Truyện:Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Chương 12

Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Trọn bộ 92 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dưới một cây dù, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, Giang Thiệu Cạnh cao lớn càng lộ ra khí thế hơn người.

"Giang tiên sinh, thật là trùng hợp." Vãn Vãn khó khăn duy trấn định tiếp đón anh ta.

"Ừ, rất có duyên." Mặt anh ta không chút thay đổi.

NO, NO, NO! Cô tuyệt không muốn có duyên phận với anh ta.

"Giang tiên sinh, tôi đang xếp hàng." Vãn Vãn lúng túng chỉ chỉ đội ngũ thật dài phía trước, mặc dù hiện tại cô rất tịch mịch, nhưng cũng không hi vọng anh ta tiếp tục đứng ở chỗ này.

"Tôi thấy được." Ánh mắt của anh ta vẫn lạnh lùng như cũ, "Nhưng Hạ tiểu thư lãng phí thời gian một buổi tối, chỉ vì lấy được một máy chơi game bản số lượng có hạn, cô không cảm thấy như vậy rất lãng phí thời gian sao? Lãng phí thời gian đến thật đáng xấu hổ". Đời này anh ta ghét nhất người lãng phí thời gian.

Những lời này của anh ta khiến nhiều người tức giận, rước lấy vô số ánh mắt xem thường của người khác, nhưng mặt anh ta vẫn không đổi sắc, kiêu ngạo tự nhiên.

Ngược lại Vãn Vãn bị chất vấn đến gương mặt nóng lên một trận, nói không nên lời.

"Hạ tiểu thư, tôi quên thỉnh giáo cô một vấn đề." Anh ta thong thả ung dung hỏi: "Xin hỏi, hiện giờ nghề nghiệp của cô là gì? Nữ trí thức, giáo sư, hay là tự làm việc cho mình?"

"Tôi.... tôi ở nhà chơi game...." Vãn Vãn lắp bắp trả lời.

Ở nhà chơi game.

Rất tốt, đây chính là công việc của cô sao?

"Thứ cho tôi mạo muội, tôi đã điều tra qua cô... ba của cô của và chủ tịch xí nghiệp Hạ thị là anh em ruột, nhưng năng lực của tổng giám đốc Hạ tương đối mạnh, mà ba của cô tương đối bình thường, cho nên lúc ông của cô chọn người thừa kế, thay đổi truyền thống, chọn con thứ mà không phải là con trai trưởng, làm cho Hạ thị bây giờ càng ngày càng lớn mạnh. Mà thật đáng tiếc, cho đến khi qua đời, ba của cô chỉ có một xưởng in ấn rách nát. Thậm chí sau khi ba cô qua đời, xương in ấn kia cũng bởi vì mẹ cô kinh doanh không tốt mà đóng cửa, cuối cùng bị Hạ thị thu mua." Theo báo cáo điều tra, người cả nhà bọn họ đều có chút ngu không chịu được.

Vãn Vãn choáng váng, cô không ngờ tới đối phương lại tra rõ ràng lai lịch của cô như vậy. Lòng của cô lướt qua một trận không thoải mái, ngay cả cô giỏi nhịn đến đâu cũng có chút cảm giác tức giận.

Mặc dù cả đời ba của cô không tính là đại phú đại quý, nhưng cả nhà bọn họ sống rất vui vẻ! Làm cho mẹ con cô thương tâm khổ sở chính là cuối cùng họ vẫn không giữ được xưởng in ấn ba để lại, tại sao anh ta muốn đâm vào chỗ bị thương của cô?!

Giang Thiệu Cạnh giống xem không hiểu sắc mặt, vẫn tiếp tục nói tiếp.

"Sau khi ba mẹ cô chết, để lại cho cô 30% cổ phần Hạ thị, còn có động sản, bất động sản đều tương đối khả quan. Mỗi một năm, Hạ thị đều chia hoa hồng cho cô, nhưng cô không cần phải tham gia đại hội cổ đông, cũng không có bất kỳ quyền phát ngôn ở Hạ thị. Nói một cách khác, hoàn toàn không có người biết hóa ra cô cũng là chủ gần hơn phân nửa Hạ thị! Hơn nữa, cô là một người không hiểu kinh doanh, tài sản của cô không thể tăng lên, để mặc cho tài sản bị giảm giá trị, mốc meo." Đây cũng là điều anh ta cảm thấy khó chịu nhất.

