Truyện:Không Thị Tẩm? Chém! - Chương 16

Không Thị Tẩm? Chém!
Trọn bộ 57 chương
Chương 16
Lời cầu hôn muộn màng
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Điền Bỉnh Thanh nói, ba năm trước, cô nương cùng Hoàng đế Đại Trần đốt Cẩm Tú các. Bệ hạ lòng đau như cắt, mấy ngày mấy đêm không ăn không ngủ, hạ lệnh dọn dẹp đám cháy, cuối cùng tìm ra mật đạo dưới Cẩm Tú các. Lúc này người mới âm thầm tìm kiếm cô nương.

Hắn còn nói, những phi tần trong cung bệ hạ cũng như những đóa hoa trong ngự hoa viên, chỉ là thứ điểm xuyến cho hoàng thất. Tuy ở nơi tráng lệ, nhưng chẳng khác gì lãnh cung.

Câu trước ta không tin, câu sau... Ờm, ta cũng không tin.

Ta chui vào sâu trong long sàng rộng lớn của Phượng Triều Văn, ôm chân giò tẩm mật ong gặm đến khi trời tối.

Cha ta từng nói, hoa ngôn xảo ngữ mà nam nhân trên thế gian này sử dụng với nữ nhân là thứ không đáng tin nhất.

Lúc đó ta chớp mắt, hiếu kì hỏi: "Vậy năm xưa những hoa ngôn xảo ngữ cha từng nói với mẹ đều là có mưu đồ riêng, không đáng tin sao?"

Cha đánh vào sau đầu ta, "Tiên sư nhà ngươi, ta mà giống với mấy tên nam tử bạc tình chỉ biết nói lời đường mật kia hả?"

Ta như chú chó nhỏ, ôm lấy cánh tay ông lắc lắc, vội vàng thể hiện lòng trung thành: "Phải đó, cha của con là thánh tình, sao có thể đánh đồng với nam tử bạc bẽo bình thường được?"

Thế nên, ta chẳng tin lời của Điền Bỉnh Thanh, cũng chẳng tin Phượng Triều Văn so được với thánh tình.

Vì vậy ta phải ăn cho no, ngủ cho kĩ, dù buổi tối Phượng Triều Văn phê tấu chương về, chung giường chung gối, ta cũng bình thản như không. Nếu cha còn sống, nhất định sẽ khen ta khí phách ngút trời, rất có phong thái của cha.

Xưa nay ông thường không tiếc lời khen ngợi bản thân.

Mặc dù trước giờ ta luôn coi lời giáo huấn của ông là chuẩn mực trên đời, nhưng có lúc trong phút sơ hở, đầu óc không tỉnh táo vì quá no, ta không khỏi than thở: Phượng Triều Văn chắc chắn là nam tử bạc tình rồi, nhưng chưa từng nói với ta những lời đường mật.

Nhân một tối hắn đi ngủ sớm, ta đã ăn no căng, tò mò hỏi: "Bệ hạ, hằng ngày người ra vào hậu cung, có bao giờ cảm thấy một luồng oán khí chưa?"

Khi đó, hắn vừa xúc miệng rửa mặt xong, mái tóc dài đen mượt như lụa buông xõa, liền nằm lên long sàng, đầu vừa khéo gối lên bụng ta.

"Nàng muốn dùng mấy chuyện quỷ quái ấy hù dọa trẫm à?"

Ta luôn cảm thấy mái tóc hắn rất đẹp, vừa đen vừa bóng, lúc hắn xõa tóc, thực khó cầm lòng muốn sờ thử. Lại còn tư thế ngày hôm nay của hắn, thực tình rất tiện cho ta. Thế là ta thuận tay túm một lọn tóc đùa nghịch, nửa vờ nửa thật nói: "Từ khi thần vào cung, bệ hạ chưa từng gọi phi tần đến thị tẩm, việc này khiến lòng thần áy náy vô cùng. Các vị nương nương trong hậu cung giường đơn gối chiếc, lẽ nào bệ hạ không cảm nhận được luồng oán khí mạnh mẽ ấy sao?"

Ánh mắt hắn như thanh sát kiếm quét qua quét lại trên mặt ta: "An Dật, trẫm có thể hiểu là nàng đang hy vọng trẫm gọi phi tần tới thị tẩm không?"

... Không biết hôm nay ta bị chập mạch ở đâu nữa... Thật ra ta chỉ muốn nghiệm chứng lời nói của Điền Bỉnh Thanh chút xíu.

Nhưng rõ ràng Hoàng đế bệ hạ không thể lí giải sự hài hước này của ta. Hắn xách ta lên như gà con, tiện tay lấy long bào vừa nãy cởi ra, tùy ý mặc lên người ta, thô bạo nắm vạt áo xách ta đến cửa điện, mắng: "Nha đầu vô lương tâm... Đồ lòng dạ sắt đá... Ta đây sẽ gọi phi tần đến thị tẩm..." Dứt lời hắn mở toang cửa điện, thô lỗ vứt ta ra khỏi Trùng Hoa điện, rồi đóng cửa cái "rầm".

Ta ngơ ngác, đối diện cửa điện đóng kín như bưng, lúc này mới có cơ hội biện bạch: "... Không thể tới cung của phi tần sao? Việc gì cứ phải đuổi thần ra khỏi Trùng Hoa điện?"

Quay đầu đối diện ánh mắt sáng quắc đang dò xét của Điền Bỉnh Thanh, trong mắt hắn, ta nhìn thấy một chữ: "Đáng đời!"

Ta đá hắn một cái, hung dữ mắng: "Ngươi dám cười ta?!"

Tên thái dám chết tiệt nham nhở: "Chắc nô tài đã khiến cô nương hoài nghi bệ hạ, nên bị ném khỏi long sàng, vứt ra ngoài rồi ư?"

Ta không nhịn nổi, lại đá thêm một phát, nhưng hắn tránh kịp.

Lần này hắn không dùng ánh mắt biểu thị sự bất mãn, mà nói thẳng thừng: "Đáng đời! Ai bảo nói mát bệ hạ giữa đêm khuya!" Nói xong hắn trở về điện bên cạnh đi ngủ. Trước khi đi còn đặc biệt quay lại dặn dò: "Nếu đêm nay đã có cô nương canh gác, vậy nô tài xin phép về phòng ngủ một giấc đã đời. Phiền cô nương rồi!"

Sao ta nghe như hắn đang cười trên nỗi đau của người khác thế.

Rạng sáng, ta cuộn chiếc long bào rộng rãi, tựa vào cột trụ bên cửa điện ngủ ngon lành. Hình như có tiếng cửa khẽ kêu, mơ hồ thầm nghĩ, chắc Phượng Triều Văn gọi phi tần thị tẩm đây... thế là lại ngủ tiếp.

Khi ta tỉnh lại, trời đã sáng bảnh mắt, chỉ thấy xương cốt toàn thân cứng đờ, day day chiếc cổ mỏi nhừ, liếc nhìn cửa điện một cách khó khăn. Cánh cửa đêm qua đóng kín giờ mở toang, một bóng người nghiêm nghị ngồi sau thư án, gương mặt của Phượng Triều Văn lạnh lùng đến mức có thể ướp dưa hấu, ánh mắt lướt qua làm ta sợ hãi, vội quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Giờ mới thấy một điều làm ta sững sờ.

Dưới thềm đá, có người đang quỳ ngay ngắn, không biết đã bao lâu rồi.

Ta trộm liếc nhìn trong điện, rồi so sánh với mặt trời ấm áp bên ngoài, vẫn cảm thấy gần gũi với người đang quỳ trên sân này hơn một chút. Ta bèn xốc lại long bào, tiến nhanh hai bước, ngồi lên thềm đá, ngạc nhiên hỏi: "Yến tướng quân, sáng ngày ra quỳ ở đây làm gì?"

Hôm nay là ngày nghỉ, theo lẽ thường sẽ không có người làm phiền Phượng Triều Văn. Yến Bình làm quan bao nhiêu năm rồi, càng ngày càng chẳng có năng lực.

Ánh mắt Yến Bình rất phức tạp, hắn liếc nhìn long bào. Ta thản nhiên mặc hắn, dù sao đây cũng là Hoàng đế bệ hạ khoác cho chứ đâu phải lấy trộm.

Hắn sững lại một chút mới nói: "Ta đến xin ý chỉ của bệ hạ, mong người ban hôn."

Ta sờ sờ cằm, thầm than thở, nếu tên này thật sự không muốn sống, định dùng đao kết liễu cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.

Cho dù Phượng Triều Văn không bao giờ gặp Tần Ngọc Tranh thì nàng ta vẫn mang danh hiệu phi tử, sao có thể tùy tiện ban cho quan thần chứ? Nhưng đến nay ta và Yến Bình chưa từng thân thiết tới mức có thể tận tình khuyên nhủ hắn, chỉ có thể ôm ấp nỗi lòng xem cảnh náo nhiệt. Ta tỏ vẻ thông cảm: "Ta hiểu, ta hiểu. Ngọc phi nương nương nếu không tiến cung, nhất định đã kề vai sát cánh bên ngươi rồi." Câu này đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, thật ra ta vẫn thích Phượng Triều Văn chia cắt đôi uyên ương hơn, kết cục rất hợp ý ta.

Ánh mắt Yến Bình cứ như ta là huynh đệ ly tán nhiều năm của hắn vậy. Đủ loại cảm xúc, đau lòng có, thương xót có, hiện trên gương mặt hắn.

Ta nghe thấy hắn nói: "An Dật, ta đến xin ý chỉ của bệ hạ, mong người ban nàng cho ta, cùng ta trăm năm hạnh phúc."

Ta cảm thấy đầu óc mình rối bời, như thể có cả ngàn con ong đang vo ve bên tai. Ta nhìn khuôn miệng Yến Bình mở ra rồi khép vào, không bỏ sót một chữ, ta nghe trọn tất cả, nhưng gộp chúng lại thì không hiểu lắm. Tim ta như bị chùy nện mạnh xuống, không thấy đau mà chỉ thấy tê, cảm giác cơ thể mình run lên hơi mất kiểm soát.

Hắn nói: "An Dật, ta muốn lấy nàng làm vợ."

Ta ra sức đập vào đầu, chắc chắn chưa tỉnh ngủ rồi, nếu không sao ban ngày ban mặt lại gặp ác mộng thế này.

Giấc mơ quá khủng khiếp, mỗi lần nằm mơ ta đều nhớ đến dáng vẻ cha ta cầm then cửa nghiêm mặt chờ đợi.

Ông gầm lên với ta: "Dám lôi kéo dụ dỗ người của Yến gia, lão đây đánh chết tên nghịch tử nhà ngươi!" Đến nỗi sau này mỗi khi nghe thấy họ Yến ta đã thấy đau thịt rồi.

"Đây là mơ đây mà, phải đi ngủ thôi..." Ta quay người đi, nhưng vạt long bào lại bị Yến Bình tóm chặt không buông.

Hắn tiếp tục nói: "Tiểu Dật, ngày tìm được nàng, ta quả thật rất vui... Ta chẳng quan tâm nàng là nam tử, chỉ muốn được ở bên... Nhưng sau khi biết nàng là nữ nhi... Lòng ta chỉ có một suy nghĩ.. Đó là thỉnh cầu bệ hạ đặc xá cho nàng, ta sẽ lấy nàng... nhất định phải lấy nàng..."

Ta thấy trong lòng một thứ gì đó đã đóng băng dần dần vỡ vụn. Sự chán nản luôn nảy sinh khi phải chờ đợi quá lâu, nhưng ta, ngay đến cảm giác đó cũng chẳng có. Thậm chí ta còn không thể cảm nhận được đau đớn, sống mà như cái xác vô hồn.

Ta không muốn nhớ về quá khứ, nó chỉ là một hình bóng mờ nhạt, thỉnh thoảng mơ thấy đều khiến ta mồ hôi đầm đìa. Vậy nên nếu có thể quên thì ta sẽ đi thẳng về phía trước, không bao giờ quay đầu nhìn lại, sống an bình như kỳ vọng của cha.

Ta mỉm cười quay người, vỗ vai Yến Bình: "Yến tướng quân, đa tạ đã cân nhắc, ngài hãy về đi."

Hắn nói: "Tiểu Dật, chuyện trước kia nàng nhất quyết không chịu tha tứ cho ta sao? Ta biết mình đã khiến nàng tổn thương sâu sắc, chỉ mong nàng có thể chấp nhận hôn sự này, nửa đời còn lại ta nhất định sẽ thương yêu nàng, không làm nàng đau lòng thêm nữa."

Ta day day thái dương, thật không hiểu nổi, Yến Bình của ngày trước đâu phải kẻ dai như đỉa thế này.

"Yến tướng quân, chuyện khi xưa ta đã quên sạch rồi, sau này cũng không muốn nhớ đến, mong tướng quân mau mau quên đi. Còn về chuyện thành thân, ta không nghĩ đó là ý hay."

Giữa ta và con người này không còn gì vương vấn.

Đã chẳng còn oán hận cũng chẳng còn thương yêu.

Cha xem, giờ đây con đã có thể bình thản đứng trước mặt hắn, ngay cả trái tim trong lồng ngực kia cũng không mảy may loạn nhịp. Cha có thể tha thứ cho con gái năm xưa ngỗ nghịch bất hiếu không?

Thậm chí, con còn có thể thân thiện nắm chặt tay hắn, phân trần tỉ mỉ: "Yến tướng quân, ngày trước cả nhà Cận Thượng thư bị xử chém tướng quân cũng nhìn thấy chứ?"

Hắn nắm chặt tay ta, vẻ mặt nửa hoan hỉ nửa hỗn loạn: "Nàng và ta thành thân có liên quan gì đến Cận Thượng thư?"

"Đương nhiên vô cùng có liên quan!" Ta lườm tên đần trước mặt, thầm thở dài: "Cận Thượng thư một mình phạm tội, cả nhà bị tống vào ngục xử chém."

Thấy hắn vẫn chưa hiểu, ta đành nói lại rõ ràng lần nữa: "Hiện nay ta là kẻ chẳng có gì vướng bận, hôm nào đó Hoàng đế Đại Tề lôi xuống chém đầu cũng chỉ xem như bớt đi một mạng. Nếu thành thân rồi, chồng con ta, tương lai còn cả cháu chắt ta đều sẽ liên lụy tới nhau. Như vậy không ổn."

"Ta không sợ!" Trên gương mặt anh tuấn của hắn bỗng lấp lánh ý cười dịu dàng: "Thì ra nàng lo cho ta, ta biết nàng vẫn chưa hoàn toàn quên ta mà!"

Ta ngẩn tò te.

Bạn đọc à, kết luận này hắn rút ra từ đâu vậy?

Ý đồ thực sự của ta thực ra phải biểu đạt là: Ta chỉ muốn làm rùa đen ngàn năm, ba ba vạn năm, sống thật lâu thật lâu. Ngươi là hàng thần nắm binh quyền trong tay, lại có ý với cung phi, lực sát thương còn nguy hiểm gấp vạn lần so với bại tướng bị nhốt trong cung là ta đây. Ta không đồng ý hôn sự này vì sợ nhà ngươi liên lụy đến ta thì có!

Song, bên trên mới chỉ là cách nói khiêm tốn thôi đấy! Tại sao hắn không nghe hiểu những lời "ý tại ngôn ngoại" nhỉ?

Tiểu Điền ho sặc sụa sau lưng ta.

Ta đập "bốp" một cái lên đầu hắn dễ như trở bàn tay, tên thái giám chết tiệt!

Hắn dài giọng, chậm rãi nói: "Hoàng thượng giá đáo..."

Ta sợ hãi quay đầu, Phượng Triều Văn đã tới gần trong vòng năm bước, mắt sắc như dao, nhìn xoáy lên bàn tay ta.

Ta cúi đầu xem thử, thì ra lúc ta nói chuyện với Yến Bình, ta và hắn lại tay trong tay...

Ta vội vàng buông ra, nhưng bị Yến Bình nắm chặt lấy. Lén nhìn gương mặt lạnh lùng đến đóng băng của Phượng Triều Văn, ta chỉ cảm thấy hắn vô cùng căm ghét cảnh tượng thân thiết này.

Nghĩ cũng phải, Yến Bình thân là hàng thần mà chẳng có chút tự giác, trước có tư tình với Ngọc phi nương nương, cắm đôi sừng to bự chảng trên đầu Phượng Triều Văn, sau lại lôi lôi kéo kéo ta trong cung. Rõ ràng hắn chán sống rồi, phải tìm cớ để Phượng Triều Văn chém đầu mình.

Hắn không muốn sống, nhưng ta vẫn chưa có ý định chết.

Ta gắng sức vùng khỏi tay Yến Bình, nịnh bợ tiến lên vấn an: "Bệ hạ, sao người lại ra đây?" Thái độ chẳng thua gì Điền Bỉnh Thanh.

Phượng Triều Văn không nói nửa lời, nắm chặt bàn tay mà ban nãy ta và Yến Bình lôi lôi kéo kéo, sãi bước đi vào trong điện.

Điền Bỉnh Thanh theo sát đằng sau, ném ánh mắt tỏ ý "tự cầu nguyện cho mình đi" về phía ta đang liên tục quay đầu nhìn ngó. Hắn hất áo, dừng bước ở cửa điện, đứng đó giả làm môn thần[1].

[1] Môn thần: Vị thần giữ cửa, bảo vệ gia đình khỏi tai ương theo tín ngưỡng dân gian và Đạo giáo của Trung Quốc.

Tên thái giám chết giẫm!

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)