Truyện:Không Rơi Vào Lưới Tình - Chương 60

Không Rơi Vào Lưới Tình
Trọn bộ 77 chương
Chương 60
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Ngày thứ hai của hội chợ triển lãm vẫn tiếp tục diễn ra. Bởi vì gian hàng của Tinh Nguyên lần này thực sự thu hút quá nhiều người, nên hôm qua khi kết thúc hoạt động, Mạnh Sơ suýt nữa thì bị đám đông vây kín không ra nổi.

Vì vậy hôm nay phía ban tổ chức đã đặc biệt đến thương lượng, hy vọng Mạnh Sơ cố gắng đừng đến khu vực gian hàng nữa, để tránh xảy ra tình trạng chen lấn và giẫm đạp không đáng có.

Mạnh Sơ sau những chuyện xảy ra hôm qua cũng rất hiểu nỗi lo của ban tổ chức, nên cô yên tâm giao lại khu vực gian hàng cho các đồng nghiệp khác, còn bản thân thì ở lại phòng tiếp khách để đàm phán với các khách hàng tiềm năng.

Mặc dù Cố Đình đã đến từ tối qua, nhưng đến giờ hai người vẫn chưa gặp mặt. Thậm chí anh còn chưa từng xuất hiện ở khu vực triển lãm.

Mạnh Sơ gọi điện cho Lưu Giai để hỏi tung tích của tổng giám đốc Cố, nhưng Lưu Giai cứ ậm ờ lấp *****.

Vì thế, khi Tăng Lập Minh một lần nữa gọi đến để hỏi cô về chuyện tham gia hội nghị thượng đỉnh, Mạnh Sơ liền dứt khoát nói: “Vẫn là tôi tham gia đi, tổng giám đốc Cố khá bận nên chắc là không sắp xếp được thời gian. ”

Tăng Lập Minh nghe thấy kết quả này thì còn vui hơn ai hết: “Tôi sẽ gửi chủ đề cho em, em sẽ có khoảng mười lăm phút để thuyết trình, sau đó là phần thảo luận và trao đổi, phần này thì khá linh hoạt. Em chỉ cần trả lời các câu hỏi từ phía khán giả. Nếu em lo lắng về việc phát sóng trực tiếp, tôi có thể yêu cầu ban tổ chức chọn sẵn người đặt câu hỏi. ”

Mạnh Sơ khẽ cười rồi vội vàng đáp: “Không cần phải chọn trước đâu ạ, chỉ cần đối phương hỏi những vấn đề liên quan đến lĩnh vực robot thì em nghĩ em có thể xử lý được. ”

Tăng Lập Minh nói: “Bản thảo tôi sẽ gửi cho em vào buổi chiều. ”

“Em cũng sẽ tự chuẩn bị nữa, ” Mạnh Sơ đáp.

Dù sao buổi tọa đàm chuyên đề này cũng là sự kiện có quy mô cao nhất, bởi các khách mời đều là những nhân vật tầm cỡ trong ngành, bình thường chỉ mời được một người đến tham dự đã là điều vô cùng khó, huống chi lần này lại có mấy người cùng ngồi chung một sân khấu.

Vé vào cửa cho buổi tọa đàm này đã được bán hết sạch từ sớm.

Không chỉ người trong ngành muốn tới tham dự, mà ngay cả khán giả bình thường hay sinh viên các trường đại học cũng mong muốn được nghe.

Nếu không phải vì có một khách mời đột ngột rút lui, thì cơ hội này căn bản chẳng thể rơi vào tay Mạnh Sơ.

Tuy cô nổi tiếng chỉ sau một đêm trên mạng, nhưng so về nền tảng và kinh nghiệm thì vẫn còn kém xa so với những vị kia.

Chỉ khi nào Tinh Nguyên thật sự trở thành doanh nghiệp dẫn đầu trong ngành, thì cô mới có thể thật sự ngang hàng với họ.

Buổi tối, Tăng Lập Minh lại gọi cho cô thêm một cuộc điện thoại, nói là buổi tối có một buổi tiệc nhỏ. Anh hỏi cô có muốn tham gia không, chủ yếu là một buổi tụ họp của những người trong giới.

Mạnh Sơ lập tức hỏi: “Anh đã nói với Trình Tân Dữ chưa?”

“Cậu ấy còn cần anh phải nhắc sao? Đây là tiệc tối do bên tổ chức chính thức tổ chức, chắc chắn đã mời cậu ấy từ sớm rồi, chỉ là đoán chừng cậu ấy cũng không có thời gian vì đang bận chuyện khác. ” Tăng Lập Minh đáp.

Mạnh Sơ gật đầu.

Sau đó cô liền hỏi: “Em có cần ăn mặc trang trọng một chút không?”

“Miễn xinh đẹp là được rồi, ” Tăng Lập Minh cười đáp.

Sau đó, Mạnh Sơ gọi điện cho Trình Tân Dữ. Hôm nay anh không đến khu vực triển lãm, có lẽ là do hôm qua đã có lịch trình riêng.

“Tăng ca nói tối nay có một bữa tiệc tối do ban tổ chức sắp xếp, anh sẽ tham gia chứ?” Mạnh Sơ hỏi.

Trình Tân Dữ đáp: “Em định đi à?”

