← Ch.09 |
Một màn khôi hài như vậy cũng kết thúc, đối mặt với ánh mắt trêu chọc của Dương Khải, Lăng Hi Tình xấu hổ không thôi, cảm thấy chính mình nực cười như một tên hề.
Nghĩ đi nghĩ lại, đương nhiên Chu Vũ Hàn sai nhiều nhất, nàng cùng Lôi Hân Hán nháo loạn, nàng cuối cùng cũng không thể vẫn ng ở khách sạn, đến nhà hắn cũng coi như vừa vặn mà thôi.
Nghĩ tới Lôi Hân Hán, nàng liền không kìm được thở dài, từ lần trước ở quán cà phê cãi vã qua đi, nàng đã ba ngày không trở lại Lôi gia. Lôi Hạo Dương gọi điện thoại trước ba bữa cơm và thêm lúc ăn điểm tâm, ăn khuya mỗi ngày, nàng không dám nói cho con chuyện nàng cùng lão ba của con mới gây ầm ỹ lớn, cũng lo lắng một khi cùng Lôi Hân Hán lại quyết liệt, nàng chỉ sợ sẽ một lần nữa mất đi cơ hội ở chung cùng con.
Đáy lòng đầy mâu thuẫn nhưnghay lại tìm không thấy cách giải quyết.
Lời nói vô tình của Lôi Hân Hán kia, từng câu từng chữ như búa nện vào lòng của nàng.
Hóa ra từ đầu tới đuôi đều là nàng tự mình đa tình, chỉ theo nhận định của riêng mình cho rằng hai người lần nữa gặp lại mến nhau, là vì trong lúc đó cả hai đều tình cũ khó quên, nhen nhóm lửa tình.
A! Nàng không khỏi cười khổ, sai lầm rồi! Hoàn toàn sai lầm rồi!
Kỳ thật cho tới nay người nhớ mãi không quên đoạn tình cảm này có nàng mà thôi.
Nếu không làm sao có thể suốt tám năm cũng không quen bạn trai, cho dù đối mặt người khác theo đuổi, cũng sẽ tìm ra đủ loại lý do từ chối đối phương.
Nàng đột nhiên cảm thấy chính mình ngu ngốc, khi đau khổ mong chờ hắn yêu mến mình, thật sự là mất mặt về nhà, chỉ sợ tên hỗn đản Lôi Hân Hán còn có thể đang âm thầm cười nhạo chính mình si ngốc chân thật quá đi.
Nhưng mà chính mình có chút quần áo, đồ đạc còn để ở Lôi gia nên tất nhiên vẫn trở về một chuyến.
Thời điểm lại bước vào ngôi nhà lớn này là cuối tuần ba ngày sau. Trong phòng khách, Lôi Hân Hán đang cùng quản gia thảo luận, nhìn thấy nàng trở về, sắc mặt có chút mất tự nhiên, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nhất thời xấu hổ không có lời nào để nói.
Quản gia thức thời lui ra, Lăng Hi Tình dừng bước, ánh mắt có chút sợ hãi, "Em...... Em đã tìm được nhà ở, em trở về chuyển đồ của em đi."
Mặc dù cách xa con trai sẽ làm tâm tình nàng khổ sở, nhưng mà Lôi Hân Hán nói tuyệt tình như vậy, nàng còn có thể diện gì để tiếp tục ở nơi này?
Sắc mặt Lôi Hân Hán cứng đờ, dường như không dự đoán được nàng sẽ đưa ra quyết định như vậy.
"Như vậy ba ngày qua, em đều ở tại nhà hắn ta?" Hắn tận lực làm cho thanh âm của mình bình thản, lại không ngăn được đau đớn trong ngực kia giày x
Nàng hiểu hắn ám chỉ ai, chính là thản nhiên gật đầu."Em đi vào phòng thu thập hành lý."
Hắn hừ lạnh một tiếng, "Lôi gia đối với em mà nói là khách sạn sao? Lại còn là khách sạn miễn phí."
Nàng nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh hẳn, cũng không muốn nhiều lời cùng hắn. Lúc trước là hắn muốn nàng chuyển vào, hắn nghĩ nàng thích thú lắm à!
