← Ch.06 | Ch.08 → |
Thân hình màu đen nhẹ đáp xuống bên trong Tử tiêu viện, đi ngang qua cửa phòng Đông Phương Lăng, cước bộ gần như không tiếng động, còn chưa đi tới sương phòng nàng ở, đã nghe đến một đạo thanh âm hùng hậu vang lên, tiếp theo bên trong phòng đen nhánh, sau một khắc, nháy mắt có tia phát sáng.
"Mèo con đi chơi đêm rốt cục trở lại. Lại còn không vào".
Băng Nhi thầm nhăn mặt cười nhẹ, tai lực người này tại sao lại tốt như vậy? Nàng có thể làm bộ không nghe thấy, hắn là đối với không khí nói chuyện được chứ?
"Băng Nhi", giống như là nhìn ra nàng do dự, thanh âm hùng hậu lần nữa vang lên, lúc này bí mật mang theo cảnh cáo. Đôi mắt đẹp ngửa mặt lên trời, xụ mặt nhận mệnh, đẩy cửa phòng đi vào.
Vừa vào phòng bên trong, liền thấy Đông Phương Lăng ngồi ở sảnh trên ghế bạch đàn, đen đồng sắc nhọn khóa lại nàng – một thân y phục đi đêm, tầm mắt chạm đến tay trái nàng vỗ về cánh tay phải bị thương, đen đồng lo lắng nheo lại.
"Tới đây".
Băng Nhi sợ hãi liếc gương mặt tuấn tú nghiêm nghị hiếm thấy, không ngừng ba bước đi làm hai bước, tới trước mặt hắn.
Đông Phương Lăng bàn tay duỗi ra, dễ dàng đem nàng ôm vào trong ngực, một tay khác nắm giữ ở cánh tay phải bị thương của nàng, mày rậm nhíu chặt, rống giận: "Đây là chuyện gì xảy ra?".
Băng Nhi tùy ý để chính mình bị hắn ôm ấp, không dám phản kháng, bị hắn nghiêm nghị trừng mắt, sợ đến nỗi nói cái gì đều không nói ra được.
Bàn tay to hắn xé, theo tiếng kinh hô của nàng, toàn bộ ống tay áo phải bị hắn dễ dàng xé đi, lộ ra cánh tay hoàn mỹ tuyết trắng của nàng, đem vết thương ở cánh tay nàng phơi bày rõ ràng ở trước mắt hắn. Đen đồng nhìn thấy vết thương kia không phải mỏng, vẻ kinh động xẹt qua đáy mắt hắn, phát giác trong ngực thân thể mềm mại đang run rẩy, gương mặt tuấn tú tàn khốc trong nháy mắt biến mất, hắn làm nàng sợ.
"Băng Nhi, nói cho ta biết là ai đả thương nàng? Đã trễ thế này nàng chạy đi đâu?"
Đem cả thân thể mềm mại của nàng đỡ ngồi trên đùi của hắn, gương mặt tuấn tú khôi phục chút tỉnh táo, ôn nhu lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng bị hù dọa mà ra.
Đôi mắt đẹp trong suốt trộm dò xét hắn một cái, thấy sắc mặt nghiêm trọng mới vừa rồi đã mất, lúc này môi phấn mới ủy khuất nhếch lên, vẻ mặt đáng thương, thấp giọng nói: "Ta có thể bôi thuốc trước hay không, vết thương đau quá".
Nàng luôn sợ đau, mà vết thương này vừa đau không phải một thời gian ngắn, nàng hiện tại chỉ cảm thấy đau đến hai mắt ngất đi. Gương mặt tuấn mỹ trầm xuống, đang muốn ôm lấy nàng đi lấy thuốc, Băng Nhi tự động từ trong lòng ngực lấy ra một lọ thuốc trị thương, đen đồng nhìn thấy cái lọ sứ màu đen kia nhìn quen mắt, xẹt qua vẻ toan tính tàn nhẫn.
Nhận lấy thuốc trên tay nàng, đồng thời ôm nàng đi vào nội thất, thuận tay lấy trong ngăn kéo ra khăn vải sạch sẽ, một đoạn đường ngắn ngủn, gương mặt tuấn tú thủy chung trầm ngâm không nói. Đem nàng cẩn thận đặt nằm ở trên giường của hắn, không thôi nhìn chăm chú vào đôi mi thanh tú khẽ vặn chặt của nàng, động tác cẩn thận nhanh chóng đem thuốc vẩy lên vết thương, lại đem khăn vải cẩn thận băng bó kỹ.
Đen đồng vừa nhấc, đang muốn mở miệng thẩm vấn mới phát giác nàng mệt mỏi vừa ngủ thiếp đi. Tròng mắt chạm đến đôi mắt đẹp đóng chặt của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tuyệt mỹ không chút phòng bị ngủ say ở trước mặt hắn, trong bụng vừa động, chỉ cảm thấy bộ ngực bị một cỗ ôn nhu lấp đầy. Đen đồng tràn đầy thương tiếc, gương mặt tuấn tú mỉm cười có chút cưng chìu. Thân thể cao lớn cúi thấp, môi lửa nóng đặt lên cánh môi mềm mại của nàng, hồi lâu mới không thôi rời đi. Một đêm này, hắn an vị ở cạnh giường, tham lam nhìn dung nhan ngây thơ tinh tế của nàng, không đành lòng rời đi, cho đến khi ánh rạng đông hiện ra.
Gió lạnh nhẹ thổi, chạm đến cánh hoa rơi xoay tròn trên không trung, bay xuống làn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Thân ảnh thướt tha, nhẹ dựa trụ đình, nửa ngồi ở trên lan can, đôi mắt đẹp tuy là nhìn mặt hồ nhưng suy nghĩ lại sớm vang dội. Sáng sớm ngày hôm nay, khi đôi mắt đẹp của nàng tỉnh táo mở ra, đột nhiên đón nhận một đôi đen đồng như đuốc, tại chỗ bị sợ làm cho tỉnh, lại mới phát giác nàng nằm ở trên giường Đông Phương Lăng ngủ suốt cả đêm, mà hắn lại an vị ở cạnh giường ngắm nhìn nàng ngủ một đêm. Nghĩ đến đây, má phấn không cách nào ức chế vẻ đỏ bừng xông lên.
Điều duy nhất làm đáy lòng nàng lo sợ bất an chính là ánh mắt hắn nhìn nàng tràn đầy ôn nhu thâm tình. Nàng mặc dù có lúc mơ hồ, nhưng lúc này nàng thấy được rất rõ ràng, hơn nữa lại rõ ràng cảm nhận được —— Đông Phương Lăng thích nàng.
Sự thật này làm nàng đáy lòng lướt qua vẻ xôn xao, cùng... sung sướng! Lúc này mới phát hiện mình vô tình cũng thích hắn, gần như là lệ thuộc vào hắn. Thảm nhất chính là nàng lại bị Tiểu Thanh sáng sớm đến đưa đồ ăn sáng phát giác nàng ở trên giường Đông Phương Lăng, mà Đông Phương Lăng lúc ấy lại không chút e dè, làm trò trước mặt Tiểu Thanh, hết sức hảo tâm thay nàng vuốt mái tóc dài bị rối, lại đến bên cạnh đỡ nàng xuống giường, không nhìn nàng từ đầu tới đuôi sắc mặt lúng túng, còn với ánh mắt thâm ý làm cho Tiểu Thanh không khỏi nghi ngờ.
Đông Phương Lăng đích xác là một cao thủ thâm tàng bất lộ, hơn nữa cũng là thợ săn có kiên nhẫn cao nhất, trải qua rồi nàng mới tự mình rút ra kinh nghiệm, nàng thật sâu cảm nhận được mình thích tuýp đàn ông như thế nào.
Đầu tiên là hết sức có kiên nhẫn đợi nàng dùng xong đồ ăn sáng, lại đến là tiếp tục tra hỏi chuyện đêm qua, gương mặt tuấn lãng hết sức bình tĩnh, nhưng đôi đen đồng có tâm tư lại tiết lộ ra cảm xúc chân thật của hắn. Bởi vì, đêm qua thấy được lúc hắn tức giận hết sức kinh khủng nên nàng hết sức hợp tác đem mọi chuyện kể từ đầu tới đuôi, cẩn thận nói một lần, sớm đã quên lời nhắn nhủ của Ngọc Diện Thần Bộ.