"Giang tiên sinh, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Được nuôi dưỡng tốt khiến Vãn Vãn cho dù nghẹn một hơi khó chịu cũng không cách nào phát tác tại chỗ, giọng hỏi thăm vẫn là ôn hòa khách khí.

"Hạ tiểu thư, cô có lòng tin đoạt lại Hạ thị không?" Anh ta đi thẳng vào vấn đề.

Đoạt lại Hạ thị? Vãn Vãn bị hỏi vấn đề này, thiếu chút nữa ngoác mồm kinh ngạc.

"Tại sao tôi phải đoạt lại?" Cô kinh ngạc hỏi.

Chú, thím đối xử với cô không tệ.

"Nếu như vị hôn phu tương lai của cô có dã tâm này, muốn giúp cô đoạt lại thứ thuộc về cô?" Anh ta hỏi ra trọng điểm.

"Tại sao tôi phải vì thành toàn ham muốn cá nhân của anh ta mà bất nghĩa với chú, thím của tôi?" Vãn Vãn mở to hai mắt, cảm thấy như nghe được chuyện nghìn lẻ một đêm.

"Rất tốt, tôi nên hỏi cũng đã hỏi xong, tôi hiểu. Cô tiếp tục chờ trò chơi điện tử của cô đi, gặp lại sau!" Anh ta giao cây dù cho cô, bỏ lại những lời này, cũng không quay đầu lại bước về phía xe hơi.

Rốt cuộc anh ta biết tại sao mình muốn đặt hồ sơ của Hạ Vị Vãn ở khu B, mặc dù là bé gái mồ côi, nhưng điều kiện của Hạ Vị Vãn rất khá, hơn nữa có gương mặt khiến người ta yêu thích.

Lần đầu tiên nhìn thấy, anh ta liền có cảm tình với cô.

Chỉ là trực giác của đàn ông có lúc cũng rất đáng sợ, quả nhiên hai người hoàn toàn không phải người của một thế giới.

Vãn Vãn ngơ ngác cầm dù đứng ở sau lưng anh ta, cảm thấy không giải thích được.

Trở lên xe, anh ta lạnh nhạt dặn dò trợ lý: "Ném hồ sơ của Hạ tiểu thư vào khu C!" Một máy chơi game bản số lượng có hạn khiến anh ta trực tiếp xử cô tử hình.

....

Về đến nhà, Giang Thiệu Cạnh tắm rửa sạch sẽ, mở ra một quyển tiểu thuyết nước ngoài, anh ta an tĩnh đọc.

Gò má chuyên chú của anh ta toát ra một cỗ khí chất đặc biệt và khó có thể hình dung, giống như là một pho tượng thạch cao đặt ở một góc, lạnh lùng, cô độc và yên tĩnh.

Chưa đọc được mấy dòng, tiếng điện thoại phá vỡ yên tĩnh của căn phòng.

"Giang tiên sinh, vị hôn thê của ngài nhất định muốn gặp ngài." Nhân viên quản lý dưới tòa cao ốc gọi điện thoại lên.

"Giang Thiệu Cạnh, đừng làm náo loạn quá đáng, thân phận của hai chúng ta đều không ném nổi thể diện đâu!" Điện thoại bị đoạt qua, truyền đến giọng nói dễ nghe mang theo ẫn nhẫn, uy hiếp của Phó Vịnh Bội.

"Lên đây đi." Anh ta cúp điện thoại.

Bắt đầu lui tới với Phó Vịnh Bội, chẳng qua là cảm thấy dung mạo và giọng nói của Phó Vịnh Bội làm cho anh ta rất hài lòng, đàn ông đều là động vật thị giác, huống chi anh ta thích dã tâm và thông tuệ của Phó Vịnh Bội.

Hiện tại? Thành thật mà nói, vừa nghe thấy giọng nói của cô ta, anh ta đã cảm thấy phiền.

Anh ta mở cửa để Phó Vịnh Bội vào nhà.

"Tôi còn tưởng rằng trong phòng có phụ nữ chứ!" Vừa bước vào, Phó Vịnh Bội liền chế giễu.

