Truyện:Không Thể Buông Tay - Chương 45

Không Thể Buông Tay
Trọn bộ 67 chương
Chương 45
Đi làm
0.00
(0 votes)


Chương (1-67)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dịch: Thanh Dạ

Nhìn thấy sếp nổi giận đùng đùng đi ra, cô gái tiếp tân sợ run cầm cập, sau khi gọi tiếng “Joe”, rồi núp sau chiếc máy tính.

Đoàn Chi Dực mặc kệ cô ta, bước nhanh đến trước mặt Vệ Lam, mặt mày tái mét quát: “Cơm đâu?”

Nói xong không đợi Vệ Lam trả lời, tầm mắt đã tự động dời đến tay cô, sau khi nhìn hộp cơm xong, rồi lập tức giật lấy.

Cô gái tiếp tân núp ở phía sau máy tính, than thở trong chốc lát, quả nhiên không thể nhìn vẻ bề ngoài, một cô gái nhìn bề ngoài đẹp đẽ ăn mặc cũng lịch sự, thì ra lại là cô gái đi giao thức ăn.

Chỉ là cô vừa than thở xong, lại nhìn sếp của mình, trong tay cầm theo hộp cơm, tay còn lại kéo tay cô gái giao thức ăn, dắt cô ấy đi vào.

Cô gái nhỏ trừng mắt ngơ ngác nhìn sếp rời khỏi.

Rốt cuộc đây là tiết mục gì đây trời? Sếp sao lại kéo cô gái giao thức ăn vào trong phòng làm việc chứ?

Không đúng không đúng, cô gái giao thức ăn gì chứ, bị sếp kéo tay như vậy, chắc chắn là bạn gái rồi.

Cũng không đúng nha, chuyện sếp có bạn gái cả công ty đều biết. Mặc dù lúc trước chưa từng thấy mọi người bàn tán về mặt mũi về người phụ nữ của sếp, nhưng cũng nghe qua nhiều người miêu tả dạt dào về bóng lưng rồi, cô có thể chắc chắn, người con gái này nhất định không phải bạn gái của sếp.

Còn nữa, nếu như là bạn gái, sếp tại sao lại hung dữ như vậy chứ? Mặc dù sếp của cô được đi đứng giống như tảng băng, nhưng tại sao lại mặt mày tím tái hung dữ với người phụ nữ của mình, không lẽ có vấn đề thật sao?

Quả nhiên thế giới của người có tiền không phải là nơi cô có thể hiểu rõ. Cô gái chống cằm than thở.

Đi lướt qua ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên, Vệ Lam nổi giận với Đoàn Chi Dực, đi vào phòng làm việc của anh.

Đóng cửa lại, anh liền cất cao giọng gào thét: “Sao lại đến trễ vậy hả? Em muốn tôi đói chết sao?

Đậu Nga oan [1] à! Mặc dù cô cố ý nấn ná, nhưng nói đi nói lại thì phải trách anh không chịu báo trước. Hơn nữa, cô cũng không có nghĩa vụ phải làm nhận viên giao thức ăn cho anh.

Đoàn Chi Dực nhìn thấy mặt cô có chút áy náy, mở hộp cơm ra, cho đến khi thấy đồ ăn trong hộp cơm trộn lẫn với nhau, mặt anh càng tệ hơn, lấy điện thoại mở ra những tấm hình ảnh anh đã chụp, để trước mặt cô: “Tôi nói tôi muốn ăn món này, là món này, em nhìn xem em cho tôi ăn gì? Cám lợn hả?”

Đầu của Vệ Lam, ngửa ra sau, nhịn không được cãi lại anh: “Anh nói chuyện biết phải trái được không? Đột ngột bắt tôi làm cơm mang đến cho anh, còn phải giống y như trong tấm hình, tôi đâu phải đầu bếp đâu.”

Mặt Đoàn Chi Dực đỏ hoe, chỉ vào tấm ảnh trong điện thoại: “Không lẽ chiên trứng em cũng không biết sao?”

“Trong nhà cũng không có trứng gà.” Vệ Lam tức giận trả lời anh.

Sau khi Đoàn Chi Dực nghe thấy cô nói chữ “nhà” xong, đột nhiên bình tĩnh lại, mấy giây sau, im lặng ôm hộp cơm đến bàn ngồi xuống, vừa cầm lấy đôi đũa, vừa giương mắt nhìn chăm chăm Vệ Lam, mở miệng: “Hôm nay ăn tạm một bữa. Em ở đây đợi tôi tan làm rồi cùng đi siêu thị, mua xong mọi thứ mới về nhà. Ngày mai nếu em còn làm những thứ đồ ăn bậy bạ này nữa, tôi sẽ cho em ăn hết đó.”