Mạnh Sơ khẽ cười: “Anh ấy nói coi như là một dịp giao lưu, mà tối nay em cũng chẳng có việc gì cả. ”

“Anh cũng có một bữa tiệc tối nay, chủ yếu là buổi tụ họp của các doanh nghiệp mà Vân Tích Capital đầu tư ở khu vực Đại Vịnh. Dù sao anh cũng đến đây rồi, nên họ tổ chức mời anh, ” Trình Tân Dữ giải thích.

Mạnh Sơ lập tức hiểu. Những bữa tiệc kiểu này do nhà đầu tư tổ chức thật ra khá quan trọng.

Vì đều là công ty được cùng một quỹ đầu tư chống lưng, nhiều khi còn có thể thúc đẩy được những sự hợp tác bất ngờ.

“Em hiểu rồi, chúng ta đều cố gắng làm việc cho tốt, ” Mạnh Sơ không hề thất vọng.

Chỉ cần mấy ngày nay Trình Tân Dữ ở bên cạnh cô, Mạnh Sơ đã thấy là mình có lời lắm rồi.

Cô dĩ nhiên không thể tham lam mà mong anh phải ở bên cô suốt.

Tối đến, vừa trở về khách sạn cô liền vội vàng thay một bộ đồ khác.

May là trước khi đi cô đã nghĩ đến khả năng có những dịp chính thức, nên đã mang theo mấy bộ lễ phục chỉn chu.

Tối nay, cô đặc biệt chọn một chiếc váy đen ôm dáng, khoét eo và lộ chân. Dù chỉ là kiểu váy đen đơn giản nhất, nhưng nhờ đường cắt may tinh tế, nên hoàn toàn tôn lên lợi thế vóc dáng của Mạnh Sơ.

Bên ngoài cô khoác thêm một chiếc áo măng-tô đen dài.

Nói cũng trùng hợp, khu vực này là điểm du lịch nổi tiếng nên có rất nhiều khách sạn năm sao tập trung gần nhau.

Khách sạn nơi ban tổ chức tổ chức buổi tiệc tối cũng không cách xa chỗ cô ở là bao.

Mạnh Sơ gọi một chiếc xe thương mại rồi đi thẳng tới đó.

Khi cô đến nơi, Tăng Lập Minh đã đứng đợi ở sảnh khách sạn.

Vừa nhìn thấy Mạnh Sơ, ánh mắt của Tăng Lập Minh lập tức sáng lên, anh không khỏi ngạc nhiên trước nhan sắc của cô.

“Dù biết em vốn dĩ đã rất xinh đẹp rồi, nhưng chỉ cần ăn diện một chút thôi cũng thật sự rực rỡ đến chói mắt, ” Tăng Lập Minh buột miệng khen, “Trình Tân Dữ đúng là gặp may mắn khi cưới được em. ”

Mạnh Sơ bật cười, khóe mắt cong cong, cô nhẹ nhàng đáp: “Phải nói là em may mắn mới đúng. ”

“Trời ơi, em cũng quá nể mặt cậu ta rồi đấy, ” Tăng Lập Minh lắc đầu, nửa đùa nửa thật nói.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong. Lúc này đại sảnh đã có khá nhiều người.

Bữa tiệc tối nay được tổ chức theo hình thức hội nghị bàn tròn, chỗ ngồi của Mạnh Sơ được sắp xếp gần Tăng Lập Minh.

Chưa được bao lâu cô đã trông thấy một người quen trong khu vực sảnh tiệc.

Đồng thời, Tăng Lập Minh ngồi bên cạnh cô cũng nhìn thấy.

Anh chỉ về phía bàn tròn không xa: “Cố tổng kìa?”

Mạnh Sơ nhìn sang, quả nhiên là Cố Đình đang ngồi ở đó.

Khoảnh khắc ấy trong lòng cô không khỏi dâng lên một nụ cười lạnh.

Cả ngày hôm nay cô đã liên lạc nhưng anh ta không hề xuất hiện ở gian hàng triển lãm của công ty, thế mà lại thong thả có mặt trong buổi tiệc xã giao buổi tối như thế này.

Đúng là… bận rộn thật đấy.

Đúng lúc đó Cố Đình cũng nhìn thấy cô.

Mạnh Sơ vẫn ngồi yên ở bàn của mình mà không hề đứng dậy chào hỏi.

Một lúc sau Cố Đình cũn đứng dậy bước đến.

“Em cũng đến à, Mạnh Sơ, ” anh ta chủ động lên tiếng.

Mạnh Sơ gật đầu, giọng điệu nhàn nhạt: “Đúng là trùng hợp thật. ”

Tăng Lập Minh ngồi bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữa hai người, âm thầm cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí.

“Hôm nay tôi không đến triển lãm vì có việc khác, ” Cố Đình thấy thái độ lạnh nhạt của cô, như thể cũng nhận ra được lý do khiến cô không vui.

Mạnh Sơ chỉ cảm thấy buồn cười.

Trước đây chỉ cần cô lỡ trễ nải công việc một chút, Cố Đình sẽ là người *****ên lên lớp cô, đạo lý nói ra rành rọt từng câu.

Bây giờ đến lượt anh ta “bận việc riêng”, lại còn nghĩ cô sẽ dễ dàng thông cảm?

