Truyện:Không Thể Buông Tay - Chương 47

Không Thể Buông Tay
Trọn bộ 67 chương
Chương 47
Mất mát
0.00
(0 votes)


Chương (1-67)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Vệ Lam nhìn Đoàn Chi Dực, nhớ đến lời nói mới nãy của Chân Chân, cẩn thận lên tiếng: “Chân Chân bảo tôi chuyển lời lại cho anh, bảo anh đừng để Trần Vũ Yên gạt nữa, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ hại anh.”

Nhưng nói xong lại cảm thấy có chút không thích hợp, Chân Chân là vì anh ở bên Trần Vũ Yên nên mới nói như vậy. Nhưng trên thực tế người cùng Đoàn Chi Dực dây dưa không rõ lại chính là cô.

Nhưng nghĩ đến sở dĩ hiện tại cô và Đoàn Chi Dực dây dưa không rõ, Trần Vũ Yên đương nhiên không thoát khỏi can hệ. Chỉ cần nghĩ đến bản thân bị cô gái kia tính kế, Vệ Lam có chút uất nghẹn.

Đoàn Chi Dực cầm hình ảnh cùng giấy tờ trong tay tùy tiện đút lại túi tài liệu, trên mặt lộ ra vẻ bực bội, giọng điệu cũng có chút không vui: “Trần Vũ Yên là loại người nào, tôi hiểu rõ hơn Chân Chân. Cô ấy sẽ không hại tôi.”

Anh nói thật nhẹ nhàng, nhưng trong giọng điệu có vẻ như đang bảo vệ Trần Vũ Yên, không hiểu sao điều này khiến Vệ Lam có chút không vui.

Đương nhiên Đoàn Chi Dực không chú ý đến phản ứng của cô, anh nói như vậy, đơn giản chỉ muốn phản bác lại lời của Chân Chân. Hơn nữa, vẫn còn đang nghĩ đến mấy thứ vừa xem nên cũng không để ý tới phản ứng của Vệ Lam.

Anh nói xong, lấy điện thoại ra bấm một dãy số, vừa mới gọi đi liền cao giọng nói: “Trần Vũ Yên, không phải em lại đắc tội với ai đấy chứ?”

… …

“Không có sao? Không có thì tại sao ở chỗ anh lại nhận được mấy tin tức lá cải của em chứ?”

… …

“Được rồi, tối nay anh đưa em xem mấy thứ đó thì em sẽ biết thôi. Trước tiên, để anh điều tra xem có chuyện gì xảy ra đã.”

Anh vẫn kích động tranh luận gì đó với người trong điện thoại, hình như đã hoàn toàn quên mất trong văn phòng còn có một người.

Vệ Lam hậm hực cầm lấy ly cà phê, lặng lẽ đi ra ngoài.

Vừa đi ra, cô thở thật mạnh một cái, không biết cái thở mạnh này là hoàn toàn thoải mái, hay là cảm thấy có chút xíu mất mát mà bản thân cũng không thể giải thích được.

Tuy rằng là chủ công ty, nhưng buổi tối Đoàn Chi Dực rất ít đi xã giao, cho dù có đi cũng ứng phó cho xong sớm rồi về nhà.

Lúc ở nhà, anh và Vệ Lam, hai người cũng không nói chuyện hay giải trí gì với nhau nhiều. Anh có công việc liền ngồi vào máy tính làm việc, không có việc thì một mình chơi cờ vây, một tay cầm cờ đen, một tay nắm cờ trắng. Còn bắt Vệ Lam phải ngồi bên cạnh anh, có khi quái gở đến nỗi khiến Vệ Lam sởn cả gai ốc.

Mà sau khi hai người sống chung với nhau một tuần, đây là lần đầu tiên hơn 11 giờ khuya rồi, Đoàn Chi Dực vẫn chưa về nhà.

