Hoàng hậu là nghề nghiệp nguy hiểm cao
← Ch.14 | Ch.16 → |
Khi Phượng Triều Văn bãi triều trở về, Đức phi đã đi rồi.
Hắn ngồi bên long sàng, kéo ta đang rúc trong chăn ra, ôm vào lòng như ôm đứa bé rồi cắn lên má một cái, "Đang nghĩ gì thế?"
Ta xoa dấu răng trên mặt, thở dài lo âu: "Bệ hạ, thần cảm thấy mình phát phì rồi."
Hắn cười khẽ, giọng nói dịu dàng dễ nghe: "Ừ, phát phì thì tốt." Tiện tay véo thử sườn ta, "Quả thực có béo lên chút."
Ta gạt tay hắn ra, đã sầu càng sầu thêm: "Bệ hạ, không phải người định vỗ béo thần rồi giết đấy chứ?"
Hắn áp trán vào trán ta, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt ta, cứ như thể muốn nhìn thấu cả nội tâm vậy. Hắn cười, nửa thật nửa vờ: "Cũng có thể."
Ta co rúm trong lòng hắn, cắn răng than thở: "Thần biết ngay người chẳng tốt đến vậy."
Hắn cười vang, "Nàng tưởng ta đang nuôi heo ở Trùng Hoa điện chắc? Nàng từng thấy con heo nào quý báu như thế chưa?"
Ta ra sức lườm hắn, nhưng lại bị hấp dẫn bởi nụ cười không chút che giấu kia, bất giác ngây người nhìn. Xưa có chuyện vì nam sắc hại nước hại dân, xem ra đó chẳng phải lời xằng bậy.
Hắn lại cắn một miếng lên mặt ta: "Sao hôm nay không thấy nàng gặm chân giò tẩm mật ong? Đầu bếp ngự thiện không làm sao?"
Ta cúi thấp đầu, vô cùng hổ thẹn vì bản thân đã bị mê hoặc trước mỹ sắc của hắn... mất mặt quá!
"Thần định chờ người bận chuyện triều chính rồi mới ăn, đỡ bị người nhân cháy nhà đến hôi của."
Hắn kéo lấy tay ta, lần lượt nhấm nháp từng ngón một hệt như gặm chân giò, để lại trên đó vết răng hằn sâu, "Nàng sợ trẫm ăn chân giò của nàng?"
Ta thấy bộ dạng thèm khát này thì chỉ sợ hắn không nhịn nổi, coi ngón tay ta như chân giò mà cắn đứt mất, liền vội vàng trèo xuống, bê một hũ lớn từ sâu trong góc long sàng, nén đau thương dâng lên.
Nét mặt hắn trở nên kỳ lạ: "Đây là cái gì?"
"Chân giò tẩm mật ong." Kỳ thực, ta đáp lại hắn mà lòng vô cùng bất mãn.
Hắn mở nắp hũ, nhìn chân giò giấu tận đáy, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ vào ta: "Nàng tưởng đang có nạn đói chắc? Sao lại giấu thứ này trên long sàng."
Ta bất lực gãi gãi đầu: "Bệ hạ, người hy vọng một người bị nhốt trên long sàng còn có niềm vui nào khác ư? Đây là niềm vui duy nhất mà thần tìm thấy lúc này." Nói rồi ta vén cuối giường ra, một dãy hơn mười hũ xếp chồng lên nhau ngăn nắp gọn gàng. Khóe miệng Phượng Triều Văn lập tức cong lên, nhưng đã kịp kìm nén, trừng mắt nhìn ta: "To gan!"
Ta đoán hắn không thật sự tức giận, cau mày khổ sở nói: "Thần cũng chẳng còn cách nào. Vừa bị cấm túc liền muốn tàng trữ đồ là thói xấu sót lại do khi xưa suốt ngày bị cha phạt. Chỉ cần được giải phóng, ba khắc sau tật này tự nhiên sẽ hết."
... Người tưởng ai cũng thích bày từng đống đồ ăn lên giường à?
Đây đâu phải tiệm bánh ngọt!
Hắn ôm đầu, vẻ mặt hận không thể lột sống ta, nhưng ánh mắt lại rất đỗi dịu dàng, giống hệt cha sau khi đánh ta ngày trước, len lén nhìn, để lộ ánh mắt áy náy mà thương xót. Ta bất giác nảy sinh thêm chút thân thiết, cầm tay hắn lên lắc lắc: "Bệ hạ, chỉ cần người đồng ý không cấm túc nữa, thần sẽ lập tức chuyển hết những thứ này đi... Đồng ý đi mà, đồng ý đi mà, đồng ý đi mà..."