“Triển lãm hôm nay tiến triển thuận lợi chứ?” Cố Đình đặt một tay lên lưng ghế của Mạnh Sơ, cúi người xuống, giọng hạ thấp đầy thân mật hỏi.

Mạnh Sơ bất ngờ đứng dậy, khéo léo kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Mọi việc đều rất suôn sẻ, Cố tổng cứ yên tâm. ”

Cố Đình gật đầu.

Hai người rõ ràng không còn gì để nói thêm.

Thế là Cố Đình chuyển ánh mắt sang Tăng Lập Minh ở bên cạnh: “Tăng tổng, lần này gian hàng của Tinh Nguyên nổi bật như vậy, cũng là nhờ sự hỗ trợ hết lòng từ phía các anh. ”

“Cảm ơn lời khen của Cố tổng, phục vụ tốt khách hàng là trách nhiệm của chúng tôi, ” Tăng Lập Minh đáp lại một cách xã giao, giọng điệu lễ phép mà khách khí.

Anh và Cố Đình không thân thiết gì mấy, nên khi nói chuyện vẫn giữ nguyên bộ dạng công thức.

Chỉ có với Mạnh Sơ thì anh mới tỏ ra thoải mái, tùy ý hơn một chút vì có phần quen biết riêng.

Lúc hai người còn đang nói chuyện, từ xa bỗng có một người phụ nữ đi tới.

Đúng lúc đó, Mạnh Sơ đang cúi đầu trả lời tin nhắn.

Cô nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nữ 𝐦_ề_ɱ m_ạ_ı: “Cố tổng, không ngờ anh cũng quen cả Tăng tổng đấy. ”

Mạnh Sơ vừa nhắn xong, thuận tay cất điện thoại lại rồi ngẩng đầu lên.

Và khi nhìn rõ người vừa lên tiếng là ai, cô thực sự hơi khựng lại trong một giây.

Người phụ nữ trước mặt là một mỹ nhân, phải nói đúng hơn là một người phụ nữ xinh đẹp và đầy thu hút. Dáng người mảnh mai, cao ráo, phối cùng chiếc đầm dạ hội Dior cao cấp màu trắng thuần khiết, khiến cô toát lên vẻ thanh lịch và cao quý.

Mái tóc dài xoăn nhẹ xõa trên vai, từng đ.ườ𝖓.𝖌 ⓒ🔴.n.ɢ 〽️ề-m m-ạ-𝖎 đều như được thiết kế tỉ mỉ, không thừa không thiếu.

Mạnh Sơ không phải chưa từng gặp người đẹp, nhưng điều khiến cô sững người không phải vì nhan sắc đối phương —

Mà là bởi người phụ nữ này chính là người hôm qua cô vô tình bắt gặp đang nói chuyện thân mật với Trình Tân Dữ tại khu triển lãm. Hai người bọn họ khi ấy trông vô cùng thân thiết.

“Cô… sao cô cũng ở đây?” Tăng Lập Minh vốn luôn điềm đạm vậy mà lúc này lại bất ngờ ấp úng.

Người kia nghe vậy khẽ mỉm cười, giọng nói 𝐦_ề_Ⓜ️ 〽️_ạ_1: “Sao vậy, không chào đón tôi à?”

Tăng Lập Minh vội xua tay: “Sao lại thế được, tôi còn mong cô đến nữa là. ”

Người phụ nữ đảo mắt nhìn quanh thấy ba người đang đứng cùng nhau, trong đó hai người đàn ông cô đều quen, chỉ có người phụ nữ là lần đầu gặp.

Cô mỉm cười chủ động hỏi: “Vị này là?”

Lúc này, Cố Đình mở lời giới thiệu trước: “Đây là giám đốc vận hành của Tinh Nguyên – Mạnh Sơ. ”

Mạnh Sơ nhẹ gật đầu chào: “Chào cô, tôi là Mạnh Sơ. ”

“Xin chào, tôi là Tĩnh Lan Tô từ quỹ đầu tư Norsheng Capital. ” Người phụ nữ giơ tay ra trước, chủ động hướng về phía Mạnh Sơ.

Mạnh Sơ cũng đưa tay ra đáp lại. Nhưng đúng lúc đó, Tô Tĩnh Lan liếc nhìn bàn tay cô rồi nhẹ nhàng nói: “Mạnh tổng, chiếc nhẫn của cô… thật đặc biệt. ”

Cô ta đang nói đến chiếc nhẫn cưới trên tay Mạnh Sơ.

Vừa nghe Tô Tĩnh Lan nhắc đến, ánh mắt của hai người đàn ông bên cạnh cũng đồng loạt rơi xuống tay của Mạnh Sơ.

Khóe miệng của Tăng Lập Minh không kìm được mà khẽ giật một cái.

Chỉ có Mạnh Sơ là vẫn bình tĩnh như thường, cô mỉm cười đáp: “Cảm ơn cô. ”

Tô Tĩnh Lan cười dịu dàng, nói: “Mạnh tổng, tôi đã xem video quảng bá về robot Thiên Khuyển A2 của các cô rồi, rất ấn tượng. ”

Mạnh Sơ hơi gật đầu, cho rằng đối phương chỉ là khách sáo nên cũng khách sáo đáp lại: “Cảm ơn lời khen của cô. ”

Tô Tĩnh Lan khẽ nghiêng đầu, nụ cười không đổi: “Hy vọng chúng ta có thể hợp tác với nhau. ”

Lúc này Mạnh Sơ hoàn toàn sững sờ.

