Vay nóng Tinvay

Truyện:Không Thị Tẩm? Chém! - Chương 42

Không Thị Tẩm? Chém!
Trọn bộ 57 chương
Chương 42
Mộ phần bị bới
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Shopee


Phải công nhận Dực Vương chọn chỗ này khá kín đáo, dốc cao hiểm trở, lưng kề chân núi, rừng cây rậm rạp, tiến lên có thể công kích, lùi lại có thể phòng thủ, ngộ nhỡ không địch nổi thì tháo chạy vào rừng núi, Phượng Triều Văn cũng chẳng thể làm gì.

Kỵ binh của Hoàng đế Đại Tề quân dung nghiêm chỉnh, giáp chiến đen, y phục cũng đen nốt, sắc đen như mây mù vần vũ lặng lẽ dừng lại cách ta năm mươi bước, dường như chỉ cần một động tác tay đơn giản của Phượng Triều Văn đã có thể khiếm sấm chớp bất ngờ giáng xuống... Trong bầu không khí yên lặng khiến người khác nghẹt thở, Dực Vương trêu đùa: "Nghe nói Hoàng đế Đại Tề rất sủng ái Quảng Vũ tướng quân, bản vương chỉ mới nghe đồn, hôm nay được tận mắt chứng kiến mới biết chuyện này là thật." Ánh mắt lanh lẽo của ông ta quét về phía ta mấy lần, nhưng giọng nói vẫn điềm nhiên trước sau như một.

Cũng không biết tin tức này truyền ra ngoài do uy lực của lời đồn đại trong cung hay là công lao của lũ gián điệp...

Tiểu Hoàng lén quan sát ta từ trên xuống dưới, nói thầm: "Thì ra khẩu vị của Hoàng đế Đại Tề rất đặc biệt đó nha."

Ta hơi xấu hổ: "Vương gia không biết rồi, Đại Tề là vùng đât giá buốt, nữ tử đều có vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh phi thường. Còn người như ta đây... thực chất thuộc loại yếu đuối đứng còn chẳng vững." Lại không nén được, than thở: "Xưa nay Đế Vương sủng ái ai, chẳng quá nổi dăm ba bữa... Vương gia không cần cho là thật."

Mặc dù bịa chuyện và chơi xấu luôn là kỹ năng sở trường của ta, nhưng quả thực lần đầu tiên ta tự tâng bốc mình như vậy. Hoàng đế bệ hạ, xin lỗi người, ta không hề có ý phỉ báng người chưa từng thấy qua cảnh đời, chỉ là sống chết lấy làm trọng, giờ ta cũng không thể lo quá nhiều.

Tiểu Hoàng như chợt tỉnh ngộ, lộ vẻ thương xót với Phượng Triều Văn... Đứa trẻ này đến nay đầu óc vẫn ngây ngô lắm, nhưng hai tay ta bị trói sau lưng, không thể vung lên cốc đầu nó một cái, thực lấy làm tiếc.

Trước khi đi, Dực Vương từng nói: "Tuy Quảng Vũ tướng quân là cựu thần Đại Trần, nhưng nay đương lúc cần tướng quân hy sinh vì đất nước, xả thân vì công lý, vậy nên phải nhờ Quảng Vũ tướng quân chịu oan ức giả vờ..." Không cần ta đồng ý, tiểu đạo cô tiến lên phía trước, vài ba chiêu đã trói chặt ta lại, cầm thanh kiếm theo sát ta.

Tiểu Hoàng không cam tâm, cũng nhấc kiếm đối diện với tiểu đạo cô, khó lòng biết được nó định nhân cơ hội cắt đứng dây thừng giúp ta trốn hay muốn một kiếm kết liễu tiểu đạo cô kia.

Mấy ngày gần đây ta nghe thấy nhiều lời lẽ của Tiểu Hoàng ẩn chứa ý căm hận tiểu đạo cô, lại nhìn thấy nhiều lúc tiểu đạo cô giao đấu với nó xuống tay chẳng chút lưu tình, nhưng không ngờ hôm nay nó lại có ý định thừa dịp hỗn loạn báo thù.

Phụ tá của Dực Vương lớn tiếng kêu: "Không biết bệ hạ có mang theo binh phù của Đại Trần ta chăng?"

... Thứ đó... bây giờ vẫn đang ở trong phần mộ của cha ta cơ mà?

Ai ngờ tình huống lắt léo, phía quân Tề lập tức có người đáp: "Binh phù ở đây, Hoàng hậu nương nương đâu?"

Đầu ta vang tiếng ong ong, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Phượng Triều Văn, người dám đào bới mộ tổ nhà ta?

Ngay sau đó, ta liền bị Tiểu Hoàng đá nhẹ một cái vào chân, bèn phẫn nộ trừng mắt nhìn nó... mộ tổ nhà ngươi bị đào lên rồi kìa!

Nó chớp chớp mắt với ta, ta định thần lại, trong lòng nguôi ngoai, không chừng binh phù này là giả...

Ta chớp chớp mắt với Tiểu Hoàng, ra hiệu đã hiểu. Lúc tiểu đạo cô lôi một bên tay ta định vượt qua đám người, nó vội đuổi theo, kéo nốt bên tay còn lại của ta, ba người đứng trước trận tiền.

Sau lưng nó có thần tử khẽ nói: "Bệ hạ, người không nên mạo hiểm."

Dực Vương gia hời hợt đáp: "Hoàng đế Đại Tề trước giờ trọng lời hứa, nếu hắn đã đồng ý dùng binh phù đổi Hoàng hậu, đương nhiên sẽ không nuốt lời, bệ hạ tuổi không còn nhỏ, cứ để bệ hạ rèn luyện."

... Thế là phía sau im bặt.

Vương gia à, thật ra ông muốn đứa trẻ này tự tìm đường chết phải không? Chiêu mượn đao giết người này của ông hay lắm!

Ta hơi nghiêng mình, nhìn thấy Tiểu Hoàng đang chăm chú quan sát quân Tề, trên mặt thoáng nét bối rối, sau đó cười khẽ một tiếng: "Vương thúc nói phải!"

... Tất cả những người bị phe cánh của chính mình vứt bỏ, chắc đều mang vẻ mặt này.

Nó kéo ta, chân bước thoăn thoắt kiên định tiến về phía quân Tề. Phía quân Tề phái hai kỵ binh hộ vệ, ôm một cái hộp gỗ đi đến trước mặt...

Năm bước... mười bước... mười lăm bước... bầu không khí nặng nề xung quanh cùng ánh mắt thâm trầm của Phượng Triều Văn như dồn nén tất cả mọi thứ, lòng ta căng như dây đàn, cổ họng nghẹn ứ, chỉ sợ Dực Vương lén bắn một tên từ phía sau lưng... chắc chắn việc này ông ta từng thực hiện không ít lần.

Hai bên ngựa xe giao nhau, kỵ binh hộ vệ đưa tráp gỗ ôm trong tay qua phía này, ta ngó trộm chiếc tráp, lập tức sững người... Đây rõ ràng là thẻ bài chôn trong mộ cha ta...

Tiểu Hoàng đẩy một cái, ta mới bừng tỉnh. Nó ra hiệu cho tiểu đạo cô nhận lấy tráp, còn mình vung kiếm chặt đứt dây trói trên người ta. Kỵ binh tiến lên trước bảo vệ ta hai bên tả hữu, ta vươn tay ra, nắm chặt lấy tay Tiểu Hoàng. Không ngờ nó chẳng hề chống cự, ngoan ngoãn mặc cho ta nắm cổ tay kéo về phía quân Tề.

