Truyện:Không Rơi Vào Lưới Tình - Chương 62

Không Rơi Vào Lưới Tình
Trọn bộ 77 chương
Chương 62
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Đau.

Lúc Mạnh Sơ tỉnh lại, mắt còn chưa kịp mở nhưng cô đã cảm nhận rõ cơn đau nhức nơi đầu — kiểu đau dữ dội đặc trưng sau khi say rượu.

Cô trở mình trên giường, mí mắt chẳng buồn mở ra, chỉ khẽ thở dài một hơi.

Nhưng ngay sau tiếng thở dài ấy, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên giữa chân mày cô rồi xoa dịu: “Đau đầu lắm à? Còn chưa mở mắt đã thở dài rồi. ”

Mạnh Sơ mở mắt ra, nhìn về phía Trình Tân Dữ ở bên cạnh.

Anh đang nằm sát bên cô, nhưng nhìn quần áo thì rõ ràng đã dậy từ sớm.

“Anh còn chưa đi à?” Mạnh Sơ kinh ngạc buột miệng hỏi một câu.

Trình Tân Dữ bật cười, khóe môi cong lên: “Anh đi đâu được chứ?”

Mạnh Sơ chớp chớp mắt. Mấy ngày nay ở cùng nhau cả hai đều rất bận, cô thường dậy sớm để đến hội chợ chuẩn bị, còn anh thì cô cũng đã quen với việc anh bận rộn đến tận khuya mới về.

Thế nên giờ anh lại thong thả nằm bên cạnh chờ cô tỉnh dậy, khiến cô có chút cảm giác không thật.

“Vừa mở mắt ra đã muốn đuổi anh đi, ” Trình Tân Dữ như cảm thấy rất buồn cười, đưa tay khẽ véo chóp mũi cô một cái.

Mạnh Sơ vội giải thích: “Em tưởng hôm nay anh cũng có việc. ”

“Không có, hôm nay chẳng phải đã hẹn là về Thượng Hải sao, ” Trình Tân Dữ đáp.

Lúc này Mạnh Sơ mới sực nhớ ra, hôm nay đúng là họ đã đặt vé máy bay về Thượng Hải, mà còn là chuyến lúc hơn mười hai giờ trưa.

Ban đầu tính là ăn xong bữa sáng kiêm trưa, rồi trả phòng là có thể ra sân bay luôn.

“Bây giờ là mấy giờ rồi anh? Em phải dậy ngay mới được!” Mạnh Sơ hoảng hốt lật chăn ngồi dậy.

Trình Tân Dữ nhẹ giọng: “Em đừng vội. ”

Mạnh Sơ vừa bước xuống giường vừa định đi vào nhà vệ sinh: “Vẫn còn sớm à?”

“À không, mười hai giờ rồi. ” Trình Tân Dữ đáp với giọng điệu rất thản nhiên.

Mạnh Sơ ngồi phịch xuống mép giường, cả người cứng đờ.

Mười… mười hai giờ?

Đã mười hai giờ rồi sao??

Mạnh Sơ quay đầu nhìn Trình Tân Dữ đang tựa nghiêng trên đầu giường, cô tròn mắt hỏi: “Sao anh không gọi em dậy?”

“Thấy em ngủ say quá nên anh muốn để em ngủ thêm chút nữa, ” Trình Tân Dữ đáp đầy đương nhiên.

Mạnh Sơ hỏi lại: “Vậy… còn chuyến bay của chúng ta?”

“Anh bảo Ngô San đi đổi vé rồi, dù sao lúc đầu cũng là cô ấy đặt, ” Trình Tân Dữ vẫn điềm tĩnh trấn an cô: “Nên em không cần lo, cứ từ từ thôi. ”

“Dạ, ” Mạnh Sơ ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới chậm rãi bước vào nhà vệ sinh.

Lúc cô vừa bóp xong kem đánh răng, ngẩng đầu nhìn vào gương, những ký ức về tối qua như đoạn phim tua ngược, ào ạt hiện về trong đầu, từng cảnh từng cảnh dần rõ nét.

Tô Tĩnh Lan.

Cái tên mới xuất hiện ấy lại một lần nữa vang lên trong đầu cô.

Mạnh Sơ nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, khuôn mặt của cô không biểu cảm.

Từ cú sốc và hoang mang khi nghe được chuyện đó tối qua, đến lúc vừa tỉnh dậy sáng nay, cô vẫn có cảm giác như vừa bước ra khỏi một giấc mộng mơ hồ.

Trước đây cô vẫn nghĩ tình cảm của Trình Tân Dữ cũng đơn giản như cô, cho dù anh từng yêu đương thì cũng chẳng có gì to tát.

Điều quan trọng là hiện tại.

Nhưng vấn đề là… Tô Tĩnh Lan không phải “bạn gái cũ” mà là “vị hôn thê” của anh.

Ba chữ ấy khiến người ta không thể xem nhẹ. Một cảm giác trang trọng và khó gọi thành lời.

Điều đó có nghĩa là, mối 𝐪⛎a·𝓃 𝒽·ệ ấy ít nhất là từng có một thời vô cùng nghiêm túc và trang trọng.

Mạnh Sơ lại nhớ đến chuyện mẹ của Trình Tân Dữ từng bị bệnh, liệu có phải vì lý do đó mà bọn họ đã đính hôn không?

Dù sao thì lúc ấy anh còn rất trẻ, chắc cũng chưa đến mức vội vàng muốn kết hôn.

Cũng có thể Tô Tĩnh Lan giống như cô, là vì hoàn cảnh gia đình nên mới có mối hôn ước ấy với anh.

Vừa nghĩ đến đây, Mạnh Sơ đang vặn nước ở mức lớn nhất để rửa mặt bỗng sững người.

Có lẽ giờ cô đã hiểu vì sao mình lại để tâm đến chuyện đó đến vậy.

Bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc cô không phải người đặc biệt nhất.

