Vay nóng Tinvay

Truyện:Không Thể Ngừng Yêu (Lục Xu) - Chương 23

Không Thể Ngừng Yêu (Lục Xu)
Trọn bộ 43 chương
Chương 23
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)

Siêu sale Shopee


Nhâm Niệm không biết những đôi tình nhân khác chung sống với nhau như thế nào, ngược lại cô và Chu Gia Trạch rất quen thuộc, trước đây có lẽ vẫn còn che giấu một ít khuyết điểm của bản thân, hiện tại không che giấu nữa, nên thế nào thì thế ấy, hoàn toàn không ngại đối phương nhìn mình như trò cười. Sau khi chấm dứt một vòng "vận động" mới, Nhâm Niệm nằm ở trong ngực Chu Gia Trạch

Trong khoảng thời gian này, phần lớn thời gian anh đều ở chỗ này, những chuyện nên làm hay không nên làm, nước chảy đương nhiên không thể tránh

Cô trợn to 2 mắt của mình, quan sát đường nét rõ ràng trên khuôn mặt anh, lông mi dài dài, ánh mắt mị hoặc, cái mũi thẳng tắp, môi hơi lộ ra vẻ lạnh bạc. Cô cảm thấy chỉ nhìn không thể thỏa mãn mình, cô vươn tay ra sờ mó, từ trán của anh đến cằm, trong bụng đã rót đầy cái gì đó, cảm thấy nơi đó rất ấm áp. Cô sờ sờ, hiện tại người đàn ông để cô dựa vào lại có cảm giác chân thật mãnh liệt như vậy

Tay cô sờ tới sờ lui lặp lại nhiều lần làm anh hơi ngứa, anh nắm lấy tay cô nói: "Đừng sờ loạn"

Giọng điệu rất nhẹ, hơi khàn khàn, đôi mắt khép hờ, đôi mắt so với bình thường nhỏ hơn rất nhiều

Cô nằm lên trên người anh, có lẽ đại não đình trệ trong chốc lát, bởi cô thốt ra một câu nói như thế này: "Có rất nhiều người nói, đàn ông vì yêu nên mới làm tình, anh cũng vậy chứ?"

Cô hoàn toàn không có ý gì khác, cũng không có đánh giá gì cho nhận xét thị phi này, nhưng Chu Gia Trạch trả lời cô bằng cách đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó chỉ cười nhưng không nói gì

Nhâm Niệm bị nụ cười thật sâu của anh đả kích, biểu cảm này của anh nói cho cô biết, cô quá tự tin với thân thể của mình rồi

Cô bĩu môi không nhìn anh nữa, Chu Gia Trạch lại cảm thấy biểu cảm của cô bây giờ rất đáng yêu. Mang theo sự hồn nhiên và chán nản của một bé gái, lại tinh khôi, sạch sẽ, ngay cả ánh mắt cũng đen tuyền. Anh nhịn không được dùng tay nâng khuôn mặt của cô lên. Bức cô nhìn thẳng vào anh, nói:

"Em nghe ai nói?"

Cô nghiêng đầu nhưng không được như ý đành phải mở miệng như anh mong muốn nói: "Trên mạng"

Chu Gia Trạch nhìn cô 2 giây, nở nụ cười nói: "Đến đây chúng ta cùng nhau làm đề thi hàng tháng"

Nhâm Niệm cảm thấy mình thật thần kinh, nhưng cô càng nhàm chán hơn, thế nhưng lại giải đề thi nổi tiếng với anh. Cô làm đề, anh sửa bài kiểm tra, anh làm đề, cô sửa bài, đối với những câu hỏi này, anh cũng không thành thạo lắm, trong lòng cô vô cùng vui vẻ không ngừng đánh dấu đỏ cho anh, hết sức thỏa mãn cảm giác được làm cô giáo