Nàng đi đến cầu thang, nhưng giữa đường bị hắn ngăn lại.
"Em nghĩ em không có tư cách ở lại chỗ này." Nàng chẳng muốn ngẩng đầu nhìn hắn...... Được rồi, nàng thừa nhận nàng sợ hãi gần gũi đối mặt với hắn như thế, mà lực ảnh hưởng của hắn tới chính nàng rất lớn, khó thể phủ nhận điều đó.
"Không có tư cách?" Hắn cười lạnh lặp lại lời của nàng, lạnh như băng, khuôn mặt anh tuấn bỗng dưng bịt kín một tầng sương lạnh, "Nói như vậy, em còn có tư cách đến ở nhà Chu Vũ Hàn?"
"Anh không nên nói khó nghe như vậy?" Nàng nhịn không được quát trả, "Từ nhỏ đến bây giờ, anh có chân chính tôn trọng em một lần nào hay không? Được, cho dù Vũ Hàn là tình nhân cũ của em, như vậy Cố Mị Oánh thì sao? Cô ta được tính là người gì của anh nào? Chúng ta đã ly hôn, anh có thể ở bên ngoài tìm phụ nữ khác, em vì sao không thể tìm người đàn ông khác?"
Nàng tức giận đến nói không rõ ràng, "Hay là anh thực tình nghĩ rằng em sống thì vẫn phải thủ thân như ngọc cho anh đến khi tám năm sau gặp lại?"
Sắc mặt Lôi Hân Hán càng khó coi, "Xem ra sự tồn tại của anh có lẽ gây trở ngại đến em, em muốn rời đi, cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi, xem ra chắc hẳn đi về hướng phòng làm việc.
Lăng Hi Tình bị đứng hóa đá tại chỗ, xấu hổ tới cực điểm, nước mắt ủy khuất cũng rơi xuống.
Nàng gian nan đi hướng tới căn phòng hai người từng cùng ở rất nhiều đêm, mở tủ quần áo một cách máy móc, thu thậành lý......
Cho dù đã muốn chuẩn bị tốt tâm lý phải rời khỏi hắn, nhưng vẫn đau xót muốn chết. Đây không phải kết quả nàng muốn, rời đi hắn...... Cho tới bây giờ cũng không phải là kết quả nàng chân chính muốn. Nàng chính là tưởng tùy hứng ở trước mặt hắn, muốn hắn tôn trọng, làm cho hắn hiểu được như thế nào xem nàng trở thành một nữ nhân, mà không phải vật cưng.
"Cô giáo, cô thật sự phải rời khỏi đây sao?"
Tiếng nói trẻ con non nớt từ phía sau truyền đến, Lăng Hi Tình không dám quay đầu, cố gắng bình phục cảm xúc, lau đi nước mắt còn đọng trên mặt.
Nàng dùng hết sức lực toàn thân bày ra một khuôn mặt tươi cười, xoay người, ôm lấy Lôi Hạo Dương, "Nhà của cô ở đã sửa sang trang hoàng tốt lắm, cho nên...... Cho nên cô sẽ quay về nhà, Tiểu Hạo phải hứa với cô rằng về sau ngoan ngoãn nghe lời ba......"
"Nói như vậy, ba cùng cô giáo trong lúc đó...... Thật sự không thích hợp ư?" Tiểu tử kia ở trong vòng tay của nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, "Hay là ba làm chuyện gì khiến cho cô giáo không vui, cho nên cô mới tức giận muốn rời đi?"
Lăng Hi Tình không muốn để cho con biết mâu thuẫn giữa người lớn với nhau, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc con, "Không liên quan đến ba của con, là vấn đề của chính cô, từ đầu tới đuôi, cô cũng không phải là một......"
Nàng rất muốn chính mồm giải thích cho con, nói với con rằng mình không phải một người mẹ tốt, nhưng lời nói đến miệng đột nhiên dừng lại, "Cô...... Cô bỗng nhiên cảm thấy thiếu Tiểu Hạo rất nhiều, thực ra Tiểu Hạo được ba giáo dục rất khá......"
"Thực đáng tiếc, cô sẽ rời đi, sau này buổi sáng cũng không thể lại làm nũng trong lòng cô giáo, cũng không được ăn bữa tối cô nấu, thích nhất mặc quần áo cô giáo giặt cho con, thơm ngào ngạt, còn có mùi hoa lài tự nhiên......"
Lôi Hạo Dương ôm lấy cổ nàng, thanh âm mềm rầu rĩ, "Cô giáo có nhớ rõ chúng ta trước kia đồng ý rằng khi không có ai, con muốn kêu cô là mẹ a, đây là bí mật của riêng hai chúng ta, ngay cả lão ba cũng không được biết."
Lăng Hi Tình bị lời nói nhỏ nhẹ của con niếng mẹ, mà cả người run lên.
"Cho nên mẹ......" Tiểu quỷ gọi mẹ ngọt ngào, tươi cười trên mặt cũng là cực kỳ chân thành, "Trước khi rời đi, con muốn đưa lễ vật tặng cô giáo nha."
Nói xong, con rời khỏi vòng tay của nàng, lôi kéo nàng ra khỏi phòng ngủ.
Lăng Hi Tình không hiểu sao lại bị lôi kéo đi.
Mà đến khi nàng bị Lôi Hạo Dương kéo đến cửa phòng ngủ quen thuộc trước kia, đáy lòng chợt nhảy dựng.
Đây...... Là phòng ngủ của nàng khi vừa chuyển tới Lôi gia, khi về lại Lôi gia, nàng từng muốn vào xem thì phát hiện cửa đã bị khóa.
Từng hỏi Lôi Hân Hán mượn chìa khóa vài lần, hắn đều nói đã vứt chìa đi, bên trong chỉ có một ít đồ đạc xưa cũ, không có gì đáng xem, nói hai ba câu chặn đứng ý niệm trong đầu nàng. Nàng thấy Lôi Hạo Dương không biết bằng cách gì lấy được một cái chìa khóa, thuận lợi mở cửa. Thì ra cái chìa khóa không phải bị rớt, mà là bị Tiểu Hạo cầm đi sao? Nàng có chút suy nghĩ hoang mang. Đi vào trong phòng, vách tường bốn phía trắng như tuyết, rèm che lay động, chiếc giường lớn đặt ở giữa, trong phòng không nhiễm một hạt bụi, sáng sủa sạch sẽ, bốn phía tản ra hương hoa lài tự nhiên.
Đó là...... Mùi hương nàng thích nhất.
Càng làm cho nàng giật mình là bên trong treo ảnh cưới của Lôi Hân Hán cùng nàng.
Hắn hai mươi tuổi cùng nàng mười tám tuổi, mặc lễ phục cô dâu chú rể, ngọt ngào ôm nhau, nét mặt nàng tươi cười như hoa, hắn anh tuấn đĩnh đạc, những bức hình lớn treo đầy trên tường quanh toàn bộ căn phòng.
Nàng thật cẩn thận bước vào phòng, ánh mắt nhanh chóng nhìn xung quanh, lưu luyến cảnh vật ngày xưa của hai người.
Mở tủ quần áo ra, bên trong hai ngăn tủ lớn được sắp xếp ngăn nắp, tất cả đều là quần áo váy vóc nàng từng mặc trước kia, mỗi một bộ đều tự hắn chọn lựa, gật đầu đồng ý, cuối cùng mới được mặc lên
Hắn luôn bá đạo tham dự cuộc sống của nàng trong từng chi tiết nhỏ, vô khổng bất nhập giữ lấy nàng toàn bộ sinh mệnh.
Nàng bị yêu đến sắp hít thở không thông, hoàn toàn mất đi không gian riêng của chính mình, cho nên mới muốn chạy trốn, nhưng không nghĩ rằng thoát khỏi bàn tay hắn thì nàng vẫn chưa thể như nguyện có được cuộc sống khoái hoạt như trong tưởng tượng.
Hóa ra thiếu đôi cánh che chở từ hắn, cuộc sống càng ngày càng nhiều cô đơn tịch mịch cùng hư không. Trên mặt bàn có một chiếc máy ghi hình (DV: digital video) loại nhỏ, nàng nhớ rõ đây là quà sinh nhật đầu tiên hắn tặng mình.