Trước đây cô từng tin rằng, những trùng hợp giữa cô và Trình Tân Dữ là định mệnh, là sự an bài của số phận.

Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng trước cái gọi là “định mệnh” của cô, đã từng có một người khác xuất hiện.

Người đó cũng từng suýt nữa trở thành bạn đời của Trình Tân Dữ.

Nếu không vì một biến cố nào đó…

Biết đâu bây giờ, người ở bên cạnh anh vẫn là Tô Tĩnh Lan.

Dừng lại.

Mạnh Sơ bất giác lắc mạnh đầu.

Cô nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương với ánh mắt sắc lạnh, cái ý nghĩ vừa rồi thật quá đỗi nực cười.

Đúng là con người, khi đang do dự thì thường dễ hoài nghi tất cả mọi thứ.

Nhưng cô tuyệt đối không nên vì một người xa lạ mà nghi ngờ tình cảm của Trình Tân Dữ.

Nếu anh thực sự từng có tình cảm với Tô Tĩnh Lan, với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông bỏ.

Thật ra, Mạnh Sơ luôn cảm thấy ở tận sâu trong xương tủy, cô và Trình Tân Dữ là cùng một kiểu người.

Họ đều là kiểu người rất khó rung động.

Không phải vì họ quá xuất sắc nên chẳng ai lọt nổi vào mắt, mà là cảm xúc của họ từ đầu đã không dễ gì đặt ở bất kỳ ai.

Dù sao thì những người xuất sắc quanh họ vốn không thiếu, chỉ là họ rất khó để yêu một ai đó thật lòng.

Nhưng một khi đã rung động, họ cũng sẽ không dễ dàng rời đi.

Tình cảm của Trình Tân Dữ dành cho cô là thật, điều đó cô không nên nghi ngờ.

Chuyện đã qua thì có liên quan gì đến cô đâu?

Cô hà tất phải tự làm khổ mình vì những điều như vậy.

Cho dù anh thực sự có giấu đi một đoạn quá khứ, thì trên đời người này ai mà chẳng từng có lúc như thế.

Nghĩ thông suốt rồi, tuy trong lòng Mạnh Sơ vẫn chưa hoàn toàn nhẹ nhõm, nhưng cũng không còn cảm thấy quá khó chịu nữa.

Khi cô bước ra ngoài, Trình Tân Dữ đang thu dọn laptop của mình, tiện thể cũng đã xếp gọn cả laptop của cô.

“Chúng ta chuẩn bị đi luôn ạ?” Mạnh Sơ thấy vậy liền hỏi.

Trình Tân Dữ khẽ lắc đầu.

Cô chậm rãi bước tới gần, Trình Tân Dữ thấy sắc mặt của cô hơi ủ rũ thì dừng tay, đợi đến khi cô đến sát bên, anh liền vươn tay ôm cô vào lòng.

Mạnh Sơ dựa vào 𝐧_ⓖ_ự_ⓒ anh, hai tay ⓢℹ️ế-𝐭 c-ⓗ-ặ-🌴 lấy eo anh.

“Trình Tân Dữ. ”

Cô khẽ gọi tên anh.

“Ừm. ” Giọng nói trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu, dịu dàng đến mức khiến cô cảm thấy vô cùng bình yên.

Cô vùi mặt vào lồng ng. ực anh, lắng nghe tiếng anh đáp lại.

Trình Tân Dữ thấy cô im lặng không nói gì, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Chỉ là… tự nhiên cảm thấy được ôm anh thế này khiến em cảm thấy rất yên tâm, ” Mạnh Sơ lảng tránh câu hỏi của anh, cô nói rất nhẹ nhàng.

Trình Tân Dữ cúi đầu nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười: “Chỉ cần ôm một cái đã thấy yên tâm rồi sao?”

Mạnh Sơ hơi ngơ ngác, nếu không… còn phải thế nào nữa?

“Anh còn tưởng phải hôn một cái em mới thấy yên tâm cơ đấy. ” Trình Tân Dữ nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm dừng lại trên người cô, chậm rãi nói: “Dù sao thì… tối qua em cũng đã như vậy rồi. ”

Hả?

Như vậy là như thế nào?

Mạnh Sơ ngơ ngác, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó.

Trước đó ở trong nhà vệ sinh, cô chỉ mãi nghĩ đến chuyện của Tô Tĩnh Lan, dù sao mối 🍳ⓤⓐ●𝖓 h●ệ giữa cô ấy và Trình Tân Dữ cũng quá mơ hồ, gần như chiếm hết tâm trí cô.

Đến mức cô hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối qua… ở quán bar.

“Tối qua em ở quán bar…” Trong đầu Mạnh Sơ bắt đầu hiện lên vài đoạn ký ức mơ hồ.

Dù sao cô cũng không đến mức uống say đến mất hết ý thức, nên vẫn còn chút ấn tượng.

Cô nhớ mang máng lúc đó Trình Tân Dữ đến cùng hai người khác.

Một trong hai người đó hình như là anh trai của Giang Hạ Ngôn, người còn lại chắc cũng là bạn của anh.

Lúc trước khi làm sự kiện ở câu lạc bộ tennis Cực Quang, cô từng thấy cả bốn người họ, trừ Vệ Viên không có mặt thì những người khác đều có.

“Em hôn anh một cái, ” Trình Tân Dữ chậm rãi nói, giọng hơi trầm nhưng lại như mang theo ý cười trong hơi thở, “trước mặt bạn anh đấy. ”

Mạnh Sơ: “……”

Một lúc lâu sau, cô tròn mắt nhìn anh như không thể tin được, mang theo một tia hy vọng mong manh hỏi lại: “Thật sao?”

Vẻ mặt Mạnh Sơ hoang mang tột độ, không tài nào tưởng tượng nổi.

Chuyện đó… là cô làm?

Rượu đúng là thứ hại người!

Từ sau lần uống quá chén rồi lần đầu ngủ chung giường với Trình Tân Dữ, Mạnh Sơ đã luôn có bóng ma tâm lý, cô thật sự sợ rằng mỗi lần say là bản thân sẽ lại làm ra mấy chuyện vượt tầm kiểm soát như thế.

