Vay nóng Homecredit

Truyện:Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Chương 03

Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Trọn bộ 92 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)

Siêu sale Lazada


Thật ra thì làm bạn "Ở chung" với Hạ Vi Vãn, anh cũng bỏ ra cái giá rất lớn. Tỷ như thói quen ngủ trần truồng của anh, cũng không thể tùy tiện, đầu mùa hè đã rất nóng bức, nửa đêm đi toleit, anh cũng không thể xuất hiện với trạng thái nửa thân trần, chỉ mặc quần lót, dù là đang "Mộng du" cũng phải duy trì bộ dáng thần thánh áo mũ chỉnh tề.

Anh đã hy sinh nhiều như vậy, còn bị bạn cùng phòng xem như là "Tặc", đến cơ hội nói chuyện cũng không cho, cho nên anh rất oan uổng đó!

Mười giờ tối, đám người bọn họ vừa lúc làm xong một cuộc phỏng vấn, bởi vì bận công việc, từ giữa trưa đến bây giờ, mọi người đều chưa uống một giọt nước, đói đến nỗi ngực dán vào lưng.

Ăn bữa khuya vào mùa hè, đi nơi nào ăn? Đương nhiên là đồ nướng cộng thêm bia, gia vị là ba hoa kiêm đánh rắm, là phương thức thả lỏng rất tốt.

Mọi người vui vẻ thu dọn, đúng lúc cách đơn vị không xa có quán đồ nướng lâu đời, vừa khéo đi bộ nhanh khoảng mười phút là tới nhà của anh. Đây cũng là nguyên nhân lúc anh liếc thấy tin tức cho thuê kia, không để ý vẫn còn đang đi làm liền vội vã chạy tới, chỉ sợ xuống tay chậm hối hận không kịp.

Vừa gần đơn vị của anh, vừa có thể tiết kiệm tiền đi xe, cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cớ sao mà không làm? Cho nên để tránh bị đuổi vào quý tiếp theo, anh nhất định phải tạo mối quan hệ với con Ninja rùa kia.

"Phóng viên Giang, chờ được cháu rồi! Hôm nay bàn này này của các người, bác mời khách, tận tình ăn, cứ việc gọi." Thấy đoàn người bọn họ, ông chủ rất vui mừng, vội vàng tiến lên đón.

Mấy ngày trước, anh thay quán này làm một chuyên mục thức ăn ngon.

Bây giờ《tuần san thành đô 》ở Ôn Thành đang trong giai đoạn khởi đầu, công việc tương đối phức tạp. Mặc dù mỗi người đều có khu vực công việc riêng của mình, nhưng trước mắt thành viên còn không nhiều, muốn áp dụng phân chia công việc thật sự thì tương đối khó khăn. Ví như chuyên mục thức ăn ngon, danh nhân, nếu rãnh rỗi anh cũng sẽ kiêm thêm một chút, theo như lời nói của Hứa lão đại, cái này gọi là người tài nhiều vất vả.

Ở giai đoạn mới xây dựng sự nghiệp, công việc mệt mỏi nhất chính xác là rơi vào trên đầu anh. Ngoài sáng là nòng cốt được tín nhiệm, thật ra thì anh hoàn toàn bị Hứa Ngạn Sâm lợi dụng. Ai bảo anh bị người ta thu lưu, vẫn là nhìn mặt mũi của Thẩm Chức Tâm! Nhưng anh cũng sẽ không vào lúc này ồn ào đòi cải cách, dù sao đi theo Hứa lão đại thật có thể học được rất nhiều kinh nghiệm khó có được. Hơn nữa, con gái quả quýt nhỏ thiếu tháng của Hứa lão đại mới ra đời, đến nay vẫn còn ở trong lồng giữ nhiệt, một lần lại một lần thông báo tin bệnh tình nguy kịch, cực kỳ giày vò.

Cho nên, Hứa lão đại giao tất cả công việc ở Ôn Thành cho anh xử lý, thực hiện, bản thân anh ta chỉ điện thoại chỉ huy mà thôi. Nhưng Giang Diệc Hãn không dám có bất kỳ trách móc gì, cũng không dám tạo thêm phiền phức, chỉ có thể dùng hành động thực tế tới trợ giúp Hứa lão đại "Tuổi già" có con gái.