Vệ Lam đã sớm đánh răng rửa mặt xong, chui vào trong chăn, vốn định không muốn suy nghĩ gì cả, yên ổn đi vào giấc ngủ. Nhưng cứ trằn trọc mãi, bất luận thế nào cũng không ngủ được, trong đầu đều là giọng điệu Đoàn Chi Dực bảo vệ Trần Vũ Yên, và khi nói điện thoại với cô ấy, hoàn toàn không chú ý gì đến cô. Đương nhiên cô biết, trễ vậy mà Đoàn Chi Dực vẫn chưa về là đang ở bên cạnh ai.

Nhưng vì sao cô lại phải để ý mấy chuyện này? Cô cũng không phải người bị mắc hội chứng Stockholm[1], thấu hiểu cho người đã cưỡng bức cô.

Hơn nữa, vốn dĩ Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên là cùng một giuộc, thật khó hiểu. Thật rất muốn hai người họ thành một đôi, sau đó tiện thể buông tha cô, đây mới là điều cô mong đợi.

Nhưng tại sao trong lòng cô luôn cảm thấy có chút xíu buồn bực không vui?

Vệ Lam buồn bực trở mình mấy lần, dùng sức đấm mấy phát vài cái gối, bỗng nhiên như bị hốt hoảng ngồi bật dậy thật mạnh.

Giờ phút này, như tự nhiên ngộ ra, lại như một sự cảnh tỉnh, cô không thể không thừa nhận, bởi vì Đoàn Chi Dực ở bên Trần Vũ Yên mà cô không vui, rất không vui…

Cô ngơ ngẩn nhìn ánh đèn ngủ dịu nhẹ ấm áp giữa phòng, vậy mà trong tích tắc, bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh lẽo.

Khi Đoàn Chi Dực về là đã qua 12 giờ. Phòng ngủ tối đen, anh nghĩ Vệ Lam đã ngủ từ lâu, liền lần mò trong bóng tối đi vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.

Đánh răng rửa mặt xong, chui vào trong chăn, thấy Vệ Lam co ro một đống đưa lưng về phía mình, anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.

Nhưng chỉ vừa mới ôm lấy cơ thể mềm mại kia, Vệ Lam bỗng nhiên động đậy, tránh khỏi anh.

“Chưa ngủ à?” Đoàn Chi Dực thấy lạ, đưa tay kéo cô lại nữa.

Vệ Lam không đáp, chỉ xê dịch người đi. Cơ thể nóng bỏng của hai người cứ nhích tới nhích lui, Đoàn Chi Dực liền nảy sinh cảm giác, dứt khoát ôm trọn cô vào lòng, vùi vào sau chiếc cổ mịn màng của cô mà hôn, một tay thì luồn vào trong áo ngủ của cô, vuốt ve da thịt cô.

“Anh tránh ra!” Hai người đã trải qua hơn một tháng thân mật, cơ thể tuổi trẻ đã sớm quen thuộc lẫn nhau, Vệ Lam bị anh giữ chặt như vậy, phút chốc liền hơi yếu sức, nhưng trong lòng vẫn còn tức nghẹn, liền lên tiếng bực bội đẩy anh ra.

Đoàn Chi Dực ngẩn ngơ: “Em làm sao vậy?”

Anh không phải đồ ngốc, trong thời gian này, thái độ của Vệ Lam với anh từ kháng cự bài xích ban đầu, chuyển dần đến mềm mỏng vâng theo, anh đều thấy tất cả. Thậm chí anh đã cảm thấy hơi mừng rỡ, cũng bắt đầu có niềm tin và hy vọng vào tương lai.

Còn bây giờ, bỗng nhiên cô lại có giọng điệu thế này, thật khiến anh không biết đã xảy ra vấn đề gì nữa.

Vệ Lam quay đầu lại, nhìn anh trong bóng tối, giọng điệu lại rất bình tĩnh: “Đoàn Chi Dực, không phải anh lại muốn làm chuyện ấy với tôi chứ? Rốt cuộc anh xem tôi là gì vậy? Có phải là một thứ công cụ để cho anh xả dục vọng đúng không?”