Chu Gia Trạch cũng sửa cực kì thích thú, sau đó nhìn đáp án trên bài thi, cười đến mức thâm ý: "Anh nói em suốt ngày cứ suy nghĩ lung tung, không có việc gì lại gây chuyện, thì ra em thuộc loại tam quan bất chính"

Nhâm Niệm buồn bực, thì ra anh gài bẫy cô, cô ném đáp án qua cho anh: "Anh nên tiếp tục học tập"

"Học tập cái gì?" Chu Gia Trạch tiếp nhận tờ giấy: "Đề thi trên trang Sina quá khó với chỉ số IQ của anh vĩnh viễn cũng không học được, đành phải dựa vào người tài giỏi như em rồi"

Nhâm Niệm hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy nụ cười của anh hết sức, hết sức chướng mắt

Chu Gia Trạch lại làm như không nhìn thấy biểu cảm của cô, chậc chậc hai tiếng:

"Em bảo anh học, cũng tam quan bất chính giống như em thôi"

Nhâm Niệm bổ nhào qua, cắn xé anh một hồi, đương nhiên không có dùng sức bao nhiêu, nhưng Chu Gia Trạch vẫn kiên trì cho rằng hành động của cô là rắp tâm nổi loạn, anh phải mượn cơ hội báo thù lại, vì thế hai người giống như hai đứa nhỏ ở trên giường lăn qua lộn lại, ừm, là lặp đi lặp lại

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Nhâm Niệm dùng khăn lau khô tóc, nghĩ đến vừa rồi Chu Gia Trạch hết sức ái muội, kề sát tai cô mời mọc nói:

"Tắm với anh không?"

Sắc mặt cô không khỏi phiếm hồng, sau khi cô đóng cửa phòng tắm lại mới phát hiện anh chỉ đùa mình mà thôi

Nhâm Niệm cảm thấy, hành động bây giờ của anh giống như những đám nam sinh đáng ghét thời trung học, dùng đủ mọi cách để trêu đùa các bạn nữ làm các bạn ấy không thoải mái

Cô suy nghĩ như vậy, lại xấu hổ vì mình quá tự kỉ rồi, sở dĩ những bạn nam trêu ghẹo những bạn nữ bởi vì họ thích đối phương mà thôi

Đem khăn lông choàng ở trên vai, cô lấy máy sấy tóc, tiếng máy ong ong không làm cô cảm thấy khó chịu, ngược lại tỉnh táo hơn một chút. Cô không thể không thừa nhận anh là một người đàn ông đáng để yêu, nếu như người đàn ông này không thuộc về mình, có lẽ nên hâm mộ, ghen ghét, nhưng thuộc về mình thì đó là một chuyện rất hạnh phúc

Anh không cố gắng biểu lộ cái gì nhưng luôn cố làm cô không bị khó xử, lúc ăn cơm, nếu như ăn ở ven đường anh cũng không tranh chấp với cô ai sẽ là người trả tiền, nếu bữa ăn đó tương đối đắt, anh sẽ nói với cô chừa cho anh chút mặt mũi đừng làm cho người ta coi thường anh xài tiền của phụ nữ, vì thế cô đành phải thỏa hiệp. Ngay cả đến tiền thuê nhà, anh cũng muốn tự mình trả, nhưng sau khi thấy cô không đồng ý thì đổi thành mỗi người một nửa

Anh ngây thơ đến nỗi cực kì buồn cười, nắm tay cô nói:

"Nhâm Niệm, em ghét anh sao? Muốn đuổi anh đi sao? Không ngờ anh ở đây m em dám biểu hiện rõ ràng như vậy, anh tức giận, anh rất tức giận"

Cô không khỏi cảm thấy ấm áp

Trong tóc có hơi nóng, nước vẫn chưa khô hết mà cô cũng không hy vọng tóc sẽ được sấy quá khô, sau khi thu dọn xong, cô nằm ở trên giường, đánh tiếp trò chơi ngây thơ và nhàm chán của Chu Gia Trạch