Chỉ chốc lát sau, cô lập tức hiểu ra vấn đề.

— Cố Đình đến Thâm Quyến lần này quả nhiên không đơn giản là vì triển lãm.

Dù sao đã có cô ở khu triển lãm, anh ta cũng không cần phải túc trực giám sát.

Mục đích thật sự của anh ta khi đến Thâm Quyến… chính là để gặp nhà đầu tư.

Dù sao thì lần gọi vốn gần nhất của Tinh Nguyên đã là bảy tháng trước.

Đối với một công ty khởi nghiệp, đặc biệt là giai đoạn từ vòng thiên thần đến vòng A, việc huy động vốn thường khá dày đặc và khẩn trương.

Lý do khiến họ mãi vẫn chưa thể tiến vào vòng gọi vốn A+++ là vì vấn đề sản xuất thương mại hàng loạt của công ty vẫn chưa được giải quyết.

Tuy nhiên, với việc đơn hàng của robot bốn chân Thiên Khuyển A2 bùng nổ, cùng với bước đột phá của robot hiện thân trong các tình huống ứng dụng công nghiệp, cộng thêm sự hợp tác với Tập đoàn Lâm Giang, mô hình kinh doanh của công ty đã dần trở nên hoàn thiện và được thị trường kiểm chứng.

Lần gọi vốn này chắc chắn sẽ trở thành quy mô lớn nhất kể từ khi công ty được thành lập.

Trước đó, Cố Đình cũng đã nói với cô và Vương La Nhiên rằng anh ta đang đàm phán với hơn chục công ty đầu tư.

Nhưng điều mà cô không hiểu là nếu đã là chuyện gọi vốn cho công ty, vì sao Cố Đình lại phải giấu cô?

Bên cạnh, sắc mặt Cố Đình dường như cũng thay đổi đôi chút, hiển nhiên là không ngờ Tô Tĩnh Lam sẽ nói ra điều đó.

May mà Mạnh Sơ chỉ giả vờ như không nghe thấy, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Nếu có thể hợp tác với công ty như Norsheng Capital, Tinh Nguyên của chúng tôi nhất định sẽ có bước tiến vượt bậc. ”

Sau đó, buổi tiệc tối chính thức bắt đầu.

Chỗ ngồi của Cố Đình và Tô Tĩnh Lam được sắp xếp cùng nhau, hai người cùng nhau quay lại bàn.

Sau khi ngồi xuống, sắc mặt của Mạnh Sơ vẫn không giấu được vẻ khó chịu.

Tăng Lập Minh ngồi ở bên cạnh cũng nhìn thấy, anh ta len lén liếc cô mấy lần đầy cẩn trọng.

Ai ngờ Mạnh Sơ đột nhiên quay đầu nhìn anh: “Anh quen cô Tô kia à?”

“Không tính là quá quen biết, ” Tăng Lập Minh cân nhắc rất lâu mới hạ giọng nói.

Mạnh Sơ gật đầu.

Tăng Lập Minh do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng an ủi: “Thật ra có một số chuyện đã qua thì cho qua đi, thật sự không cần quá để tâm. ”

“Ừm, ” Mạnh Sơ nghe không rõ ý anh ta lắm, nhưng cô vẫn gật đầu.

Nhưng rất nhanh, cô lại khẽ thở dài một tiếng.

“Cô thật sự không cần quá để ý đâu, ” Tăng Lập Minh vội vàng dỗ dành.

Mạnh Sơ hơi nhíu mày nhìn anh ta, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Tôi không thể nào không để ý được. ”

“Hả?” Tăng Lập Minh bất ngờ trước sự thẳng thắn của cô, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Cô để tâm đến mức đó sao?”

“Cố Đình đến Thâm Quyến, mà tôi lại không gặp được anh ta lấy một lần. Cho dù anh ấy thật sự đến để gặp nhà đầu tư thì cũng đâu cần phải giấu tôi kỹ đến vậy, ” Mạnh Sơ hạ giọng, cuối cùng cũng nói ra nỗi lo trong lòng mình.

Tuy cô biết với vị trí của Tăng Lập Minh, anh sẽ không can thiệp vào chuyện nội bộ của Tinh Nguyên.

Nhưng giữa cô và anh cũng không đơn thuần chỉ là q●ⓤⓐ●п ⓗ●ệ hợp tác, ít nhiều cũng có một chút tin tưởng.

Lúc này xung quanh không có ai, cô vẫn không nhịn được được liền thấp giọng than thở mấy câu.

Tăng Lập Minh há miệng, một lúc sau mới lên tiếng: “Thì ra em đang nói chuyện này à. ”

“Nếu không thì là chuyện gì?” Mạnh Sơ nghi hoặc nhìn anh.

