Truyện:Không Thị Tẩm? Chém! - Chương 49

Không Thị Tẩm? Chém!
Trọn bộ 57 chương
Chương 49
Vì nhân dân phục vụ (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nữ giới, Nữ tắc giáo dục chúng ta: Sau khi xuất giá, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời phu quân, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Hiện tại ta vô cùng hổ thẹn vì mình đã chép uổng công vô ích nhiều Nữ giới, Nữ tắc đến vậy, còn không hiểu nổi bản chất của hôn nhân. Hôn nhân xưa nay không có chuyện chung sống hòa bình, không phải bên đông áp đảo bên tây thì là bên tây áp đảo bên đông. Làm dân chủ mặc dù có thể thuận theo ý dân, nhưng nếu đi theo hướng chuyên quyền, chỉ cần người lãnh đạo anh minh thì không hẳn không có lối thoát.

Trong cung, Hoàng đế bệ hạ nói một là một, độc tài chuyên chính, kể cả ta nhảy lên đấu khẩu với hắn, e rằng cũng phải chịu thua. Kinh nghiệm lịch sử mách cho chúng ta biết, nếu phía sau việc duy tân cải cách không có sức mạnh của đao thương súng đạn chống đỡ và bảo vệ, khả năng bị đẩy ra ngọ môn chặt đầu là rất lớn.

Ta là tiểu nhân tham sống sợ chết, hiểu rõ rằng mình thế yếu lực mỏng, bỗng chột dạ, từng bước tiến vào đại sảnh, ánh mắt thê lương liếc nhìn đằng sau lần cuối. Điền Bỉnh Thanh nhịn cười lướt vèo qua cửa, thoắt cái đã không thấy đâu.

Phượng Triều Văn mắt nhìn chằm chằm, quan sát ta từng bước tiến đến, lạnh lùng nói: "Hoàng hậu to gan, chưa được sự cho phép của trẫm đã chuồn ra khỏi cung!"

Từ khi mang thai, ta bị hắn quản thúc trong Trùng Hoa điện, bình thường tới Ngự hoa viên đều phải được Hoàng đế bệ hạ phê chuẩn đi cùng, hôm nay xuất cung do tình thế cấp bách, còn chưa kịp báo hắn chuẩn bị.

Bộ dạng này của hắn, quả là giống với một con hổ đang ung dung giương móng vuốt sáng lóa trước mặt ta.

Ta lúng túng giải thích: "Thiếp đang vì nhân dân phục vụ mà..."

Gia quyến của Hoàng tướng quân giờ đã là thần dân bách tính Đại Tề.

Hắn không hài lòng với câu trả lời của ta: "Trẫm không biết quan lại trong kinh thành là bọn ăn không ngồi rồi chẳng chịu làm việc đấy!"

Cũng phải, "vì nhân dân phục vụ" quá chung chung, Đại Tề có đến trăm vạn người dân lao động, nếu phục vụ từng người một thì mệt chết ta à?

Ta tiến lên một bước, cười khan: "Không phải thiếp đang vì huynh đệ phục vụ, dù đao xuyên mạn sườn vẫn không từ nan đó sao..."

Tô Nhân và Triệu Dũng chính là huynh đệ của ta.

Mắt hắn hơi nheo lại, nhìn vào xương sườn ta: "Đao nào?"

Ta bức xúc! Xưa nay trong kịch bản đều thích cường điệu hóa những khó khăn mà nhân vật anh hùng phải đối mặt, nội dung càng gay cấn, người xem càng hưng phấn. Ta nói thế chính vì ta chú ý đến hứng thú của Hoàng đế bệ hạ còn gì?

Bàn tay hắn xoa xoa dưới xương sườn ta, chậm rãi thở dài: "Đến khi nào Hoàng hậu mới biết lo lắng cho Hoàng nhi trong bụng, không tùy tiện chạy khỏi cung đây?"

Giọng than thở trách thầm này dịu dàng quá, hệt như con hổ bị thương đã thu lại bộ móng sắc, thậm chí còn để lộ chiếc bụng của mình ra, chỉ mong bạn tiến đến vuốt ve nó.

