← Ch.05 | Ch.07 → |
Nhan Bồi Nguyệt bị náo một hồi như vậy, cơn buồn ngủ đã sớm tan thành mây khói, ngược lại Nhan Tâm Viên cùng Dư Nhược Nhược trước mặt lại ôm nhau ngủ ngon lành, lông mi khép lại tựa cánh quạt, vẻ mặt điềm tĩnh, tướng ngủ giống nhau ngoài dự đoán.
Anh nhìn trần nhà, hoảng hốt cảm thấy: đây chính là mùi vị gia đình.
.............
Ngày hôm sau, lúc Nhan Tâm Viên đi, chỉ có mình Dư Ngược Nhược là lưu luyến: "Viên Viên, hôn thím nhỏ một cái."
Cô bé rất biết nghe lời, hôn một cái thật kêu, hỏi: "Thím nhỏ, con hôn thím một cái, thím có thể sinh em trai cho con không?"
"Hả?" Cô không hiểu ra sao.
"Đi nào, Viên Viên, chỉ có chú nhỏ hôn mới có thể có em trai, biết không?" Nhan Bồi Vân dắt tay cô bé, từ từ khai thông tư tưởng sai lầm của nó.
"A, chú nhỏ này, chú phải yêu thương thím nhỏ nha, con muốn em trai." Cô bé giùng giằng không chịu đi.
".........." Dư Nhược Nhược cảm giác như nhịp tim của mình đang tăng tốc........ phù phù....... phù phù phù phù phù...............
"Muốn em trai thì tìm mẹ của cháu đi!" Nói xong cũng lôi luôn Dư Nhược Nhược quay trở về.
Dư Nhược Nhược đi thật xa còn nghe thấy thanh âm oa oa khóc lớn của Viên Viên, nhất thời cảm thấy mình như đang bị sỉ nhục, hoả khí liền bốc lên: "Sao anh có thể không có tình người như vậy, nó là cháu gái ruột của anh mà!"
"Muốn anh có tình người thế nào? Hôn em một cái rồi đưa em trai cho nó?" Anh cười khẩy.
"..........."Xem như anh lợi hại!
"Mẹ anh sẽ ở lại nhà chúng ta vài ngày, em kín miệng một chút, đừng có cái gì cũng dốc hết ra ngoài, đến lúc đó đắc tội với bà thì em tự chịu." Anh nhàn nhạt bỏ lại một câu, rồi đi thẳng ra ngoài trước.
Đại sảnh sân bay, tiếng người huyên náo, nhao nhao ầm ỹ. Cô nhìn bóng lưng cao lớn dưới ánh đèn của anh, có chút nghi ngờ, câu nói vừa rồi là quan tâm ư?
Trữ Tĩnh gọi điện thoại tới: "Tối mai theo mình đi xem mắt."
"Sợ rằng không được, mẹ chồng mình tới, mình phải giả bộ làm con dâu ngoan hiền, cứu vãn chút mặt mũi."
"Chậc chậc, cậu mà giả làm được con dâu ngoan hiền, chắc mình làm ảnh hậu luôn rồi. Mình mới phát hiện gần đây đang lưu hành mấy phim truyền hình thể loại gia đình, tỷ như khi con dâu gặp gỡ mẹ chồng, Mẹ chồng tới..., trong đó đều là vợ hiền dâu thảo. Tự giải quyết cho tốt đi, nhớ lời khuyên của mình, nói ít làm nhiều, phục vụ bà ấy giống như phục vụ cấp trên là được."
"Cậu không phải là từ Cung Tâm Kế bước ra đó chứ? Sao kế sách lại giống trong đó vậy?
"Cũng được, không đến nỗi ngay cả mẹ mình cũng không giải quyết được....... Nghe nói đối tượng xem mắt thứ ba này của mình là một bác sĩ, chỉ mong hắn không có kiểu đầu Địa Trung Hải cộng thêm thân hình Thái Sơn a....."
".........Lấy nhân phẩm của cậu, không chừng mẹ cậu chỉ hận không thể gả cậu ngay lập tức." Cô toét miệng cười có chút hả hê.
"Dư Nhược Nhược, mình rủa cậu bị mẹ chồng mắng xối xả." Đầu dây bên kia hung hăng cúp điện thoại.
............