Nói xong, chính ta cũng sững sờ.
Ta quăng tay hắn đi nhanh như chớp, rúc vào tận góc long sàng.
... Sao ta có thể dùng mánh khóe đối phó với cha, nắm tay nắm chân làm nũng Phượng Triều Văn chứ?
Hắn nhanh tay nhanh mắt, thoắt cái đã kéo ta trong góc giường về phía mình, nhìn ta chằm chằm: "Sao rồi? Xấu hổ à? Lần đầu tiên ta thấy An tiểu lang to gan mà biết xấu hổ." Nhưng khẩu khí hắn lại kèm theo thái độ nghiêm khắc như đi bức cung.
Sự dịu dàng trong khoảnh khắc vừa nãy chắc chắn là ảo giác.
Ta chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn, mưu đồ tìm ra manh mối từ trong đó. Nhưng ta đã nhìn rất lâu, ngoài vẻ mặt được khôi phục trở lại trạng thái nghiêm khắc như bình thường ra thì chẳng thấy nổi điều gì khác.
Hắn ôm chặt ta vào lòng, bàn tay lớn xoa đầu nhè nhẹ, như thể ta là một con mèo đang xù lông giận dữ. Được hắn vuốt ve, ta buồn ngủ vô cùng, dần thoát khỏi những suy nghĩ đáng sợ, thả lỏng cơ thể tựa vào lồng ngực kia.
Nam nhân này nếu không cường ngạnh xông vào cuộc sống của ta, can dự đến sinh mạng của ta, kề sát bên ta, có lúc làm ta nảy sinh ảo tưởng, thì có lẽ hắn đang dùng cách thức riêng để giam cầm hay kiểm soát ta trong lòng bàn tay. Ta nghĩ mình sẽ yêu hắn mất, yêu hắn không thua gì năm đó si mê Yến Bình.
Nhưng, đời người kiểu gì sẽ có một số chướng ngại mơ hồ, dù hiểu rõ nó, vượt qua nó thì vẫn không thể quay lại, không thể đối xử với ai kia bằng tình cảm thuở ban đầu. Không thể.
Khi nửa mơ nửa tỉnh, giọng nói nhẹ nhàng của hắn thì thầm bên tai ta: "An Dật, làm Hoàng hậu của trẫm nhé?"
Ta bị dọa tỉnh cả ngủ, ngồi thẳng dậy, lắp bắp nói: "Hoàng... Hoàng hậu của người đâu?"
"Trước giờ trẫm chưa từng lập hậu. Chẳng phải vì chờ nàng sao?"
Ta cười khan hai tiếng ha ha, lời này thật giả dối. Nhưng ta vẫn không quên nịnh bợ: "Bệ hạ có ý tốt, thần xin nhận, nhưng ngôi vị Hoàng hậu cao quý, một phạm thần như thần đâu thể ngồi vào?"
"Trẫm bảo được là đươc!"
Ta phát cáu bởi thái độ thản nhiên của hắn, nổi giận đùng đùng, không cẩn thận hét ra lời tận đáy lòng; "Phượng Triều Văn, thần thừa biết lòng dạ người chẳng tốt đẹp gì!"
Phượng Triều Văn cúi đầu xuống, mắt phượng nham hiểm tiến sát đến, khẽ nói: "Trẫm chẳng tốt đẹp gì?"
... Ta thấy mình buộc phải chống đối một phen rồi!
Kẻ địch dùng cách xâm lược, "được đằng chân lân đằng đầu", định kiểm soát cuộc sống mai sau của ta. Ý đồ đáng sợ này nếu không bóp chết ngay từ trong trứng nước, hậu quả không thể lường được.
Ta nhìn hắn chằm chằm, bất chấp tư thế ngồi mờ ám lúc này giữa hai người, "Bệ hạ, người có thù với thần à?"
Hắn hơi nhếch lông mày, nghi ngờ nhìn ta, rõ ràng không vui.
Ta đau đớn tột cùng, chỉ thiếu nước quỳ trước mặt hắn khóc nức nở: "Bệ hạ định vỗ béo tội thần rồi giết bỏ, tội thần không dám nhắc đến cái sai của bệ hạ. Nhưng bệ hạ lại vứt tội thần vào hang hùm miệng sói cho một đám nữ nhân chia nhau xâu xé, thần thà chịu một đao chết ngay còn hơn để dao cùn cắt thịt, ngày ngày chịu hành hạ."
"An tiểu lang, nàng nói hậu cung của trẫm là hang hùm miệng sói?" Hắn tỏ vẻ không tin nổi.
