Truyện:Không Thị Tẩm? Chém! - Chương 34

Không Thị Tẩm? Chém!
Trọn bộ 57 chương
Chương 34
Cười một cái cho trẫm xem
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ta quỳ trước bài vị của cha, khóc đến xé ruột xé gan, khóc đến tối sầm đất trời, lu mờ nhật nguyệt, khóc cho đến khi cổ họng khản đặc, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt mới dần ngừng tuôn rơi.

Bác Đồng cảm động vô cùng khi thấy ta trở về, chòm râu bạc run run, nước mắt người già đục ngầu men theo nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt trườn xuống, giọng bác khàn khàn khuyên bảo: "Nếu tiểu lang đã về thì cũng nên thắp nén hương cho lão gia. Ba năm rồi tiểu lang chưa về đây, bác Đồng cứ tưởng... cứ tưởng cháu bỏ mạng rồi..."

Ta đón lấy nén hương Phượng Triểu Văn vừa châm, cắm vào lư hương. Lúc quỳ xuống định khấu đầu mới phát hiện còn một người nữa quỳ ngay bên cạnh, bác Đồng đã lên trước đỡ hắn: "Bệ hạ, chuyện này ngàn vạn lần không thể! Người tìm được tiểu lang đưa về nhà, lão già nằm dưới đất chết cũng nhắm mắt, đâu thể nào để bệ hạ phải quỳ?"

Phượng Triều Văn đẩy bác Đồng ra, "Lão tướng quân đương nhiên xứng!" Rồi cùng ta khấu đầu trước bài vị của cha.

Bác Đồng sau đó lén hỏi ta sau lưng Phượng Triều Văn: "Tiểu lang... cháu với bệ hạ rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?" Bác vẫn không sửa được cách xưng hô trước kia.

Ta khóc xong một trận, trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, ngồi trong sân nhà ngày xưa, nhưng thấy cây cối hoa lá sum suê, còn tươi tốt hơn trước rất nhiều. Nghĩ đến chuyện cảnh vẫn còn mà người đã mất, ta nghiêng đầu quệt lệ hoa đang chầm chậm lăn xuống, trưng đôi mắt sưng phồng làm mặt xấu với bác Đồng: "Bác thấy cháu với bệ hạ có chuyện gì?"

Bác xoa đầu ta, hơn ba năm không gặp, râu tóc bác đều đã bạc trắng rồi, vẻ ngoài già nua nhưng bàn tay kia lại vẫn ấm áp như xưa: "Bác thấy bệ hạ rất thương tiểu lang. Nhưng điều lão gia không thích nhất khi còn sống là chuyện cháu nhập hậu cung..." Bác quay đầu đi lau nước mắt: "Bác già thật rồi, không nên nhắc lão gia trước mặt cháu."

Ta ngẩng mặt lên, từ ba năm trước sau khi cha mất, lần đầu tiên ta nhìn thẳng bác Đồng mà lòng không chút hổ thẹn: "Ba năm trước có phải bác đã giận cháu? Giận cháu hại chết..."

Cuối cùng ta vẫn không thể nói ra.

Bàn tay bác nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta, ngón tay thô ráp từng chút một gạt đi lệ hoa đang rưng rưng nơi khóe mắt: "Lão gia thương yêu cháu như báu vật, chỉ hận tiểu tử nhà Yến gia không nhìn ra, đâu thể nào trách cháu? Chẳng qua ông ấy không yên tâm về cháu mà thôi. Năm ấy trong triều cục diện chính trị bất ổn, động một tí là có sóng gió, một cô bé như cháu, sao hiểu nổi những mưu tính xấu xa này."

Giọng ta run run muốn xác nhận lại lần nữa: "Cha thật sự không trách cháu ư?"

Bác Đồng một tay ôm ta, mặc cho nước mắt của ta rơi lên vạt áo: "Đứa bé ngốc, xưa nay làm gì có con thương cha mẹ hơn cha mẹ thương con, liệu có người làm cha làm mẹ nào đang tâm trách cứ con mình? Huống hồ, hồi đó lão gia chỉ uống một cốc trà do viên quan thuộc hạ dâng lên ở bộ binh đã ngã bệnh, viên quan kia lại là người của Thái hậu, ông ấy còn không hiểu sao."

Trong hơi thở của ta tràn ngập mùi hương quen thuộc trên người bác Đồng, hệt như hồi nhỏ cha bận rộn nên ta cứ hay quấn lấy bác, tựa vào lòng bác mà ngủ, bác nhìn ta dần dần trưởng thành giống như cha vậy. Lặn lội trăm núi ngàn sông, trải qua gió tuyết nắng mưa, nhân thế đổi thay, cuối cùng ta đã trở về nhà, yên lặng núp trong lòng bác nhỏ lệ.

May thay, bác vẫn còn ở đây.

Bác nói: "Hoàng đế là người hồ đồ, bên ngoài cũng có tin đồn, nó là đứa trẻ do cung nữ trong cung Thái hậu sinh ra, bà ta chỉ dùng kế giả vờ mang thai mà thôi, chuyện này không biết thật hay giả. Nhưng từ sau khi Tiên đế qua đời, Thái hậu liền muốn nắm quyền, buông rèm nhiếop chính giống như Lữ Hậu. Đáng tiếc có hai người là Yến Dục và lão gia đứng trên triều đường, đương nhiên bà ta muốn lôi kéo một người, giết một người. Lão gia chính trực, Yến Dục giảo hoạt, nâng lão gia lên cao một chút, khi ngã chắc chắn sẽ đau hơn nhiều. Đúng là người đàn bà đê tiện!" Giọng điệu bác dần trở nên hung dữ, ta cảm thấy ông lão gầy gò khô héo đang ôm mình đây trong lòng chất chứa hận thù, khiến trái tim ta cũng trở nên quặn thắt.

Bác lại nói: "Tiếc rằng bà ta dù đã tính trăm kế ngàn phương, , nhưng khi Đại Trần vong quốc, bà ta vẫn bị Yến Dục bắt được, đem trình lên Tân đế Đại Tề, không lâu sau thì chết trong thiên lao. Yến Dục một đời giảo hoạt, nhưng vì chuyện này mà trong lúc không đề phòng, bị thần tử tàn dư của Đại Trần đâm chết, xuống mồ cũng chẳng vẻ vang được như lão gia."

Tin này lần đầu tiên ta nghe thấy, không ngờ cha con họ Yến đầu hàng Đại tề, cuối cùng Yến bá bá lại rơi vào tình cảnh ấy, cuộc đời anh hào giữa loạn thế suy cho cùng vẫn thật bi thương.

Bác Đồng cười khẽ: "Kể ra, vị Duệ Vương kia quả là kẻ nhanh trí, Đại Tề đánh đến nơi, ông ta lập tức đầu hàng, còn dâng con gái mình cho Hoàng đế Đại Tề, lúc đó Hoàng đế liền ban cho Thái tử điện hạ. Ông ta vẫn giữ được vinh hoa phú quý, còn có được tước vị Tiêu Dao Hầu."

Ta tách người khỏi vòng tay bác Đồng, kéo tay ông cười hi hi: "Cháu đã từng gặp Ngọc phi nương nương trong cung..."

Bác Đồng bỗng lo lắng: "Nàng ta có làm khó cháu không? Xưa nay chốn hậu cung tranh sủng ác liệt, đây đâu phải chuyện gì tốt đẹp? Hay là ta xin bệ hạ thả cháu xuất cung?"

Ta an ủi bác: "Cháu toàn ở Trùng Hoa điện với bệ hạ, bình thường nàng ta không thể vào được."

Bác Đồng gật đầu: "Ừ." Rồi đột nhiên hét "Á" một tiếng hãi hùng, cứ như gặp phải chuyện gì đó vô cùng kinh khủng: "Cháu ở Trùng Hoa điện với bệ hạ?"

"Vâng ạ."

"Ở Thiên điện?"

"Chính điện [4] ạ."

[4] Thiên điện là phòng nằm bên cạnh chính điện.

Bác Đồng đúng là kì lạ, ánh mắt nhìn ta vừa vui vẻ vừa lo âu.

"Các nương nương trong cung... có dễ chung sống không?"

Ta nghĩ ngợi, rút ra một kết luận: "Cũng ổn ạ. Mấy nương nương đó ở cung của họ, lần trước Đức phi có xông vào một lần, sau đó bị cấm không cho phép đến gần Trùng Hoa điện rồi."

Bác Đồng nhìn ta chằm chằm, nét mặt càng thêm cổ quái, dáng vể tưởng chừng như rất khó mở miệng: "Vốn dĩ... vốn dĩ câu này không nên để ta hỏi, nhưng lão gia không còn nữa. Có điều kể cả lão gia vẫn còn sống có lẽ cũng không thốt ra miệng nổi... Bên ngoài đồn đại, bệ hạ có bệnh không tiện nói ra... phi tần trong cung... người có... với cháu..."

Mãi sau ta mới hiểu câu hỏi của bác Đồng, trợn mắt nhìn nói không ra lời. Chắc bác cũng rất ngại ngùng, ánh mắt hơi né tránh, rồi cũng nghểnh cổ nói: "Phu nhân và lão gia đều không còn, trong phủ chỉ có mình bác trông nom, chuyện này đương nhiên chỉ có bác lo lắng!"