Có lẽ đói bụng lắm rồi, mặc dù không nói, nhưng cũng không ăn nhã nhặn như mọi ngày, nuốt ngấu nghiến, chẳng có chút hài hòa gì với khuôn mặt điển trai của anh.

Lúc anh ăn cơm, Vệ Lam ngồi trên ghế sofa xem xét cả căn phòng làm việc. Kết cấu đơn giản, rộng rãi thoáng mát, không có quá nhiều đồ trang trí, nhìn vào là biết ngay nơi làm việc.

Vệ Lam khó có thể tưởng tượng được người tính tình quái gở nắng mưa thất thường như Đoàn Chi Dực cũng khá quan tâm đến xã giao, sẽ ngồi trên vị trí cao nhất của một công ty lớn. Cũng không tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc anh làm việc. Nhưng mà ký ức năm đó, khi anh hời hợt đưa ra tờ giấy thi toán được điểm tối đa, cô cũng cảm thấy không có chuyện gì là không thể. Có một số người có thiên phú hơn rất nhiều so với người bình thường.

Cô hiếu kỳ cầm một cuốn tạp chí trên bàn, lập ra xem đại.

Cuốn tạo chí này cô cũng từng mua qua nhiều kỳ, cũng có hơi thích nội dung trong đó. Nhưng có chút bất ngờ, Đoàn Chi Dực lại làm chính là thứ không thú vị này.

Đoàn Chi Dực nhanh chóng giải quyết xong đồ ăn trong hộp cơm, nhìn thấy Vệ Lam cúi đầu lật tạp chí, ho nhẹ một tiếng, mở miệng: “Em đang tìm việc đúng không?”

Vệ Lam giương mắt lên, gật đầu.

“Bộ phận tạp chí của chúng tôi đang cần một người tuyên tuyền, em có muốn làm không?” Không đợi Vệ Lam trả lời, anh lập tức nói: “Ngày mai tôi bảo HR giúp em nhận chức.”

“Không cần đâu, tôi cũng chưa từng làm qua.” Vệ Lam từ chối khéo.

Mặt Đoàn Chi Dực có một chút không vui, nói: “Không phải em học thương mại sao? Có gì không biết chứ. Hơn nữa ngày trước em làm ở cái văn phòng đó, mọi thứ còn không phải do một tay em làm.”

Nói đến ba chữ văn phòng đó, mặt anh càng tỏ rõ không vui.

“Nhưng mà…………” Vệ Lam vẫn do dự.

“Đừng có nhưng nhị nữa, em thấy không hợp, đến lúc đó hẳn đổi.” Ngừng một chút lại nói: “Tôi biết rõ em đang lo lắng điều gì, tôi sẽ không nói quan hệ của chúng ta ra. Hơn nữa bộ phận tạp chí ở lầu dưới, em cũng không cần phải ngày ngày thấy mặt tôi.”

Tự anh cũng biết rõ thật, Vệ Lam oán thầm.

Vì thế, cuộc sống của hai người rốt cuộc trở lại tám năm trước, lúc trước là đi học, bây giờ là đi làm. Cũng may, bộ phận tạp chí ở lầu mười bảy, không cần giống như trước, mỗi ngày Đoàn Chi Dực đều ngồi phía sau cô, làm cho Vệ Lam cứ cảm thấy giống như có gai đâm sau lưng, lúc sắp sửa hẹn hò với Chu Công [2], lại bị anh đá tỉnh.

Đồng nghiệp ở bộ phận tạp chí, đa số đều là người trẻ tuổi. Người sôi nổi nhất đó là tổng biên tập kiêm nhà nhiếp ảnh Hứa Tiểu Đông. Một anh chàng hơn hai mươi mấy tuổi, sáng sủa nhiệt tình, hài hước dí dỏm, mỗi ngày đều giống như có rất nhiều sức xài không hết, lúc rãnh rỗi còn ở trong phòng làm việc hít đất, một lần có thể hít hơn một trăm cái.

Không tới hai ngày, Vệ Lam đã thân thuộc với anh ta.

Vệ Lam cho rằng công ty của Đoàn Chi Dực, cũng vô vị giống như con người anh vậy, không ngờ lại thú vị đến thế.

Công việc mới của cô cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ cần mấy ngày thôi đã biết được chút cách thức làm việc. Mỗi ngày cùng với Hứa Tiểu Đông và những người khác dùng bữa trưa chung với nhau, cười nói vui vẻ, dần dần cũng tìm được một chút niềm vui đã mất từ lâu.

Đoàn Chi Dực cho rằng Vệ Lam mới đến làm việc, sẽ không thể quen thân với các đồng nghiệp nhanh như vậy, bữa trưa nhất định sẽ đến tìm anh. Không ngờ một tuần trôi qua, người anh chờ không đến, ngược lại anh lại biết được cô mỗi ngày đều vui vẻ cùng ăn cơm với các đồng nghiệp.