Tiểu Tình, trong cuộc sống tương lai, ta sẽ dùng nó chụp từng cái nháy mắt xinh đẹp của em, ghi lại từng chút vui vẻ trong thế giới của em......
Khi đó hắn đã nói như vậy.
Nhớ lại đoạn ký ức rất đẹp, nàng không kìm được lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Nàng ấn nút play (chạy), hình ảnh sáng lên, trên màn hình nho nhỏ là cảnh một con mèo trắng ôm một con chuột lông vàng ngủ say giấc cực ngọt ngào.
"Tiểu Tình, anh đã nói mèo cùng chuột cũng có thể hòa bình ở chung, thế nào, lý luận của anh không sai chứ?"
Hình ảnh thay đổi, hắn xấu xa cười, thừa dịp nàng đang chơi đùa con mèo mập ú, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng.
"Không cho phép em lại chỉ để ý con mèo thối kia, em là con chuột nhỏ của anh, từ nay về sau em cũng chỉ có thể thuộc về một mình anh......"
Nàng giận dỗi trừng mắt nhìn hắn, "Ai muốn làm con chuột nhỏ của anh, hơn nữa em không phải là con chuột.".
Hắn tiếp tục cười xấu xa, "Em từ nhỏ sợ anh, không phải con chuột thì là con gì?".
Nói xong, hắn hôn cái mũi nhỏ xinh của nàng, thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, nhẹ nhàng cắn một cái, đau đến nỗi nàng a a kê
Hình ảnh cắt, nàng nằm ở trên giường ngủ say, sáng sớm hắn nghịch ngợm đem máy quay nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết của nàng. Hắn lấy từ trong túi ra chiếc bút vẽ, cư nhiên vẽ linh tinh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khiến cho mặt nàng hoàn toàn thay đổi. Mọi việc như trò đùa dai, nhiều vô kể, khoảng thời gian đó nàng thật sự rất giống con chuột nhỏ của hắn, bị hắn đổi xử ác độc, và không hề có lực phản kích.
Nàng lâm vào trầm tư, màn hình chiếu lại làm gợi nhớ những kỷ niệm xưa giờ một lần nữa hiện lên trong óc, hốc mắt không khỏi ướt át. Thì ra lúc trước bọn họ cũng từng vui vẻ hạnh phúc như thế.
Máy quay (Chiếc DV) đặt trên một quyển sổ bìa da màu lam, nàng ngạc nhiên trong lòng, đây là...... Nhật kí của nàng.
Nàng run run mở ra, nét chữ quyên tú được viết bởi tay nàng.
Trong nhật kí có kể lý do lần đầu tiên nàng cùng hắn cãi nhau, lần đầu tiên bị hắn đẩy ngã, lần đầu tiên bị hắn trêu cợt, lần đầu tiên một mình nàng cùng hắn ở nhà, lần đầu tiên hắn hôn môi nàng, lần đầu tiên......
Trong cuộc đời nàng có rất nhiều lần đầu tiên, tất cả đều có hắn, tất cả đều bởi vì hắn.
Lật xem tiếp, không phải nét chữ mềm mại, mà thay bằng những nét chữ rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực ―
Ngày thứ 9 em rời đi, anh vẫn đang chẳng thể tin được chúng ta đã ly hôn, cái cô nhóc nhút nhát, nhát gan luôn luôn coi anh là trời, giờ lại nói đi là đi, bỏ lại anh cùng con, nữ nhân nhẫn tâm này, từ nay về sau anh quyết định hận em!
.....
Ngày thứ 33 em rời đi, tâm tình siêu cấp phiền chán, công tác cực kỳ không hài lòng, hóa ra anh cũng sẽ vì một nữ nhân mượn rượu tiêu sầu, một mình ở quán bar say rượu, ngay cả tự tôn cũng mất đi, anh còn là Lôi Hân Hán sao?