Lòng ta rất không thoải mái. Có lẽ nam nhân luôn cảm thấy nữ nhân hoàn toàn không có sự quyết đoán tàn nhẫn mà yểu điệu nũng nịu, chỉ cần ăn sung mặc sướng là sẽ sống hòa hợp với nhau.
Ngôi vị hoàng hậu, nghe thì quang vinh, chung quy vẫn đầy nguy hiểm. Mấy ngày qua ta sống an nhàn ở Trùng Hoa điện nhưng thực sự chưa từng nghĩ sẽ cúc cung tận tụy đến hơi thở cuối cùng vì hắn.
Có điều Phượng Triều Văn ngoan cố cỡ nào, ta sớm đã được lĩnh giáo.
Ta kéo áo, chỉ vào vết bầm tím trên cánh tay, định dùng sự thực phủ phàng thuyết phục hắn: "Bệ hạ, tội thần đã chẳng có vốn liếng lại không người trợ giúp, nếu bệ hạ thật sự có chút thương xót, cũng đừng giương mắt nhìn tội thần làm Hoàng hậu, hằng ngày trên cơ thể đầy những vết thương thế này chứ? Thần thấy các nương nương trong hậu cung của người đều không ăn chay."
Tuy ta khỏe mạnh chịu được đòn đau, nhưng cũng không thể liều mạng đâm đầu vào chỗ chết. Làm vậy là trái với sự dạy bảo ân cần của cha dành cho ta.
Nhưng Phượng Triều Văn đâu màng đến những suy nghĩ rối ren này, hắn cười nhe nhởn, còn trêu chọc: "Nàng ngày ngày ôm chân giò gặm, chẳng lẽ ăn chay chắc?"
Ta cắn răng, nhớ lại công lao vĩ đại của Thái hậu triều trước, quyết định thử dọa hắn xem sao.
"Bệ hạ không biết thôi, lòng đố kị của thần rất khủng khiếp, nếu người khăng khăng bắt thần làm Hoàng hậu, e rằng Ngọc phi, Đức phi gì đó trong hậu cung chưa đến một năm đều sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đến lúc đó, mong bệ hạ đừng oán trách thần."
Đôi mắt hắn dường như lóe trong giây lát: "Trẫm khá mong chờ ngày nàng độc chiếm hậu cung đó!"
Ta ngẩn tò te nhìn hắn.
Nam nhân này, tâm địa độc ác đến mức nào mới có thể ở đây bàn bạc với ta kế sách diệt sạch mấy mỹ nhân yểu điệu trong hậu cung của hắn? Phải biết ta hiện nay tuy mệt mỏi, nhưng không có nghĩa là bàn tay chưa nhuốm máu người, kẻ đã từng xông pha trên chiến trường luôn cứng cỏi hơn người thường rất nhiều.
Nghĩ vậy, ta không nhịn nổi, lẩm bẩm: "Bệ hạ thật tàn nhẫn, những mỹ nhân này dù gì cũng có chút tình nghĩa vợ chồng với người, người lại nỡ mượn dao giết họ ư?"
Tia lạnh lùng lướt qua trong mắt hắn. Ta sợ đến nỗi co đầu rụt cổ, dùng chiêu ăn vạ khóc lóc om sòm trước mặt cha ta ngày xưa, cố nặn ra vài giọt nước mắt, ôm tay áo hắn chết không chịu buông: "Bệ hạ ơi, thần xưa nay ruột để ngoài da, kẻ nhẫn tâm là thần, đâu thể là bệ hạ cơ chứ... Nếu người nhẫn tâm thì phải sớm lôi thần đi chém rồi, sao còn giữ lại trong cung cho ăn uống no say..."
Ta hốt hoảng nghe thấy một tiếng cười khẽ, vội ngẩng đầu nhìn. Phượng Triều Văn vẫn nghiêm mặt, ta đành thầm thở dài, nằm bò xuống cam chịu số phận, ôm chặt tay áo hắn, chỉ thiếu mỗi nước ngả vào lòng hắn, gào khóc như mưa...
Giả khóc thật ra không chỉ cần kỹ thuật mà còn cả thể lực.
Phượng Triều Văn "hừ" lạnh một tiếng, gỡ ta đang bám chặt như con bạch tuộc ra, đi mà không thèm quay đầu lại. Ta mở to mắt nhìn vai hắn khẽ run lên, chắc đang tức giận lắm, trong nháy mắt đã rời khỏi Trùng Hoa điện.
Mấy tiếng cười khẽ vọng tới từ cửa, ta làm ra vẻ đau khổ đến cùng cực, nhỏ tiếng rên rỉ, lén nhìn ra ngoài qua khe hở, lại là tên thái giám chết tiệt Điền Bỉnh Thanh đang cười hớn hở: "Cô nương, người đừng giả vờ nữa, bệ hạ đã đi xa lắm rồi."
Ta cầm lấy chiếc cốc trên bàn nhỏ đầu giường, tiện tay ném qua: "Tê thái giám chết giẫm, vừa rồi sao không đến cứu ta? Giờ lại vờ xun xoe bợ đỡ!"
Điền Bỉnh Thanh không tức giận, nhẹ nhàng tiến đến gần từ cửa điện, tự tay dầm chiếc khăn bông vào chậu rửa mặt rồi đưa cho ta: "Cô nương lau sạch mặt đi, thảo nào bệ hạ không nhịn được cười, ban nãy phải trốn đi. Bộ dạng này của cô nương thật là..."
Phượng Triều Văn, hắn... hắn...
Đây không phải hắn đang trêu đùa người khác sao?
Ta ra sức tóm lấy chiếc màn gầm màu vàng trên giường, nghiến răng kén két... Vừa rồi sao ta lại tiếp tục nhẫn nhịn cơ chứ? Sao không đập chết hắn luôn cho xong?
Điền Bỉnh Thanh cười tươi rói: "Cô nương, nô tài thực phải nói rằng, cô nương và bệ hạ đúng là một đôi oan gia. Bệ hạ từ khi kế vị đến nay luôn tâm niệm một ngày nào đó tìm được cô nương rồi lập làm hậu. Cô nương thì hay rồi, im lặng ẩn nấp nơi thôn dã, làm bệ hạ phải chờ những ba năm."
Trước mặt Phượng Triều Văn ta không dám gào to, còn trước mặt Điền Bỉnh Thanh ta chẳng có tính kiên nhẫn đó.
"Tiểu Điền, ngươi gạt ta đấy hả? Phi tần trong cung Phượng Triều Văn đầy rẫy, ai cũng xinh đẹp lộng lẫy. Bây giờ còn chưa lập hậu, xem ra do các thế lực đấu đá nhau, giằng co không nhân nhượng. Đừng tưởng câu "phu thê nghĩa nặng tình sâu" nói ra êm tai, chẳng qua là thủ đoạn lừa gạt Hoàng đế bày ra mà thôi, nữ nhân nào tin thì đúng là kẻ ngốc. Giờ hắn coi ta như con dao, đấy về phía trước sống chết cũng mặc, ta há có thể ưng thuận?"
Điền Bỉnh Thanh giẫm mạnh chân: "Cô nương, người quả thật nghĩ oan cho bệ hạ rồi!"
Ta bất giác cười thành tiếng: "Nghĩ oan? Ta đâu dám nghĩ oan cho hắn? Nói dễ nghe thì ta và Phượng Triều Văn có thể coi như nhân duyên ngắn ngủi. Nó khó nghe một chút, ta còn chẳng bằng nữ tì trong cung. Hôm nào đó hắn không vui, lôi ra chém đầu, ta cũng không lấy làm lạ."
Ánh mắt Điền Bỉnh Thanh nhìn ta như người mắc bệnh nan y hết thuốc chữa: "Cô nương, những phi tần trong cung kia đều do Tiên đế lúc còn tại vị ban hôn, có một số là hàng thần dâng tặng, ví như Ngọc phi. Số khác nữa là nhà ngoại bên Thái hậu tiến cử. Lời cô nương có lẽ đúng, Tiên đế cũng vì cân bằng các thế lực trong cung mới cưỡng ép ban hôn cho bệ hạ. Khi đó bệ hạ còn là Thái tử, không thể trái Hoàng mệnh. Nhưng những phi tần kia từ lúc vào cung tới này đã ba năm, vẫn hoàn bích[5]. Không biết bao nhiêu người trong cung bàn tán sau lưng bệ hạ rằng người có bệnh không tiện nói."
[5] "Hoàn bích" là từ dùng thời cổ đại, ý ám chỉ "trinh nữ".
Ta ngơ ngác tiếp lời Điền Bỉnh Thanh: "Vậy ư, hắn có bệnh không tiện nói tại sao không mời ngự y trong cung đến khám?"
Điền Bỉnh Thanh vừa tức giận vừa buồn cười: "Bệ hạ có bệnh không tiện nói hay không, cô nương không biết à? Chẳng trách bệ hạ bảo cô nương là đầu gỗ tim đá!"
Ta chợt hiểu ra ý tứ trong câu nói của Điền Bỉnh Thanh, ra sức đá tên thái giám chết tiệt này một cái, rồi che gương mặt nóng bừng như thiêu như đốt chui vào tít trong góc long sàng.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |