Vay nóng Tinvay

Truyện:Khúc Giao Hưởng Quân Hôn - Chương 04

Khúc Giao Hưởng Quân Hôn
Trọn bộ 50 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Siêu sale Shopee


Nhan Bồi Nguyệt hoàn toàn không nghĩ tới Trung Quốc nhỏ như vậy, thế giới cũng nhỏ như vậy.

Thời điểm anh thấy Tô Lệ.

Mười hai năm, thì ra chỉ là một quãng thời gian.

Cũng là khoảng cách giữa hai con người.........

Mười hai năm trước, anh hai mươi, Tô Lệ mười tám, ước mơ cũng giống như tuổi của họ.

Mà giờ khắc này, mỗi người đã có gia đình riêng của mình, thời gian lúc đó cũng chỉ như mây trôi mà thôi.

Trong trường đại học, cây ngô đồng vẫn rải rác hai bên đường như trước, chỉ khác là tháng chín ở miền bắc lá đã rụng, ở miền nam vẫn sum sê như cũ. Tô Lệ vẫn là khí chất thành thục mà tự nhiên, giờ phút này lại càng lộ ra dáng vẻ trầm mặc. Cô cười nói tự nhiên: "Bồi Nguyệt, đã lâu không gặp."

Anh cũng chỉ thờ ơ gật đầu: "Đã lâu không gặp."

Lướt qua nhau, thoáng như người xa lạ.

Tô Lệ siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đau đến tận tim. Anh đã không còn dáng vẻ ngây ngô của năm đó, giờ đây cả người đều là trưởng thành chững chạc, mang chút hơi thở lẫm liệt.

Tô Lệ nhớ, Bắc Kinh mười hai năm trước, tuổi trẻ của cô, tất cả đều là anh, cương quyết, bất cần, lại mê người.

Nghe nói có người từng viết: Chỉ một lần gặp lại, chợt chia đôi đường, để lại tim ta loạn nhịp suốt đêm dài.

Trần Dịch Tấn hát: "Nhưng liệu em có còn đột nhiên xuất hiện ở quán cà phê ngay góc phố

Còn anh, sẽ vui vẻ vẫy tay chào em

Và cùng em ngồi đó chuyện trò

Anh thực sự rất mong được gặp em một lần

Để biết những thay đổi gần đây của em

Anh sẽ không nhắc đến những chuyện trước kia nữa

Mà chỉ chào hỏi em thôi

Và nói với em một câu

Chỉ một câu đơn giản

Đã lâu không gặp."

..................

Đúng vậy, tình cảm đến nay, cũng chỉ đủ để nói một câu: đã lâu không gặp.

Nhan Bồi Nguyệt cũng không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, là thổn thức, là xúc động. Trong tiềm thức đem cô và Dư Nhược Nhược so sánh, thật là khác nhau một trời một vực. Một thành thục, trầm tĩnh, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, luôn luôn biết đặt mình ở vị trí nào, là cô bé lọ lem hiểu chuyện khiến người ta đau lòng. Một lỗ mãng kích động, tính khí nóng nảy, không hề có phong thái chững chạc, là công chúa được nuông chiều chỉ biết chọc người khác nhức đầu.

Anh khẽ than thở một tiếng, có lẽ nửa đời trước đã đem phẩm giá phung phí hết sạch rồi, nên mới cưới được cô công chúa giảo hoạt như vậy.

Dĩ nhiên, ý nghĩ này nếu để cho cô ấy biết được, đoán chừng lại xù lông lên cho coi.

Anh lơ đãng giơ tay lên, che giấu nụ cười không kiềm được nơi khoé miệng.

Như vậy, chưa hẳn là không tốt.

.............

Trữ Tĩnh nghi hoặc: "Sao lại tới nhà mình?"

"Nhan Bồi Nguyệt đi làm nhiệm vụ rồi, mình không có cơm ăn." Cô đá giầy sang một bên, đi chân trần trên đất, khí lạnh nhất thời lan toả ra toàn thân, cô thích loại cảm giác này.

"Đại tiểu thư, cậu sống vô vị quá à? Thì ra kết hôn là để được hậu hạ, đãi ngộ này quả thật giống như lãnh đạo cao cấp."

"Mình để ý tài nấu nướng của anh ta đó là vinh hạnh của anh ta, đừng nhiều lời, mau giúp mình lấp đầy dạ dày đi, đói sắp chết rồi."

"Nấu mì ăn liền được không?"

"Đi chết đi! Mình không tự nấu ở nhà được chắc?! Hoặc là mời mình ăn KFC, hoặc nấu cơm cho mình ăn, cho cậu chọn một." Dư Nhược Nhược trước mặt bạn bè luôn vô cùng ngang ngược.

"Dư Nhược Nhược, mình cá là cậu không bao giờ dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với Nhan Nhan nhà cậu." Trữ Tĩnh mặc dù hạ khẩu không lưu tình, nhưng vẫn không nỡ nhìn bạn tốt chết đói, đành đi vào bếp trổ tài nấu nướng.

Dư Nhược Nhược theo vào, bất mãn nói: "Cậu nói xem. Có người nào như vậy không? Để lại thẻ tín dụng nhưng không đưa mình mật khẩu....... Đây chẳng phải là cố ý không để người ta sống sao."

"Có mật khẩu, cậu sẽ quẹt thẻ sao?" Cô hừ mũi khinh thường, ngày thường đại tiểu thư này có vẻ tự cao tự đại, nhưng thật ra cũng chỉ là một con nhóc thích tính toán chi li với người thân mà thôi.

"Mình không quẹt thẻ là một chuyện, anh ta không nói cho mình mật khẩu lại là chuyện khác! Mình không quẹt thẻ vì mình chính trực, công tư phân minh, anh ta không nói cho mình mật khẩu, chứng tỏ anh ta giả tạo, không có thành ý. Đây là vấn đề đạo đức."

"Biết đại tiểu thư cậu đạo đức cao cả rồi, không giống như người phàm bọn mình."

Chỉ một bát cơm với thịt bò xào ớt xanh đơn giản, Dư Nhược Nhược lại ăn như hổ đói.

"Này, cậu ăn chậm thôi, không ai giành với cậu, mình thật không rõ, cậu cũng chẳng phải nghèo khó gì, sao không đến mấy nhà hàng cao cấp mà ăn? Chạy đến nhà mình ăn đồ ăn đạm bạc này, hại mình nhìn cậu ăn mà cứ ngỡ tài nấu nướng của mình đã tiến bộ vượt bậc cơ đấy."

"Cậu thật chẳng hiểu gì cả, mình thích đồ ăn này là vì trong đó có cả tâm ý của cậu, đầu bếp ở nhà ăn trong quân đội nấu là vì nhiệm vụ, đầu bếp ở nhà hàng nấu là vì tiền. Mấy đồ ăn đó không hợp với khẩu vị của mình."

"Nói như cậu, vậy Nhan Nhan nhà cậu rửa tay nấu canh cũng là xen lẫn cả tâm ý trong đó đúng không?"

"Chấp nhận được." Cô nhét đầy một miệng cơm, đảo mắt mơ hồ nói.

"Dư Nhược Nhược, cậu như vậy là không được. Nhan Bồi Nguyệt là người cậu buộc phải đi chung cả đời này, trong lòng cậu rõ nhất, bất kể vì nguyên nhân gì, xác suất ly hôn căn bản là số âm. Không thay đổi được thực tế thì phải học cách chấp nhận, chứ không phải càng ngày càng mâu thuẫn. Vị trí hiện tại của các cậu là ngang nhau, không giống các cuộc hôn nhân bình thường khác, là một trận đánh lâu dài. Các cậu cần chính là hiểu rõ lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, thời cổ đại chẳng phải chưa gặp mặt liền kết hôn sao? Chẳng phải có chuyện xưa kể về chim cá tình thâm đến đầu bạc răng long đó sao?"

"Cậu tự hỏi lòng mình xem, cậu kết hôn hai tháng nay, có bao giờ cậu cùng anh ấy ngồi một chỗ mở lòng tâm sự với nhau chưa, cậu đã làm hết trách nhiệm của một người vợ, chia sẻ khó khăn với chồng mình chưa? Mình bình thường hay đùa giỡn với cậu là hy vọng cậu đối với hôn nhân không cảm thấy nặng nề."

"Nhưng bây giờ mình phát hiện, thái độ của cậu quá không nghiêm túc, cậu có thể vì chụp được ảnh của Cốc Tinh Hà mà bỏ ra cả đêm chịu muỗi cắn, lại không chịu bỏ một chút thời gian để tìm hiểu suy nghĩ của chồng mình."

"Vì anh ấy là quân nhân, mỗi nhiệm vụ đều là cơ mật quốc gia, mình không thể hỏi được." Nhược Nhược mím môi.

"Nhược Nhược, đừng lấy cớ. Mình muốn nghe suy nghĩ thật của cậu."

Dư Nhược Nhược lúc này mới điều chỉnh sắc mặt trở nên nghiêm túc, chống đầu, suy nghĩ trong chốc lát: "Hôn nhân của mình là do trưởng bối an bài quá gấp rút, mình không có cách nào tiếp nhận nhanh như vậy. Hơn nữa, mình đối với quân nhân có bài xích. Ba mẹ mình hy sinh khi mình còn rất nhỏ, mình còn có ông bà ngoại, nên không cảm thấy cô đơn nhiều lắm. Nhưng càng lớn mình càng hiểu, không có ba mẹ, cuộc đời mình giống như bức tranh mất đi hai màu sắc quan trọng nhất, thiếu màu sắc, tác phẩm nhất định sẽ thiếu sức sống."

"Hiện tại gả cho một người lính, cả ngày hành tung, suy nghĩ đều khó đoán, mình không muốn động lòng, cũng không dám động lòng. Cuộc đời của mình, không muốn, cũng sợ sẽ mất đi màu sắc thứ ba. Vậy thì sẽ biến thành đen trắng mất......"

Thanh âm của cô thấp xuống, lời nói ra có chút thê lương.

Trữ Tĩnh ôm cô vào lòng: "Nhưng Nhược Nhược, nếu đây là số phận, cậu trốn không thoát đâu. Cuộc sống cũng chỉ là hành trình tìm kiếm và trải nghiệm mà thôi. Đời người dừng lại quá sớm, đó mới là bi ai."

"Mình biết cậu là dũng cảm nhất, mình luôn biết."

"Vậy mình thử một chút........"

............

Nhan Bồi Nguyệt trở về trước dự tính, lúc về đến nhà, Dư Nhược Nhược đang ở trong bếp sửa soạn, chỉ nghe thấy nồi chén dao thớt đang vang lên khúc giao hưởng không mấy hài hoà, trong phòng đang mù mịt khói dầu.

Anh không kịp đổi sang quần áo ở nhà liền bước nhanh đến cửa nhà bếp.

"A?" Bếp gas đột nhiên bị cô vặn lớn, lửa trực tiếp bùng lên, cô bị dọa không nhẹ, theo bản năng quăng luôn nồi cùng cái xẻng.

Nhan Bồi Nguyệt đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tay mắt lanh lẹ, một tay kéo cô vào trong ngực, tránh khỏi chảo dầu đang vì gặp lửa mà bùng lên.

"Em ở đây làm gì?" Anh lạnh giọng hỏi, giống như đang khiển trách binh sĩ dưới quyền.

Cô vẫn còn trong nỗi khiếp sợ, chỉ cảm thấy mình đang dựa quá gần vào anh, cũng không so đo anh khiển trách: "Học nấu cơm......."

Anh nhìn lướt qua phòng bếp bừa bộn ngổn ngang, không chút lưu tình ném cô ra ngoài.....

Nấu ăn mà còn ra khói lửa thế này, cô quả là cực phẩm.

Nhan Bồi Nguyệt cảm giác sự nhẫn nại của mình sắp bùng nổ.

"Đi ra ngoài mở hết cửa sổ ra, tắm đi, rồi ra phòng khách chờ anh." Anh rất tự nhiên mà chỉ huy.

Bình thường, khẳng định Dư Nhược Nhược sẽ không nghe lời, nhưng hôm nay thật sự là đuối lý, đành an phận làm theo.

Đợi đến khi khói dầu trong nhà bếp tan hết, lúc nhà bếp sáng sủa hẳn lên, Nhan Bồi Nguyệt ngồi đối diện cô, lần nữa phân phó: "Đi pha trà tới đây."

Trong lòng cô thầm vui mừng, đây chính là việc cô am hiểu nhất nha.

Khi còn bé, bởi vì cô rất ngang bướng nên thường chọc giận ông ngoại, sau đó tội nghiệp đứng cạnh bà ngoại, nhìn bà pha trà, xong liền ngoan ngoãn bưng qua hiếu kính ông ngoại.

Đọc thuộc ba trăm câu thơ đường, không biết làm thơ thì cũng phải biết ngâm thơ chứ.

Dựa vào động tác quen thuộc mười mấy năm, cô đem Thiết Quan âm đoan chính đặt trước mặt anh, sau đó dè dặt đi tới phía đối diện, chờ anh hạ lệnh

"Cho em một giờ, dọn nhà cho sạch sẽ. Còn có, về sau nghiêm cấm bước chân vào nhà bếp." Cưới một cô vợ như vây, anh tự nhận mình xui xẻo, chỉ có thể cả đời hầu hạ mà thôi.

Cô tự biết quân lệnh không thể làm trái, ngoan ngoãn đeo tạp dề cùng mũ che đầu lên, quét dọn mọi ngóc ngách.

Thật ra trong bộ đội có cấp cho một người dọn vệ sinh theo giờ, nhưng anh luôn công tư phân minh, chưa bao giờ để bọn họ nhúng tay vào việc riêng của mình. Lúc ở Bắc Kinh, cũng chỉ có một dì đã chăm sóc anh từ nhỏ ở bên cạnh.

Đều là những người đã quen được hầu hạ, bây giờ lại phải hầu hạ lẫn nhau.

Trong lòng anh thở dài, thật là làm khó cho cô rồi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-50)