← Ch.171 | Ch.173 → |
Trần Trác bất lực với Cố Lê, bèn quay sang hỏi Thang Ninh có vẻ dễ nói chuyện hơn: "Vậy còn em Ninh? Em thích kiểu cầu hôn như thế nào?"
Thang Ninh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, một lúc cũng không trả lời được, lúng túng nói: "Em... Chưa nghĩ đến."
"Không phải phụ nữ đều mơ tưởng về đám cưới và cảnh cầu hôn của mình sao?
Em chưa bao giờ à?" Thực ra câu này của Trần Trác là hỏi giúp Cố Ngộ, hỏi xong còn không nhịn được làm vẻ mặt lập công với Cố Ngộ.
Cố Ngộ không đếm xỉa đến Trần Trác, chỉ nghiêm túc lắng nghe câu trả lời của
Thang Ninh.
Thang Ninh lắc đầu: "Không có, chưa từng nghĩ." Nói xong cô cúi đầu xuống.
Có lẽ trong cả nhóm chỉ có Doãn Sam thực sự hiểu được ý của Thang Ninh, anh ấy lập tức chuyển chủ đề: "Này, thôi nào, chúng ta cứ mong chờ màn cầu hôn của Lăng Lệ là được rồi, mấy người này ngay cả nét bút đầu tiên cũng chưa có mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi."
Đúng lúc đó, từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Cậu cũng ở đây à, trùng hợp quá nhỉ."
Nghe thấy giọng nói này, Cố Lê lập tức quay đầu, khi thấy là Trần Thạc thì rất ngạc nhiên: "Sao anh lại đến đây?"
Trần Thạc rất tự nhiên đi đến ngồi cạnh Trần Trác: "Cậu ta gọi anh đến giúp."
Vẻ mặt Trần Trác hơi ngượng một chút: "Ừm... Là lúc nói đến chuyện tôi sẽ đến đây xem mưa sao băng, cậu ta nói cậu ta cũng muốn đến."
Cố Lê nhìn Trần Thạc rồi nhìn Cố Ngộ, cuối cùng dịch lại gần Thang Ninh hơn, muốn tránh xa Cố Ngộ một chút, giải thích: "Chuyện này em hoàn toàn không biết gì đâu."
Trần Thạc liếc nhìn Cố Ngộ đối diện, gật đầu chào hỏi anh.
Cố Ngộ đương nhiên không đáp lại, chỉ muốn liếc xéo anh ta một cái.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Trần Trác cố hết sức kể đùa: "Này, giờ sao tôi thấy bốn người đàn ông chúng ta hơi giống F4 nhỉ? Làm tôi bỗng muốn hát một bài "Đưa em đi xem mưa sao băng rơi trên Trái đất này" rồi."
"Vậy em là Sam Thái*!" Cố Lê rất hứng thú đóng vai.
*Sam Thái và Đạo Minh Tự là nhân vật chính trong phim "Vườn sao băng" bản
Trung.
"Vậy anh là Đạo Minh Tự." Tuy Trần Trác cảm thấy trẻ con, nhưng vẫn miễn cưỡng phối hợp diễn với cô ấy.
"Không phải Đạo Minh Tự hợp với khí chất của anh hơn sao?!" Trần Trác vén tất cả tóc ra sau, làm vẻ mặt "Anh rất đẹp trai, đừng mê anh".
Trần Thạc nhướng một bên mày nhìn anh ta: "Cậu chắc mình phù hợp làm Đạo
Minh Tự chứ?"
Trần Trác liếc mắt nhìn Cố Lê bên cạnh tự xưng là Sam Thái, nhún vai: "Được rồi, quả thật không phù hợp."
Cố Ngộ lập tức phát hiện điều bất thường, nhìn Trần Trác với vẻ mặt chất vấn:
"Chuyện gì vậy?"
Trần Trác lập tức làm động tác đầu hàng: "Không biết, tôi không biết gì hết!"
Cố Ngộ lập tức vạch trần: "Cậu biết em gái tôi và Trần Thạc yêu lén đúng không? Vậy sao cậu không nói với tôi?"