Con rốt cuộc nên đặt tên là gì, vốn muốn đặt là Lôi Hận Tình, nhưng thôi quên đi, vẫn gọi là Hạo Dương đi. Hoàn hảo, nữ nhân ngu ngốc để lại bảo bối cho anh, nếu không anh lấy cái gì để nhớ thương, quỷ tha ma bắt, kỳ thật anh tuyệt đối không nhớ em.
.....
Đã ba năm rồi ư? Cho đến bây giờ, anh phát hiện chính mình tới nay vẫn chưa thật sự quên được em, loại cảm giác này thật sự là không hiểu nổi, chẳng lẽ trong lòng em, anh thật sự không thể tha thứ như vậy sao? Hay là em chưa từng chân chính thích anh?
Gần đây có cái cô tên Cố Mị Oánh giống bạch tuộc tám chân bám đuổi, kể ra ngẫu nhiên lợi dụng một chút thân phận ngôi sao của nàng ta cũng là ý thưởng không tồi, không tin nữ nhân ngu ngốc lúc nhìn thấy tin scandal của anh cùng người khác còn có thể thản nhiên ngồi yên một chỗ.
Truyền thông truyền tin sinh động như thật, nói anh muốn cùng nữ nhân khác đính hôn, nhưng mà quỷ tha ma bắt, em cư nhiên vẫn chưa có một chút phản ứng nào, chẳng lẽ em thật sự chẳng hề để ý gì sao? Hay em đã hoàn toàn quên anh rồi?
.....
Hôm nay anh làm một chuyện ngu xuẩn, sáng sớm thức dậy, anh đem vứt chiếc nhẫn em tặng anh mai liêm giới nhẫn vào thùng rác, nhưng hai giờ sau, anh giống như một kẻ ngu ngốc chạy đến khu chứa rác, tìm mất bảy tiếng mới rốt cục đem chiếc nhẫn quỷ quái kia tìm trở về, vì chiếc nhẫn xấu xí này là kỷ vật duy nhất em lưu lại cho anh...... Anh dùng thời gian tám năm để nhớ thương một người phụ nữ, vốn tưởng rằng em sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của anh, không nghĩ tới hôm nay em cư nhiên giống đứa ngốc xuất hiện ở văn phòng của anh, anh...... Anh không cách nào hình dung được, ngay lúc đó tâm tình thực chết tiệt có điểm kích động, anh làm sao có thể y như thiếu niên mười tám tuổi ngây ngô, ngay cả tim đều đập không hề theo quy luật.....
Giọt nước mắt nhỏ to rơi xuống và đọng lại trên trang nhật kí úa màu, nước mắt làm cho chữ viết bằng bút máy nhanh chóng nhòe mực. Nàng không hề được báo động trước nên giờ đây nhìn thấy chân tình của hắn, rõ ràng hai người đều yêu đối phương, thật vất vả gặp lại, càng muốn đem chân tình che dấu, dùng lời nói ác độc nhất thương tổn lẫn nhau, chỉ tại vì lý do tự tôn sau lưng, loại tự do chết tiệt này, cố chấp tin vào quá khứ, không thể tiến tới tương lai......
"Phòng này bị lão ba cấm, bất luận kẻ nào cũng không thể vào đây."
TLôi Hạo Dương gọi hoàn hồn nàng.
"Con mới trước đây thực nghịch ngợm, có một lần thừa dịp ba không chú ý nên tìm cách chuồn êm tiến vào đây, kết quả bị lão ba mắng một trận, sau đó cũng chưa dám thử lẻn vào nữa." Cậu nhóc nói xong, mặt có chút hồng lên, "Cho đến lần trước lão ba bởi vì con hại cô giáo phải vào bệnh viện, ba đánh con, con tức giận quá, càng muốn cãi mệnh lệnh của ba xông vào đây." Cậu bé nhìn bức tường bốn phía treo đầy ảnh cưới của hai người, ánh mắt chờ mong nhìn về phía nàng, "Con mới biết được, hóa ra...... Con cũng có mẹ ......"
Trong đầu Lăng Hi Tình giống như có một tiếng sấm sét nổ vang, "Tiểu Hạo...... Con......" Nàng nói có chút không như bình thường, "Con đều biết rồi ư?"
Đợi chút!
Hình như có gì đó không thích hợp, Lăng Hi Tình trong giây lát suy nghĩ, nhớ tới ngày đầu tiên chính mình về lại Lôi gia, cậu nhóc này tựa như gấu trúc ôm nàng, dùng tiếng gọi trẻ con gọi nàng là mẹ làm tim nàng đập mạnh.
Từ đó về sau, con thường thường biểu hiện với chính mình thật sự thân mật, một câu một câu mẹ, kêu thân thiết cực kỳ.
Hay là con đã sớm biết mình chính là...... Mẹ ruột của con?
Ý nghĩ này nếu là sự thật thì quả thực rất đả kích nàng, như vậy nói cách khác, cho tới nay nàng đều giống người ngu ngốc bị con đùa giỡn xoay quanh?
Lôi Hạo Dương thực sự nhíu mày, "Con mới không cần giống mấy tiểu hài tử (nhóc con) ngu ngốc, tìm được mẹ ruột liền khóc rưng rức, tuy rằng con vẫn rất muốn có một người mẹ, nhưng nếu không phù hợp tiêu chuẩn của con thì cũng sẽ bị con thẳng tay hạ knockout a."
Tiểu tử kia nói được như đúng rồi, Lăng Hi Tình lại nhịn không được chán nản, đàn ông nhà họ Lôi quả nhiên đều có khí chất ác ma."Nhưng mà......" Nhóc con đột nhiên trở nên nghiêm trang, "Trải qua những ngày này con đã thử thách mẹ, con đã muốn quyết định, chính thức cam kết mẹ làm mẹ ruột của con mãi mãi.".
"Con thật là......"
Lời răn dạy còn chưa nói hết, thân thể của nàng thình lình bị cánh tay trắng nõn của con chặt chẽ ôm lấy, "Mẹ, mẹ đã không cần con tám năm, từ nay về sau, mẹ...... Sẽ không lại dễ dàng buông con ra chứ?"
Lời cậu toát ra một chút bất lực, cánh tay nho nhỏ nắm chặt tay nàng, sợ nàng buông ra, trước mắt thật vất vả tìm được người thân sẽ không cho phép biến mất.
Dù Lăng Hi Tình có ý chí sắt đá cỡ nào cũng không thể nào địch nổi lời cầu xin nhỏ nhẹ của con trai bảo bối trong lòng kia.
Từ lúc nàng bước vào căn phòng này, từng thứ rối rắm tiềm tàng ở đáy lòng nhiều năm đã được giải quyết dễ dàng.
Nàng quả nhiên là kẻ ngu ngốc, làm sao có thể mù quáng cảm thấy Hân Hán cùng chính mình hòa hợp lại là vì muốn trả thù đây? Những trang nhật ký, từng cảnh từng vật trong phòng này đều có thể chứng minh cho nàng rằng mấy năm nay hắn không hề quên nàng.
Mà mấy năm nay nàng cũng vậy, nàng thủy chung khắc hắn vào tận góc sâu nhất trái tim.
"Mẹ, con chắc chắn đã quên nói cho mẹ biết, mấy năm qua lão ba dưỡng thành một thói quen rất xấu, chính là mỗi khi tâm tình ba không tốt, liền đột nhiên một người chạy tới nước ngoài trốn đi không chịu gặp người, ngắn thì nửa năm, lâu thì một năm, ngay cả con ruột này cũng không liên lạc được với ba."
"Trốn đi?" Lăng Hi Tình rất giật mình.
"Mấy ngày hôm trước mẹ không trở về, tâm tình lão ba trở nên rất kém cỏi, mỗi ngày đều trút giận lên người hầu, còn nữa, buổi sáng hôm nay con nhìn thấy ba vụng trộm ở trong phòng thu thập hành lý, cho nên con đoán ba khẳng định lại muốn chuồn êm xuất ngoại......"
Không đợi tiểu tử kia nói xong, Lăng Hi Tình cũng dường như tông cửa xông ra ngoài, chạy nhanh đến phòng của Lôi Hân Hán, thấy không có ai cả! Tiếp theo chạy đến phòng làm việc của hắn vẫn không thấy!
