← Ch.05 | Ch.07 → |
Ta dừng bước ở bờ bên kia, treo lồng vàng lên giàn hoa Tử đằng, thành kính quỳ rạp xuống đất, cầu nguyện với trăng.
"Cầu xin trời xanh phù hộ Thái hậu nương nương luôn an khang thịnh vượng."
"Phù hộ Hoàng thượng... không còn chuyện phiền lòng phải bận tâm nữa..."
"Không còn cau mày..."
"Thần nữ nguyện giảm thọ để bù đắp thay."
Hoa Tử đằng nở lặng lẽ thơm ngát, mặt nước óng ánh, thiếu nữ vái trăng tựa như yêu ma tinh quái trong hoa, mảnh dẻ thanh tú.
Cảnh tượng này thu hết vào trong mắt Hoàng đế.
Chắc hẳn rất đẹp.
Hắn nhẹ nhàng hỏi.
"Ngươi là ai?"
Ta ôm chiếc lồng vàng vội vã trốn vào hang đá, cực kỳ giống một thiếu nữ ngây thơ xấu hổ bỏ chạy.
9.
Sau đêm hôm đó.
Ta vẫn chăm sóc Đàn Tâm và làm bạn với Thái hậu như cũ, thản nhiên an tâm làm một cung nữ.
Rất nhiều tiểu thư quyền quý khinh thường ta.
"Nghèo kiết hủ lậu, tự cam lòng làm kẻ thấp hèn, thật mất mặt tầng lớp quý tộc."
"Nàng ta tự nguyện xưng tỷ muội với nô tài, sao có thể được coi là người cao quý?"
Các ma ma, cung nữ, thái giám và thị vệ ở cung Bích Hoa đều khá thân thiết với ta, ngày xuân cỏ cây um tùm thường xuất hiện muỗi đốt, ta sẽ cho họ thuốc bôi làm mát và thuốc đuổi côn trùng tự chế, đồng thời dạy họ cách nhận biết một số loại thảo dược.
Mạng sống của người hầu trong cung thấp kém, nếu ngã bệnh thì chỉ có thể chở ra ngoài chờ chết.
Ta cứu được một cung nữ đang thoi thóp ở An Lạc đường.
10.
Cung nữ kia tên là Nguyễn Tiểu Uyển.
Trong yến tiệc mùa xuân, nàng ấy đã làm vỡ một chiếc ly ngọc, bị phạt đánh hai mươi gậy, suýt chút mất mạng.
Ta có nhiều thời gian rảnh rỗi, sắc thuốc cho nàng ấy mấy tháng liên tiếp, nàng ấy dần dần khỏi bệnh.
Tiểu Uyển khóc lóc nói với ta.
"Đại tiểu thư của Trung Tín Hầu phủ, Bạch Linh Tâm cố ý làm vỡ ly ngọc, rượu nho thấm ướt quần áo của nàng ta và Đông Tiểu thư, ấy vậy mà nàng ta lại nói do ta làm vỡ!"
"Đông Tiểu thư là con gái của Trưởng Công chúa, tính tình hung dữ, sai người đánh c. h. ế. t ta tại chỗ, cả Thái hậu và Hoàng thượng đều đồng ý."
"Bạch Linh Tâm giả mù sa mưa vờ xin tha tội cho ta, nói không phải ta cố ý, nói đối đãi khoan dung với kẻ dưới mới là chuẩn mực đức hạnh của nữ tử, bằng lòng chịu phạt thay ta."
"Thái hậu khen nàng ta rộng lượng, đức hạnh đoan chính, Hoàng thượng cũng nhìn nàng ta bằng con mắt khác."
"Thế nhưng nàng ta rõ ràng là một người độc ác!"
Tiểu Uyển ở kiếp này.
Chính là ta ở kiếp trước.
Đều là đá lót đường trên con đường danh vọng của đích tỷ.
Những viên đá tuy nhỏ nhưng khi dồn lại, sức mạnh của chúng có thể lấy mạng người khác.
Một mình ta không đủ.
Còn có Nguyễn Tiểu Uyển.
Còn có vị Đông Tiểu thư, Đông Ngọc Dao bị tổn hại thanh danh kia.
11.
Cuộc tuyển tú diễn ra theo như dự kiến.
Đông Ngọc Dao được phong làm Tứ phẩm Tiệp dư.
Ta và đích tỷ đều được phong làm Lục phẩm Quý nhân.
Tiểu Uyển làm thị nữ thân cận.
Vào Tử Cấm Thành cùng ta.
12.
Vào đêm đầu tiên, Hoàng đế lật thẻ của Đông Ngọc Dao, ban danh "Hân", sủng ái ba ngày liên tiếp.
Danh tiếng của Hân Tiệp dư nhất thời không ai sánh bằng.
Nàng ấy ghét đích tỷ Bạch Linh Tâm, nhiều lần gây khó dễ, bắt bẻ nàng ta hành lễ không đúng tiêu chuẩn, thưởng nàng ta một bạt tai, phạt nàng ta quỳ suốt hai canh giờ.
"Con tiện nhân đạo đức giả, chẳng phải ngươi giỏi đóng kịch sao? Để ta xem ngươi có thể đeo cái mặt nạ hiền lành của mình được bao lâu?"
Đích tỷ cũng là một người hung ác.
Không rên tiếng nào, nhẫn nhịn chịu đựng những sự sỉ nhục này.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |