Ch.02 → |
Trong yến tiệc mùa xuân, đích tỷ đã thả con vẹt của Thái hậu bay mất.
Nàng ta rưng rưng quỳ xuống.
"Cầu xin Thái hậu hãy tha mạng cho muội muội của thần nữ, muội ấy không cố ý dìm c. h. ế. t con vẹt đâu, muội ấy chỉ quá ham chơi thôi ạ."
Con vẹt kia biết đọc kinh Phật, là thú nuôi Thái hậu yêu thích, bà ấy tức giận đến mức ngất xỉu, Hoàng đế hạ lệnh.
Dìm ta c. h. ế. t đuối trong hồ sen.
Bởi vì lòng trung thực và nhân hậu, đích tỷ được đưa vào cung và trở thành phi tần.
Khi mở mắt ra lần nữa, đích tỷ đang cau mày cầm thiệp mời yến tiệc mùa xuân.
"Nhiều tiểu thư quyền quý như vậy, làm sao Hoàng thượng có thể nhớ rõ ta đây?"
1.
Mùa xuân ở Trung Tín Hầu phủ vẫn êm đềm như tám năm qua. Những khe nứt trên mặt đất nở đầy Tử Hoa Địa Đinh*, tiểu nha hoàn mới tới luôn phải tích cực nhổ cỏ.
(*) Tử Hoa Địa Đinh: một loại cây cỏ nhỏ, có hoa màu tím, có thể dùng làm thuốc trong Đông y.
Các vị ma ma già mỉm cười ẩn ý.
"Hầu gia đã dặn dò không được đuổi những người ở Phương Viên."
"Liễu di nương quá cố thích nhất là những bông hoa dại này."
Hầu gia nhớ tình cũ.
Liễu Nhân Nhân là con gái của một tú tài, tình cờ cứu mạng ông ta, hai người kết thành phu thê ở vùng nông thôn và sinh được một cô con gái.
Về sau, vết thương của Hầu gia bình phục, ông ta đã đưa họ về kinh thành.
"Số phận tốt biết bao, ăn ngon mặc đẹp cả đời, còn không biết hài lòng, ngày ngày rơi nước mắt, c. h. ế. t sớm cũng đáng!" - Một vị ma ma già than thở.
"Suỵt, đừng để Nhị tiểu thư nghe thấy, tính tình nàng ấy quái dị lắm!"
Nhị tiểu thư Bạch Linh Tê.
Chính là ta.
Cũng là con gái của Liễu Nhân Nhân, người bị giáng từ vợ xuống thiếp.
2.
Yến tiệc mùa xuân.
Gọi là ngắm hoa, nhưng thực ra là ngắm nhau.
Nếu con gái nhà ai đủ tài sắc vẹn toàn, thì sẽ có rất nhiều phu nhân thế gia tranh đoạt, lập một mối hôn sự tốt. Thậm chí còn có thể lọt vào mắt xanh của Thái hậu, gả cho Thân vương hoặc Quận vương, hoặc...một bước lên trời, vào cung làm phi.
Đây chính là một cuộc tuyển tú quy mô nhỏ.
Các tiểu thư quyền quý chen chúc đến bể đầu cũng cố gắng để lộ khuôn mặt như đoá phù dung, ghi tên mình vào lòng Hoàng đế.
Đích tỷ Bạch Linh Tâm của ta cũng không ngoại lệ.
Nàng ta được nuông chiều từ nhỏ, dịu dàng xinh đẹp, là cô gái tài giỏi nhất trong toàn bộ dòng họ Bạch gia.
Hầu gia và phu nhân đặt rất nhiều hy vọng vào nàng ta.
Từ khi lên mười, đích tỷ đã theo học lễ nghi, rèn luyện khí chất từ các ma ma ở trong cung ra, chỉ chờ yến tiệc mùa xuân hót một tiếng khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Kiếp trước, nàng ta đi dự tiệc cùng ta.
Tuy rằng nàng ta ăn mặc lộng lẫy, nhưng trong yến tiệc mùa xuân có rất nhiều thiên kim tiểu thư tụ tập, ai nấy đều như chim sa cá lặn, thân phận đích trưởng nữ của Trung Tín Hầu phủ chỉ có thể mờ nhạt giữa đám đông.
Nhìn thấy Thái hậu lộ vẻ mặt khen ngợi, liên tục gật đầu với mấy vị tiểu thư quyền quý, đích tỷ trở nên sốt ruột.
Nàng ta kéo ta ra khỏi khuôn viên, bảo ta đợi nàng ta trong đình Trúc Uyển.
"Linh Tê, tỷ tỷ đi thay quần áo nhé."
"Muội cứ chờ ở chỗ này, tuyệt đối đừng đi lung tung."
Trong suốt tám năm ta ở trong Trung Tín Hầu phủ, Hầu gia coi thường, Hầu phu nhân ghét bỏ, đích tỷ Bạch Linh Tâm tuy không mấy thích ta, nhưng từng lên tiếng bênh vực ta nhiều lần.
Ta không hề nghi ngờ nàng ta.
Thế nhưng, người đến không phải nàng ta, mà là vị ma ma già có dáng vẻ dữ tợn và mấy tên thị vệ. Họ đá ta ngã xuống đất, trói ta như một con lợn, rồi xách ta đến trước mặt Thái hậu và Hoàng đế.
Ch. 02 → |