Cô hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”

Tăng Lập Minh: “……”

Anh ta phản ứng rất nhanh, lập tức hạ giọng nói: “Tôi cảm thấy lo lắng trước đây của em là đúng đấy, Cố Tổng của các em có thể thực sự có cảm xúc rất phức tạp về việc em nổi tiếng bất ngờ như vậy. ”

Cố Đình đương nhiên sẽ vui mừng vì Mạnh Sơ nổi tiếng, vì điều đó mang lại lượng lớn sự chú ý cho công ty.
Triển lãm lần này chính là thành quả rõ rệt trước mắt.

Nhưng đồng thời, điều đó cũng làm suy yếu ảnh hưởng của Cố Đình trong Tinh Nguyên — giống như câu nói xưa: Công cao át chủ.

“Lúc nào đó em sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ấy. ” Mạnh Sơ đã hạ quyết tâm.

*

Khi cô về đến khách sạn thì Trình Tân Dữ vẫn chưa quay lại.

Cô biết anh bận nên cũng không nhắn WeChat, sợ anh cảm thấy mình đang thúc giục anh.

Cô cầm máy tính bắt đầu viết bản thảo để chuẩn bị cho diễn đàn chuyên đề ngày mai.

Đang viết thì đúng lúc Tống Vũ Miên gửi tin nhắn WeChat tới.

Mạnh Sơ cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, suýt nữa vì quá kinh ngạc mà làm rơi điện thoại khỏi tay.

Cô nhìn thấy đó là một bức ảnh chụp Trình Tân Dữ đang đứng trên sân khấu, có lẽ được chụp lúc anh diễn thuyết hôm qua. Phải nói là người nhiếp ảnh này thật sự rất biết chọn góc chụp.

Bờ vai rộng và đôi chân dài của Trình Tân Dữ trong khung hình đặc biệt nổi bật.

Cũng có thể là vì anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối cùng quần dài đen, ranh giới rõ ràng giữa hai màu đen trắng khiến ưu thế đôi chân dài càng được phóng đại.

Mạnh Sơ suy nghĩ mãi mới trả lời lại: 【Cậu gửi cái này cho tớ làm gì?】

Chẳng lẽ Tống Vũ Miên phát hiện ra mối ⓠ-u-ⓐ-n 𝐡-ệ giữa cô và Trình Tân Dữ rồi ư?

Không thể nào…

Đột nhiên Mạnh Sơ nhớ đến chiếc nhẫn cưới.

Cả hai bọn họ đều đeo nhẫn giống nhau.

Nhẫn hình vòng Mobius, không phải kiểu phổ biến, thậm chí là loại cực kỳ ít người biết đến.

Ai ngờ đúng lúc đó Tống Vũ Miên gửi liền mấy tin nhắn thoại trên WeChat.

Tống Vũ Miên: “Lần này cậu đi Thâm Quyến tham gia hội chợ, Trình Tân Dữ cũng tham gia đấy. ”

Tống Vũ Miên: “Cậu có gặp anh ấy ngoài đời chưa?”

Mạnh Sơ vừa mở ra nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô đang nghĩ nên trả lời thế nào thì WeChat lại vang lên.

Tống Vũ Miên: “Anh ấy ngoài đời có siêu đẹp trai không?”

Tống Vũ Miên: “Chân anh ấy có siêu dài không vậy?”

Tống Vũ Miên: “Hay là cậu tìm cách chụp lén một tấm xem nào, tớ thấy cư dân mạng đều nói anh ấy ngoài đời đẹp trai như chiến thần, là trai đẹp đỉnh nhất trong đám người thường đấy. ”

Mạnh Sơ không ngờ Tống Vũ Miên lại hứng thú với Trình Tân Dữ đến thế.

Cô còn đang do dự thì bỗng nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười trầm thấp.

Mạnh Sơ theo phản xạ quay đầu lại, vừa nhìn thấy Trình Tân Dữ đang tựa vào khung cửa chăm chú nhìn mình, cô sợ đến mất vía, điện thoại trên tay rơi luôn xuống đất.

“Anh…” Mạnh Sơ nhìn người đột ngột xuất hiện.

Khoan đã, sao cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở cửa vậy chứ?

Sau đó cô mới nhớ ra, căn phòng khách sạn hiện tại là do Trình Tân Dữ nhờ người đặt giúp, là một căn phòng suite, còn cô thì đang viết bản thảo ở phòng ngủ bên trong.

Âm thanh mở cửa ngoài kia, cô đương nhiên không nghe thấy được.

Thấy cô như vậy, Trình Tân Dữ từ tốn bước lại rồi cúi xuống nhặt điện thoại lên.

Mạnh Sơ vội vươn tay giật lại, sợ anh nghe thấy mấy đoạn tin nhắn thoại vừa rồi của Tống Vũ Miên.

“Anh về từ khi nào vậy?” Mạnh Sơ hạ giọng hỏi.

Nhưng Trình Tân Dữ lại không trả lời ngay, anh giơ tay cởi chiếc áo khoác ngoài, tiện tay ném lên chiếc ghế sofa bên cửa sổ. Sau đó, anh đặt tay lên tay vịn ghế của Mạnh Sơ, cúi người chậm rãi áp sát cô.

Khóe môi anh khẽ cong lên, hơi nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì, mãi mới chậm rãi mở miệng nói: “Về từ khi nào à, để anh nghĩ xem. ”

Mạnh Sơ cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, cô chỉ cảm thấy nóng rát, nóng đến mức muốn vứt luôn đi cho rồi.

“Hình như là nghe được một câu trước…” Trình Tân Dữ hơi dừng lại như thể đang cố nén cười, từng từ từng chữ chậm rãi thốt ra:
“Anh ấy ngoài đời… có phải siêu đẹp trai không?”

Aaaaaaa

Cứu mạng với.

Có ai mau tới bịt tai cô lại đi, cô không muốn nghe thêm một chữ nào nữa!

Cảm giác xấu hổ như sóng thần đang nhấn chìm cô hoàn toàn.

Không phải cô trách Tống Vũ Miên, dù sao bọn họ hay tám chuyện mấy thứ này cũng là bình thường.

Tám chuyện là một chuyện.

Nhưng để nhân vật chính của buổi tám chuyện nghe được… lại là chuyện hoàn toàn khác.

Chỉ vài chữ ngắn ngủi thôi cũng đủ khiến Mạnh Sơ phát nổ rồi.

Cô…..

Thế nhưng Trình Tân Dữ lại có vẻ thấy rất thú vị, anh nhìn chằm chằm Mạnh Sơ rồi hạ giọng hỏi tiếp: “Vậy em thấy sao?”

Mạnh Sơ nuốt khan một cái.

“Em thấy Trình Tân Dữ ngoài đời… có phải siêu đẹp trai không?”

Anh nhìn cô không chớp mắt, hỏi một cách chậm rãi và thong thả.

Đây là câu hỏi mà người bình thường có thể nói ra miệng sao?

Mạnh Sơ thật sự không chịu nổi nữa: “Anh hỏi câu như vậy mà không biết ngượng à?”

“Các em còn có thể bàn tán với nhau, chẳng lẽ nhân vật chính như anh lại không được hỏi một câu sao?” Trình Tân Dữ tỏ vẻ vô tội nói.

Mạnh Sơ: “……”

Cứu mạng.

Hay có ai đó đánh cô bất tỉnh luôn cũng được.

Trình Tân Dữ dường như cũng nhìn ra sự xấu hổ của cô, anh rất rộng lượng mà nói: “Cũng được, hay là anh đổi câu hỏi khác nhé?”

Mạnh Sơ lập tức gật đầu.

Miễn không hỏi cái đó thì anh hỏi gì cũng được!

“Hay là em thấy chân của Trình Tân Dữ có phải siêu dài không?” Trình Tân Dữ chậm rãi hỏi.

Rốt! Cuộc! Là! Ai! Mới! Có! Thể! Mặt! Dày! Đến! Mức! Nói! Ra! Câu! Này!!!

Biểu cảm của Mạnh Sơ lập tức cứng đờ.

Anh nói ra được, nhưng cô thì thật sự không thể trả lời nổi.

Trình Tân Dữ thấy cô vẫn không nói gì, anh hơi nhướng mày: “Chuyện này cũng không trả lời được à?”

Cuối cùng Mạnh Sơ cũng không nhịn được nữa, cô gật đầu một cái.

Dài.

Thật sự siêu dài.

Nhưng may mà Trình Tân Dữ có vẻ như cuối cùng cũng chịu tha cho cô, anh đang định chậm rãi đứng dậy thì lại bất ngờ quay sang nhìn cô nói: “À đúng rồi, hay là bây giờ gọi cho bạn em một cuộc điện thoại nhé. ”

“Hả?” Mạnh Sơ ngớ người.

Anh còn cố tình nhấn mạnh: “Video call ấy. ”

Mạnh Sơ buột miệng: “Vì sao chứ?”

“Bạn em không phải bảo em lén chụp anh sao, chuyện đó cũng không cần thiết mà, ” Trình Tân Dữ đưa tay nhéo má cô một cái, nhìn cô chăm chú, “Không cần lén lút, cứ quang minh chính đại mà ngắm cho kỹ. ”

“Dù sao anh cũng là chồng của bạn thân nhất của cô ấy mà. ”

Mạnh Sơ lần này thật sự không chịu nổi nữa, cô đặt mạnh điện thoại lên bàn.

Sau đó đứng dậy, trực tiếp đẩy mạnh người kia về phía sau như muốn trút hết bực bội vì bị trêu ghẹo suốt từ nãy đến giờ.

Ngay phía sau không xa chính là chiếc giường, Trình Tân Dữ lùi lại hai bước liền đưa tay kéo lấy cô.

Anh kéo theo cả người cô, sau đó cả hai người ngã thẳng xuống giường trong tích tắc.

Mạnh Sơ đổ người lên người anh, cô tức tối mắng: “Em sẽ bóc phốt anh cho mà xem. ”

Trình Tân Dữ bật cười trầm thấp: “Bóc phốt gì cơ?”

“Bóc phốt bộ mặt thật của anh, ” Mạnh Sơ vẫn thấy nói vậy chưa đủ hả giận, cô trực tiếp đưa tay ra nhéo má anh, “Anh tự nghe lại mấy câu anh vừa nói đi, có câu nào là người bình thường nói ra được hả?”

Trình Tân Dữ hoàn toàn không để ý đến lời trách mắng của cô, ngược lại còn dang tay ôm chặt lấy cô.

“Vậy em cứ đi bóc phốt đi, ” Trình Tân Dữ nói bằng giọng nói trầm thấp.

Mạnh Sơ thật sự hết cách với anh.

