Vay nóng Tima

Truyện:Không Thịt Không Vui - Chương 035

Không Thịt Không Vui
Trọn bộ 168 chương
Chương 035
0.00
(0 votes)


Chương (1-168)

Siêu sale Shopee


Sau khi bị bức lông Hồng Thiếu Nhu ra lệnh, sau này ngay cả sữa chua cũng không cho tôi uống.

Tôi cảm thấy hắn cũng quá hẹp hòi, mấy cọng lông đó thuộc về vòng tuần hoàn của tự nhiên, coi như bức đi cũng là sẽ mọc lại, cần gì tức giận như vậy.

Sớm biết thế, lần sau nên bức cái dưa chuột kia của hắn.

Kể từ sau khi gặp phải đầu bếp Lưu Phái ở trên nóc nhà lần trước, mội đêm tôi đều sẽ tự động trèo lên, tự chuẩn bị dao nĩa, chờ đợi phần beefsteak thơm phức.

Cũng giống như thế, mỗi đêm Cảnh Lưu Phái sẽ đúng giờ mang phần beefsteak đến cho tôi, rồi ngồi ở bên cạnh, nhìn tôi ăn xong.

Có lúc hắn sẽ nói mấy câu, có lúc cứ yên lặng ngồi bên tôi như vậy.

Lúc bắt đầu, tôi đối với hắn còn có chút đề phòng, nhưng theo thời gian qua đi, tôi tin chắc, hắn là người an toàn.

Tôi nếu đã nói an toàn, thì chắc rằng, hắn sẽ không làm tổn thương tôi.

Ngày hôm nay, tôi vẫn như bình thường bò lên nóc nhà.

Cảnh sắc rất đẹp, trong gia truyền đến mùi hương thơm ngát của cây bàn tay Phật(1), trong sân vườn nhiều loại hoa lấp lánh, lá cây ẩn ẩn sữ mèm mại, có khác một phen học sự phong tình tĩnh lặng. Vừa gặp đêm trăng tròn, ánh trong tròn trên bào trời trong vắt, giống như là... Bánh bao thịt dính đầy đường cát trắng.

Tôi ngắm trăng tròn, giải bày nỗi lòng, than thở.

Đang than thở đến một nữa nội lòng thì mùi thơm cquen thuộc của thịt bay tới.

Quả nhiên, một cái đĩa beefsteak thật to đặt trước mặt của tôi.

Tôi móc ra dao nĩa cất ở thắt lưng, hướng tới cái đĩa trên tay Cảnh Lưu Phái, ăn.

Mùi vị vẫn như cũ tuyệt vời đến không thể tả, tôi hận không thể đem cả cái đĩa cũng nuốt vào bụng.

Ăn xong rồi, ta nằm vật xuống ở trên nóc nhà, sờ sờ bụng, giang rộng tay chân.

Tôia cảm thấy được dáng vẻ của mình là rất vui vẻ, nhưng Cảnh Lưu Phái vẫn nhìn thấy sơ hở của tôi. : "Cô gần đây hình như có tâm sự."

Đúng vậy, tâm sự, một tâm sự thật to.

Là một tâm sự mà ai cũng không thể nói được.

Đưa tay sau che mắt, tôi nhẹ giọng mà hỏi: "Cảnh Lưu Phái, hồi trước khi bước vào kỳ thi, anh ghét nhất làm cái đề gì?"

"Đề thi vấn đáp, bởi vì phải viết rất nhiều chữ." Hắn trả lời, dừng một chút, nói: "Nếu như mà tôi đoán được không sai, cô sẽ ghét nhất là phải lữa chọn đề thi."

"Làm sao anh biết?" Tôi tò mò.

"Tọi cảm nhận được, cô thích những sự việc đơn giản rõ ràng, mà việc phải lựa chọn đối với cô là sự hành hạ không nhỏ." Hắn nói.

Tôi không lên tiếng.

Nhưng lời Cảnh Lưu Phái nói, thì chính xác cực kì.

"Phiền não gần đây, cũng là vì phải lữa chọn đề thi sao?" Hắn hỏi.

Cũng không phải thử nghiệm cái gì, càng giống như là một loại an ủi, hắn cũng không muốn đáp án xác thật.