Sau khi nghe xong lời của nàng, sắc mặt Đông Phương Lăng âm trầm khó dò, đối với nàng không có một câu trách mắng, vẻn vẹn là lãnh đạm liếc nàng một cái, nhưng cái nhìn kia cũng đủ làm cho nàng thấy rõ đáy mắt hắn đang tức giận. Hắn đối với nàng sinh khí nhưng lại chưa nói một câu giận, nàng thà rằng hắn mắng mỏ nàng một bữa cũng không cần hắn lãnh đạm như vậy đối với nàng.
61d0b70aa861cd7594ca6b1a
Một tiếng phiền não than thở, từ nàng phấn môi bật ra, rốt cuộc muốn nàng làm như thế nào hắn mới có thể không tức giận nữa? Nàng đang phiền não, bóng dáng màu xanh lá bước lên Cổ Nguyệt đình.
"Băng Nhi, ngươi đang suy nghĩ gì?"
Tiểu Thanh đem mâm gỗ bên trên có một đĩa bánh hoa quế và một bình trà mang sang đặt ở trên bàn đá, tay bận rộn đồng thời mở miệng hỏi thăm.
Tiếng hỏi của nàng đem Băng Nhi đang lâm vào suy nghĩ đột nhiên kéo về, lúc này mới chú ý không biết Tiểu Thanh tới lúc nào, lại mang một chút điểm tâm.
"Không có gì".
Băng Nhi giả bộ không có chuyện gì, hướng nàng lộ ra một nụ cười chói lọi, làm một bộ dáng thèm ăn, khẩn cấp lao về phía bàn đá, cầm lấy một miếng bánh hoa quế nhét vào trong miệng, cố ý ăn bộ dạng được đồ ngon.
"Chớ giả bộ, trên mặt của ngươi không giấu được tâm sự, ta là bằng hữu, ngươi cũng đừng coi ta là người ngoài", Tiểu Thanh liếc vẻ mặt miễn cưỡng cười của nàng, tức giận nói.
Haiz! Đã bị đoán được, Băng Nhi mang cả người gục ở trên bàn đá, vẻ mặt buồn bực, cắn một miếng bánh hoa quế, cũng không đủ sức lực ăn nữa.
"Băng Nhi, cám ơn ngươi giúp ta lấy lại văn tự bán mình của Tiểu Hồng, trải qua bài học lần này, cha ta đã hết sức hối cải, cũng không dám đánh bạc nữa, ngươi là ân nhân cả nhà chúng ta".
Băng Nhi sau khi giúp bọn hắn lấy lại văn tự bán mình của Tiểu Hồng, lại sợ người của Di hồng viện sẽ đến dẫn người đi như cũ nên đã nhờ cậy Đại thiếu gia phái Khương tổng quản đi đến nhà nàng một chuyến. Mấy tên Di hồng viện vừa không có văn tự bán mình, vừa không dám đắc tội Đông Phương phủ, chỉ có thể căm giận bất lực rời đi, mà toàn bộ đều dựa vào Băng Nhi hỗ trợ, nếu không cả nhà bọn họ cũng không qua khỏi cửa ải khó khăn này.
"Đừng nói như vậy", Băng Nhi gắng gượng chút sức lực, hai khuỷu tay chống cằm, nhìn lên vẻ mặt cảm kích của Tiểu Thanh trước mắt, lần đầu được đối đãi như ân nhân, nàng ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.
"Bằng hữu gặp nạn, ta tại sao có thể không giúp đỡ? Huống chi chuyện này đối với ta chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi", Tiểu Thanh vừa nhắc tới chuyện này làm gợi lên chuyện lạ nàng chứng kiến đêm qua ở Di hồng viện, những cô nương kia là bị ép hay là có nguyên nhân khác? Vì sao phải đem toàn bộ các nàng khóa ở cùng một chỗ?
"Băng Nhi, ngươi là đang phiền não chuyện Đại thiếu gia sinh khí sao?", Tiểu Thanh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi nhíu, không biết vừa đi vào cõi thần tiên nơi nào lại đối với món nàng thích nhất không có khẩu vị, có thể thấy được nàng tâm tình hướng nơi khác.
"A?", tim đập mạnh và loạn nhịp đôi mắt đẹp chống lại vẻ mặt lo lắng Tiểu Thanh, căn bản không nghe thấy nàng mới vừa theo như lời nói.
"Đại thiếu gia đối với người khác từ trước đến giờ lãnh đạm hữu lễ, rất ít khi thấy người tức giận, lần này mặc dù phát hiện ngươi đêm khuya xông vào Di hồng viện nhưng cũng không tức giận, ta nghĩ Đại thiếu gia hẳn là không nỡ đối với ngươi sinh khí, ngươi cũng đừng lo lắng nữa", chưa để ý tới bộ dạng ngây ngốc của nàng, Tiểu Thanh phối hợp nói, còn tưởng là nàng có ý không tốt.
Vậy mới là lạ! Hắn tối hôm qua đã giận dữ, thiếu chút nữa đem nàng hù cho chết. Sáng nay mặc dù cơn giận chưa tái phát nhưng so sánh với tức giận còn đáng sợ hơn, dứt khoát không để ý nàng. Theo nàng nghĩ, hắn không tức giận mới càng làm cho người ta sợ.
Đôi mắt đẹp lười nhác, lơ đãng hướng cổng vòm Tử tiêu viện nhìn tới, thân hình cao lớn từ ngoài đang tiến vào. Đôi mắt đẹp mới vừa mệt mỏi liền nháy mắt tỏa sáng, thân thể nhỏ nhắn mềm mại nhảy dựng lên, vội vàng chạy gấp ra khỏi Cổ Nguyệt đình, không thèm để ý tiếng gọi với theo phía sau. Băng Nhi cước bộ chạy nhanh như điên, theo sát phía sau thân hình cao lớn kia, không mời tự nhiên tự tại tiến vào thư phòng, thấy nàng không có chút thở dốc nào.
Đông Phương Lăng vẻn vẹn chỉ là đưa mắt nhìn nàng một cái, không nói một lời, đi đến thư án ngồi xuống, chúi đầu vào sách, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của nàng.
"Đông Phương Lăng... " Băng Nhi ngập ngừng kêu lên, đôi mắt đẹp ủy khuất đỏ lên, có chút bất lực thừa nhận hắn đối với nàng lãnh đạm giống như người xa lạ. Ngay cả khi hai người mới quen nhau, hắn cũng chưa từng đối với nàng đạm mạc như vậy.
"Có chuyện gì sao? Lạc cô nương".
Thân hình cao lớn đằng sau thư án đầu cũng không ngẩng, thanh âm hùng hậu có mười phần đạm mạc.
Xong! Hắn còn đang sinh khí! Nghe được hắn nói lời hữu lễ xa cách, nàng chỉ cảm thấy bộ ngực lập tức khó chịu. Từ tối hôm qua đến hiện tại, hỏa khí hắn đã hết nhưng nàng thà rằng hắn giống như tối hôm qua, cứ đối với nàng la mắng như vậy cũng không cần hắn đối đãi nàng như người xa lạ, lãnh đạm hữu lễ. Rốt cuộc nên làm như thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc hai người... A! Có rồi, đôi mắt đẹp chợt lóe linh quang.
"Đau quá..."
Tiếng kêu đau rất nhỏ thanh thúy truyền đến tai Đông Phương Lăng, đen đồng vừa nhấc, nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại phía trước kia đang quỳ ngồi dưới đất vỗ về cánh tay phải, gương mặt tuấn tú khẽ biến, thân hình cao lớn chợt lóe, nhanh chóng đi tới bên cạnh nàng.
"Băng Nhi làm sao vậy? Vết thương vừa đau sao?"
Đông Phương Lăng luôn miệng hỏi, đem nàng từ sau ôm vào trong ngực, đen đồng chạm đến đôi mi thanh tú vặn chặt cùng nụ cười trắng bệch của nàng, bộ ngực phảng phất bị đánh một quyền, vội vàng đem nàng chặn ngang ôm lấy, đá văng cửa thư phòng ra, hướng phòng ngủ ngay bên cạnh tiến vào.
Đi vào phòng ngủ, cước bộ tăng nhanh, đi vào bên trong, sau khi hắn đem nàng an trí ở trên giường vội vàng từ trong ngăn kéo lấy ra khăn vải sạch sẽ và thuốc, thân hình cao lớn đồng thời ngồi xuống ở bên cạnh nàng. Vén ống tay áo nàng lên, động tác lưu loát nhanh chóng thay thuốc cho vết thương ở cánh tay phải của nàng một lần nữa.
"Thay thuốc lại tốt rồi", Đông Phương Lăng thay thuốc cho nàng, đã biết bị nàng dùng khổ nhục kế lừa gạt, thay thuốc xong, nhìn cũng không nhìn nàng một cái, liền muốn đứng dậy rời đi.
"Chờ một chút".
Băng Nhi thấy hắn trở lại lãnh đạm như cũ, gấp đến độ không suy nghĩ nhiều, hai cánh tay nhấc lên, chủ động vòng lên cổ hắn, ngả người vào lòng hắn. Đông Phương Lăng sửng sốt, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực làm hắn động tâm, khuôn mặt giãn ra, cánh tay sắt không kiềm chế ôm lấy nàng, đôi mắt đen đồng nhìn chăm chú vào dung nhan thanh lệ khiến hắn yêu thương trong ngực, mà nàng lại mang một đôi mắt đẹp đang ủy khuất nhìn hắn.
"Nàng đây là đang làm cái gì vậy, chủ động ngả vào lòng ta".
Nàng chủ động thân cận, có phải chứng tỏ nàng rốt cục đã thông suốt hay không, đã hiểu được dụng tâm của hắn, đã đối với hắn có cảm giác?
"Đông Phương Lăng chàng đừng lại tức giận, ta biết sai rồi, đừng không để ý tới ta nữa", đầu chôn ở cần cổ hắn, hai cánh tay ôm chặt hắn, tiếng nói thanh thúy có chút bối rối.
"Băng Nhi, nàng vì sao để ý ta không để ý tới nàng?", gương mặt tuấn tú mỉm cười có chút cưng chìu, cằm dưới khẽ tựa đỉnh đầu nàng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh mềm mại của nàng, một tay khác chế trụ eo nhỏ nhắn của nàng.
"... Ta biết chàng thích ta, ta... cũng vậy, cho nên đừng nữa không để ý tới ta, ta sẽ rất khó vượt qua", tiếng nói thanh thúy thoáng ánh lên vẻ ngượng ngùng, đầu càng không dám ngẩng lên, bất động dựa vào trong lồng ngực của hắn.
Nụ cười trên mặt Đông Phương Lăng càng sâu sắc, cánh tay sắt lại càng dùng sức đem nàng ôm chặt, đáy lòng sớm được bao phủ bằng niềm vui mừng khôn xiết. Thiên hạ trong ngực mà hắn yêu sâu đậm cuối cùng hiểu được hắn có tình cảm đối với nàng, điều làm hắn vui mừng nhất chính là nàng đối với hắn cũng có tình cảm như vậy.
"Đáp ứng ta, sau này không được phép đi mạo hiểm nữa, lại càng không được phép làm mình bị thương".
"Ta đáp ứng".
Nàng đáp ứng được thật nhanh, đầu chôn ở cần cổ hắn, nụ cười phiếm ửng đỏ, ngầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cuối cùng không tức giận. Sớm biết nói thích hắn hữu hiệu như vậy, nàng đã sớm mở miệng.
"Nếu như nàng gạt ta thì sao?, " hiểu được tính tình nàng, hắn trước sau không thể quá mức tin tưởng.
"Vậy thì phạt ta rời khỏi Đông Phương phủ, vĩnh viễn không thể gặp lại được chàng".
Vừa nói xong, thân thể chợt bị kéo ra, chống lại một đôi mắt đen đồng nguy hiểm."Nàng đây là đang trừng phạt chính mình hay là đang phạt ta?", Đông Phương Lăng sắc mặt trầm xuống, bàn tay nắm giữ ở đầu vai mảnh khảnh của nàng, cắn răng hỏi.
Băng Nhi nuốt nuốt ngụm nước miếng, hai cánh tay vội ôm lấy hắn, trán khẽ tựa vào bộ ngực hắn, trấn an nói: "Thật xin lỗi, ta nói sai nói, vậy... cứ mặc cho chàng xử trí được không?"
Nghe vậy, sắc mặt Đông Phương Lăng hơi bình thường lại, cánh tay sắt trừng phạt ôm chặt lấy nàng, hận không thể đem nàng nhập vào trong thân thể, đối với nàng thật là vừa yêu lại vừa tức, cảnh cáo nói: "Nhớ kỹ lời nàng nói".
◆ ◆ ◆ ◆
Có vài người từ trước đến nay tràn đầy hiếu kỳ, nếu là không lấy được giải đáp thì tuyệt đối không thể chịu để yên, điều này cũng là lý do vì sao Băng Nhi lúc này đang xuất hiện ở trong một ngõ hẻm vắng người.