Trữ Tĩnh, cậu là đồ quạ đen! Đây là suy nghĩ duy nhất của Nhược Nhược sau khi bị mắng đến không ngóc đầu lên được, thế giới này chính là như vậy, chuyện tốt thì chẳng bao giờ linh nghiệm.......
"Làm phóng viên thì cũng phải có quy tắc, một cô gái nửa đêm canh ba không về nhà, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa?! Mặt mũi Nhà họ Nhan chúng ta bị vứt sạch rồi."
Giờ phút này, Mẹ Nhan mặc áo ngủ ngồi đó, như hung thần ác sát.
Cô cúi đầu, không dám cãi lại nửa chữ.
Nhan Bồi Nguyệt ra ngoài, kéo cô đi về phía phòng ngủ: "Mẹ, cũng trễ rồi, mau đi ngủ thôi. Con về phòng dạy dỗ cô ấy."
Kết quả là vừa vào phòng liền buông cô ra, để cô ngã xuống giường.
"Vậy chẳng phải là chúng ta phải ngủ chung một phòng sao?" Cô dò hỏi.
"Anh cho rằng, buổi sáng em đã ý thức được."
".........."
Cô rón rén đi tắm rửa rồi thay sang bộ áo ngủ bảo thủ nhất, lại rón rén trở về phòng.
Mấy ngày nay, hai người thật thường xuyên ngủ cùng giường a==..........
Đêm tân hôn là bởi vì khẩn trương, cơ hồ là cả đêm không chợp mắt.
Tối hôm qua là vì có Tiểu Viên Viên nằm chắn giữa nên không có vấn đề gì.
......
Quả nhiên, lúc ngủ rõ ràng là đưa lưng cách thật xa về phía anh, vậy mà sáng sớm. khi ánh mặt trời chiếu vào, Dư Nhược Nhược vừa mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt đang say ngủ của Nhan Bồi Nguyệt.
Hình như ngay cả trong giấc ngủ cũng không hề thả lỏng chút nào, anh vẫn nghiêm mặt như cũ, chân mày khẽ nhíu. Da thịt màu lúa mạch, thoạt nhìn vừa khoẻ mạnh lại có chút nhu hoà.
Dư Nhược Nhược nhớ lại lần đầu tiền đến doanh trại tìm anh là khi cô làm mất chìa khoá nhà, lúc đó anh đang đứng trên đài nói chuyện huấn luyện, bên dưới mênh mông đều là mũ xanh...........
Anh đang trên bục đề ra phương hướng, ngữ điệu anh khí đến bức người.
Lúc anh đi xuống liền lộ ra bộ mặt khó chịu: "Sao em không đem mình làm mất luôn đi?!"
Khi đó, mi tâm nhíu lại một chỗ, tựa như khe núi, sâu thật sâu.
Rõ ràng chỉ mới ba hai tuổi, là thời kì phong độ nhất của một người đàn ông.
..........
Không hề báo động trước, anh liền mở mắt, là quân nhân nên độ nhạy cảm đã được luyện đến cảnh giới cao nhất: "Tay em ở đây làm gì?!"
Tay của cô lúng túng dừng lại giữa không trung:" Em chỉ muốn đếm lông mi của anh mà thôi.........Là bị rám đen sao?"
".........." Anh lật người rời giường, "Có thời gian thì đi mua ngay bữa sáng, nước dừa cùng bánh mì nhân đường đỏ là những món mẹ anh thích nhất vào bữa sáng."
Cô nhận lệnh, động tác nhanh lẹ tựa như ra chiến trường.
Lúc trở lại, trên trán đều là mồ hôi, cả người giống như vừa bước ra từ nhà tắm hơi, sắc mặt đỏ bừng, giơ chiến lợi phẩm trong tay ra: "Em mua bánh mì vừa mới ra lò."
Nhan Bồi Nguyệt nhíu mày: "Em rời giường khi nào?"
"Hả?" Cô không hiểu chút nào, đi mua bánh mì nướng không phải là chủ ý của anh sao?
Cũng may là lúc này cô cũng không quá đần, lập tức trả lời: "Được một lúc rồi, bánh mì ở đó còn chưa nướng chín nên phải chờ một lát. Mẹ, bánh mì đường đỏ và bánh mì sữa tươi, mẹ muốn ăn loại nào?"
