Cơm chém đầu kinh hoàng
← Ch.03 | Ch.05 → |
Từ sau chuyện cướp xe tù, chắc là người quan trọng nhất đã bị cướp đi, chỉ còn lại tên lâu la tiểu tốt không đáng nhắc đến là ta, nên Yến Bình khỏi phải dùng xe tù, mua luôn chiếc xe ngựa nhét ta vào, bản thân hắn cũng ngồi trong đó cùng ta lên đường đến kinh thành.
Tuy nhiên, cả quãng đường sắc mặt hắn không tốt, có lúc ánh mắt nhìn ta chằm chằm khiến ta sởn gai ốc, chỉ cảm giác tính cách ôn hòa trước kia của con người này càng ngày càng trở nên u ám. Nhưng nhìn thanh đao chưa từng rút khỏi vỏ mà hắn gài ở thắt lưng, ta thầm đoán, nếu hắn rút đao đối mặt với ta, ta sẽ có mấy phần chắc thắng? Sau đó phát hiện tình hình hết sức có lợi cho mình, ta mới bắt đầu yên tâm ăn uống.
Chỉ mỗi tội, bất luận ta có yêu cầu hắn bao nhiêu lần, rằng cho ta tắm gội một lần thôi, chết cũng phải làm con ma sạch sẽ, nhưng luôn bị hắn tuyệt tình từ chối.
"Dọc đường xuống suối vàng tối đen như mực, bẩn với sạch có khác nhau là bao?" Hắn nói, cười mà như không.
Ta cảm thấy giọng điệu hắn chẳng mang ý tốt, biết rằng hắn xưa nay ưa sạch sẽ, nhưng cả ngày phải chui trong xe ngựa bị ta xông hơi thối hoắc này, ta hết sức xin lỗi: "Khổ thân Yến tướng quân bị tại hạ làm cho ngạt thở, tại hạ đúng là thất lễ!"
Nhưng hắn với tay vỗ vỗ lên vai ta: "Giữa ta và ngươi chả tình cảm quá ấy chứ, năm đó giả chồng giả vợ, còn từng đồng tính luyến ái, ta từng ghét bỏ ngươi khi nào vậy?"
Ta xưa nay luôn nể phục nhưng không dám lại gần những kẻ có khả năng ghi nhớ kém. Loại người này lúc không có chuyện thì nói những lời đường mật, lúc có chuyện thì chơi trò lật lọng. Điều đáng ghét nhất là, trong khi người khác vẫn còn nhớ rõ lời thề thì loại người này đã tự động gạt bỏ tất cả những gì mình nói trước đó.
Con người trước mặt ta đây chính là một ví dụ điển hình.
Ta lắc lắc đầu, lấy bàn tay vấy mỡ do cầm đùi gà vỗ vỗ bàn tay đặt trên vai ta, cười hi hi nói: "Yến tướng quân nói chí phải!" Cảm giác làn da dưới tay mình hơi lạnh nhưng không có ý rụt lại, ta thầm đoán: Lẽ nào tên này cũng tiếp cận mình vì binh phù?
Chỉ có điều ta đâu từng trông thấy thứ đó?
Thoáng chốc nửa tháng trôi qua, kinh thành đã hiện ra trước mắt.
Đại Tề từ sau khi được lập lên cũng chưa từng dời đô, chỉ là hoàng cung Đại Trần được đổi sang chủ mới mà thôi.
Ta vốn tưởng rằng, cựu thần triều trước như ta thể nào cũng bị Hoàng đế hạ thánh chỉ lôi ra pháp trường chém đứt đầu, ai biết rằng thái giám đứng trước cổng hoàng cung mặt lạnh te tuyên chỉ: Hoàng đế bệ hạ muốn tận mắt nhìn thấy ta.
Vậy cũng phải. Ta với Hoàng đế Đại Tề đương triều từng đấu kiếm với nhau, chắc hắn sợ Yến Bình bắt bừa một người đến nhận công để hợp lệ thăng chức, kiểm tra chiến tích của thuộc hạ quả là một phương pháp kinh hoàng và cần thiết.
Huống hồ, về lý ta đã vùi thây trong trận hỏa hoạn từ ba năm trước tại Cẩm Tú các của hoàng cung Đại Trần rồi.
Thật ra Hoàng đế Đại Tề – Phượng Triều Văn thực sự có chút quái lạ, đến cửa ngự thư phòng, thái giám tuyên chỉ kia mặt lạnh tanh chặn Yến Bình lại: "Bệ hạ có khẩu dụ, Yến tướng quân đi đường mệt nhọc, mời tướng quân về phủ nghỉ ngơi, hôm khác bệ hạ sẽ truyền gọi. Bệ hạ chỉ triệu kiến một mình An tiểu tướng quân!"
Ta ngẩn người đứng trước cửa điện, lòng căm thù Yến Bình không cho mình tắm gội.
Bất luận thay triều đổi chủ ra sao, cứ yết kiến Hoàng đế bệ hạ là đương nhiên phải tắm gội thay y phục. Cho dù ta là một tù nhân, nhưng cả người hôi hám đến mức này, ngộ nhỡ làm bệ hạ ngạt thở, e rằng ta sẽ bị máu văng ba thước ngay tại chỗ. Ta vốn muốn lôi hắn ra làm lá chắn, đổ hết tội danh lên người hắn...
Nghĩ một lúc, chỉ còn cách miễn cưỡng tiến vào.
"Quảng Vũ Tướng quân Đại Trần yết kiến bệ hạ!"
Lễ nghi yết kiến này lâu lắm rồi không luyện, đúng là mai một không ít. Quả nhiên việc khom lưng uốn gối cần được luyện tập lâu dài, xương bánh chè của ta chỉ vì ba năm chưa từng uốn cong nên hôm nay cũng có phần gượng gạo.
Ngẩng đầu nhìn, nam tử trước mặt ngũ quan sắc nét, tuấn tú đẹp đẽ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, đôi mắt phượng lạnh lùng liếc qua: "An Dật, nàng thật to gan!"
"Đa tạ bệ hạ khen ngợi! Bệ hạ anh minh thần vũ!"
Thời thế tạo anh hùng, thời thế cũng tạo kẻ nhát gan, thỉnh thoảng làm kẻ nhát gan cũng không mất mặt, cha ta dạy ta như vậy đó!
Khóe miệng hắn giật giật, bỗng dưng đập ngự án, nghiến răng phẫn nộ: "Nàng vẫn còn sống?!"
Ta "úi" một tiếng, dịch mông về sau, ngã lên tấm thảm dày cộp, "Thật có lỗi với bệ hạ, An Dật quả thực vẫn sống!" Ta dứt khoát không đứng dậy nữa, nhếch miệng cười nịnh nọt: "Bệ hạ anh minh thần vũ!" Đồng thời, giấu đôi giày cỏ lộ đầu ngón chân xuống dưới áo choàng vá chằng chịt.
Thật ra việc này chẳng thể trách ta, có trách thì trách cha ta ấy.
Ông mời người dạy ta học chữ, đánh võ, dùng đao, nhìn mặt đoán ý, a dua nịnh hót bợ đỡ, nhưng chưa từng dạy ta trung tín lễ nghĩa cộng thêm nữ công gia chánh, cũng không dạy ta chăm nom Tiểu Hoàng vô tích sự hay cày cấy nuôi lợn may vá giặt giũ. Vậy mà bây giờ chúng ta có thể sống mạnh khỏe, chưa chết đói chết rét là coi như ông trời đã khai ân lắm rồi!
Chỉ là tài bợ đỡ lâu năm của ta hình như vẫn chẳng mảy may khiến người ngồi trên ngự tọa cao cao kia cảm kích.
Mấy năm không gặp, tên này càng thêm đáng sợ, gương mặt cau có, cứ như ta là chủ nợ lớn nhất của hắn, ánh mắt sắc như đao kiếm, có thể vung lên chém ta bất kì lúc nào.
Ta run cầm cập một lúc.
Điếc thì không sợ súng, thời niên thiếu là dũng cảm nhất, càng già càng sợ khổ sợ mệt sợ đau, lẽ nào ta đã già?
Trên đường đi mặc dù ta luôn tâm niệm rằng mình phải chết, nhưng trông thấy gương mặt này của Phượng Triều Văn, ta lại chỉ mong chết quách từ lúc đi đường cho xong!
Nếu so với việc được chết trong vui sướng, sống không bằng chết còn thê thảm hơn nhiều!
Ta chết chôn tại chỗ không thể trở dậy, thấy sắc mặt hắn càng tồi tệ, lông mày cau lại, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế nộ khí: "An Dật, nàng có thể đứng dậy nói không?"
Ta lắc lắc đầu, thành thật đáp: "Bệ hạ uy nghiêm, tiểu thần sợ đến nỗi chân mềm nhũn không đứng dậy nổi." Cha ta bảo rồi, cách bợ đỡ luôn hữu dụng, nhưng vận may chưa tới, đại sự thất bại thì sẽ chết.
Có điều vận may của ta còn kém hơn cả cha ta. Ta nước mất nhà tan, dẫn theo Tiểu Hoàng đế chạy trốn, ẩn núp bên ngoài ba năm, kham khổ cực nhọc, rồi vẫn bị bắt về, không một xu dính túi, chán nản vì khốn khó.
Cuối cùng hắn không thể kiềm chế được nữa, gân xanh trên mặt đều nổi lên: "An Dật! Nàng thật sự tưởng rằng ta hết cách với nàng rồi ư?"
Ta thờ ơ buông tay: "Ngày nay thiên hạ thái bình, non sông vạn dặm đều nằm trong tay bệ hạ, An Dật như con cá nằm trên thớt, dù bệ hạ có bỏ An Dật vào nồi nấu hầm chiên luộc, cũng không ai dám hé răng nửa lời."
"Chó cắn áo rách", câu này có lẽ chính là ám chỉ ta rồi.
Nhớ đến Đại Trần đã diệt vong, nhẽ ra ta phải thấy bi thương, nhưng bây giờ ta chẳng những không bi thương, mà trong lòng rất vui vẻ: Cái vương triều khốn kiếp cuối cùng đã kết thúc rồi! Cuối cùng ta khỏi cần giấu đầu hở đuôi nữa.
Lúc Đại Trần còn tồn tại, chư hầu cát cứ, Tiểu Hoàng ngày ngày ngủ say trong cung, nước miếng chảy dài. Cha ta và cha Yến Bình tranh đấu một mất một còn, ai cũng muốn làm Phụ Chính đại thần, đã sử dụng cả mười tám loại binh khí. Cha Yến Bình coi như có bản lĩnh, ít nhất cũng sinh được thằng con trai, có người kế tục. Cha ta chẳng có con trai nhưng đến góp vui, không nuốt nổi cục tức này, khăng khăng nuôi dưỡng đứa nha đầu là ta như một đứa con trai... Gái giả trai thực không dễ chút nào á!
Khi đó ta sống rất vất vả... Ngày ngày theo Tiểu Hoàng, ngắm Yến Bình – chàng trai tuấn tú tài hoa, hành động gì cũng phải gánh thêm cái danh "đồng tính", quả thực rất đau khổ.
Bây giờ ta khỏi cần giấu đầu hở đuôi, ngày ngày ở quê cày cấy, y phục trên người vá chằng chịt hết lớp này đến lớp khác, trông giống hệt ăn mày, có điều ta tự thấy cuộc sống này trôi qua rất đủ đầy...
Hắn mỉm cười, chắc bình thường không hay cười lắm. Ta thấy nếu năm đó đúng lúc chiến tranh giữa Đại Tề và Đại Trần đang bừng bừng khí thế, hắn đứng trước hai thế quân mỉm cười như thế này, đảm bảo Đại Trần không chống cự, mười vạn binh lính tự giải giáp!
... Sát khí ẩn chứa trong nụ cười này thâm hiểm quá chăng?
Hắn nói: "An Dật, nếu nàng đã biết mình là con cá nằm trên thớt, tốt nhất nên thành thực một chút!"
Ta thành thực không có nghĩa là ta ngốc nhá!
Hoàng đế Đại Tề nói xong liền xuống khỏi ngự tọa, ôm chặt cái đầu bết nửa tháng chưa tắm gội của ta vào lòng bằng sức lực có thể ghì chết ta tại chỗ.
Ta run cầm cập, không dám ngọ nguậy, chỉ cảm giác cái ôm này quá nhiệt thành. Ta giãy giãy, bàn tay hắn giữ chặt đầu ta, rồi ôm cả người ta vào lòng...
Ta sợ đến đông cứng rồi.
Khẩu vị của Hoàng đế Đại Tề đặc biệt quá mức, ta nhớ lại trận chiến năm đó, mình bị hắn bắt làm tù binh, cả người cũng nhơ nhuốc hôi hám, bị hắn kéo vào lòng, sau đó...
Chuyện sau đó, không nhắc đến cũng được.
Chẳng nhẽ tất cả phi tần nương nương trong hậu cung Đại Tề bây giờ đều phải làm cho mình nhếch nhác bẩn thỉu mới được bệ hạ sủng ái hay sao?
Thật ra ta không có gan hỏi vấn đề này.
Mãi lâu sau, hắn chẳng chút biểu cảm đẩy ta ra, kêu lên: "Người đâu, đưa kẻ này xuống tắm rửa sạch sẽ." Quay đầu ném hai chữ về phía ta: "Thối hoắc!" rồi ngồi trở về ngự tọa.
Ta...
Ơ hay, lẽ nào ta bảo hắn ôm ta hả?
Có điều kẻ núp dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hai cung nhân từ cửa tiến vào, ta ngẩng đầu cười nịnh bợ với Hoàng đế Đại Tề, chỉ thiếu có chảy nước miếng: "Bệ hạ, người thật thơm!"
Hai cung nhân kia ngơ ngác nhìn ta, gương mặt giữ nguyên vẻ kinh hoàng.
