← Ch.47 | Ch.49 → |
Mạnh Sơ ngồi trên ghế sofa, khi nghe Trình Tân Dữ nói câu đó với mẹ mình, tai cô lập tức đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Từ Thanh Doanh hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bà chỉ nghĩ rằng Trình Tân Dữ thực sự thấy trái cây ngon, liền mỉm cười nói: “Nếu ngọt thì cháu ăn thêm chút nữa nhé. ”
Trình Tân Dữ khẽ gật đầu: “Được ạ, cháu sẽ ăn nhiều hơn. ”
Mạnh Sơ không biết đó là do ảo giác của mình hay Trình Tân Dữ cố ý, nhưng anh đã đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘ăn’.
Dĩ nhiên lúc này mẹ đang ở bên cạnh, nên Mạnh Sơ vẫn giữ vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Chỉ có điều, ngón chân trong đôi dép của cô lại vô thức co quắp lại vì ngượng ngùng.
Giống như cảm giác lén lút làm chuyện xấu sau lưng mẹ vậy.
Trước đó vì đã được Mạnh Sơ dặn dò, nên Từ Thanh Doanh suốt cả buổi không hề hỏi về chuyện gia đình của Trình Tân Dữ, bà chỉ đơn giản hỏi anh hiện đang làm việc ở đâu, công việc có bận rộn không.
“Công việc cũng khá bận, cháu cũng thường xuyên phải đi công tác ạ, ” Trình Tân Dữ trả lời đúng sự thật.
Từ Thanh Doanh gật đầu đầy thấu hiểu: “Bây giờ người trẻ đều chịu áp lực công việc rất lớn, Mạnh Sơ cũng vậy, công ty của nó tăng ca rất nhiều. Nhưng dì hiểu các cháu, tuổi trẻ ai cũng muốn cố gắng hết mình, quan trọng nhất vẫn là chăm sóc tốt cho sức khỏe. ”
“Mẹ đâu có nói với con như vậy, ” Mạnh Sơ cố ý lên tiếng.
Từ Thanh Doanh liếc nhìn cô một cái, trong mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Rõ ràng là đang cảnh cáo Mạnh Sơ không được phá hỏng lời nói của bà.
“Sơ Sơ, con ngồi với Tân Dữ một lát đi, mẹ vào bếp nấu cơm đây, ” Từ Thanh Doanh nói.
Mạnh Sơ lập tức đáp: “Con cũng giúp một tay. ”
“Thôi thôi, con dẫn Tân Dữ đi tham quan nhà mình đi, ” Từ Thanh Doanh nhìn Trình Tân Dữ rồi mỉm cười nói: “Căn nhà này là do Mạnh Sơ tự mua đấy, ai biết chuyện cũng khen con bé giỏi lắm. ”
Từ Thanh Doanh không phải kiểu phụ huynh truyền thống hay đè nén con cái, ngược lại, từ nhỏ đến lớn bà luôn dành cho Mạnh Sơ sự khích lệ lớn nhất.
Đặc biệt là sau khi bà ly hôn với Mạnh Hải Xuyên, dù trong lòng rất đau khổ, nhưng bà vẫn dồn toàn bộ tâm sức để chăm sóc cho Mạnh Sơ.
Dù vậy bà vẫn luôn tự trách mình vì chuyện Mạnh Sơ chưa từng hẹn hò.
Bà cảm thấy cuộc hôn nhân thất bại của mình đã ảnh hưởng đến con bé.
“Được rồi được rồi, con sẽ dẫn anh ấy đi tham quan một chút ngôi nhà của chúng ta ạ, ” Mạnh Sơ sợ mẹ lại tiếp tục khen ngợi, cô càng nghe càng thấy ngượng ngùng hơn.
Dù gì mẹ cô cũng chưa từng thấy căn nhà họ đang ở hiện tại.
Mà căn nhà đó chắc cũng là do Trình Tân Dữ tự mua mà không dựa vào gia đình.
So với anh thì việc mẹ cô khoe khoang thế này có vẻ hơi múa rìu qua mắt thợ.
Sau khi Từ Thanh Doanh vào bếp, Mạnh Sơ dẫn anh đi tham quan ngôi nhà, *****ên là phòng riêng của cô.
Dù không thường xuyên về nhà, nhưng căn phòng lúc nào cũng được dọn dẹp rất gọn gàng.
“Đây là phòng của em, ” Mạnh Sơ đẩy cửa bước vào.
Khi sửa sang lại toàn bộ ngôi nhà, cách bài trí bên trong đều do Từ Thanh Doanh giúp cô sắp xếp.
Phong cách theo kiểu Pháp nhẹ nhàng, nhìn vào là thấy ngay đây là phòng của một cô gái dịu dàng và 𝐦ề_𝖒 〽️_ạ_𝒾.
Trình Tân Dữ chậm rãi bước vào, nhưng Mạnh Sơ đi phía trước nên không để ý rằng tay anh vẫn đặt trên tay nắm cửa.
Đến khi cô nghe thấy tiếng cửa khẽ đóng lại, liền quay đầu nhìn sang—
Cổ tay cô bị Trình Tân Dữ nắm lấy, cả người bị kéo lại và ép sát vào cánh cửa.
“Anh—” Mạnh Sơ tựa lưng vào cửa, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Trình Tân Dữ từng chút một tiến lại gần, rồi chậm rãi nói từng chữ: “Em nói mà không giữ lời. ”
“Hả?” Mạnh Sơ thoáng ngơ ngác.
Nhưng ngay sau đó cô lập tức hiểu ra ý của anh là gì.
Lúc nãy ở bên ngoài cô đã nói rằng nếu anh hôn cô một cái, thì cô sẽ nói cho anh biết nội dung cuộc trò chuyện trong bếp giữa hai mẹ con họ.
Trình Tân Dữ quả thực đã hôn cô. Nhưng cô vẫn chưa kịp nói cho anh biết mẹ cô đã nói gì trong bếp.
Trình Tân Dữ nhướn mày: “Hay là một lần vẫn chưa đủ?”
Mạnh Sơ vừa định nói ‘đủ rồi’, nhưng Trình Tân Dữ đã nghiêng đầu và lại một lần nữa hôn cô.
Cô bị ép sát vào cánh cửa, phía sau không còn đường lui nên cô chỉ có thể ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nóng bỏng này.
Mạnh Sơ thực sự không ngờ rằng, thì ra hôn môi lại có thể khiến người ta nghiện đến vậy.
Lúc đầu chỉ cần môi chạm nhẹ đã khiến cô tê dại cả da đầu. Bây giờ cảm giác ấy vẫn mãnh liệt, nhưng cô đã bắt đầu tận hưởng nó.
Sự tiếp xúc g.ầ.ⓝ 🌀.ũ.𝖎 và nóng bỏng này khiến cô không thể dừng lại.
Khi nụ hôn dài và đắ.Ⓜ️ 💲ⓐ.ÿ này kết thúc, Trình Tân Dữ nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Thế nhưng ánh mắt họ vẫn như có những sợi tơ vô hình quấn lấy nhau, chỉ cần khẽ động một chút liền gợn lên từng đợt sóng cảm xúc.
“Vẫn chưa đủ sao?” Trình Tân Dữ nhìn chằm chằm vào Mạnh Sơ rồi bất ngờ hỏi.
Mạnh Sơ lập tức đưa tay chống lên п.𝐠.ự.↪️ anh: “Lần này thật sự đủ rồi mà. ”
Đến khi cô đẩy anh ra thì mới nhận ra, Trình Tân Dữ lần này hoàn toàn không hề tiến lại gần.
Anh nói vậy chỉ đơn giản là đang trêu chọc cô mà thôi. Người này đúng là biết cách làm người khác rung động.
Lúc gần lúc xa, cứ thế mà dẫn dắt cảm xúc một cách thuần thục.
Mạnh Sơ cũng bắt đầu sợ anh rồi, cô vội vàng nói: “Mẹ em bảo sao em không nói trước với bà ấy…”
Lần này Mạnh Sơ cố ý ngừng lại một chút, như thể muốn trêu chọc Trình Tân Dữ.
“Xem ra hôn hai lần vẫn chưa đủ nhỉ, ” Ai ngờ Trình Tân Dữ lại mỉm cười nhìn cô, ngón tay khẽ móc lấy tay cô, vừa nói vừa tiếp tục tiến lại gần.
Mạnh Sơ lập tức nói một hơi: “Bà ấy bảo sao anh lại đẹp trai như vậy. ”
Nghe xong câu này, Trình Tân Dữ hơi nhướn mày, khóe môi của anh cong lên đầy ý cười: “Cảm ơn lời khen của mẹ vợ. ”
Mạnh Sơ hoàn toàn không ngạc nhiên khi anh nói vậy.
Nhưng không ngờ Trình Tân Dữ lại hạ mắt xuống, ánh nhìn chăm chú dừng lại trên người cô, cho đến khi anh khẽ hỏi bằng giọng trầm thấp: “Còn em thì sao?”
Cô thì sao?
Mạnh Sơ biết anh đang hỏi gì.
“Em nghĩ sao?” Trình Tân Dữ dường như không muốn cho cô cơ hội né tránh chủ đề này.
Mạnh Sơ thấy anh từng bước tiến lại gần, rõ ràng là không nghe được câu trả lời thì sẽ không chịu dừng lại.
Anh muốn nghe chính miệng cô nói ra.
Trước đây Mạnh Sơ luôn bị động, lúc nào cũng là Trình Tân Dữ chủ động tiến về phía cô. Cô luôn có thể tìm ra lý do để giải thích cho hành động của anh.
Nhưng sau khi nhận ra tình cảm của mình, cô cũng dần trở nên mạnh dạn hơn. Hoặc nói chính xác hơn là trái tim của cô đã không còn khép kín như trước nữa.
Cô bắt đầu hiểu cách đáp lại tình cảm của anh.
Khoảnh khắc này, khi ánh mắt nóng bỏng của Trình Tân Dữ khóa chặt trên người cô, Mạnh Sơ dường như cũng bị thiêu đốt, hơi nóng rực nơi lồng ng. ực cuộn trào mãnh liệt.
“Chẳng phải hành động của em đã đủ chứng minh sức hút của anh rồi sao?” Mạnh Sơ áp sát môi Trình Tân Dữ, cô lại một lần nữa hôn anh.
Một người vốn lạnh lùng như cô, vậy mà chỉ với anh cô mới chủ động như thế.
*
Trong bữa trưa, Từ Thanh Doanh liên tục mời Trình Tân Dữ ăn nhiều hơn.
May mà khi đối diện với Từ Thanh Doanh, Trình Tân Dữ lại có thái độ dịu dàng và ngoan ngoãn, gần như đạt đến mức độ mẹ vợ nói gì thì nghe nấy.
Những vấn đề kén ăn trước đây cũng được giải quyết dễ dàng.
Sau bữa ăn, Mạnh Sơ vội vàng chủ động xin rửa bát. Trình Tân Dữ cũng bước tới giúp cô một tay.
“Sao có thể để các con làm mấy việc này được, ” Từ Thanh Doanh tất nhiên không đồng ý.
Mạnh Sơ nói: “Mẹ đã bận cả buổi sáng rồi, nấu ăn cũng rất vất vả mà, để bọn con rửa bát đi ạ. Với lại mẹ cứ nghỉ ngơi một lát đi, chiều nay bọn con sẽ ra ngoài dạo một vòng, đây là lần *****ên anh ấy đến nhà mình nên con muốn đưa anh ấy đi dạo một lát. ”
Từ Thanh Doanh nghe vậy cũng bị thuyết phục, bà liền đi nghỉ ngơi một chút.
Mạnh Sơ lấy đôi găng tay rửa bát ra, vừa định đeo vào thì Trình Tân Dữ đứng bên cạnh đã cầm lấy.
“Sao có thể để khách lần đầu đến nhà rửa bát được, ” Mạnh Sơ vội nói.
Trình Tân Dữ nghiêng đầu nhìn cô: “Bây giờ thì có thể rồi. ”
Mạnh Sơ: “……”
Cô bất giác bị anh chọc cười, đôi găng tay cao su trong tay cũng bị anh lấy mất.
Chiếc áo khoác dài của Trình Tân Dữ lúc ăn cơm đã được cởi ra, giờ chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng tinh với hoa văn chìm.
Bồn rửa bát trong bếp nằm ngay đối diện cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào và phủ lên người anh một lớp sáng dịu nhẹ.
Mạnh Sơ chợt nhận ra, thì ra một chàng trai đẹp trai rửa bát vẫn có thể đẹp trai đến vậy.
Trước đây cô rất ít khi để ý đến ngoại hình của con trai, ngay cả với các ngôi sao cũng không mấy hứng thú.
Ngay từ lần đầu gặp Trình Tân Dữ, cô đã bị vẻ ngoài của anh làm cho kinh ngạc.
“Đợi chút, để em lấy tạp dề cho anh kẻo làm bẩn áo sơ mi, ” Mạnh Sơ lập tức nói.
Dù cô không biết chiếc áo sơ mi này là của thương hiệu nào, nhưng chắc chắn không hề rẻ.
Cô lấy từ trong tủ ra chiếc tạp dề mà trước đây cô hay mặc ở nhà, màu vàng sáng, trên đó in hình một cậu bé Shin đáng yêu. (Shin – cậu bé bút chì)
Trình Tân Dữ nhìn chằm chằm tạp dề, anh hơi nhướn mày rồi nghiêm túc hỏi: “Anh có thể từ chối không?”
Mạnh Sơ lắc đầu.
Anh càng từ chối thì cô lại càng muốn bắt anh mặc vào.
Trình Tân Dữ cảm thấy bất lực, anh đành cúi người xuống, giọng điệu như chấp nhận số phận: “Được rồi, đeo vào giúp anh nào. ”
Mạnh Sơ nhanh chóng giúp anh mặc tạp dề, rồi vòng ra sau lưng để buộc dây lại.
Lúc này tiếng nước chảy róc rách vang lên, Trình Tân Dữ đã bắt đầu rửa từng chiếc bát một.
Mạnh Sơ chưa từng nghĩ rằng trong căn nhà này lại có thể xuất hiện một cảnh tượng như thế này.
Một khoảnh khắc bình dị và đời thường, vậy mà lại chạm đến phần mềm yếu nhất trong trái tim cô.
Cô không kìm được mà ôm lấy Trình Tân Dữ từ phía sau.
Người đang rửa bát bỗng khựng lại, cơ thể anh bất động, anh lặng lẽ cảm nhận cái ôm từ phía sau.
Cả hai người đều không nói gì. Nhưng nhịp tim lại vô thức hòa chung một nhịp.
Trong khoảnh khắc này, bất kể là ai trong hai người bọn họ thì đều có một cảm giác muốn giữ lại giây phút này mãi mãi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Mạnh Sơ áp sát lưng anh rồi khẽ hỏi: “Sao anh không tiếp tục rửa bát nữa?”
Cô vẫn chưa nghe thấy tiếng nước chảy hay tiếng bát đĩa va vào nhau.
“Ừm, ” Trình Tân Dữ khẽ đáp, cơ thể anh lại bắt đầu cử động nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng.
Lúc này Mạnh Sơ mới buông anh ra.
Sau khi Trình Tân Dữ rửa xong bát, Mạnh Sơ mở tủ và cất bát đĩa vào trong.
Anh tháo đôi găng tay ra, rồi bất ngờ chỉ về phía sau: “Giúp anh cởi ra. ”
Mạnh Sơ đưa tay tháo dây buộc tạp dề, rồi giúp anh cởi nó xuống.
Cô vừa gấp tạp dề lại, xoay người đặt nó vào tủ bếp.
Không ngờ, ngay lúc đó cả người cô bất ngờ bị ôm chặt từ phía sau.
Vừa rồi là cô ôm anh từ phía sau, bây giờ lại đổi thành Trình Tân Dữ.
Chỉ là vóc dáng anh cao lớn hơn cô rất nhiều, cả người cô gần như bị anh bao trùm hoàn toàn.
“Mạnh Sơ, ” Anh khẽ gọi tên cô bằng chất giọng trầm thấp.
“Dạ”
Trình Tân Dữ khẽ tựa cằm lên đỉnh đầu cô, anh chậm rãi nói: “Bảo sao em lại ôm anh như vậy. ”
“Hả?” Mạnh Sơ hơi mở to mắt.
“Thì ra cảm giác lại tốt đến vậy, ” anh vừa nói vừa nhẹ nhàng cọ cằm lên mái tóc cô.
Buổi chiều hai người bọn họ cũng không vội quay về Thượng Hải, đúng như lời Mạnh Sơ nói trước đó, cô dẫn Trình Tân Dữ đi dạo quanh khu vực gần nhà.
Gần nhà Mạnh Sơ có một thị trấn cổ khá nổi tiếng. Vậy là bọn họ rủ Từ Thanh Doanh cùng đi.
Nhưng không ngờ Từ Thanh Doanh lại nói rằng bà hơi mệt nên không muốn đi, bà nhất quyết bảo Mạnh Sơ dẫn Trình Tân Dữ đi chơi.
Mạnh Sơ sao lại không hiểu ý của mẹ, bà sợ mình làm phiền hai người bọn họ.
Nhưng không còn cách nào khác, nếu mẹ đã không muốn đi thì cô cũng không thể ép buộc bà được.
Cuối cùng, chỉ còn lại Mạnh Sơ dẫn Trình Tân Dữ đi dạo thị trấn cổ.
Hôm nay là cuối tuần, nhưng không phải dịp nghỉ lễ dài nên lượng khách đến đây không quá đông, đường xá cũng không bị tắc nghẽn.
Chưa đầy nửa giờ sau, xe đã đến gần thị trấn cổ.
Sau khi đỗ xe, hai người bọn họ men theo con đường đi vào bên trong.
Các thị trấn cổ ở Giang Nam thường có cấu trúc khá giống nhau: những con đường lát đá xanh quanh co uốn lượn, một dòng sông nhỏ trong vắt như sợi dây chuyền quấn quanh trung tâm thị trấn, hai bên bờ là những bức tường xanh và mái ngói đen.
Có lẽ vì ít người nên nơi đây toát lên vẻ yên bình và tĩnh lặng.
Tuy nhiên, các cửa hàng hai bên phố chủ yếu mang tính thương mại, bán những món đồ na ná nhau.
Mạnh Sơ tất nhiên không mua gì, Trình Tân Dữ cũng không mấy hứng thú.
Vậy là hai người cứ thế nắm tay nhau và thong thả bước đi trên con đường lát đá xanh.
Công việc thường ngày của họ đều rất bận rộn, hiếm khi có được một khoảng thời gian thư thả như thế này.
“Hay là chúng ta đi chỗ kia xem thử đi?” Mạnh Sơ thấy nơi này không có gì thú vị lắm, cô bỗng chỉ về phía xa.
Nhìn về phía lưng chừng núi, trên đó có một ngọn tháp Phật đứng sừng sững.
Rõ ràng ở đó hẳn có một ngôi chùa.
“Ngôi chùa đó gọi là Nam Thừa Tự, là một trong những ngôi chùa nổi tiếng nhất ở đây vì nó rất linh thiêng, ” Mạnh Sơ chợt nhớ ra điều gì đó, cô liền kéo tay anh: “Đi thôi, đã đến rồi thì cũng nên ghé qua xem thử. ”
Họ nhanh chóng đến chân núi.
Không biết có phải để thử thách lòng thành của người đến chùa hay không, nhưng từ chân núi trở lên toàn là bậc thang.
Xe ô tô hoàn toàn không thể chạy lên được.
Hai người cũng không vội nên cứ thế từng bước từng bước đi lên.
“Trước đây em hay đến đây à?” Trình Tân Dữ hỏi.
Mạnh Sơ gật đầu: “Dạ, hồi nhỏ ba mẹ từng dẫn em đến đây…”
Cô vô thức nói ‘ba mẹ’, rồi chợt khựng lại.
Thực ra gia đình cô không phải người theo đạo, có lẽ chỉ có Mạnh Hải Xuyên là tin vào điều này.
Dù sao ông ấy cũng làm kinh doanh, trước đây khi sự nghiệp chưa thành công, ông từng đến đây cầu nguyện vài lần.
Sau đó, công việc ngày càng thuận lợi, Mạnh Hải Xuyên càng tin tưởng tuyệt đối vào chùa Nam Thừa Tự hơn.
Mỗi năm ông ấy đều dẫn cô và mẹ đến đây để cầu thần bái Phật.
Chỉ là sau này khi sự nghiệp của ông ấy thực sự thành công, nhưng gia đình lại tan vỡ.
Từ đó Mạnh Sơ và Từ Thanh Doanh cũng ít khi quay lại đây. Mãi đến khi sau này khi Từ Thanh Doanh lâm bệnh, cô mới quay trở lại đây để cầu nguyện.
Đi bộ khoảng mười phút, bọn họ nhìn thấy một khoảng đất rộng lớn, phía trên là những bậc thang xi măng xếp chồng lên nhau.
Cuối bậc thang là cánh cổng đỏ cổ kính của Nam Thừa Tự.
Có lẽ vì là chùa chiền nên vừa đến gần đã ngửi thấy mùi hương trầm nồng đậm.
Mạnh Sơ đã từng đến đây nên cô biết ngay lối vào chùa có một chiếc đỉnh lớn, nơi các tín đồ thắp hương rồi ném vào trong.
Xung quanh chùa là những hàng cây cao vút, vào cuối thu nên lá bắt đầu ngả vàng, thỉnh thoảng có vài chiếc lá rơi lác đác từ trên cao xuống.
Vì câu nói ‘ba mẹ’ vừa rồi nên Mạnh Sơ bỗng lâm vào trầm mặc.
Trình Tân Dữ dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của cô, nhưng anh cũng không nói gì thêm.
Hai người không mua hương nến bên ngoài như những khách hành hương khác, họ có vẻ thực sự chỉ đến để tham quan.
“Hồi nhỏ em không hiểu chuyện, lúc nào cũng nghĩ cầu thần bái Phật thì có ích gì. Sau này em mới biết, khi con người tuyệt vọng thì họ sẽ thử mọi cách có thể. Mạnh Sơ nhìn về phía hành lang cầu nguyện, nơi treo đầy những tấm gỗ nhỏ.
Trên đó chắc hẳn là những lời nguyện cầu tốt đẹp dành cho bản thân hoặc người thân.
“Thực ra khu này chủ yếu dành cho khách hành hương từ nơi khác, chúng ta đi ra phía sau đi, ” Mạnh Sơ nói.
Trình Tân Dữ thấy cô có vẻ rất hiểu rõ nơi này, liền hỏi: “Trước đây em cũng từng cầu nguyện ở đây à?”
Mạnh Sơ gật đầu: “Tất nhiên rồi. ”
“Là vì mẹ em sao?” Trình Tân Dữ khẽ hỏi.
Mạnh Sơ nhẹ giọng đáp lại.
Hồi đó Từ Thanh Doanh bị bệnh, mà tình trạng bệnh của bà cũng không mấy khả quan.
Cô cũng giống như tất cả những người thân của bệnh nhân đang rơi vào cảnh bế tắc, khi y học hiện đại vẫn chưa thể mang lại kết quả tốt, họ chỉ còn biết cầu xin sự bảo hộ của 𝖙*♓*ầ*ռ ⅼ*ⓘn*𝐡.
Hai người cứ thế bước đi rồi đến phía sau ngôi chùa.
Nơi này quả thực yên tĩnh hơn hẳn.
Mạnh Sơ dẫn Trình Tân Dữ đến trước cửa một điện thờ nhỏ, cửa ở đây rất hẹp, bên trong lại càng chật hơn.
Chỉ có một chiếc bồ đoàn đặt giữa phòng.
Lúc này ở bên trong có một người đang quỳ, Mạnh Sơ đứng ngay ở cửa, cô nhìn thấy người đó nâng niu một lá bùa bình an trong tay, liên tục cúi đầu bái lạy trước tượng Phật.
Trên mặt Mạnh Sơ hiện lên vẻ xót xa, bởi cô biết cảnh tượng này có ý nghĩa gì.
Trình Tân Dữ nghiêng đầu nhìn biểu cảm của cô, anh khẽ nhíu mày.
“Em biết cô ấy đang làm gì sao?” Cuối cùng Trình Tân Dữ vẫn không kìm được mà hỏi.
Mạnh Sơ hạ giọng nói: “Có lẽ cô ấy cũng có người thân bị bệnh. Đây là một truyền thuyết ở địa phương em, rằng chỉ cần cầm lá bùa bình an xin được từ chùa, quỳ lạy ở đây đủ chín mươi chín lần, người thân bị bệnh sẽ hồi phục. Nghe nói rất linh nghiệm. ”
Không ai biết chính xác truyền thuyết này bắt nguồn từ đâu.
Sau khi Từ Thanh Doanh lâm bệnh, Mạnh Sơ nghe một người dì đến thăm mẹ nói rằng cô nên đến Nam Thừa Tự để cầu nguyện cho bà.
Ban đầu Mạnh Sơ nghĩ rằng việc cầu nguyện chỉ đơn giản là thắp hương và bái Phật.
Mãi đến khi cô viết lời nguyện cầu lên tấm bảng, một người dì nhìn thấy dòng chữ ‘Mong mẹ sớm hồi phục’ trên bảng của cô, mới lặng lẽ nói cho cô biết điều này.
Mạnh Sơ không biết liệu nó có thực sự linh nghiệm hay không, nhưng lúc đó cô cũng giống như những gì vừa nói với Trình Tân Dữ—
“Ý em là sau khi xin được bùa bình an, còn phải quỳ lạy ở đây đủ chín mươi chín lần?” Trình Tân Dữ lại nhìn vào bên trong điện thờ.
Người phụ nữ trên bồ đoàn vẫn đang thành kính cúi lạy.
Chỉ là lần này anh dường như nhìn thấy hình ảnh một cô bé từng quỳ lạy thần Phật với lòng thành kính như thế.
“Dạ, có lẽ là thành tâm thì sẽ linh ứng, ” Mạnh Sơ khẽ nói.
Vào lần *****ên gặp nhau, Trình Tân Dữ từng nói với Mạnh Sơ rằng anh tin vào số phận.
Thực ra anh không hề nói dối.
Bởi vì cái gọi là lần đầu gặp gỡ của Mạnh Sơ, đối với Trình Tân Dữ lại không phải vậy.
Ban đầu Trình Tân Dữ không hề biết chuyện mẹ anh bị bệnh, vì lúc đó anh vẫn đang học đại học ở Mỹ, còn Mai Tri Vũ cũng thường xuyên sang Mỹ thăm anh.
Nhưng từ nửa năm trước, bà ấy đã không còn đến nữa.
Chàng trai trẻ dù trong lòng vẫn cũng yêu mẹ nhưng không quá thân thiết.
Ngay cả gọi điện cũng chỉ hai, ba ngày một lần.
Thậm chí, tần suất đó đã được xem là khá thường xuyên.
Cho đến khi một cuộc điện thoại gọi anh về nước, Trình Tân Dữ khi đó mới biết mẹ mình đã bước vào giai đoạn cuối của bệnh ung thư.
Anh vội vã trở về nước, nhưng trước mắt lại là hình ảnh người mẹ tiều tụy vì bệnh tật.
Kể từ hôm đó mỗi ngày Trình Tân Dữ đều ở bệnh viện bên cạnh bà, thậm chí không hiểu sao, ngay cả bản thân anh cũng bắt đầu đổ bệnh.
Cú sốc khi biết mẹ mắc ung thư cùng nỗi hoảng loạn khiến anh gầy đi nhanh chóng.
Những đêm mất ngủ kéo dài liên tục.
Mai Tri Vũ thấy vậy liền không cho anh đến bệnh viện nữa.
Nhưng anh vẫn kiên trì, mỗi ngày đều đeo khẩu trang và đội mũ kín mít, nhất quyết vào phòng bệnh thăm mẹ.
Thực ra, mẹ anh không biết rằng việc đeo khẩu trang và đội mũ lại mang đến cho anh một cảm giác an toàn.
Cảm giác này khiến Trình Tân Dữ không biết phải diễn tả thế nào với người khác.
Anh sợ người ta nghĩ rằng mình yếu đuối đến đáng sợ.
Rõ ràng người mắc bệnh là mẹ, nhưng chính anh lại là người không chịu nổi áp lực và muốn trốn tránh.
Dù Mai Tri Vũ nằm trong phòng bệnh VIP, mỗi ngày Trình Tân Dữ đều ngồi bên cửa sổ và đọc sách cho bà nghe.
Cho đến hôm đó, Mai Tri Vũ đang nằm trên giường thì bỗng nói: “Mẹ thèm uống Sprite quá. ”
“Dạ?” Trình Tân Dữ ngẩng đầu nhìn bà.
Mai Tri Vũ kiên quyết: “Đúng vậy, Sprite, con đi mua cho mẹ ngay đi. ”
Trình Tân Dữ nói: “Để con hỏi bác sĩ xem mẹ có thể uống được không đã. ”
“Không, không, con đi mua ngay, đừng hỏi bác sĩ, ” Mai Tri Vũ lắc đầu, trông bà hệt như một đứa trẻ muốn đòi đồ ăn ngon.
Trình Tân Dữ nhíu mày.
Mai Tri Vũ nhìn anh chằm chằm: “Đừng tưởng con đeo khẩu trang thì mẹ không thấy con đang cau mày nhé”
“Đi đi, mua hai lon, một lon cho mẹ, một lon cho con, ” Mai Tri Vũ giơ ngón tay lên, rồi bà nói thêm: “Phải là loại ướp lạnh nhé, nếu không lạnh thì mẹ không uống đâu. ”
Cuối cùng Trình Tân Dữ vẫn đi mua.
Dù sao bác sĩ cũng từng nói rằng, cần giúp bệnh nhân duy trì tâm trạng tốt.
Anh xuống lầu, cũng không dám đi xa mà chỉ vào cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua Sprite.
Đúng lúc trên lầu cũng hết khăn giấy, anh tiện tay mua thêm một gói.
Lúc này là giữa trưa, thời gian nghỉ khám nên khu nội trú bệnh viện khá yên tĩnh.
Khi anh băng qua khu vườn và chuẩn bị quay lại phòng bệnh, bỗng nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.
Tính cách của Trình Tân Dữ vốn không phải kiểu sẽ để tâm đến những chuyện như vậy. Nhưng hôm đó, sau này nghĩ lại, anh vẫn muốn dùng từ định mệnh để miêu tả ngày hôm ấy.
Anh đã bước tới và lần theo âm thanh ấy.
Một bóng dáng màu trắng bất ngờ lọt vào tầm mắt anh.
Ánh nắng giữa trưa rực rỡ và chói chang, phủ lên thân hình mảnh mai ấy một lớp sáng dịu dàng.
Tiếng bước chân của anh dường như làm cô gái giật mình.
Gương mặt vốn đang cúi thấp khẽ nghiêng sang, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của anh.
Trên khuôn mặt trắng trẻo tinh khôi ấy là những giọt nước mắt lấp lánh vẫn còn vương lại.
Đôi mắt đỏ hoe, ngây thơ và hoang mang như thể lạc bước vào nhân gian.
Khoảnh khắc ấy thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng.
Khung cảnh trước mắt như một thước phim bị đóng băng.
Anh cứ thế ngẩn người nhìn cô.
Một lúc lâu sau, cô gái xa lạ chớp nhẹ đôi mắt đẫm lệ rồi khẽ mở môi: “Mẹ em bị bệnh. ”
Cô như đang giải thích lý do vì sao mình lại khóc ở đây.
“Mẹ em bị bệnh, em buồn quá nên muốn tìm một chỗ để khóc một chút, ”
Câu nói ấy như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim của Trình Tân Dữ.
Tất cả những cảm xúc bị đè nén trong lòng anh suốt những ngày qua, những cơn sốt và ho không rõ nguyên nhân, những đêm mất ngủ triền miên, dường như cuối cùng cũng tìm được lời giải thích.
Mẹ em bị bệnh nên em buồn quá.
Anh cũng buồn.
Lúc đó Trình Tân Dữ đã sắp tốt nghiệp đại học, một người đàn ông trưởng thành đâu dễ dàng bật khóc.
Anh chỉ có thể cố gắng kìm nén tất cả trong lòng.
Nhưng càng dồn nén thì sự phản kháng của cảm xúc càng đáng sợ.
Những cảm xúc bị chôn chặt trong lòng, cuối cùng lại biến thành những phản ứng trên cơ thể anh.
Cuối cùng Trình Tân Dữ cũng không nói gì cả.
Anh chỉ bước tới và đặt gói khăn giấy vừa mua xuống bên cạnh chiếc ghế dài.
Trình Tân Dữ nghĩ đó sẽ là lần cuối cùng anh gặp cô gái xa lạ ấy.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau khi anh ngồi bên cửa sổ đọc sách cho mẹ, ánh mắt vô tình lại rơi xuống khu vườn bên dưới.
Trùng hợp thay phòng bệnh của mẹ anh lại hướng thẳng ra khu vườn đó.
Anh lại nhìn thấy bóng dáng ấy, dù hôm nay cô đã thay một bộ quần áo khác.
“Hôm nay mẹ còn muốn uống Sprite không?” Trình Tấn Dữ bỗng quay sang hỏi Mai Tri Vũ đang nằm trên giường bệnh.
Mai Tri Vũ bật cười: “Có chứ. ”
Thực ra lon Sprite hôm qua mua về, bà cũng chỉ uống được hai, ba ngụm.
Trình Tân Dữ lại xuống tầng và đi vào cửa hàng tiện lợi mua thêm Sprite, anh vẫn tiện tay mua cả khăn giấy như ngày hôm qua.
Khi anh xuất hiện lần nữa, cô gái ấy dường như cũng ngạc nhiên.
Anh bước tới và đặt gói khăn giấy xuống bên cạnh chiếc ghế dài mà cô đang ngồi. Lần này anh đã chủ động lên tiếng: “Hy vọng mẹ em sớm hồi phục. ”
Hôm qua là lần *****ên sau rất lâu anh mới có một giấc ngủ yên bình.
Thực ra anh hiểu rõ vấn đề của cơ thể mình, anh chỉ cần ai đó nói với anh rằng: “Không sao đâu, tôi chỉ là quá buồn mà thôi. ”
Sau này cô gái ấy vẫn thường đến khu vườn để khóc, nhưng Trình Tân Dữ không còn đến làm phiền cô nữa.
Gia đình cũng đã chuẩn bị đưa Mai Tri Vũ sang Mỹ chữa bệnh, chỉ cần mọi thứ sẵn sàng thì họ sẽ chuyển viện.
Có lẽ từ nay về sau anh sẽ không còn gặp lại cô nữa.
Một cô gái xa lạ nhưng lại có phần đồng cảm với nỗi đau của anh.
Hai ngày trước khi Mai Tri Vũ sang Mỹ, vì tình trạng bệnh của bà vẫn chưa ổn định, nên dù sắp đi thì bà vẫn phải tiếp tục nằm viện.
Nhà họ Trình đã chuẩn bị một chuyến bay y tế riêng, bà sẽ trực tiếp lên máy bay từ bệnh viện.
Hôm đó Trình Tân Dữ ở bệnh viện và trò chuyện với bác sĩ điều trị chính của mẹ anh.
Bác sĩ rất tận tâm, bọn họ liên tục đưa ra nhiều lời khuyên về việc điều trị ở Mỹ.
Khi anh chuẩn bị rời đi, bỗng có một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Này anh”
Anh không biết vì sao, nhưng trực giác mách bảo rằng đối phương đang gọi mình, anh liền dừng bước.
Quả nhiên tiếng bước chân gấp gáp vang lên phía sau.
Anh lại nhìn thấy cô gái ấy, mái tóc dài xõa trên vai, gương mặt mà ngay từ lần đầu gặp anh đã vô thức cảm thấy như một người lạc bước vào nhân gian, lúc này không còn đẫm nước mắt nữa.
Trình Tân Dữ lặng lẽ nhìn cô.
“Xin lỗi, lần trước em vô tình nghe thấy anh nói chuyện với bác sĩ, em biết mẹ anh cũng bị bệnh. Trên khuôn mặt cô gái hiện lên vẻ áy náy cẩn trọng.
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã đưa tay vào túi và lấy ra một thứ gì đó.
“Lá bùa bình an này là em xin được từ ngôi chùa ở quê nhà, từ khi mẹ em có nó, bệnh tình của bà đã cải thiện rất nhiều. Lần này em về quê lại xin thêm một lá nữa. ”
Cô gái dường như cũng biết hành động của mình có phần đường đột. Cô khẽ nói: “Coi như là lời cảm ơn anh vì gói khăn giấy. ”
“Và cả lời chúc anh dành cho mẹ em, em cũng muốn gửi lời chúc ấy đến mẹ anh. ”
Sau một lúc lâu Trình Tân Dữ cũng đưa tay nhận lấy lá bùa bình an từ tay cô.
Khi anh quay người rời đi, bỗng nghe thấy tiếng bác sĩ gọi từ phía sau:
“Mạnh Sơ, cháu đến rồi à. ”
Mạnh Sơ.
Đó là tên của cô.
“Trình Tân Dữ. ” Mạnh Sơ đứng bên cạnh nhìn anh chăm chú nhìn vào bên trong điện thờ, rất lâu mà không lên tiếng. Cuối cùng cô không kìm được mà mở lời.
Trình Tân Dữ khẽ nghiêng đầu nhìn cô: “Lá bùa bình an này, em đã từng xin chưa?”
Mạnh Sơ hơi sững lại, một lúc sau cô mới nói: “Dạ, em đã từng xin rồi. ”
“Em cũng làm như vậy sao?” Trình Tân Dữ im lặng hai giây, anh dường như rất khó khăn khi mở lời.
Mạnh Sơ đáp: “Đúng vậy, vì như thế mới linh nghiệm. Em thực lòng mong bà ấy sẽ khỏe lại. Em nghĩ chắc bà ấy đã khỏi rồi. ”
Thực ra cô không biết gì cả, cô chỉ đơn thuần muốn gửi lời chúc phúc đến người phụ nữ ấy mà thôi.
Ở một nơi cô không hay biết, có lẽ bà ấy đã thực sự bình phục.
Người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trái tim lại ấm áp ấy, chắc hẳn vẫn luôn ở bên cạnh bà.
Nghe cô nói vậy Trình Tân Dữ bỗng im lặng. Thôi thì cứ để cô tin vào điều tốt đẹp này vậy.
“Hay là chúng ta đi xem chỗ khác nhé?” Mạnh Sơ đề nghị.
Trình Tân Dữ khẽ đáp rồi anh nắm lấy tay cô.
Không lâu sau hai người đi đến phía sau và phát hiện ở đây có một cây cầu nguyện khổng lồ.
Trên những cành cây là vô số dải lụa đỏ được buộc chặt, dày đặc đến mức phủ kín cả tán cây.
Những dải lụa đỏ tung bay trong không trung.
Mạnh Sơ có chút động lòng, cô quay sang nhìn Trình Tân Dữ rồi hỏi: “Anh có muốn cầu nguyện điều gì không?”
“Không đâu, ” Trình Tân Dữ lắc đầu.
Mạnh Sơ cũng đoán được, dù sao những dải lụa đỏ này trông có vẻ khá tùy ý.
Chúng chỉ mang lại cảm giác an tâm mà thôi.
Anh chắc hẳn không muốn cầu nguyện.
Nhưng Trình Tân Dữ lại nhìn những dải lụa đỏ bay phấp phới trên cành cây rồi khẽ nói: “Trăng tròn rồi sẽ khuyết, anh không thể quá tham lam được. ”
Mạnh Sơ hơi sững lại.
“Anh đã cầu được điều anh mong muốn nhất rồi. ”
Dù cô chẳng biết điều gì cả, nhưng cũng không sao hết.
← Ch. 47 | Ch. 49 → |