Trên thực tế, anh thậm chí không chỉ một lần nghĩ tới trở về Thượng Hải, đi xem một chút con gái bảo bối của Thẩm Chức Tâm và Hứa lão đại, nhưng là....

Thượng Hải.

Anh nghĩ, hay là thôi đi.

"Ông chủ, ông muốn hại cháu bị lão đại của chúng cháu chặt đầu sao?!" Anh cười híp mắt hỏi ngược lại.

Ngày đó anh một mình tới đây ăn thử, rồi cầm máy chụp hình, sau đó gõ gõ ở trong máy vi tính xách tay. Lúc ấy ông chủ tới, anh cũng không còn cố ý nói gì, anh thích kiểm tra đột kích, rồi viết toàn bộ "Sự thật", nên khen ngợi thì anh sẽ không keo kiệt, nên phê bình anh cũng sẽ không lưu tình một chữ.

Tóm lại, ngày đó khi cầm hóa đơn đi quầy tính tiền, vẫn ăn đến rất hài lòng.

"Phóng viên Giang, ngày đó cháu chụp rất đẹp, viết bài báo càng tốt, trợ giúp rất lớn cho quán của bác! Cho nên hiện tại mời mọi người ăn một bữa, là bác phải làm!" Ông chủ rất khách khí, trên thực tế, kể từ sau khi đăng bài báo đó, ông không chỉ một lần đi tới tòa soạn tìm vị gọi là phóng viên Giang Hãn này, hi vọng bày tỏ đáp tạ một chút, nhưng phóng viên Giang trơn trượt giống như bùn, chạy cực nhanh.

"Ông chủ, ông đừng hại cháu, tổng biên của tụi cháu rất hung dữ, bị anh ấy biết cháu nhận riêng thì công việc khó giữ được, tính nguy hiểm quá lớn, không có lợi lắm, không có lợi lắm!" Anh cười khoát tay từ chối.

Anh sợ nhất chiêu thức này của người khác, sắp tới mùa hè, anh cũng có thể đi đến chỗ khác để sưu tầm địa điểm ăn uống. Tuy anh rất tùy tiện, nhưng anh không thích dùng một lần thành bại để quyết định sống chết. Anh cũng không hy vọng khi chất lượng của đối phương giảm xuống hoặc là để cho anh phát hiện làm việc gì không đúng quy định**, mình viết bài sẽ có gánh nặng trong lòng.

Thấy anh nói nghiêm trọng như vậy, ông chủ cũng không tiện làm khó, "Vậy bác giảm cho tụi cháu 85%, lại tặng thêm hoa quả và các món nguội." Chắc chắn chỉ có bạn bè của ông chủ mới hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

"Được, vậy thì cám ơn trước." Anh nhún vai một cái, không chối từ nữa, tỏ vẻ cảm ơn.

Chờ ông chủ vừa đi, các đồng nghiệp liền kháng nghị, "Bây giờ bữa ăn tối miễn phí phải tự trả tiền rồi, chúng tôi mặc kệ, Giang Hãn, bữa này anh phải tính tiền!" Vốn là mọi người nói AA, hiện tại khó chịu, có thể đổ thừa liền đổ thừa.

"OK, tôi trả." Tính tình anh rất rộng rãi, năng lực giữ tiền và quản lý tài sản rất tệ, cho dù tiền mướn phòng ba tháng kiêm tiền đặt cọc hai tháng đã vét sạch tiền anh tội nghiệp dành dụm, khiến cuộc sống gần đây của anh thật rất túng quẫn, anh cần tách một phân tiền thành hai để dùng. Nhưng hành vi khóc than không có tiền này, anh thật không làm được.

Cùng lắm thì nửa tháng sau ăn mì ăn liền, hy vọng có thể chống đỡ, đừng hết đạn cạn lương.

Nhưng đột nhiên anh phát hiện một vấn đề rất nhức đầu, vì ngăn chặn tính thích xài tiền bậy bạ của mình, tháng này anh ra cửa, tiền mặt trong bóp da gần như sẽ không vượt qua 500 tệ.

Anh tóm lấy một vị nhân viên phục vụ, xác nhận nơi này buôn bán nhỏ, không thể cà thẻ.

Vốn là nói một tiếng với ông chủ, khẳng định có thể ký nợ, nhưng anh không thích thiếu người nhân tình. Đúng rồi, nợ nhân tình, dù sao đều phải thiếu....

Anh nhanh chóng dùng di động lên mạng.

Cứu mạng!

"Nước sông phi nhanh" gần như lên mạng hai mươi bốn giờ, sau khi chần chờ nửa phút, rốt cuộc dời sông lấp biển bắt đầu lay động.

Đầu Gỗ:?

Koal¬aBear: Tôi ăn cơm chùa, bị ông chủ giam! (Hệ thống hình ảnh QQ: nét mặt khóc lớn)

Đầu Gỗ: A (vẻ mặt kinh ngạc)

Koal¬a Bear: Mau tới cứu tôi, nếu không tôi rửa chén muốn đến tay rút gân, hơn nữa ông chủ uy hiếp nếu như mà tôi rửa không sạch, lúc nào cũng có thể bị bán sang Châu Phi làm nam kỹ. (vẻ mặt phát điên)

Đầu Gỗ: Ách (vẻ mặt đổ mồ hôi lạnh)

Koal¬a Bear: Không hàn huyên nữa, tôi rất bận, vội vàng thổi bong bóng, tiếp tục đi rửa chén cực khổ, cô nhanh dẫn tôi về nhà đi! (đánh một biểu tình rất ủy khuất)

Đầu Gỗ: (vẻ mặt đổ mồ hôi lạnh kéo dài) Ông chủ không có đánh anh chứ?

Koal¬a Bear: Nhanh, nếu như mà cô còn không mang tiền tới, nhất định sẽ bị đánh vào bệnh viện, nghe nói ông chủ còn có chút bối cảnh xã hội đen! (biểu cảm đáng thương tội nghiệp)

Anh như có điều suy nghĩ, một tay cầm điện thoại di động, một tay khác dùng một ngón nhãn nhã gõ lên bàn theo quy luật.

Đầu Gỗ: (phát ra một biểu cảm lau mồ hôi) Anh phải có nói cho tôi biết, anh đang ở đâu?

Koal¬a Bear: Cô ra khỏi chung cư, quẹo phải, đi bộ mười phút, quán đồ nướng XX, gian phòng 222.

Đánh xong hàng chữ này, QQ của anh liền biến thành màu xám, bởi vì anh đã nhanh chóng log out.

"Giang Hãn, anh ở đây cười cái gì?" Một đồng nghiệp đang vui vẻ uống bia, tò mò hỏi.

Bởi vì bây giờ anh đang gục mặt xuống bàn, cười đến bả vai rung rung, hoàn toàn không thể tự kiềm chế.

"Không có, chỉ là vừa mới lừa một cô nhóc đần độn." Không nên giải thích quá rõ ràng với người khác, anh vui một mình là được, lại trực tiếp cười thật to.

*****

Vãn Vãn dùng tốc độ nhanh nhất thay xong quần áo, mang bóp da, vội vàng chạy ra khỏi nhà. Dọc theo đường đi, bởi vì quá mức sốt ruột, cô thiếu chút nữa vấp chân mấy lần.

Chỉ là đến cửa quán đồ nướng XX, đột nhiên cô mới chậm chạp phát hiện, nếu quả như thật bị ông chủ giam rửa chén, không phải là nên đi phòng bếp hoặc là hẻm sau tìm anh ư, sao lại biến thành phòng? Chẳng lẽ hiện tại ông chủ cũng xa hoa như vậy, nguyện ý dọn ra một cái ghế lô cho người ta rửa chén.

Cô có thể bị lừa.

Nhưng vừa nghĩ tới, chỉ là "Có thể" mà thôi, cô vẫn nhắm mắt đẩy cửa ra.

"Người chủ chuyện hôm nay thật rất oan, là tôi thì thật nuốt không trôi cục tức này, rõ ràng đã ký xong hợp đồng giấy trắng mực đen với nhà đầu tư, cũng nộp tiền mua phòng cho bộ phận rồi. Nhưng mấy năm này bởi vì giá phòng ốc tăng đến điên rồi, nhà đầu tư không có lý do nào bội ước, người bị hại cho là có thể bảo vệ quyền lợi của mình, cầm hợp đồng muốn nhờ luật pháp trợ giúp, nhưng tòa án cũng không nguyện ý mở phiên toà trực tiếp liền chuyển tới pháp đình xử lý, đồng thời để công ty giao hoàn trả một khoản tiền nhà năm vạn nguyên làm tiền bồi thường, đến cơ hội thẩm vấn trên tòa án cũng không có!"

"Đúng, năm vạn nguyên, từ chín năm trước đến bây giờ, căn nhà kia tăng ít nhất 50 vạn, thật là người dân thường không có chỗ giải oan!"

Mọi người vừa nói say sưa, vừa hung hăng giành thịt xiên nướng ăn, vừa thảo luận công việc của hôm nay.

"Chuyện này rõ ràng chính là môi giới bất động sản không tuân theo giao ước, vốn phần thắng lớn vô cùng, nhưng vấn đề xuất hiện ở quyền tài sản của căn nhà đó không rõ rệt, người bị hại tự nhiên có lý do bị áp lực. Chúng ta chỉ có thể phát động lực lượng truyền thông, hy vọng có thể giúp được anh ta, sẽ không để cho người bị hại tiếp tục không nhà để ở." Anh vừa uống bia, vừa nói.

Cửa khép, Vãn Vãn lui một bước, không biết nên gõ cửa hay không.

Cô rất thích làm trạch nữ, thật ra thì có chút chứng sợ xã giao, hiện tại một phòng đầy người khiến cô khiếp đảm và sợ hãi.

Thật may là Giang Diệc Hãn mắt tinh, hô to một tiếng, "Hạ Vị Vãn!"

Ánh mắt một phòng đều tập trung ở ngoài cửa.

Vãn Vãn có loại kích động muốn chạy trốn, cô không thích trở thành tiêu điểm, điều này làm cho cô cực kỳ không được tự nhiên.

"Mau tới đây, ngồi chung!" Hiếm khi lừa gạt được cô ra ngoài, anh tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thân cận với hàng xóm thật thà.

Cô lui về phía sau muốn chạy trốn.

"Hạ Vị Vãn, cô có mang ví tiền chứ? Tôi không muốn ở lại rửa chén, buổi tối cô thay tôi tính tiền trước đi!" Anh cười híp mắt nói lên yêu cầu.

Ách.

Anh thật quên mang ví tiền ư? Vãn Vãn chỉ có thể nhắm mắt bước vào.

Tất cả mọi người xê dịch qua bên cạnh, tự động tự phát dành ra một ghế trống bên cạnh anh. Điều này làm cho cô vốn định để ví tiền xuống liền trốn đi, phải bị động ngồi xuống.

"Ăn chung, lát nữa chúng ta cùng về." Anh đè thấp âm lượng.

Thật ra thì, bọn họ thật không có quen thuộc như vậy.

Vãn Vãn lắp bắp không biết nên cự tuyệt như thế nào.

"Hình như tôi uống hơi nhiều, cô phải làm người tốt đến cùng, đừng bỏ tôi ở nơi này một mình!" Anh than thở.

Này....

Anh cũng đã nói như vậy, cô còn có thể cự tuyệt sao?

"Hạ tiểu thư, chúng tôi rất hiền lành, cứ tùy ý!" Các đồng nghiệp của anh đều lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần.

"Được, cám ơn...." Cô nhỏ giọng trả lời.

Ba đã dạy cô, cho dù luống cuống hơn nữa, cũng cần phải duy trì giáo dưỡng mọi lúc, không thể không lễ phép.

Nói xong, bọn họ tiếp tục tán gẫu chuyện công việc của mình. Cô yên lặng, ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ vùi đầu ăn cơm.

Bụng thật đói! Gần đây cô ăn mì ăn đến sắp nôn mửa rồi.

Ăn ngon! Suy nghĩ này khẽ hiện lên trong đầu Vãn Vãn, sợ tiếp xúc với người xa lạ, lại có món ăn ngon có thể giúp cô trốn tránh. Vãn Vãn suy nghĩ như thế liền không dừng tay được, không nói tiếng nào, vùi đầu tận lực ăn, cũng không ngừng quơ đũa.

"Uống nước lạnh đi, thích hợp với đứa bé ngoan ngoãn." Lúc có một đồng nghiệp tính toán mời bia, anh trước một bước, đặt nước lạnh ở trước mặt cô, cười như không cười, nói.

Vãn Vãn không có phản bác, bởi vì đúng lúc cô đang khát.

Thấy bộ dáng nhu thuận đáng yêu của cô, lại thêm dáng vẻ rất cố gắng ăn. Con gái bây giờ sẽ không làm như vậy, trên bàn, một anh chàng mắt kính rốt cuộc không nhịn được thử dò xét: "Giang Hãn, anh và Hạ tiểu thư là...."

Vãn Vãn dừng đũa lại.

Giang Diệc Hãn quay đầu đi, suy nghĩ một chút, "Bạn bè." Nếu như thừa nhận là bạn cùng phòng, một nam một nữ ở chung ở chung một chỗ, giải thích với bọn họ khẳng định rất phiền toái.

"Bạn gái?" Nào biết, anh chàng mắt kính sẽ tiếp tục hỏi tới.

Giang Diệc Hãn sảng lãng cười to, "Là nữ, không phải chính là bạn gái sao? Suy nghĩ cái gì! Các người đều biết tôi thích dạng phụ nữ gì, cô ấy không phải là món ăn của tôi!" Anh thích kiểu phụ nữ lý trí, thông minh, mà không phải cô gái liều lĩnh mơ hồ.

Nhưng tiếng nói vừa mới rơi xuống, bên cạnh rõ ràng cương cứng một chút, anh lập tức phát hiện, "Dĩ nhiên, không phải nói Vãn Vãn không tốt. Trên thực tế, Vãn Vãn cực kỳ đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến người ta rất động lòng!" Sợ cô cảm thấy tự ái tổn thương, anh vội vàng nói vòng trở về, thậm chí vì khuyếch đại hiệu quả, cố ý gọi thân mật, thật giống như hai người thật sự là bạn tốt.

Anh chàng mắt kinh thở phào nhẹ nhõm, "Hạ tiểu thư, có thể có vinh hạnh kết giao bạn bè không?"

Yêu cầu này khiến Vãn Vãn và Giang Diệc Hãn đều ngẩn ra, sau đó, Giang Diệc Hãn sử dụng ánh mắt hiểu rõ mập mờ nhìn anh ta, cười hòa nhã nhìn anh chàng mắt kính.

Vãn Vãn nhất thời có chút luống cuống.

Ba từng nói, năm sông bốn biển đều là anh em, bạn bè càng nhiều càng tốt, như vậy Vãn Vãn mới sẽ không tịch mịch.

"Có thể cho tôi số di động của cô không?" Anh chàng mắt kính không buông tha, tiếp tục truy vấn.

"Có thể lấy mã số QQ không?" Rốt cuộc cô cũng trả lời, chỉ là có chút khó khăn.

Điện thoại di động của cô hư hai tháng, còn chưa có mua mới.

Anh chàng mắt kính sửng sốt một chút, "Được...." Mặc dù có chút thất vọng, có số điện thoại di động sẽ thuận tiện rất nhiều, nhưng là lùi một bước, có thể có mã số QQ cũng không tồi.

Giang Diệc Hãn không nhìn ra, đây coi là nhìn vừa mắt rồi, còn hàm hồ cự tuyệt ư? Dù sao đôi mắt đen trắng rõ ràng kia của Hạ Vị Vãn quá mức trong suốt, đơn thuần, ngược lại khiến anh không thăm dò vào được thế giới của cô.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-92)