Truyện:Không Thị Tẩm? Chém! - Chương 48

Không Thị Tẩm? Chém!
Trọn bộ 57 chương
Chương 48
Ngươi là của ta (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên trở nên dễ bắt nạt, làm ta rất bất ngờ.

Điền Bỉnh Thanh xúc động chảy nước mắt, ra điều như thể ta "rửa sạch nỗi nhục" cho bệ hạ, khiến các đại thần trong triều soi mói hoàng tự, cùng tông thân hoàng thất thường xuyên thích dẫn con cái nhà mình vào cung thỉnh an với ý đồ nối dõi giảm hẳn đi.

... Nghe nói từ sau khi sư tôn tuyên bố ta có thai, những tin đồn liên quan đến việc bệ hạ có bệnh khó nói đều biến mất sạch chỉ trong một đêm.

Chứng cớ mạnh hơn lời hùng biện mà!

Ngay cả Nga Hoàng cũng lễ phép hơn nhiều, không còn vô cớ sinh sự, bịa chuyện ta nhớ nhung Hoàng đế bệ hạ để khiến bệ hạ ban thưởng cho nữa, mà ngày ngày ngắm nhìn bụng dưới phẳng lì của ta bằng gương mặt tràn ngập niềm vui, động một tí là chuyện bé xé ra to: "Nương nương, người cẩn thận chút, cẩn thận tiểu điện hạ trong bụng..."

Các phi tần hình như trong một đêm đã đọc thuộc phép tắc trong cung, ai cũng lấy phép tắc trong cung làm luật thép. Ta chỉ mới yên tĩnh mấy ngày, bọn họ hôm nào cũng đúng giờ hẹn nhau đến thỉnh an thăm hỏi ta. Họ đều trang điểm lộng lẫy, nét mặt tươi cười, nhìn bụng ta đầy trìu mến cứ như chính họ mới là mẹ ruột của đứa bé trong bụng này vậy, đuổi mãi không đi.

Mỗi lần ta nâng chén trà tỏ ý tiễn khách, các phi tần đều giả mù, mặc nhiên uống trà quạt mát, giả vờ không biết.

Họ nhiệt tình thế này, chẳng quá mấy ngày ta sẽ không chịu nổi mất. Bệ hạ vừa hạ thánh chỉ mệnh phụ bên ngoài khi tiến cung phải có sẵn lịch trình, tránh phiền phức cho ta. Nhưng phi tần trong cung cách có mấy bước, lại còn đống thời gian rảnh rỗi cần tiêu phí, suốt ngày đến khiến Trùng Hoa điện trở thành phòng đánh cờ chơi bài, chỉ mong kéo ta tham gia cuộc vui đến tận khi trời tối. Ta đã hết cách, đành tuyên bố với bên ngoài là mình bỗng nhiên cảm phong hàn, cơ thể mệt mỏi không tiện tiếp khách.

Nghe nói chiêu giả bệnh này chính là vũ khí vạn năng, làm việc gì cũng thuận lợi, nhưng lần này lại mất tác dụng ngoài dự liệu.

Ta giả bệnh trong điện, một đám cung phi đứng dưới ánh mặt trời chói chang, chịu phạt bên ngoài Trùng Hoa điện. Ai cũng cam tâm tình nguyện đứng đó, chân thật hết lòng, chỉ sợ mình đứng không lâu bằng người khác.

Việc này khiến mỹ nhân chịu phạt, thị nữ cầm ô trước Trùng Hoa điện, từ xa nhìn vào còn tưởng trong Trùng Hoa điện xảy ra án mạng ấy chứ. Có đám người này đến mong ngóng, cảnh tượng náo nhiệt lạ thường.

"Hoàng hậu nương nương thân mang long thai, chúng thần thiếp há có thể làm biếng sống thoải mái trong cung của mình? Nhất định phải hầu bệnh nương nương tại Trùng Hoa điện! Cho dù không thể đích thân hầu hạ nương nương, cũng phải canh giữ ở đây thì chúng thần thiếp mới an lòng..." Trông ai cũng nguyện thịt nát xương tan vì hoàng tự.

Nga Hoàng ra khỏi điện đi khuyên nhủ họ, lúc về lại tức giận bất bình miêu tả cho ta như sau: "Toàn là một lũ hồ ly, nhìn bây giờ xem... ả nào cũng muốn bệ hạ sau khi tan triều nán lại một chút nói chuyện với mình vài câu..." rồi nhìn ta lo lắng.

Ta vẫn hết sức tin tưởng Hoàng đế bệ hạ.

Quả nhiên, sau khi tan triều, hắn mặt mày cau có nhìn hết một lượt đám cung phi, sau đó ngay trước ánh mắt kính yêu của các nàng, hắn quả quyết hạ ý chỉ, lệnh cho các phi tần ăn chay ở cung của mình, cầu phúc cho hoàng tự sắp chào đời.

Việc này khiến đám cung phi ngày đêm mong ngóng bệ hạ lập tức òa khóc.

Ta cười hi hí đùa hắn, hậu cung có thể xây am ni cô thu nhận những cung phi này rồi. Hắn vừa bận rộn tấu sớ trong tay, vừa thờ ơ trả lời, việc của hậu cung, tất cả do Hoàng hậu định đoạt.

Nghe nói kẻ thù khó đối phó nhất trên thế gian này chính là phu thê, chàng dám chơi xấu nàng, nàng lén phá đám chàng, mấy chục năm tình nghĩa hóa hư không, kết quả là cảnh vẫn như xưa nhưng người nay đã khác.

Mặc dù Hoàng đế bệ hạ có rất nhiều khuyết điểm, nhưng xưa nay hắn chưa từng lén chơi xấu ta. Quen nhau lâu như vậy, hắn vẫn đối xử rộng lượng vô cùng. Nếu ta đưa phi tần trong hậu cung vào am ni cô, thì chẳng khác gì chơi xấu hắn, làm hắn bẽ mặt trước triều đường. Ta đâu thể làm việc ngốc nghếch này?

Ta cứ nên ngoan ngoãn dưỡng thai thì hơn.

Tháng mười một tuyết rơi lần đầu, cuối cùng ta đã thôi không còn ốm nghén, ăn uống dần ngon miệng. Ta đang thề phải vỗ béo lại đống thịt bị hao hụt trong giai đoạn đầu mang thai, An Lạc Hầu phủ truyền tin đến, nói bác Đồng bệnh tình nguy kịch.

Lúc ta nghe được tin, Phượng Triều Văn còn chưa tan triều, ruột gan rối bời, khăng khăng đòi xuất cung. Vừa hay hôm nay Vũ Khác canh giữ cung cấm, lại không ngăn nổi ta, đành theo ta đến An Lạc Hầu phủ.

Trong An phủ cổng mở toang, tôi tớ canh giữ trước cổng nhìn thấy ta, hai mắt đều sáng rực, luôn miệng nói: "Linh nghiệm rồi! Linh nghiệm rồi! Lão thái gia đúng là linh nghiệm!"

Ta lòng như lửa đốt, xông thẳng vào, còn chưa đến đại sảnh, đã gặp một đám người túm năm tụm ba, dẫn đầu là người râu trắng chỉ có một tay, tóc hoa râm mặt nhợt nhạt, không phải bác Đồng thì ai vào đây?

Bác Đồng bước xuống bậc thềm, định quỳ hành lễ, bị ta ngăn cản: "Nghĩa phụ làm vậy là giảm thọ Dật Nhi rồi, con ở trong cung nghe tin nghĩa phụ ngã bệnh, sợ đến nỗi chạy thẳng đến đây. Bây giờ nhìn thấy nghĩa phụ khỏe mạnh là tốt rồi." Ta thở phào nhẹ nhõm.

Bác xua tay, "Ta thân thể khỏe mạnh, hoàn toàn không có bệnh tật gì." Bác quay đầu chỉ vào hai người phía sau: "Chắc con biết hai vị này?"

Hai nam tử cao gầy, một người nét mặt cương nghị, một người nét mặt hung dữ, nhìn ta chằm chằm như thể trông ta rất quen, nhưng không dám tiến lên trước.

Ta lập tức chỉ vào hai người nọ, vui vẻ nói: "Lâu quá rồi không gặp, hai vị ca ca vẫn khỏe chứ?"

Chính là Triệu Dũng và Tô Nhân.

Vẻ mặt hai người như đang mộng du, nhìn nhau lẩm bẩm: "Lời đồn quả nhiên là thật!" rồi theo thói quen, vươn bàn tay lớn ra định vỗ vai ta, nửa đường lại thu về, chỉ dùng bốn con mắt vui mừng khôn xiết chăm chú nhìn ta.

Năm đó, Triệu Dũng và Tô Nhân là bằng hữu thân thiết với ta trong quân doanh, chia cách hơn ba năm, nay nhìn thấy nhau ai cũng mừng rỡ. Không đợi ta hỏi, Tô Nhân đã tranh trước: "Tiểu lang giờ đã là Hoàng hậu nương nương, không biết có quan tâm đến chuyện cô nhi quả phụ nhà Hoàng Giới tướng quân xảy ra chuyện hay chăng?"

Hắn vẫn mang tính khí như thùng thuốc súng, chẳng thay đổi chút nào.

Triệu Dũng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt có vài phần quở trách, áy náy nói: "Nếu không phải vì đã hết cách, chúng tôi cũng sẽ không đến phủ xin giúp đỡ."

Ta trợn mắt nhìn họ, lên tiếng trách mắng: "Hai ca ca với ta là huynh đệ sống chết có nhau, tại sao lại nói ra những lời xa lạ đó?"

Hai người thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra trong phủ Hoàng Giới chỉ có một mẹ già và hai con nhỏ một trai một gái, phu nhân tướng quân đã mất sớm. Từ khi Hoàng tướng quân tử trận, lão phu nhân và hai đứa nhỏ chuyển chỗ ở đi nơi khác. Sau đó, Đại Trần vong quốc, Phượng Triều Văn phân cho Triệu Dũng và Tô Nhân một mảnh đất ở ngoại ô kinh thành, bảo họ tự canh tự túc. Họ đã tìm được lão phu nhân cùng hai đứa bé, đón về nhà phụng dưỡng.

Sự việc rắc rối ở đứa con gái của Hoàng tướng quân.

Tuy Hoàng tướng quân cường tráng vạm vỡ, nhưng phu nhân tướng quân năm xưa nho nhã thanh tao, duyên dáng hiểu biết. Đứa bé gái bà để lại dần dần trưởng thành, giống hệt mẹ nó, vẻ ngoài hết sức xinh đẹp. Bởi trước giờ nàng chỉ đi lại trong nông hộ, nên vẫn bình yên vô sự. Nhưng không may mấy ngày gần đây thế tử của Yên Vương phủ cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành đi săn, tình cờ đến nơi này, vừa mắt Hoàng cô nương, lập tức bắt cóc nàng.

Hoàng tiểu lang nổi giận giao chiến một trận với thị vệ của Yên Vương phủ, suýt thì mất mạng. Yên Vương thế tử cậy mình có quyền có thế, nơi này lại là chỗ sinh sống của hàng thần và tù binh, có lẽ đoán rằng Hoàng đế bệ hạ sẽ không truy cứu, liền đem hai ngàn người đến bao vây cẩn mật thôn trang này đến nỗi con kiến cũng không chui lọt, Hoàng lão phu nhân cũng đã ngất xỉu vì quá lo lắng.

Triệu Dũng và Tô Nhân thấy tình hình không ổn, lén nghĩ cách trốn ra ngoài. Hai người đều xuất thân bần hàn, là lính cũ triều trước, con đường làm quan đã sớm đứt đoạn, lại không biết kêu oan ở đâu, cuối cùng nhớ ra tin đồn truyền trên phố, rằng con trai duy nhất của Nhiếp chính vương năm xưa chính là nữ giả nam trang, nay trở thành Hoàng hậu Đại Tề, lúc này trên đường đi họ hỏi được An Lạc Hầu phủ.

Năm xưa bác Đồng còn ở trong quân doanh, Hoàng Giới tướng quân vẫn là tiểu tử non nớt, hai người xuất hiện cùng lúc. Tuy bác thương xót Hoàng cô nương, nhưng Yên Vương là tông thân đương triều, An Lạc Hầu trước nay không thể xen vào giới quyền quý trong kinh thành, đành đưa thư vào trong cung.

Ta cảm thấy, lần này Yên Vương rơi vào tròng rồi.

Yên Vương nay gần năm mươi tuổi, béo như Phật Di Lặc, trông nụ cười rất hiền từ. Lúc tan triều về nhà bị ta chặn trước cổng phủ cũng không hề nổi giận, cười híp mắt lại gần thăm hỏi, cứ như tối qua ta vừa đến Yên Vương phủ ăn ké bữa cơm vậy, thái độ gần gũi quá đà.

... Nghe nói hiện tại ông đang cai quản bộ hình, khi làm việc hoàn toàn trái ngược với nụ cười này.

Yên Vương phi cũng từng tới cung thỉnh an, gương mặt dịu dàng hiền hậu, có điều ta thấy bà ấy dịu dàng quá mức, nên mới sinh ra đứa con trai coi trời bằng vung như Yên Vương thế tử.

Giờ đây ta đã là mẫu nghi một nước, nếu Yên Vương và Yên Vương phi không thể giáo dục con trai mình cho tốt, ta đành phải thay họ dạy dỗ mới được.

Thế tử cao to lực lưỡng của Yên Vương và Yên Vương phi cung kính đứng chờ bên tay phải. Ta ngồi ngay ngắn trên ghế chủ, hỏi han đầy hứng thú: "Nghe nói hôm qua Yên Vương thế tử đã mời muội muội của bản cung sống tại thôn trang ngoại ô kinh thành đến Yên Vương phủ làm khách. Hôm nay bản cung tới, liệu có thể mời muội muội ra tiếp kiến bản cung?"

Yên Vương và Yên Vương phi nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu nội tình. Gương mặt béo tròn như phật Di Lặc của Yên Vương bỗng có chút cáu giận, quay đầu trầm giọng khiển trách thế tử: "Nghiệt tử! Hôm qua ngươi lại ra ngoài càn quấy à?"

Dẫu rằng Hoàng đế bệ hạ hạ lệnh không cho phép tông thân hoàng thất lộng hành trong kinh thành, lại nhặt ra con chim đầu đàn để răn đe vài lần, nhưng cũng không kiểm soát nổi việc trong đàn thỉnh thoảng xuất hiện mấy con chim không biết nghe lời, năm ngày ba trận gây chuyện rắc rối.

Yên Vương thế tử oan ức biện bạch: "Phụ vương, người đừng nghe Hoàng hậu nương nương nói bừa, cô gái đó họ Hoàng, không phải họ An!"

... Ta chỉ đợi câu này của ngươi thôi!

Ta vỗ tay vui vẻ: "Thế tử không biết rồi, bản cung là con gái duy nhất của Nhiếp chính vương tiền triều, từng phục vụ trong quân đội Đại Trần, thuộc tướng của Hoàng Giới tướng quân. Bản cung được tướng quân khen ngợi, suýt nữa thì đem Hoàng cô nương gả cho bản cung... Nhưng bản cung cũng là thân nữ nhi, sao dám giả mạo hại Hoàng cô nương? Trong lúc hết cách đành nhận làm huynh muội."

Mở mắt nói dối đúng là kỹ năng sở trường của ta, biến ra một muội muội cũng không thành vấn đề.

Yên Vương và Yên Vương phi quỳ sụp xuống: "Hoàng hậu nương nương tha tội! Nương nương tha tội!" lại ra sức lườm Yên Vương thế tử đằng sau lưng: "Còn không mau mời Hoàng cô nương ra đây!"

Yên Vương thế tử không cam tâm tình nguyện quay đầu dặn dò với người hầu đang đứng ở cửa: "Mau đưa cô nương hôm qua đến đây!" rồi bị Yên Vương ra sức lôi xuống, quỳ rạp trước ta.

Lúc Hoàng cô nương được dìu đến, vẻ mặt đầy bi phẫn.

Ta ngồi trong phòng, vẫy tay chào nàng: "Muội muội mau qua đây, cho bản cung nhìn kĩ xem nào!"

Nàng do dự đứng ở cửa, nhìn thấy Triệu Dũng và Tô Nhân đứng sau lưng ta, nàng bỗng vui mừng khôn xiết: "Triệu thúc, Tô thúc..."

Ta lau mồ hôi trên trán, thật vui mừng vì hôm nay mình quá gấp gáp nên đã mặc nguyên trang phục trong cung, nếu mặc trang phục nam thì tiểu cô nương trông nhỏ hơn ta chưa quá năm sáu tuổi này không biết liệu có gọi ta một tiếng "An thúc" không?

Khi rời khỏi Yên Vương phủ, ta đặc biệt khen ngợi Yên Vương: "Hiện nay Vương thúc cai quản bộ hình, bệ hạ hằng ngày thường khen ngợi Vương thúc với ta, rằng thúc công tư phân minh. Chuyện hôm nay ta thấy Vương thúc xử lý rất thỏa đáng."

Cái danh "vì đại nghĩa diệt thân" nghe thì có vẻ sung sướng, nhưng người đương sự khi bắt đầu làm e rằng vẫn có vài phần khó khăn. Nghe nói Yên Vương vốn có thanh danh trong triều, đang bằng lòng "vì đại nghĩa diệt thân" để nâng cao độ nổi tiếng.

Yên Vương vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa ra sức trừng mắt nhìn con trai mình, gật đầu lia lịa nói: "Thần sẽ trói nghịch tử này đưa vào bộ hình thẩm tra xử lý rõ ràng!"

Hiện nay bộ hình do ông ta nắm chắc trong tay, có thể thẩm tra xử lý rõ ràng đương nhiên cũng có thể thả ra dễ dàng, tiếc rằng Hoàng tiểu tướng quân giờ vẫn đang không biết sống chết thế nào.

Ta che miệng cười nhạt: "Bản cung ở trong cung nên kiến thức hạn hẹp, không rõ chuyện bên ngoài, hôm nay nghe nói... thế tử còn phát động hai ngàn người bao vây thôn trang, thì ra bệ hạ đã đặc biệt cho phép Yên Vương phủ nuôi dưỡng tư binh rồi à?"

Yên Vương lập tức biến sắc.

Nghe nói hộ vệ của tông thân hoàng thất không được vượt quá ba trăm, Yên Vương lại lén nuôi dưỡng hai ngàn người... Hậu quả của chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ.

Chỉ với một câu nói đã điểm trúng huyệt tử của Yên Vương, ta rất đắc ý trong lòng.

Trở về An Lạc Hầu phủ, bác Đồng và An Lạc đứng ở cửa, nhìn thấy ta định nói lại thôi.

Hoàng cô nương thẳng thắn cởi mở, mặc dù đã bị nhốt trong Yên Vương phủ một ngày một đêm, nhưng trên đường ta đã hỏi qua nàng ấy. Chỉ vì nàng tính nóng như lửa, trên đường đi lớn tiếng chửi bới, chết cũng không chịu khuất phục, sau khi Yên Vương thế tử bắt nàng về phủ, lại bận đánh nhau với người ở thôn trang, chỉ căn dặn hộ vệ nhốt trong nhà củi, không cho ăn uống bắt nàng phải thuận theo.

Ngoài việc hơi đói ra thì tinh thần nàng ấy khá tốt.

Một hàng người vây quanh ta tiến vào trong phủ, Điền Bỉnh Thanh đón ta từ cửa sảnh đường, hoảng hốt: "Nương nương, người thân mang long thai, sao có thể tùy tiện chạy đến đây? Người có biết bệ hạ về cung không thấy người, đã lo lắng biết nhường nào không?"

Ta cốc nhẹ một cái lên đầu hắn: "Còn chưa già đã thích cằn nhằn... Bệ hạ đâu có sốt sắng như ngươi?"

Hắn lẩm bẩm nhìn về phía sảnh đường, lắc đầu với ta tỏ ý đừng nên nói lung tung.

Ta thò đầu nhìn vào trong phòng, nam tử cao lớn tuấn mỹ mặt lạnh như băng ngồi đầu phòng, triều phục cũng chưa thay, có lẽ vừa tan triều sớm đã vội đến đây. Chén trà trong tay vẫn còn nguyên, ánh mắt nhìn thẳng về phía này, hại ta suýt nữa ngã ngửa. Nếu Điền Bỉnh Thanh không nhanh tay nhanh mắt kéo ta lên, chắc chắn sẽ ngã rất thảm.

... Tại sao ta đột nhiên cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì rồi?

Bác Đồng và An Lạc phụ tử tình thâm, rõ ràng theo sát sau lưng ta, nhìn thấy gương mặt xám xịt kia của Hoàng đế bệ hạ, lúc này đã lùi lại hẳn chục bước: "Hôm nay trong phủ có khách, chúng thần xuống bếp xem thử đã chuẩn bị những món gì chiêu đãi bệ hạ cùng nương nương."

... Xuống bếp dặn dò một tiếng có cần cả hai người không?

Hay là, tâm lý sợ hãi hoặc mù quáng hùa theo Hoàng đế bệ hạ đã đến nước thâm căn cố đế rồi?

Ta mở mắt trừng trừng nhìn cha con họ đi xa, chẳng để lại chút dấu vết.

Tô Nhân với tay kéo Hoàng cô nương ra khỏi tay ta: "Hoàng hậu nương nương đi diện kiến bệ hạ, đứa nhỏ nhà ngươi không hiểu phép tắc, lánh ra phía sân sau đi. Nha đầu đáng thương, đói suốt hai hôm nay, vừa hay tiện đường xuống nhà bếp của An phủ xin ngụm canh nóng..."

Triệu Dũng và Tô Nhân dẫn Hoàng cô nương đi theo bước đường của bác Đồng và An Lạc, loáng cái đã không thấy bóng dáng...

Nghĩa khí tiết tháo gì kia có lẽ đã là thứ quá xa lạ với hai người họ rồi ư?

Quả nhiên để tiêu diệt thế lực hắc ám cần có phần tử cấp tiến, mong một đám dân đã quy hàng trở thành phần tử vũ trang phản chính có mà đến mùa quýt!

Hoàng đế bệ hạ khí thế như long như hổ, ngồi thẳng trong chính đường, mắt phượng nghiêm nghị, vẫy tay gọi ta: "Vào đây."

Trên trán ta, một giọt mồ hôi đang chầm chậm lăn xuống.

Sống lâu trong năm tháng tươi đẹp sẽ dễ dàng quên mất những lúc gian nan khổ cực.

Ta đã sai lầm khi coi bệ hạ là vị vua hiền đức... đã quên mất dáng vẻ uy phong của hắn!

Giờ đây thấy hắn mặt lạnh như băng, chính là dấu hiệu của cơn thịnh nộ...

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)