Nàng vội vàng gọi quản gia hỏi, quản gia vẻ mặt mờ mịt không hiểu, nói: "Thiếu gia vừa mới ra khỏi cửa không bao lâu, bộ dáng hình như muốn đi ra sân bay......"
Nà không được rủa thầm, "Người đàn ông này thật đáng giận, khi nào thì đã học thói tức giận sẽ bỏ nhà đi?"
Nàng mang theo tâm tình phức tạp chạy tới sân bay, nhìn đến đám người ở sân bay bắt đầu chú ý, nhiều người như vậy đều trợn tròn mắt.
Di động thì tắt máy, cũng không trả lời tin nhắn, chẳng lẽ đã lên máy bay sao?
Trong đầu không xóa đi được hình ảnh khi hắn phất tay áo rời đi, vẻ mặt lạnh như băng tuyết, nàng thương tổn hắn quá sâu sao? Ai có thể gọi hắn bảo rằng nàng không thật lòng khi nói những lời này đâu?
A, hắn đã hiểu lầm, nàng chạy nhanh muốn giải thích với hắn, Vũ Hàn chỉ là bạn tốt của nàng, nàng không có gì với anh ta...... Có lẽ hắn sẽ tin tưởng thế? Nhưng chẳng may hắn không tin lời nàng thì nên làm cái gì bây giờ...... Đúng rồi, vậy tìm Vũ Hàn giúp nàng chứng minh, nếu Vũ Hàn không đủ, còn có Dương Khải...... Đáy lòng lộn xộn đầy suy nghĩ, hai mắt mờ mịt ở trong sân bay hỗn loạn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.
Bên tai truyền đến thanh âm nhẹ nhàng trên loa, nàng ở đại sảnh đăng ký giống một con ruồi bọ không có đầu óc, xoay quanh tìm kiếm.
"Anh ở nơi nào? Lôi Hân Hán...... Anh rốt cuộc ở nơi nào?"
Nàng gấp đến độ cao giọng kêu to, nước mắt chảy điên cuồng, giờ phút này nàng cô độc bất lực như thế, nhìn xung quanh người đến người đi đều là gương mặt xa lạ dùng ánh mắt tò mò đánh giá nàng.
Hình như bằng trực giác, nàng nhanh chóng xoay người, đối mặt chống lại một đôi mắt sâu thâm thúy.
Đất trời trong lúc đó dường như chỉ còn lại có hai người bọn họ, đám đông đi tới đi lui hoàn toàn thành bối cảnh nhợt nhạt lu mờ.
Trong mắt Lôi Hân Hán mang theo cái nhìn kinh ngạc, khó hiểu, hoài nghi, do dự...... Nhiều loại cảm xúc đồng thời trộn lẫn trong đó, nhìn đến nàng sau khi phát hiện ra hắn liền vui sướng bổ nhào vào trong lòng hắn, hắn khó hiểu, chỉ có thể theo bản năng giang tay ra ôm nàng tràn đầy cõi lòng.
"Tiểu Tình?" Hắn có chút không biết làm sao.
"Em biết tất cả rồi ......" Nàng từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, "Em biết em thật ngu ngốc, cho tới bây giờ đều không có đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ, đơn thuần cho rằng tình cảm của chúng ta trong lúc đó đều không phải là tình yêu vì nó không giống thứ tình yêu như em nghĩ."
Lôi Hân Hán nhíu mày, muốn ngắt lời, lại bị nàng ngăn lại."Kỳ thật, em chỉ là muốn nói...... Cho dù tám năm trước em đưa ra chuyện ly hôn cũng đều không phải xuất phát từ chân tâm, được rồi, em thừa nhận chính mình khi đó thực cứng đầu, cố chấp, hy vọng giành được sự chú ý của anh, em...... Em cả ngày bị nhốt ở nhà, cảm thấy thực tịch mịch thực cô đơn, em chỉ là ngây thơ muốn anh dành nhiều thời gian ở cùng em......"
Từ ngữ nàng nói không theo trình tự, đứt quãng thốt ra đã biết tám năm qua, đêm khuya trong mơ cũng thấy hối hận, luôn nhớ mong hắn.
