Truyện:Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Chương 14

Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Trọn bộ 92 chương
Chương 14
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tối hôm qua, anh có nói, nếu buổi sáng anh dậy sớm được, sẽ nấu cháo cho tôi.

Vừa rời giường, tôi liền nhìn thấy một bát cháo trên bàn.

Tôi nếm thử một miếng, hương vị đậm đà ấm áp, tan ra ở trong khoang miệng, quấn quanh đầu lưỡi.

Tôi nhướn mày, vẻ mặt giãn ra, anh ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy liền hỏi, "Ngon không?"

"Ngon, rất ngon!" Tôi cười gật đầu phụ họa.

Ăn ngon đến mức, thật sự muốn cất kỹ.

"Ừ, tôi cũng cảm thấy đồ ăn trong tiệm cháo ở tầng dưới cũng không tệ lắm."

Chỉ một câu nói, làm cho mặt tôi ngốc trệ, thật may là, anh không phát hiện ra.

Đã không còn sự rung động kia, cúi đầu, nếm lại một lần nữa, hương vị ở lưỡi đã trở nên biến dạng.

Chỉ là, hôm nay nhìn thấy anh, hô hấp vẫn cảm thấy khó khăn như vậy. Lần này, tôi phải mất bao lâu, mới có thể dập tắt được sự rung động đang hồi sinh ở trước ngực.

(Một trang nhật ký)

***

Rốt cuộc, khi nào cô mới có thể cầm lại chiếc máy chơi gảm kia đây? Sâu Róm đã nhiều lần thúc dục Vãn Vãn, cô đều chỉ có thể ấp úng.

"Vãn Vãn, tôi ra ngoài đây!" Sau một tiếng kêu, Vãn Vãn vội chạy ra khỏi phòng, chỉ kịp nghe được tiếng đóng cửa.

Trên bàn, còn có một chén cháo thịt nạc trứng muối.

Mấy ngày hôm này, cô và Giang Diệc Hãn đều ăn cháo ở tiệm cháo dưới tầng này. Giang Diệc Hãn vừa rời giường, gọi trước một cuộc điện thoại xuống tầng dưới, chờ khi anh tắm xong, cháo nóng hổi cũng được đưa tới nơi.

Mỗi lần, anh đều để lại cho cô nhiều hơn một chút, đây chỉ là sự hào phóng với người ở chung mà thôi.

Không hơn.

Vãn Vãn cảm thấy mình vừa vui vẻ lại vừa mất mất mát mâu thuân nhau.

Đặc thù của nghề nghiệp, vì thế anh rất bận rộn, hơn nữa, Tổng Biên Tập của tòa soạn bọn họ yêu cầu đối với công việc vô cùng nghiêm khắc. Ngày đó vốn anh đồng ý về nhà sớm, nhưng mà, tạm thời có một cuộc phỏng vấn phải làm, cô chỉ có thể để đống tôm vừa mới mua vào trong tủ lạnh, nhưng mà cô dám mở miệng thúc giục lung tung, thực sự không dám.

Buổi trưa, cô mở tủ lạnh ra, lấy ra một khối đã đóng thành đá, bỏ vào trong lò vi sóng để dã đông.

Đó là cơm chiên thịt bò anh làm ngày đó vẫn còn thừa lại, ngày hôm sau anh bảo vứt đi, nhưng mà, Vãn Vãn lại bỏ chúng nó vào trong ngăn đá, mỗi ngày ăn một bát nhỏ.

Thật đáng tiếc, hôm nay là bát nhỏ cuối cùng rồi.

Bát cơm sau khi được làm nóng, Vãn Vãn lấy một cốc nước vừa nhai kĩ nuốt chậm, vừa lâm vào trầm tư.

Aizzz, phải làm thế nào đây? Vốn định làm vẻ mặt nghiêm túc, hướng Giang Diệc Hãn cứng rắn lấy lại, nhưng mà, dáng vẻ của anh có vẻ vô cùng thích, ngay cả đi làm cũng mang máy chơi game theo.

Anh thật sự thích như vậy... Cô có thể mở miệng kiểu gì đây? Nhưng mà, không có máy chơi game này như đã hứa, chắc hẳn Sâu Róm sẽ vô cùng tức giận?!

"Tinh tinh"

Vừa nghe thấy tiếng báo có tin nhắn, da đầu Vãn Vãn liền tê dại, mở ra đọc, quả nhiên...