Doãn Sam đang uống nước bên cạnh suýt phun ra: "Gì cơ? Em Lê và Trần Thạc yêu đương á?"
Trần Trác lập tức vội vàng phủi sạch quan hệ: "Tôi là người rất kín miệng, không phải bí mật của cậu tôi cũng giữ kín như bưng sao?"
"Bí mật gì?" Cố Lê vỗ đùi nhìn Trần Trác: "Chẳng lẽ anh đã biết anh trai em và
Thang Ninh ở bên nhau từ lâu rồi?"
Doãn Sam vừa mới bình tĩnh lại định uống nước, lại không nhịn được phun ra:
"Gì cơ? Cố Ngộ và Thang Ninh ở bên nhau rồi sao?"
Bốn người còn lại liền dùng ánh mắt nhìn người cổ đại mà liếc anh ấy.
Doãn Sam vừa phấn khích vừa ngạc nhiên cũng vừa oan ức: "Không phải, vậy ra chỉ có mình tôi bị che mắt không biết gì sao?"
"Không phải đâu người anh em." Trần Trác vỗ vai anh ấy: "Tôi cũng chỉ vô tình phát hiện thôi, cũng không trách tôi được, một người thì viết hai chữ "Đang hồi xuân" to đùng trên mặt, còn người kia thì nhân lúc tôi vào nhà vệ sinh nam ép tôi nghe hai người họ tình tứ, cậu tưởng tôi muốn ăn đồ thừa canh cặn này à?!"
Thông tin quá phức tạp, trong lúc nhất thời Doãn Sam xử lý không kịp.
Nhưng Trần Trác thì thở phào: "Cuối cùng tôi cũng không cần giả vờ ngờ nghệch nữa, có thể nói chuyện đàng hoàng rồi!" Trần Trác thân với Trần Thạc nhất, đương nhiên phải xử lý anh ta trước: "Nhanh nói cho anh em nghe xem, làm sao theo đuổi được vậy?!"
"Này, đừng hiểu lầm!" Cố Lê ngắt lời anh ta: "Em và anh ấy vẫn chưa ở bên nhau đâu, tụi em vẫn chỉ đang trong giai đoạn tìm hiểu thôi."
"Ừ, tôi đang theo đuổi em ấy." Trần Thạc nói rất thành thật.
"Đệt." Trần Trác không nhịn được kêu lên: "Trần Thạc, tôi chưa từng thấy cậu theo đuổi phụ nữ bao giờ, trước đây toàn là phụ nữ theo sau cậu cầu xin yêu đương mà."
Trần Thạc cảm thấy răng hàm sắp bị cắn nát, trừng mắt nhìn Trần Trác nói:
"Biết nói thì nói nhiều vào."
Trần Trác liếc thấy bên cạnh có một người mặt đã đen xì, lúc này mới nhận ra sự tồn tại của Cố Ngộ.
Dù sao anh cũng là anh trai ruột của Cố Lê, lúc này với tư cách "Người lớn", không thể quá thân thiết với họ, mất uy nghiêm.
Trần Trác cảm thấy không khí hơi không ổn, anh ta giả vờ đứng dậy phủi cỏ trên người nói: "Ôi chà, không còn sớm nữa, rửa ráy chuẩn bị nghỉ ngơi thôi."
Anh ta còn kéo theo Doãn Sam chạy mất.
Bốn người còn lại nhìn nhau chằm chằm.
Cố Lê kéo Thang Ninh, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo mặt Cố Ngộ, nói với vẻ lo sợ: "Chúng ta về lều trước đi, tớ vẫn chưa trải giường."
Thang Ninh lập tức gật đầu đi theo: "Được, chúng ta về trước."
Mọi người đều đi hết, chỉ còn lại một đối tượng Cố Ngộ ít muốn nói chuyện nhất.
Chưa kể đến việc anh có một số bộ lọc nhìn anh ta không ưa, thêm vào đó lần gặp trước có một số cuộc đối thoại không mấy vui vẻ.
Hai người đều không nói gì, mỗi người tìm việc làm.
Bên cạnh còn một số đồ ăn thừa, Cố Ngộ đang dọn dẹp, Trần Thạc giúp một tay.
Cố Ngộ vừa dọn dẹp vừa thể hiện kỹ năng nói mỉa mai: "Nghe nói, cậu rất được các cô gái yêu thích?"
"Không có không có." Trần Thạc lắc đầu, vẻ mặt khúm núm: "Đều là tin đồn, so với cậu thì kém xa."
Cố Ngộ bị nghẹn ho ra.
Bây giờ là thời điểm phải thể hiện hình ảnh người đàn ông tốt trước mặt gia đình bạn bè, nên hầu như Cố Ngộ sẽ giải thích rõ những hiểu lầm trước đây với mọi người.
Nhưng Trần Thạc không phải người thân không phải bạn bè, tại sao anh phải thừa nhận quá khứ độc thân 28 năm của mình.
Xấu hổ chết mất.
"Tôi nói cho cậu biết, Cố Lê khác với những người khác, tôi khuyên cậu đừng bắt nạt em ấy, nếu không..." Cố Ngộ định nói "nếu không tôi không khách sáo với cậu đâu", nhưng câu này nghe kiểu gì cũng không có sức đe dọa, nên anh không thèm suy nghĩ nhiều mà buột miệng nói: "Nếu không tôi sẽ bắt nạt lại."
"..."
"..."
Không biết có phải ảo giác không, Cố Ngộ nghe thấy tiếng quạ bay qua trên không trung.
Để che giấu sự ngượng ngùng, anh chỉ sang bên cạnh nói: "Tôi đi xem bên đó có bán gì không."
Bây giờ người cắm trại nhiều, cũng phát triển chuỗi cung ứng.
Sẽ có một số người lái xe van lớn, chở một số đồ tiếp tế lên núi bán.
Đối với họ, thời điểm xem mưa sao băng này là cơ hội kiếm một khoản tiền nhỏ.
Mặc dù đã chuẩn bị rất kỹ, nhưng vẫn lo lắng có thể thiếu một số thứ, Cố Ngộ muốn xem còn thứ gì có thể bổ sung không.
Đi một vòng, những thứ được bán đều là những thứ anh đã chuẩn bị sẵn.
Cố Ngộ đang đắc ý định đi thì đột nhiên thấy Trần Thạc cầm một cái quần lót dùng một lần.
Cố Ngộ nhìn với vẻ mặt chê bai: "Cậu không mang gì lên đây hả?"
Trần Thạc rất thẳng thắn thừa nhận: "Phải, hôm nay tôi mới biết em ấy tới đây, không kịp chuẩn bị gì đã đến rồi."
Cố Ngộ không nhịn được nheo mắt.
Trần Thạc lấy điện thoại ra định thanh toán, nhưng thử vài lần đều không thành công.
Đối phương nói vì tín hiệu trên núi không tốt, nên thường quét không ra, tốt nhất là trả tiền mặt.
"Tôi không mang tiền." Trần Thạc nói xong liền kéo vạt áo của Cố Ngộ đang định đi: "Người anh em, cứu nguy một chút?"
Cố Ngộ thực sự không muốn đếm xỉa đến anh ta, nhưng lại quá muốn thể hiện khả năng "Biết trước" và "Mưu trí" như Gia Cát Lượng của mình.
Anh vẫn miễn cưỡng lấy ví ra, coi như giúp người làm việc thiện, tiện thể khoe một chút trí thông minh của mình.
Trời hơi tối, khi Cố Ngộ mở ví không phát hiện ra mình cầm ngược ví.
Có thứ gì đó rơi ra từ ví.
Bị Trần Thạc với khả năng nhìn đêm và nắm bắt chuyển động cực mạnh thấy được.
"Này, anh làm rơi đồ, đây là..." Trần Thạc nhặt vật đó từ dưới đất lên, một gói nhựa vuông vức, anh ta dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp đưa đến trước mặt Cố
Ngộ: "Bao... Cao..."
Vì lúc phát hiện quá giật mình, dẫn đến miệng nhanh hơn não.
Ba chữ "Bao cao su" định nói bị nuốt mất một nửa.
Cuối cùng nói ra hai chữ.
Nghe có vẻ hơi giống... Biến thái.
← Ch. 171 | Ch. 173 → |