Truyện:Không Yêu Sẽ Không Quay Lại - Chương 50

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại
Trọn bộ 55 chương
Chương 50
Đói sắc
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


An Nhiên không khách khí đẩy Nam Tịch Tuyệt ra, "Tránh ra. Không nhịn được cũng phải nhịn, chân anh bị thương còn chưa khỏi, có thể dùng được sức sao?" Cô ném cho anh một ánh mắt rõ như ban ngày, cánh tay từ trên lồng ngực của anh đi sang ngang muốn tắt đèn.

Cánh tay mềm tựa như bạch ngọc bị anh chặn lại đặt ở nơi ngực. Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, lôi cô tới nằm nghiêng, tìm cánh môi đỏ thắm của cô một hồi gặm cắn. Anh hôn rất mạnh mẽ, hôn dữ dội, An Nhiên nghe anh nặng nề thở dốc, trong lòng cũng ngứa một chút, dần dần nhắm mắt lại, mềm mại nghênh đón.

Nam Tịch Tuyệt mở nửa con mắt, ở rất gần là chóp mũi xinh xắn của An Nhiên, hai mảnh lông mi ti mỉ run lên. Trong miệng là cái lưỡi thơm mềm của cô, cô nhắm mắt lại, gương mặt say mê.

Ôn tồn triền miên một hồi lâu, Nam Tịch Tuyệt êm ái vuốt ve tóc An Nhiên, nhỏ giọng yêu cầu: "Một lát thôi?"

Cả khuôn mặt An Nhiên chôn ở bên gáy anh, âm thanh buồn buồn, cũng rất kiên quyết: "Không được." Suy nghĩ một chút lại có mấy phần xấu hổ, "Anh xong chưa?"

Nam Tịch Tuyệt khẽ cúi đầu ngậm vành tai của cô, đầu lưỡi để bên tai nhạy cảm của cô đảo quanh, liếm lấy cô ướt nhẹp, trong âm thanh tràn đầy đầu độc: "Chưa xong." Anh hơi dời đi xuống, để cho chỗ kia dính sát một chỗ trên bắp đùi của cô, "Cứ muốn như vậy, còn như vậy, dùng sức...... Muốn em."

Hình như để phối hợp lời của anh, nơi nào còn thình thịch rạo rực. An Nhiên cắn môi của anh, ô ô lải nhải mà tỏ vẻ: "Đừng ở chỗ này."

Bên kia, Tiểu Lâm Lâm gương mặt đỏ bừng đang ngủ say, An Nhiên thật sự ngượng ngùng ở chỗ này cùng Nam Tịch Tuyệt lăn trên giường.

Nam Tịch Tuyệt liền đem An Nhiên ôm từ trong chăn ra như ôm một công chúa.

Cho đến bị anh đặt ngay tại cửa phòng tắm đã đóng lại, anh sâu mà nặng tiến vào cô, cô còn có chút không biết rõ, anh thế nào kéo một chân bị thương thần tốc như thế hoàn thành động tác này.

Siết chặt lấy vòng eo của cô hai cánh tay căng đầy có lực, động tác của anh dồn dập, mở nửa mắt hưởng thụ cô. An Nhiên lại phân tâm, ôm cổ anh hướng lên trên co lại, đưa cổ dài xem chân của anh, lại chỉ nhìn đến anh một cái mông cao vút mà vững chắc, mồ hôi từ sống lưng anh chảy xuôi xuống, xuống lần nữa......

An Nhiên nhếch nhác bưng kín lỗ mũi, rụt đầu trở lại. Cô thật muốn chảy máu mũi.

An Nhiên bị sắc đẹp kích thích, ướt át rối tinh rối mù, thỏa mãn Nam tịch tuyệt lòng tự ái cực đại.

Trong phòng tắm sáng ngời rõ ràng gương càng làm cho máu anh sôi trào, kéo qua ghế nằm đặt vào đối diện gương, ôm An Nhiên ngồi lên, đối diện nơi đó làm đủ.