"Có phụ nữ không kỳ lạ, không có phụ nữ cũng không kỳ quái." Anh ta rót hai ly rượu cho mình và cô ta.

Anh ta có giấu phụ nữ hay không là ý nguyện của chính anh ta, sẽ không bởi vì cô ta mà thay đổi hoặc là thu liễm.

Ẩn ý trong lời nói khiến Phó Vịnh Bội đổi sắc mặt.

"Hôm nay tôi muốn hỏi anh một chút, tại sao tôi nghe nói anh đang xem mắt, anh giống như quên mất mình là người có hôn ước rồi thì phải?" Phó Vịnh Bội châm chọc hỏi.

"Tôi chưa từng quên." Anh ta trả lời vô cùng bình tĩnh.

"Vậy anh còn...."

"Giờ phút này có hôn ước, không có nghĩa là sau một phút chúng ta vẫn nhất định sẽ có hôn ước, đúng không?" Anh ta lạnh lùng hỏi ngược lại.

Phó Vịnh Bội thở dốc vì kinh ngạc, "Anh có ý gì?"

Anh ta cười lạnh không trả lời.

"Anh muốn đá tôi?" Vẻ mặt Phó Vịnh Bội đầy tức giận, "Rất tốt, anh đá tôi, không chỉ phá hủy tôi, cũng sẽ phá hủy chính anh! Tôi dám cam đoan, chỉ cần anh dám làm như vậy, tôi sẽ nói lung tung với truyền thông, đến lúc đó ngàn người chỉ trỏ, anh cũng không chiếm được chỗ tốt! Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện xấu này, sẽ không có ai dám bày tiệc rượu mừng với Yến Thiên Hạ!" Phó Vịnh Bội cô không phải là bị hù đến lớn sao!

"Chỉ là mấy năm gần đây, mọi người luôn dễ quên." Anh ta nhàn nhã nói.

Thật ra thì, đây cũng là băn khoăn của anh ta, cho nên không tìm được "Bến tàu" tốt hơn, anh ta vẫn không thể dễ dàng lên bờ.

"Giang Thiệu Cạnh, tâm cơ của anh rất sâu, rất đáng sợ!" Trong lòng Phó Vịnh Bội lạnh lẽo nói qua.

"Tôi cũng tặng cho cô lời nói như vậy." Môi của anh ta lướt qua một nụ cười lạnh lùng.

*****

"Tôi không thể bị anh phá hủy!" Danh vọng, hình tượng, những thứ này đều là cô vất vả xây dựng nhiều năm, Phó Vịnh Bội cô không thể thua trong tay Giang Thiệu Cạnh!

"Nói yêu đương với em trai, sau đó ân cần ước hẹn với anh trai. Lúc đó, Phó Vịnh Bội cô chưa từng sợ sao?" Anh ta hỏi ngược lại.

Cả người Phó Vịnh Bội cứng đờ.

"Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng bị người đùa bỡn." Không chút để ý nâng ly mời cô ta, giọng điệu băng hàn này làm cho người ta phát run.

"Tôi đùa bỡn ai? Lựa chọn kết hôn với anh là suy tính từ rất nhiều yếu tố, tối thiểu thái độ là thành khẩn!" Phó Vịnh Bội đứng thẳng lưng, phủ nhận tất cả.

Đã từng có một đoạn thời gian rất dài, cô ta cũng rất khổ sở giãy giụa, đấu tranh giữa tình yêu và tiền bạc, mà loại phụ nữ như cô ta cũng vĩnh viễn không thể có loại tình yêu uống nước cũng no bụng. Cô ta dứt khoát chọn con đường này, chỉ là không ngờ bước chân vào lại không có đường về.

Rất buồn cười, thì ra người yêu mà cô ta coi như tên nhà nghèo lại có xuất thân nhà giàu có. Không phải là sức quan sát của cô ta quá kém, mà là cách sống tùy tính của người yêu cô ta dẫn người ta đi nhầm đường.

"Nhưng thành khẩn của cô lại khiến Diệc Hãn bỏ nhà ra đi, không phải sao? Dưới tình huống như vậy, cô cảm thấy chúng ta còn có thể có hôn lễ được ư?" Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng hỏi ngược lại.

Trên thế giới này có rất nhiều sai lầm, không phải một câu thật xin lỗi là có thể đền bù.

"Đừng làm như mình là anh em tình thâm, nói một cách thẳng thừng, anh chẳng qua chỉ là kẻ cướp đoạt thôi!" Phó Vịnh Bội phản kích.

Lời này khiến sắc mặt Giang Thiệu Cạnh trầm xuống.

"Cô điều tra tôi?"

"Đúng, tôi điều tra anh!" Phó Vịnh Bội thẳng lưng, "Anh và Diệc Hãn chỉ là anh em nửa đường, năm đó mẹ anh là thư ký kiêm người tình của Giang đổng, nhưng cuối cùng Giang đổng vẫn nghe theo an bài của gia tộc kết hôn với thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, từ bỏ mẹ của anh! Chỉ là tất cả mọi người không ngờ lúc ấy mẹ anh đã lỡ mang thai, hơn nữa âm thầm mưu kế, chờ anh 16 tuổi, bà ta liền muốn mang anh vào nhà họ Giang! Giang đổng bị mẹ anh cuốn lấy, không còn biện pháp mới đồng ý suy nghĩ chuyện để cho anh nhận tổ quy tông! Nào biết chuyện này còn chưa có kết quả, Giang đổng vì dỗ dành an ủi Giang phu nhân, hai vợ chồng cùng gặp nạn trong tuần trăng mật. Năm ấy Diệc Hãn chỉ có 12 tuổi, cho nên anh mượn cơ hội chống lại cả nhà họ Giang, lấy thân phận con trai trưởng gia nhập vào Yến Thiên Hạ!"

Sắc mặt của Giang Thiệu Cạnh càng ngày càng khó coi.

"Nhưng đến bây giờ có rất nhiều cổ đông ở 'Yến Thiên Hạ' vẫn không cách nào chân chính chấp nhận anh, bởi vì tất cả của anh đều là cứng rắn tranh đoạt từ trên người của Diệc Hãn! Anh chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách, Diệc Hãn mới đúng là chủ nhân chân chính của 'Yến Thiên Hạ ', là thái tử gia duy nhất được nhà họ Giang thừa nhận! Cho nên anh phải dựa vào hôn nhân để củng cố địa vị của mình, để 'Yến Thiên Hạ' thật sự không thể rời bỏ Giang Thiệu Cạnh anh!"

Nghe xong lời nhận xét đặc sắc, Giang Thiệu Cạnh giận quá hóa cười, "Cho nên cô hối hận?"

Một câu nói đánh trúng tim đen của Phó Vịnh Bội.

Đúng, cô ta hối hận, hối hận mình có mắt không biết vàng xem ngọc, nhưng thế giới này không cần nhất chính là hai chữ hối hận.

"Nghe nói, cô rất tích cực hỏi thăm tung tích Diệc Hãn. Thế nào, muốn hợp lại?"

Phó Vịnh Bội bị hỏi không nói tiếng nào.

Cô ta không phủ nhận, ý niệm này thật sự đang xoay quanh mãnh liệt trong đáy lòng cô ta.

Nhưng là....

"Cô chết tâm đi, tôi hiểu tính cách Diệc Hãn, coi như cô quỳ xuống cầu xin nó, nó cũng sẽ không quay đầu lại." Cặp mắt Giang Thiệu Cạnh thoáng qua tia mỉa mai.

Phó Vịnh Bội cắn môi dưới của mình gần như trắng bệch.

Lui tới bảy năm, sao cô ta có thể không biết tính tình người yêu mình. Chính vì như vậy, lòng của cô ta mới phải tràn đầy tuyệt vọng. Cô ta làm chuyện tuyệt tình như vậy, muốn quay đầu lại thật quá khó khăn.

"Diệc Hãn có từng nói với cô hay không? Nói nghiêm túc, cô cũng không được tính là mối tình đầu của nó?" Giang Thiệu Cạnh rất "Tốt bụng" nói cho cô ta biết.

"Anh ấy từng đề cập qua một chút." Phó Vịnh Bội ôm thân thể, "Lúc cấp ba, anh ta và hoa khôi của trường từng lui tới hai, ba tháng, sau lại bởi vì tính tình không hợp cho nên chia tay."

Diệc Hãn một khi yêu, là một người đàn ông bỏ ra rất nhiều tình cảm, chỉ cần cô ta hỏi, anh gần như chưa từng giấu giếm.

"Tính tình không hợp?" Giang Thiệu Cạnh giống như nghe được chuyện cười lớn, "Nó là người giao thiệp bạn bè rất rộng lớn, rất khó không hợp với tình tình người khác đấy?!"

"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Phó Vịnh Bội gay gắt chất vấn.

"Giang Diệc Hãn đồng ý toàn tâm toàn ý kết giao với đối phương, nhưng hoa khôi của trường đó cũng như cô, ngoài mặt đối với nó ngàn y trăm thuận, thật ra thì vì chứng minh sức quyến rũ của mình, rất không chịu được cô đơn...."

Phó Vịnh Bội bị khinh thường, sắc mặt tái xanh một trận.

"Trong lúc tan lớp, Diệc Hãn vô tình bắt gặp bạn gái và bạn tốt nhất của mình, hai người đó lại có thể ôm hôn ở trong phòng thể dục của trường."

Phó Vịnh Bội hít một hơi lạnh, cả người tê dại, "Vậy vận số anh ta thật đúng là không tốt, thì ra tôi không phải là người đầu tiên...." Dự cảm chẳng lành càng ngày càng nghiêm trọng.

"Cô không hỏi tôi tại sao biết rõ ràng như thế ư?" Giang Thiệu Cạnh "Tốt bụng" hướng dẫn cô ta.

"Tại sao anh biết?" Biết rõ là cạm bẫy, Phó Vịnh Bội vẫn không nhịn được tò mò bước vào.

"Bởi vì chuyện kia huyên náo rất lớn. Hoa khôi của trường vì muốn kéo nó quay lại, không chỉ vừa khóc vừa gào đơn giản như vậy, đối phương vì nó tự sát hai lần, chảy rất nhiều máu!" Nụ cười hả hê của Giang Thiệu Cạnh rất lạnh lẽo, rất máu tanh.

Tự sát?

Phó Vịnh Bội nắm chặt nắm tay.

"Kết quả thế nào?"

"Kết quả, nó vẫn bỏ rơi người ta như thường, coi như đối phương lại vì nó chết mười lần cũng vô dụng!" Môi mỏng của Giang Thiệu Cạnh nói ra kết quả vô tình.

Nghe được kết quả này, Phó Vịnh Bội nhắm mắt, lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Đúng, tính cách của người yêu cô ta chính là dứt khoát như vậy.

Cho nên vào lúc hôn lễ, cô ta mới có thể mỉm cười làm bộ không biết anh, mà không phải lấy xuống khăn voan trắng.

"Phó Vịnh Bội, coi như cô có thủ đoạn kinh người, có thể vãn hồi Diệc Hãn, nhưng tôi đây là cửa đầu tiên cô không qua được!" Giang Thiệu Cạnh tàn nhẫn bỏ đá xuống giếng, "Bây giờ tôi là người đứng đầu nhà họ Giang, tương lai em trai tôi muốn kết hôn với người nào, trước hết phải lấy được sự đồng ý của tôi, không phải con mèo, con chó nào cũng có thể tùy tiện vào cửa chính nhà họ Giang chúng tôi!"

"Nói nhiều như vậy, anh còn chưa nói kết quả của người bạn tốt kia." Lúc mở mắt, trên mặt cô ta không còn chút dấu vết khổ sở nào, bờ môi của cô ta đã lộ ra nụ cười, nói sang chuyện khác.

Đây cũng là nguyên nhân ban đầu Giang Thiệu Cạnh chọn cô ta, đủ trấn định trước bất cứ chuyện gì.

"Có thể có kết cục gì, đoạn giao mà thôi." Anh ta hời hợt.

"Phải là cả đời không qua lại với nhau đi, anh ấy sẽ không lãng phí hơi sức đi thù hận hoặc là trả thù, phương pháp tốt nhất của anh ấy chính là không đếm xỉa tới." Phó Vịnh Bội khẽ mỉm cười, đáp trả từng chữ, "Giang Thiệu Cạnh, anh ấy không phải trốn tránh nên bỏ nhà ra đi, mà là...."

"Anh ấy không bao giờ muốn gặp lại anh và tôi nữa!"