Chỉ là nó lại thuận tay giữ chặt tiểu đạo cô, kéo nàng theo cùng... không biết việc này có được coi là quy thuận quân địch hay không...

Tiểu đạo cô bị nó giữ cổ tay, gương mặt xinh đẹp trở nên nhăn nhó, trông nàng có vẻ tức giận lắm.

E rằng, Dực Vương mới là người tức giận nhất. Ông ta đinh ninh Tiểu Hoàng tiến thoái lưỡng nan, càng không thể đầu hàng quân Tề, mất mạng vô ích, chỉ có thể ngoan ngoãn cầm binh phù về. Nào ngờ bất chợt có biến, ông ta phẫn nộ đến mụ mị đầu óc, giương cung bắc tên bắn sang, nhưng mũi tên mới bay được nửa đường, đã đâm trúng tên vàng từ phía quân Tề bắn tới...

Ta, Tiểu Hoàng và tiểu đạo cô chạy hộc tốc trông thật thảm hại, ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Phượng Triều Văn càng ngày càng gần, áo choàng ẩn giấu tấm thân của hắn trong màn đêm hắc ám, hắn ngôi trên tuấn mã đen, lao như bay dưới ánh trăng sáng ngời... Hắn nâng cổ tay giương cung, tên vàng xé rách màn không... Kỵ binh hộ vệ tiến hành đánh nhanh như chớp, mặt đất dưới chân bỗng rung lên bần bật, đội quân tinh nhuệ phân hai luồng lướt qua bọn ta, thoắt một cái, bọn ta đã chìm ngập giữa Tề quân khí thế ngút trời...

Ngay sau đó là loạt âm thanh tàn sát thê thảm, ta nắm tay Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng nắm tay tiểu đạo cô đang sẩm mặt vì giận dữ, ba người đứng sững tại chỗ tựa như vỏ ốc lưu lại trên bãi cát sau khi thủy triều rút xuống...

Một người một ngựa chậm rãi tiến gần đến trước mắt, nam nhân tuấn mỹ vô song vươn tay về phía bọn ta. Ta một tay nắm chặt Tiểu Hoàng, không dám với tay đáp lại hắn. Hắn đợi rất lâu, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh, cuối cùng khẽ cười, nói: "Hoàng hậu của trẫm, nắm chặt tay của nam nhân khác không chịu buông..." Ta thoáng nhìn thấy sát khí hiện lên trong mắt hắn.

... Cha à, con gái có lỗi với cha, tên khốn trước mặt này đây, con không thể lật tung mộ tổ nhà hắn đế báo thù, lại chẳng thể làm gì hắn... Hơn nữa ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát khí kia của hắn thực khiến con run quá... Cái thứ gọi là khí tiết này, chắc con đã không có từ lâu rồi nhỉ?

Hắn khom lưng bế ngang eo ta lên, ta buộc phải buông tay Tiểu Hoàng, lúc ta hạ xuống áo choàng đen của hắn, không kìm nổi, lòng vô cùng đau xót... Ai hiểu được nỗi bi ai thống khổ của kẻ yếu khi đối mặt trước cường quyền? Hoàng đế bệ hạ hẳn đã quên rồi, ta ngoài việc có cái bụng ăn uống tốt ra, còn có bộ răng tốt nữa!

Ta giữ cánh tay hắn, ra sức cắn. Bắp thịt nằm trong miệng rắn như sắt đá, ta cũng thề phải cắn rụng một miếng thịt trên người hắn...

Bên tai là tiếng thét kinh ngạc của Tiểu Hoàng và tiểu đạo cô, sau cùng ta nghe thấy một tiếng cười khẩy: "Lẽ nào Dực Vương không cho nàng ăn thịt? Nhìn thấy trẫm đã muốn ôm chầm lấy cắn một miếng..."

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười vô liêm sỉ trên môi hắn, không nhịn nổi, nước mắt đầm đìa, thượng cẳng chân hạ cẳng tay như mất hết lí trí: "Tên khốn kiếp! Ngươi dám đào bới mộ tổ nhà ta... Tên khốn..." Vì tấm binh phù chết tiệt kia, còn có việc gì mà ngươi không dám làm?

Có vẻ hắn mơ hồ một lát, nhưng rất nhanh bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hai tay siết chặt ta trong lòng, luôn miệng vỗ về: "Ngoan, không phải như nàng nghĩ đâu, ta không có đào... thứ đó là giả, đều là giả mà..."

Rõ ràng là thật, còn dám mở to mắt nói dối!

Ta phẫn nộ trợn lên nhìn, toàn thân bị ôm chặt trong lòng hắn, tuy không thể nhúc nhích, nhưng ta hận không thể dùng ánh mắt này lăng trì hắn đến chết. Hắn cười với ta đầy đắc ý: "Quay về hỏi thử bác Đồng là biết ngay, không phải như nàng nghĩ đâu, trẫm thề!" Sau đó hắn cúi đầu, chẳng màng đến Tiểu Hoàng và tiểu đạo cô đứng bên cạnh, thản nhiên hôn nước mắt trên mặt ta...

Nghe nói điều kiện quan trọng nhất đế làm một Hoàng đế tốt chính là da mặt dày, trong khi Đồng Sử[3] quang minh chính đại nghe lỏm nơi góc tường, Hoàng đế vẫn có thể giữ tình thần khỏe khoắn, cùng cung phi yêu thương thắm thiết.

[3] Đồng sử: Tên một chức nữ quan trong cung, chuyên ghi chép sinh hoạt thường ngày của cung đình.

Ta chẳng có lớp da mặt dày như Phượng Triều Văn nên khi trừng mắt nhìn hắn, ta bất giác lại chảy nước mắt. Nước mắt của tối nay cứ tuôn mãi không ngừng, thật khác với bình thường. Khi hắn kề sát định hôn lên má ta lần nữa, ta lập tức rúc vào lòng hắn, chết cũng không chịu ngóc đầu dậy, quẹt hết nước mắt nước mũi lên vạt áo choàng.

Bên tai vang lên tiếng cười sảng khoái của hắn, lồng ngực hắn khẽ rung bên má ta. Vòng tay hắn là một nơi ấm áp yên bình, không cẩn thận sẽ bị đắm chìm trong đó.

Kỵ binh hộ vệ của Phượng Triều Văn là một thứ vũ khí sắc bén tốt nhất trong tay khi hắn nam chinh bắc chiến. Thuộc hạ dưới trướng Dực Vương tuy không yếu, nhưng sau hai canh giờ vẫn không địch nổi, liền bị bắt làm tù binh, nhiều võ tướng phò tá Dực Vương đã chết và bị thương hơn nửa, còn lại đều bị tóm gọn.

Tiểu đạo cô tái mặt đứng nguyên chỗ cũ, mấy lần liền định xông tới nhưng đều bị Tiểu Hoàng giữ chặt cổ tay. Ta rúc trong lòng Phượng Triều Văn, nghe thấy giọng nàng nghẹn ngào: "Tên khốn nhà ngươi, thả ta ra... thả ta ra..."

Giờ ta mới biết, Tiểu Hoàng và Phượng Triều Văn có một điểm giống hệt nhau, đó là bụng dạ hẹp hòi.

Nó không những nắm tay tiểu đạo cô không buông, còn ác độc mỉa mai: "Thả ngươi để ngươi đâm đầu vào chỗ chết à? Nếu ngươi chết rồi, nỗi khổ hơn nửa năm nay của ta biết đòi ai? Tốt hơn hết ngươi nên sống mà trả nợ đi!"

Ta nghĩ, nếu Phượng Triều Văn có thể tha thứ cho Tiểu Hoàng, những ngày tháng sau này của tiểu đạo cô chắc sẽ khó sống đấy.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-57)