Truyện:Không Yêu Sẽ Không Quay Lại - Chương 41

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại
Trọn bộ 55 chương
Chương 41
Cố nhân trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc bảy giờ tối, có người tới gõ cửa, An Nhiên đang nằm sấp trên giường hưởng thụ Nam Tịch Tuyệt mát xa phần eo cho cô.

Biết ngay là không thể tin anh. An Nhiên tức giận nghĩ, vốn tưởng rằng anh thật sự xong việc này rồi. Sau khi đồng ý cùng anh ra ngoài ăn cơm anh liền bắt đầu cởi quần áo, trong vòng hai phút liền tự cởi hết quần áo của anh, cũng lột sạch trơn quần áo của cô áp ở phía dưới anh thẳng lưng một cái liền tiến vào toàn bộ.

An Nhiên hung hăng đấm anh mấy cái, bị anh ngăn lại làm vài lần khiến cô liên tiếp lên đỉnh, thoải mái kêu lên thành tiếng, cả người mềm nhũn như nước, cặp chân không chịu nhàn rỗi, dây dưa cọ xát không ngừng lên phần hông tráng kiện của anh.

Anh không dùng nhiều thời gian, gần như là đánh nhanh thắng nhanh, nhưng mỗi lần đều khiến cô lên tới cao trào, trong nửa giờ cô đã không biết mất mặt mấy lần xuất ra, quên cả đánh lại anh, chỉ có tứ chi quấn lấy anh, cái mông uốn éo hùa theo ý anh, ghé vào bên tai anh ngâm nga: "Thật thoải mái, mạnh hơn chút nữa!".

Anh buông thả một hồi đủ rồi, An Nhiên dần dần hồi phục, lại phát hiện thắt lưng mình đau ghê gớm. Nam Tịch Tuyệt liền xoa nắn cho cô, thuận tiện ăn đậu hũ của cô một chút.

Chuyện làm cho An Nhiên kinh ngạc chính là, người tới lại là bà chủ Y Lỵ của cửa hàng may mặc Elizabeth, không chỉ có cô ấy, còn có Yến tử cùng với nhà tạo mẫu tóc Tom. Còn có nhân viên phục vụ sắp xếp trang phục, trong tay đang cầm mấy đoạn dây ruy băng buộc lên những hộp quà lớn.

An Nhiên chỉ mặc bộ quần áo ở nhà bằng vải bông mỏng ngồi ở bên giường, nhìn một nhóm người chen chúc lấp đầy căn phòng không lớn của cô, im lặng nhìn một lúc, nhấc chân đá đá Nam Tịch Tuyệt đang đứng đưa lưng về phía cô, "Anh đem cả bang C đều chuyển qua đây hết đấy à?"

Nam tịch tuyệt nghiêm túc nhìn cô, "Chỉ cần em muốn."

An Nhiên quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh, hai chân cái hạ cái không đá chân của anh, cô cố gắng cắn môi, vẫn là nhịn không được "Xì" một tiếng bật cười. Cô thật sự rất cao hứng!

Y Lỵ làm việc cẩn thận nghiêm túc, kín đáo. Mấy bộ đồ cô ấy mang tới hoàn toàn phù hợp với vóc dáng hiện tại của An Nhiên. Sau khi thử qua một lần, An Nhiên liền chọn trúng một cái váy dài màu xanh dương hở vai, cô rất thích sự tinh tế phức tạp xen lẫn màu vàng kim ở hai bên của chiếc váy. Đây cũng là phong cách điển hình nhất của Elizabeth, tùy theo chỗ lớn chỗ nhỏ mà thiết kế, xa hoa.

Chất vải vô cùng thoải mái, kích cỡ vừa vặn.

An Nhiên sờ sờ ngực, thở dài nói: "Y Lỵ chị càng ngày càng thần thông, chỗ này cũng rất vừa vặn."