Quả nhiên, người có thể mặt dày mà thốt ra mấy lời đó làm sao có thể là người bình thường được?

Anh đâu dễ để mình bị cô “xử đẹp” như vậy chứ.

“Nếu vậy thì cả thế giới sẽ biết, Mạnh Sơ là vợ của Trình Tân Dữ. ”

Mạnh Sơ sững người lại.

Sau đó cô nhìn Trình Tân Dữ rồi nghiêm túc nói: “Nếu anh muốn thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể công khai. ”

Trước đây không công khai là vì cả hai đều xem cuộc hôn nhân này như một mối 🍳.ц𝖆.ռ 𝒽.ệ đôi bên cùng có lợi.

Nhưng bây giờ họ đã thật lòng yêu nhau, chẳng còn gì phải giấu giếm nữa.

“Vẫn là đừng, ” Trình Tân Dữ khẽ đáp.

Mạnh Sơ ngẩn ra, cô nghĩ rằng Trình Tân Dữ sẽ đồng ý ngay lập tức, không ngờ anh lại từ chối.

“Hiện giờ là giai đoạn sự nghiệp của em đang thăng tiến. Giống như Tăng Lập Minh đã nói, em đang xây dựng hình ảnh cá nhân. Nhưng một khi chúng ta công khai, đời sống tình cảm của chúng ta sẽ che mờ tất cả những nỗ lực mà em đã bỏ ra trong công việc. ”

Đôi mắt đen sâu của Trình Tân Dữ chăm chú nhìn cô, nghiêm túc giải thích lý do.

Mạnh Sơ kinh ngạc nhìn anh.

Khoảnh khắc đó, cô thật sự cảm thấy như ⓛⓘ·𝓃·h ♓·ồ·n mình bị một cú va chạm dịu dàng lay động.

Thì ra trên thế gian này thật sự có người sẵn lòng suy nghĩ cho cô trên mọi phương diện như thế.

Trình Tân Dữ thấu hiểu rõ ánh hào quang mà anh mang theo bên mình. Mạnh Sơ tuy đã có chút tiếng tăm trên mạng, cũng dần được giới chuyên môn biết đến, nhưng so với Trình Tân Dữ đã nổi danh trong giới đầu tư từ lâu thì cô vẫn chưa là gì cả.

Một khi họ công khai, tất cả mọi thứ về Mạnh Sơ cuối cùng sẽ trở thành đề tài bàn tán xoay quanh chuyện tình cảm của cô.

Người ta sẽ bắt đầu nói rằng: rốt cuộc cô có phải đã dựa vào Trình Tân Dữ để leo lên không?

Những gì cô đang có bây giờ, có phải tất cả đều là nhờ anh ấy không?

“Mạnh Sơ, anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi. ” Giọng nói của Trình Tân Dữ dịu dàng và đầy sâu lắng.

Mạnh Sơ không chút do dự mà cúi đầu hôn lên môi anh.

*

Ngày cuối cùng Mạnh Sơ tham gia diễn đàn cao cấp, cô còn có một bài phát biểu kéo dài mười lăm phút.

Trong phần thảo luận, cô tự tin, chừng mực và chuyên nghiệp khi trả lời các câu hỏi từ người tham dự, nhận được vô số lời khen ngợi.

Buổi tối Trình Tân Dữ hỏi Mạnh Sơ: “Khi nào thì em quay về Thượng Hải?”

Mạnh Sơ đáp: “Chắc là ngày mai ạ. ”

“Ngày mai anh phải tham dự đám cưới của một người bạn, chắc là ngày mốt mới về, ” Trình Tân Dữ giải thích.

Mạnh Sơ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy em ở lại thêm một ngày rồi về cùng anh luôn. ”

Trình Tân Dữ ngạc nhiên nhìn cô.

“Anh đã ở lại cùng em mấy ngày rồi, sao em lại không thể đợi anh một ngày chứ, ” Mạnh Sơ lập tức cười nói.

Cô đương nhiên cũng không bất ngờ khi Trình Tân Dữ đi dự đám cưới mà không dẫn cô theo.

Dù sao thì hôm trước hai người vừa bàn đến chuyện công khai, đều cảm thấy tạm thời không cần thiết phải công bố.

Những nơi như đám cưới vừa đông người và lộn xộn, ai cũng sẽ chụp ảnh rồi đăng lên mạng xã hội.

“Vậy em có thấy chán không?” Trình Tân Dữ hỏi.

Mạnh Sơ đáp: “Tất nhiên là không rồi, dù sao em vẫn chưa có dịp dạo chơi Thâm Quyến cho đàng hoàng mà. ”

Trình Tân Dữ như chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức đi sang bên cạnh, lấy ví tiền của mình rồi nhét cả cái ví vào tay Mạnh Sơ.

Mạnh Sơ kinh ngạc mở to mắt.

“Ngày mai cứ quẹt thoải mái, chồng em trả tiền, ” Trình Tân Dữ vừa nói vừa đưa tay xoa đầu cô.

Mạnh Sơ lập tức cười nói: “Cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác gả vào hào môn rồi. ”

Lần này đến lượt Trình Tân Dữ sững người.

Mạnh Sơ cười càng lớn hơn nữa.

