← Ch.43 | Ch.45 → |
"Tên tiểu tử này, thật quá đáng, sáng hôm nay tất cả mọi người đều vô cùng bận rộn hỗ trợ viết chuyên đề về buổi tối hôm qua, tranh thủ cuối tuần có thể phát hành! Cậu thì hay lắm, lại có thể trốn ở nhà ngủ nướng!" Anh vừa mở cửa, Nhãn Kính Nam đã nói không ngừng, "Thật may là tôi biết địa chỉ nhà cậu, cho nên chúng tôi rủ nhau đến đây đánh hội đồng!"
"Các cậu chờ một chút." Anh bị nói đến váng đầu, tại lúc tất cả mọi người kinh ngạc, lại đi đóng cửa lại.
"Vãn Vãn, em nói địa chỉ nhà cho bọn họ?" Anh bước vào phòng bếp hỏi Vãn Vãn.
Vãn Vãn nghe được động tĩnh ngoài cửa, sững sờ, "Em... Hôm qua bọn họ hỏi em có phải đang ở cùng anh hay không, địa chỉ ở đâu... Em..." Cô thật sự không hiểu được thế nào gọi là xã giao lấy lệ, hơn nữa những người kia là đồng nghiệp của anh.
Giang Diệc Hãn rất coi trọng không gian cá nhân, nhưng mà dáng vẻ xấu hổ của Vãn Vãn, thật sự làm cho anh không có biện pháp nào nói nhiều cô một câu.
"Em đi thay quần áo, sấy khô tóc đi." Anh đẩy cô vào phòng.
Vãn Vãn lúc này, tóc ướt xõa trên vai, lại mặc một bộ váy ngủ, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, anh không muốn để cho mấy con sói ngoài cửa nhìn thấy dáng vẻ mặc váy ngủ của cô.
Anh đi mở cửa lần nữa, vẻ mặt tươi cười, "Xin lỗi, tôi vào bảo Vãn Vãn thay quần áo trước." Một câu nói này làm cho mấy người bị cho ăn canh bế môn tha thứ cho hành động vừa rồi.
Đoàn người rải rác, lộn xộn đi vào nhà, anh bắt tay với nhóm người này, vỗ vai, ôm, giống như bọn họ đều là anh em tốt.
"Họa" này là do bạn gái gây ra, cho dù có không vui, anh cũng phải khắc phục hậu quả.
Dù sao, anh bây giờ không phải là một người, không thể cái gì cũng làm theo ý mình, anh cũng phải chú ý đến thể diện của Vãn Vãn.
Chỉ là, người cuối cùng...
"Tôi nói rồi, có cơ hội, tôi sẽ tới thăm nhà anh." Phó Vịnh Bội cười cười, nhìn anh.
Nụ cười của anh, phai nhạt đi mấy phần.
"Hai người thật sự cùng một chỗ hả, tiểu tử cậu tay chân cũng quá nhanh rồi!" Một tia hi vọng của Nhãn Kính Nam cuối cùng cũng tan vỡ.
"Dù thế nào thì bọn họ vẫn chưa kết hôn, cậu vẫn còn hi vọng, dựa vào bản lãnh của mình mà đi tranh thủ đi!" Một đồng nghiệp đùa giỡn giựt giây.
"Bọn họ cũng đã ở chung, cậu... cậu lại còn bảo tôi đi tranh thủ!" Nhãn Kính Nam vọt vào nhà vệ sinh, chỉ vào hai cái bàn chải đánh răng một xanh một hồng, đấm ngực kêu đau.
"Cho nên, tôi đã bảo cậu sớm chết cái ý niệm này đi!" Lúc Vãn Vãn từ trong phòng đi ra, nghe được tiếng cười khoái trá vang khắp phòng.
"Giang Hãn, không ngại tôi thăm quan nhà hai người một chút chứ?!" Tên đồng nghiệp khác nói.
"Phòng khách, phòng bếp, ban công tùy mấy người đi thăm, nhưng mà cấm không được đi tra xét không gian cá nhân." Giang Diệc Hãn cười cười nói.
Tiếng nói của anh còn chưa dứt, cửa phòng anh đã bị vô lễ mở ra.
"Mới vừa rồi dường như Vãn Vãn đi ra ngoài từ gian phòng bên cạnh, gian phòng này thì sao, là của ai vậy?" Phó Vịnh Bội cố ý hỏi.
Ở chung? Theo như cô thấy, chỉ là thuê chung mà thôi!
Nhưng mà, lời của mình còn chưa nói xong, hô hấp của Phó Vịnh Bội đã cứng lại.
Bởi vì, trong phòng của anh, ga giường vẫn còn vô cùng lộn xộn, trên đất là mấy tờ khăn giấy đã dùng qua, trong không khí còn có một mùi ** đậm tới mức không tan được.
Là người trưởng thành thì đều hiểu, thứ mùi này có bao nhiêu mập mờ.
Phó Vịnh Bội hóa đá.
Hành động của Phó Vịnh Bội khiến mặt Vãn Vãn hồng rực, ngượng ngùng đến luống cuống.
"Vãn Vãn, giúp anh dọn dẹp lại gian phòng một chút." Giang Diệc Hãn bước nhanh về phía trước đem Vãn Vãn đẩy mạnh vào trong phòng, để cho cô có thể hoãn hòa một chút, sau đó, ngay trước mặt Phó Vịnh Bội rầm một cái đóng cửa phòng lại.
"Cô Phó, chưa được chủ nhà cho phép, làm ơn không nên tùy tiện vào phòng của người khác." Trên mặt anh vẫn giữ vững nụ cười phong độ.
Nhưng mà, không hiểu, anh lúc này tự nhiên lộ ra một phong thái cao cao tại thượng, quý khí không hình dung được, làm cho người ta không có cách nào cùng anh đùa giỡn, nín thở, bất tri bất giác mà phục tùng anh.
Phó Vịnh Bội sửng sốt một chút, ngồi lại ghế sa lon.
"Mọi người có muốn đánh bài không?" Lúc anh cười lên, lại biến trở về Giang Diệc Hãn tràn đầy sức sống như ánh mặt trời.
"Đánh bài? Được đó!" Không khí lập tức trở nên sôi động, âm thanh hô hào nổi lên bốn phía.
Tình huống như thế, hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Phó Vịnh Bội.
Hai bộ poker, mấy tên đàn ông tụ lại một chỗ, hăng hái bừng bừng đánh song khấu.
Hai, ba tiếng sau...
"Giang Hãn, cái tên tiểu tử này, bình thường không thấy cậu đánh bài, vậy mà cậu lại có thể đánh giỏi như vậy!" Mọi người kêu gào.
Tất cả mọi người phát hiện, trí nhớ của Giang Diệc Hãn rất tốt, đối với chữ số vô cùng nhạy cảm, mỗi người ra bài ra anh dường như đều ghi tạc từng cái trong đầu, sau đó lúc nào nên ra bom, những bài nên ra, những bài nên tạm giữ, anh cũng gần như nắm trong lòng bàn tay.
"Cậu không đi làm gian thương thì thật sự rất đáng tiếc!" Nhãn Kính Nam thua nhiều tiền nhất, tức giận nói.
Giang Diệc Hãn chỉ cười không nói.
Phó Vịnh Bội chăm chú nhìn gò má nam tính của anh, phát ngốc.
Giang Thiệu Cạnh cùng Giang Diệc Hãn mặc dù cùng cha, nhưng mà, gia thế hai người khác biệt, đứng dưới ánh mặt trời, đã biết rõ ràng.
Mẹ của Giang Thiệu Cạnh chỉ là một người phụ nữ thấp kém không biết liêm sỉ.
Nhưng mà, Giang Diệc Hãn lại khác, mẹ của anh - Lôi phu nhân xuất thân danh môn, bên ngoài đối với bà đánh giá rất cao, tao nhã, thông tuệ, quý khí lại không mất đi vẻ quyến rũ cùng hồn nhiên của phụ nữ, với cha anh càng giống như Phượng Hoàng cùng nhau, cầm sắt hài hòa.
Một người phụ nữ như vậy, sau khi biết chồng mình có con riêng bên ngoài, lập tức đề nghị ly hôn, dưới thời điểm người chồng còn đang luống cuống tay chân không ngừng cầu xin, quả quyết nói, nếu như không ly hôn thì biện pháp duy nhất chính là đem tài sản riêng của người chồng, toàn bộ đều chuyển thành tên của con trai mình, bảo đảm người phụ nữ và đứa con riêng bên ngoài không được một cọng lông nào!
Lúc bọn họ yêu nhau, duy nhất có một lần Giang Diệc Hãn nhắc tới cha mẹ của mình:
"Mỗi ngày tan học về nhà, nhìn phòng ốc trống rỗng, liền cảm thấy sợ hãi, hai người thân quý giá nhất có thể thay anh che gió che mưa cũng đã qua đời. Nhưng mà, mặt ngoài anh vẫn phải cố gắng tỏ ra kiên cường, anh biết rõ, không cha không mẹ, chẳng có cái gì cả, anh vẫn phải bình an lớn lên, mới có thể để cho bọn họ yên nghỉ ở trên thiên đường."
Chính lần ấy, cô biết, người yêu của mình là cô nhi, mấy chữ "Chẳng có cái gì cả" này, làm cho cô vô cùng sợ hãi. Nhưng mà, mãi đến mấy ngày trước người nhà của anh xuống tay với nhà họ Lôi, trong lúc vô tình biết được, cô nhi Giang Diệc Hãn này lại có tài sản hơn trăm! Cho nên, cô đây là đem kim cương vứt bỏ, đem một viên ngọc nhân tạo xem như bảo bối nắm trong tay, cô thật là có mắt không tròng đến buồn cười! Thực sự là... Làm cho người ta muốn sụp đổ...
Nhìn Hạ Vị Vãn khéo léo, yên lặng, toàn tâm toàn ý tin tưởng rúc vào bên người anh, Phó Vịnh Bội bắn ra ánh mắt vô cùng ghen tỵ.
"Vịnh Bội, ta đã hỏi qua ý của nhà họ Lôi, bọn họ cố ý để cho Giang Diệc Hãn và nhà họ Tống liên cưới, hai trùm ngành ăn uống đứng đầu Thượng Hải liên thủ! Nếu chuyện đều đã như vậy, Giang Thiệu Cạnh cũng là sự lựa chọn rất tốt! Ít nhất cho đến nay, Giang Diệc Hãn chưa từng đối xử tệ với anh trai của anh, mà Giang Thiệu Cạnh đối với lợi ích buôn bán cực kì có thủ đoạn, hội sở "Cạnh" chính là chứng minh tốt nhất! Chỉ cần một ngày Giang Diệc Hãn không muốn nắm quyền, Giang Thiệu Cạnh vẫn sẽ là chủ nhân của yến thiên hạ, dựa vào gia thế của chúng ta có thể leo lên Giang Thiệu Cạnh, cũng là tương đối khá rồi!"
Những lời cân nhắc ích lợi nặng nhẹ này của cha mẹ, là nhắc nhở cô dập tắt ngọn lửa quyến luyến với Giang Diệc Hãn trong lòng, sớm bứt ra, mới không quá muộn.
Cô đều hiểu, cho nên, cho dù lòng đang khóc khẽ, cũng không còn đường để lui.
Nhưng mà, cô ghen tỵ...
Cô chính là không muốn để cho Hạ Vị Vãn được như ý nguyện!
Cô càng muốn tận mắt nhìn thấy, tương lai Hạ Vị Vãn phải trải qua bị kịch hào môn, như vậy, bi thương của cô mới có thể dịu đi rất nhiều!
*****
"Bụng thật đói!" Có đồng nghiệp gào thét.
"Muốn ăn cái gì?" Giang Diệc Hãn tiện tay quăng một xấp thực đơn đến, nửa điểm ý định xuống bếp cũng không có.
Không phải tùy tiện con chó con mèo nào cũng có thể làm anh nể mặt nấu canh nấu cơm.
"Tôi không ăn ở đây, tôi đã hẹn Giang Thiệu Cạnh cùng đi ăn tối." Phó Vịnh Bội nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của anh, dừng lại một chút, lại cố ý nói, "Nhưng mà, nếu có người nguyện ý để cho mọi người nếm thử một chút tài nghệ của mình, tôi có thể hủy cuộc hẹn."
"Giang Hãn, cậu còn có thể nấu ăn?" Các đồng nghiệp vô cùng kinh ngạc.
"Có phải sợ thua tôi không? Mấy người muốn mượn cơ hội chạy mất? Tôi làm sao có thời gian rảnh rỗi mà xuống bếp!" Anh nhấc tay ném ra lá bài tốt, cười ha ha qua quít.
Các đồng nghiệp đều bị đả kích, hừ hừ, "Chúng tôi mới không sợ cậu, tiếp tục!"
Đề nghị của Phó Vịnh Bội, trở thành không người hưởng ứng.
"Vịnh Bội, cô có hẹn với anh trai tôi, bữa tối chúng tôi lại được ít đi một phần!" Giang Diệc Hãn cười cười, không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào.
"Nếu không gọi pizza được không?! Cần gì phiền phức, xào rau quá tốn thời gian, chúng ta tiếp tục chiến đấu, đem hết tiền thua thắng trở lại!" Lập tức có đồng nghiệp la ầm lên.
"Phóng ngựa qua đây đi!" Tiếng cười của anh rất vui vẻ.
Vãn Vãn không có sở trường kết giao bạn bè, vẫn yên lặng mỉm cười ngồi bên cạnh anh, thấy anh với đồng nghiệp trêu đùa nhau, trong lòng mơ hồ cảm thấy hâm mộ.
Nhân duyên của anh thật sự rất tốt, anh luôn hiểu được ở chung với người khác như thế nào, không giống cô, chỗ nhiều người luôn dễ trở nên hồi hộp, căng thẳng, mong được sớm trở về ổ của mình.
Cô nhất định phải học tập thật nhiều, trở thành người phụ nữ có thể xứng với anh!
Giang Diệc Hãn không vì người khác mà bỏ quên cô, anh hỏi cô trước, "Vãn Vãn, muốn ăn pizza không?"
"Muốn." Vãn Vãn lấy ý kiến của mọi người làm trọng.
Nghe được cô nói muốn ăn, Giang Diệc Hãn lập tức nhấc điện thoại gọi pizza.
Lúc anh đặt đồ ăn xong, các đồng nghiệp lại có ý kiến, "Tôi không muốn uống nước trái cây, tôi muốn uống bia!"
"Tôi cũng vậy, muốn bia ướp lạnh!"
"Tôi còn muốn hút thuốc lá!" Có người càng quá phận.
Anh đang muốn gõ mấy con khỉ kia mấy phát, ai biết Vãn Vãn lại vội vàng đứng dậy ra cửa đi giày, "Em đi mua!"
"Được rồi, đi một mình cẩn thận một chút!" Anh còn có thể nói gì đây?
Phó Vịnh Bội từ đầu tới cuối vẫn bị mọi người bỏ quên ngượng ngùng đứng dậy.
Người trong phòng đang đánh bài khí thế ngất trời, căn bản không có người giữ cô lại.
Cho đến lúc Phó Vịnh Bội chậm chạp đóng cửa phòng lại, cô gắt gao chú ý tới, con mắt của Giang Diệc Hãn lại có thể từ đầu đến cuối chưa hề nâng lên một chút nào.
"Đợi một chút... !" Vãn Vãn trong thang máy nghe được tiếng gọi, đè nút Open lại.
"Cám ơn." Phó Vịnh Bội vào thang máy.
Vãn Vãn mỉm cười lại.
Con số thang máy từng cái giảm xuống.
"Quan hệ của chị với Diệc Hãn, em đều biết chứ?" Phó Vịnh Bội phá tan im lặng trước.
"Diệc Hãn có giới thiệu qua." Vãn Vãn gật đầu.
"Nếu đã biết, có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi chị!" Phó Vịnh Bội rất khách sáo.
"Được, cám ơn chị dâu." Vãn Vãn cũng rất lễ phép.
Hai chữ chị dâu này, làm khóe mắt Phó Vịnh Bội giật giật.
"Thành thật mà nói, em thật sự không giống kiểu người Diệc Hãn thích, anh ấy lúc còn đi học có rất nhiều người theo đuổi, nhiều nhất chính là kiểu người giống em gái nhỏ như em!" Phó Vịnh Bội cố ý nói: "Trước kia anh ấy còn nói qua, anh ấy chịu không nổi nhất là mấy cô gái nhỏ không có chủ kiến đó, thật không hiểu bây giờ lại bị cái gì kích thích, ánh mắt cũng đột nhiên thay đổi..."
Vãn Vãn một hồi yên lặng.
"Vãn Vãn, em thấy có đúng hay không?" Cửa thang máy mở ra, Phó Vịnh Bội đuổi theo cô đi ra ngoài, vẫn không quên hỏi thêm một câu.
"Chị cũng nói là 'Trước kia', trước kia không có nghĩa là hiện tại, không phải sao?" Vãn Vãn nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Phó Vịnh Bội không ngờ, Vãn Vãn nhìn mềm yếu như vậy lại có thể biết phản bác lại cô, cô liếc nhìn Vãn Vãn, vẻ mặt khinh thường, "Yêu thích của một người sẽ thay đổi dễ dàng như vậy sao? Em cảm thấy đột nhiên khẩu vị của anh ấy biến hóa lớn, thích loại phụ nữ không có chủ kiến như Vãn Vãn em sao?"
Vãn Vãn cười nhạt, "Tôi không có chủ kiến, đó là bởi vì hai người chúng tôi chưa bao giờ ầm ĩ, chúng tôi không có ý định với thời cơ bánh ngọt!"
Phó Vịnh Bội thiếu chút nữa cắn đứt hàm răng của mình.
"Phó tiểu thư, chị đi đến cuộc hẹn với anh hai đi, tôi vào siêu thị." Vãn Vãn mỉm cười xoay người.
Cô tự nói với mình, lòng của cô kiên định, sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Trong siêu thị, Vãn Vãn nhận được điện thoại.
"Nha đầu, em mới vừa rồi xuống lầu, có phải đi dép đúng không?" Trong điện thoại di động đều là tiếng la thúc dục anh ra bài của đồng nghiệp bên cạnh.
"Vâng." Vãn Vãn gật đầu.
"Thật biết nghe lời." Anh yên tâm.
"Bọn họ nói còn phải mua thịt bò khô, cá mực sợi và một ít đồ ăn vặt."
"Vâng, em nhớ sẽ mua." Trừ bia, Vãn Vãn bắt đầu để đồ ăn vặt vào trong giỏ.
Vãn Vãn không chú ý tới, Phó Vịnh Bội cũng vào trong siêu thị chuẩn bị mua một chai nước để hạ hỏa.
"Đúng rồi, không biết bọn họ muốn chơi đến mấy giờ, ngộ nhỡ chơi đến rất khuya sẽ rất phiền phức! Vì hạnh phúc của chúng ta, em cũng mua giúp anh cái thứ không thể thiếu đó đi!" Trong giọng nói của anh đều là ý cười.