“Em…” Lời cô nói khiến Đoàn Chi Dực ngồi phắt dậy, giận không kiềm nổi, “Em luôn nghĩ tôi như vậy sao!?”

Vệ Lam chống lại cơn giận của anh, giọng điệu mang theo chút giễu cợt và khinh thường: “Anh nói tôi nghe thử xem, chừng nào thì buông tha cho tôi?”

Đoàn Chi Dực nhảy xuống giường, cầm lấy gối của chính mình ném xuống đất, hét lên: “Em muốn rời khỏi tôi như vậy sao? Được, tôi cho em toại…”

Nhưng chữ “nguyện” theo sau đó còn chưa nói ra anh đã hoàn hồn, lập tức im bặt, rồi giận dữ nói, “Em nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến.”

Nói xong, tức giận đạp cửa đi ra ngoài.

Ngày hôm sau hai người đều làm mặt lạnh, không ai nói tới ai.

Vệ Lam làm bữa sáng cũng không gọi Đoàn Chi Dực, tự mình ăn xong, liền một mình ra cửa đón xe đến công ty.

Đêm hôm sau Đoàn Chi Dực không thể nào ngủ ngon, những lời tối qua Vệ Lam nói thật sự rất tổn thương người khác. Anh vốn nghĩ quan hệ giữa hai người đã dịu đi rất nhiều, nhưng không biết tại sao hôm qua cô lại tự dưng nói ra những lời đó nữa.

Nghĩ lại, có lẽ vẫn muốn bỏ đi nữa rồi.

Đoàn Chi Dực tiu nghỉu cả buổi sáng, đến giờ cơm lại đi xuống nhà ăn. Nhân viên ngồi cùng bàn với Vệ Lam vốn đang nói đùa với nhau, nhìn thấy anh, đột nhiên nhanh chóng tản đi như ngày hôm qua.

Mà đáng lẽ Vệ Lam phải ngồi lại, vậy mà cũng bưng khay thức ăn theo mọi người rời khỏi bàn ăn.

Đoàn Chi Dực ngồi xuống, nhìn khay thức ăn trước mặt mình, liền cảm thấy thật ngố.

Vốn Đoàn Chi Dực không có quá nhiều sự nhẫn nại, nhưng đây là công ty của mình, lại không thể chạy đến trước mặt Vệ Lam làm ra chuyện khác người, làm trò cười miễn phí cho người ta.

Nhưng đến chiều thật sự là không nhịn được nữa, liền gọi số điện thoại nội bộ cho Vệ Lam.

Bên kia lại bắt máy.

“Em lên đây cho tôi.” Anh cố gắng không để cho giọng nói của mình có vẻ quá kém cỏi, nhưng lúc nói ra lời này dù sao vẫn cực kỳ tức giận.

“Bây giờ đang là thời gian làm việc, nếu là chuyện tư thì không cần đến gặp tổng giám đốc Đoàn đâu.” Vệ Lam chế nhạo trả về một câu trong điện thoại.

“Em…” Bị cô bỏ rơi cả đêm cộng thêm nửa ngày, Đoàn Chi Dực chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, “Xem như chuyện công thì được rồi chứ gì? Tóm lại em lên đây cho tôi, ngay lập tức!”

Vệ Lam luôn luôn chán ghét cái giọng mệnh lệnh hống hách này của anh. Nhưng gác máy, nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn lên tầng 18. Dù sao ở Azre một ngày thì một ngày cô vẫn là cấp dưới của Đoàn Chi Dực.

Bước vào phòng làm việc, quả nhiên Vệ Lam thấy sắc mặt của Đoàn Chi Dực đen một cách bất bình thường.

Thấy cô đi vào, vẻ mặt bình tĩnh tiếp đón, khẽ hỏi: “Rốt cuộc em bị sao vậy?”