Mặt ta dần dần trở nên nóng bừng, như thể có đốm lửa nhỏ cháy lan ra cả cánh đồng. Cuối cùng ta đã thất bại trước ánh mắt lonh lanh của bác, cúi đầu nhỏ tiếng lầm bầm: "Hắn... Hắn bảo cháu sinh con cho hắn... muốn lập cháu làm Hậu..." Dứt lời, ta hiên ngang ngẩng đầu lên, oai phong lẫm liệt nói: "Dĩ nhiên cháu không đồng ý! Hành động phản quốc này đương nhiên... đương nhiên không thể chấp nhận được..." Càng nói âm thanh càng nhỏ, lòng càng bất an.

Khóe miệng bác Đồng càng ngày càng cong lên, ánh nhìn mang ý cười rõ rệt. Ta đứng bật dậy, "Cháu đi xem phòng cha và cháu...", bước nhanh hai ba bước, sau lưng đã vang lên tiếng cười lanh lảnh của bác Đồng: "Tiểu lang, thật ra thỉnh thoảng phản quốc một lần cũng không sao hết."

Bước chân ta chợt ngừng lại, rồi chạy vắt chân lên cổ trong tiếng cười của bác.

Bác Đồng... bác ấy... thật chẳng có tinh thần yêu nước mà!

Phượng Triều Văn đi loanh quanh trong sân sau, thấy ta bước chân vội vã, cao giọng nói: "Tiểu Dật, sao mặt nàng đỏ thế?"

Ta nhớ lại những lời kia của bác Đồng, bỗng vừa xấu hổ vừa lúng túng, lườm hắn: "Đều tại bệ hạ đó!" xong quay đầu xông vào phòng mình, đóng cửa "rầm" một tiếng. Giờ mới nhớ, khi ta rời đi, căn phòng này bị Cấm vệ quân cạy hết sàn gạch lên, ta hận không thể ra ngoài ngay lập tức. Nhưng nghĩ đến người đang đứng ngoài cửa kia, ta bất lực đành thôi.

Lúc này nhìn lại căn phòng, ta liền kinh ngạc.

Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, như thể trước kia ta đã về nhà vô số lần vậy, tất cả đồ dùng đều ở nguyên vị trí cũ, sàn gạch cũng được lát ngay ngắn, ngay màn trướng cũng mới toanh, là màu xanh ngọc bích mà ta thích.

Ta ngây người nhìn căn phòng, cảm giác như mình vào nhầm nơi rồi.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ, ta ngẩn ngơ mở cửa, Phượng Triều Văn đứng khuất sáng, ngũ quan sắc nét, anh tuấn vô song, như đang giẫm lên ánh mặt trời từng bước tiến vào trái tim ta.

Trái tim ta, nó bỗng đập thình thịch, cảm giác này thật kỳ lạ.

"Căn... căn phòng này..." Nghĩ lại trong phủ luôn có bác Đồng trông nom, ắt hẳn là do bác khôi phục từng chút một vẻ trước kia của phủ, lòng ta chợt thấy xót xa nhưng sau cùng vẫn vui vẻ.

Nào ngờ, Phượng Triểu Văn gật gật đầu: "Bác Đồng nói cho nàng à? Chẳng qua ta chỉ tìm vài người đến sửa chữa phủ chút xíu, chứ không phải ta đích thân làm, nàng không cần trưng ra bộ dạng nước mắt lưng tròng đâu. Nào, cười một cái cho trẫm xem?"

Ta trừng mắt nhìn hắn, không thể nói thêm lời nào nữa, vượt qua hắn chạy vào phòng cha ta.

Đẩy cửa ra, tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng đối mặt với căn phòng gọn gàng ngăn nắp, khung cảnh trước kia chẳng hề thay đồi, những cơn ác mộng lặng lẽ rời xa, lòng ta khó tránh khỏi cảm thấy chua xót. Quay đầu lại, đối diện với chàng trai tuấn mĩ, dáng người cao lớn vừa đuổi theo mình đang đứng dưới bậc thềm, trong mắt ta bỗng ngấn lệ, mỉm cười trêu đùa: "Bệ hạ, người muốn xem thảo dân cười là phải trả tiền đó, người trả nổi không?"

Hắn lục lọi mấy lượt trên người, vẻ mặt hết sức thất vọng.

Ta lấy từ thắt lưng ra chiếc hầu bao căng phồng, giơ giơ lên: "Thần biết thừa, bệ hạ chỉ có hư danh thôi, thật ra là kẻ bần hàn đúng không?"

Ngẩn đầu nhìn, ánh mặt trời nhân gian rực rỡ đến vậy, mà sợ rằng nụ cười của ta còn chói lòa hơn cả nắng gắt. Ta kệ cho nước mắt tuôn rơi, có người cùng ta trải qua buồn vui hoan lạc, sóng gió nhân gian, chẳng phải là điều may mắn lắm sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)