An Nhiên nhắm hai mắt lại, thật sự không chịu nổi hình ảnh phóng đãng trong gương kia. Nhưng bên tai âm thanh lại càng phát ra có vẻ mê người, phía dưới ghế nằm dao động cơ hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống. Cô mặt đỏ như lửa đốt, bụng vừa kéo càng thêm yêu thương, xương tủy đều ngứa, ai oán mấy tiếng, thực sự khóc lên.

Nam Tịch Tuyệt phát sinh thú tính, đem An Nhiên chơi đùa kêu khóc liên tiếp. Sau, anh ôm An Nhiên còn đang thút thít trở về trong chăn ấm, thỏa mãn lại hả hê. An Nhiên ở trong ngực anh làm thành một ổ, nói không ra cảm giác gì, chỉ cám thấy uất ức yếu ớt. Nam Tịch Tuyệt dỗ "Tâm can bảo bối" một đống lớn, cô mới dần dần ngủ.

Nam Tịch Tuyệt cạo cạo gò má mặt đỏ thắm của cô, buồn cười: "Thật là đứa bé." Anh ôm chặt người mềm mại vào trong ngực, ngủ say sưa.

An Lâm Lâm sau khi tỉnh lại vô cùng mất mát, vừa mở mắt là sống lưng rộng rãi của ba. Bé ngồi dậy, nhìn qua thân thể ba mới phát hiện mẹ bị ba che kín như vậy. Hai người chồng ngực vai kề vai ôm ấp lấy, An Lâm Lâm chổng mông lên, phí hết một phen sức lực cũng không lẩn đi vào, ba ngược lại đem mẹ ôm chặt hơn nữa.

Nhập Hồng cùng má Lưu đang bày điểm tâm, phát hiện An Lâm Lâm một mình từ phòng ngủ đi ra.

"Lâm Lâm, kêu ba mẹ xuống ăn cơm đi." Nhập Hồng cười nói, bất mãn nhìn Nam Tĩnh ngồi ở một đầu bàn ăn uống trà. Biết hai đứa hôm nay phải đi mới vụng về thể hiện thái đó, mấy ngày nay thế nào không thấy ông muốn cùng với đứa bé ăn bữa cơm?

An Lâm Lâm quệt mồm ngồi vào bên cạnh Nam Tĩnh, đang cầm chén nhỏ của mình uống một hớp chè hạt ngô, "Không cần gọi, bọn họ vẫn ngủ say."

Nhập Hồng múc cho bé mấy sủi cảo bé đặt vào trước mặt, cười nói: "Nếm một chút, một ít sủi cảo." Bà kêu má Lưu cũng ngồi xuống ăn, "Còn dư lại trước chớ vội ăn, hâm nóng cho hai người bọn họ."

An Lâm Lâm đẩy chén nhỏ của bé ra, không vui nói: "Không muốn ăn sủi cảo. Muốn an canh trứng gà mẹ làm."

Nam Tĩnh nhìn chén Tiểu Bạch bị An Lâm Lâm đẩy tới trước mặt, ho nhẹ một tiếng, "Gia gia cho cháu ăn, cơm nước xong gọi bọn họ rời giường."

An Lâm Lâm ăn được miệng chảy đầy mỡ, "Không cần. Bọn họ ôm chặt như vậy, cháu mới vừa rồi cũng không gọi dậy."

Nhập Hồng lúng túng chọn sủi cảo vào trong chén mình. Nam tĩnh không biến sắc, lại đút cho Lâm Lâm hai cái sủi cảo, đem mặt của bé kéo xuống cái túi có một vật.

"Mau dậy giường, rời giường, mặt trời chiếu đến cái mông rồi!"