Giang Thiệu Cạnh chấn động nặng nề.

"Ham muốn khống chế của anh rất mạnh, nhưng rất đáng tiếc, anh không khống chế được Giang Diệc Hãn!" Mặt Phó Vịnh Bội lộ vẻ tiếc hận, "Hơn nữa, Giang Thiệu Cạnh, tôi đã không còn đường lui nào, cho nên chúng ta chỉ có thể đồng sanh cộng tử!"

....

Ánh rạng đông dần dần xuất hiện, bầu trời tràn ngập những rặng mây lờ mờ, khó bề phân biệt. Giang Thiệu Cạnh dựa vào bên cửa sổ, ngón giữa đốt điếu thuốc, khói mù lượn lờ ở bên trong, suy ngẫm đến mất hồn.

"Xấu hổ, xấu hổ, đứa bé xấu hổ không ai muốn!"

"Bò như chó đi, chỉ cần mày bò như chó, tao liền bỏ qua mày!"

"Không thể bởi vì con là cô nhi liền đánh những bạn học khác, tính tình con cực đoan lại kiêu ngạo như vậy, giáo viên không có biện pháp để cho con đạt được đạo đức đủ yêu cầu."

....

Cho đến khi người phụ nữ kia xuất hiện, vận mạng của anh ta mới thay đổi

"Sau này con họ Giang. Nhớ, con phải vĩnh viễn mang họ Giang!"

Khi người phụ nữ kia dẫn anh ta đi tới trước tòa nhà đó.

"Con là Giang Thiệu Cạnh, sau này con phải cướp đi toàn bộ mọi thứ ở chỗ này."

Tòa nhà kia cực kỳ xinh đẹp, cánh cửa cũng lộ ra ánh sáng rực rỡ, căn phòng ở dưới đất của anh ta vĩnh viễn đều là mùi ẩm thấp, dường như trong nháy mắt liền bị đánh tan tành.

Mở cửa là một thiếu niên.

"Em là Giang Diệc Hãn, anh là ai?" Cho dù quần áo của anh ta dơ dáy bẩn thỉu, thiếu niên đó vẫn lộ ra nụ cười sáng ngời với anh ta.

Sau lưng thiếu niên xuất hiện một người đàn ông, diện mạo tuấn tú sạch sẽ, môi mỏng kiên nghị, giống như khắc ra từ một khuôn mẫu với thiếu niên đó.

"Anh là Giang Thiệu Cạnh, là anh của em, con của ông ta!" Anh ưỡn ngực nói từng chữ, dã tâm ****.

....

Mặt trời dần dần mọc lên từ đường chân trời phía đông, cho đến khi chiếu rọi cả một vùng đất.

"Mệt quá." Một buổi tối không ngủ, hai chân Vãn Vãn đau nhức đến phát run.

Cô nặng nề thở ra một hơi.

Mặc dù mệt đến gần như sắp ngã xuống, nhưng Vãn Vãn thành công ôm được máy chơi game bản số lượng có hạn, khóe môi vẫn lộ ra nụ cười đơn thuần và thỏa mãn.

"Mình sẽ nói với sâu róm, mình muốn.... chia tay với anh ta, máy chơi game bản số lượng có hạn này là quà chia tay, anh ta chắc chắn sẽ tức giận một chút?" Nghĩ đến điểm này, chân mày cô nhíu lại.

Đều do cô không tốt, "sâu róm" nói với mọi người anh ta là bạn trai của cô, cô lại không giải thích, làm chuyện phát triển đến mức này.

Nhưng hiện tại cô....

"Mình không thể có bạn trai, mình muốn thích Giang Diệc Hãn, cho dù chỉ là tiếp tục thầm mến mà thôi...." Ôm máy chơi game, cô dùng tiếng nói nhẹ giống như lông vũ nỉ non

Cảm giác nhịp tim ngóc đầu trở lại, mãnh liệt như vậy, cô hoàn toàn không có cách nào trốn tránh. Việc có thể làm chỉ là để cho đóa hoa trong trái tim yên lặng nở rộ, có thể nở rộ hoàn toàn.

"Máy chơi game.... nhờ mày rồi!" Cô khẩn cầu tất cả có thể thuận lợi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-92)