Hoàn chính văn
← Ch.76 |
Từ thời còn ở Tinh Nguyên, cô và Cố Đình đã thống nhất một nguyên tắc: tuyệt đối không để người nhà can thiệp vào công việc trong công ty.
Lý do rất đơn giản, để tránh tình trạng người thân kéo bè kéo cánh, cuối cùng làm cho cả doanh nghiệp sụp đổ.
Nhưng Mạnh Hải Xuyên lại không như vậy. Ông thuộc thế hệ cũ, luôn cho rằng người nhà còn đáng tin hơn người ngoài.
Dù chỉ là vợ chồng tái hôn với Tiêu Nam, nhưng giữa họ vẫn có một đứa con trai. Mạnh Hải Xuyên tin tưởng Tiêu Nam, tất nhiên cũng để mặc bà ta đưa người nhà vào công ty.
Không ngờ, lần công ty vỡ nợ này lại đào ra một đống sâu mọt.
Và kết cục là tất cả bọn họ đều bị kéo xuống.
“Tiêu Nam cũng bị bắt thật à?” Mạnh Sơ hỏi.
Tống Vũ Miên gật đầu: “Nghe nói là bà ta bị bắt trước tiên, sau đó khai ra hết mấy người nhà mẹ đẻ, nào là cháu trai cháu gái các kiểu. Sau đó thì mấy anh chị em của bà ta cũng đổ xô lên Thượng Hải, bảo là tìm Tiêu Y Hinh, nhưng cô ta trốn biệt luôn rồi. ”
“Bọn họ cũng đến gây chuyện với ba cậu, nhưng ông ấy tức giận đến mức bảo bọn họ phải trả lại tiền. Nhưng cậu nghĩ xem, làm gì có chuyện họ chịu nhả ra? Không trả tiền thì con cái của họ cứ phải ngồi tù dài dài. ”
Dù sao thì công ty của Mạnh Hải Xuyên cũng không nhỏ, Tiêu Nam đã sắp xếp cả đống cháu chắt của nhà mẹ đẻ vào đó làm việc.
Có người ***** lớn, có người nhỏ. Một khi chuyện vỡ lở, những kẻ đó hoàn toàn không chịu nổi tra hỏi, dây mơ rễ má kéo theo cả đám người khác bị lôi xuống nước.
Bây giờ nghe nói bên nhà họ Tiêu đã có bốn, năm người bị bắt.
“Buồn cười nhất là những chuyện này lại do dì ruột của Tiêu Y Hinh nói ra. Con trai bà ta cũng bị bắt, nên bà ấy cứ khóc lóc suốt, còn oán trách mẹ mình chỉ lo tách Tiêu Y Hinh ra khỏi đống hỗn độn này, để con bé gom hết tiền rồi cao chạy xa bay. ”
Những chuyện này Tống Vũ Miên cũng nghe từ mẹ mình. Dù sao thị trấn họ ở cũng không lớn, chuyện lớn như vậy đã lan truyền khắp nơi từ lâu rồi.
Dĩ nhiên, mọi người đều chỉ xem như đang “xem kịch”, chứ chẳng mấy ai đồng cảm với Mạnh Hải Xuyên —Ai bảo ông ấy không giữ lấy gia đình tử tế của mình, lại đi ngoại tình với Tiêu Nam. Giờ thì già rồi, công ty sụp đổ, vợ hai đòi ly hôn chưa xong thì người đã bị bắt vào tù.
Bây giờ ông xem như trắng tay hoàn toàn, tiền mất, người mất.
Suốt cả quãng đường trở về nhà, Mạnh Sơ vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Nếu hỏi cô có từng mong Mạnh Hải Xuyên và Tiêu Nam phải trả giá hay không, thì câu trả lời chắc chắn là có.
Nhưng đời thực thì không phải tiểu thuyết hư cấu, nơi mà nhân quả đến ngay trong vài chương.
Dù hiện tại cô đã đạt được chút thành tựu theo định nghĩa của thế tục, thì điều đó cũng chỉ chứng minh mẹ cô đã dạy dỗ cô thành công, chứ không thực sự khiến ai phải chịu đòn trả thù nào cả.
Thế nhưng ông trời vẫn rất công bằng, có những người đã quen với việc đi đường tắt.
Họ luôn nghĩ mình muốn làm gì thì làm, không ai có thể quản được.
Nhưng lại chưa từng nghĩ tới một ngày, mình thật sự sẽ phải trả giá cho những việc đã làm.
Giờ đây, Mạnh Hải Xuyên và Tiêu Nam xem như đều đã phải trả cái giá đó.
Sau khi về đến nhà, Mạnh Sơ liền gọi điện cho Từ Thanh Doanh. Giờ này chắc mẹ cô vẫn chưa đi ngủ.
“Mẹ đang làm gì vậy?” Mạnh Sơ nghe ra được giọng điệu của Từ Thanh Doanh khi nghe máy có phần vui vẻ.