Y Lỵ mỉm cười giũ mở một cái áo choàng da thuộc màu trắng tuyết, "Bà chủ à cô quá khen rồi. Thật ra thì theo tư liệu trước kia của cô ở trong tiệm chúng tôi, thì bộ y phục này vốn là kích thước nhỏ hơn. Chỉ là ngày hôm trước ông Nam đã cung cấp kích thước chính xác, tôi mới kịp thời sửa lại." Y Lỵ chỉ chỉ hai bên váy, "Những hoa văn này là tôi học được từ một ông thợ may ở bên này, sửa đổi một chút cách thức ban đầu. Văn hóa Trung Quốc thật là uyên thâm, tôi quyết định ở lại bên này học tập một khoảng thời gian."

Trong đôi mắt Y Lỵ lấp lánh ánh sáng khát vọng.

Mặt An Nhiên đỏ lên, lại có chút ảo não. Nam Tịch Tuyệt này, anh ấy rõ là ....

Khó trách ngày đó nắm lấy ngực cô không buông, nắm xoa, lại nắm, trong tâm tư anh rốt cuộc là tinh tế bao nhiêu?

Sau khi thay xong quần áo, Y Lỵ gọi Tom mau tới nhanh chóng làm tóc cho An Nhiên.

"Quý bà xinh đẹp đáng yêu" Tom vén ống tay áo lên, "Xin hãy để tôi được phục vụ cho bà".

Tom chỉ huy trợ lý của anh đưa đến cho anh ta một loạt các loại dụng cụ. Trong phương diện này anh ta gần như là cố chấp, ngay cả gương trang điểm cũng đều phải mang theo. Trước khi An Nhiên cùng Yến từng tới chỗ của anh ta, anh ta luôn nói gương trang điểm của anh ta là vật gia truyền, bên trong sinh ra tiểu Tinh Linh, có thể soi ra hình dáng xinh đẹp nhất cho khách hàng.

Tom đánh mỏng một tầng tóc của An Nhiên, vấn búi tóc cao lên, lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn.

Rất lâu rồi An Nhiên không có ăn mặc trịnh trọng như thế này. Thời điểm Tom nói "OK", nhớ tới Nam Tịch Tuyệt chờ ở ngoài cửa, cô thật sự có chút khẩn trương.

"Đã xong rồi sai?" Nam Tịch Tuyệt đã tự mình tiến vào, An Nhiên quay đầu lại, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Nét mặt của Nam Tịch Tuyệt ngây ra. Thành thật mà nói, sự yêu mến và thích đối với An Nhiên của anh, cơ hồ hoàn toàn không liên quan đến dung mạo. Anh đã thấy nhiều loại thiên kiều con gái đẹp, nhưng mới vừa rồi cô ngoái đầu lại nhìn anh cười một tiếng, má phấn hàm xuân, thật làm cho anh cảm nhận được cái gì là khuynh quốc khuynh thành.

Áo lông cáo trắng như tuyết, váy dài xanh dương màu trắng trầm lắng, búi tóc vén cao, lông mày lá liễu, đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng..... Đường cong thân thể hoàn mỹ......

Trái tim trong lồng ngực anh nhảy loạn. Loại cảm giác đột nhiên này, vui mừng mà lại rung động.

"Anh thấy choáng váng à? Em có xinh đẹp như vậy sao?" An Nhiên vẫy vẫy tay ở trước mặt anh. Cô đã rất lâu rồi không có đi giày cao gót như thế này, đi lại hai bước không quá thích ứng, liền vội bắt lấy cánh tay của anh để giữ lấy thăng bằng.

"Tiểu Nhiên, em thật là đẹp" Nam Tịch Tuyệt hôn nhẹ lên cái trán của cô, lấy ra sợi dây chuyền, đeo lên lần nữa cho cô.

Lần này, An Nhiên không có cự tuyệt

Một buổi tối rất hoàn mỹ.

Tòa cao ốc với những cửa kính lớn, âm nhạc tao nhã lan tỏa khắp nơi, các loại điểm tâm công phu sau khi được sấy khô, mùi hương hoa hồng đỏ thơm ngào ngạt.

"Không ngờ thành phố C còn có chỗ tốt như vậy" An Nhiên xem một chút xung quanh, tầng này chỉ có hai người họ. tầng lầu rất cao, phía dưới là ánh đèn lưu động lập lòe, phía trên là bầu tời sao sáng chơi. Giống như hai người bọn họ đang bước trên tầng mây, cảm giác rất tuyệt vời.

Nam Tịch Tuyệt cắt thịt bò bít tết cho cô, thêm nước sốt vào đĩa cho cô, "Ăn nhiều một chút"

Mỗi một loại đều khớp với mùi vị trong kí ức.

An Nhiên nếm các món, có thể nhận thấy rõ ràng là khi ở bang C cô đã thưởng thức qua hương vị gia đình đó.

Trái tim giống như là ngâm trong rượu mạnh, ấm nóng thơm mềm.

Nam Tịch Tuyệt đưa tay xoa nhẹ phía dưới mắt, có chút khẩn trương vuốt ve cái hộp nhỏ trong túi.

An Nhiên thấy anh không ăn gì cả, ngược lại các món trên mâm chồng chất, tích cực gắp cho anh mấy miếng thịt, "Anh cũng ăn nhiều thêm một chút"

"Tiểu Nhiên......."

Anh Nhiên khẩn trương thắt lưng căng ra, đôi tay đặt lên trên đùi, bày ra tư thế thục nữ nghiêm chỉnh nhất. Anh tốn nhiều tâm tư như vậy, muốn làm cái gì, cô đương nhiên là biết. Cô hỏi nhạt nhẽo: "Làm gì?"

Một chiếc xe thức ăn nhỏ dừng ở trước bàn của họ.

Lúc này lại có người quấy rầy, Nam Tịch Tuyệt không vui mày nhăn lại, nhìn về phía người nọ, nhất thời kinh hãi.

"Xin lỗi ông, là chúng tôi không nhìn thấy An tiểu thư"

Một người đàn ông mặc tây trang đen đeo kính mát vội vàng chạy tới, nắm cánh tay, "An tiểu thư" muốn kéo đi.

"Tôi không đi!", "An tiểu thư" cậy mạnh hất tay của người đàn ông ra, cầm lấy ly rượu rỗng trên xe thức ăn lên, động tác nhanh chóng làm vụt tắt hai cây nến đang cháy trên bàn, "Ánh mắt anh không tốt, làm sao còn dùng vật này, làm tổn thương đến mắt". Để ý tới những món trên bàn ăn của Nam Tịch Tuyệt, cô ta kêu lên một tiếng tức giân "**", cầm lấy cái đĩa đồ ăn của anh lên, đổi thành đĩa cà rốt cắt mỏng, "Ăn cái này!"

Nam Tịch Tuyệt nặng nề buông dao nĩa trong tay xuống, "Xoảng" một tiếng. An tiểu thư cùng với người đàn ông mặc tây trang màu den cũng đều sợ run rẩy.

"An tiểu thư" lấy thêm can đảm đưa tay ra với An Nhiên, cứng rắn nói: "Xin chào, tôi là An Ny"

An Nhiên dùng nĩa ăn xiên một quả anh đào vào trong miệng, vừa nhai vừa nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài vừa có mưa nhỏ, tựa như có một làn khói mỏng di động mông lung.

Mặt An Ny đỏ ửng cả lên, một cánh tay vẫn dừng ở giữa không trung.

Không đợi Nam Tịch Tuyệt lại phát cáu, ngừơi đàn ông mặc tây trang màu đen vội vàng lôi An Ny đi khỏi.

"Tiểu Nhiên, anh cùng với cô ta không có gì hết". Vẻ mặt của An Nhiên hờ hững như vậy khiến trong lòng Nam Tịch Tuyệt cũng phát run lên, anh thà cô cãi nhau với anh một trận còn hơn.

"Em biết mà" An Nhiên thở dài, có chút thờ ơ, "Phụ nữ thích anh chắc chắn là rất nhiều đi". Trong lòng cô rất không thoải mái, hơn nữa vừa rồi cái ngừơi đàn ông mặc tây trang màu đen gọi An Ny là "An tiểu thư", thái độ cung kính như vậy nói lên điều gì, cô không dám nghĩ sâu.

Hơn nữa.... Cô cố gắng tự thuyết phục chính mình, cô đã từng trải qua với Tô Nam, cô không thể hà khắc như thế với anh. Không thể.......

"Ánh mắt anh sao thế?" An Nhiên hỏi.

Nam Tịch Tuyệt ngẩn ra, "Không có gì"

An Nhiên gác dao nĩa xuống, "Em ăn no rồi. Chúng ta về đi thôi"

Cô không có khoác thêm áo lông cáo đó, ra khỏi phòng khách ấm áp liền lạnh cóng đến run rẩy. Nam Tịch Tuyệt cầm áo khoác của cô vội vã đuổi theo, khoác lên thêm cho cô, cô tránh né, buồn bực nói: "Không cần anh quan tâm!"

Trên đường trở về, tài xế lái xe, hai người ngồi phía sau. An Nhiên ngồi cách xa Nam Tịch Tuyệt, gần sát bên cánh cửa.

Nam Tịch Tuyệt bất chấp sự giãy giạu của cô kéo cô vào trong lòng, anh gặm cắn hai lỗ tai lạnh lẽo của cô, nhỏ giọng nói: "Bình dấm lớn như vậy?"

An Nhiên dùng sức đẩy anh ra, thật sự là sức lực không có lớn bằng anh. Cô tức giận nhìn lái xe chuyên chú ở trước mặt, tâm tình càng trở nên tồi tệ hơn.

"Cái gì anh cũng không nói với em, người khác hiểu rõ anh như vậy, còn em cái gì cũng không biết!" An Nhiên oán trách, mũi cay xè, "Mát của anh như thế nào? Những năm qua ở nước Mỹ anh sống như thế nào? Có phải nếu em không hỏi, anh định vĩnh viễn không nói? Anh đừng nghĩ tới em sẽ hồ đồ mà gả cho anh!"

Nam Tịch Tuyệt bị cô uy hiếp, anh đắn đo nói: "Mắt anh chịu một chút tổn thương. Nhưng mà bây giừo thì không sao nữa. Những sự việc ở nước Mỹ, em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em biết hết, chúng ta trở về từ từ nói. Được không em?"

An Nhiên từ chối một chút, cũng liền ngoan ngoãn để mặc anh ôm cô.

Nam Tịch Tuyệt hôn cô, trấn an cô. Thật cẩn thận.

Trong lòng An Nhiên trống trải. Nhớ về thời điểm sau khi cô gặp lại anh tất cả toàn bộ đều là dây dưa nhiều trên ** thiếu sự trao đổi về mặt tình cảm.

Có lẽ, vẫn làm * yêu, chỉ bởi vì không có cách nào để nói.

*****

Dưới lầu, có một người đang đợi An Nhiên mà cô không thể nào ngờ tới.

Một thân áo da bó sát màu đỏ rực, giống như ngọn lửa thiêu đốt trong màn mưa mờ mịt, trái ngược với nhiệt độ trong bầu không khí.

Cô ta không che ô, đang dựa lưng vào xe hút thuốc lá, chiếc nhẫn trên tay trái đính kim cương hòa lẫn cùng một chuỗi khuyên tai kim cương lấp lánh chói mắt trên lỗ tai. Cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn cường tráng đang cầm ô chờ đợi.

"Yến tử!" Vừa nhìn thấy cô ấy, An Nhiên liền không thể ngồi yên được.

"Cẩn thận." Nam Tịch Tuyệt không giữ được cô, xe còn chưa dừng lại ổn định, cô liền đẩy cửa xe chạy vọt ra ngoài.

"Yến tử!" An Nhiên hô to một tiếng, cô vén làn váy lên chạy nhanh về phía cô ấy.

Dưới chân Nam Cung Yến là đôi bốt da màu đen cao gần 10 cm, như vậy cô có vẻ như cao gần bằng An Nhiên cũng đi giày cao gót rồi. Cô ấy bày ra dáng vẻ tươi cười hớn hở với An Nhiên, giang hai cánh tay ra: "Honey!"

An Nhiên gần như bổ nhào vào cô ấy, ôm thật chặt cô, cả giận nói: "Cậu vẫn còn sống à?!"

Nam Cung Yến cười đến vô tâm vô phế, "Đó là đương nhiên, mình chính là bất tử chi thân mà." (Bất tử chi thân: người bất tử)

An Nhiên buông cô ra, cẩn thận quan sát cô. So với trước kia Yến tử càng xinh đẹp hơn, bóng đêm cũng không che giấu được sự trưởng thành trong phong cách của cô ấy. Phía dưới áo da đỏ rực là bộ đồ ôm sát màu đen cổ chữ V sâu hút, lộ ra một mảng ngực trắng tuyết.

"Ăn mặc như vậy, không lạnh à?" An Nhiên kéo kéo cổ áo của cô ấy.

Nam Cung Yến hai tay ôm lấy chính mình dậm chân, "Không lộ một tí da thịt nào mà 13! Nói thật, cậu lại không mời người ta vào trong ngồi một chút à người ta thật sắp lạnh cóng thành đống băng rồi."

An Nhiên mỉm cười, đang cười lại đột nhiên khóc. Nam Cung Yến vỗ về mặt của cô, "Khóc cái gì, thật không có tiền đồ! Nam tử chính là quá nuông chiều cậu, nhìn xem cậu yếu đuối như vậy."

An Nhiên hung hăng đập vào lưng cô ấy một cái, "Biến, ai yếu đuối chứ!"

Hai người ôm ôm ấp ấp đi lên lầu, đến cửa An Nhiên mới phát hiện ra mình quên mang chìa khóa. Nam Tịch Tuyệt cùng với người đàn ông cường tráng kia một trước một sau cũng đi lên lầu.

Thấy Nam Tịch Tuyệt rất tự nhiên móc chìa khóa ra mở cửa, Nam Cung Yến hướng An Nhiên nháy nháy mắt. An Nhiên cảm giác cơ mặt mình cứng ngắc, cô không khỏi ngăn cản phía trước Yến tử, cô sợ Nam Tịch Tuyệt sẽ bởi vì chuyện tình của Nam Cung Kỳ Áo mà đối với Yến tử .........

Sự thật chứng minh, An Nhiên quá lo lắng.

Nam Cung Yến cười cười nói nói, cùng Nam tịch tuyệt tất cả đều bình thường.

Nói chuyện nhiều, Yến tử cảm thấy khát nước, không đợi An Nhiên đem nước đến cho cô ấy, người đàn ông cường tráng sau khi vào nhà liền đứng sau lưng Yến tử mấy bước ngay lập tức liền đưa tới một ly nước ấm.

"Đây là......" An Nhiên nhìn về phía anh ta hỏi thăm.

Yến tử uống một ngụm nước, vô tình nói: "Brown, cũng có thể là Nick."

"Sam." Người đàn ông cường tráng nói, sau đó liền tiếp tục đứng như khúc gỗ.

An Nhiên bỏ đi ý tưởng mời anh ta ngồi xuống, đây chắc lại là một vệ sĩ của Yến tử. Bởi vì nguyên nhân trong nhà Yến tử, nên từ nhỏ luôn có một vệ sĩ đi theo bên người cô. Lúc họ cùng học ở trường thanh nhạc nữ sinh thì Yến tử luôn cảm thấy phiền hà đối với "cái đuôi" của cô ấy.

Lúc trước có một vệ sĩ tên là Brown, có một ngày đột nhiên biến mất. Qua nhiều năm sau An Nhiên mới biết anh ta đã chết. Anh ta đỡ thay ba Yến tử một phát súng. An Nhiên lúc đó nói cô ấy máu lạnh, vì chuyện đó mà cô còn ầm ĩ với Yến tử một trận.

Yến tử rút ra một điếu thuốc, thành thạo ngậm vào miệng, lại lập tức buông xuống, "Đúng rồi, quên mất ở đây còn có tiểu bảo bối." Cô ấy dùng khuỷu tay ôm lấy eo của An Nhiên, "Mang con gái bảo bối của cậu tới đây cho tớ xem một chút."

An Nhiên mới vừa rồi không có chú ý, vào lúc này gần kề bên cô ấy, cảm nhận được rõ ràng trên eo của cô ấy chính là cái đồ kia. Đồ vật này cô cũng không xa lạ gì, vào lúc An Diệc Bác ra khỏi nhà, thì súng luôn không rời khỏi người.

"Lâm Lâm ở thành phố S, " An Nhiên nắm chặt tay Nam Cung Yến, "Cậu ở đây còn có việc gì khác cần làm không? Nếu không có thì ngày mai chúng ta cùng đi, Lâm Lâm còn chưa có gặp cậu .........Nó trông khá mũm mĩm, có ......" Cô khoa tay múa chân so sánh với độ cao của bàn trà với Yến tử, "So với chừng này thì cao hơn chút. Tính cách của nó và tớ một chút cũng không giống nhau, thực quá già dặn rồi.

Nói như vậy, An Nhiên lại càng nhớ con gái ghê gớm.

Yến tử một bộ thấy mà thèm, "Mĩnh cũng muốn có một bảo bối như vậy để dạy dỗ một phen." Nhận thấy hai tai Nam Tịch Tuyệt dựng lên đầy cảnh giác, Yến tử cười híp mắt nói: "Thì ra là ở thành phố S, vậy mà cậu cũng cam lòng đưa con qua bên đó trước, nhưng mà cũng đúng thôi, Nam tử thực sự là đã mua một tòa biệt thự ở bên kia. Vốn dĩ chỗ đó là tớ nhìn trúng. Tiểu bảo bối Lâm Lâm khẳng định là rất thích nơi đó đi, loại việc đoạt con gái như vậy cũng không giống như việc mà một người đàn ông như Nam tử làm ra được."

An Nhiên liếc mắt thấy Nam tử không đổi sắc mặt, trong lòng thật khâm phục da mặt dày của anh.

Buổi tối, An Nhiên và Yến tử thắm thiết thân mật cùng chen chúc nhau đi ngủ. An Nhiên để Nam Tịch Tuyệt trải chăn đệm xuống dưới đất trong gian phòng nhỏ của Lâm Lâm, người đàn ông cường tráng vốn là muốn quay về ngủ trong xe, lại bị Yến tử ngăn cản, để cho anh ta ngủ trên ghế salon trong phòng khách.

An Nhiên ngồi ở trước gương tháo búi tóc, Yến tử thay đổi áo ngủ nằm lỳ trên giường chơi ném vỏ quýt. Yến tử chê cười cô: "Trang điểm thật ra vẻ người lớn, nhìn như một quý bà."

"Biến ngay!" An Nhiên ném cây trâm trong tay về phía cô ấy, Yến tử đưa tay lưu loát bắt được. An Nhiên cả giận nói: "Tớ muốn bóp chết câu, dám chê tớ già à? Người ta vẫn còn là một đại cô nương trong veo như nước." Cô nhào qua, cùng Yến tử lăn lộn thành một đoàn.

"A!" Nghe thấy Yến tử thét lên một tiếng, Sam vừa mới nằm xuống lập tức bật dậy. Cửa phòng ngủ 'phanh' một tiếng mở ra, Yến tử mặc áo ngủ bằng vải bông màu trắng đầu tóc rối bù chân trần chạy đến, trong tay vẫn còn ôm cái gối trắng tinh. Cô ấy đang bị An Nhiên đuổi theo, chật vật chạy về phía phòng tắm.

Sam rối rắm nhìn, có cần đến giúp một tay hay không nữa. Nhưng vị phu nhân kia là người của Nam tiên sinh, nếu chống đối lại anh ta cũng phải suy nghĩ cho chính mình.

Đang suy nghĩ, An Nhiên đã bị Yến tử từ trong phòng tắm đuổi tới, cô dùng gối che đầu thét lên quay lại phía phòng ngủ, Yến tử đắc ý cười hả hê.

Sam ngơ ngác nhìn hướng phòng ngủ, anh ta cho tới giờ chưa từng thấy bộ dáng như vậy của Yến tử. Cười đùa ầm ĩ, giống như một cô bé không cần lo lắng điều gì. Mấy năm nay bang C biến động không ngừng, Nam Tịch Tuyệt dùng tới mọi thủ đoạn để chỉnh nhà Nam Cung.

Thế lực hắc đạo khổng lồ của nhà Nam Cung bị Nam Tịch Tuyệt cùng với Cố Lãng và Lục Nhược, từng bước xâm chiếm nuốt trọn, chiếm được không ít. Nếu như không phải ông chủ nàh Nam Cung mượn người của bên nhánh khác đến, thì chỉ sợ hiện tại nhà Nam Cung ở bang C sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn.

Sam đã theo Nam Cung Kỳ Áo làm việc rất nhiều năm, anh ta cũng biết Nam Cung Kỳ Áo là một cầm thú chân chính. Nhưng mà loại cầm thú này lại bị chính con gái của mình cắn sau lưng một cái, hoàn toàn ngã xuống. Hôm nay Nam Cung Kỳ Áo bị bắt nhốt trong ngục tù, cả đời giam cầm.

Sam rất khâm phục 'lòng dạ độc ác' của Yến tử, loại phụ nữ này gần như là lạnh lùng vô tình, không có lấy chút xíu lòng đồng cảm. Thế nhưng bây giờ, cô vậy mà không mặc áo chống đạn chạy tới chạy lui?!

Cửa phòng Lâm Lâm 'ken két' một tiếng mở ra, Nam Tịch Tuyệt không ngủ được đội cái mũ ngủ của trẻ em trên đầu lệch sang đi ra. Đây là An Nhiên đưa cho anh một bộ mặc trên người, còn không phải thì anh đã cởi ra.

"Không ngủ được?" Nam Tịch Tuyệt hỏi.

Sam gật đầu một cái.

Nam Tịch Tuyệt lấy bình rượu vang trong tủ lạnh ra, lại vào phòng bếp mang ra một đĩa đậu phộng rang, gọi Sam, "Cùng uống một chút nào."

Yến tử và An Nhiên đùa giỡn đến mệt mỏi, cùng ngồi phịch ở trên giường nghỉ ngơi.

An Nhiên cầm sợi lông vũ xoay xoay, thở hổn hển nói: "Cậu được lắm, vóc dáng nhỏ mà sức lực lớn như vậy."

Nam Cung Yến không phục nói: "Chiều cao của tớ cao mà, hiện tại tớ 169cm rồi!"

An Nhiên ném cho cô ấy một cái ánh mắt khinh bỉ. Cô ngồi dậy, "Đúng rồi, cho cậu xem ảnh của con gái tớ."

Lâm Lâm từ đứa trẻ sơ sinh trắng nõn đến hiện tại là một cô bé mập mạp, hình ảnh không có 80 thì cũng đến 100 cái. Còn có băng ghi hình sinh nhật mỗi năm của con bé.

Yến tử vừa nhìn vừa cảm thán, "Ôi chao, bé con cùng cậu lớn lên dáng dấp thật giống nhau. Xem này cái nhíu mày, thật giống Nam tử, không hổ là con gái của anh ta. Còn có cái này, đáng yêu như vậy!"Cô ấy hô to gọi nhỏ, An Nhiên nghe mà vui mừng rạo rực.

Lúc xem băng ghi hình, Yến tử chỉ vào Tô Nam bên trong hỏi, "Người này là chồng trước của cậu sao? Dáng dấp cũng không tệ."Cô ấy dùng cùi chỏ chọc An Nhiên một chút."Đàn ông tốt cũng đều bị cậu làm hại."

An Nhiên trịnh trọng gật đầu một cái, trong lòng cô cũng không mấy dễ chịu, nghiêng đầu tựa vào trên vai Yến tử, "Mấy năm nay cậu sống có tốt không?"

"Đương nhiên tốt, hô mưa gọi gió, không gì không làm được. Đàn ông theo đuổi tớ vẫn có thể xếp hàng mấy con phố. Bộ dạng như cậu thế này, hoa tàn ít bướm rồi." Miệng lưỡi Yến tử vẫn như một con dao găm.

"Yến tử, tớ đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu."

Nụ cười vô tâm trên khoé miệng Yến tử dần dần biến mất, cô từ từ cúi thấp đầu, vùi vào trong ngực An Nhiên, nhẹ nói: "Cậu cũng biết rồi đi? Ba tớ...."

"Ừ."

"Ông ta bị trừng phạt là đúng người đúng tội, nửa đời sau sẽ phải sống trong ngục giam." Yến tử nghẹn ngào nói, "Ông ta mặc dù rất nghiêm nghị, rất xấu xa, lúc tớ không nghe lời động thủ đánh tớ cũng không lưu tình. Nhưng là, tớ cảm nhận được ông ta cũng thật thương tớ..... Ông ta đã giết mẹ tớ, tớ còn chưa bao giờ gặp qua bà ấy.... Ông ta hại chết nhiều người như vậy. Nam tử bị thương như vậy trở về, ba tớ phái người đi giết anh ta, bị Cố Lãng và Lục Nhược cản lại. Sau đó ông ta lại tự mình đi, tớ biết rõ ông ta muốn tự mình động thủ. Tớ đi theo ông ta, từ phía sau đâm cho ông ta một nhát.... thiếu chút nữa đâm xuyên qua tim ông ta."

Cô ấy không nói được nữa. An Nhiên nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, an ủi cô ấy. Cô đã nghĩ tới Nam Tịch Tuyệt cùng nhà Nam Cung sẽ bùng nổ thuốc súng, chỉ là không ngờ, lại nguy hiểm, thảm khốc như vậy. Cô bị ngăn cách ở bên ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân thiết nhất yêu thương nhất của mình từ trận chiến trong mưa gió đó thương tích đầy mình đi ra, mà không làm gì được.

Yến tử đã khóc một trận rồi ngủ thiếp đi một cách trầm lặng. An Nhiên nhớ lại mình, ở thành phố A, cũng từng giống như vậy, khóc lóc một trận ở trong lòng Tần Tiểu Mạn, rồi sau đó yên tâm mà ngủ ngon. Ngoại trừ người thân, người yêu, còn có bạn bè có thể dựa vào, loại cảm giác này, thật tốt.

Cô vén gọn mép chăn cho Yến tử, mặc bộ quần áo lông, lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ. Nam Tịch Tuyệt chắc còn chưa ngủ, cô muốn hỏi rõ một chút xem anh đã chịu đựng vết thương như thế nào, có để lại di chứng gì không.

Đèn phòng khách đã tắt, Sam vẫn chưa ngủ, vùi mình trên ghế sa lon ngẩn người. Nhìn thấy AnNhiên, lịch sự chào hỏi, sau đó nhỏ giọng nói: "Nam tiên sinh có việc đi xuống dưới."

An Nhiên nhìn đồng hồ treo tường một chút, đã rạng sáng rồi, lúc này anh đi xuống dưới lầu làm gì?

"Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi xem một chút." AnNhiên đổi giày cầm chìa khoá liền ra khỏi nhà.

Sam khẩn trương đứng ngồi không yên. Sau một lát, thấy An Nhiên vẫn chưa về. anh liền rón rén mở cửa phòng ngủ.

Yến tử ngủ rất ngon, đã sớm tẩy trang.

Cô ấy khiến Sam nhớ lại hoa hồng nhỏ trên núi ở quên nhà. Nụ hoa lúc non nớt thì mảnh mai, lúc nở rộ lại khoe sắc rực rỡ.

An Nhiên đi xuống lầu, gọi Nam Tịch Tuyệt mấy tiếng, không có ai trả lời. Cô có chút phiền não, quá nửa đêm rồi mà điện thoại di động cũng không cầm thì có thể đi nơi nào được?Có khi nào gặp phải cái gì nguy hiểm?

Cô tìm một vòng khắp chung cư, cuối cùng cũng phát hiện ra anh, nhưng là, anh không phải có một mình.

Lúc này mưa đã sớm ngừng, bầu trời trong vắt, ánh sao lấp lánh.

Trên mắt Nam Tịch Tuyệt có buộc một đoạn vải màu hồng, che lại tầm mắt của anh. Anh đang bị người khác dắt đi.

An Ny nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, từng bước từng bước đi chầm chậm. giống như trước kia, vô số lần, trên sân cỏ ở bệnh viện, cô dắt người đàn ông hai mắt gần như mù này đi, thuật lại cho anh ấy bầu trời trong xanh, hoa lá ngát hương, cây cối phát triển, đất đai ẩm ướt sạch sẽ.

Chung cư cũng không lớn, rất nhanh đã đi hết một vòng.

Đến cửa chung cư, An Ny không tình nguyện dừng bước.

"Được rồi." Nam Tịch Tuyệt nói, muốn cởi cái băng vải xuống.

An Ny kiễng chân lên, ôm lấy mặt của anh, dùng sức hôn anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-55)