Ở trong thư phòng bị ca ca ♓ц●𝓃●𝐠 ♓●ăп●ℊ c**ng bức
← Ch.06 | Ch.08 → |
Triệu Uyển Như tư mật chỗ đều ướt đẫm, bên trong không ngừng co rút, cảm nhận được mình cũng sắp tới giới hạn, Triệu Viêm đột nhiên đỡ lấy côn th*t chính mình, nhắm ngay cửa â.ɱ h.ộ dùng sức mà đâ.ⓜ tới.
Đau đớn cùng 𝖐♓*🅾️*á*ℹ️ 🌜ả*〽️ ập đến cùng một lúc khiến da đầu nàng tê dại.
"A....... Ca ca!!!"
Triệu Uyển Như ngửa đầu lớn tiếng †𝖍_ở ⓗ_ổ_𝖓 ♓ể_п, nàng cũng tự thấy thanh âm mình quá lớn, nhưng chính là nàng thật sự nhịn không được.......
Dương căn ca ca quá thô to cường đại, lớn đến mức nàng cảm giác tiểu nộn huyệt ăn không hết, chỗ tư mật bị hắn căng tràn đầy, trướng trướng, làm thịt non nhịn không được co rút lại gắt gao kẹp thật chặt.
Loại k𝖍-𝑜á-ℹ️ ↪️-ả-Ⓜ️ cấm kỵ khi bị ca ca ⓒưỡ𝐧●ⓖ ⓑứ●🌜 khiến â●Ⓜ️ 𝐡●ộ ◗â_ɱ tao phun dịch thủy hết lần này đến lần khác, hết thảy đều bắn lên dương v*t sưng to của Triệu Viêm.
Từng giọt lại từng giọt nước mắt nàng lăn dài.
Thiên đường cùng địa ngục, thật ra cũng không khác nhau đến thế.
Triệu Uyển Như đau đớn, 𝐭𝒽â·n ✞𝐡·ể của nàng nhịn không được hơi cong lên, vô tình lại làm â.ⓜ 𝐡.ộ ◗â_𝐦 tao càng cảm nhận được thêm nhiều sung 💲ướ·𝐧·g. Ca ca từ sau khi tiến vào liền bắt đầu đại khai đại hợp dùng sức đâ_〽️ chọc, mỗi lần đều cắm tới tận nơi sâu nhất trong hoa huy*t Triệu Uyển Như.
Triệu Viêm sảng khoái muốn ⓒ𝒽-ế-✞.
Hắn cũng chưa nghĩ đến, chỉ là tùy tay chộp tới một tiểu nha hoàn thế nhưng huyệt non của nàng lại là cái dạng hút hồn như thế, hắn mới vừa thọc vào liền cảm giác được côn th*t lớn bị một tầng nộn thịt tinh tế khẩn trương bao vây, bên trong vừa ướt lại vừa nóng, gắt gao kẹp hắn, làm hắn mỗi lần muốn tiến vào đều phải dùng thêm một phần sức lực, khi 𝖗*ú*t ⓡ*@ vẫn là kịch liệt cắn 𝖒●ú●✝️, như thể luyến tiếc không cho hắn đi ra ngoài.
Trên người nàng còn có mùi hương thanh đạm, cực kỳ giống với mùi của muội muội nhà mình, ý thức được đây là nha hoàn trong viện của muội muội, hắn cảm giác quy đầu tím đỏ hình như cứng đến càng lợi hại.
Tiểu nha đầu này còn đặc biệt rất biết chơi, không ngừng bên tai hắn gọi ca ca, gọi đến cảm xúc mênh ɱ·ô𝐧·ℊ làm hắn chỉ hận không thể đem người ấn ở dưới thân 𝒽𝖚п*ɢ 𝖍*ă𝖓*🌀 thao lộng.
Triệu Viêm hai mắt đỏ đậm, càng dập càng hăng. Dùng sức đem dương v*t cứng như chày đá không ngừng giã thẳng vào mật huyệt.
Tiểu cô nương kêu lên càng thêm 𝐪υ*𝓎*ế*𝓃 𝐫*ũ: "A, ca ca nhẹ một chút......."
Nàng sao lại thích kêu hắn là ca ca như vậy?
Nàng mà cũng có thể gọi hắn là ca ca sao?
Trong lòng Triệu Viêm nóng như lửa đốt, hắn nghĩ mình sắp điên rồi, bằng không vì sao trong lúc thao lộng tiểu nha hoàn dưới thân, hắn cảm giác chính mình hình như là thấy bóng dáng của muội muội, nhỏ nhắn, dễ thương, chỉ cần chọc một chút là không chịu nổi mà mím môi giận dỗi.
Hắn cho rằng muội muội nhà mình rất xinh đẹp, lúc vui vẻ cũng đẹp, khi tức giận cũng đẹp, kể cả khi nàng không để ý tới hắn, hắn cũng thấy nàng thật sự quá đẹp.
Triệu Viêm nghĩ đến muội muội của mình, không biết vì sao gậy th*t dưới thân lại lớn thêm một vòng nữa.
"Tiểu nha đầu, thích kêu ta là ca ca vậy sao, nhưng ngươi làm sao có thể so với muội muội của ta được."
Triệu Uyển Như г.ê.𝐧 r.ỉ, đột nhiên nghe được hắn nhắc tới mình, cả người nàng căng thẳng, nhịn không được hỏi: "Ta kém hơn chỗ nào chứ?"
"So ra chỗ nào cũng kém."
Triệu Viêm thọc vào ⓡ-ú-𝐭 𝐫-🅰️ trong tiểu mật huyệt nàng, miệng lại vô tình mà nói: "Muội muội nhà ta thiên tư thông minh."
"Lại còn là thiên hương quốc sắc."
"Nàng là muội muội tốt nhất trên đời này, cũng xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất mà thế gian mang lại."
"Mệnh của ta đều có thể cho nàng ấy."
Hắn nói một câu lại dùng lực nhấp vào tiểu mật huyệt một cái, cứ như vậy thọc vào 𝐫.ú.✞ r.𝖆, kịch liệt va chạm: "Cho nên ngươi thì tính là cái gì chứ, ngươi cũng xứng so sánh với muội muội ta sao!"
← Ch. 06 | Ch. 08 → |