Ta thành khẩn nhìn hắn: "Thật ra...đứa trẻ trong bụng thiếp biết đâu là tiểu công chúa?"

Lúc này hắn giận thật rồi, sải bước đi tới, một bóng người u ám che phủ trên đầu ta, mắt phượng nhìn ta hăm dọa: "Tiểu công chúa thì có thể chạy bừa ra ngoài hả?"

Giai cấp thống trị thích nhất chiêu dọa nạt nhân dân, bởi sự mềm mỏng trong chốc lát không thể đổi lại lòng cảm thông của nhân dân, nên lập tức rút đại đao sáng loáng chuẩn bị đàn áp bằng bạo lực.

Phượng Triều Văn là thủ lĩnh của giai cấp thống trị, là điển hình của kẻ dùng bạo lực trấn áp. Trong cơn giận dữ, hắn thò tay véo mũi ta rõ mạnh, lẩm bẩm chất vấn bên tai ta: "Nàng không biết mình đang mang thai chắc? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào?"

Mấy tháng nay, ai cũng coi ta như đồ sứ cống phẩm, lúc nào cũng phải cầm khẽ đặt nhẹ, sợ gặp chuyện gì bất trắc. Ta rất chiều ý bệ hạ, dù không đau cũng kêu ầm lên: "Đau...đau...nhẹ chút..."

Ngoài cửa bỗng "rầm" một tiếng, kèm theo giọng nói hoảng hốt của Điền Bỉnh Thanh: "Bệ hạ bớt giận! Cẩn thận sức khỏe của nương nương...bệ hạ bớt giận ạ!"

Ta khó khăn quay đầu nhìn thử, Điền Bỉnh Thanh quỳ trước cửa không ngừng dập đầu, miệng chỉ mải hét "Bệ hạ bớt giận!" Hắn tranh thủ lúc khấu đầu ngẩng lên nhìn thử, lập tức nhìn trân trối, nghẹn họng nói không ra lời.

Tay của bệ hạ vẫn đang véo mũi ta...

Chúng ta giữ nguyên tư thế quái dị nhìn nhau, nhưng lại khiến Điền Bỉnh Thanh đỏ bừng mặt, bộ dạng như thể mình đã làm mất hứng, hành lễ cũng không xong, vèo một cái đã trốn ra sau cửa.

Ta và Phượng Triều Văn bắt gặp ánh mắt nhau, không nhịn nổi, cười ha ha, hắn thuận thế bỏ tay xuống.

Cười vui xong, hắn nghiêm mặt giáo huấn ta: "Đừng tưởng không sao, về cung nàng bị phạt cấm túc, ngoan ngoãn dưỡng thai trên long sàng!"

Ta bi phẫn trừng mắt nhìn hắn.

Hắn kế thừa mánh khóe kiên quyết dùng để quản lý ta năm xưa của cha, ta hễ không nghe lời là lại cấm túc. Cả hai vừa độc tài vừa chuyên chế, nhưng cha còn cấm túc ta trong một gian phòng, Hoàng đế bệ hạ độc ác hơn nhiều, phạm vi cấm túc chỉ trong một cái giường.

Ta kéo tay hắn van nài bằng mọi cách, khóc lóc kêu gào không chịu. Mắt phượng của hắn khẽ nheo lại, lạnh lùng ném ra một câu: "Nếu còn làm ồn, thì phạt cấm túc thêm cả phạt chép Nữ tắc."

Kiểu trừng phạt này quá tàn ác vô nhân đạo, gây nên hậu quả trực tiếp là khi bác Đồng xếp thức ăn lên bàn xong, ta chẳng thấy ngon miệng, chỉ và qua vài miếng rồi buông đũa.

Hoàng đế bệ hạ cũng chẳng muốn ăn, gẩy đũa mấy cái, trông thấy bộ dạng mất tinh thần của ta, hắn than thở: "Vốn dĩ định đưa nàng lên phố dạo chơi..." Trước ánh mắt tha thiết của ta, hắn gắp một cọng rau xanh nhét vào miệng, nhai kĩ nuốt chậm, không nói một lời.