Từ Thanh Doanh nói: “Mẹ của Vũ Miên vừa giới thiệu cho mẹ một bộ phim truyền hình, xem cũng khá cuốn đấy. ”
Mạnh Sơ không ngờ lại là chuyện này, cô liền bật cười: “Mẹ thích xem thì cứ xem, nhưng đừng thức khuya quá ạ. ”
Từ Thanh Doanh hỏi: “Con gọi cho mẹ có chuyện gì không thế?”
Mạnh Sơ cười nói: “Không có gì đâu ạ, chỉ là mấy hôm rồi con chưa gọi cho mẹ thôi. ”
Từ Thanh Doanh bỗng như nhớ ra chuyện gì: “Mẹ có thấy công ty của con đăng bài, nói là con lọt vào danh sách đề cử giải thưởng gì đó. Chúc mừng con gái của mẹ, bảo bối của mẹ giỏi lắm!”
“Chuyện đó đã trôi qua mấy hôm trước rồi ạ, ” Mạnh Sơ nói.
Từ Thanh Doanh cười dịu dàng: “Thì mẹ sợ làm phiền con mà. Với lại cũng sợ nói ra sẽ tạo áp lực cho con. ”
Mạnh Sơ lại mỉm cười, cô nói thêm vài câu nữa với mẹ rồi mới cúp máy.
Cô không hỏi Từ Thanh Doanh có biết chuyện về Mạnh Hải Xuyên và Tiêu Nam hay không, có lẽ mẹ cô đã sớm buông bỏ, những chuyện liên quan đến hai người đó từ lâu đã không còn quan trọng với bà nữa.
Hôm đó đúng vào dịp Giáng Sinh.
Mạnh Sơ để mọi người trong công ty tan làm sớm, nói rằng dù không có bạn gái hay không thích mấy dịp lễ kiểu Tây, thì ít nhất hôm nay cũng là một ngày đáng để vui vẻ, tan làm sớm cũng là một kiểu hạnh phúc.
Chưa đến bảy giờ, gần như cả công ty đã về hết.
Mạnh Sơ cũng đã hẹn với Trình Tân Dữ, anh đã đặt trước bàn tại một nhà hàng ở khu vực Bến Thượng Hải. Không hẳn là vì muốn “ăn mừng lễ Giáng Sinh” gì cả, chỉ đơn giản là đã rất lâu rồi hai người không có một buổi tối lãng mạn cùng nhau.
Trình Tân Dữ tự lái xe đến đón, còn Mạnh Sơ thì không muốn anh phải chờ, nên đã ra sớm đứng chờ ở cổng khu làm việc.
Chỉ một lát sau, một chiếc xe màu đen từ xa chạy lại gần.
Mạnh Sơ nhìn biển số xe, đúng là xe của Trình Tân Dữ, liền mỉm cười giơ tay vẫy anh.
Thế nhưng đúng lúc ấy, một bóng người mặc đồ đen từ phía sau cô bất ngờ xuất hiện, bước nhanh về phía cô.
Trình Tân Dữ lúc này đã lái xe đến gần, chợt nhìn thấy bóng đen ấy ngẩng đầu lên.
Ngay khoảnh khắc đó, anh lập tức nhận ra đối phương là ai.
Trình Tân Dữ lập tức đạp phanh gấp, xe còn chưa kịp dừng hẳn, anh đã tháo ngay dây an toàn và mở cửa lao ra ngoài.
Thấy mình chắc chắn không kịp chạy tới kịp, anh hét lớn: “Sơ Sơ, coi chừng phía sau!”
Câu nhắc nhở của Trình Tân Dữ khiến Mạnh Sơ theo phản xạ quay đầu lại, đồng thời chiếc túi trên tay cô cũng vô thức giơ lên chắn trước người.
Chính nhờ động tác phòng vệ theo bản năng ấy mà cô tránh được nhát dao *****ên.
Mạnh Sơ kinh hoảng nhìn người vừa cầm dao lao về phía mình, là Tiêu Y Hinh với ánh mắt điên dại, gương mặt vặn vẹo như mất hết lý trí.
“Cô điên rồi sao?!” Mạnh Sơ giận dữ quát.
Cô hoàn toàn không ngờ Tiêu Y Hinh lại đột ngột xuất hiện ở đây, càng không ngờ cô ta lại muốn 🌀_ıế_𝖙 mình.
Ánh mắt Tiêu Y Hinh lóe lên tia cuồng loạn, nhìn cô đầy thù hận, giọng gào lên: “Ba cô đã đưa hết tiền cho cô rồi đúng không? Ông ta còn dám để mẹ tôi vào tù nữa!”
Cô ta ♓u𝖓_g ♓_ă_𝐧_g rút con dao từ chiếc túi của Mạnh Sơ ra, lưỡi dao lấp loáng ánh lạnh dưới đèn đường: “Được! Vậy thì cô cũng phải c𝖍*ế*t!”