Ban ngày, trong Di Hồng viện rất im ắng, khác hẳn với sự phồn hoa náo nhiệt vào ban đêm. Nhìn đến cửa sau Di hồng viện, Băng Nhi trong đầu vẫn nhớ đến tình cảnh chứng kiến đêm đó. Thật vất vả thừa dịp Đông Phương Lăng cùng các chủ cửa hàng khác họp, không đếm xỉa tới nàng, nàng mới có thể có cơ hội chuồn êm xuất phủ. Vừa nghĩ tới việc Đông Phương Lăng không tín nhiệm nàng, nàng liền tức giận! Kể từ khi biết lẫn nhau có tình ý, hắn luôn thích nàng đi bên cạnh hắn, so với cha nàng hắn quản còn nhiều hơn, nàng oán trách hắn nhưng cũng thật thích sự cưng chìu của hắn, xem ra nàng thể nào cũng bị hắn xơi tái.
"Lạc cô nương, ngươi ở đây làm cái gì?", nàng đang đứng nhìn cửa sau, say sưa than thở, một đạo thanh âm trong trẻo, kèm theo vẻ thân hình cao to màu trắng bạc đi tới bên cạnh nàng. Là Ngọc Diện Thần Bộ.
Băng Nhi nụ cười khó nén kinh ngạc, tại sao lại gặp hắn? Tính cả đêm hôm đó, chẳng lẽ hắn đang truy xét vụ án gì đó?
"Vậy ngươi tại sao lại ở nơi này?"
Hắn không phải là tra án đó chứ, hiện tại vô tình phát hiện ra nàng có liên quan sao? Khuôn mặt tuấn mỹ cười nhạt không nói, mắt liếc cánh tay phải nàng, quan tâm hỏi: "Thương thế của ngươi lành chưa? Thật xin lỗi, đêm đó ngộ thương ngươi".
"Đã lành rồi", đôi mi thanh tú khẽ nhếch, kinh ngạc nhìn hắn, người này thái độ đối với nàng trước sau không phải là xê xích quá lớn sao! Đêm đó thái độ hắn đối với nàng cũng không hiền hòa khách khí như hôm nay, quỷ dị hơn chính là hắn lại hướng nàng nói xin lỗi.
"Vậy thì tốt", thấy hắn liền thở nhẹ ra, tựa hồ là yên tâm không ít, cử động lần này của hắn lại càng làm nàng không khỏi lườm mắt.
Hai người không nói thêm gì nữa, đều có tâm tư, cùng đem ánh mắt nhìn vào bên trong viện."Đêm đó ta lẻn vào Di hồng viện trộm văn tự bán mình, không ngờ lại làm cho ta phát hiện một chuyện kỳ dị", Băng Nhi chủ động nói tới đề tài, đôi mắt đẹp chưa từng dời đi, nếu là nàng đoán không lầm... có lẽ hắn sẽ cần nàng hỗ trợ.
Lời của nàng hấp dẫn chú ý hắn, hai tròng mắt có suy nghĩ sâu xa, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng bên cạnh.
"Ngươi phát hiện cái gì?"
Đôi mắt đẹp ranh mãnh nhìn chăm chú vào vẻ mặt bất động hắn, môi phấn khẽ mở: "Ta đến một gian phòng nhỏ, phát hiện mười mấy vị cô nương, hơn nữa cửa sổ không phải bị khóa lại mà là bị dán kín; nếu ta đoán không lầm, ngươi có phải là đang truy xét vụ án này hay không?"
Hai tròng mắt xẹt qua vẻ tán thưởng, nữ tử này không chỉ có thông minh hơn nữa còn gan dạ, hắn có chút hiểu được vì sao Đông Phương Lăng đối với nàng cảm mến.
"Ngươi đoán không lầm", hắn thừa nhận nói.
"Nếu ngươi nói cho ta cụ thể và chi tiết tình hình thì ta có thể giúp được ngươi không chừng..." đôi mắt đẹp trong suốt có chút chờ đợi, nếu như hắn đáp ứng, nàng sẽ được nhân cơ hội nói lên yêu cầu của mình.
girl-painting39
Ngọc Diện Thần Bộ khẽ nhìn nàng một cái, chậm rãi nói ra vụ án hắn truy xét đã lâu: "Ước chừng một tháng trước, ta ở trấn Bạch Dương đầu tiên phát hiện có không ít thiếu nữ mất tích, mặc cho quan phủ tìm kiếm đều không có thu hoạch, vì vậy ta hoài nghi là do những kẻ buôn người gây nên; một đường truy tung mà đến, trải qua năm thành trấn, đều có tình hình phát sinh giống nhau, sau đó ta truy xét đến Lạc Dương này thì lại không nghe được tin tức gì có liên quan đến các thiếu nữ mất tích.
Vốn là ta nên thay dân chúng thành Lạc Dương cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng lại cảm thấy chuyện có chút kỳ quái, vì vậy ta lớn mật giả thiết, những kẻ buôn người này đã đem toàn bộ thiếu nữ mất tích tập trung ở thành Lạc Dương, không ngờ là ta đã đoán đúng, ta đi tìm tất cả thanh lâu khắp thành Lạc Dương, ngay tại Di Hồng viện liền phát hiện ra những thiếu nữ mất tích kia. Ta hoài nghi đây không phải là những kẻ buôn người bình thường, sau lưng hẳn là có người khác thao túng".
Băng Nhi càng nghe càng khiếp sợ, không nghĩ tới nàng thật đã đoán đúng, tất cả những thiếu nữ kia đều là bị bắt tới, "Ta nghĩ ngươi hẳn là đã đoán được kẻ chủ mưu sau lưng là ai, chỉ là không có chứng cớ, đúng không?".
Khuôn mặt tuấn mỹ đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo một chuỗi tiếng cười sang sảng vang lên, hắn khâm phục nhìn thẳng nàng, lại một lần bội phục sự thông minh của nàng.
"Lạc cô nương ngươi thật sự là cực kì thông minh. Không sai, ta đã đoán được kẻ sau lưng thao túng hết thảy là người phương nào gây nên".
"Là ai?".
"Huyện lệnh Thành Lạc Dương, Lưu Hoán Xương".
Trên khuôn mặt thanh lệ của Băng Nhi khó nén kinh ngạc, làm sao hết thảy đều là do quan phụ mẫu gây nên! Vì sao hắn biết đây là phạm pháp mà vẫn làm? "Tại sao lại là hắn? Hắn có lý do gì phải làm như vậy?".
"Ta âm thầm tra được một tin tức mà không ai biết, Di hồng viện thật ra là một tay Lưu huyện lệnh thành lập, tú bà chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực. Lưu huyện lệnh hơn năm mươi tuổi, đã có mười thê thiếp, tính tình háo sắc, hắn đem thiếu nữ ở các nơi thu thập đến đây, một vài người dâng cho chính mình, số còn lại không phải ở lại Di hồng viện tiếp khách mà chính là để hắn tặng cho mệnh quan triều đình hòng nịnh bợ. Thanh danh hắn ở thành Lạc Dương này coi như là thanh liêm, vì vậy hắn không dám động đến thiếu nữ bên trong thành, ngoài việc sợ phá hỏng chính tích còn có một nguyên nhân rất lớn".
"Nguyên nhân gì?".
"Chỉ vì trong thành Lạc Dương này có hai đại gia đình Đông Phương phủ và Phương phủ", phất tay ngăn nàng dò hỏi, rồi nói tiếp: "Hai lão gia đại phủ này mặc dù đã cáo lão về quê, Đông Phương lão ông cũng đã qua thế, nhưng thế lực sau lưng bọn họ cũng không phải dễ khinh thường! Chỉ nói đến Phương phủ, đương kim Hoàng thượng sủng hạnh nhất Lan quý phi, chính là muội muội của Phương lão phu nhân. Ngoài ra còn Đông Phương phủ, sau này ngươi sẽ rõ".
Băng Nhi nghe xong đến đây, ngoại trừ khiếp sợ, thật sự không còn những phản ứng nào khác, nhưng điều làm nàng kinh ngạc chính là hắn lại rất tín nhiệm nàng, thản nhiên kể hết cho nàng.
"Vậy ngươi hiện tại định làm như thế nào?", "Đây cũng là nơi làm ta gặp khó khăn, cho dù ta biết hết thảy nhưng lại không đủ bằng chứng để làm cho hắn nhận tội".