"Đầu gỗ, hôm này là ngày chân nhân tú cuối cùng, em nhất định phải xuất hiện đấy!!! Còn nữa, tiện thể mang máy chơi game cho anh nha!!!"

Xem ra, thật sự không thể tránh được rồi...

...

Đây là lần đầu tiên Vãn Vãn đi gặp bạn trên mạng, cảm giác đặc biệt thấp thỏm.

Chuyên gia đều nói, một cô gái nếu như không có võ công hạnh nhất cùng trí thông minh, thì ngàn vạn lần không được đi gặp mặt bạn khác phái trên mạng. Mà Vãn Vãn tự nhận mình một không có võ hai không có trí thông minh, cho nên, cô vẫn không đem thế giới ảo, dẫn đường đến hiện thực.

"Lương, Lương Vũ, cậu... Cậu đến chưa?" Đi được vài bước, Vãn Vãn liền khẩn trương lấy điện thoại ra.

"Yên tâm đi, mình đến rồi! Cậu cứ đi về phía trước đi, nếu thật sự có gì không đúng, mình sẽ báo cảnh sát giúp cậu." Lương Vũ đáp lại cô.

"Này, không cần khoa trương như vậy chứ?"

"Ai nói không cần khoa trương như vậy? Người trên thế giới mạng đều là giả dối, tuyệt đối không chân thật, nếu các người gặp mặt, phát hiện đối phương không hề đối với mình chân thành như vậy, hơn nữa, khả năng có thể rất không an toàn, thì làm thế nào? Cậu không đọc báo sao? Có một cô gái cũng đi gặp bạn trên mạng, kết qua là uống một ly nước đã bị bỏ thuốc mê, ngày hôm sau tỉnh lại, nằm ở trong bồn tắm, một bên thận đã bị người ta cắt mất rồi!" Lương Vũ cố ý hù dọa cô, "Cậu chính là người ngốc nhất trong những người ngốc, ngộ nhỡ bị người ta bán đi, có khi còn ngồi đếm tiền cho bọn họ!"

Vãn Vãn càng nghe càng sợ, "Chắc sẽ không như vậy đâu, mình quen anh ấy lâu như vậy..."

"Cậu thì biết cái gì, cậu chỉ nghe đối phương kể về tình trạng của bản thân, anh ta nói anh là là kỹ sư phần mềm máy tính, chẳng lẽ cậu coi là thật sao? Cậu có nghĩ đến, mình có thể bị lừa không, biết người biết mặt nhưng không biết lòng."

Tối hôm qua cô nghe Lương Vũ nói một tràng như vậy thì do dự hỏi, "Nếu cậu đã cảm thấy hứng thú như vậy, thì đi cùng mình đi?"

"Hừ, ai nói với cậu là mình thấy hứng thú?" Lương Vũ kêu oan.

Nhưng mà hôm nay, Lương Vũ vẫn chủ động xuất hiện.

"Mình là thấy chúng ta là bạn bè, không nên để cho cậu dễ dàng bị người lừa đi như vậy...!" Thật ra thì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Lương Vũ vẫn luôn hiếu kỳ Sâu Róm trông như thế nào, mới có thể đi cùng Vãn Vãn.

Vãn Vãn tâm sự nặng nề bước về phía trước, đi tới nơi đã hẹn.

Cách đó không xa, có một người con trai đang đứng không ngừng nhìn đồng hồ trên tay, người con trai này gầy gò cao lêu nghêu, dáng vẻ bình thường, nhưng lưng không được thẳng, mặc dù chưa tới mức gù lưng, nhưng mà không có cách nào làm cho người ta cảm giác cao lớn.

Hắn đeo một mắt kính gọng đen, dưới khóe miệng có một nốt ruồi, chỗ đó, tục gọi là nốt ruồi phúc khí.

Trước đó Vãn Vãn cũng có nhìn qua hình của Sâu Róm, cô lập tức nhận ra hắn, nhưng mà giùng giằng do dự, Vãn Vãn vẫn không có cách nào thoải mái mà đi đến phía trước được.

Đặc biệt là, trong tay cô trống trơn, không có máy chơi game tiếp thêm can đảm cho cô!

Có lẽ cô đứng lề mề ở đó quá lâu, trong nháy mắt bốn phía đều nhìn vào, tên con trai có nốt ruồi nhìn về vị trí cô đang đứng, ánh mắt rõ ràng dừng một chút.