“Cô 𝖈♓●ế●🌴 rồi, để ông ta hối hận cả đời!”
Trong đôi mắt của Tiêu Y Hinh là sự điên cuồng không che giấu.
Mạnh Sơ đương nhiên không thể ngồi yên chờ 𝒸♓ế●𝖙. Cô tiếp tục dùng túi xách để chắn, nhưng Tiêu Y Hinh vung dao chém thẳng vào bàn tay đang cầm túi của cô.
Lưỡi dao sắc lạnh sắp chạm tới, đúng lúc đó có một lực mạnh kéo cô giật lùi về phía sau.
Nhát dao của Tiêu Y Hinh rơi vào khoảng không.
Là Trình Tân Dữ đã lao đến kịp lúc, túm chặt tay cô và kéo lùi ra sau.
Thế nhưng Tiêu Y Hinh lúc này như đã hoàn toàn phát điên, vẫn điên cuồng lao tới, không ngừng vung dao chém loạn.
Mạnh Sơ bị kéo lùi mấy bước, chưa kịp đứng vững, cả người đã ngã nhào vào lòng Trình Tân Dữ.
Tiêu Y Hinh lao tới như phát cuồng, động tác nhanh hơn cả phản ứng của Mạnh Sơ.
Thấy lưỡi dao lại một lần nữa sắp chạm tới cô, Trình Tân Dữ lập tức xoay người kéo Mạnh Sơ về phía sau. Trong lúc chuyển hướng, mũi dao sượt thẳng qua tay anh.
May mà đang là mùa đông, chiếc áo khoác dày giúp ngăn phần lớn lực dao, không bị đâm thủng ngay. Nhưng vì lực chém quá mạnh, phần mũi dao vẫn theo quán tính rạch một đường dài trên mu bàn tay anh.
“Trình Tân Dữ!” Mạnh Sơ hoảng hốt kêu lên khi nhìn thấy máu trên tay anh trào ra.
Trình Tân Dữ ⓢïế.✝️ ⓒ.𝒽ặ.✞ môi, không lên tiếng, anh lập tức chắn trước mặt cô, vươn tay ra, nhanh như chớp bắt lấy cánh tay đang cầm dao của Tiêu Y Hinh khi cô ta lại tiếp tục vung lên lần nữa.
Anh là đàn ông, lại có ưu thế về sức mạnh, nên chỉ một cái siết đã giữ chặt cổ tay cô ta không thể nhúc nhích.
Anh ռ.🌀.𝖍.ïế.𝐧 𝐫ă.n.ℊ siết mạnh thêm một chút, Tiêu Y Hinh đau đến mức hét lên, tay không tự chủ được mà thả lỏng, con dao theo đó rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng “keng” lạnh lẽo.
“Sơ Sơ, ” Trình Tân Dữ gọi một tiếng.
Mạnh Sơ lập tức bước lên, nhanh tay giật lấy con dao rồi ⓢiế●† ⓒ●𝒽ặ●† trong tay mình.
Lúc này, Tiêu Y Hinh nhìn thấy con dao nằm trong tay Mạnh Sơ, ánh mắt điên cuồng của cô ta như chợt nguội lại một chút, thần trí cũng có vẻ tỉnh táo hơn đôi phần.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Cô ta vùng vẫy, gào thét về phía Trình Tân Dữ.
Trình Tân Dữ lạnh lùng nhìn cô ta: “Thả cô ra? Tôi thấy… cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần vào tù thì hơn. ”
“Âm mưu 🌀𝐢_ế_✝️ người không thành, đủ để cô ngồi tù nhiều năm rồi đấy, ” Trình Tân Dữ lạnh giọng, từng chữ một vang lên rõ ràng.
Lúc này, ánh mắt Mạnh Sơ chuyển về phía mu bàn tay anh, máu đã nhuộm đỏ cả bàn tay, thấm ra cả cổ tay áo. Máu vẫn chưa ngừng chảy, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống nền đất.
May mà nơi đây không hẳn là chỗ vắng vẻ, sự việc vừa xảy ra đã có người lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, dù sao cũng là Thượng Hải, chuyện có người dùng dao tấn công giữa phố tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Chờ đến khi xe cảnh sát tới nơi, Trình Tân Dữ mới buông tay và giao Tiêu Y Hinh đang bị anh khống chế cho cảnh sát.
“Chúng ta phải đến bệnh viện ngay, ” Mạnh Sơ nói ngay khi vừa nhìn thấy tay anh.
Ban đầu cảnh sát còn định giữ cả hai để lấy lời khai, nhưng thấy vết thương của Trình Tân Dữ, một viên cảnh sát lập tức đề nghị đi theo họ đến bệnh viện trước, giấy tờ có thể làm sau.
Lần này Mạnh Sơ là người lái xe, đưa anh đến bệnh viện gần nhất.
Bác sĩ xử lý vết thương rất nhanh, rửa sạch, sát trùng, khâu lại mấy mũi. Khi chuẩn bị dặn dò để cho bệnh nhân xuất viện, Mạnh Sơ bỗng nói: “Chúng tôi muốn nhập viện. ”
Bác sĩ ngạc nhiên, cúi đầu nhìn lại vết thương trên mu bàn tay Trình Tân Dữ: “Chấn thương này… cần nhập viện sao?”
“Cần. Chúng tôi muốn ở lại theo dõi một đêm, ” Mạnh Sơ nói chắc nịch.
Bác sĩ còn đang định khuyên thêm, thì Trình Tân Dữ chợt đưa tay ôm hông, thấp giọng nói: “Nói thật thì… chỗ này có vẻ khá đau. ”
“Chỗ nào?” Bác sĩ nhìn sang vị trí anh đang ôm.
Trình Tân Dữ gật đầu xác nhận.
Bác sĩ nói: “Chúng tôi hiện đang rất thiếu giường bệnh, nếu tình trạng không nghiêm trọng lắm thì tốt nhất là—”
Trình Tân Dữ cắt lời: “Tôi muốn nhập viện. Nếu chỗ này không được thì tôi sẽ chuyển sang bệnh viện khác. ”
Lần này anh còn sốt sắng hơn cả Mạnh Sơ, trực tiếp gọi điện cho Diêu Tranh, yêu cầu anh ta sắp xếp việc nhập viện ngay lập tức.
Sau khi gọi xong, Trình Tân Dữ mới dùng bàn tay chưa bị thương nhẹ nhàng vu. ốt ve gương mặt Mạnh Sơ, dịu dàng nói: “Em thấy không, anh đã ngoan ngoãn chịu nhập viện rồi, nên em đừng lo lắng quá. ”
Lúc này, ánh đèn bệnh viện trắng sáng rọi xuống gương mặt Mạnh Sơ, làm nổi bật vẻ nhợt nhạt đến đáng sợ của cô.
Cô không nói một lời, nhưng gương mặt trắng bệch như tờ giấy đã nói lên tất cả.
Chính khi cô nói muốn để Trình Tân Dữ nhập viện theo dõi, anh đã nắm lấy tay cô, lúc đó mới phát hiện tay cô lạnh buốt đến thấu xương.
Thậm chí còn đang khẽ 𝓇𝐮●ⓝ ⓡẩ●γ không ngừng.
“Trình Tân Dữ, anh có thể đừng lần nào cũng liều mạng vì em như vậy được không?” Mạnh Sơ cuối cùng cũng cất tiếng, nước mắt rưng rưng nhìn anh.
Trình Tân Dữ lại như bị cô chọc cười, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
“Em đang nói gì thế hả?” Anh đưa tay nhéo nhẹ mũi cô, vừa dịu dàng vừa trách yêu, rồi chậm rãi nói: “Em là vợ của anh mà. ”
*
Trình Tân Dữ ban đầu nhập viện chỉ để Mạnh Sơ yên tâm.
Không ngờ sau khi làm một loạt kiểm tra, lại phát hiện anh bị viêm ruột thừa nhẹ. Đúng lúc đang ở viện nên anh dứt khoát làm luôn phẫu thuật.
Vậy là anh nằm viện mấy ngày, đương nhiên Mạnh Sơ vẫn luôn ở lại chăm sóc anh.
Không biết tin tức từ đâu lan ra, mấy ngày liền đều có người đến thăm anh.
Hôm nay Trình Tân Dữ lại gọi luật sư đến, hóa ra là để sửa đổi bản hợp đồng tiền hôn nhân mà hai người từng ký.
Mạnh Sơ không ngờ anh lại xử lý chuyện này ngay cả khi còn đang bệnh.
“Đợi anh xuất viện rồi làm cũng được mà, ” Mạnh Sơ nói.
Nhưng Trình Tân Dữ không đồng ý, anh nhìn cô chăm chú: “Anh vẫn còn sợ hãi cái ngày hôm đó. Nếu hôm đó anh không đến đón em, nếu em thật sự xảy ra chuyện gì… thì cả đời này anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân. ”
Mạnh Sơ nói: “Nhưng đâu phải lỗi của anh, là Tiêu Y Hinh phát điên mà. Bây giờ cô ta cũng bị bắt rồi. ”
Thế nhưng Trình Tân Dữ lại “mượn cớ làm quá”, biểu hiện rõ ràng đúng nghĩa mượn chuyện mà phát huy triệt để.
Cuối cùng, khi Mạnh Sơ xem bản thảo hợp đồng mới do luật sư soạn, cô phát hiện hầu như toàn bộ điều khoản trong hợp đồng tiền hôn nhân ban đầu đều bị hủy bỏ.
Trong bản hợp đồng mới, chỉ cần Trình Tân Dữ xảy ra bất kỳ chuyện gì, toàn bộ tài sản đứng tên anh sẽ chuyển giao hết cho Mạnh Sơ.