Vệ Lam đứng ở cửa, quay chỗ khác không nhìn anh: “Không bị gì cả, chỉ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy chỉ làm cho người khác mất hết hy vọng, mong anh thương tình, để tôi đi sớm một chút.”

Nói xong, chính cô còn cảm thấy bản thân thật vớ vẩn. Đây chính là điều trước giờ cô vẫn luôn chờ đợi, nhưng hiện giờ nói ra, cảm giác lại hoàn toàn thay đổi, chỉ là chính mình đang giận dỗi với anh mà thôi.

Cô không biết bản thân mình lúc nào đã trở thành người nghĩ một đằng mà lại nói một nẻo.

Đương nhiên Đoàn Chi Dực không biết sao cô lại giận dỗi, nghe xong lời này, tức giận đến nỗi dây thần kinh giật tăng tăng, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: “Vệ Lam, mấy câu thế này từ nay về sau tôi không muốn nghe thấy lần nữa.”

“Còn tôi thì không muốn cứ tiếp tục như vậy mãi nữa.” Vệ Lam vặn lại.

Cô vừa mới nói xong, khóe mắt Đoàn Chi Dực như muốn rách ra, tiến sát lại, nắm lấy hai tay cô, dùng sức ép cô đến sau cửa, kề sát lại hôn cô thật mạnh.

Nụ hôn này của anh có chút thô bạo, vừa mút vừa cắn, đầu lưỡi cố gắng luồn vào trong miệng cô, miệng của cả hai ướt át dính lấy nhau, Vệ Lam suýt ngạt thở.

Khi Vệ Lam nghĩ cô bị anh rút hết không khí, sắp ngất xỉu, thì trong phòng làm việc vốn chỉ có tiếng hôn môi, lại vang lên dồn dập một hồi chuông điện thoại.

Rốt cuộc Đoàn Chi Dực bị tiếng chuông điện thoại nọ kéo lại một chút tâm tư, anh chậm rãi buông Vệ Lam ra, tì lên trán cô thở dốc thật mạnh. Rồi sau đó, lại kéo cô đến bên cạnh bàn mình, khi cầm điện thoại để nhận máy cũng chỉ thả một tay ra, tay kia vẫn giữ chặt cô như cũ.

“Ừ, anh cứ nói.”

… …

“Anh nói có người thường xuyên điều tra Trần Vũ Yên, Quách Chân Chân chỉ là thuận tiện nắm được một chút tin tức.”

… …

Vẻ mặt anh nghiêm túc và chăm chú, giống như đang nói một chuyện cực kỳ quan trọng, bàn tay túm lấy Vệ Lam bất giác cũng thả ra.

Vệ Lam vừa nghe thấy cái tên Trần Vũ Yên, liền cảm thấy bực bội.

Không phải bởi vì cái người tên Trần Vũ yên này, cũng không phải bởi vì hoài nghi mối quan hệ giữa Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên. Chỉ là bởi vì chính cô, bởi vì cô bỗng nhiên phát hiện bản thân… giống như thật sự đã mắc hội chứng Stockholm.

Hội chứng này từ tối qua đã bắt đầu lờ mờ ẩn hiện, đến hiện giờ rốt cuộc đã định hình nhận thức, thậm chí còn khủng bố hơn so với chuyện nửa đêm thức giấc, nhìn thấy Đoàn Chi Dực nằm đè lên người mình.

Đất trời sụp đổ.

Cô khẽ rút lại cánh tay còn đang bị Đoàn Chi Dực lôi kéo, chăm chú nhìn sườn mặt của người còn đang nói điện thoại kia. Đường nét sườn mặt của anh không ngờ lại đẹp đến vậy.

Đẹp đến nỗi không hiểu sao khiến Vệ Lam thấy ưu thương.

[1] Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình. Nguồn gốc của thuật ngữ này là một vụ tội phạm xảy ra năm 1973 tại Stockholm, Thụy Điển.

Crypto.com Exchange

Chương (1-67)