Hắn đang nâng chén trà thổi phù phù bắn cả ra, may mà ta ở xa, chỉ bắn đến ngự án khiến sổ sách trên bàn gặp họa. Ngày mai các trọng thần dưới quyền hắn nhận được sổ sách mà bệ hạ làm dây nước trà lên, ố bẩn đến mức không nhận ra nguyên dạng, liệu có hoảng hốt lo sợ, mấy đêm không ngủ nổi chăng?
... Tên này xưa nay dã tâm sát phạt tương đối lớn.
Ta được cung nhân dẫn đến dục điện[1], tắm rửa sạch sẽ trong hồ tắm lát cẩm thạch trắng tỏa hơi nóng nghi ngút, lại được khoác lên mình bộ trang phục nữ nhi màu lam nhạt, rồi đưa tới Trọng Hoa điện. Thật ra đường đi lại giữa dục điện và Trọng Hoa điện ta đều thuộc rõ.
[1] Dục điện: Cung điện dùng để tắm rửa.
Ba năm trước, Tiểu Hoàng hằng ngày tắm rửa ở đây.
Ta... đứng đần thối ngoài cửa.
Ta từng ngủ nhiều lần tại Trùng Hoa điện, hằng ngày Tiểu Hoàng không hoàn thành bài tập, nó tự động đi ngủ, còn ta phải thức đêm viết thay nó... Bằng không ngày mai Thái Phó kiểm tra bài tập mà chưa làm xong, thư đồng là ta đây sẽ xui xẻo phải chịu đánh.
Thế là ta cứ viết mãi viết mãi rồi ngủ quên đi mất, khi tỉnh dậy đã ở trên long sàng của Tiểu Hoàng.
...
Nói thật lòng, Phượng Triều Văn là một Hoàng đế kì quái, hắn đã ở Trọng Hoa điện hơn hai năm rồi, nơi đây vẫn không khác mấy so với khi xưa, nhiều nhất cũng chỉ thêm vài quyển sách, những thứ khác hình như chẳng thêm thắt gì nhiều.
Lúc này hắn ngồi sau ngự án, thấy ta tiến vào, liền ngẩng đầu liếc nhìn, sau lại cúi đầu phê tấu thư.
Ánh nắng ngoài điện nồng đượm ảo diệu, ta tắm rửa sạch sẽ, y phục trên người tuy hơi giống với các nương nương nhưng rất thoải mái, cung nhân đi theo phía sau bỗng lui hết xuống... Đây đâu phải sự đãi ngộ dành cho tù nhân?
Trông thấy đĩa điểm tâm bày trên chiếc bàn tròn trong điện, ta lén lút đi tới, thò nanh vuốt ma quỷ về phía đó.
Quá trình rất mạo hiểm, Phượng Triều Văn vừa ho, ta đã vội thu nanh vuốt lại, giả hình tượng nhà quê vào cung lần đầu, mải mê nhìn ngó xung quanh. Giả hình tượng này quả thực có chút khó khăn, năm đó khi ta làm mưa làm gió nơi đây, kích động Tiểu Hoàng, bắt nạt cung nhân đâu có dùng dáng vẻ này.
Nhưng, kẻ núp dưới mái hiên...
Kẻ núp dưới mái hiên...
Cuối cùng ta liền vơ đĩa điểm tâm vào lòng, quay lưng về phía hắn, mở to miệng nhét bánh vào.
Bánh vừa vào miệng đã tan ra, ngon tuyệt cú mèo, nhưng hơi khô. Đang lấy làm tiếc, bên cạnh đưa tới một chén trà nóng, ta đón lấy uống một ngụm lớn, tiếp tục cầm một chiếc bánh, tiện tay đưa chén qua, "Cho thêm chén nữa." Rồi cắn một miếng bánh, bỗng phát hiện một chuyện: Trong điện này, hiện nay chỉ có hai người.
Một người là ta.
Người còn lại... Hoàng đế Đại Tề – Phượng Triều Văn...
Ta vùi mặt vào đĩa điểm tâm, ân hận vô cùng.
Cha nói, lúc hổ ăn thịt luôn để một con mắt chú ý xung quanh có nguy hiểm hay không.
Cha còn nói, triều đình như thế giới động vật, không phải ngươi xé nát ta, thì ta sẽ cắn đứt họng ngươi...
... Cha à, con gái hổ thẹn thay trước lời dạy bảo của cha.
Chiếc chén lặng lẽ đưa qua, Hoàng đế Đại Tề đích thân đi rót một chén trà mang tới. Ta đón lấy, tay hơi run rẩy, đây chắc chắn là bữa cuối cùng của ta, người ta bảo cơm chém đầu là ngon nhất, bệ hạ rót trà cho ta, bữa cơm chém đầu này thật đáng!
← Ch. 03 | Ch. 05 → |