Mạnh Sơ sững người, đầu óc như vang lên tiếng ù ù không dứt.
Lúc này đây, thứ cô đang cầm trong tay… không còn đơn thuần là một bản hợp đồng, mà là một trái tim nóng bỏng và đầy chân thành.
Tình yêu nặng bao nhiêu, có lẽ cô đã thực sự cảm nhận được rồi.
Cuối cùng, Mạnh Sơ vẫn ký tên vào bản hợp đồng mới. Nhưng khi đặt bút viết tên mình, sự chua xót trong lòng như muốn trào ra. Cô luôn biết Trình Tân Dữ yêu mình.
Nhưng lần này, cô phát hiện hóa ra mình chưa từng hiểu hết được tình yêu ấy sâu đậm đến nhường nào.
Sau khi tiễn luật sư ra về, cô vừa vặn gặp Tăng Lập Minh đến thăm Trình Tân Dữ.
Cô nói anh ngồi chờ một lát rồi mình sẽ quay lại.
Tăng Lập Minh tò mò nhìn mấy người vừa ra ngoài, tay xách theo cặp tài liệu, dáng vẻ rõ ràng là luật sư, liền hỏi: “Vừa rồi là ai vậy?”
“Luật sư, đến ký hợp đồng một chút thôi, ” Tâm trạng của Trình Tân Dữ đang rất tốt, nên anh chẳng giấu gì mà trả lời ngay.
Nhưng lời vừa dứt, Tăng Lập Minh lập tức quay đầu nhìn anh chằm chằm.
Không phải nói là bị thương nhẹ thôi sao?
Sao đến mức còn phải gọi cả luật sư đến?
Bệnh nan y à? Không cứu được nữa sao?
Đến mức này thì chẳng phải là đang… sắp xếp hậu sự rồi à?
Trình Tân Dữ nhìn thấy vẻ mặt đó của Tăng Lập Minh thì khẽ cười lạnh: “Đừng nghĩ bậy. Chẳng qua là nếu không nhân lúc này mà làm, thì Mạnh Sơ sẽ chẳng bao giờ chịu nhận bất cứ thứ gì từ tôi. ”
Lúc này Tằng Lập Minh mới hiểu, thì ra là khổ nhục kế.
“Cái trò này mà cậu cũng nghĩ ra được, ” Tăng Lập Minh thật sự phục sát đất.
Trình Tân Dữ thì thản nhiên dựa lưng vào gối bệnh, liếc mắt nhìn anh một cái rồi thong thả nói: “Cái này thì anh không hiểu rồi. ”
“Vậy xin chỉ giáo, ” Tăng Lập Minh cũng nửa đùa nửa thật đáp lại.
Trình Tân Dữ nhìn thẳng vào anh, chậm rãi nói: “Khi anh thật lòng yêu một người, anh sẽ sẵn sàng trao cho cô ấy tất cả. ”
Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, nhưng từng chữ lại chạm thẳng vào nơi mềm nhất trong lòng người khác.
Có lẽ anh chẳng cần phải nói ra điều gì nữa, bởi vì… anh đã luôn lặng lẽ làm như thế rồi.
Lúc Tăng Lập Minh ra khỏi phòng bệnh, anh bất ngờ nhìn thấy Mạnh Sơ đang đứng ngoài hành lang.
Anh đi tới hỏi: “Sao em không vào?”
Không ngờ vừa ngẩng đầu lên, anh lại thấy vành mắt cô đỏ hoe.
Anh vội vàng nói: “Em đang lo cho Tân Dữ à? Đừng lo, cậu ấy chỉ đang diễn trò thôi, thật sự không sao cả. ”
“Em biết mà, ” Mạnh Sơ nhẹ giọng đáp. “Chỉ là… em cảm thấy mình chưa từng làm gì cho anh ấy cả. ”
Tăng Lập Minh trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Có lẽ… em không cần phải làm gì cả. ”
“Bởi vì đối với cậu ấy mà nói, sự xuất hiện của em thôi đã là tất cả rồi. ”
Mạnh Sơ ngẩn người.
Và ngay lúc đó, Tăng Lập Minh cuối cùng cũng quyết định… kể cho cô nghe một bí mật mà anh đã chôn giấu trong lòng rất lâu.
…..
Lễ trao giải Thành Tựu Xuất Sắc trong lĩnh vực Trí tuệ Nhân tạo lần thứ ba được tổ chức vào tối nay.
Ban đầu Trình Tân Dữ và Mạnh Sơ đều dự định sẽ tham dự, nhưng vì Trình Tân Dữ phải nhập viện, nên Mạnh Sơ kiên quyết không cho anh xuất viện sớm.
“Anh cứ ngoan ngoãn xem livestream trong phòng bệnh là được, cấm chạy ra ngoài đấy, ” Mạnh Sơ nói với giọng đầy cứng rắn.
