Truyện:Không Thị Tẩm? Chém! - Chương 50

Không Thị Tẩm? Chém!
Trọn bộ 57 chương
Chương 50
Vì nhân dân phục vụ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hôm nay Hoàng đế bệ hạ mặc thường phục ra ngoài, lúc này toàn thân đầy vết máu, không phân biệt nổi là máu của người khác hay là của mình, nhưng ra tay vẫn mau lẹ, không thấy trở ngại gì. Dường như bây giờ hắn đang đứng trước trận tiền lưỡng quân, tuy mười vạn quân địch áp sát, trong tay hắn chỉ có hơn hai trăm người, cũng không trông thấy hắn có chút sợ hãi nào, vẫn chuyện trò vui vẻ, ung dung ứng đối.

Yến Bình nét mặt ôn hòa, như đã quét sạch buồn bã trước đó, lại là thiếu niên nổi bật xuất chúng, phong thái nhanh nhẹn khi xưa, hắn khẽ cười: "Bệ hạ, thật ra thần, nương nương và bệ hạ, ba người được chết cùng nhau, cũng coi như đã thỏa mãn ý nguyện bao năm của thần."

Ta: "..."

Thì ra bao năm nay, điều mà Yến tướng quân muốn là cùng đi đến chỗ chết, thật tàn nhẫn!

Ta cầm kiếm chống đỡ hai thanh kiếm phía trước, máu chảy xuống từ vết thương trên tay thấm nhòe gan bàn tay, bảo kiếm có thể tuột khỏi tay bất kì lúc nào, nhưng vẫn phải gắng chiến đấu, ta giận dữ gào lên với hắn: "Khốn kiếp, ông đây còn chưa sống đủ!"

Câu nói khiến hai người kia được một tràng cười vang.

Phượng Triều Văn và Yến Bình từng trải qua trăm trận chiến, hôm nay lại không mang thị vệ theo, bây giờ cũng chẳng có lấy một người truyền tin.

"Tiểu Dật, nàng ngốc lắm, sao vẫn còn chưa hiểu, thà liều một phen mất cả chì lẫn chài còn hơn vì nuôi dưỡng tư binh bị biếm làm thứ dân. Hơn nữa nhìn khí thế này, e rằng không chỉ đơn giản là nuôi tư binh đâu."

... Ngay trong kinh thành, dám giả mạo binh lính tuần tra bảo vệ Kinh kỳ, trắng trợn tới đây bao vây sát hại Phượng Triều Văn, đây hoặc là âm mưu đã định sẵn, hoặc là chó cùng cắn giậu.

Chọn cách liều mạng như vậy, hơn nữa sai người đóng giả quan binh, e rằng khả năng cao là vì vế sau.

Những kẻ này quan sát lâu nhưng không đánh luôn, lại cứ chỉa mũi kiếm về phía bụng ta. Phượng Triều Văn và Yến Bình liều mạng bảo vệ ta, một bóng người lao đến trước mặt, ta được che chắn bởi tấm lưng dày chắc như tường thành. Ta cúi đầu, nhìn thấy trên lưng xuất hiện mũi kiếm, máu tươi đang theo mũi kiếm chảy ra không ngừng...

Nhìn qua tấm lưng sừng sững như núi cao này, lại thấy một đội quân xông vào rầm rầm từ cửa, nam tử dẫn đầu máu nhuộm sắc áo, nhưng gương mặt vô cùng quen thuộc, đó chính là Vũ Khác.

Ta đang cười, nhưng giọng lại như đang khóc: "Vũ Khác..."

Hình như ngươi đến muộn rồi...

Đường về cung vừa dài vừa xa, ta nắm chặt tay Phượng Triều Văn, cảm giác độ ấm dần vơi đi trên đầu ngón tay hắn, nghe thấy giọng nói từng bước chìm vào mê man: "Hoàng hậu giám sát đất nước... điều tra ngọn ngành chuyện chư vương quyền thần nuôi tư binh, chuyện ám sát..." Lòng ta như thắt lại.

Vũ Khác nhận lệnh rời khỏi, chỉ để lại em trai ruột tên Vũ Dũng hộ giá. Hai xe một trước một sau chở Phượng Triều Văn thân mang trọng thương và Yến Bình.

Phượng Triều Văn nhắm mắt lần nào là bị ta gọi bên tai cho tỉnh lần ấy.

Mắt phượng của hắn dần mất đi ánh sáng, u ám như sao đổi ngôi. Ta nghiến răng nghiến lợi bên tai hắn: "Phượng Triều Văn, nếu chàng dám ngủ, thiếp nhất định sẽ lâm triều nhiếp chính, lật đổ thiên hạ Đại Tề của chàng..."