Vì thế, dù có là tiệc xã giao của công ty thì cô cũng tuyệt đối không để mình say.

Ai mà ngờ được, công việc thì còn biết kiềm chế, vậy mà dính đến chuyện cá nhân, cô lại buông lỏng bản thân đến mức ấy.

Chỉ một chút sơ sẩy… đã làm ra chuyện như vậy.

Đúng lúc đó, điện thoại của Trình Tân Dữ vang lên.

Anh đưa tay lấy điện thoại, trực tiếp nghe máy mà không do dự.

“Bây giờ à?” Trình Tân Dữ liếc mắt nhìn Mạnh Sơ một cái.

Sau đó anh khẽ lấy tay che phần micro, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Đi ăn không?”

Mạnh Sơ cũng hạ giọng hỏi lại: “Ai vậy?”

“Là mấy người Giang Mân An, tối qua bọn họ cũng ở lại khách sạn này, ” Trình Tân Dữ nói khẽ.

Mạnh Sơ lập tức im bặt, cô vội vàng lắc đầu.

Rõ ràng là cô không muốn đi!

Trình Tân Dữ khẽ cong môi lộ ra một nụ cười nhạt, Mạnh Sơ sợ anh sẽ đồng ý nên trợn mắt nhìn chằm chằm anh, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Cuối cùng Trình Tân Dữ chậm rãi nói vào điện thoại: “Không đi đâu, bọn tôi sắp ra sân bay rồi. ”

“Ừ, về Thượng Hải rồi tính, ” không biết bên kia nói gì mà anh chỉ thuận miệng ứng phó qua loa.

Sau khi cúp máy, Mạnh Sơ liền hỏi: “Về Thượng Hải rồi tính chuyện gì?”

Trình Tân Dữ nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, không nhịn được bật cười: “Tối qua em cứ đứng ra giúp Giang Hạ Ngôn suốt, nên Giang Mân An muốn mời em ăn một bữa để cảm ơn. Thật ra hôm nay cậu ấy đã định mời rồi, chỉ là không mời được em thôi. ”

Mạnh Sơ lập tức cứng đờ tại chỗ.

Không phải không mời được, mà là cô thực sự ngại không dám đi!

“Không cần khách sáo thế đâu, chuyện nên làm thôi, ai nhìn thấy Giang Hạ Ngôn lúc đó mà chẳng muốn an ủi, ” Mạnh Sơ vội vàng từ chối.

Trình Tân Dữ nhìn cô đầy hứng thú, anh bật cười hỏi: “Chẳng lẽ em định cả đời không gặp lại họ nữa à?”

“Sao có thể chứ, ” Mạnh Sơ xấu hổ đến tê rần cả người, nhưng vẫn cố vờ bình tĩnh: “Dù gì họ cũng là bạn của anh mà. ”

“Vậy thì em còn trốn cái gì?”

Mạnh Sơ mang tâm lý kiểu “giấu đầu hở đuôi”: “Em đâu có trốn, chỉ là… em nghĩ để một thời gian nữa, đợi họ quên bớt chuyện hôm qua rồi hãy gặp lại thì hơn. ”

Khóe môi Trình Tân Dữ cong lên đầy ý cười: “Anh e là… có khi họ sẽ không quên nhanh như em nghĩ đâu. ”

Mạnh Sơ: “……”

*

Sau khi trở về Thượng Hải, Mạnh Sơ có cảm giác thân thuộc như đã lâu không gặp.

Về chuyện của Tô Tĩnh Lan, thật ra sau đó cô vẫn luôn muốn chủ động hỏi Trình Tấn Dữ.

Nhưng cô lại không biết phải mở lời thế nào.

Dù sao thì chuyện đó cũng đã là chuyện của sáu, bảy năm trước — thậm chí còn lâu hơn.

Giờ đột nhiên khơi lại chuyện cũ, chẳng khác nào khiến mình trông thật nhỏ nhen, tính toán.

Nhưng sâu xa hơn nữa, lý do thực sự là… Mạnh Sơ sợ.

Sợ sẽ nhận được một câu trả lời mà bản thân không muốn nghe.

Hiện tại, khi vẫn chưa biết sự thật, cô vẫn còn có thể tự an ủi mình rằng có lẽ giữa họ chỉ là kiểu liên hôn gia tộc, là sự ràng buộc lợi ích trong giới hào môn, chứ không hề có tình cảm thật sự.

Ít nhất là… Trình Tân Dữ chưa từng yêu Tô Tĩnh Lan.

Nên dù đã từng đính hôn thì cuối cùng họ vẫn chọn đi con đường riêng, mỗi người một ngả.

Đó là lời giải thích hoàn hảo nhất trong lòng cô, cũng là kịch bản cô hy vọng nhất.

Nhưng cô sợ rằng nếu thật sự mở miệng hỏi, điều chờ đợi mình lại là một câu trả lời hoàn toàn khác.

Rằng họ có thể là thanh mai trúc mã, hoặc đã quen biết từ rất sớm.

Khi còn trẻ như vậy, có lẽ họ từng vì tình yêu mà bồng bột, từng yêu đến không màng tất cả.

Đó là kịch bản tồi tệ nhất trong trí tưởng tượng của Mạnh Sơ.

Nói cho cùng, cô vẫn không thể không để tâm đến việc trong quãng thời gian cô chưa xuất hiện, Trình Tân Dữ đã từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm.

Cô cũng không hẳn là người quá khắt khe trong chuyện tình cảm, cũng từng cố gắng hiểu rằng người trưởng thành ai mà chẳng có vài mối tình trong quá khứ, chẳng có gì to tát hết.

Nhưng một khi liên quan đến Trình Tân Dữ, cô lại trở nên vô cùng nhỏ nhen, ích kỷ đến mức chính bản thân cũng không ngờ.

Cuối cùng cô chọn cách làm ngơ, cứ coi như chuyện đó chưa từng tồn tại.

Dù sao thì hiện tại cả con người lẫn trái tim của Trình Tân Dữ… đều đang thuộc về cô.

Sau khi trở về Thượng Hải, Mạnh Sơ nhận ra không khí Giáng Sinh trong thành phố đã bắt đầu rộn ràng, rất nhiều cửa hàng đã trang trí từ sớm trước cả chục ngày.

Tống Vũ Miên gọi điện rủ cô đi ăn, Mạnh Sơ thuận tiện đồng ý luôn.

Dù sao thì mấy món quà cô mua ở Thâm Quyến vẫn chưa có dịp đưa cho Tống Vũ Miên.

Hai người hẹn địa điểm ăn tối xong, tan làm là Mạnh Sơ lập tức bắt xe đến đó.

Khi gặp nhau, Mạnh Sơ liền đưa túi quà cho Tống Vũ Miên.

Tống Vũ Miên nhìn cái túi trong tay cô, ngơ ngác hỏi: “Làm gì đấy?” “Lúc đi công tác tiện thể mua cho cậu, ” Mạnh Sơ nói. Tống Vũ Miên nhìn túi trong tay cô ấy, trên chiếc túi trắng có in một đóa sơn trà đặc trưng, là hộp của một thương hiệu xa xỉ mà cô nhận ra ngay lập tức. “Cậu mua đồ đắt tiền thế này cho tớ làm gì chứ?” Mạnh Sơ bật cười: “Cậu còn chưa mở ra xem mà, sao biết là đắt hay không?” Tống Vũ Miên bĩu môi: “Hãng này có món nào mà không đắt à?” “Cứ mở ra xem thử có thích không đã, ” Mạnh Sơ lại nói. Hai người ngồi ở vị trí hơi khuất một chút trong quán. Cuối cùng, Tống Vũ Miên cũng không kiềm được, đưa tay lấy chiếc hộp trong túi ra, rồi mở nắp. “Wow, chiếc khăn quàng này chẳng phải chính là cái mà tớ từng nói với cậu lần trước sao!” Tống Vũ Miên thốt lên đầy ngạc nhiên. Giữa những người bạn thân, chuyện chia sẻ mọi thứ là rất bình thường. Nhiều khi muốn mua gì đó nhưng còn phân vân, cũng sẽ nhờ bạn thân xem giúp rồi cho vài lời góp ý. Trước đây, Tống Vũ Miên đã muốn mua một chiếc khăn quàng cổ, nhưng sau khi xem tới xem lui, cô nhận ra những cái cô thích đều rất đắt. Giá của chúng thường lên đến vài nghìn tệ một chiếc. Cô thật sự không nỡ chi tiền, còn định chờ đến cuối năm có thưởng thì mới tự thưởng cho mình một lần. Thế nhưng không ngờ chiếc khăn mà cô đặc biệt yêu thích lại bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt cô. “Cậu đi công tác mà sao lại mua cho tớ món đồ đắt tiền thế này chứ, ” Tống Vũ Miên vừa nhìn chiếc khăn vừa lẩm bẩm. Mạnh Sơ nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì coi như là quà Giáng Sinh nhé. ” Tống Vũ Miên lập tức xúc động: “Sơ Sơ, tớ thật sự sắp yêu cậu mất rồi. ” “Chỉ sắp thôi sao?” Mạnh Sơ ngơ ngác hỏi. Tống Vũ Miên lập tức lấy tay che mặt, khiến Mạnh Sơ chẳng hiểu gì bèn hỏi: “Cậu làm gì vậy?” “Tớ sợ mình không kiềm được mà hét lên mất, ” Tống Vũ Miên khẽ nói. Mạnh Sơ bị cô chọc cho bật cười. “Dạo này cậu thế nào rồi? Cuộc xem mắt lần trước mà cậu nói có thuận lợi không?” Mạnh Sơ chủ động hỏi. Tống Vũ Miên lắc đầu: “Công việc thì vẫn vậy thôi, mỗi ngày ngắm mấy con vật dễ thương. Còn chuyện xem mắt thì tiêu rồi, nói chuyện mấy lần mà thật sự chẳng thể tiếp tục nổi. ” “Không sao đâu, cậu cứ từ từ, ” Mạnh Sơ an ủi rồi nói: “Nếu bên cạnh tớ có ai phù hợp, tớ sẽ giới thiệu cho cậu. ” Tống Vũ Miên kinh ngạc nhìn cô. “Lại sao nữa?” Tống Vũ Miên nói: “Trước đây cậu chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này mà. ” Mạnh Sơ chớp mắt: “Tớ chưa từng quan tâm sao?” “Đúng vậy, bản thân cậu còn không yêu đương gì, nên cậu sẽ chẳng nghĩ đến việc mai mối cho người khác đâu, ” Tống Vũ Miên cũng không phải trách móc gì Mạnh Sơ, ngược lại thấy chuyện đó rất bình thường. Mạnh Sơ nghĩ một lát, có vẻ đúng là như vậy thật. Dù sao thì trước đây cô hoàn toàn không có đời sống tình cảm, cô lấy đâu ra tâm trí mà lo chuyện của người khác chứ. Tống Vũ Miên cũng đưa cho Mạnh Sơ món quà mà cô đã mang theo. “Cái gì đây?” Mạnh Sơ không ngờ cô ấy cũng chuẩn bị quà cho mình. Tống Vũ Miên nói: “Sắp tới là sinh nhật cậu rồi mà, năm nay chắc chắn cậu sẽ đón sinh nhật cùng bạn trai đúng không, dù sao cũng là năm *****ên hai người yêu nhau, nên tớ đưa quà trước cho cậu. ” Mạnh Sơ nhận lấy món quà, bỗng nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay mình. Thật ra Tống Vũ Miên vốn khá vô tư, đến giờ vẫn chưa để ý là trên tay cô ấy có đeo nhẫn. “Vũ Miên, thật ra tớ có một chuyện vẫn chưa dám nói với cậu, ” Mạnh Sơ hít sâu một hơi. Tống Vũ Miên nhìn cô: “Sao đột nhiên không khí lại nghiêm túc vậy? Đừng làm tớ sợ nhé. ” Mạnh Sơ cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng: “Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là tớ vẫn chưa từng nói với cậu bạn trai tớ làm nghề gì. ” “Anh ấy làm gì vậy?” Tống Vũ Miên hỏi. Mạnh Sơ đáp: “Vân Tích Capital. ” Cô đang định từng chút một nói ra, sợ nếu nói hết ngay thì Vũ Miên sẽ khó mà chấp nhận được. Tống Vũ Miên khá tò mò: “Vân Tích Capital? Nghe giống công ty đầu tư nhỉ, mà tên nghe quen lắm. ” Ngay sau đó, cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Sơ: “Trình Tân Dữ cũng làm ở công ty đó đúng không?” Mạnh Sơ gật đầu. “Chẳng lẽ…” Tống Vũ Miên lộ vẻ phấn khích: “Bạn trai cậu là cấp dưới của Trình Tân Dữ à? Vậy chẳng phải ngày nào cũng được gặp anh ấy sao? Làm việc với kiểu sếp như thế chắc là một sự hưởng thụ ấy nhỉ. ” Mạnh Sơ nhướng mày: “Chắc không ai lại thích sếp của mình đâu, nhất là khi đó còn là đàn ông nữa. ” “Cũng đúng. ” Mạnh Sơ nói tiếp: “Anh ấy không phải cấp dưới của Trình Tân Dữ. ” Tống Vũ Miên cắn ống hút trong ly đồ uống trước mặt, nhấp một ngụm, đúng lúc này lại nghe thấy Mạnh Sơ ở đối diện bắt đầu lên tiếng. Cô nói: “Là chính Trình Tân Dữ. ” “Khụ khụ khụ—” Một tràng ho dữ dội vang lên, khiến hai bàn bên cạnh cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn sang. Mạnh Sơ chẳng kịp nghĩ gì khác, vội vàng đưa khăn giấy cho Tống Vũ Miên ở phía đối diện. Tống Vũ Miên vừa quay sang một bên vừa ho dữ dội, tay lần mò đón lấy khăn giấy. Không biết bao lâu sau, cô cuối cùng cũng dịu lại đôi chút. Cô quay đầu lại, tay đặt lên 𝖓·ɢự·↪️: “Lần sau lúc tớ đang uống nước thì cậu đừng nói mấy chuyện sốc như thế. ” “Xin lỗi…” Mạnh Sơ lập tức lên tiếng. Tống Vũ Miên lắc đầu: “Tại tớ thật sự không ngờ tới luôn ấy. ” “Không ngờ là tớ với Trình Tân Dữ ở bên nhau à?” Mạnh Sơ đón lấy câu nói ấy. Thật ra cũng dễ hiểu thôi, người quen biết cô thì chắc chắn đều không nghĩ tới điều đó. Tống Vũ Miên nhìn cô một lúc lâu rồi vội nói: “Được rồi được rồi, tớ biết cậu không muốn nghe tớ nói về Trình Tân Dữ nữa. Thật ra ban đầu tớ chỉ thấy anh ta đẹp trai thôi, tớ đã từng chia sẻ với cậu bao nhiêu trai đẹp rồi mà. ” “Nếu cậu thật sự không muốn nghe tớ nói về anh ấy nữa, thì lần sau ta đổi sang trai đẹp khác vậy. ” Trai đẹp thì nhiều, nhưng chị em tốt thì chỉ có một. Tống Vũ Miên đương nhiên sẽ không chút do dự chọn Mạnh Sơ. Mạnh Sơ không hiểu: “Sao tự dưng lại phải đổi sang trai đẹp khác?” “Cậu xem cậu nói mấy câu như thế chẳng phải là cố tình trêu tớ sao, có phải tớ nhắc anh ấy nhiều quá làm cậu khó chịu rồi không?” Tống Vũ Miên còn tự kiểm điểm. Mạnh Sơ: “……” Một lúc sau, cô nghiêm túc nói: “Tớ nói thật đấy. ” Tống Vũ Miên bất ngờ nhìn cô, rồi ghé sát lại: “Chẳng lẽ cậu định nói là hai người các cậu vừa gặp nhau ở buổi triển lãm lần trước đã phải lòng nhau ngay, tình cảm bùng nổ như sét đánh, thế là cậu chinh phục được anh ấy luôn?” Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại tự phủ nhận: “Không đúng, thời gian không khớp. Bạn trai cậu xuất hiện cũng khá lâu rồi mà. ” Mạnh Sơ chỉ còn cách lấy điện thoại của mình ra. Cô mở WeChat, rồi đưa thẳng đến trước mặt Tống Vũ Miên. “Cậu nhìn cái ghim trò chuyện của tớ đi, ” Mạnh Sơ nhắc cô. Tống Vũ Miên cúi đầu nhìn, bên cạnh ảnh đại diện của người được ghim hiện rõ ba chữ: ——————Trình Tân Dữ. Chuyện gì thế này? Mãi đến lúc này Tống Vũ Miên mới chậm chạp phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Mạnh Sơ đầy kinh ngạc. Nhưng việc này thực sự quá mức khó tin, cô nhìn trái phải một lượt, rồi hạ giọng nói: “Không phải cậu đang tham gia một trò chơi thử thách nào đó chứ?” Cô ấy chắc chắn nghĩ người ta đang cố tình trêu chọc mình rồi. Mạnh Sơ bất đắc dĩ: “Tớ đâu có rảnh rỗi đến thế. ” “Cái tên Trình Tân Dữ này, dù là khá hiếm nhưng chắc cũng có người trùng tên chứ, ” Tống Vũ Miên vừa nói vừa thực sự lấy điện thoại ra, định tra xem có bao nhiêu người trùng tên đó. Mạnh Sơ: “……” Đúng lúc ấy điện thoại của Mạnh Sơ rung lên. Trên màn hình hiện rõ ba chữ: “Trình Tân Dữ. ” Tống Vũ Miên như bị dọa cho giật mình, chỉ vào màn hình của cô ấy và kêu lên: “Gọi kìa, gọi kìa. Anh ấy gọi qua WeChat rồi!” Mạnh Sơ nhìn vẻ mặt như gặp ma của Tống Vũ Miên mà vội vàng tắt máy. “Vì sao cậu không nghe?” Tống Vũ Miên nhìn cô chằm chằm. Mạnh Sơ chớp chớp mắt: “Phản ứng của cậu đáng sợ quá. ” “Là điện thoại cậu đột ngột reo lên mới đáng sợ thì có, ” Tống Vũ Miên phản bác. Nhưng rồi cô chợt nhận ra điều gì đó: “Chẳng lẽ… cậu không dám nghe sao?” Mạnh Sơ thật sự hết cách: “Được rồi… tớ chỉ đùa thôi. ” Tống Vũ Miên: “……” Nhưng Trình Tân Dữ lại gửi thêm một tin nhắn qua WeChat: 【Không tiện nghe điện thoại à?】 Mạnh Sơ đáp: 【Em đang ăn tối với Vũ Miên. Không phải anh cũng có tiệc xã giao tối nay sao?】 Tống Vũ Miên ngồi đối diện nhìn Mạnh Sơ nhắn tin. Cô ngẫm nghĩ một lúc, rồi bất ngờ đề nghị: “Hay là hai người gọi video đi?” Mạnh Sơ nhìn cô: “Cậu chắc chứ?” Vừa nãy chỉ một cuộc gọi thoại cũng đã làm cô ấy hoảng hồn, gọi video thì cô ấy còn có phản ứng đến mức nào chứ. Tống Vũ Miên: “Cậu thử gọi xem sao đi. ” “Thật nhé, tớ gọi thật đấy, ” Mạnh Sơ nhìn cô xác nhận lại. Tống Vũ Miên gật đầu thật mạnh, như thể đã quyết tâm: “Gọi đi gọi đi. ” Thấy vậy, Mạnh Sơ lập tức gọi video, và nhanh chóng đầu bên kia đã bắt máy. Khuôn mặt của Trình Tân Dữ xuất hiện trên màn hình, anh nhẹ giọng nói: “Tiệc tối đột ngột bị hủy nên anh muốn hỏi em mấy giờ xong để tiện qua đón. ” Mạnh Sơ gật đầu: “Không cần vội, anh muốn chào Vũ Miên trước không?” Trình Tân Dữ cũng không ngờ Mạnh Sơ gọi video là để làm điều đó. Anh mỉm cười nhẹ rồi gật đầu: “Được. ”