Ngày hôm sau Mạnh Sơ thật sự ra ngoài đi dạo, cô cũng không có mục đích gì rõ ràng chỉ là đi loanh quanh cho vui.

Buổi tối cô cố tình chọn một nhà hàng món Triều Sán nổi tiếng với đánh giá cực cao.

Tuy chỉ ăn một mình nhưng cô lại rất vui vẻ, vừa ăn vừa thoải mái nghịch điện thoại mà chẳng cần để ý đến ai.

Vừa hay, cô lướt thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Giang Hạ Ngôn.

Hôm nay cô ấy đăng rất nhiều ảnh, trông có vẻ cũng đang tham dự một đám cưới.

Mạnh Sơ đoán rằng có lẽ là cùng một đám cưới mà Trình Tân Dữ tham dự. Nhưng khi nhìn thấy một trong những bức ảnh đó, cô vẫn không nhịn được mà bấm vào xem.

Không ngờ lại là ảnh chụp chung giữa Giang Hạ Ngôn và Tô Tĩnh Lan.

Giang Hạ Ngôn tựa đầu vào Tô Tĩnh Lan, nhìn qua đã thấy hai người có 🍳_ц_a_𝖓 h_ệ rất thân thiết.

“Gặp lại rất nhiều bạn cũ lâu ngày không gặp, ai cũng rất vui vẻ, tất nhiên người vui nhất chính là cô dâu chú rể hôm nay rồi, chúc mừng chúc mừng nhé~”

Mạnh Sơ đọc đến dòng trạng thái này trong vòng bạn bè của Giang Hạ Ngôn, lập tức xác định được —

Tô Tĩnh Lan hẳn cũng là người trong cùng một giới với họ.

Chả trách hôm đó cô ấy trông rất quen thuộc với Trình Tân Dữ.

Mạnh Sơ vừa tiện thể đi dạo quanh trung tâm thương mại gần đó, nghĩ nghĩ rồi mua quà cho mẹ mình và Tống Vũ Miên.

Tất nhiên cũng không quên phần của Trình Tân Dữ, cô còn đặc biệt chọn hai chiếc cà vạt đẹp mắt và độc đáo.

Đến khi cô quay về khách sạn thì đã gần mười giờ tối.

Chính cô cũng không ngờ mình lại đi dạo muộn đến vậy.

Sau khi xuống xe, tay cô xách theo đầy túi đồ mình đã mua —

Không ngờ lại vô tình chạm mặt một người không ngờ tới ngay tại sảnh khách sạn.

Nhưng cô ấy đang nghe điện thoại, nghe có vẻ rất không vui.

“Anh, sao anh lại không tiễn chị ấy?” Giang Hạ Ngôn quay lưng về phía Mạnh Sơ, đang tức giận trách móc với người ở đầu dây bên kia.

Không rõ người kia nói gì mà cô lại càng thêm giận dữ, trực tiếp dập máy luôn.

“Hạ Ngôn, ” Mạnh Sơ suy nghĩ một chút rồi vẫn lên tiếng gọi.

Không ngờ Giang Hạ Ngôn vừa quay đầu lại, Mạnh Sơ đã thấy cô ấy đang khóc.

Giang Hạ Ngôn cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Mạnh Sơ: “Chị Sơ Sơ, sao chị lại ở đây?”

“Chị đến Thâm Quyến công tác. Em sao thế?” Mạnh Sơ thấy cô ấy nước mắt lưng tròng, trông thật đáng thương.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của Giang Hạ Ngôn lại reo lên.

Cô dường như không muốn bắt máy, nhưng Mạnh Sơ vẫn nói: “Hay là em cứ nghe đi đã?”

Giang Hạ Ngôn vẫn đang giận, nhưng cuối cùng cũng bắt máy: “Chuyện gì?”

“Em đang ở đâu? Anh đến đón em. ” Người ở đầu dây bên kia chắc là Giang Mân An.

Mạnh Sơ không quen thân, nhưng cũng biết người đó là bạn thân chí cốt của Trình Tân Dữ, cũng là anh trai của Giang Hạ Ngôn.

Giang Hạ Ngôn bực bội: “Em không về đâu! Về làm gì, để nhìn họ thân mật tình cảm à?”

“Em đang giận chuyện gì vậy?” Giang Mân An hình như vẫn chưa hiểu ra vấn đề.

“Tô Tĩnh Lan rốt cuộc muốn làm gì chứ? Rõ ràng cô ta là vị hôn thê của anh Tân Dữ, sao còn thân mật như vậy với tên Vệ đầu gỗ kia? Cô ta muốn khiến họ đánh mất tình bạn hay sao?” Giang Hạ Ngôn dường như không cam lòng, một hơi hét ra hết tất cả những tủi thân trong lòng.

Mạnh Sơ chớp chớp mắt, như thể cô vừa nghe nhầm điều gì đó.

Lúc này Giang Hạ Ngôn lại dập máy ngay lập tức.

Mạnh Sơ đứng đối diện, như mộng như tỉnh mà nhìn cô ấy: “Anh Tân Dữ? Trình Tân Dữ? Em đang nói là Trình Tân Dữ sao?”

Giang Hạ Ngôn ngẩn ra một lúc nhưng cuối cùng vẫn theo bản năng gật đầu.

Chương (1-77)