Tôi cũng không có giấu diếm: "Đúng vậy, phải lựa chọn một trong hai, cả hai người đều rất quan trọng đối với tôi, tôi phải lữa chọn tổn thương một người, từ đó đi cứu người còn lại."

Từ sau khi bước vào phòng sách tôi bắt đầu hối hận, biết được cái chân tướng đó, làm cho mình bước vào cái hoàn cảnh khó cả đôi đường này.

"Như vậy, cũng không có con đường thứ ba sao?" Cảnh Lưu Phái nhẹ giọng hỏi.

"Nếu như anh có, tôi sẽ vô cùng cảm kích." Tôi lại thở dài lần nữa.

Bãi cổ tươi tốt trong sân vườn, bề mặt lá cây bóng loáng, khi ánh trăng chiếu rọi xuống, mơ hồ phát ra ánh sáng dịu nhẹ, tĩnh lặng, giống như đang chứa đựng một giọt nước mắt.

Chờ trận giá nam ấm áp kia thổi qua cây bàn tay Phật kéo theo mùi hương thơm ngát, Cảnh Lưu Phái nói: "Như vậy, hãy nghe theo lời trái tim của mình, nó sẽ cho cô đáp án, mặc dù... Đó là một quá trình phải chịu tất cả đau khổ."

Đúng vậy, đến một phút cuối cùng, đến thời điểm mọi chuyện không thể quay lại nữa, tôi nhất định sẽ đưa ra quyết định.

Mà bây giờ, tôi đang chiềm trong quá trình đau khổ.

"Nếu không thể làm gì, chỉ có thể thuận theo tự nhiên." Cảnh chảy phái nói: "Cả một đời người, đều sẽ phải gặp chuyện khó khắn, đây là việc không thể tránh khỏi."

Giọng nói của hắn, như tiếng gió của tình người, vuốt vào lòng tôi mang đi những buồn phiền đau khổ.

Tôi nhịn không được mà đưa tay, chạm lên sống lưng của hắn.

Thân hình Cảnh Lưu Phái thanh tú nhỏ gầy, chân tay thon dài, nhưng cũng không là loại thon gầy nhu nhược, mà là một loại sức mạnh từ bên trong lan rộng ra bên ngoài, làm cho người ta chợt cảm thấy an tâm ấm áp.

Ngón tay của tôi, chạm tới sống lưng cách một lớp áp của hắn, nơi này hơi lồi một khưng xương hình vòng cung, rất là chân thật, hoàn toàn không có cảm giác xa cách.

Tay dần dần trượt xuống, đi tới cái mông của hắn, lòng lan dã sói của tôi nhẫn tâm nắm lấy một bên mông của hắn.

Lại nói, những anh trai mì ăn liên, còn có Hồng thiếu nhu, thậm chí là hai con chó sói trong sân, cũng đã bị tôi sớ mông qua, này Cảnh Lưu Phái này làm sao có thể ngoại lệ đây?

Sau khi bóp xong, tôi cười xấu xa chờ đợi hắn phản ứng ngượng ngùng hoặc tức giận.

Nhưng Cảnh Lưu Phái đang bị ăn đậu hũ hậu, vẫn như thường ngày như vậy quay mặt về phía tôi khẽ mỉm cười.

Không có gì bất ngờ xảy ra, lòng của tôi lại bắt đầu nỗi lên một hồ nước nóng.

Hắn tự tay, nhẹ nhàng vò rối tóc tôi.

"Sau này đừng như vậy, phải thích một người, mới có thể đụng người đó." Hắn nói, cô độ rất tự nhiên màu đen tóc quăn ở phong thổi lất phất hạ từ chân mày trượt đến lông mày đuôi.

"Tôi quả thật thích anh." Tôi nói.

Đây là lời nói thật, bản thân Cảnh Lưu Phái chính là rất dễ làm người khác ưa thích, hơn nữa hắn làm những việc này vì tôi, ta cảm giác tốt đối với hằn chỉ có chiều hương từ từ tăng lên trên.

Thật ra thì, tôi nên cúi đầu thẹn thùng nói ra lời nói này, nhưng nghĩ tới Cảnh Lưu Phái từng nhiều lần thấy cảnh tôi đuổi theo một đám anh mì ăn liền đề lột quần ra, đoán chừng cũng là rất rõ ràng bản tính đọc ác của tôi, nên cũng không cần khách sáo với hắn.

"Nếu như là vậy, thì có thể mò mẫn." Hắn nói.

Rồi nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian không còn sớm, liền đứng dậy thu thập cái đĩa tôi đã ăn xong, chuẩn bị bò xuống nóc nhà.

Ngay tại lúc hắn chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên tôi hỏi một câu nói.

"Vậy mới vừa rồi anh đụng vào tôi, cũng là bởi vì yêu thích tôi sao?"

Hắn đưa lưng về phía ánh trăng, tròng mắt, giống như chứa một ngôi sao.

"Thích." Hắn trả lời như vậy.

Lòng của tôi, bất hạnh đã chìm vào hồ nước nóng trong rêu xanh, nhất thời chìm đến đáy hồ, ấm áp kia đừng tới nữa.

Kể từ sau sự kiện mật báo lần trước, Hồng Thiếu Nhu lại càng canh chừng tôi chặt hơn, chỉ cần là tôi vứt đồ bỏ đi, đều phải tỉ mỉ kiểm tra. Sau đó các anh trai mì ăn liền sẽ bưu lại đem đi tiêu hủy.

Hôm nay, tôi mang ra một tối nilon màu đen ra ngoài, như cũ bị Hồng Thiếu Nhu ngăn lại: "Đem túi đồ đưa bọn họ được rồi."

"Vật này, vẫn đừng nên tra kiểm đi." Tôi đem túi đồ dấu ở phía sau.

"Em cho rắng là, tôi còn có thể để cho em ném đồ ra ngoài sao?" Khóe miệng Hồng Thiếu Nhu câu lên một độ cong, cười như không cười.

"Nhưng là, anh nhất định phải kiểm tra?" Tôi cũng hướng về phía hắn cười như không cười, mắt híp thành một đường ngang.

"Tôi xác định." Hồng Thiếu Nhu hí mắt như muốn lấy công lực ra tranh cao thấp với tôi.

"Được rồi." Tôi đem túi đồ đưa cho Hồng Thiếu Nhu, khi đưa tay ra ánh mắt của tôi cũng bắt đầu híp lại.

Lại nói hí mắt là một kỹ thuật, rất dễ dàng tạo nếp nhăn rồi, đợi lát nữa nên hỏi một chút này Hồng thiếu nhu là dùng cái gì dưỡng da chống nếp nhăn ở khóe mắt, thế nào 1 năm 4 mùa mắt đều híp lại, mà phần da thịt ở khóe mắt vẫn bóng loáng bằng phẳng như thế đây?

Hồng thiếu nhu nhận lấy cái túi rác màu đen, mở ra, hướng bên trong liếc mắt nhìn, này cằm hơi nhọn chuyển động: "Đây là......"

"Cảnh sắc đẫm máu." Tôi trả lời.

Cầm này túi đựng băng vệ sinh tôi đã dùng qua, độ cong ánh mắt của Hồng Thiếu Nhu một lần nữa xuất hiện độ cong mất tự nhiên.

"Anh xác định cái này cũng muốn kiểm tra một phen sao?" Tôi hỏi

Hồng thiếu nhu đem túi đưa cho một anh mì ăn liền tâm phúc bên cạnh: "Tỉ mỉ kiểm tra, nếu như có tin tức, liền báo cho tôi biết, không có tin tức, thì lấy đi tiêu hủy."

Anh mì ăn liền tâm phúc sau khi nhìn thấy một cái gói to trong bao nilon đen một cái, gương mặt kia như bị nhuốm máu mà hơi hồng lên, giống như là không cẩn thận dùng băng vệ sinh của tôi đi lau mặt vậy. (Bonei: =. ="")

Tôia không thể không 伣 phục sức tưởng tượng Hồng Thiếu Nhu.

Chẳng lẽ tôi còn có thể sử dụng kinh nguyệt của mình vẽ ra tin tức?

Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Tôi chỉ có thể mặc cho của việc riêng tư mình bại lộ ở dưới mắt một anh trai mì ăn liền.

Đối với một người dàn ông giành băng vệ sinh tôi đã dùng qua, căn bản không cần nói nhiều cùng hắn, lại không có để ý trả lời lại với Hồng Thiếu Nhu, tôi trở lại căn phòng của mình.

Tắm rửa, thổi khô tóc, tôi bắt đầu ở trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da mặt.

Nhưng bỗng nhiên, từ trong gương, tôi nhìn thấy bệ cửa sổ chợt nhiều hơn một cái tay.

Đèn trong phòng đã tắt, gió lay động rèm cửa sổ, có vẻ âm u vô cùng, ban đêm ở nơi này rất có không khí quỷ dị, một cái tay khác lại đặt lên bệ của sổ lần nữa...

Chẳng lẽ nói, là quỷ?

Tôi hoảng hốt, tôi cực kỳ sợ hãi, tôi lo lắng sợ hãi, tôi sợ chết khiếp, mặt tôi tái nhợt như người chết, tôi sợ đến mất hồn lạc phách, tôi lạnh cả người, tôi không rét mà run, tôi ngây người mà đờ ra, tôi không ngừng run rẩy, tôi mất hồn mất vía...... (Bonei: bao nhiêu từ diễn tả nỗi sợ hình chị đã dùng gần hết rồi làm cho ta bị đuối từ ~>.

Sau khi một loạt hành động tâm lý diễn ra trong lòng tôi, tôi lấy ra cục gạch vàng ròng khảm kim cương dì Bích tặng, ba bước thành hai bước vọt đến bên cửa sổ, giơ lên cao, hung hăng đập vào cánh tay của tên quỷ.

Âm thanh "Bịch", con quỷ kia rớt xuống từ lầu ba.

Xử lý con quỷ xong, tôi trở về trước bàn trang điểm, tiếp tục xoa bóp gương mặt của mình.

Thế nhưng con quỷ kia chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không thấy dầu bôi trơn không chịu tiến vào, không bao cao su thì không càm thấy khó khắn, thế nhưng lại một lần nữa leo lên.

Tôi lại ba bước thành hai bước chạy tới, giơ lên cục gạch vàng kim khảm kim cương, dùng góc cạnh sắc bén nhắm ngay cánh tay của con quỷ, chuẩn bị đập cho nó thành một cái hố.

Nhưng khi tôi chuẩn bị đập xuống, thì gương mặt của con quỷ kia bỗng xuất hiện.

Một đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt đen nhanh đang ẩn ẩn nỗi tức giận đã làm động tác của tôi dừng lại.

Lý Lý Cát?!

"Bất Hoan!" Hắn leo lên bệ cửa sổ, chỉ vào cánh tay của mình bị đập thành cái hố, gầm nhẹ nói: "Cô lại dám đập tôi?!"

Tôi có gắng xoa xoa mắt, cũng không để ý sẽ xoa ra nếp nhăn hay không.

Lý Lý Cát, ở nhà họ Hồng tôi lại có thể nhìn thấy Lý Lý Cát?

Gặp lại cố nhân lam cho tôi vui sướng đến quên mất ân oán quá khứ giữa tôi và hắn, ta mừng rỡ vòng tay ôm cứng cổ của hắn kêu lên: "Làm sao anh lai đến nơi này?"

Ai ngờ giọng nói quá lớn, đưa tới sự cảnh giác của hai anh mì ăn liền đứng gác bên ngoài, bọn họ lại đẩy cửa ra.

Mắt thấy Lý Lý Cát sẽ phải bại lộ, tôi không kịp suy nghĩ nhiều, không chút lưu tình mà đẩy, Lý Lý Cát rơi từ lầu ba xuống lần nữa.

Một anh mì ăn liền mỡ cửa kiểm tra qua một lần, chỉ thấy tôi cầm khăn tay ngắm trăng thở dài, cũng không phát hiện cái gì khác thường.

Lý Lý Cát bò lên lần nữa thì đôi mắt nhìn chằm chằm tôi đã bắt đầu đầy máu.

Trừ việc đó ra, trong đầu tóc còn cắm mấy cành cây nhỏ.

Tôi thở nhẹ một hơi, nhánh cây này...... Thật tốt không có cắm vào sau gáy.

(1) Cây bàn tay Phật


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-168)