Ta đành cố gắng lấp đầy đồ ăn vào bụng mình.

Phượng Triều Văn bị ta mè nheo nhõng nhẽo, bám riết không rời, cuối cùng đành đồng ý đưa ta lên phố dạo chơi một phen. Chỉ là lúc hắn xuất cung còn đang mặc triều phục, ta lại mặc y phục trong cung, không thích hợp lên phố, còn Tiểu Hoàng thấp hơn hắn nhiều. Cuối cùng đành sai Điền Bỉnh Thanh cấp tốc vào cung mang quần áo thay đổi đến đây, đồng thời triệu Yến Bình đến hộ giá.

Ta không phản đối vế trước, nhưng vế sau thực khiến ta thấy khó hiểu.

Hai phu thê ta cùng lên phố dạo chơi, gọi thêm một người chẳng liên quan đến...

Trước ánh mắt dò hỏi của ta, Hoàng đế bệ hạ ung dung bình thản, thong thả đáp: "Còn nhớ năm ấy, trẫm đi sứ sang Đại Trần với tư cách Thái tử... Chẹp chẹp, sự ân cần của Hoàng hậu với Yến tướng quân..."

Ta: "..."

Bệ hạ hẹp hòi quá rồi đó? Chuyện bé như con kiến thế này mà vẫn còn nhớ.

Chắc do ánh mắt ta nhất thời không cẩn thận để lộ lời ẩn giấu trong lòng, Phượng Triều Văn mệt mỏi tựa người về phía sau, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn: "Trẫm nhớ chứ, hôm nay lúc xuất cung, còn có mấy bản tấu khẩn cấp trình lên mà trẫm chưa kịp phê, vì việc riêng mà phụ đất nước, chuyện này..."

Ta thầm trách mình dễ bị kích động, vội bợ đỡ Hoàng đế bệ hạ, nào là làm việc nghỉ ngơi phải kết hợp, bảo trọng long an, có vậy mới quốc thái dân an... Nói tóm lại, hôm nay xuất cung dạo chơi, một là có lợi cho long thể, hai là có lợi cho dân sinh, có đến trăm cái lợi mà chẳng có đến một cái hại...

Có lẽ hằng ngày hắn đã nghe quá nhiều những lời kiểu này, càng về sau sắc mặt càng tệ, cuối cùng không tài nào nhịn nổi, gương mặt anh tuấn sa sầm lại, thầm oán hận hỏi ta: "Muốn Hoàng hậu nói một câu 'phu quân à, chàng vất vả rồi' mà khó đến vậy sao?"

Mặt ta lập tức nóng bừng như thiêu như đốt... chàng chàng thiếp thiếp, tình cảm mặn nồng gì kia, miêu tả ra thì rất đẹp đẽ, nhưng nói ra thì đúng là mất hay, mất hay...

Hoàng đế bệ hạ không vừa lòng, đương nhiên hành trình sẽ bị trì hoãn.

Còn ta kiên trì cho rằng, bất luận là ta dành cho bệ hạ tình cảm sâu đậm, hay là bệ hạ quan tâm chăm sóc cho ta, bản chất của tình cảm vẫn không thay đổi, dù chẳng phải lời lẽ văn hoa cũng vẫn đủ sức diễn tả hết điều này.

Hoàng đế bệ hạ khịt mũi khinh thường, ngự phê tám chữ: "Miệng thì láu cá, gan thì bé tẹo!"

Lúc ra khỏi An phủ đã là xế chiều.

Hai người chúng ta nắm tay cùng đi, Yến Bình cách sau tám bước, tản bộ trên đường phố kinh thành.

Ta ở lâu trong cung, bây giờ được sống giữa thành thị náo nhiệt, bên tai là tiếng rao hàng, trước mắt là vô vàn hàng hóa rực rỡ đủ loại, thực chẳng khác gì kẻ sống trên cung trăng lạnh giá được quay về nhân gian, bỗng thấy không khí thoáng đãng, tinh thần khoan khoái, thậm chí mùi hương trong tửu lâu cách đây mấy con phố cũng có thể ngửi thấy, làm ta thèm nhỏ dãi.

