Truyện:Không Thị Tẩm? Chém! - Chương 45

Không Thị Tẩm? Chém!
Trọn bộ 57 chương
Chương 45
Nhật kí ngày đầu làm Hoàng hậu nương nương
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bữa ăn sáng.

Hoàng đế bệ hạ cùng bản cung đang nằm trên giường thì bị Điền Bỉnh Thanh và Nga Hoàng gọi dậy. Rửa mặt súc miệng xong xuôi, hai người ngồi xuống dùng bữa sáng. Một đám phi tử tắm nắng sớm, đứng chờ bên ngoài Trùng Hoa điện.

...Trước đó, họ đã đến được nửa canh giờ rồi.

Nga Hoàng nói, ta nhất định phải tự xưng là "bản cung", mặc dù ta quả thực không thích cách xưng hô này lắm.

Hoàng đế bệ hạ không thượng triều nên rất nhàn nhã, bữa sáng trôi qua chậm rãi, ta nuốt ba chiếc bánh chẻo tôm, còn chiếc bánh bao gạch cua của hắn vẫn còn nguyên vẹn.

Ta nhìn ngứa mắt, gắp một chiếc bánh chẻo tôm đưa đến trước miệng hắn. Hoàng đế bệ hạ sững lại một lát, rồi mở miệng cắn bánh chẻo tôm nhai kỹ thưởng thức, trông rất mãn nguyện.

Nga Hoàng và Điền Bỉnh Thanh nhìn nhau, mỉm cười cổ quái.

Ta cảm thấy tư thái ăn uống của Hoàng đế bệ hạ tao nhã đoan trang, thanh tú tuyệt mỹ, có thể giúp ta thêm ngon miệng, vậy nên ta cũng rất mãn nguyện, không nỡ thúc giục Hoàng đế bệ hạ ăn uống gấp gáp.

Thà khiến đôi chân của đám cung phi ngoài cửa điện kia phải chịu uất ức, còn hơn khiến dạ dày của bệ hạ bị tổn thương, phá hỏng cả dung nhan thanh tú khi dùng bữa.

Xưa nay ta đều phân định rõ ràng bên trong và bên ngoài.

Thời gian dùng bữa sáng có lẽ mất gần một canh giờ, vì vậy lúc những cung phi yểu điệu kia đến khấu đầu dưới sự dẫn dắt của Đức phi và Ngọc phi, trông mặt ai cũng phờ phạc, hơi thở nặng nề.

Sau khi họ cất giọng oanh vàng thỏ thẻ quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế bệ hạ và bản cung, Nga Hoàng... đưa lên lễ vật gặp mặt, ta thích thú quan sát một lượt. Nhưng thấy cung phi của Hoàng đế bệ hạ mỗi người một vẻ, chẳng ai giống ai, chỉ là thể trạng đều khá yếu ớt, ta bèn sốt sắng nói với bệ hạ: "Bệ hạ, thần thiếp thấy những cung phi này thể chất yếu ớt, không phải điềm báo trường thọ. Ngày trước lúc thần thiếp ở nông thôn, nhìn thấy những nông phụ đều có cơ thể khỏe mạnh, chi bằng phái cung phi về nông thôn sinh sống một thời gian, không biết chừng lại khỏe mạnh hơn nhiều".

Đám cung phi nghe vậy, sắc mặt ai cũng tái nhợt, Đức phi và Ngọc phi hai mắt chằm chằm nhìn ta như sắp phun lửa.

Đây là nỗi khổ tâm của bản cung mà họ lại không biết tốt xấu, bản cung thật lấy làm tiếc!

Hoàng đế bệ hạ cười híp mắt gật đầu: "Tất cả đều nghe theo Hoàng hậu". Bên dưới lập tức vang lên tiếng khóc thút thít kinh sợ.

Đức phi chòng chọc nhìn ta, cuối cùng không nhịn nổi, chửi ta: "Tiện nhân..."

Ta chưa kịp nổi giận, Hoàng đế bệ hạ đã biến sắc: "Người đâu, Đức phi bất kính với Hoàng hậu nương nương, vả vào miệng hai mươi cái!"

Đức phi liều mạng chống cự, trước tiên gọi "bệ hạ", thấy Hoàng đế bệ hạ không có động tĩnh gì, lại kéo dài giọng ai oán khẩn cầu: "Biểu ca...biểu ca...Thục Nhi không cố ý mạo phạm Hoàng hậu nương nương..."

Bản cung trong lòng không vui.

Bách tính thiên hạ, kẻ bỏ nhà theo trai hoặc là người kết tình thông gia, mười sáu mười bảy tuổi là biểu ca biểu muội. Biểu ca và biểu muội chính là đám người ngoại tình nhiều nhất!

Ta tựa lên ghế phượng, ung dung nhìn thẳng Đức phi dưới kia rưng rưng nước mắt, rồi quay đầu nhìn Hoàng đế bệ hạ: "Bệ hạ, thật ra thần thiếp cảm thấy trong cung chẳng thú vị chút nào, bây giờ đệ đệ cũng trở về rồi, đang là lúc thích hợp để gia đình tụ họp..."

Nếu bệ hạ dám khiến ta không vui, ta nhất định sẽ buông xuôi không thèm làm cái chức Hoàng hậu nương nương vứt đi này nữa.

Gân xanh trên trán Hoàng đế bệ hạ giật giật liên hồi, giận dữ nói: "Điếc hết rồi sao!"

Bốn cung nữ xuất hiện sau lưng, hai người giữ Đức phi, hai người vả đôm đốp vào miệng, chưa đến một khắc, má của Đức phi xinh đẹp yêu kiều đã sưng vù thành bánh màn thầu lên men.

Ta đứng dậy vươn vai, không nhịn nổi, than phiền: "Bản cung ghét nhất là kiểu xưng hô vô vị như biểu ca với biểu muội!"

Hoàng đế bệ hạ khẽ mỉm cười: "Trong cung của trẫm xưa nay không có biểu muội gì hết!"

Bản lĩnh nói dối không chớp mắt chẳng ai bì kịp hắn.

Đức phi liền nằm liệt trên mặt đất, co rúm người khóc như mưa.

Mất nửa canh giờ tiếp kiến cung phi, vậy nên lúc đến cung Thái hậu đã sắp đến buổi trưa.

Thái hậu nhìn thấy ta cùng Hoàng đế bệ hạ nắm tay nhau đến, sắc mặt bà trở nên vui vẻ, cứ mở miệng là lại "Hoàng nhi" nghe rất thân thiết, còn gọi ta lên trước, nắm tay ta vuốt ve tình cảm, thương yêu hết mực. Nếu không biết rằng bà ấy chẳng phải mẹ đẻ của Phượng Triều Văn, ta quả thật sẽ tưởng rằng đây chính là tình mẫu tử ruột thịt cũng nên.

Khi đối diện nói chuyện, Phượng Triều Văn lạnh lùng hơn nhiều, thỉnh an theo lễ tiết xong xuôi liền ngồi xuống, còn chưa uống hết chén trà đã nói: "Bây giờ mẫu hậu đã có tuổi, nhi thần lại có tân nương, giờ là lúc để tân nương cai quản hậu cung cho mẫu hậu an dưỡng tuổi già. Mấy năm nay nhi thần sống buông thả, không chịu lập Hậu, quả thật đã liên lụy đến mẫu hậu, nhi thần hổ thẹn vô cùng."

Những nếp nhăn hiền từ trên gương mặt Thái hậu nương nương lập tức mang theo chút sát khí như gươm tuốt khỏi vỏ.

Có điều trong chớp mắt, bà ta đã tái mặt, nhăn nhó khóc lóc: "Mẫu hậu già rồi, đâu còn quản nổi nhiều chuyện thế này. Chẳng qua Hộ quốc Đại tướng quân có mỗi một đứa con là Thục Nhi, mong Hoàng nhi và Hoàng hậu quan tâm nó nhiều hơn chút. Hoàng nhi có thời gian cũng nên đến bầu bạn với Thục Nhi, đứa bé đó tuổi xấp xỉ Hoàng hậu, lúc rảnh rỗi cũng nên bảo nó tới Trùng Hoa điện săn sóc Hoàng hậu."

Hộ quốc Đại tướng quân chính là cha ruột của Đức phi, là em trai ruột của Thái hậu.

Ta cảm thấy hôm nay Phượng Triều Văn đưa ta đến cung Thái hậu, rõ ràng là muốn nắm giữ quyền lực hậu cung. Nhưng hậu cung và triều đường xưa nay luôn tồn tại quan hệ dây mơ rễ má, bằng không một Thái hậu không có con trai, liệu có thể gây ra sóng gió trong cung nổi chăng?

Có lẽ không thể xem thường vị Hộ quốc Đại tướng quân kia.

Ta lo lắng liếc qua, hắn nhẹ nhàng nháy mắt với ta, chậm rãi nói: "Chỉ cần Đức phi biết thân biết phận, nàng ấy đương nhiên sẽ có miếng ăn vững chắc trong hậu cung."

...Chỉ cần nàng ta không ngoan ngoãn, là có thể cho nhịn đói đến chết rồi nhỉ?

Hoàng đế bệ hạ thật giảo hoạt, đồng ý mà chẳng khác gì không đồng ý.

Thái hậu mỉm cười gượng gạo, vội gọi ma ma hầu cận đến, rồi sai nữ quan quản lý tất cả mọi việc trong hậu cung bàn giao rõ ràng trước mặt Hoàng đế bệ hạ.

Lần bàn giao rắc rối này lại tốn mất một canh giờ.

Trong ngày còn có thể ngồi tại Trùng Hoa điện dùng bữa trưa, ta thấy thật không dễ dàng.

Phượng Triều Văn ăn rất ngon miệng, tốc độ cũng rất nhanh, đợi hắn gác đôi đũa ngà voi có đầu đũa bằng bạc xuống, ta không hiểu nổi, liền hỏi: "Sao bữa sáng hôm nay bệ hạ ăn chậm thế?"

Hoàng đế bệ hạ khẽ mỉm cười, véo mũi ta một cái: "Ngốc lắm!"

Điền Bỉnh Thanh đứng hầu một bên cười hí hí trêu chọc: "Nương nương không biết đó thôi, bệ hạ muốn bắt chủ nhân các cung phải phơi nắng, nhân tiện dạy dỗ bọn họ biết rằng trong hậu cung này, ai mới là chủ nhân đứng đầu."

Bản cung trong lòng vô cùng thoải mái, ăn nhiều thêm nửa bát cơm.

Hoàng đế bệ hạ cũng cực kì thoải mái, được ta hết tâng bốc lại nịnh nọt, ăn rất nhiều cá trân châu và các loại thịt viên. Kết quả là hai người đều no căng, nằm trên long sàng trong Trùng Hoa điện rên rỉ, phải uống một bát trà giúp tiêu hóa mới thấy dễ chịu một chút.

Hết ngày, Hoàng đế bệ hạ gọi hết thái giám và nữ quan phụ trách việc của hậu cung đến Trùng Hoa điện, còn triệu tập loạt quân thị vệ do Yến Bình dẫn đầu, đi đến các cung tra khám nơi ở của những người này, trong cung bỗng trở nên hỗn loạn.

Hoàng đế bệ hạ kéo ta ngồi trong Trùng Hoa điện, xử lý từng cuốn sổ của từng người. Ngoài người quản lý cung Thái hậu ra, tất cả Lục Thượng Nhị Thập Tứ Ti[1] quản lý các cung đều phải nhổ cỏ tận gốc, thay đổi toàn bộ từ trên xuống dưới.

[1] Lục thượng nhị thập tứ tư: Là cơ cấu quản lý cung đình thời xưa.

Nhân lúc ta rảnh rỗi uống trà làm biếng, Nga Hoàng lén nói với ta, hôm nay Hoàng đế bệ hạ thay đổi một loạt tổng quản thái giám và nữ quan quản lý, các ti đều là người mới toanh. Không biết hắn chuẩn bị từ lúc nào, nuôi dưỡng những người này ngay trong tầm kiểm soát của Thái hậu, cuối cùng đợi được đến hôm nay, bắn bỏ sạch gọn vây cánh của bà ta.

Kể cả hôm nay hắn không động đến người trong cung Thái hậu, nhưng cũng chẳng khác gì cô lập họ, rất khó truyền tin tức ra bên ngoài hoặc xử lý việc xung quanh.

Ánh mắt Nga Hoàng nhìn ta lúc này thêm vài phần cung kính: "Bệ hạ hôm nay đích thân ra tay, thay nương nương xử lý những cung nhân này, ngày nào đó nương nương cai quản hậu cung, chắc chắn không ai không phục, sau lưng cũng không dám có người ngáng chân giở trò."

Ta giật mình, sững sờ nhìn Nga Hoàng: "Những việc này vốn là chức trách của Hoàng hậu?"

Nga Hoàng gật gật: "Bệ hạ trông nom triều chính, hằng ngày bận trăm công nghìn việc, đương nhiên hậu cung do nương nương phụ trách..."

Ta cảm giác mình bị Phượng Triều Văn lừa gạt!

Vốn tưởng rằng làm Hoàng hậu là nhìn ai ngứa mắt thì cho người đó "gặp chuyện ngoài ý muốn", giữ quan hệ tốt đẹp, chung sống hòa hợp với Hoàng đế bệ hạ, sống một cuộc sống an nhàn, nào ngờ còn có cả đống việc phải xử lý thế này.

Ngày trước ta từng sống trong cung Đại Trần, nhưng lúc đó không có cơ hội kiến tập bên cạnh Hoàng hậu nương nương...

Vậy nên ta nghĩ...ngôi vị Hoàng hậu này của mình, có lẽ ta sẽ không giữ quá lâu nhỉ?

Hoàng đế bệ hạ mất hai canh giờ sắp xếp gọn gàng việc trong hậu cung, xử lý một loạt bọn tham ô, dính dáng đến rất nhiều tâm phúc của Thái hậu nương nương. Mấy lần Thái hậu cử ma ma hầu cận đến giữ người, đều bị Hoàng đế bệ hạ bày ra thư nhận tội của những cung nhân này, khiến các ma ma bất mãn quay về.

Nghe nói chiều nay Thái hậu nương nương nổi trận lôi đình, hình như đập vỡ hết sạch đồ sứ trong tẩm cung. Hoàng đế bệ hạ nghe tin, chỉ sai người truyền Thái y đến tẩm cung Thái hậu bắt mạch...

Trong cung nhốn nháo rối loạn, Thái hậu và Hoàng đế bệ hạ – Mẹ kế và con riêng ngầm đấu đá, ta kẹp ở giữa chẳng biết làm gì. Nếu không bị Phượng Triều Văn ép ở bên cạnh hắn, bắt nhận mặt nữ quan với thái giám các ti, thì ta sớm đã chạy về cung trèo lên long sàng đánh một giấc rồi.

Quả thực, trách nhiệm của Hoàng hậu khiến người ta cứ nghĩ là đau đầu.

Đến khi Hoàng đế bệ hạ dùng bữa tối, ta mới dám to gan nhắc chuyện muốn từ chức không làm Hoàng hậu nữa, liền bị hắn hung dữ quở mắng một trận. Cái gì gì mà "Không chịu tiến bộ, không có triển vọng", còn ghê gớm hơn năm xưa cha giáo huấn ta trong thư phòng, chỉ thiếu nước cầm cây gậy trong tay vung xuống là đủ bộ.

Ban đầu ta còn khom mình hạ giọng, ngoan ngoãn thừa nhận lỗi sai, sau đó thấy hắn càng ngày càng tức giận, lòng ta cũng chất chứa phẫn nộ. Ta gân cổ phản bác: "Bệ hạ làm cha thiếp hay làm phu quân của thiếp thế?"

Hắn thở hổn hển trừng mắt nhìn ta, lồng ngực phập phồng, đứng dậy từ phía sau ngự án, vươn tay kéo ta vào lòng, nghiến răng bặm môi: "Nàng là con sói kiêu ngạo không biết tốt xấu..."

Ta dự cảm tình hình không tốt đẹp lắm, vội vàng xin tha: "Bệ hạ, thiếp nhất định sẽ quyết chí vươn lên, nhất định sẽ cai quản thật tốt hậu cung, không bao giờ nhắc chuyện kiểu như từ chức, từ bỏ gì nữa..."

Điền Bỉnh Thanh đã lôi Nga Hoàng chuồn mất từ sớm không thấy bóng dáng đâu, trong Trùng Hoa điện chỉ còn hai người là ta và hắn.

Hoàng đế bệ hạ nghiến răng nói bên tai ta: "Muộn rồi!" Tiện thể cắn một miếng rõ mạnh lên vành tai ta.

...Ta cảm thấy, trong một ngày làm Hoàng hậu nương nương, thời khắc này là bi thương nhất!

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)