Nam Tịch Tuyệt chậm rãi mở mắt ra, có chút mê mang nhìn tới khuôn mặt mạp mà lo lắng ở trước mặt. Anh và An Lâm Lâm mắt to trừng mắt nhỏ, An Lâm Lâm tức giận phát hiện ba cúi đầu lại muốn ngu, liền giơ quả bóng bay màu sắc rực rỡ đã thổi hơi trong tay lên đập đầu anh một cái, "Mau dậy giường!"

Nam Tịch Tuyệt bắt được đầu nhỏ An Lâm Lâm lại, An Lâm Lâm ra sức giãy giụa, ngược lại bị cánh tay dài anh chụp tới siết chặt lấy eo nhỏ chộp lên trên giường. Anh nhìn hai cái chân An Lâm Lâm không có mang giày, cười đem cô cũng nhét vào chăn, "Con ăn no? Tới đây ngủ trưa thôi."

An Lâm Lâm không hài lòng ba đem bé cùng mẹ tách ra, giùng giằng muốn ngồi dậy, lại bị Nam Tịch Tuyệt ấn trở về, nói nhỏ: "Hư, con nghe lời. Ba ba hôn nhẹ." Nói xong, anh hôn lên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của bé vài cái.

"Nha!" An Lâm Lâm xấu hổ bụm mặt lại nằm xuống, đá đạp chăn lung tung, " Ba ba thật là xấu."

Nam Tịch Tuyệt vân vê bụng nhỏ của bé, "Con còn náo không lộn xộn? Lại đây, lại hôn hôn."

An Lâm Lâm cuộn thành con cá cầu tránh né, "Không cho hôn. Ba ba chưa đánh răng, còn có râu ria đâm."

Hai cha con bé đang nháo, An Nhiên lật người, đôi cánh tay ôm hông của Nam Tịch Tuyệt, vẫn như cũ buồn ngủ mông lung, "Chớ đi."

Nam Tịch Tuyệt đang muốn xoay người lại đi cho An Nhiên một ôm nhu tình, lại phát hiện cánh tay của mình bị An Lâm Lâm ôm lấy, bé dùng sức lôi anh, "Chờ một chút, con ngủ ở giữa."

Một lát sau, Nam Tịch Tuyệt nhìn nằm ở giữa anh và An Nhiên là tiểu bảo bối mà cười, sâu kín thở dài.

An Nhiên ngủ một giấc đến gần tối, sau khi đứng lên cảm giác xương đều kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, cả người chua xót đau đớn lợi hại. Trên giường lớn mềm mại chỉ có một mình cô, cửa phòng ngủ mở ra, mơ hồ nghe được tiếng cười trong phòng khách truyền tới.

Cô kéo qua đồng hồ báo thức nhìn xuống, lại hiện lên hình chữ đại – hình người nằm dang tay chân nằm trở về, bỏ lỡ máy bay, đoán chừng anh muốn ngày mai mới đi nha. Gặp được Nhập Hồng, cô càng thêm một khắc cũng không muốn đi, nghĩ bay đi nước Mỹ, thăm ba ngồi tù đã mấy năm.

An Nhiên dọn dẹp thỏa đáng mới vào phòng khách.

"Nhiên Nhiên..." Không biết tại sao, Nhập Hồng nhìn ánh mắt của cô trốn tránh, còn có một tia phẫn hận chưa kịp tới đã thu hồi.

An Lâm Lâm đang bị Nam Tịch Tuyệt ôm vào trong ngực, cũng rất rõ ràng muốn tránh thoát đi ra ngoài. Trên ghế sa lon có một người đàn ông vóc người thon dài, ngồi rảnh rang ra lệnh, rất quen thuộc cùng Nam Tĩnh vừa nói chuyện. Thấy An Nhiên, người nọ có lễ phép đứng lên, hướng cô đưa cái tay ra.

An Nhiên nhìn cái tay kia một chút, ngón tay thon dài, móng tay được cắt sửa sạch sẽ, có vẻ khỏe mạnh có sức sống.