Dù sao triều trước cũng từng có tiền lệ để Thái hậu nhiếp chính.

Nhưng kỳ thực lòng ta lo ngay ngáy, tưởng tượng thời tàn sắp đến.

Khóe môi hắn mệt mỏi cong lên: "Nàng lười như vậy... ngày nào cũng ngủ nướng... đâu thể chịu nổi công việc vất vả?"

Lần đầu tiên ta nhận ra, hắn nói không sai chút nào, ta lười khủng khiếp. Từ sau khi về cung, ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, chẳng làm gì khác.

Nếu chàng không chịu tỉnh, thiếp sẽ tìm nam nhân khác rồi gả cho họ, để đứa bé trong bụng gọi người khác là cha..." Ta giảm mục tiêu đi một chút, việc này chắc dễ thực hiện hơn nhiều nhỉ?

Ta cười đắc ý đến thê lương, cúi mình nhìn, từng giọt lệ nóng hổi rơi trên má hắn. Hắn từ từ nhắm mắt rồi lại miễn cưỡng mở ra.

"Nàng khóc... trông xấu lắm đó..."

Ta nhìn hắn tức giận, nhưng tầm mắt nhanh chóng bị nước mắt ngăn trở, trong lồng ngực như có ngàn vạn con dao đồng loạt đâm xuống, dấy lên cảm giác đau đớn không tài nào chịu nổi.

... Cảm giác này đã từ lâu lắm rồi, nó xuất hiện là khi cha qua đời, trong những đêm dài đằng đẵng không nhìn thấy bình minh kia. Rồi cả khi ta chân trần giẫm lên nền tuyết mùa đông, đôi tay không hề do dự cào mặt đất phủ đầy bụi gai mùa hạ. Ta vùi cả thân người vào đống cát bụi, đạp tôn nghiêm xuống dưới gan bàn chân. Lúc phiêu bạt tha hương, dường như thể xác này đã không phải là của ta. Vận mệnh đày đọa thân xác thối tha này, khiến nó có một ngày đổ gục ở xó xỉnh không ai biết đến, rồi phân hủy, biến thành xương trắng, hóa thành bụi thành đất, mới có thể tháo gỡ xiềng xích nặng trĩu trong lòng ta...

Nhưng trước khi biến thành bộ xương trắng, có một người đưa tay ra, ôm chặt ta vào lòng, trân trọng ta, yêu thương ta. Trong lòng ta luôn mang nỗi lo khó tả, ta còn không hiểu nổi nguyên do của tình yêu thương này, nó không để lại chút dấu vết, khiến người ta hoảng hốt nhưng lại có sức hấp dẫn chí mạng... Khi hắn dùng thân thể mình chắn trước mặt ta, lòng ta chợt đau thắt lại, không thể chịu đựng nổi.

Điều gì có thể khiến ta cảm động hơn việc hắn yêu thương ta hơn cả mạng sống của mình?

Thế giới này lại một lần nữa mở ra trước mắt ta, tất cả thương tích trên người đồng loạt trỗi dậy, trong khoảnh khắc, ngay cả hít thở ta cũng đau đớn vô cùng. Nhưng nơi đau nhất không phải vết thương trên người do đao kiếm mà là vết thương trong lòng. Nhiệt độ trên cơ thể hắn mất đi từng chút một, ta có thể nhìn thấy trái tim mình vỡ vụn thành vô vàn mảnh nhỏ, có lẽ hắn sắp rời xa ta...

Trong Trùng Hoa điện tình hình rối loạn, tay ta đầy máu, nắm râu sư tôn, hai mắt trợn trừng: "Rốt cuộc có cứu được không?"

Nếu ông nói đáp án phủ định, ta sợ rằng mình sẽ làm ra hành động giết thầy ngay tại chỗ.

Viện Phán đại nhân bất chấp sự đe dọa của ta, hai tay như kìm sắt cạy tay ta ra, sau lưng bốn cung nữ "cột sắt" nhào lên giữ chặt lấy ta, sau đó từng chậu máu được bê xuống... tưởng như vĩnh viễn không thể ngừng lại...

Trong điện yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng động Viện Phán đại nhân gây ra...

Khi trời sáng, Viện Phán đại nhân lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng đã thu lại kim châm, thở phào một hơi: "Nhịp tim ổn định rồi... thanh đao đâm trúng chỗ hiểm, nếu sâu thêm ba tấc nữa, e là vô phương cứu chữa... có điều... vết thương quá nặng, không thể chắc chắn khi nào tỉnh lại..."

Ta rất muốn nắm râu Viện Phán đại nhân, nhổ từng sợi trên đó xuống!