Đại Trần chú trọng lễ giáo, giới hạn giữa nam nữ rất nghiêm, giữa phố hiếm khi nhìn thấy nam nữ nắm tay nhau cùng đi. Nhưng Đại Tề thuộc phương Bắc, phong tục khác biệt, người dân cởi mở phóng khoáng. Sauk hi chiếm Đại Trần, không đến ba năm, đi tới đâu cũng nhìn thấy nam nữ trẻ tuổi tay nắm tay, cảnh vật cũ nhưng đã thay màu sắc mới.

Trước ánh mắt van nài của ta, rốt cuộc Hoàng đế bệ hạ đã không còn đeo bộ mặt keo kiệt quá đáng như khi ở trước mặt thần tử nữa, buộc lòng phải đưa ta và Yến Bình vào tửu lâu dùng bữa.

Kể ra, sự việc lần này thực khiến người ta xúc động, ví như Hoàng đế bệ hạ nâng chén rượu trên bàn nói với Yến Bình: "Khoảng bốn năm trước, trẫm, ái khanh và Hoàng hậu từng chuyện trò vui vẻ tại tửu lâu này, cảnh xuân tươi đẹp đã qua, chuyện cũ cũng đã trôi vào dĩ vãng, vậy mà cứ như mới đó thôi!"

Vẫn không gian ấy, vẫn con người ấy, chẳng trách bệ hạ nói ra những lời này, đến ta cũng cảm giác mọi chuyện cứ như một giấc mộng.

Ngoài kia trời đất thay đổi, ngay Hoàng đế cũng đã thay hai lần, vậy mà tửu lâu này chẳng khác khi xưa, vẫn đèn đuốc sáng rực, làm ăn hưng thịnh, đứng vững không đổ, ông chủ nơi này đúng là một người buôn bán giỏi giang.

Yến Bình nâng chén: "Thần kính bệ hạ và nương nương một chén!" rồi ngửa cổ uống cạn.

Có lẽ hắn lâu rồi không ngồi cùng bàn ăn với Hoàng đế bệ hạ nên thận trọng hơn nhiều. Ta cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo, đáng ra phải sôi nổi chứ nhỉ. Thế là ta bèn nâng chén rượu, đang định kiếm vài câu chữ chúc rượu, chợt bị Hoàng đế bệ hạ giật lấy chén: "Hoàng hậu đã có thai, không nên uống rượu, trẫm uống giùm nàng!"

Ta nhìn chén trà được tạm thời thay vào trong tay mình, cụt hứng liền cúi đầu ăn thức ăn.

Mang thai là con đường chia cắt sông núi, rượu ngon bên kia, ta ở bên này...

Vua tôi hai người hắn rất nhanh đã thay đổi chủ đề, thảo luận triều chính. Nếu mang ngự án tới đây, ta tin chắc Hoàng đế bệ hạ sẽ coi nơi này như Ngự thư phòng, nếu có cả tấu sớ, e rằng hắn sẽ làm việc ngay lập tức.

... Đây chính là điểm đáng thương khi lấy phải kẻ cuồng công việc. Hắn ngoài việc chốc chốc gắp mấy miếng thức ăn cho ta theo thói quen ra, thì chắc đã quên hẳn sự tồn tại của ta rồi.

Ta vùi đầu ăn một mạch, trong lòng lạc lõng khó nói thành lời. Nữ nhân chốn hậu cung không phải tình địch của ta, việc chính trị của Hoàng đế bệ hạ mới là tình địch của ta.

Phải chăng chỉ khi bàn về việc nước, ta mới có thể thu hút sự chú ý của hắn?

"Bệ hạ, Yên Vương phủ nuôi dưỡng ít nhất hai ngàn tư binh, chuyện này chẳng hay người xử lý ra sao?"

"Cái gì?"

"Hai ngàn?"

Hai người họ cuối cùng đã chịu quay đầu nhìn ta, nhưng vẻ mặt có phần căng thẳng như đụng kẻ địch mạnh.

Ta được họ chú ý, hài lòng thỏa dạ cúi đầu ăn tiếp, bị Hoàng đế bệ hạ chặn đũa, "Nàng vừa nói... nàng chắc chắn Yên Vương phủ nuôi dưỡng ít nhất hai ngàn tư binh?"

Hắn kề sát ta, mắt phượng sâu thẳm, tuy vẫn điềm tĩnh ung dung, nhưng ta cảm giác được sự lo lắng của hắn.

Ta lúng túng: "Chuyện này... bệ hạ không biết sao? Thiếp đã sai Vũ Khác đi xử lý rồi..." Song hiện tại Vũ Khác vẫn chưa quay về...

Giọng của Yến Bình có chút nặng nề: "Nương nương, Vũ tướng quân mang theo bao nhiêu người?"

Ta nghiêng đầu nghĩ ngợi, mấy người này hộ tống ta xuất cung, "Chắc khoảng... một hai trăm người thì phải?"

Một hai trăm người đối đầu với hai ngàn người... lấy một chọi hai mươi... Vũ Khác tướng quân trước nay dũng mãnh vô song, vốn mang danh chiến thần, có lẽ vẫn có thể ứng phó được nhỉ?

"Bệ hạ, Vũ tướng quân sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Hiếm khi thấy Yến Bình dễ bị kích động như lúc này.

Vũ Khác cưỡi ngựa đi, từ đây đến thôn trang ngoại ô kinh thành chắc phải đi về hai lần rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì của hắn...

... Lẽ nào chiến cuộc quá đỗi quyết liệt?

Không kịp suy nghĩ, đã nghe thấy tiếng huyên náo dưới lầu, một giọng nói hùng hồn vang lên: "Đứng lại! Tội phạm hành thích!..." Nghe giống như quan binh đang bắt trộm cướp, có điều tiếng động lớn như vậy, khác nào đánh động bọn chúng.

Quan binh bây giờ càng ngày càng không chịu trau dồi chuyên môn, chưa bàn đến chuyện xử án nhiễu dân, còn thích phô trương thanh thế.

Ta có phần khiển trách liếc nhìn Hoàng đế bệ hạ, đứng dậy định mở cửa sổ sát đường ra xem thử. Nhưng trong khoảnh khắc mở cửa sổ, ánh sáng sắc bén xuyên qua cửa sổ tới ngay trước mắt ta, lưỡi dao lạnh ngắt kề sát cổ ta, ngay sau đó định cắt xuống. Ta nhanh chóng quay ngoắt người như một con diều hâu, tiện một chân giẫm lên bàn ăn, chỉ nghe thấy tiếng đồ sứ đổ vỡ hàng loạt, một đôi tay rắn chắc ôm chặt eo ta, bảo vệ ta thật kỹ sau lưng hắn...

Từ sau khi quen biết Phượng Triều Văn, ta luôn nghĩ rằng không có gì hắn không làm được.

Một nam nhân dũng mãnh như vậy, trên chiến trường thuận buồm xuôi gió, trong đấu tranh chính trị cũng chưa từng ở thế bất lợi, lại có tướng mạo anh tuấn, trên tình trường đến nay dường như cũng luôn như ý muốn, xem ra quả đúng là sủng nhi của ông trời.

Có điều tối nay tại tửu lâu, khi ta đứng sau lưng hắn, chứng kiến hành vi ám sát kinh hồn khiếp vía ngay trước mắt, cuối cùng đã hiểu người xưa nói quả không sai...

"Trời trao trọng trách cho người, trao cả khổ nạn rèn tâm tánh người..."[1]

[1] Tác giả viết dựa trên câu nói của Mạnh Tử, nguyên văn trong truyện là "...", âm Hán Việt là "Thiên tương giáng đại nhiệm vu tư nhân dã, tất tiên lao kì cân cốt". Đại ý: Trời trao trách nhiệm lớn cho người xứng đáng, trước hết phải khiến họ mệt mỏi tâm trí, gân cốt rã rời, chịu đựng gian khổ để tu luyện bản thân, xong mới có thể vững vàng để thực hiện trọng trách kia.

Ngay cả ông trời cũng biết gần đây Hoàng đế bệ hạ ở trong cung rảnh rỗi đến nỗi sắp mốc lên rồi, nên giờ mới quăng mấy tên thích khách ra để hắn được rèn luyện gân cốt.

Kẻ tài giỏi như bọn thích khách, tuy mỗi lần xuất hiện chắc chắn là có ý đồ xấu xa, gian ác khó lường. Nhưng trên con đường trưởng thành của Hoàng đế bệ hạ từ khi là đông cung Thái tử cho đến lúc leo lên ngai vàng làm Hoàng đế Đại Tề, bọn chúng thường xuyên xuất hiện chẳng những giúp hắn nâng cao kĩ năng đối phó với âm mưu ám sát, mà còn giúp hắn luyện thành công vẻ quyết đoán điềm tĩnh cho dù núi Thái Sơn có đổ sụp ngay trước mắt.

Thấy hắn rút nhuyễn kiếm ra từ thắt lưng, thản nhiên một chọi hai, ta biết hắn đã quá quen thuộc với việc này rồi. Nhìn sang Yến Bình, dù cũng là tướng quân trên lưng ngựa, nhưng chung quy vì sống quá lâu dưới khung trời hòa bình của Đại Trần, lúc nhìn thấy hắc y nhân đột ngột xuất hiện, vẫn khó tránh khỏi để lộ vẻ mặt kinh hoàng. May mà hắn vốn xuất thân võ tướng, lần này xuất hành phụ trách hộ giá nên mang sẵn kiếm bên người. Hắn một cước đá văng chiếc bàn, vua tôi hai người chọi bốn thích khách, trong chốc lát bát đĩa máu me cùng tung tóe, đao kiếm xẹt qua xác thịt, cảnh tượng hết sức tàn nhẫn.

... Nếu như, không phải hắc y nhân cứ nhảy vào ùm ùm không ngừng từ cửa sổ, hẳn Phượng Triều Văn và Yến Bình đã có thể chiếm thế thượng phong.

Quan binh dưới lầu ồn ào náo động. Trên này đang đấu rất hăng say, cửa phòng bỗng "rầm" một tiếng rồi đổ rạp, bụi bay mù mịt, quan binh tay cầm đại đao xông vào.

Quan binh tiến đến, trên người mặc trang phục binh lính bảo vệ Kinh kỳ, ai cũng cao to tráng kiện. Nam tử cao lớn dẫn đầu chỉ vào bọn ta đang bị ngợp giữa vòng vây, to giọng gào thét: "Chính là ba tên giặc này ám sát Trịnh Vương, khiến tính mệnh của Trịnh Vương gặp nguy hiểm. Người đâu, lập tức lôi xuống, nếu dám chống cự, giết ngay tại chỗ!"

Đám quan binh này đều mắc bệnh về mắt rồi hay sao ấy nhỉ? Không nhìn thấy bọn hắc y nhân trước mặt à?

Lạ lùng hơn là, Hoàng đế bệ hạ lại thành thích khách!

Nếu lúc này không phải ta đang vô cùng minh mẫn, chắc chắn sẽ tưởng chuyện này là một giấc mơ hoang đường. Thiên hạ Đại Tề vừa mới bắt đầu hưng thịnh, sao đã xuất hiện lũ quan binh không đáng tin cậy như thế. Bọn chúng xử án thô bạo phiền nhiễu bách tính tạm chưa nói đến, lại dám đổi trắng thay đen, xem mạng người như cỏ rác, chỉ hươu bảo ngựa, vu oan giá họa...

Còn nữa, vu lên đầu ai thì không vu, cứ phải nhằm trúng đầu Hoàng đế bệ hạ là thế nào?

Hoàng đế bệ hạ giữ nguyên nét mặt, giao đấu với hắc y nhân hết sức kịch liệt nhưng lại giả điếc làm ngơ trước những lời lẽ của quan binh. Trái lại, Yến Bình không nhịn nổi, múa đường kiếm, nộ khí bừng bừng: "To gan! Bệ hạ ở đây, các ngươi lại dám xuống tay tàn nhẫn, không sợ tru di cửu tộc sao? Thống lĩnh của các người đâu? Còn không mau gọi hắn ra đây tham kiến bệ hạ!"

Kẻ dẫn đầu lũ quan binh kia tay cầm dao chỉ vào bọn ta đầy thách thức: "Hoàng hậu nương nương mang thai, bệ hạ còn mải ở trong cung, sao có thể xuất hiện giữa đường phố này được? Tên giặc trơ tráo, còn dám giảo biện! Người đâu, còn không mau giết ngay ba tên tội phạm mạo danh này?"

Ta đứng sau lưng hai người họ, không nén nổi, cười khẩy: "Vị quan gia này, mắt ngài tốt thật đấy, nên mời Thái y trong cung đến khám thử xem sao. Châm vài mũi xong, không biết chừng ngài lại có thể nhìn rõ vị trước mặt đây là ai!"

Tên sai nha cười vang: "Quả là một phu nhân mồm mép lợi hại, chẳng lẽ ngươi chính là Hoàng hậu nương nương đang mang long thai đó sao?" Nói xong, bọn chúng đã ập thẳng tới.

... Tại hạ chính là Hoàng hậu nương nương đang mang long thai trong hậu cung kia, chỉ tiếc hắn không chịu tin thôi.

Ta vô cùng lấy làm tiếc, trong lãnh thổ Đại Tề, e rằng tội phạm truy nã đều có gương mặt giống hệt Hoàng đế bệ hạ. Hoàng đế bệ hạ lớn lên ở trong cung nên chẳng ai biết mặt, nếu không đâu bị bao vây nơi này, quả thực nên phổ biến rộng khắp chân dung của bệ hạ giống như tội phạm bị truy nã vậy.

Tóm lại, màn ám sát ngày hôm nay từ đầu tới cuối đều hết sức hoang đường. Hoàng đế bệ hạ bị nhận nhầm thành thích khách, còn bọn thích khách mặc đồ đen đang thật sự hành thích ngay trước mặt và lũ quan binh kết hợp thành đồng minh công thủ, thi nhau xông đến, bất phân đôi bên, ra sức tấn công Hoàng đế bệ hạ cùng Yến Bình.

Tuy hai người họ từng trải qua hàng trăm trận chiến, nhưng vẫn khó chống lại cách đánh liều lĩnh của hai toán người. Tên này vừa ngã xuống, tên khác đã xông lên. Yến Bình một mình đánh không lại, bị chúng đâm một kiếm dưới sườn. Hắn ngã về phía sau, xô mạnh lên vai ta, may mà ta luôn ôm bụng bằng hai tay nên không hề bị va vào bụng.

Hoàng đế bệ hạ chú ý liếc nhìn đằng sau, có vẻ bực tức: "Yến tướng quân, hình như đầu ngươi đặt sai vị trí thì phải?" Nhưng trước mặt, bốn thanh kiếm lập tức lao tới, hắn không rảnh để băn khoăn, lại quay người tiếp tục giao chiến với địch.

Ta cúi đầu nhìn, bụng Yến Bình nhanh chóng thấm đẫm vết máu to bằng cái bát, bằng mắt thường cũng thấy nó đang lan rộng. Đầu hắn bất lực tựa lên vai ta, tư thế đậm vẻ yêu thương gắn bó.

May mà giờ ta đã cách xa mười vạn tám nghìn dặm chuyện "yêu thương" hắn, lòng ta cũng hoàn toàn không có gánh nặng gì. Ta đỡ hắn ngồi dựa vào tường, cầm kiếm hắn định xông lên.

Song, ta liền nghe thấy giọng nói nổi điên của Hoàng đế bệ hạ: "An tiểu lang, cái đồ ngốc này, còn không mau lui xuống!"

Bốn năm thanh kiếm sáng loáng đã hiển hiện trước mặt ta, trong mắt thích khách và quan binh, chưa từng có ý nghĩ kiểu như thương hoa tiếc ngọc. Khoảnh khắc vung kiếm lên, ta không nén nổi, cười vang: "Bệ hạ, dù sao năm xưa thiếp từng mang chức vụ Quảng Vũ tướng quân kìa!"

... Cũng coi như đã từng ra chiến trường, nhìn thấy máu.

"Trẫm bảo nàng chiến đấu đấy à?"

Gân xanh trên trán Hoàng đế bệ hạ đã nổi hết lên, hoàn toàn không màng tới thanh kiếm đang lao về phía mình. Hắn cầm kiếm xông lên trước mặt ta, hình như muốn ngăn thích khách và quan binh. Trong nháy mắt, trên chân và cánh tay hắn đều đã bị thương.

Ta cầm thanh kiếm trong tay bảo vệ bụng mình, đang bận thế này vẫn còn rảnh rỗi đáp hắn một câu: "Phu thê chúng ta đương nhiên có họa cùng chịu!" Nếu Hoàng đế bệ hạ ngay cả điều này cũng không biết... hoặc do hắn thông minh quá mức, hoặc do hắn ngốc quá đáng!

Mãi lâu sau không thấy hắn trả lời, chỉ tập trung giao đấu với đám người trước mặt. Liệu có phải cảm giác của ta sai chăng, hôm nay những quan binh này ai cũng cao lớn tráng kiện, võ công cao hơn rất nhiều so với bộ binh bình thường. Không bao lâu sau, hai cánh tay ta đã bị dính mấy nhát kiếm, lập tức máu chảy đầm đìa...

Yến Bình buộc chặt vết thương, xông lên phía trước, nhặt thanh kiếm từ dưới đất lên hợp lực chiến đấu. Phượng Triều Văn thấy ta bị thương, liền nổi điên, mặc kệ thương tích, một kiếm hạ xuống chém vào cánh tay trái của hắc y nhân trước mặt. Ta nhìn dáng vẻ này của hắn, lòng chợt ấm áp, trên thế gian này cuối cùng vẫn có người thương yêu ta nhiều hơn cả bản thân hắn...

Mắt ta không cầm được, bỗng rưng rưng, ta nhướng mày mỉm cười: "Bệ hạ, thiếp tự biết bảo vệ đứa bé trong bụng mình, bệ hạ không phải lo cho thiếp..."

Rất nhanh ta đã biết lời này của mình là sai lầm, lời vừa thốt ra, bọn quan binh liền chĩa mũi kiếm tới, tất cả nhắm vào bụng ta, nhất thời áp lực đột ngột dồn về phía ta. Không biết trên tay và chân ta đã bị đâm trúng vài chỗ từ bao giờ, bản thân ta còn chưa thấy đau, Phượng Triều Văn và Yến Bình đã nổi giận, cả hai liều mạng chiến đấu, luôn miệng thúc giục: "Tiểu Dật mau lùi vào sau lưng ta..."

Trong đống hỗn loạn, câu này của hai người lại đồng thanh phát ra. Lời vừa dứt, vua tôi hai người nhìn nhau, sắc mặt hết sức khó coi, nhưng loáng cái đã trở nên thoải mái.

Hoàng đế bệ hạ diện mạo anh tuấn, hiếm khi rộng lượng như lúc này: "Yến ái khanh, trẫm sớm biết ngươi nhớ nhung Hoàng hậu của trẫm rất nhiều... Nhưng chuyện này không thể trách trẫm, cho dù hôm nay ngươi liều mạng vì nàng, nàng chết rồi cũng vẫn phải chôn bên cạnh trẫm!"

... Bệ hạ, người nghĩ hơi xa rồi đó!

Đợi thoát khỏi vụ này rồi tính chuyện mai táng cũng chưa muộn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)