Thấy cô chậm cháp không đáp lại, người thanh niên kia mỉm cười nắm lấy tay cô, sau đó buông ra nhét tay vào trong túi quần, tự mình giới thiệu: "Khâu Khanh, lần đầu gặp mặt."

Nam Tịch Tuyệt kéo An Nhiên, An Nhiên thuận thế ngồi vào bên cạnh anh, ánh mắt rơi trên người Khâu Khanh ngồi đối diện, mất tự nhiên nở một nụ cười cứng ngắc.

An Lâm Lâm đã sớm không nhịn được chờ đúng thời cơ nhào vào trong lòng An Nhiên, "Mẹ, đây không phải là cậu sao?" Con mắt bé mở rất to, trên mặt mang vẻ hả hê, nhìn An Nhiên, chờ đợi được khen ngợi.

An Nhiên đưa tay đặt lên mái tóc mềm mại của con gái, để che giấu sự run rẩy của mình, cô vuốt vuốt tóc con gái, cố gắng bình tĩnh nói: "Không phải. Lâm Lâm nhận nhầm người rồi."

Nét mặt An Lâm Lâm lộ ra vẻ nghi hoặc, "Nhưng, thật sự rất giống mà. Chỉ là chú này không đeo mắt kính!"

"Lâm Lâm...... Thật ngoan." An Nhiên khen ngợi con gái một câu, An Lâm Lâm lập tức cười híp cả mắt, đẩy tới đẩy lui làm nũng trong lòng cô. An Nhiên trầm mặc nhìn Khâu Khanh, thật sự là...... Rất giống. Khư vừa nhìn thấy cậu ta, cô còn tưởng rằng Khâu Thiểu Trạch còn sống!

Nam Tịch Tuyệt ôm cô, tâm tư đang nhảy loạn của cô dần dần trở nên bình tĩnh. An Lâm Lâm từ trong lòng cô nhảy xuống, lấy ly trà trong khay mà thím Lưu vừa mang tới đưa lên miệng cô, nhỏ giọng nói: "Mẹ uống một ngụm trà đi."

Vẻ mặt bất ổn của cô khẳng định Lâm Lâm đã cảm nhận được. An Nhiên ôm lấy con gái, nhấp một ngụm trà trong tay bé, tien thể bình ổn lại vẻ mặt. Khẩu Thiểu Trạch đã chết rồi, cho dù người thanh niên trước mặt này có dáng dấp giống hắn nhưng cũng không phải là hắn.

Cô bình tĩnh lại, cũng giống như người trong nhà gọi Khâu Khanh. Sự tức giận trên mặt bà Nhập Hồng cũng dần biến mất.

Nam Tĩnh muốn giữ Khâu Khanh ở lại ăn cơm tối, nhưng bị cậu khéo léo từ chối. Cả nhà tiễn cậu ta tới cửa, đột nhiên Khâu Khanh nháy mắt với An Nhiên, đầu khẽ hất về phía hành lang bên kia. An Nhiên dụ Lâm Lâm đi ra chỗ Nam Tịch Tuyệt, do dự đi theo cậu ta.

Cuối hành lang hơi tối, vẻ mặt Khâu Khanh cũng có chút đen tối không rõ. An Nhiên nhìn, cảm giác được nụ cười của cậu ta lúc này có chút miễn cưỡng, thậm chí còn lộ ra chút khổ sở.

An Nhiên rất tò mò về cậu ta. Nghe cách nói chuyện của cậu ta và cha con Nam Tĩnh thì biết được là cậu ta là con trai một người bạn của Nam Tĩnh, cha cậu là người Hoa, mẹ là người Pháp. Về mẹ của Khẩu Thiểu Trạch, An Nhiên không biết gì cả, liệu có phải, Khâu Khanh và Khâu Thiểu Trạch là họ hàng?

Khâu khanh thở dài một tiếng, cắt đứt sự thất thần của An Nhiên. Cậu nhìn cô, trong ánh mắt vậy mà lại lộ ra vẻ ghen ghét.