Sau đó, Mạnh Sơ xoay màn hình điện thoại về phía Tống Vũ Miên.

Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi thấy gương mặt hiện lên trong video, Tống Vũ Miên vẫn kinh ngạc đến mức trừng to mắt.

“Chào Vũ Miên, tôi là Trình Tân Dữ, ” Trình Tân Dữ trên màn hình mỉm cười nhẹ nhàng, chủ động chào hỏi.

Tống Vũ Miên mất một lúc mới nhỏ giọng đáp lại: “Chào anh. ”

Mạnh Sơ bất lực nói: “Thôi bỏ đi, gọi video thấy hơi ngại thật… hay là lần sau gặp trực tiếp nói chuyện nhé. ”

“Được, vậy anh không làm phiền hai người ăn tối nữa, ” Trình Tân Dữ cũng không dài dòng thêm.

Kết thúc cuộc gọi, cả bàn ăn chìm vào một sự yên tĩnh bất thường.

Mạnh Sơ nhìn chằm chằm Tống Vũ Miên bên kia bàn, còn Tống Vũ Miên thì hoàn toàn như mất hồn, ngồi ngây ra như tượng.

“Thật… thật đấy à?” Một lúc lâu sau, Tống Vũ Miên mới quay sang nhìn Mạnh Sơ rồi ngơ ngác hỏi.

Mạnh Sơ gật đầu thật mạnh, cô chắc nịch đáp: “Thật. ”

Tống Vũ Miên vừa định nói gì đó, nhưng lại đột ngột giơ tay lên như muốn tạm dừng: “Đợi… đợi đã, hai người bắt đầu từ khi nào vậy?”

“Không phải chứ? Lúc tớ còn mê mẩn Trình Tân Dữ thì hai người các cậu đã ở bên nhau rồi sao?”

Rồi cô vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải… tớ đang định nói cái gì ấy nhỉ?”

Rõ ràng tin tức bất ngờ này đã khiến cô hoàn toàn rối loạn, đầu óc trống rỗng.

“Xin lỗi, tớ đã giấu cậu chuyện này bấy lâu nay, ” Mạnh Sơ nghiêm túc nói lời xin lỗi.

Tống Vũ Miên vừa định phản ứng thì ánh mắt chợt quét qua điều gì đó, cô ấy lập tức đưa tay nắm lấy tay trái của Mạnh Sơ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô.

Rồi cô ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Sơ: “Chiếc nhẫn này là sao?”

“Cậu đợi một chút đã, ” Tống Vũ Miên lật đật lục tìm điện thoại.

Mạnh Sơ vội hỏi: “Cậu định tìm gì thế?”

“Tớ tra xem cái ngón tay này gọi là gì ấy…” Tống Vũ Miên vẫn còn trong trạng thái mơ màng.

Mạnh Sơ đáp: “Là ngón áp út. ”

“Đúng rồi, ngón áp út!”

Nói xong mấy từ đó, Tống Vũ Miên lại nhìn thẳng vào cô hỏi: “Nhẫn cưới thường đeo ở ngón nào?”

“Ngón áp út, ” Mạnh Sơ trả lời.

Tống Vũ Miên cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại mím môi im lặng.

Hai người không ai lên tiếng.

Đúng lúc đó nhân viên phục vụ mang món lên bàn.

Cho đến khi cả hai món đều được đặt xuống, bầu không khí giữa họ vẫn lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng, vẫn là Mạnh Sơ không chịu nổi nữa mà khẽ nói: “Hay là… mình ăn trước đi?”

“Cậu còn ăn nổi à?” Tống Vũ Miên lập tức phản ứng.

Nhưng rất nhanh, Tống Vũ Miên lại khẽ gật đầu: “Đúng là cậu ăn nổi thật… dù sao thì người bị giấu giếm bấy lâu cũng đâu phải là cậu. ”

Đây là lần *****ên Tống Vũ Miên dùng giọng điệu đầy bất mãn như vậy với Mạnh Sơ.

Mạnh Sơ lập tức nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tớ xin lỗi. ”

Ánh mắt Tống Vũ Miên lại rơi xuống chiếc nhẫn trên tay cô, vẫn chưa cam lòng mà hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là vì tình cảm tốt quá nên mới đeo vào ngón đó?”

Mãi đến lúc này Tống Vũ Miên dường như vẫn không dám tin.

Mạnh Sơ mím môi, nhẹ giọng: “Không phải… là thật đấy. ”

“Nhẫn cưới thật sao? Là cái… dùng để kết hôn đó?” Tống Vũ Miên lại xác nhận thêm lần nữa.

Tối nay, cô ấy dường như chỉ toàn làm một việc chính là xác nhận đi xác nhận lại.

Mạnh Sơ lại gật đầu.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Mau khai thật cho tớ nghe hết đi!” Tống Vũ Miên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Mạnh Sơ cũng không dám giấu giếm thêm, liền kể toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Tống Vũ Miên nghe.

Chỉ là, câu chuyện này thật sự quá rắc rối, quá vòng vo, dù cô kể liền một mạch nhưng cũng phải mất rất lâu mới kể hết.

Lâu đến mức các món ăn trên bàn đã nguội ngắt cả rồi.

“Cậu đói không? Hay ăn chút gì đi đã?” Mạnh Sơ lo lắng nhìn cô bạn thân, dịu giọng hỏi.

Nhưng Tống Vũ Miên lại không để ý đến lời cô, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới suy nghĩ của riêng mình.

Một lúc sau, dường như đã sắp xếp lại được mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Tống Vũ Miên chậm rãi nói: “Vậy ý cậu là… dì lo lắng vì cậu mãi không chịu yêu đương, nên mới quyết định sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt. Trùng hợp thế nào lại chính là bà dì đó sắp đặt, nhưng người được chọn để xem mắt thì lại không đến, và Trình Tân Dữ xuất hiện thay vào. Cậu tưởng anh ấy là đối tượng xem mắt nên bắt đầu trò chuyện. Sau đó Trình Tân Dữ chủ động liên hệ lại, rồi còn trực tiếp… cầu hôn cậu. Và… cậu cũng đồng ý luôn, thế là xong?”

“Các cậu đã đăng ký kết hôn từ… nửa năm trước rồi. ”

Mạnh Sơ nghe cô bạn nói liền một mạch, kinh ngạc đến mức chỉ biết ngơ ngác gật đầu.

“Tóm lại… đúng là như vậy. ”

“Anh ấy chắc chắn là thích cậu. ” Tống Vũ Miên khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Mạnh Sơ tròn mắt nhìn cô, không thể tin nổi: “Không thể nào. ”

Sau đó cô vội vàng giải thích: “Ý tớ là… bây giờ thì có thể anh ấy thích tớ thật. Nhưng lúc đó, lúc mới gặp, tụi tớ hoàn toàn là hai người xa lạ, chẳng quen biết gì nhau mà. ”

“Vậy thì là yêu từ cái nhìn *****ên rồi còn gì, ” Tống Vũ Miên nói không chút do dự.

Mạnh Sơ cau mày: “Sao cậu chắc chắn như thế?”

“Cậu thử nghĩ xem anh ấy là ai? Đó là Trình Tân Dữ đấy. Nếu anh ấy thật sự chỉ muốn tìm một người để kết hôn cho xong, cậu nghĩ trong cái giới của anh ấy thiếu gì người phù hợp? Gia thế, học vấn, mọi thứ đều môn đăng hộ đối, ” Tống Vũ Miên nói chắc nịch.

Nhưng Tống Vũ Miên cũng nhanh chóng nhận ra lời mình vừa nói có phần không thỏa đáng, liền vội vàng bổ sung: “Ý tớ không phải là cậu không xứng với anh ấy đâu, Sơ Sơ. Ý tớ là… những người có điều kiện như anh ấy, thường hay kết hôn vì lợi ích ấy. Nếu thật sự muốn một cuộc hôn nhân không cần tình cảm, chắc chắn họ sẽ tìm trong chính cái giới của mình trước tiên. ”

Mạnh Sơ vốn đã từng nghĩ, Tống Vũ Miên có chút năng lực “tiên tri”.

Giờ xem ra đâu chỉ là “chút ít”.

Bởi từ đầu đến giờ, Mạnh Sơ vẫn luôn cho rằng Trình Tân Dữ và Tô Tĩnh Lan chính là kiểu 🍳_ц𝒶_ⓝ ♓_ệ như Tống Vũ Miên vừa nói — một cuộc hôn nhân được sắp đặt trong giới.

Rõ ràng anh ấy hoàn toàn có thể chọn một người phù hợp trong tầng lớp của mình để “kết hôn cho xong”.

Vậy mà cuối cùng… lại bỏ qua tất cả những lựa chọn dễ dàng đó, để kết hôn với một người như cô.

“Biết đâu ngay từ lần *****ên nhìn thấy cậu, anh ấy đã yêu ngay từ cái nhìn *****ên rồi thì sao? Nghe thì có vẻ hơi viển vông, nhưng nếu là cậu… tớ thật sự thấy điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. ” Tống Vũ Miên nhìn thẳng vào Mạnh Sơ, chân thành nói.

Mạnh Sơ nghe vậy lại không phản bác nữa.

Thậm chí, trong thâm tâm cô còn mong điều đó là thật.

Yêu từ cái nhìn *****ên.

Từ giây phút *****ên anh nhìn thấy cô, anh đã rung động.

Đó chẳng phải là điều lãng mạn nhất trên đời hay sao?

Cô thật sự hy vọng sự lãng mạn ấy là câu chuyện thuộc về riêng cô và Trình Tân Dữ.

*

Sau khi ăn tối xong trở về nhà, Mạnh Sơ vừa mở cửa đã thấy trong nhà đèn vẫn sáng.

Cô đang cúi xuống thay giày ở cửa thì Trình Tân Dữ dường như nghe thấy tiếng động, liền đi ra đón cô.

“Sao không để anh đi đón em?” Trình Tân Dữ nhìn thấy cô thì có hơi bất ngờ.

Mạnh Sơ đáp: “Hôm nay là buổi tụ tập con gái, nếu chỉ mình em được đưa đón thì chẳng phải Vũ Miên sẽ thấy tủi thân sao?”

Trình Tân Dữ: “Lần sau em nói sớm, anh bảo tài xế đưa cô ấy luôn. ”

Sau đó Mạnh Sơ bước vào trong, còn Trình Tân Dữ thì đi đến quầy bar rót cho cô một ly nước mang lại.

“Vũ Miên biết chuyện chúng ta kết hôn rồi, ” Mạnh Sơ nhìn anh rồi chậm rãi nói.

Trình Tân Dữ cũng đã sớm đoán được, dù gì thì Mạnh Sơ còn để anh gọi video cho Tống Vũ Miên nữa mà.

“Xem ra hai người đã nói chuyện rất vui vẻ. ” Trình Tân Dữ thấy sắc mặt cô nhẹ nhõm, liền mỉm cười nói.

Mạnh Sơ gật đầu.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn vài điều không nhịn được muốn hỏi rõ.

Cuối cùng, Mạnh Sơ nhìn anh do dự một giây rồi mở lời: “Anh từng nói, muốn kết hôn với em là vì đôi bên đều có nhu cầu. Nhưng em chẳng mang lại được gì cho anh cả… Vậy tại sao ngay từ đầu, anh lại không chọn một người trong giới của anh?”

Trình Tân Dữ đang định đưa ly nước trong tay cho cô, lại không ngờ sẽ nghe thấy câu hỏi như thế.

Động tác khựng lại giữa không trung, ánh mắt anh dừng trên gương mặt đang chờ một lời hồi đáp của cô.

Có những câu hỏi trước đây họ từng lờ đi, từng coi như không quan trọng, nhưng giờ nghĩ lại, mới thấy trong đó ẩn chứa không ít sự mơ hồ và thậm chí là dối trá.

Mạnh Sơ dường như vì lời nhắc nhở của Tống Vũ Miên, mới thật sự nhận ra: những lời từng khiến cô an tâm, thực ra lại quá thiếu căn cứ.

“Bây giờ em mới hỏi những chuyện này… có phải là quá muộn rồi không?” Trình Tân Dữ trầm giọng nói.

Mạnh Sơ nhìn thẳng vào anh: “Em không thấy muộn. ”

“Vậy tại sao lúc trước em lại đồng ý kết hôn với anh?” Trình Tân Dữ hỏi ngược lại.

Mạnh Sơ ngẩn ra.

Phải rồi, lý do của cô cũng đâu có mấy phần lý trí.

Chẳng phải vì anh là Trình Tân Dữ sao?

Cô cho rằng một người như anh sẽ không lừa dối mình, sẽ không có mục đích gì quá mức.

So với việc kết hôn với một người xa lạ, thì kết hôn với anh dường như là một lựa chọn an toàn hơn.

Thấy anh cố tình né tránh không trả lời, trong lòng Mạnh Sơ không tránh khỏi một tia thất vọng.

Có lẽ cái đáp án mà Tống Vũ Miên từng đoán — rằng anh yêu cô từ cái nhìn *****ên — cuối cùng cũng chỉ là một giả thiết lãng mạn, không phải sự thật.

Có thể khi đó anh thực sự chỉ là bốc đồng, hoặc giống như cô, cảm thấy kết hôn với một người như mình là một lựa chọn an toàn hơn. Dù sao thì sau vài ngày anh mới chủ động liên hệ lại, rất có thể trong thời gian đó, anh đã âm thầm điều tra hết về thân phận và hoàn cảnh của cô rồi.

Nhưng Mạnh Sơ vẫn không cam tâm. Cô không muốn buông bỏ tia hy vọng cuối cùng. Cuối cùng, cô hỏi ra câu hỏi đã nằm im trong lòng rất lâu, rất sâu: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”

Ánh mắt cô nhìn anh không hề né tránh, như thể lần này cô không chấp nhận thêm một câu trả lời mập mờ nào nữa.

Trình Tân Dữ đặt ly nước trong tay xuống bàn trà bên cạnh.

Anh chậm rãi bước về phía cô, nhưng khi chỉ còn cách cô một khoảng rất gần, anh lại dừng lại.

“Em muốn nghe lời thật lòng. ” Mạnh Sơ một lần nữa kiên định mở miệng.

Trình Tân Dữ cũng nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt anh thâm trầm, sâu hơn cả màn đêm ngoài cửa sổ.

Cho đến khi giọng nói trầm thấp, lạnh lùng ấy vang lên trong không gian yên tĩnh: “Lần *****ên. ”

Mạnh Sơ sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.

Trình Tân Dữ lại nhìn cô, lần này giọng nói mang theo sự chân thành lẫn chắc chắn: “Từ lần *****ên anh nhìn thấy em. ”

Không phải “lần đầu” trong ký ức của cô.

Mà là “lần *****ên” trong thế giới của anh.

Chương (1-77)