Nếu không phải vì muốn để Lăng Tuyệt xuất hiện nhiều hơn trước công chúng, cộng thêm việc đã nhận lời với ban tổ chức từ trước, thì Mạnh Sơ thậm chí đã định huỷ tham dự.
Trình Tân Dữ cũng chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
Thế là chiều hôm đó, Mạnh Sơ đi trang điểm, làm tóc, sau đó trực tiếp đến hội trường.
Sự kiện lần này có thể xem là một lễ hội lớn trong giới công nghệ, từ địa điểm đến dàn khách mời đều vô cùng tầm cỡ.
Mạnh Sơ cũng gặp được không ít người quen, lần lượt chào hỏi từng người một.
Vì cô và Cố Đình cùng được đề cử cho một hạng mục, nên được ban tổ chức sắp xếp ngồi cách nhau chỉ vài chỗ. Sau khi ngồi xuống, Mạnh Sơ cúi đầu nhìn điện thoại, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đang nhìn sang từ bên cạnh.
Giải thưởng mà Mạnh Sơ được đề cử là một trong những hạng mục danh giá nhất — “Nhân vật lãnh đạo trí tuệ nhân tạo của năm. ”
Vì vậy, phần trao giải cũng được xếp ở cuối chương trình.
Khi đến tiết mục trao giải, thành tích trong năm của từng ứng cử viên đều được lần lượt hiển thị trên màn hình lớn.
Ngay lúc cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, điện thoại bỗng rung nhẹ.
Cô lén mở ra nhìn một cái.
Trình Tân Dữ: 【Căng thẳng không?】
Mạnh Sơ: 【Cũng tạm, giữ tâm thái bình thường. 】
Nhưng mặc dù nói vậy, Mạnh Sơ vẫn hơi nín thở theo bản năng.
Mãi đến khi người trao giải trên sân khấu lớn tiếng công bố: “Chúc mừng cô Mạnh Sơ của công ty Khoa Học và Công Nghệ Lăng Tuyệt!”
Trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Sơ chỉ cảm thấy tiếng vỗ tay vang dội từ bốn phương tám hướng ùa tới như sóng triều, giữa âm thanh như vỡ òa ấy, cô từ từ đứng dậy.
Sau đó, cô chậm rãi bước lên sân khấu.
Khi người trao giải đưa chiếc cúp biểu tượng cho giải thưởng danh giá này về phía cô, Mạnh Sơ vươn tay đón lấy.
Rồi cô đứng trước micro, hít một hơi thật sâu, bỗng bật cười nói:
“Xin lỗi mọi người, thật sự tôi không nghĩ mình sẽ nhận được giải thưởng này — vì các đối thủ đều quá xuất sắc. ”
Lời mở đầu hài hước khiến cả khán phòng bật cười thoải mái.
Lúc này, trên màn hình lớn phía sau, hình ảnh của cô xuất hiện rõ nét, tất cả mọi người trong hội trường đều có thể nhìn thấy rõ từng biểu cảm, ánh mắt và nụ cười của cô — tự tin, kiêu hãnh, và rạng rỡ như một vì sao sáng giữa đêm.
Không thể không thừa nhận, việc Mạnh Sơ nổi tiếng trong giới công nghệ, một nửa lý do… chính là nhờ gương mặt của cô.
Lúc này đây, cô đứng trên sân khấu, mái tóc dài được búi gọn phía sau, để lộ gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, nhan sắc ấy thật sự khiến người ta không nỡ chớp mắt.
Không chỉ là đường nét khuôn mặt hoàn hảo, mà ngay cả khi được phóng to lên hàng chục lần trên màn hình lớn, làn da trắng mịn của cô vẫn mịn màng không tì vết. Dưới ống kính độ nét cao, làn da ấy tựa như lớp vỏ mỏng của một trái vải vừa bóc — trắng gần như trong suốt.
Cô mở đầu phần phát biểu bằng giọng nói trong trẻo:
“Trước hết, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến toàn thể nhân viên của Lăng Tuyệt, đặc biệt là những người đã tạo ra ‘Xích Thố X1’. Chính nhờ các bạn đã ngày đêm miệt mài nghiên cứu và phát triển công nghệ robot bốn chân, mới có thể giúp sản phẩm xuất sắc như Xích Thố X1 ra mắt trước công chúng. ”
“Tôi luôn tin rằng, trong thời đại công nghệ hiện nay, AI chính là viên minh châu rực rỡ nhất. Bởi vì nó đang thay đổi cuộc sống của chúng ta bằng những phương thức không thể tưởng tượng nổi. AI giúp chúng ta có thêm nhiều kỳ vọng vào tương lai, và tôi tin rằng, cùng với sự tiến bộ không ngừng của trí tuệ nhân tạo, cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên thông minh hơn, nhân văn hơn và tiện lợi hơn. ”
“Tương lai đã đến, có thể cùng AI thay đổi thế giới, chính là một trong những trải nghiệm may mắn nhất đối với thế hệ của chúng tôi. ”
Nói đến đây Mạnh Sơ dừng lại trong chốc lát, cô hơi ngẩng đầu lên, nhưng chính khoảnh khắc ấy ánh mắt cô bất chợt nhìn thấy một người…một người lẽ ra không nên có mặt ở đây.