"Nam Tử thật sự rất thích cô?" Giọng nói của hắn cứng nhắc, lại còn rất khó chịu.

An Nhiên nhàn nhạt gật đầu một cái.

Sắc mặt Khâu Khanh càng khó coi hơn nữa, "Cô sinh đưa bé cho anh ấy?" Không đợi An Nhiên trả lời, cậu ta đã tự nói, "Vấn đề đứa bé tôi đã cân nhắc qua, nếu anh ấy muốn tôi không ngại nhận nuôi một đứa. Nhưng anh ấy không đồng ý......" Nói đến đây, cậu ta ảo não nhìn An Nhiên, "Thôi, cô không cần phải hiểu. Tôi tới là để nhìn một chút!"

Hắn kiêu ngạo quay đầu đi, An Nhiên đứng trong bóng tối rất lâu, đến khi Khâu Khanh lái xe ra khỏi biệt thự, cô mới trầm mặc đi ra.

Sự trầm tĩnh của An Nhiên cả Nam Tịch Tuyệt và An Lâm Lâm đều nhìn thấy trong mắt, buổi tối lúc đi ngủ, hai cha con một lớn một nhỏ rất biết điều lên giường, một người an tĩnh dựa vào đầu giường, một người tự vào bên người cha xoa nắn quả bóng.

Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào chưa dứt, quyển sách trong tay Nam Tịch Tuyệt đã lâu chưa có lật sang trang khác, Lâm Lâm cũng không nghịch bóng nữ, hai lỗ tai nhỏ dựng đứng lên.

Khi An Nhiên lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, thấy Lâm Lâm vẫn còn ôm quả bóng của bé, mặt không khỏi trầm xuống, "Sao lại mang bóng lên giường?"

An Lâm Lâm lập tức nghe lời vứt quả bóng xuống dưới giường, từ trong chăn chui ra bổ nhào lên người cô, "Mẹ bế!"

"Được, mẹ bế." An Nhiên ôm lấy Lâm Lâm, cân nhắc, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Hai ngày không có bế con, hình như đã nặng hơn rồi." Cô bế con gái lên giường, Nam Tịch Tuyệt nhích ra, nhìn hai mẹ con nằm xuống liền giơ tay tắt đèn.

Trong lòng An Nhiên có tâm sự, sau khi dỗ Lâm Lâm ngủ, lăn qua lộn lại thế nào cũng không buồn ngủ. Cô không ngừng nghĩ tới sống mũi rất cao, thân thể cường tráng, tứ chi hữu lực, vòng eo mạnh mẽ của Nam Tịch Tuyệt. Thân thể và diện mạo như vậy, không chỉ phụ nữ yêu thích mà ngay cả đàn ông cũng rất có sức hấp dẫn, khó trách cái tên Khâu Khanh đó...... Chẳng qua không biết là anh có sở thích này hay không?

Trong đầu An Nhiên lộn xộn những tư tưởng không thông suốt, càng nghĩ càng biến thái, cuối cùng không nhịn được cắn chăn cười khanh khách.

Cô cười đến mức bả vai rung lên, Nam Tịch Tuyệt lại nghĩ rằng cô núp trong chăn khóc thầm, đau lòng ôm lấy cô, đưa tay lau mặt cho cô nhưng giống sờ thấy nước mắt ướt át giống như dự đoán, ngược lại An Nhiên kéo lấy bàn tay anh che miệng mình cười to.

Nam Tịch Tuyệt kinh ngạc: "Em...... cười cái gì vậy?"

An Nhiên cố gắng hạ thấp giọng: "Cười anh rất có sức hấp dẫn nha!" Cô nghiêng người ôm lấy hông anh, trong giọng nói còn mang theo sự vui vẻ không che giấu được, "Nói cho em nghe một chút về chuyện tình của anh và Khâu Khanh đi, em muốn nghe."