Nàng còn giải thích chuyện giữa mình cùng Chu Vũ Hàn, hai người từ đầu tới đuôi đều không có một chút ái muội.
Nghe được nàng nói đến tình cảm của nàng, Lôi Hân Hán chỉ cảm thấy toàn thân máu đảo lưu, nội tâm kích động không thôi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trước mắt chờ mong hắn có chút gì đó hưởng ứng, trong đôi mắt thật to hàm chứa sương mù, bộ dáng lại càng muốn bi thảm cố chịu đựng không chịu để nước mắt chảy ra, hắn nhịn không được đau lòng vạn phần.
"Tiểu Tình, em hấp tấp chạy đến sân bay, cùng anh nói nhiều như vậy...... Đến tột cùng...... Có mục đích gì?" Hành động này của nàng thực tại có chút không đầu không đuôi.
Lăng Hi Tình rất đáng thương cắn môi dưới, mang theo thần sắc sợ hãi, nói: "Em...... Em chỉ là muốn hỏi, anh...... Anh còn yêu em không?" Nàng hỏi không xác định, dường như sợ chính mình nếu quá mức lớn tiếng một chút sẽ nhiễu loạn đáp án trong đầu hắn. Hắn không khỏi nhếch cao mày, đây là cái vấn đề gì? Nếu không thương nàng thì tại sao mỗi ngày đều đau lòng vì nàng?
Nếu không thương nàng, hắn làm chi ghen tức giận vì nàng đến nóng nảy?
Nếu không thương nàng, vì sao khi hắn nhìn thấy nước của nàng, cũng vẫn giống nhiều năm trước, nói cho nàng chỉ cần có hắn ở đây, trên đời này không ai dám hại nàng thương tâm cùng khổ sở?
"Em thật ngốc quá."
Rốt cục kiềm chế không được đáy lòng cuồng nhiệt, một tay của hắn ôm lấy thân thể của nàng chặt vào lòng, "Giống người điên vọt vào sân bay, trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ vì muốn hỏi anh chuyện anh rốt cuộc còn yêu hay không yêu em?"
Nàng giống như mới ý thức được hành động của chính mình, thẹn thùng đem mặt vùi vào trong lòng hắn.
Bên tai truyền đến tiếng động ồn ào từ đám người xung quanh, nàng dùng khóe mắt vụng trộm nhìn, trời ơi, thiệt nhiều người nha, nàng... nàng...... Nàng hình như quá mức liều lĩnh rồi.
Mặc kệ như thế nào, nàng tìm được hắn có vẻ quan trọng hơn, mất mặt một chút không tính là cái gì.
"Em......" Nàng rầu rĩ giải thích, "Em chỉ là sợ hãi, anh thật sự sẽ bị em tức giận đến nỗi rời nhà trốn đi, suốt một năm không hề tin tức, như vậy...... Em nghĩ em sẽ điên mất."
"Anh bị em làm cho tức giận đến nỗi rời nhà trốn đi? Suốt một năm không hề tin tức?" Lôi Hân Hán lặp lại lời nàng, nàng vì sao nói như vậy? Nữ nhân này khi nào thì coi hắn nhỏ nhen, tính tình hắn xấu như thế sao?
"Tiểu Hạo nói......"
"Tiểu Hạo nói?"
Hai người đều ngẩn ra, có lẽ ý thức được chút gì đó, cái ý nghĩ mình bị mắc mưu, bị lừa đồng thời xâm nhập trong đầu óc của bọn họ.
Mà một góc sáng sủa ở đại sảnh sân bay, một nhóc tiểu quỷ đang tránh ở sau cây cột lớn xem náo nhiệt, vụng trộm che miệng cười.
Đều nói nhóc thông minh, buổi sáng hôm nay trong lúc vô tình nhìn thấy lịch làm việc của lão ba, biết được ba hôm nay muốn tới sân bay tiếp đón khách hàng, lúc cậu cùng mẹ nói chuyện lập tức nghĩ ra một diệu kế, nên mới có một màn trình diễn trước mắt phấn khích
Cậu đã nói cậu rất có thiên phú tính kế người khác đi.
Hi!
← Ch. 09 |