Mẹ Nhan sao lại không nhận ra đôi vợ chồng này đang kẻ xướng người hoạ, mặt không đổi sắc: "Hôm nay mẹ muốn ăn bánh mì nho."
................
Trước khi đi làm, Mẹ Nhan dặn dò: "Hôm nay tan việc sớm một chút, cùng mẹ đi dạo phố."
"Vâng, mẹ, con nhất định sẽ dẫn đường thật tốt!"
Lúc Nhan Bồi Nguyệt ra khỏi cửa, bỗng quay đầu lại gọi cô, cô vừa thay giày xong, ngẩng đầu lên liền đụng trúng ngay bờ môi của anh..........
Nhan Bồi Nguyệt thuận thế hạ luôn xuống trán cô một nụ hôn, ngay sau đó ở bên tai nói nhỏ: "Nhớ nói lời giữ lời."
............
Dư Nhược Nhược đi thật xa rồi vẫn cảm thấy vết hôn trên trán nóng hừng hực, giống như vừa bị cái gì đó đốt cháy.
Anh, anh........ anh vậy mà lại hôn cô!
Mặc dù chỉ là trán, nhưng trừ chú chó con trước đây cô nuôi và Tiểu Viên Viên ra thì chưa có thêm bất cứ sinh vật nào làm chuyện này a........
Cảnh vệ gác cửa nhiệt tình mở miệng chào hỏi: "Nhan phu nhân đi làm à?"
Cô tựa như du hồn, không hề hay biết nhẹ nhàng đi qua.
Cảnh vệ lần nữa rùng mình một cái, lần trước thì hết sức hung hổ, hết sức phóng khoáng, lần này đột nhiên lại ngẩn ngơ như vậy.........Nhan thủ trưởng mới tới, rốt cuộc cưới phải cô vợ có bao bộ mặt đây........
Nhược Nhược cả ngày ở trong tình trạng mất hồn mất vía, động một chút là suy nghĩ viển vông, lúc họp bị phê bình nhiều lần còn không hối cải. Biên tập Tiểu Trần ở sát vách hỏi: "Tiểu Dư, Tiểu Dư, lão đại gọi cậu đó, hôm nay cậu xảy ra chuyện gì à? Thật không giống bình thường chút nào."
Cô lúc này mới hoàn hồn, sửa sang lại bản thảo, đi tới phòng làm việc.
Phàn Tiểu Trà vừa nhìn xuống bản thảo liền cau mày: "Nhìn sơ qua thì có ba lỗi chính tả. Dư Nhược Nhược, cô mới vào nghề à? Thái độ làm việc thế này, bảo tôi làm sao yên tâm giao công việc cho cô đây?"
"Thật xin lỗi, hôm nay tôi có chút tình huống đặc biệt."
"Đừng lôi những thứ này ra làm cái cớ, cô không nên để chuyện riêng tư làm ảnh hưởng đến công việc. Đúng rồi, tôi vừa nhận được tin Cốc Tinh Hà đang cùng một cô nàng thần bí xuất hiện tại khu du lịch ở vùng ngoại ô, buổi chiều cô và Thích Tấn đi nằm vùng, tranh thủ cho tôi chút tin tức có giá trị."
"Còn nữa, lần trước làm mất máy ảnh, thiệt hại chia 3:7, 30% sẽ trừ vào tiền lương của cô."
"Lão đại, hôm nay tan sở tôi có chút việc gấp, không cách nào đi được. Có thể đổi cho Tiểu Trần được không?"
"Tiểu Dư à, tôi đây là muốn cho cô một cơ hội."
"Tôi hiểu, cũng rất cảm kích lão đại, chỉ là tối nay thật sự có chuyện không thể không đi." Nhược Nhược không nói chi tiết, là bởi vì ở công ty cô luôn giấu việc mình đã kết hôn, hiện tại cũng không thể nói rõ được.
Phàn Tiểu Trà ngẩng đầu nhìn cô một cái, chỉ thấy khuôn mặt cô quả thật đang lúng túng nên cũng không làm khó cô nữa.
Nhưng Nhược Nhược không hề thấy nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy mất mát vì con đường đến ước mơ của mình đang ngày càng cách xa.
Kết hôn gì chứ, hại chết người!
Hôn nhân thật nguy hiểm, mọi người phải cẩn thận.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |