Vay nóng Tinvay

Truyện:Không Thị Tẩm? Chém! - Chương 28

Không Thị Tẩm? Chém!
Trọn bộ 57 chương
Chương 28
Tình cảm của An tiểu lang với cha
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Shopee


Thiếu niên áo trắng ta trông rất quen mặt kia trên chiến trường bị Phượng Triều Văn hất khỏi yên ngựa chỉ bằng một đòn, tướng sĩ Đại Trần hợp lực cứu hắn về.

Sau khi Thái tử về doanh trại, tâm trạng đã khá hơn.

Ta đứng ngoài trướng soái, chặn Điền Bỉnh Thanh lại, nói bóng nói gió: "Điện hạ có lòng ái mộ nhân tài là tiểu tướng áo trắng ấy à?"

Điền Bỉnh Thanh lườm ta, dáng vẻ cứng rắn khó lay động, lách qua ta bưng thẳng trà nước vào trong.

Ta nghĩ mãi không hiểu nổi, lại tự kiểm điểm gần đây chuyện gì cũng thuận theo Thái tử điện hạ, không hề cố chấp làm theo ý mình hay phản kháng kịch liệt gì cả. Cũng chẳng biết ai trêu chọc cặp chủ tớ tính tình cổ quái này, khiến hai người họ hôm nay cứ lấp lửng với ta.

Vũ Khác dắt chiến mã đi qua trước trướng soái, bị ta nhanh tay nhanh mắt tóm lấy tay áo: "Tướng quân đi đâu đấy?"

Hắn ra sức giằng áo lại từ trong tay ta: "Tắm cho ngựa!" Đầu quay sang một bên, keo kiệt không chịu nhìn ta lấy một cái.

Ta sờ lên mặt mình, thực tình ta quên chưa nhắc, Phượng Triều Văn nói quả không sai, Vũ Khác tướng quân vẻ ngoài rất xinh đẹp, so với tiểu tướng áo trắng của Đại Trần kia còn dịu dàng hơn mấy phần, nhưng bài binh bố trận thì lợi hại vô song, khiến người ta phải cảm thán thốt lên đúng là tạo hóa vô thường.

Năm ngoái ta cậy được Phượng Triều Văn thiên vị, toàn bắt nạt hắn, quan hệ với đồng sự rơi vào bế tắc, quả là không biết nhìn xa trông rộng. Ví dụ khi thượng cấp ghét bạn, bạn rất dễ trở nên cô độc, đến người nghe bạn oán trách thượng cấp tính tình cổ quái khó hầu hạ cũng chẳng có.

Giờ ta ngại ngùng nói với hắn, bởi vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt quái gở của chủ tớ Thái tử điện hạ mà không vào trướng soái, bèn cười nói mặc dù hắn đã quay mặt đi: "Vũ tướng quân, ta cũng muốn đi cùng." Tuy hắn không nhìn thấy, ta vẫn hành xử khá lễ độ.

Vũ Khác lặng thinh dắt chiến mã đi trước, ta theo sát phía sau, thử mở lời mấy lần nhưng vẫn chưa thành công trong việc khơi gợi hứng thú của hắn, bất đắc dĩ phải làm người câm.

Ngoài cung có con sông nhỏ, lúc Vũ Khác tới, ở đó có loạt chiến mã vừa từ chiến trường xuống. Phía xa đôi ba binh sĩ tản mác, dưới sông sáu bảy nam tử cánh tay để trần ra sức làm việc, hạt nước bắn lên chảy dọc xuống từng giọt theo bắp thịt màu bánh mật. Ta đờ đẫn nhìn, Vũ Khác lạnh lùng chế nhạo: "Lau nước miếng đi!"

... Thật ra chẳng qua ta cảm thấy mấy thanh niên để trần cánh tay kia trông hơi quen mà thôi.

Ta vốn rộng lượng không thèm chấp nhặt, khinh thường câu khiêu khích ác ý này của Vũ Khác, cướp lấy dây cương ngựa trong tay hắn, khẽ mỉm cười: "Ta giúp tướng quân đi tắm cho ngựa." Rồi lội nước lướt qua trước mặt đám người kia.

Bọn họ trông thấy ta, bầu không khí như lắng đọng trong giây lát, ai cũng làm bộ ra sức kì cọ ngựa, trong đó một nam tử trẻ tuổi dáng cao gầy cất lời khó hiểu: "Ô! Ta còn tưởng ai chứ, thì ra là Quảng Vũ tướng quân à. Chả mấy khi tướng quân rảnh rỗi tới đây tắm cho ngựa."

Ta nghĩ bụng, hôm nay xuất hành chưa xem Hoàng Lịch, hết chủ tớ Thái tử điện hạ, lại đến đám nô bộc chăm ngựa này đều nói chuyện với ta bằng khẩu khí hết sức kì quái.

Bên cạnh có người nhỏ tiếng khuyên nhủ: "Tô Nhân, đừng nhiều lời! Ngươi tưởng đây là Đại Trần chắc?"

Cái tên này chợt nổ tung trong đầu ta, dường như khung cảnh nào đó đang hiện lên sinh động, ta gượng cười: "Cái đó... Quảng Vũ tướng quân là ai?"

Người tên Tô Nhân kia giọng châm biếm: "Quảng Vũ tướng quân An tiểu lang của Đại Trần, ngươi còn giả ngốc ư?" Ý khinh thường thoáng nghe là biết.

Trong nháy mắt, ta cảm thấy máu trào lên, trăm ngàn con ngựa phi rầm rầm trong đầu, vô số suy nghĩ chồng chất hỗn loạn ập đến, toàn thân cứng đờ như rơi vào hố băng, đã có lời giải thích cho những ánh mắt kì quái mà ta phải chịu đựng suốt thời gian qua khi ở trong doanh trại và đông cung Đại Tề. Ngỡ ngàng nhìn quanh, bốn phía lác đác quân lính mặc quân phục nước Tề đang đứng bên bờ cách đó không xa chăm chú quan sát người này làm việc.

Thấy họ dừng lại, một binh sĩ cầm roi từ xa quát: "Làm mau lên! Dám lười hả?"

Vũ Khác sải bước tới gần, trong mắt đầy vẻ kinh hãi: "Các ngươi đã nói gì vậy?" Hắn lập tức nắm chặt cánh tay ta: "An tiểu lang, ngươi sao rồi? Sao mặt trắng bệch như quỷ thế này?"

Người kia nhìn ta mơ hồ không hiểu, ta cảm thấy mình giải thích rõ một chút thì tốt hơn, khó khăn chỉ vào đầu mình: "Đầu óc ta hơi hồ đồ." Dũng sĩ thật sự là phải dám đối mặt với cuộc đời tăm tối, dám nhìn thẳng vào sự hồ đồ của chính mình.

Tô Nhân không hề lộ vẻ kính phục dũng sĩ, khiến ta rất thất vọng. Trái lại, hắn còn gào lên: "Lẽ nào là tại cú đánh vào đầu trong trận Hoàng Hà cốc?" Lại chỉ sang Vũ Khác: "Đều tại ngươi đánh hắn một gậy... Giờ còn giả làm người tốt hả!"

Ta chưa từng hỏi mình bị ai đánh vào đầu.

Người đánh vào đầu ta, hoặc là quân địch, hoặc là đồng đội.

Bị người khác đánh, nói rõ ta là kẻ vô dụng, tướng bại trận, sao có thể huênh hoang khắp nơi?

Bị người của mình ngấm ngầm hãm hại, chỉ nhấn mạnh thêm rằng ta không được lòng người, ngay cả đồng đội cũng nhân cơ hội bất thình lình đánh ta một gậy.

Chỉ cần không phải Phượng Triều Văn đánh ta làm ta hồ đồ, những người còn lại đều không phải vấn đề to tát.

Hôm nay, thế giới của ta quá hỗn độn.

Buổi tối không thể nào tránh khỏi cơn ác mộng, lúc bừng tỉnh, bên cạnh ta chẳng có ai. Trong trướng rất tối, ánh trăng nhẹ xuyên qua khe hở trên mành trướng, dường như hồi ức xa xăm nào đó đang lặng lẽ thức tỉnh. Ma xui quỷ khiến thế nào ta lại mò thấy một con dao găm dưới gối, như một thói quen, ta đâm nó lên đùi mình, chợt nghe thấy tiếng quát: "Nàng làm gì thế?" Lập tức có người xông tới từ trong bóng tối.

Ta hoảng hốt, dao găm đã đâm xuống rồi, chỉ nghe thấy một tiếng rên nặng trĩu. Ta giật mình sợ hãi, hoàn toàn tỉnh táo, buông dao găm, bật dậy chăm đèn. Đèn sáng, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của Phượng Triều Văn đã bị dao xuyên qua... Ta che mặt, không biết giải thích từ đâu...

Ta đúng là ngủ đến mụ mị đầu óc rồi.

Hắn giận dữ trừng mắt nhìn: "Nàng muốn hành thích bản vương sao? Còn không mau đi lấy thuốc và vải bông đến băng bó!"

Ta cảm thấy từng có một người nổi cáu giống thế, không đánh thì cũng mắng ta, nhưng trong ký ức lại chẳng có chút cảm giác sợ hãi. Ta lặng lẽ cầm bông thuốc, rút dao găm rồi băng bó, ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn kiên nghị của Phượng Triều Văn, buột miệng nói một câu: "Điện hạ, lúc người nổi giận thật giống cha ta."

Thái tử điện hạ trợn trừng mắt, như thể không phải ta đâm dao xuyên tay hắn, mà là xuyên tâm can hắn, máu chảy đầm đìa.

... Quả thực ta không cố ý.

Có điều ta chẳng thể nhớ ra trông cha mình như thế nào.

Mãi sau hắn mới nói: "Nàng nhớ ra tất cả rồi ư?" Giọng điệu không hiểu đang vui hay buồn.

Ta lắc đầu, đứng thẳng dậy định lách qua hắn để đi ngủ, nhưng chợt bị hắn nắm chặt cổ tay: "Đó là cái gì?" Cúi đầu nhìn, trên chiếc quần trong màu trắng thấm nhòe lớp máu. Con dao găm kia thật sắc bén, không những đâm xuyên lòng bàn tay hắn, lại còn đâm rách đùi ta.

Hắn bỗng nổi điên: "Lẽ nào nàng không thấy đau sao?"

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội, không hiểu tại sao hắn đột nhiên giận dữ đến thế.

Hắn càng điên tiết hơn, lập tức kéo quần ta lên, ta vừa la lên một tiếng, đã bị hắn tóm chặt cánh tay, sau đó... Ta ngạc nhiên phát hiện chỗ mình đang bị chảy máu còn có mấy vết sẹo rõ rệt... Nhưng nó xuất hiện từ bao giờ, bị thương ra sao, ta hoàn toàn không nhớ.

Phượng Triều Văn cũng ngẩn người nhìn vết thương trên đùi ta, "Thì ra những vết sẹo trên chân nàng đều do làm vậy mà có?" Hắn ngẩng đầu tha thiết nhìn ta, dường như nỗi băn khoăn suốt bấy lâu đã được giải đáp.

Ta không thể nói rõ thứ ẩn giấu trong ánh mắt ấy, nhưng ta tin chắc từng có người nhìn ta như thế.

Ta chỉ vào mặt hắn, thốt ra một câu: "Điện hạ, người xem người xem, người càng ngày càng giống cha ta..."

Gương mặt anh tuấn của hắn trở nên xám xịt, lấy bông thuốc mạnh tay băng bó cho ta, càng về sau động tác càng nhẹ nhàng hơn nhưng mặt vẫn cứ u ám.

Ta đành an ủi hắn: "Thật ra điện hạ chắc chắn trẻ trung anh tuấn hơn cha ta nhiều..."

Ánh mắt hắn nhìn ta như muốn giết người!

Song, ngày hôm sau ta vẫn bình an vô sự chuồn ra khỏi trướng soái, sống thật không dễ dàng.