Đại phu giỏi nghe nói có thể cứu sống người chết, làm chậm phân hủy, uổng công ông lừa gạt lấy đi từ chỗ ta bao nhiêu nghiên mực, mà nay chẳng có lấy một lời chắc chắn...

Chỉ là Điền Bỉnh Thanh và Nga Hoàng lại vô cùng kính nể ông, quỳ sụp xuống, vui mừng dập đầu lia lịa. Bốn cung nhân đang giữ chặt ta cuối cùng đã chịu buông tay, ta lảo đảo nhào về phía long sàng, nhìn thấy giữa chăn đệm vàng kim, hắn mặt mày tái nhợt không chút huyết sắc... A di đà Phật!

Cảm ơn thần linh đã phù hộ!

Lúc Vũ Khác mang đôi mắt đỏ như mắt thỏ xông vào Trùng Hoa điện, mọi người đang nhìn nhau vui vẻ, cảm xúc khó tránh khỏi có chút kích động, nếu không phải vì sợ làm phiền Hoàng đế bệ hạ trên giường, thì sớm đã ôm đầu khóc nức nở. Sau khi hắn xông vào, chứng kiến cảnh này, nam tử bảy thước cao bỗng hai mắt lệ tuôn như mưa, lao đến bên giường nghẹn ngào khóc: "Bệ hạ, vi thần đến muộn rồi..."

Hắn khóc thật lòng thật dạ, tình cảm sâu nặng, cảm động trời đất!

Có điều, vì lo cho chiếc mũ ô sa trên đầu hắn, ta vừa lau nước mắt vừa thành tâm nhắc nhở một câu: "Vũ tướng quân, bệ hạ hiện nay còn đang hôn mê..." Ngươi khóc tang trước như thế này là có thể bị lôi xuống chém đầu rồi...

Bàn tay lớn của hắn chùi qua mấy nhát trên mặt, bực tức suýt chỉ thẳng vào mũi ta chất vấn: "Vậy các người khóc cái gì?"

Ta biết từ trước tới nay hắn luôn khinh thường ta, nhưng ta lúc nào cũng khoan dung độ lượng...

Lau nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt, ta mỉm cười với hắn: "Vui quá nên khóc... vui quá ấy mà..."

Mặc dù bệ hạ đã bước hơn nửa người ra khỏi Quỷ Môn Quan, trong chốc lát chưa thể tỉnh lại, nhưng cũng đã khá hơn nhiều so với ban nãy suýt buông tay ta đi về Tây phương cực lạc...

Vũ Khác tướng quân dù sao vẫn biết tốt xấu, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.

Trong lòng ta buồn vui lẫn lộn, coi như ta tích phúc cho bệ hạ đang hôn mê, tạm thời không truy cứu tội danh coi thường Hoàng hậu của Vũ Khác.

Người hắn nhếch nhác thảm hại, vấy đầy vết máu và bùn đất. Từ sau khi hắn đập ta một cú, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy hắn thuận mắt hơn nhiều. Ta ban cho hắn ngồi, sai Nga Hoàng bưng trà nóng lên, lúc này nghe hắn hồi báo kết quả chiến đấu một đêm.

Không nghi ngờ gì, trận tập kích bất ngờ lần này của Vũ Khác hết sức đúng đắn.

Dựa vào việc hắn giao đấu với hai ngàn tư binh của Yên Vương trong thôn trang, cùng với trọng tội của ông ta là nuôi dưỡng tư binh, để đề phòng Yên Vương chó cùng cắn giậu, uy hiếp Hoàng hậu mang thai, hắn liền vội vã kết thúc trận chiến quay về xem sao. Nhưng không thấy ta trong An phủ, lại nghe nói Hoàng đế bệ hạ cũng đã xuất cung, trong lúc cấp bách, hắn đã gọi kỵ binh hộ vệ trong cung tìm kiếm khắp nơi, bỗng thấy có người kêu cứu ở tửu lâu.

Khi hắn xông vào Yên Vương phủ, Yên Vương, Sở Vương và vài người khác đều đang tụ họp tại một chỗ chờ tin tức, chỉ mong phái thích khách đi có thể giết gọn Hoàng đế và Hoàng hậu trong một lần hành động, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không tha, thiên hạ của Đại Tề cũng đến lúc đổi chủ rồi.

Ngoài Ích Vương tầm thường, không chịu thông đồng làm phản ra, trái lại, Triệu Vương "bị hành thích tính mạng nguy kịch" và các chư vương trong kinh thành kia đều không một ai thoát khỏi.

Khiến người ta bất ngờ nhất là, cha ruột của Đức phi-Hộ quốc tướng quân cũng tham gia một tay.

Ngày trước Vũ Khác là một trợ thủ đắc lực xông pha chiến đấu cùng Phượng Triều Văn, không ngờ xử án cũng nhanh chóng thần tốc, chỉ cần một lời khẩu dụ của Hoàng đế bệ hạ đã bắt gọn đám hoàng thân quốc thích này tống vào thiên lao.

Thiên lao bỗng chốc nhét đầy người, dựa theo phẩm vị mà phân phòng, có lẽ trải qua hai triều đại Trần-Tề, thiên lao này cũng chưa từng náo nhiệt, hưng thịnh đến vậy.

Kết thúc câu chuyện, Vũ Khác hỏi ta nên xử trí ra sao, giam giữ thẩm vấn những quyền thần đương triều này như thế nào. Ta quay đầu liếc nhìn Phượng Triều Văn đang nằm yên lặng hôn mê trên giường, gợi ý hắn: "Nghe nói những thân vương quý thích này đều lo cho sức khỏe của bệ hạ, bệ hạ một ngày không ăn không uống thì họ cũng một ngày tuyệt thực?!"

Nếu đói thì mọi người cùng đói, chẳng có lý nào mà người bị hành thích đang nằm trên giường, tính mạng nguy kịch, còn kẻ hành thích lại ở trong ngục, kê cao gối ngủ không lo nghĩ gì?

Vũ Khác tủm tỉm cười, "Xin tuân theo ý nương nương!"

Ta vội sửa lời: "Đây là các vị vương gia và các tướng quân tự xin..."

Có lẽ các quan Ngự sử thuộc Ngự sử đài[2] nghe thấy lời này, đều sẽ cho rằng những hoàng thân quốc thích kia có tật giật mình nhỉ?!

[2] Ngự Sử Đài: Cơ quan giám sát của Trung Quốc thời xưa.

Vừa khéo dạo này Ngự sử đài thiếu một ít sổ sách vạch tội, có lẽ phải duy trì nhiệt huyết thanh sạch nha môn mới được!

Vũ Khác ngầm hiểu trong lòng.

Đúng lúc này cung nhân tới báo, Đức phi cầu kiến.

Ta và Vũ Khác nhìn nhau, trước giờ tin tức trong cung phong tỏa chặt chẽ. Hôm qua khi đưa Phượng Triều Văn và Yến Bình về đã là đêm khuya, Đức phi ở cách Trùng Hoa điện khá xa, sớm nay Vũ Khác mới đến, còn chưa rời khỏi mà nàng đã đến rồi... Thông tin cũng nhanh nhạy quá đó...

Ta vịn vai Nga Hoàng đi ra ngoài, tiểu nha đầu càu nhàu than phiền: "Chỉ là một phi tử, việc gì nương nương phải đích thân ra tiếp?"

Ngay Điền Bỉnh Thanh cũng có vẻ không tán đồng.

Ta ấn một cái lên trán nàng: "Bệ hạ đang dưỡng thương, cần được yên tĩnh, trong thiên điện lại có Yến tướng quân, tuy tính mạng không gặp trở ngại, nhưng cũng không thể di chuyển dễ dàng. Ngộ nhỡ Đức phi khóc ầm lên, ai mà sống yên được?"

Điền Bỉnh Thanh cảm thán bợ đỡ: "Vẫn là nương nương hiểu bệ hạ nhất!"

Ta bị hắn làm cho tức cười: "Ta nhớ bình thường ngươi có khen ta thế này đâu nhỉ? Hình như toàn gọi ta là đầu gỗ tìm đá mà?!"

Hắn rụt đầu về, nấp sau lưng cung nữ hộ vệ, không dám lên tiếng.

Đức phi vội vã đến đây, không kịp trang điểm, chỉ chải tóc qua loa, mặc y phục phi tần, lau nước mắt quỳ nghiêm chỉnh dưới bậc thềm cung điện, mắt ngấn nước như hoa lê ngâm mưa.

Ta tự hối lỗi một lúc, hình như từ khi ta tới hậu cung Đại Tề, những cung phi của Phượng Triều Văn quanh năm đều mang dáng vẻ đó. Chuyện này vừa làm nổi bật sự ác độc của ta, vừa tôn lên sự yểu điệu dịu dàng của họ.

Đức phi trông thấy ta, lê gối mấy bước ôm chặt chân ta, khóc ròng: "Nương nương cứu mạng! Nương nương cứu mạng phụ thân thiếp với! Vũ tướng quân nửa đêm xông vào phủ tướng quân, vô cớ bắt người, thương thay cho phụ thân thần thiếp một đời vì nước, già rồi còn phải vào thiên lao..."

Nàng ta nghẹn ngào, khóc rất thương tâm.

Lẽ nào đến nay nàng ta vẫn không biết tại sao Hộ quốc tướng quân bị bắt?

Kẻ truyền tin vào cung đúng là vô dụng, tin cứu mạng mà lại truyền đạt mơ hồ thế này, tưởng Đức phi thông minh như Gia Cát Lượng chắc?

Vẻ mặt ta đầy tiếc nuối, nói với nàng: "Đức phi, bệ hạ bị ám sát rồi."

Nàng nhìn ta ngỡ ngàng, buột miệng tiếp lời: "Một năm bệ hạ bị ám sát hai ba lần, chuyện này có gì lạ đâu?"

Bệ hạ à, nhân phẩm của người tồi tệ đến nỗi nếu không bị ám sát thì sẽ khiến người khác thấy kì lạ kìa... Đây xem như bị cả thiên hạ căm ghét sao?

"Không lạ!" Ta dùng lời lẽ chân thành nói với nàng, trong lòng đau nhói như kim châm vì lo lắng cho Phượng Triều Văn lúc này còn đang hôn mê nằm trên long sàng: "Nhưng chuyện bệ hạ bị ám sát lần này lại có quan hệ mật thiết tới lệnh tôn!"

Thì ra trong tam cung lục viện của Phượng Triều Văn, những mỹ nhân này cũng chẳng có một người tri kỷ, đúng là uổng phí lương thực... Bên tai ta đã nghe thấy một tiếng rít: "Không thể nào! Cha tuyệt đối không thể có liên quan đến việc ám sát bệ hạ! Không thể... Người vu cáo hãm hại cha ta!"

Ta đã tính trước rồi mà, không tiếp kiến Đức phi trong Trùng Hoa điện đúng là thượng sách!

Mỹ nhân mà điên tiết lên cũng kinh dị lắm, đôi mắt trợn trừng, vứt bỏ trâm cài, giương vuốt nhe nanh, chẳng thấy bóng dáng điềm tĩnh dịu dàng ở đâu, đúng là hỏng hết cảnh sắc.

Có lẽ trong lòng Đức phi, phụ thân nhân từ nhất định là trung thần hiền tướng, chỉ vì ta nói một câu "Hộ quốc tướng quân chắc còn có lòng dạ khác, nên mới tham gia vào chuyện mưu sát bệ hạ..." nàng đã tức giận chạy đi ngay lập tức, tiếng kêu gào thanh minh vang vọng khắp Trùng Hoa cung. Ta bịt tai đứng lùi về phía sau, vẫn không chịu nổi tiếng rít bén nhọn.

Hẳn là nàng ta chưa từng trông thấy cảnh tượng cha mình giết người như ngóe trên chiến trường nhỉ?

Đôi mắt thỏ của Vũ Khác đỏ hoe, ác ý xúi giục: "Hoàng hậu nương nương, Đức phi kêu gào thế này thật mất hết thể thống, chi bằng nương nương qua đó khuyên can?"

Suốt một ngày một đêm lo lắng hoảng sợ, ta nào còn đủ sức quan tâm an ủi tâm trạng của người chẳng liên quan? Ta lùi một bước về sau, gọi hai cung nữ tới, sai họ bịt miệng Đức phi đưa về tẩm cung của nàng ta, cho tự suy nghĩ lỗi lầm. Đức phi vừa vùng vẫy vừa dùng ánh mắt thù hận xuyên qua ta, như đang tố cáo ta là kẻ gian thần lộng quyền, ngăn cản cơ hội diện kiến bệ hạ, làm sáng tỏ oan khuất của cha nàng.

Ta cảm thấy khá vinh dự khi mình được trở thành hòn đá cản đường Đức phi, mắt dõi theo nàng bị cung nhân lôi đi.

Tai ta rất nhạy cảm, chỉ thích nghe lời mật ngọt, tự động thanh lọc lời trái ý mình.

Sau khi Yến Bình tỉnh lại, vội đến Trùng Hoa điện, tận mắt nhìn tình trạng thương tích của Hoàng đế bệ hạ xong, liền được chuyển đến nơi nghỉ ngơi của thống lĩnh Cấm vệ quân.

Vũ Khác mặt mũi xuống sắc, chạy đi chạy về biết bao nhiêu lần, làm việc liên tục suốt mấy ngày đêm. Nào là thanh tra nghịch đảng, rồi tiện thể dọa dẫm những triều thần lòng dạ không đáng tin, để bọn họ đừng có mà vừa nghe tiếng gió đã tưởng sắp bão, rảnh rỗi lại thích gây chuyện.

Thái y viện hai hôm nay luôn sẵn sàng lâm trận, bị giữ trong cung, râu của Viện Phán đại nhân suýt bị ta bứt sạch... Nếu không phải ông sai mấy cung nữ "cột sắt" kia ngăn cản ta, lúc khám bệnh trưng ra vẻ mặt "ở đây cấm chó dữ", còn ta bị cung nhân chế ngự không buông, thì râu dưới cằm ông sẽ không mọc nổi một cọng.

Ông vừa châm kim vàng cho Hoàng đế bệ hạ đang hôn mê, vừa lẩm bẩm oán trách: "Bệ hạ ơi, nếu người không mau tỉnh lại, Hoàng hậu nương nương sẽ vặt hết râu của lão thần mất... Đến khi lão thần về nhà, sợ rằng bà vợ sư tử Hà Đông không cho lão thần vào cửa..."

Nghe nói ông ngoài bệnh cuồng si nghiên mực ra, còn có cả bệnh sợ vợ nghiêm trọng.

Các cung nữ lén lút bàn tán, Viện Phán đại nhân nhân bổng lộc hoặc được ban thưởng trong cung, trong nháy mắt liền chạy đến chỗ bán sách mực, đến khi về nhà, ngoài nghiên mực trong túi ra, chẳng còn thừa xu nào. Nương tử của Viện Phán nổi trận lôi đình, đập vỡ mấy chiếc nghiên mực mà Viện Phán đại nhân sưu tầm được, khiến ông lòng đau như cắt, từ đó khí thế đại trượng phu ngày một đuối dần, hơn nửa đời người vùng lên trong vô vọng, đành nghe theo phu nhân sắp xếp.

Ta vô cùng ngưỡng mộ phương pháp và sự quả quyết của phu nhân Viện Phán dùng để quản lý chồng, cũng muốn noi theo bà nâng cao vị thế của mình trong nhà...

Nhưng vị thế mà Hoàng đế bệ hạ trao cho quả thực vượt quá khả năng của ta, ngày nào cũng có cung nhân ôm đống tấu sớ chất cao như núi đến Trùng Hoa cung, ta nghi ngờ chẳng mấy ngày nữa ta sẽ bị chon sống trong đống tấu chương này mất.

Ngự sử đài hưng phấn đến phát rồ với việc bịa đặt tội danh, trong đó bao gồm Hoàng hậu thâm độc, nhân lúc bệ hạ bệnh tình nguy kịch để bài trừ phần tử đối lập, sát hại Hộ quốc tướng quân. Trái lại cũng có người đưa ra nghi vấn, cho rằng Hoàng hậu ngoài việc cấm Hộ quốc tướng quân ăn uống ra, hoàn toàn không hề dùng đại hình, còn chờ xem xét, vân vân.

Mọi người đều có cách hiểu khác nhau về từ "thâm độc", đáng tiếc hiện nay Hoàng đế bệ hạ chưa thể lên triều, các quan ngự sử không có đất dụng võ, khó lòng triển khai khí thế giữa Cần Chính điện, đành rúc trong ngự sử đài tranh luận dữ dội.

Từ khi tin Hoàng đế bệ hạ bị ám sát truyền ra ngoài, hậu cung rối như tơ vò, người trong kinh thành luôn bất an. Vũ Khác dẫn một đội võ tướng bảo vệ trật tự trong kinh thành, dùng biện pháp kiên quyết. Nếu không xuống tay trước chiếm ưu thế, bắt hết lũ người phản nghịch vào thiên lao, hành động chậm chạp, thì hậu quả sẽ rất khó lường.

Ta ngồi trên ghế bọc gấm đối diện long sàng, trên ngự án trước mặt là tấu chương chất cao như núi, ta mới chỉ xem qua một ít, nhưng lúc này tấu sớ vẫn dâng lên ùn ùn không ngừng. Ngự án và ghế bọc gấm là ta đặc biệt bảo Điền Bỉnh Thanh sai người mang qua đây. Dường như, chỉ khi vừa ngước lên đã nhìn thấy dung nhan của Hoàng đế bệ hạ, ta mới có thể an tâm một chút khi thức suốt đêm dưới ánh nến mờ ảo không tắt.

Nga Hoàng đem cháo tổ yến dâng lên, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nương nương, Thạch đại nhân nói bệ hạ hai ngày nay đã khá hơn nhiều rồi, không bao lâu sẽ tỉnh lại. Người bận rộn suốt ngày suốt đêm, dù không vì mình cũng nên vì tiểu hoàng tử trong bụng, người phải bảo trọng thân thể chứ?"

Ta vuốt ve bụng mình, ở đây có giọt máu của ta và hắn... Ta đỡ lấy bát cháo tổ yến kia, vừa ngửa cổ trút xuống, miệng đã đắng ngắt, vị đắng thấm dần vào cả trái tim ta.

Điền Bỉnh Thanh rón ra rón rén tiến vào, mặt mày buồn bực: "Nương nương... chủ nhân các cung bị giam giữ đang ầm ĩ không yên... Đức phi nương nương mấy lần tìm đến cái chết..."

Ta vịn bàn đứng dậy, hoa mày chóng mặt, được Nga Hoàng và Điền Bỉnh Thanh mỗi người một bên đỡ lấy. Ta thở dài một hơi, nói: "Đợi ta rửa mặt chải đầu, rồi đi gặp phi tần các cung."

Sau khi Đức phi qua đây, ta đã biết hàng rào canh giữ hậu cung này không kiên cố lắm, luôn có con chó con mèo mang ý đồ riêng xông vào, lan truyền chút tin tức. Hơn nữa, Thái hậu đã đến chùa Bảo Tế, bệ hạ hiện đang hôn mê, trong cung chỉ còn ta độc tôn, Cấm vệ quân gần đây cũng cắt cử một bộ phận đi trợ giúp Vũ Khác quản lý việc trong kinh thành. Lúc này người ít lực mỏng, nên để tránh phiền phức, ta đã hạ lệnh tập trung toàn bộ cung phi sống tại Hàm Hương điện, còn cung nhân hầu hạ các cung thì tập trung tại điện khác để tiện trông chừng.

Hàm Hương điện rộng rãi, mỗi cung phi thì chỉ cần mang theo một cung nhân hầu cận là đủ rồi.

Ngày trước ta từng sống trong quân doanh, nên thực hiện quản lý kiểu quân đội theo phương pháp của Hoàng Giới tướng quân, người ra vào Hàm Hương điện cũng phải khống chế nghiêm ngặt, dù là cung nhân đưa cơm đưa nước cũng phải theo dõi sát sao, ngoài tắm rửa thay y phục ra, nhất cử nhất động của từng người đều ở trong tầm kiểm soát.

Có điều, những cung phi này ngày trước được nuông chiều đã quen, lại thích đấu đá nhau, bây giờ bị giam giữ cùng một chỗ, oán cũ lại thêm thù mới, cả ngày cãi vã không ngừng. Chỉ cần không có người chết thì ta không cần để ý ân oán cá nhân của họ, cũng chưa từng can thiệp vào, mặc kệ họ tự giải quyết với nhau. Nhưng rõ ràng khả năng xử lý các mối quan hệ xã giao của các cung phi rất kém, không quá hai ngày đã cãi nhau đến long trời lở đất, suýt làm tung cả nóc Hàm Hương điện.

Nga Hoàng và Điền Bỉnh Thanh đỡ ta đi, theo sau là đám cung nhân. Khi đến Hàm Hương điện, Đức phi mặt đỏ như gà chọi, gân cổ tranh cãi với Ngọc phi và Mai tần.

Trước kia Đức phi có chỗ dựa sau lưng, Hộ quốc tướng quân và Thái hậu đều sừng sững đứng trên cao, cho dù không được Hoàng đế bệ hạ sủng hạnh, thì nàng cũng vẫn ở trên một bậc so với các cung phi khác. Nếu không phải ta từ trên trời rơi xuống xen vào đây, thì mọi người đều coi nàng ta như Hoàng hậu.

Chỉ là thời thế đổi thay, chỗ dựa của nàng ta bỗng nhiên sụp đổ, khiến nàng không nơi nương tựa. Những cung phi thường ngày bị nàng ức hiếp, phải dằn lòng nuốt giận, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này, đủ loại lời lẽ thâm hiểm ập vào mặt, rất nhanh sẽ đánh gục nữ tử chưa từng trải qua sóng gió này.

Lúc ta vừa bước chân vào Hàm Hương điện, nhìn thấy mấy nữ tử đang tranh cãi đến nỗi mặt đỏ tía tai, bất giác cảm thấy vô cùng hối hận vì hồi xưa đã lệnh cho phi tần các cung rèn luyện sức khỏe. Bây giờ sức khỏe tốt rồi, cãi nhau cũng đầy khí thế. Nếu trước kia dáng dấp mỏng manh, khí lực yếu ớt, đâu thể nhổ cả một nắm tóc trên đầu đối phương hay cắn xé cào cấu nhau thế này?

"Bệ hạ hiện đang lâm bệnh, xem ra các ngươi lo lắng cho người quá rồi, nên giờ mới nảy sinh tranh chấp. Chi bằng từ hôm nay các ngươi dốc lòng niệm Phật, hằng ngày chép thêm ít kinh thư, cũng là để cầu nguyện cho bệ hạ sớm khỏe mạnh!"

Ta quay người đi, cung nhân liền khiêng tượng Phật mà ngày trước đặt trong cung Thái hậu vào Hàm Hương điện, còn vác vào một chồng kinh Kim Cang, mỗi người một quyển.

Đức phi nổi cáu phản bác: "Hoàng hậu nương nương, Mai tần là kẻ dưới mà phạm thượng, lời nói vô lễ, xin nương nương xử phạt!"

Mai tần bưng mặt khóc thút thít, Ngọc phi đứng một bên bênh vực: "Đức phi tùy tiện nhục mạ Mai tần, còn ngoạm một miếng..."

Ta nghe họ cãi nhau mà đầu óc căng thẳng, lạnh lùng đáp: "Nếu các ngươi đã không tuân theo lời bản cung, lại không thể thành tâm cầu nguyện trước Phật vì sức khỏe của bệ hạ, chi bằng ngày mai đưa hết đến chùa Bảo Tế xuống tóc xuất gia, nhân tiện phụng dưỡng Thái hậu nương nương. Có lẽ Thái hậu nương nương ở chùa Bảo Tế không có ai bầu bạn, hẳn cũng có chút cô đơn."

Ngọc phi sững sờ, tỏ vẻ như không thể tin nổi chuyện này, mãi lâu sau mới nói: "Nương nương, người không thể nhân lúc bệ hạ bị thương mà thanh lý sạch sẽ hậu cung chứ?"

Chẹp, nàng ta chắc vẫn lưu luyến phàm trần đây.

Tuy ở trong cung không được Phượng Triều Văn sủng ái, suy cho cùng không phải lo nghĩ áo cơm, nếu đến chùa Bảo Tế cạo trọc đầu, nửa đời còn lại thật đúng là chẳng còn hy vọng.

Ánh mắt ta lướt qua từng người, bỗng cười phì: "Chẳng lẽ các ngươi tưởng rằng trong cung không có phi tần thì sẽ đại loạn? Nói thật lòng, thứ nơi này không bao giờ thiếu chính là nữ nhân. Có tin là các ngươi vừa mới hóa thiên nga bay lên điện các, phía sau đã có vô số nữ nhân tiến lên?! Hơn nữa, ta đảm bảo phía sau ai cũng trẻ đẹp tươi non hơn các ngươi!"

Hàm Hương điện nhất thời lặng ngắt như tờ, tiếng biện bạch, tiếng khóc thút thít đều đã ngừng, tất cả câm như hến.

Ta từng bước quay trở về Trùng Hoa điện, hoàng cung hung vĩ rộng lớn, song trái tim ta chỉ chứa nổi một người, cơ thể ta cũng chỉ chiếm nửa chiếc giường, của cải có nhiều thêm nữa thì can hệ gì đến ta?

Người nằm trên long sàng có gương mặt anh tuấn, thủ đoạn vô biên, đa mưu túc kế. Song, thứ hắn dành cho ta, chỉ là một trái tim khoan dung đầy tình yêu thương.

Ta sống bình yên quá lâu dưới sự che chở của hắn, đã sớm mất đi ý chí chiến đấu. Cho đến khi hắn ngã xuống, Hoàng đế bệ hạ không việc gì không thể đang ẩn núp trong thế giới hỗn mang phía bên kia, hiện thực mới phơi bày tất cả trước mặt ta, còn ta hình như đã đành chịu bó tay.

"Phu quân! Xin chàng hãy tỉnh lại đi! Thiếp không lo nổi nhiều việc lớn đến vậy." Ta dùng ngón tay ấn lên mặt hắn, cúi đầu thì thầm van xin bên tai hắn.

Thừa nhận bản thân vô dụng là chuyện vô cùng mất thể diện.

Trước mặt hắn, ta còn từng làm nhiều chuyện mất thể diện hơn thế, cũng chẳng ngại thêm cả lần này.

Cách đó mấy bước, Nga Hoàng và Điền Bỉnh Thanh đang nhìn chằm chằm, họ nhăn nhó mặt mày đến nỗi vặn vẹo. Chắc họ vừa muốn ngăn hành vi phạm thượng này của ta, vừa mong ta khiến Hoàng đế bệ hạ tỉnh lại.

Nhưng quả thực Hoàng đế bệ hạ đã vất vả quá lâu, nên mới hạ quyết tâm làm biếng một cách quang minh chính đại, chết cũng không chịu mở mắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)