Đến trưa, khi anh đi đến cửa nhà ăn, quả nhiên nhìn thấy Vệ Lam và ba bốn người trong bộ phận tạp chí, ngồi chung một bàn, vừa nói chuyện vừa cười vui vẻ. Tên khốn Hứa Tiểu Đông kia còn cầm đũa giật lấy cái cánh gà trong miệng cô.

Thái độ Đoàn Chi Dực lạnh nhạt, hừ một tiếng, quay qua trợ lý nói, lấy đại một khay thức ăn, đi thẳng đến bàn của Vệ Lam.

Sếp, loại nhân vật sống này, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, các đồng nghiệp ngồi nguyên bàn nhìn hấy Đoàn Chi Dực lần đầu tiên xuất hiện ở nhà ăn, còn đi về phía bọn họ, sau khi ngại ngùng chào hỏi, liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, cơn tức lúc này của anh cũng dịu xuống.

Vì Vệ Lam quay lưng với anh, nhìn thấy vẻ mặt mọi người khác lạ, quay đầu vừa nhìn mới biết Đoàn Chi Dực tới. Nhìn thấy anh bưng khay đồ anh đi đến, tự động biết rõ anh muốn ngồi ở đây ăn cơm.

Nhưng một bàn chỉ ngồi được sáu người, đã ngồi đầy hết chỗ rồi, không lẽ anh còn muốn đuổi ai sao?

Đang nghĩ như vậy, thì Đoàn Chi Dực đã đứng trước bàn ăn.

Đoàn Chi Dực có sức ảnh hưởng ở công ty đã lâu, bây giờ trưng ra khuôn mặt giả tạo đứng trước bàn, người ngồi trong bàn ngoài việc chào hỏi, cũng chẳng biết phải làm gì thật. Cũng ngàn vạn lần không nghĩ đến anh muốn ngồi ăn cơm cùng họ, thị sát dân tình.

Hứa Tiểu Đông nhìn ánh mắt sếp khẽ dừng trên đỉnh đầu của Vệ Lam, hiểu ra ngay, bưng khay cơm lên ăn vội vã vài đũa, lóng ngóng nói: “Joe, anh ngồi ở đây ăn từ từ nha, tôi ăn xong rồi.”

Tất nhiên Đoàn Chi Dực không khách sáo, đi thẳng đến chỗ ngồi của anh ta, chỉ nhìn anh ta một cái, ánh mắt như thanh kiếm, thiếu điều chưa đâm xuyên qua người Hứa Tiểu Đông.

Hứa Tiểu Đông là người sáng suốt, thừa dịp người khác không chú ý, ở bên tai anh nhỏ giọng nói: “Vợ sếp ở bộ phận chúng em anh cứ yên tâm đi ạ, em sẽ chăm sóc tốt chị ấy.”

Đoàn Chi Dực nghe anh ta nói như vậy, vẻ mặt dịu đi một chút, rồi ném cho anh ta một ánh mắt “anh có thể đi rồi”.

Hứa Tiểu Đông nghe lệnh, cầm khay ngoảy đuôi rời khỏi.

Những người còn lại, mặc dù không có mắt nhìn như Hứa Tiểu Đông, nhưng dù sao có ông chủ như núi băng ở đây, áp lực quá lớn, như đang ngồi trên đống lửa, nằm trên đống than, ăn cơm cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Ăn vội vàng vài miếng, ném hết mọi áp lực cho Vệ Lam, nhanh chóng chuồn khỏi.

Thực ra Vệ Lam biết Đoàn Chi Dực ngồi ở đây là vì mình, cho nên cô không bỏ đi, hơn nữa cô làm gì phải vì tên này để bụng mình đói chứ, cho nên mặc kệ anh tiếp tục ăn cơm.

Đoàn Chi Dực ăn hai miếng cơm trong khay cơm, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, không kiên nhẫn lựa những món không ngon để qua một bên, nói: “Khó ăn muốn chết!”

Nói như vậy lại thấy Vệ Lam ăn được một nửa. Đôi mắt dần mờ nhạt, giống như bị đốt cháy vậy.

Vệ Lam có một linh cảm không tốt, lẳng lặng di chuyển cái khay về phía trước người mình.

Nhưng rõ ràng chẳng có tác dụng gì, Đoàn Chi Dực đã vươn tay ra, kéo cái khay của cô, mở miệng nói với vẻ hiển nhiên: “Của em nhìn có vẻ ngon, cho tôi!”

Vệ Lam tức giận, ôm cái khay trong lòng mình không buông: “Anh thích, thì anh đi mua đi, tôi còn chưa ăn no.”

Đoàn Chi Dực mới không thèm nghe, lại vươn tay kia ra, dáng vẻ không lấy được sẽ không buông tay.

Vệ Lam cũng biết rõ trong nhà ăn vẫn còn nhân viên của Azure. Cho dù không có, hai người to xác ở trước mặt mọi người giành giật đồ ăn với nhau, cũng thật mất mặt.

Cô đành phải chịu thua, tức anh ách đứng dậy đi mua phần ăn khác.

Bởi vì sợ Đoàn Chi Dực lại làm chuyện gì mất mặt nữa, sau khi mua đồ ăn xong, cô quyết định tìm một chỗ mới còn trống ngồi xuống.

Ai biết được cô vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nhúc nhích. Đoàn Chi Dực đã mặt mày đen thui ôm cái khay đến trước mặt cô ngồi xuống cái ạch, ở dưới bàn đá cô một cái, giọng điệu khó chịu mở miệng: “Em ngồi xa như vậy làm gì hả? Sợ tôi ăn em sao?”

Vệ Lam tỏ vẻ mặt suy sụp nói: “Anh Đoàn này, anh có thể đừng trẻ con như vậy được không? Tốt xấu gì anh cũng là sếp, cho dù anh không sợ mất mặt, nhưng tôi thì sợ!” Nói xong, nhìn chiếc khay ở trước ngực Đoàn chi Dực, mình đã ăn được một nửa rồi, sợ anh không no, cho nên chia anh một nửa đồ ăn trong khay mới, tỏ vẻ sợ anh rồi, nói: “Như vậy được rồi nhỉ, coi như anh thương xót tôi, để cho tôi ăn xong bữa cơm này đi.”

Đoàn Chi Dực bĩu môi, nhưng trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Người trong nhà ăn lúc này còn rất nhiều người, bàn bên cạnh có lẽ là một đôi nam nữ đang yêu nhau nồng nhiều, hai người hở một chút là đút nhau ăn, không coi người khác ra gì.

Vệ Lam cúi đầu ăn được vài miếng, cảm thấy đối diện không nhúc nhích, thấy kỳ lạ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Đoàn Chi Dực nhìn cô chằm chằm, nhìn cô ta rồi nhìn anh ta, rất dũng cảm, chỉ chỉ miếng thịt gà trong khay của cô, ồm ồm mở miệng: “Tôi muốn ăn cái này.”

Vệ Lam sắp bị anh chọc tức chết, không vui nói: “Không phải trong khay anh có rồi sao?”

“Tôi muốn ăn.” Giọng điệu của anh rất kiên quyết, ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn đôi trai gái ở bàn bên cạnh.

Vệ Lam nhìn theo ánh mắt của anh, lờ mờ hiểu được anh muốn cô làm gì, tự dưng cảm thấy rất hoang đường, không lịch sự nói: “Chân anh có vấn đề, chứ đâu phải tay anh có vấn đề.”

Nói xong cô bắt đầu hối hận. Cho dù Đoàn Chi Dực có làm cho cô bực mình, nhưng vạch trần nỗi đau của người khác như vậy là không nên.

Quả nhiên, mặt Đoàn Chi Dực xụ xuống, cùi đầu, cầm đôi đũa, buồn bã ăn cơm.

Vệ Lam biết mình lỡ lời, cũng đoán được có lẽ anh hâm mộ người ta yêu nhau nồng thắm.

Thực ra cô vẫn luôn biết rõ anh muốn gì, nhưng cô không cách nào cho anh. Bởi vì anh từ trước đến nay không phải là người cô muốn.

Nhìn thấy anh bởi vì mình vô tình lỡ lời mà không vui, Vệ Lam vẫn có chút không đành lòng.

“Chuyện đó……… tôi không có ý đó đâu.” Vệ Lam đá anh mấy cái, gắp một miếng thịt gà, để trước mặt anh.

Đoàn Chi Dực không ngẩng đầu, tiếp tục chậm rãi ăn, bầu không khí chợt hạ thấp xuống mấy độ.

Đôi tình nhân bên cạnh tò mò nhìn qua, Vệ Lam cầm đũa có chút xấu hổ.

Đợi vài giây, người đối diện không có hành động gì, cô lại đá nhẹ anh một lúc nữa, nói: “Xin lỗi mà.”

Cuối cùng Đoàn Chi Dực xụ mặt ngẩng đầu lên, không vui nhìn cô, miễn cưỡng cắn miếng thịt gà đang kẹp trong đũa của cô.

[1] Đậu Nga oan: (tên đầy đủ là “Cảm thiên động địa Đậu Nga oan”, nghĩa là: Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất), viết sau năm 1291 đời Nguyên Thế Tổ, tức khi Quan Hán Khanh đã về già. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên.

[2] Hẹn hò với Chu Công: ngủ gật/ sắp đi ngủ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-67)