"Thứ gì?" Vãn Vãn mềm giọng hỏi.
"Anh sẽ gửi tin nhắn cho em." Anh cúp điện thoại.
Mười giây sau, tiếng báo có tin nhăn vang lên, Vãn Vãn vừa mở ra xem, cái thứ không thể thiếu đó là ba chữ.
Nhất thời, gương mặt Vãn Vãn nhuộm hồng như mây.
Anh, anh, nhất định là anh cố ý!!! Anh thích nhất là trêu cô!
Mười giây sau, "Tít tít tít" tin nhắn lại tới.
"Sau khi mau xong, nhớ lúc lên lầu phải giẫu kĩ! Bị nhìn thấy, anh không sợ, chỉ sợ em không chịu nổi! Ha ha ha!"
Này, này, này...
Vãn Vãn xách theo một đống lặt vặt, cũng không biết có nên hay không. Quả nhiên, cuối cùng, Vãn Vãn vô cùng thành thật gật đầu kiên định, cô từ từ, bò đi như rùa đen, đem đồ đã chọn xong bỏ lên quầy thu tính tiền.
Nhân viên thu ngân bắt đầu quét từng gói hàng, số tiền phải trả cùng danh sách hàng hóa nhảy lên trong máy vi tinh trên quầy thu ngân.
Vãn Vãn không nhìn máy vi tính, ngược lại đứng ở quầy thu ngân lo lắng nhìn chằm chằm vào giá hàng bên cạnh, tay từ từ bò, bò, bò một đoạn đường, do dự rụt một cái, lại bò....
"Thưu cô, tổng cộng là 109 tệ, xin hỏi còn cần gì khác hay không?" Nhân viên thu ngân kết toán xong số tiền, thân thiết lễ phép hỏi thăm cô.
"Có, còn có...." Vãn Vãn đỏ mặt, đưa tay hướng tới giá hàng bên cạnh lung tung nắm một cái hộp nhỏ, vội vàng đưa cho nhân viên thu ngân.
Cô cảm thấy như xung quanh đang phi mũi nhọn vào mình, cái trán xấu hổ đến đổ mồ hôi.
Nhân viên thu ngân vẫn giống như bình thường, nhận lấy cái hộp nhỏ, đang chuẩn bị tiếp tục quét mã, nào biết, cái hộp nhỏ trong tay nhân viên thu ngân, lại bị nữ kách hàng đứng ở phía sau cầm đi.
Vãn Vãn cứng đờ, vẫn còn đang đắm chìm trong "Cảm xúc" của chính mình, căn bản không quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Cô không ngờ, Phó Vịnh Bội lại đứng ở sau lưng cô chờ tính tiền.
Phó Vịnh Bội liếc mắt nhìn hộp nhỏ kia, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Diệc Hãn không dùng quen nhãn hiệu này, hơn nữa, kích cỡ cái này quá nhỏ, không vừa với anh ấy, anh ấy dùng sẽ không thoải mái!"
Vãn Vãn cứng lại, ngay cả nhân viên thu ngân cũng dùng ánh mắt kỳ quái quan sát Phó Vịnh Bội.
Phó Vịnh Bội mỉm cười, đem cái hộp nhỏ bỏ lại giá hàng, chọn hai hộp áo mưa nhãn hiệu khác đưa cho nhân viên thu ngân, "Tin chị đi, chị so với em hiểu rõ anh ấy hơn, mấy năm nay anh ấy vẫn luôn dùng loại này! Năm nay sẽ không trở nên quá lớn chứ?!"
Nhân viên thu ngân nhìn Vãn Vãn một cái, thấy cả người cô cứng đờ, dáng vẻ dường như không phản ứng kịp, vì vậy, nhân viên thu ngân trực tiếp nhanh chóng quét mã, "Thưa cô, tổng cộng là 158 tệ."
Vãn Vãn trả tiền, cô cứng người, xách theo một túi lớn, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi siêu thị.
Mới đầu, bước chân của cô rất nhanh, chạy thẳng tới thang máy.
Nhưng mà, thang máy đến tầng nhà cô, cửa mở ra, cô lại chỉ có thể chậm rãi nhẹ nhàng.
Tim, nhói một cá.
Cô không phải đứa ngốc, hàm ý dưới lời khiêu khích của Phó Vịnh Bội, cô nghe hiểu được.
Cùng với Diệc Hãn, hơn nữa, kinh nghiệm cùng kỹ xảo của anh cũng không tệ, ngay cả tình cảm nam nữ của Vãn Vãn có mơ hồ đi nữa, cũng có thể xác định điểm này.
Nhưng mà, những kinh nghiệm kia tích lũy từ đâu? Lúc đó anh cùng Phó Vịnh Bội rốt cuộc lui tới bao lâu, trước kia từng phát triển tới trình độ nào?... Cái vấn đề này, Vãn Vãn đã từng nghi ngờ, thật buồn cười, bây giờ, cô không cần nghi ngờ nữa.
Phó Vịnh Bội chẳng khác nào nói rõ cho cô biết!
Vãn Vãn nắm chặt tay, vô cùng chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
...
Phó Vịnh Bội mang theo hả hê, đứng ở cửa chung cư.
Một lát, một chiếc hơi màu đen sang trọng, dừng ở trước mặt cô.
Phó Vịnh Bội liếc mắt nhìn bảng số xe, ưu nhã lên xe.
"Vừa rồi chúng em đều ở nhà Diệc Hãn, sao anh không đến?" Phó Vịnh Bội dùng tư thái xinh đẹp nhất mỉm cười hỏi thăm.
"Không muốn đi, không có ý nghĩa!" Nhưng mà, Giang Thiệu Cạnh trả lời ngắn gọn.
"Đúng vậy, rất không có ý nghĩa, bọn họ ở đấy đánh bài cả buổi chiều, anh ghét nhất là người khác lãng phí thời gian!" Phó Vịnh Bội theo lời của anh.
Đón lấy, là không khí lạnh lẽo.
"Chúng ta đi ăn món gì đây?" Tâm tình Phó Vịnh Bội vẫn tốt như cũ.
"Tùy đi." Gương mặt Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng như cũ.
"Ngày mai anh phải trở về Thượng Hải rồi, em dẫn anh đi ăn một ít hải sản đặc biệt của thành phố Ôn!" Phó Vịnh Bội làm anh vui lòng.
"Được." Giang Thiệu Cạnh tiếc chữ như vàng.
Không khí, lại lâm vào một hồi tĩnh mịch.
"Đúng rồi, mới vừa rồi thật sự rất buồn cười, Hạ Vị Vãn đi siêu thị mua đồ, lại làm như kẻ trộm, anh đoán xem cô ấy mua cái gì?" Phó Vịnh Bội kể chuyện cười cho anh nghe.
Nghe được cái tên này, Giang Thiệu Cạnh một hồi căng cứng, "Cô ấy mua cái gì?" Giọng nói của anh trầm thấp rất nhiều.
"Là bao**!" Phó Vịnh Bội cười ha ha.
Con mắt sắc của Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo.
Phó Vịnh Bội vẫn còn cười nhạo không ngừng, "Bộ dáng của cô ấy rất khôi hài, không dám mua thì cứ nói thẳng đi...."
"Không chỉ có là em chú ý cô ấy, cũng có khách hàng bên cạnh nhìn chằm chằm cô ấy, cho là dáng vẻ lén lút của cô ấy là muốn ăn trộm!" Phó Vịnh Bội càng nói càng khoa trương.
Cô là người thông minh, muốn thông qua cái chuyện cười này, có thể hòa hoãn quan hệ của hai người.
Nhưng mà, nào biết...
"Két..." Xe hơi dừng ngay lại.
"Cút!" Giang Thiệu Cạnh lạnh băng nói.