"Bên kia có một tiểu mỹ nữ đang nhìn cậu kìa." Một người con trai gầy như cây gậy trúc đứng cạnh hắn nói, đẩy đẩy hắn, nói đùa, "Có phải là Đầu Gỗ không?"

"Không thể nào!" Người con trai có nốt ruồi xua xua tay, nhưng hai mắt vẫn nhìn về phía Vãn Vãn, "Nếu Đầu Gỗ xinh đẹp như vậy, chắc chắc sẽ không suốt ngày che che giấu giấu như vậy." Không thể nào, cho nên, mục đích hắn đến đây hôm nay chỉ là muốn lấy máy chơi game thôi.

"Nhưng mà, cô ấy vẫn luôn nhìn cậu!" Đồng bạn lại nhắc nhở hắn.

"Thật sao? Để cô ấy nhìn thêm mấy lần đi, ai kêu anh đây lớn lên đẹp trai như vậy!" Chàng trai có nốt ruồi sờ sờ đầu, tuy rằng nói tự mãn như vậy, nhưng ánh mắt vẫn lâng lâng, nhẹ nhàng nhìn về một bên.

Một lúc lâu, Vãn Vãn vẫn đứng im tại chỗ, tiếp tục giãy giụa, từ chối thật lâu, cô lấy dũng khía, đang muốn bước về phía trước.

Đột nhiên, một dáng vẻ thon dài cách đó không xa, bóng dáng anh tuấn đập vào mắt của cô.

"Giang Hãn, cậu cũng tới hội triển lãm chụp ảnh mấy em gái sao?"

"Hết cách rồi, trang báo mình phải làm kỳ này, chuẩn bị làm một kỳ về nữ thần Võng Du!"

"Mình cho là cậu không làm bên mảng Anime này chứ, dù sao trước đây rất ít khi thấy cậu viết về mảng này."

"Tổng Biên Tập của bọn mình nói, lấy lượng tiêu thụ làm tiêu chí hàng đầu."

Nụ cười mê người quen thuộc, đưa lưng về phía cô, nói chuyện cùng với đồng nghiệp.

Ông trời! Vãn Vãn bị dọa phải lùi từng bước về phía sau.

Đột nhiên bụng phải quặn đau một trận, Vãn Vãn xoay người bỏ chạy.

"Này, Vãn Vãn, sao cậu kém cỏi như vậy, chạy cái gì mà chạy!" Lương Vũ tinh mắt, mắng ở trong điện thoại.

Sâu Róm lấy điện thoại di động ra, gọi vào số của Đầu Gỗ, đáng tiếc, đầu dây vẫn báo đang bận.

"Cô gái à!" Thấy người vẫn cùng hắn "Liếc mắt đưa tình" chạy trối chết, Sâu Róm gấp đến độ chạy đuổi theo.

*****

"Cô à, cô cũng đến tham gia buổi gặp mặt chân nhân tú sao? Cô thích chơi game à, game mà cô chơi tên là gì vậy? Có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau trong biển 'Du' mênh mông rồi!" Sâu Róm lấy can đảm ngăn cô lại, có vẻ rất muốn làm quen với cô.

Sau lưng, chàng trai gậy trúc huýt gió.

Loại cảm giác này, Vãn Vãn không nói ra được, mọi khi ngồi ở trước màn hình biết nhau rất lâu, rất lâu, rất lâu, thậm chí còn có thể hàn huyên tâm sự, nhưng mà, khi người thật đứng trước mặt thì có cảm giác vô cùng xa lạ và khó chịu, dường như một câu cũng không nói được.

Rõ ràng đã nhìn thấy ảnh của Sâu Róm, nhưng mà vẫn cảm thấy sợ hãi với người này.

"Thật ra, tôi là Mộc..."

Vừa nghe đến chữ "Mộc", hai mắt của Sâu Róm đã trợn to, tỏa ra ánh sáng kì dị.

Không phải là Đầu Gỗ chứ, không thể nào, vận khí của hắn tốt như vậy? Làm sao có thể chứ!

"Vãn Vãn." Đang lúc cô nhắm mắt nói ra hai chữ "Đầu Gỗ" thì phía trước vang lên giọng nói đầy từ tính.

"Thật trùng hợp quá, sao cô lại ở đây?" Giang Diệc Hãn cầm máy ảnh, dường như chỉ thuận miệng hỏi một câu.