"Cậu ta?" Nam Tịch Tuyệt có chút không vui, lạnh nhạt nói, "Không có gì, chỉ là hai nhà biết nhau, anh và cậu ta cũng quen biết nhau. Ừ, trước đây bọn anh thường liên lạc qua thư từ, anh và cậu ta trao đổi thư hai năm đấy." Nhớ tới việc Khâu Khanh cố chấp muốn viết thư, trên trán Nam Tịch Tuyệt xuất hiện hai vạch đen.

Lúc đó hai người bọn họ đều là thiếu niên trẻ tuổi, cũng rất hứng thú với việc viết thư. Chỉ là sau này thư của Khâu Khanh thay đổi méo mó, luôn viết những câu giống như thư tình, anh cảm thấy thiếu niên này không có chừng mực, dần dần cũng không liên lạc với cậu ta nữa. Lúc trước vì muốn mua quà tặng cho An Nhiên, anh đến Pháp có gặp qua cậu ta một lần, ai ngờ cậu ta lại đối với anh không khách khí, Nam Tịch Tuyệt cũng lười phí tâm qua lại với cậu ta. Ai biết cậu ta nghe được tin tức của anh từ đâu, lại vẫn đàng hoàng đến làm khách.

An Nhiên cười đến cả người run rẩy, Nam Tịch Tuyệt nhìn bộ dáng cô không giống như không vui, thần kinh buông lỏng ra, hôn một cái lên gương mặt cô, "Chuyện này có gì buồn cười?"

An Nhiên cố gắng kéo căng mặt, "Không có." Cô tìm được môi của anh, hôn lên.

Đối với sự chủ động của cô, Nam Tịch Tuyệt không bao giờ cự tuyệt, hai người môi lưỡi dây dưa, quần áo cũng bị cởi ra gần hết. Sau khi Nam Tịch Tuyệt thử tiến vào, thử dò xét tốc độ, thấp giọng thở dốc bên tai cô: "Hôm nay hình như có gì đó không giống."

Cả bụng bị lấp đầy khiến cho An Nhiên không nhịn được muốn rên rỉ, cô vịn vào anh, nũng nịu hỏi: "Không giống ở điểm nào?"

Anh chống lên trán cô, hai tay ôm lấy đầu cô, chậm chạp bắt đầu luật động, giọng nói nóng như lửa, "Rất mềm, lại còn chặt muốn chết......" Cảm giác cụ thể anh không miêu tả ra, chỉ cảm thấy tối nay An Nhiên đặc biệt mềm mại, nằm ở dưới thân anh, ta cần ta cứ lấy, chặt chẽ bao bọc lấy anh, quấn anh, quả nhiên muốn đem anh hòa tan.

"Anh nhỏ giọng một chút!" An Nhiên nhắc nhở anh. Lâm lâm vẫn đang nằm ngủ bên cạnh, cô rất sợ sẽ bị con gái nhìn thấy.

Nhưng Nam Tịch Tuyệt lại không cho là đúng, nhất thời từ trong cơ thể cô lui ra ngài, không đợi cô trở lại bình thường, ở tỏng chăn lật người cô lại, đè ép tiến vào cô từ phía sau.

Cơ bụng rắn chắc của anh theo động tác ra vào không ngừng va chạm vào mông cô, âm thanh "bành bạch" càng ngày càng vang, An Nhiên vừa xấu hổ vừa vội, lại không thể tránh thoát, không thể làm gì khác là tự lừa dối mình, vùi mặt vào trong gối.

Anh vẫn chưa kết thúc, tối hôm qua còn chưa đủ sao? An Nhiên nghĩ, lại cảm thấy thứ trong cơ thể cô trướng hơn nóng hơn vài phần, không khỏi rên rỉ ra tiếng.

Sau khi phóng thích ra, Nam Tịch Tuyệt nằm trên người cô không chịu xuống, thỏa mãn khẽ cắn ngực cô, "Tiểu Nhiên, sinh thêm cho anh một đứa nữa đi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-55)