Cô đang đánh thắng, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô dừng lại vài giây, mới thấy mình thật ngốc, điện thoại còn đang cầm ở trên tay đương nhiên không phải di động của cô rồi

Cô đi qua, cầm lấy điện thoại của Chu Gia Trạch, đi về phía phòng tắm gọi một tiếng:

"Gia Trạch, anh có điện thoại"

Được rồi, không có người trả lời

Trên màn hình di động, cái tên Gia Dao đang nhấp nháy, cô ngừng lại một chút rồi nhấn phím nghe

"Anh ba, em đã suy nghĩ thật lâu, nếu như không nói chuyện này cho anh biết, em nhất định sẽ cảm thấy bất an, em..."

Nhâm Niệm cau mày nói: "Anh ba của cậu đang ở trong phòng tắm"

Nhâm Niệm vừa nói xong, đối phương lập tức dừng lại, giọng nói gián đoạn, giống như nhân vật chính trong phim truyền hình không ngừng nói chuyện nhưng bỗng nhiên tín hiệu bị gián đoạn, nếu không phải thời gian trên di động vẫn tiếp tục nhảy, Nhâm Niệm cơ hồ cho rằng đối phương đã cúp điện thoại

Chu Gia Dao dường như rất cố gắng mới mở miệng lần nữa:

"Chị là..." Vào lúc này lại có phụ nữ tiếp điện thoại, loại quan hệ bí mật này tựa hồ không cần nói gì thêm nữa

"Nhâm Niệm"

Chu Gia Dao dừng lại vài giây, dường như rất gắng sức làm dịu giọng nói: "Rất nhiều năm không gặp, tôi không nhận ra giọng nói của cậu"

"Đúng vậy, rất nhiều năm rồi"

Nhâm Niệm có thể cảm giác được bầu không khí lạnh lùng đến quái dị

"Nhiều năm như vậy, không biết cậu có thay đổi gì không, không nhận ra được giọng nói, nếu như lúc tôi về, cậu đứng trước mặt tôi mà tôi lại không nhận ra, vậy thì gay go rồi"

Chu Gia Dao tiếp tục nói, thậm chí còn cười cười

"Cậu sắp về sao?" Nhâm Niệm hơi kinh hỉ hỏi:

"Khi nào?"

"Nhanh thôi, lúc nãy cũng muốn nói chuyện này với anh ba..."

Nhâm Niệm nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, nhìn thoáng qua Chu Gia Trạch chỉ trùm khăn tắm nói:

"Anh của cậu ra rồi, cậu có muốn nói chuyện với anh ấy không?"

"Không, thật ra cũng không có chuyện gì"

Tiếng nói của Chu Gia Dao rất thấp: "Đã trễ thế này, cậu... hai người ngủ sớm một chút"

Chu Gia Dao nói xong thì cúp điện thoại, cô nhìn thời gian trên điện thoại di động của mình, mỗi lần cô gọi về nhà đều nhìn thời gian, bây giờ là 1 giờ rưỡi sáng, lúc cô gọi điện đã thử đánh cuộc, nếu như điện thoại reo không có người bắt máy thì cô sẽ không nói, nhưng nếu như có người nhận thì ông trời đã an bày cho cô phải nói ra sự thật

Sự thật lại là, cho dù cô có gọi được nhưng Chu Gia Dao không có cách nào nói hết lời mình muốn nói

"Em nói chuyện với ai vậy?" Chu Gia Trạch đi tới, cầm khăn lau tóc

"Em gái anh, dường như có chuyện muốn nói với anh..." Nhâm Niệm cau mày, cô có thể cảm giác được chuyện cô ấy muốn nói không phải là cô ấy sắp trở về

"Nói chuyện gì?"

"Cô ấy nói cô ấy sắp về, cô ấy nói vậy, nhưng em nghĩ chuyện cô ấy muốn nói với anh không phải chuyện này, hình như do em bắt máy nên cô ấy không tiện mở lời hay là anh gọi lại thử xem"

Nhâm Niệm đưa điện thoại di động cho anh

Chu Gia Trạch dùng tay xoa mặt cô, lại dùng tay xoa mi tâm đang nhíu lại của cô: "Nó nói vậy thì là như vậy, em suy nghĩ phức tạp quá làm gì?"

Chu Gia Trạch ném điện thoại di động qua một bên, dùng ánh mắt ý bảo cô phục vụ cho anh, cô làm mặt quỷ với anh, sau đó mới cầm máy sấy tóc cho anh

Trước ngực của cô dán lên lưng của anh, không hiểu sao anh lại cười cười, sau đó nhịn không được lấy tay xoa xoa ngực cô, đổi thành tư thế, anh ngồi còn cô quỳ gối ở trên giường

Sau khi cất máy sấy tóc, Nhâm Niệm hơi buồn bực nói: "Trước đây quan hệ của em với em gái anh rất tốt, cùng nhau đánh tennis, khi đó hận không thể ở bên nhau nhiều hơn, lúc cô ấy ra nước ngoài em còn vụng trộm trốn ở một góc khóc"

Nhâm Niệm nghĩ đến chuyện cũ, hơi ngượng ngùng: "Lúc cô ấy đi rất đột ngột, em hy vọng dùng thứ gì đó để làm kỉ niệm để chúng em không quên nhau. Thật buồn cười, bọn em dùng vòng keo dán đôi, mỗi người một cái, đeo ở trên tay mình, hơn nữa mãi mãi cũng không tháo xuống"

Nhâm Niệm nhìn cổ tay mình trống trơn, hứa hẹn lúc còn trẻ đã hóa thành mây khói, còn nhớ tâm trạng lúc đó, cũng không giữ gìn vật kỉ niệm đúng chỗ

Chu Gia Trạch nhìn cổ tay cô một chút: "Lúc Gia Dao về, trên tay đeo phật châu mẹ tặng cho nó"

Kỳ thật, cũng không có làm được, tình bạn lúc còn trẻ hoặc sẽ phai mờ theo thời gian, có người căn bản đã quên nhưng có người lại cảm thấy khó chịu vì trí nhớ của mình quá tốt

Nhâm Niệm cười cười, không nói gì

Nét mặt của Chu Gia Trạch tràn ngập ưu thương nói: "Thật ra có nhiều người từng thề thốt với nhau rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn không làm được, ở trong mắt người khác, họ cho rằng đối phương không giữ lời hoặc phản bội. Thậm chí phủ định tình cảm đương thời, nhưng rất nhiều khi, chúng ta không theo kịp bước đi của thời gian, cảnh vật đã thay đổi, tâm tình đã thay đổi. Hứa hẹn và lời thề ngày đó đã không còn phù hợp, chỉ đơn giản như vậy mà thôi"

"Anh đang an ủi em sao?"

Chu Gia Trạch lắc đầu, ôm cô vào lòng mình, nhìn chằm chằm mặt cô nói:

"Em không phát hiện, anh đang tìm lý do cho mình sao?"

Cô nhìn vào mắt anh, dường như có thể bước vào linh hồn anh, khi nhìn thấy kết quả, đúng vậy, cô biết ý của anh, không cần phủ nhận những gì đã qua, cũng không cần nghi ngờ hiện tại, thời gian khác nhau sẽ có những lựa chọn khác nhau

Hai tay của cô đặt ở trên cổ anh nói: "Lý do không tệ"

Chu Gia Trạch dùng ngón tay chỉ chỉ mặt cô nói: "Vì sao em lại thích anh, anh không phải là người tốt"

"Có lẽ vì thị lực em không tốt"

"Không phải em vẫn luôn tự hào vì thị lực của em chỉ có cận 0, 5 độ sao?"

"Ai, có lẽ vì em hoa mắt" cô cười khanh khách, đổi lại Chu Gia Trạch lại giở thủ đoạn với cô.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-43)