Đúng vậy, thật sự quá trùng hợp mà, khéo đến mức cô muốn chạy, chạy được một nửa, lại bị đuổi kịp.

"Biết tôi đang ở khu triển lãm, cho nên đến tìm tôi sao?" Không để cô kịp trả lời, Giang Diệc Hãn tiếp tục dịu dàng cười hỏi.

Đối với cái vấn đề này, Vãn Vãn muốn thành thực lắc đầu, nhưng mà nhìn thấy nụ cười "Rất nhiệt tình", "Rất vui vẻ" của anh, Vãn Vãn không đành lòng dội một gáo nước lạnh xuống đầu anh.

Vãn Vãn chỉ có thể mỉm cười.

"Đi thôi, đã đến tận đây rồi, tôi mời cô ăn cơm." Giang Diệc Hãn rất tự nhiên vòng tay lên vai cô.

Vãn Vãn cần thận từng li từng tí nhìn bàn tay đang khoác lên vai mình, nhịp tim lại lỡ nhịp một lần nữa.

Cô muốn nói cho anh biết, mình đã ăn trưa rồi, nhưng đến bên miệng lại biến thành...

"Anh còn chưa ăn trưa sao?" Vãn Vãn nhíu mày hỏi.

"Hôm nay rất nóng, một chút ngon miệng cũng không có, không ngờ đã hai giờ chiều rồi." Anh thường bận rộn đến hai ba giờ chiều mới ăn cơm trưa.

Loại thời tiết này đúng là muốn lấy mạng của những nhân viên hay phải ra ngoài như anh mà!

Có phải bị trúng gió rồi không? Vãn Vãn cau mày nhìn anh.

Đột nhiên cảm thấy anh kiếm tiền cũng thật vất vả, để cho cô cảm thấy khổ sở.

"Vậy thì sao được? Nóng như thế nào cũng phải ăn cơm, nếu không dạ dày sẽ hỏng mất! Thân thể mới là tiền vốn cách mạng!" Vãn Vãn không nhịn được lo lắng càu nhàu anh.

"Cho nên, nhìn thấy cô liền cảm thấy vui vẻ, lập tức đã cảm thấy thèm ăn rồi." Anh cười sang sảng một tiếng, ôm lấy vai cô, "Khuôn viên này có một quán ăn nhỏ, bên trong phục vụ cơm trưa, đồ uống lạnh, chúng ta đi thôi!" Thời tiết lúc này, hơi nóng cuồn cuộn như muốn nướng cháy người ta, cũng không cần vì những người vô vị mà mạo hiểm để bị cảm nắng!

Vừa nghe đến đồ uống lạnh, Vãn Vãn lập tức không thèm suy nghĩ gì nữa theo chân Giang Diệc Hãn, cô nghĩ nhanh chóng đi đến nơi có điều hòa, để cho anh cảm thấy thoải mái một chút! Lo lắng như vậy, Vãn Vãn cũng không biết mình gần như đem Sâu Róm coi như không khí mà quên luôn rồi.

Nhìn thấy một màn trước mắt, Sâu Róm xụ mặt xuống, vừa rồi trong nháy mắt, hắn còn tưởng mình vận số tốt như vậy, cho rằng cô gái mắt to có mái tóc xoăn tự nhiên này là Đầu Gỗ! Quả nhiên, con người không nên ôm quá nhiều ảo tưởng, thì ra vừa rồi tiểu mỹ nữ không phải là nhìn hắn, mà là anh chàng đẹp trai sau lưng hắn.

Chịu đựng cảm giác mất mát mãnh liệt, đang định lùi về phía sau.

"Quý Vị Vãn, sao cậu có thể như vậy? Không phải đã nói trước, hai chúng ta đi cùng nhau sao?" Lương Vũ đỏ mắt nhảy ra ngoài, ngăn cản đường đi của bọn họ.

Cô núp ở một chỗ bị ánh nắng mặt trời nướng cho cháy khét, chịu đựng ánh mắt bị con ếch độc hại, Vãn Vãn có thể lại tốt số đi theo trai đẹp uống đồ uống lạnh, đây là cái thế giới gì hả? Hơn nữa, quan trọng là, cái tên Sâu Róm kia không phải là nhân vật chính của ngày hôm nay sao?

Mặc dù, chỉ đứng phía xa nhìn trộm, đã đủ để Lương Vũ nhìn thấy bộ mặt thật, rốt cuộc hiểu cái gì là trạch nam, cái sơ mi trắng giặt đến ố vàng, khẳng định chính là đồng phục làm việc, người đàn ông luôn nhìn vào máy tính, quả nhiên không thể mong đợi có bất kỳ phẩm vị gì, căn bản chính là con ếch nam điển hình! Điều này làm cho cô thấy thật lãng phí thời gian, muốn về nhà ngay lập tức.

Lúc Lương Vũ nhảy ra, Vãn Vãn mới giật mình, từ lúc Giang Diệc Hãn xuất hiện, làm đầu óc của mình liền phát dục.

Cô đang muốn nói xin lỗi.

"Lương Vũ, thật trùng hợp, lại gặp mặt rồi! Cô cũng tới tham gia chân nhân tú sao, hay là tới gặp bạn trên mạng?" Giang Diệc Hãn thoải mái chào.

"Cô ấy là cùng..." Vãn Vãn đang muốn giải thích.

"Lương Vũ, hôm nay cô mặc quần áo rất đẹp, nếu cô mà tham gia chân nhân tú như tôi nói, tôi rất có lòng tin, nhất định có thể đoạt được chức vô định, trở thành nữ thần Võng Du!" Giang Diệc Hãn liếc nhìn cô, nói với giọng thưởng thức.

Nghe thấy anh nói, cô vội vàng nhìn về phía Lương Vũ, hôm nay Lương Vũ mặc một cái áo tơ tằm màu đen mát mẻ, chất liệu rất mỏng, hơi xuyên thấu, áo ngực màu đen bên trong như ẩn như hiện, phía dưới mặc một cái quần ngắn miễn cưỡng có thể che mông, khiến cho một đôi chân thon dài, màu lúa mạch mê người tùy tiện hiện ra.

Thì ra là, anh thích những cô gái ăn mặc mát mẻ như Lương Vũ? Vãn Vãn cúi đầu nhìn thoáng qua cái áo phông giản dị của mình, lại nghĩ tới các phóng viên khác hỏi anh có phải đến hội triển lãm để chụp ảnh các em gái không, một cỗ cảm giác ê ẩm, tràn ngập trái tim.

Có phải đàn ông đều thích phụ nữ mặc ít? Kiểu phụ nữ giống như cô ngay cả những bộ quần áo không tay cũng chưa bao giờ mặc thử, khẳng định trong mắt anh, chẳng có chút quyến rũ nào?! Vãn Vãn cảm thấy như đưa đám.

Nữ thần Võng Du?

Vừa nghe thấy trai đẹp ca ngợi, Lương Vũ lập tức kiêu ngạo tự tin, "Đó là đương nhiên, tôi không chỉ xinh đẹp, phẩm vị quần áo cũng rất tốt, tôi mà muốn giành lấy cái danh hiệu nữ thần Võng Du, làm gì có đất đặt chân cho những em gái dung tục kia?"

Giang Diệc Hãn vỗ tay phụ họa, "Đúng vậy, đúng vậy, Lương Vũ, cô mà ra tay, nhất định có thể bắt được trái tim đàn ông làm tù binh."

Lương Vũ được khen liền cảm thấy tự mãn, cái danh hiệu nữ thần Võng Du kia, cô phải đi thử một chút, chứng minh sức quyến rũ của mình!

"Lương Vũ, lên đi, đem những Phù Dung tỷ, Phương muội muội đẩy hết xuống đài đi, tôi đối với việc cô đi giải cứu số mạng của các trai tơ, dẫn bọn họ về con đường thẩm mỹ quan đúng đắn thật sự có lòng tin." Anh chỉ vào giữa sân khấu không ngừng cổ vũ.

"Coi như anh tinh mắt."

Hai người bọn họ sao lại trở nên hợp cạ như vậy?

"Đúng rồi, cô còn chưa nói cho tôi biết, đã gặp được Sâu Róm trong truyền thuyết chưa?" Giang Diệc Hãn đột nhiên hỏi một câu.

"Gặp được rồi, không phải là anh ta sao?" Ngón tay của Lương Vũ chỉ vào con ếch trạch nam bên cạnh theo bản năng.

Sâu Róm bị điểm đến tên, nhất thời kinh ngạc một hồi, đại mỹ nữ tự tin tràn đầy làm cho người ta kinh nể trước mắt chính là Đầu Gỗ? Ông trời! Không thể nào! Internet quả nhiên là một thế giới thần kỳ!

Crypto.com Exchange

Chương (1-92)