Phó Vịnh Bội cho là mình nghe lầm, thu lại nụ cười, "Có ý gì?"
"Cút xuống xe!" Giang Thiệu Cạnh lạnh giọng quát.
Phó Vịnh Bội trừng to mắt, không thể tin rốt cuộc mình đã nói sai cái gì, anh đang phát bão gì! Cô khẽ cắn răng, tức giận xuống xe.
Nào biết, cô vừa mới đóng cửa xe, xe hơi đã chạy nhanh như bão táp, đi mất.
"Giang Thiệu Cạnh, anh đồ bệnh thần kinh!" Không để ý đến tao nhã, Phó Vịnh Bội bị ném khỏi xe ở ven đường tức giận hô to.
...
Vãn Vãn không ngừng hít vào, muốn trấn áp trái tim mình.
"Em ở đâu? Tại sao lâu thế? Có phải không mang đồ lên được hay không? Để anh xuống giúp em!" Giang Diệc Hãn vừa gọi điện cho cô, vừa đẩy cửa nhà ra, chuẩn bị xuống lầu.
Ngoài ý muốn, gặp được cô ở cửa ra vào.
Anh nhận lấy túi đồ trong tay cô, tinh mắt, nhìn thấy một cái hộp nhỏ trong túi, hắng giọng cười một tiếng, "Nha đầu, có phải em không dám vào cửa hay không?"
Vãn Vãn cố gắng nặn ra nụ cười.
Anh thăm dò trong phòng một chút, xác định không có ai ra ngoài, đem cái hộp nhỏ lấy ra nhìn, rất đáng đánh đòn thân mật dán vào bên tai cô, khích lệ cô, "Ha ha, nha đầu, rất tốt, thì ra là bình thường em có len lén chú ý anh mua loại nhãn hiệu cùng kiểu dáng này!"
Vãn Vãn không nói gì, chỉ có thể trầm mặc.
Thì ra là, cô thật sự không mua nhầm.
Bộ dáng bây giờ của Vãn Vãn, anh cho là cô xấu hổ, không dám la lối cô nữa, đem cái hộp nhỏ giấu vào trong túi, dắt cô vào nhà.
...
Một đám đàn ông bọn họ tiếp tục đánh bài, mà Vãn Vãn yên lặng ngồi bên cạnh anh, yên lặng ăn pizza.
Từ lúc vào nhà đến bây giờ, cô dường như chưa nói một câu nào.
Mà Giang Diệc Hãn sớm đã thành thói quen bạn gái yên lặng ở trước mặt người khác, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Cho đến khi, Nhãn Kính Nam kêu thành tiếng, "Oa, Vãn Vãn, sao cô có thể ăn được nhiều như vậy?!"
Lúc này ánh mắt của mọi người mới chú ý tới.
Thì ra là, hai hộp pizza trước mặt mấy đáng mày râu bọn anh vẫn còn chưa động tí gì, nhưng mà, Vãn Vãn lại có thể một mình tiêu diệt hết một hộp pizza lớn trước mặt mình.
"Ăn ngon như vậy?" Không thể không thừa nhận bạn gái thật sự có khẩu vị tốt, Giang Diệc Hãn bật cười.
"Ừ, pizza ăn rất ngon." Vãn Vãn lúng túng cười gật đầu.
"Ăn hết mình, chỉ cần em thích, coi như em trở thành Bàn Tử (người béo), anh cũng chịu đựng được!" Giang Diệc Hãn xoa xoa đầu cô.
Các đồng nghiệp lập tức lộ ra vẻ mặt muốn nôn.
Đoàn người bắt đầu trêu đùa anh, mà anh một bộ tự nhiên.
Sự chú ý của mọi người không còn ở trên người cô nữa, Vãn Vãn lại buông tay ra, đi lấy một miếng pizza khác, không ai chú ý tới, lòng bàn tay của cô bị móng tay mình đâm chảy máu, đã đông lại.
← Ch. 43 | Ch. 45 → |