"Ta có thể giúp ngươi", đôi mắt đẹp của Băng Nhi kiên định nhìn hắn, nụ cười thanh lệ tỉ mỉ hết sức thật tình, một chút cũng không giống đang nói đùa.
"Ngươi nói gì?", hắn kinh dị trợn to hai tròng mắt, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
"Ta có thể làm nội ứng cho ngươi, hai người chúng ta trong ứng ngoài hợp, tin tưởng rằng có thể phá án sớm".
"Không được!", Ngọc Diện Thần Bộ nghĩ cũng không nghĩ liền kích động một mực cự tuyệt, nhìn kỹ còn có thể phát hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn khẽ đổ mồ hôi lạnh.
"Tại sao? Ta có võ công, có thể bảo vệ mình, sẽ không có nguy hiểm! Chẳng lẽ ngươi không muốn sớm ngày phá án sao?", Băng Nhi không giải thích được vì sao hắn không chịu, khó có người tự nguyện giúp hắn, sao hắn lại không cần?
"Ta nói không được là không được", hắn chợt thấy nhức đầu, nhẹ lau đi mồ hôi lạnh toát ra trên trán, gót chân vừa chuyển, định mau sớm thoát khỏi nàng.
Băng Nhi thân hình chợt lóe, ngăn trở đường đi của hắn, nụ cười nghi ngờ nhìn thần sắc khó xử của hắn.
"Ta nguyện ý giúp ngươi phá án thật ra thì ta cũng có tư lợi vậy", hắn nhướn mi, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào nàng chờ đợi nụ cười, lấy ánh mắt ý bảo nàng nói tiếp.
"Ta muốn giúp ngươi phá án, sau đó nhờ ngươi đáp ứng ta một chuyện".
"Chuyện gì?".
"Ta muốn ngươi giúp ta triệt tiêu các thông lệnh lùng bắt hai cha con chúng ta của đại quan phủ", nàng và cha cũng không hối hận vì trộm những thứ trân dị bảo kia mà bị quan phủ truy nã, ngược lại cảm thấy cuộc sống trôi qua như vậy lại hết sức thú vị, nhưng cha tuổi tác đã cao, thật sự không thích hợp cuộc sống trốn trốn tránh tránh như trước kia nữa, cho nên nàng mới nghĩ ra điều kiện trao đổi này.
Ngọc Diện Thần Bộ chính là do đương kim Hoàng thượng phong tặng, có một khối Kim Bài Ngự Tứ có thể hiệu lệnh các đại quan phủ, quyền hạn lớn đến nỗi nếu phát hiện quan viên phạm pháp, hắn có thể tước mũ ô sa của họ trước rồi mới bẩm tấu chương. Triệt tiêu thông lệnh đối với hắn mà nói, vẻn vẹn là chuyện nhỏ, điều kiện trao đổi này đối với hắn mà nói cũng không thiệt thòi.
Hai tròng mắt nhìn chăm chú nàng hồi lâu, nhìn ra kiên trì trong mắt đẹp của nàng, không khỏi nhẹ thở dài.
"Được rồi, nhưng mà ngươi hết thảy phải nghe ta an bài, không được lỗ mãng, nếu là có chuyện gì xảy ra, trốn trước rồi hãy nói", nàng nói không sai, vụ án này đúng là không thể kéo dài được nữa, nếu hắn có nàng làm nội ứng, tin rằng sẽ lập không ít công lớn.
"Ngươi yên tâm, ta hết thảy cũng sẽ nghe theo ngươi an bài", gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười cười chói lọi mê người, đợi vụ án này được phá, nàng muốn lập tức nói cho cha cái tin tức tốt này! Vui mừng quá, nàng đã sớm đem lời đáp ứng với Đông Phương Lăng quên không còn một mống, cư nhiên đã quên lời cảnh cáo của hắn.
Nhìn nàng xinh đẹp hiếm thấy, đáy lòng hắn một chút cũng không nghi ngờ, Lưu huyện lệnh nhất định sẽ trúng kế! Chỉ cần là nam nhân, tuyệt sẽ không bỏ qua cô gái tuyệt sắc cỡ này. Nhưng nếu như có chuyện gì thì... Hắn không nhịn được lạnh run, đột nhiên cảm thấy đầu co rút đau đớn. Bây giờ, hắn cũng chỉ có thể cẩn thận làm việc, chuyện này hắn tuyệt không cho phép một một chút sai lầm phát sinh.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |