lần, Trần Cảnh Hòa trực tiếp dùng răng ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ của cô, cuốn vào trong miệng mình ⓜú.𝖙 mát.
"... Thả chị ra..."
Trần Cảnh Hòa cũng thả ra thật, Châu Y nhân cơ hội т_𝐡_ở 𝖉ố_ⓒ che miệng mình lại, không cho Trần Cảnh Hòa 𝖍.ô.𝓃 tiếp, miệng cô đã bị 𝖍ô_п đến ↪️𝒽ế_𝐭 lặng rồi. Trần Cảnh Hòa 𝖍ô_𝐧 vừa hung vừa dữ, cô sắp không hít thở được rồi.
Miệng nhỏ phía trên không 𝐡ô_ռ được, tay Trần Cảnh Hòa thả xuống, tách hai chân Châu Y ra, chuẩn xác thăm dò vào trong, khớp ngón tay cong lên đè vào â·ɱ ✅·ậ·𝖙, xoay xoay xoa xoa.
"Ưm..."
Bởi vì bà Châu đã về nhà, Châu Y trốn trong phòng vệ sinh luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ, ngón tay Trần Cảnh Hòa vừa sờ vào, Châu Y đã run lên, cảm giác bủn rủn không ngừng truyền đến lòng bàn chân, thần kinh căng thẳng dồn hết lên 🎋𝐡𝖔á_1 ⓒ_ả_ɱ 𝖐-í𝒸-♓ t-♓-í𝐜-♓.
Trần Cảnh Hòa duỗi thẳng ngón tay, ngón giữa chậm rãi len vào trong, vô cùng chặt chẽ.
Hô hấp của Châu Y rối loạn, dị vật đột nhiên xuất hiện trong cơ thể khiến cô khó chịu, theo phản xạ xoắn chặt vật này.
"Chị, thả lỏng chút, chặt quá."
Giọng Trần Cảnh Hòa khàn đặc, mặc dù đã có chất lỏng bôi trơn, nhưng lúc này Châu Y kẹp rất chặt, khiến ngón tay cậu ra vào có phần gian nan.
Sau khi nhẹ nhàng ra vào hơn chục cái, nước trong hoa huy*t bắt đầu chảy ra, Trần Cảnh Hòa lại chen thêm một ngón tay vào, lỗ nhỏ vốn chỉ chứa một ngón bị ép cho căng ra.
Hai ngón tay khuấy động trong cơ thể Châu Y, thỉnh thoảng lại đâ_𝐦 v_à_🔴 thịt mềm trong cơ thể, 🎋í.ⓒ.♓ ✞.♓.í𝐜.♓ khiến tim Châu Y run lên.
Ngón tay 𝐫ú-✞ r-ⓐ, trống vắng trong phút chốc khiến Châu Y ngứa ngáy. Một lúc sau, Trần Cảnh Hòa đỡ lấy gậy th*t của mình đặt trước miệng nhỏ của Châu Y, kích thước gậy th*t lớn hơn nhiều so với hai ngón tay vừa rồi. Khoảnh khắc q/uy đ/ầu to lớn tiến vào trong huyệt nhỏ, Châu Y muốn thét chói tai thành tiếng, Trần Cảnh Hòa giống như biết trước phản ứng của cô, trước khi gậy th*t hoàn toàn đi vào, bèn ♓ô.n lên đôi môi đỏ mọng của Châu Y.
Dưới thân đang càn quấy, phía trên cũng lặp lại động tác tương tự phía dưới.
Đầu lưỡi của Trần Cảnh Hòa bắt chước động tác chạy nước rút dưới thân, khiêu khích trong miệng Châu Y.
Châu Y bị động tác của Trần Cảnh Hòa làm cho mềm nhũn, chỉ có thể trừng cậu, im lặng kháng nghị hành vi của cậu. Trong mắt Trần Cảnh Hòa đều là ý cười, cứ xấu xa chọc vào điểm mẫn cảm của hoa huy*t.
Động tác của Trần Cảnh Hòa không tính là mãnh liệt, Châu Y thật sự quá chặt, cậu động rất gian nan. Nhưng dòng nước ấm chảy ra từ hoa huy*t nóng hầm hập làm Trần Cảnh Hòa sảng khoái âm thầm muốn dùng thêm sức.
"... Ưm... Sâu, sâu quá..."
Rõ ràng không dùng sức, nhưng cô cảm giác như mình sắp mềm nhũn đến đứng không vững rồi.
"Dạ, em biết rồi."
Giọng nói của Trần Cảnh Hòa có vẻ thờ ơ, nhưng Châu Y luôn cảm thấy Trần Cảnh Hòa còn đang cất giấu sức mạnh.
← Ch. 30 | Ch. 32 → |