Trước kia ta không rõ chân tướng, sau đêm qua đầu óc đã dần sáng tỏ, tuy chưa thể nhớ lại toàn bộ quá khứ, nhưng trơ mắt nhìn nước mất nhà tan cũng chẳng phải việc đáng vui mừng gì. Kỳ thực chuyện giết địch trước trận chiến chẳng liên quan đến tù binh như ta là bao, nhân khi Phượng Triều Văn xuất chinh, ta đã tìm thấy nơi giam nhốt tù nhân.

Lính canh hiển nhiên từng nhìn thấy ta xuất hiện khắp nơi cùng Phượng Triều Văn nên không gây khó dễ cho ta lắm. Lúc vào trong, mười mấy nam tử trẻ tuổi đang cãi nhau ầm ĩ, họ đánh cược xem cuối cùng là Đại Trần hay Đại Tề thắng, sự hào hứng sôi nổi này hoàn toàn không giống với kẻ sắp nước mất nhà tan, ta thấy rất ngạc nhiên.

Sao vẫn có người giống hệt ta, dám trơ mặt vô liêm sỉ sống trên cõi đời này, chỉ quan tâm đến miếng cơm manh áo của mình?

Tô Nhân nhìn thấy ta nhanh nhất, lập tức gào lên: "Triệu Dũng, Triệu Dũng, con khỉ phản quốc của ngươi đến rồi!"

Ta liền bị một nam tử cường tráng kéo qua, rồi bị hắn ấn ngồi xuống bên cạnh.

Hắn quan sát ta một lượt kĩ càng từ trên xuống dưới, cuối cùng thở dài: "Thôi thì vẫn còn sống, khí sắc khá tốt, ngoài việc hơi hồ đồ chẳng biết ai là ai ra thì cũng không có bệnh tật gì."

Ta chợt nghĩ, vốn dĩ kẻ phản quốc phải vô cùng thấp thỏm không yên, nhưng trông thấy họ đối xử với ta như vậy, ta lại cảm thấy việc không có phẩm hạnh, không có tình yêu nước kia cũng chẳng phải khuyết điểm gì mất mặt.

Làm một kẻ bị đồng loại bài xích, không chịu theo số đông cần có dũng khí to lớn lắm, còn ta chẳng phải kẻ dũng cảm kiểu đó, cứ nên cẩn thận sống trong số đông thì an toàn hơn.

Tô Nhân cười nham hiểm với hắn: "Triệu Dũng, ngươi đương nhiên không nhìn ra căn bệnh nghiêm trọng của con khỉ này rồi, bây giờ hắn mắc bệnh... có thể lên xuống giường của Thái tử Đại tề hằng ngày... khà khà..."

Ta đỏ mặt, ra sức đá hắn một cước, hắn kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, người đang ngồi cười phá lên.

Triệu Dũng cũng lườm hắn: "An tiểu lang hồ đồ dưỡng thương trong trướng của Tề Thái tử, đó là cái nhân hậu của Tề Thái tử, ngươi đừng có nghĩ chuyện bất chính nữa." Tô Nhân cười quái dị, lùi hai bước về sau. Triệu Dũng lại nói: "Kể cả An tiểu lang có ý gì đi chăng nữa, những người như Tề Thái tử chắc chắc sẽ không để tiểu lang được như ý muốn... dù tiểu lang có phong lưu anh tuấn gấp mười lần cũng vô dụng."

Ta lườm Triệu Dũng... Triệu huynh là người Đại Tề đấy à?

Người ngồi trong trướng bỗng đập bàn ghế, cười nắc nẻ như được mùa.

Chắc bởi ta ở trong trướng của Phượng Triều Văn quá lâu, chẳng quan tâm thế sự, nên không biết mất nước cũng có thể mất trong vui sướng thế này.

Bản thân ta trơ tráo đến hết nước hết cái, chẳng có lòng trung quân ái quốc thì thôi, sao ở đây còn có một đám khốn nạn không chút phẩm hạnh thế này?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-57)