Trình Tân Dữ cứ thế đứng ở hàng ghế sau cùng, lặng lẽ nhìn cô từ xa.
Ánh mắt anh dịu dàng, chăm chú, như đặt cả thế giới lên người cô.
Mạnh Sơ thoáng sững người, nét mặt hiện rõ vẻ bất ngờ. Nhưng chỉ một giây sau, cô khẽ mỉm cười rồi tiếp tục cất tiếng:
“Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn một người. ”
“Là một nữ doanh nhân, một CEO nữ, tôi từng không ít lần bị hỏi rằng: làm sao để cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp. May mắn thay, tôi chưa từng phải đối mặt với vấn đề ấy. ”
“Bởi vì tôi có một người luôn ở bên cạnh ủng hộ tôi bằng tất cả chân thành. Anh ấy không chỉ là người giúp tôi khi tôi hoang mang, mà còn là người nâng tôi dậy khi tôi thất bại. ”
Cô dừng một chút, mắt vẫn không rời khỏi người đàn ông đang đứng nơi xa ấy.
Rồi cô khẽ nói, giọng như gió nhẹ mà chắc chắn:
“Tôi thật sự may mắn vì cả đời này có thể gặp được anh. ”
“Cảm ơn anh, người yêu của em Trình Tân Dữ. ”
Khi cô nói ra cái tên ấy, trong hội trường lập tức vang lên những tiếng xôn xao kinh ngạc. Không ít người để lộ vẻ mặt bàng hoàng và sửng sốt.
Cùng lúc đó, ánh mắt của vài người cũng bắt đầu dồn về phía cuối khán phòng — nơi Trình Tân Dữ đang đứng lặng lẽ bên lối đi. Dù anh không hề bước lên sân khấu, không nói một lời, nhưng chỉ cần đứng yên ở đó thôi, anh vẫn dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều đã hiểu vì sao anh lại xuất hiện ở đây.
Và cũng hiểu vì sao Mạnh Sơ lại xúc động đến như vậy.
Bởi vì… chính anh là lý do cho tất cả.
Chính anh là người đã khiến lời tỏ tình công khai đầy xúc động ấy trở nên có ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Chính anh là người mà cô muốn chia sẻ tất cả ánh hào quang của mình.
*
Bên ngoài hội trường, khi Mạnh Sơ khoác áo khoác dày tiến lại gần, Trình Tân Dữ cứ ngỡ cô sẽ trách móc mình vì đã trốn viện đến tham dự buổi lễ.
Nào ngờ, cô chỉ nắm lấy tay anh rồi bình thản nói một câu: “Đi thôi. ”
“Đi đâu?” Trình Tân Dữ hỏi lại.
Mạnh Sơ lại hỏi ngược: “Anh đến đây bằng gì?”
Trình Tân Dữ đáp nhẹ: “Lái xe. ”
Thế là… chìa khóa xe liền bị Mạnh Sơ cầm lấy luôn, không chút do dự.
Hai người cứ thế lên xe rời đi mà bỏ mặc lại tất cả phía sau, buổi lễ, truyền thông, thậm chí cả tiệc mừng đã hẹn trước cũng không tham gia nữa.
Khoảnh khắc ấy, Mạnh Sơ chỉ có một ý nghĩ: Cô muốn đưa người mình yêu rời khỏi nơi đó.
Mà Trình Tân Dữ cũng vậy, vừa lên xe là không hỏi thêm câu nào, để mặc cô lái xe đi đâu tùy ý.
May thay, Mạnh Sơ không dẫn anh rời khỏi trái đất thật, mà chỉ đưa anh đến một khu liên hợp thể thao.
Nhưng nơi họ đến không phải phòng họp hay sân khấu nào sang trọng, mà là… một sân cầu lông đã gần đến giờ đóng cửa. Lúc họ đến, trong sân chỉ còn lác đác vài người, rồi nhanh chóng cũng rời đi nốt.
Khi Trình Tân Dữ nhìn thấy nơi này, trong đầu anh lập tức vang lên một loạt ký ức cũ.
Còn Mạnh Sơ, kéo tay anh đi sâu vào trong, nhìn sân cầu lông rộng lớn vắng lặng, lòng cô cũng dâng lên muôn vàn cảm xúc.
“Lúc đó anh ngồi ở vị trí nào?” Mạnh Sơ nghiêng đầu nhìn anh hỏi.
Trình Tân Dữ khẽ đáp: “Em… biết rồi à?”
Trong lòng anh thầm mắng Tăng Lập Minh một trận — đúng là cái đồ lắm mồm.
Mạnh Sơ khẽ cười: “Anh thấy ngại vì em biết chuyện à?”
Hôm đó ở bệnh viện, cuối cùng thì Tăng Lập Minh vẫn kể cho cô nghe chuyện giải đặc biệt 300 nghìn năm xưa.
Trước kia, Mạnh Sơ luôn nghĩ giải thưởng đó là một trong những điều may mắn hiếm hoi trong đời mình — may mắn đến mức chính cô cũng không dám tin là thật.
Dù gì cũng chỉ là một cuộc thi sinh viên nho nhỏ, thế mà lại bỗng dưng được trao tận ba trăm nghìn.
Mãi đến nhiều năm sau cô mới hiểu, hóa ra cái may mắn ấy không phải từ trên trời rơi xuống, mà là do một người thầm lặng chuẩn bị cho cô.
Năm đó, anh từng lặng lẽ ngồi trên khán đài, lặng lẽ dõi theo từng bước chân cô khi thi đấu.
“Anh có thể… ngồi lại chỗ đó lần nữa không?” Mạnh Sơ đột nhiên hỏi.
Trình Tân Dữ bật cười khẽ rồi gật đầu.
Thế là anh liền bước lên khán đài.
Dù đã rất lâu trôi qua, nhưng mọi ký ức dường như vẫn chưa phai nhạt. Anh vẫn còn nhớ rõ ràng năm đó mình đã ngồi ở chỗ nào.
Khi anh ngồi xuống, Mạnh Sơ đứng ở giữa sân.
Năm ấy cô cũng từng đứng ở nơi đó — chỉ là khi ấy, cô chuyên tâm vào thi đấu, chưa từng một lần ngẩng đầu lên nhìn về phía khán đài.
Nhưng lần này, cô đã ngẩng đầu lên và nhìn thẳng về phía anh đang ngồi.
“Trình Tân Dữ!”
Mạnh Sơ lớn tiếng gọi, âm thanh vang vọng khắp nhà thi đấu trống trải.
“Ừ, ” Trình Tân Dữ đáp lời, giọng trầm ổn.
Bỗng nhiên, Mạnh Sơ hỏi: “Em… có thể bước về phía anh được không?”
Khóe môi Trình Tân Dữ khẽ cong lên: “Được. ”
Và trong tầm mắt anh, người con gái mặc chiếc váy dạ hội lộng lẫy ấy cứ thế bước từng bước một về phía anh. Cô đi từ giữa sân, đến rìa khán đài, rồi bước lên từng bậc thềm, dọc theo lối đi nhỏ dẫn tới hàng ghế nơi anh đang ngồi.
Khi đứng trước mặt anh, Mạnh Sơ ngẩng đầu nhìn anh rồi nhẹ nhàng nói: “Trình Tân Dữ, lần này… em bước về phía anh rồi. ”
Năm ấy, Trình Tân Dữ từng lặng lẽ ngồi trên khán đài, lặng lẽ dõi theo cô gái nhỏ đang mải mê thi đấu dưới sân, mang theo một nỗi tiếc nuối không tên.
Nhưng đến hôm nay, sau bao năm tháng, cô gái ấy cuối cùng cũng chủ động bước đến bên anh.
Trình Tân Dữ ngồi trên hàng ghế lạnh băng ấy, lặng người vài giây, rồi cũng chậm rãi đứng dậy, đối mặt với cô gái trước mắt.
Anh nói: “Hôm đó, khi nhìn thấy em ở nhà giáo sư Văn… anh đã nghĩ, có lẽ em chính là người mà định mệnh đã dành cho anh. ”
“Nếu hết lần này đến lần khác được gặp lại em là số mệnh của anh…”
“Thì vào ngày hôm đó anh đã quyết định, sẽ không chống lại định mệnh của chính mình nữa. ”
Trình Tân Dữ đưa tay ôm chặt người con gái trước mặt vào lòng, còn Mạnh Sơ cũng dang tay ôm chặt lấy anh, như thể cả hai đang dồn hết tất cả sức lực, tất cả cảm xúc chỉ để 𝐬-iế-✝️ 𝐜h-ặ-т nhau thêm một chút nữa.
Mạnh Sơ chưa từng tin vào số phận.
Nhưng khoảnh khắc này, cô tin rồi.
Bởi vì người đàn ông trước mắt cô chính là món quà mà số phận đã mang đến, là sự cứu rỗi dịu dàng được cất giấu giữa năm tháng chông chênh.
Giữa bầu trời sao sáng lấp lánh, năm tháng chẳng hề muộn màng.
Từ nay về sau, họ sẽ cùng nhau sẻ chia một tình yêu, một tình yêu thủy chung đến trọn kiếp, một tình yêu lãng mạn đến tận cùng của sự sống.
(Hoàn chính văn)
← Ch. 76 |