← Ch.06 | Ch.08 → |
Editor: Ngọc Diễm Hepc.
Trong nháy mắt Thiệu Tây Bội có chút xấu hổ, theo bản năng quay đầu nhìn lại người trên xe, tay Phó Chính cầm tay lái cũng không thèm nhìn cô một cái, đã lái xe về phía trước.
Xe màu đen một đường chạy nhanh đi, đáy lòng cô trầm xuống, miễn cưỡng ngẩng đầu hướng về phía Tiêu An cười cười, "Sao anh lại tới đây? Hôm nay không tới cục sao?"
Tiêu An quan sát sắc mặt của cô, hơi nhíu lông mày hỏi, "Vừa rồi đó là...... ?"
Cô đi kế bên, lạnh nhạt nói, "Là một người bạn của em."
Anh ấy nhìn cô mấy lần, cùng với cô đi tới cửa hàng, chợt mở miệng nói: "Bội Bội, hôm nay em có rảnh không?" Thiệu Tây Bội gật đầu một cái, "Chuyện trong cửa hàng có thể để cho Tiểu Thanh quản, thế nào?"
"Hôm nay vừa đúng chuyện trong cục kết thúc sớm." Tiêu An đi vòng qua phía trước cô, cúi đầu xem mắt cô, êm ái mà nói, "Dẫn anh đi gặp dì Mộc đi?"
Tiêu An và Thiệu Tây Bội đến địa phương ở vùng ngoại thành khoảng thời điểm là ba bốn giờ chiều, vùng ngoại thành lân cận thành phố S một chung cư yên tĩnh trước sau như một, thời điểm bảo vệ thấy Thiệu Tây Bội ở cửa cười hiền lành, "Tiểu Thiệu đã tới?"
Cô gật đầu một cái, dẫn Tiêu An theo đi tới ngôi nhà nhỏ cao tầng thứ nhất.
Dọc theo cầu thang đi lên lầu ba, cô gõ cửa một gia đình đối diện, "Mẹ, là con." Tiêu An yên tĩnh đúng một bên, thấy cửa mở ra một nụ cười nhàn nhạt lộ ra, "Dì Mộc."
Hình như Lục Mộc mới vừa ở ngủ trưa, trên mặt thanh lệ có một chút mệt mỏi nhỏ, lúc thấy người đứng ở cửa thì sững sờ, rất nhanh liền lấy lại tinh thần mời bọn họ đi vào.
Pha một ấm trà thượng hạng, Lục Mộc rót một chén giúp Tiêu An, Thiệu Tây Bội ngồi ở giữa, nhẹ nói, "Mẹ, đây là bạn của con Tiêu An, trước kia mẹ đã gặp qua nhiều lần, mới vừa từ Mĩ trở về."
"Chưa chào hỏi dì đã đi thật ngại." Hai tay Tiêu An nhận lấy trà, nhìn Lục Mộc nói: "Từ nước Mĩ trở về mua cho dì ít quà, hôm nay vừa đúng nhờ Bội Bội dẫn con tới đây thăm dì."
"Khách khí." Lục Mộc ngồi xuống đối diện anh ấy, cười nhạt, "Là bạn của Bội Bội, trực tiếp đến đây là được, không cần mang thứ gì. Cháu ở nước Mĩ hai năm qua sống tốt không?"
"Tốt vô cùng, bây giờ thật sự muốn trở về nước." Tiêu An gật đầu một cái, "Món ăn nước Mĩ có ngon hơn thế nào, nhưng co vẫn nhớ món ăn dì làm, nhất là món gà thất tinh."
Nghe những lời này Lục Mộc cười sâu hơn chút, từ trên ghế đứng dậy, "Buổi tối con không cần đi gấp, ở lại chỗ này cơm nước xong hẵn trở về, hiện tại dì đi mua một ít đồ ăn."
Tiêu An cười gật đầu một cái, Thiệu Tây Bội ở một bên cũng đứng dậy mở miệng nói, "Mẹ con với mẹ cùng đi, rất lâu không có cùng mẹ đi chợ mua thực phẩm."
Lục Mộc cầm trong tay một món ăn đang chọn chọn, liếc nhìn thấy con gái không biết nghĩ về cõi thần tiên nào, "Con thích thằng bé?"
"À?" Thiệu Tây Bội trong tay nắm trái cà chua thì thiếu chút nữa bấm móng tay vào trong, liền vội vàng lắc đầu, "Mẹ ở đây nói nhăng gì đó mẹ, Tiêu An là bạn học con, cùng Lục Lục, anh với bọn họ cũng chơi chung với nhau."
"Mẹ không nói con thích thằng bé." Lục Mộc cầm ví trên tay trả tiền, "Mẹ nói chính là người lần trước đưa trà về nhà."
Thiệu Tây Bội vừa nghe, mặt hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói, "Mẹ thấy được?"
Hai ngày trước Phó Chính lái xe đưa cô tới đây, thuận tiện mang theo trà Long Tĩnh thượng hạng để cô đưa cho Lục Mộc, thời điểm Thiệu Tây Bội chỉ hàm hồ nói là bạn bè đi chơi mua về.
Lục Mộc chẳng nói đúng sai cười cười, cầm món ăn trên tay giao cho cô, xoay người lại chọn cá, " Thiệu Tây Bội, mẹ đã lớn tuổi, hiện tại mắt vẫn còn không nhìn được hoàn toàn."
Thiệu Tây Bội nghe lời này cũng không biết nên nói cái gì, nghĩ đến người kia trong lòng lại một trận chua, lúc này Lục Mộc cùng người bán hàng rong chỉ cá, quay đầu lại nhìn cô nói, "Lúc con còn rất nhỏ mẹ cùng con nói qua, thích một người có lẽ căn bản không phải chuyện tốt, kháng cự không thể, rơi vào càng sâu."
Lúc ăn cơm tối Thiệu Tây Bội và Lục Mộc hai câu cũng không muốn nói, Tiêu An cùng với Lục Mộc chuyện trò vui vẻ, thỉnh thoảng có chút lo lắng nhìn một chút cô.
"Dì Mộc, vậy con về nhà, hôm nay cám ơn dì." Sau bữa cơm chiều Tiêu An đứng ở cửa trước nơi cười cùng lục mộc đạo biệt, "Bội Bội, hay là em và anh dẫn theo dì Mộc cùng đi?"
Thiệu Tây Bội do dự nhìn Lục Mộc một cái, thấy Lục Mộc không có phản ứng gì, cắn cắn môi, "Em và anh cùng nhau trở về."
Dọc theo đường đi không nói lời nào, thời điểm đến nhà trọ của cô đã là khoảng mười giờ, xuống xe Thiệu Tây Bội khẽ nói với Tiêu An liền muốn đi trong căn hộ, ai ngờ anh ấy bỗng nhiên đưa tay kéo cô lại.
"Bội Bội, em có tâm sự gì?" trên mặt ngày thường ôn hòa của Tiêu An đã biến mất, "Từ xế chiều đến bây giờ em vẫn có vẻ mặt hốt hoảng, em nói cho anh biết, rốt cuộc là đã có sự tình gì?"
"Thật không có gì." Cô lui về phía sau một bước, khoát khoát tay với anh ấy, nở nụ cười tươi tắn, "Có thể là hai ngày nay quá mệt mỏi."
Tiêu An trầm mặc nhìn cô, Thiệu Tây Bội thấy anh ấy không hỏi tới nữa, liền vội vàng đi tới căn hộ mình.
Ra khỏi thang máy, cô vừa muốn sờ tới cái chìa khóa mở cửa ra, chỉ nghe một giọng nói lạnh lùng, "Chịu trở lại rồi?"
Tóc gáy Thiệu Tây Bội đều dựng lên, một tay "Pằng" mở đèn cầu thang, chỉ thấy Phó Chính tựa vào cửa trên vách tường nhà cô, một thân toàn mùi rượu lạnh lùng nhìn cô.
***
Cố Linh Nhan nhẫn nhịn, nhịn nữa nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được"Xì" một tiếng bật cười, nụ cười này liền không thắng được xe, cuối cùng cả người cô ấy cười đến mức liền trực tiếp ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.
"Ha ha ha ha ha......" Cô ấy bên vỗ bên mặt nền đường vừa chỉ người trước mắt, cười đến mức cũng không kịp thở.
"Cười đủ rồi sao?" Đơn Cảnh Xuyên xanh mặt nhìn cô ấy, điều chỉnh y phục gấu bông khổng lồ trên người, "Có nhiều buồn cười?"
Cô ấy vừa nghe giọng nói y hệt băng đao hơi khắc của anh liền khắc chế xuống, từ dưới đất đứng dậy, trì hoãn tức cười đến run rẩy nói: "Đơn Cảnh Xuyên, tôi chụp được cái bộ dáng này của anh, rồi sao ra (photocopy) một ngàn bản phát đến đồn cảnh sát các anh đi, như thế nào?"
Đơn Cảnh Xuyên đeo mũ trùm đầu gấu bông vào trên đầu, cách mũ trùm đầu lạnh lùng nói, "Vậy ngày thứ hai cô sẽ thấy thư thông báo nghỉ học của cô."
"Cỏ." Cô ấy nhảy lên trên ghế lắc hai cái chân nhỏ trợn trắng mắt với anh, "Anh có chút tế bào hài hước hay không, động một chút là uy hiếp người, anh cho rằng anh là ai a." Nói xong, nhìn tất cả gấu bông to lớn trước mắt, lại nhịn không được cười lên, "A tôi biết rồi, gấu ngây ngốc, ha ha ha......"
Đơn Cảnh Xuyên xuyên thấu qua mũ trùm đầu nhìn người trước mắt cười đến ngã trái ngã phải, trong lòng hận không được đập mình chấn thương cho chết, ai bảo anh nhất thời mềm lòng, nghĩ tới lần trước lỡ hẹn để cho cô chờ ở trong mưa phát sốt, lần này cô ấy cho anh đi đến khoác bộ áo động vật phát tờ rơi loại yêu cầu này vô lý não tàn, anh lại còn là đồng ý.
Trách thì trách từ nhỏ dạy kèm tại nhà quá tốt, quá mức am hiểu sâu *nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.
* Ý là quân tử một lời đã nói ra là phải làm không thay đổi.
Thời điểm ở trong sân trường phát tờ rơi, người ta lui tới không phải đi lên trêu đùa một chút "Đơn Gấu Đần", chính là ôm nó cùng nhau chụp ảnh chung, lúc Ngôn Hinh cùng Ngôn Kỳ chạy tới nơi đó, mấy cô gái nhỏ đang ôm nó gắn bó cũng không chịu rời.
"Nồi......" Ngôn Kỳ nhiều ít còn là kiêng kỵ cổ tay Đơn Cảnh Xuyên, liều mạng chịu đựng khóe miệng bộc phát cười run rẩy vỗ vỗ bờ vai của anh ấy, "Hình tượng hai mươi mấy năm của người này ở trong cảm nhận của tôi, hôm nay hoàn toàn phá hủy, ngay cả mảnh vụn đều không còn dư lại."
Cách tầng áo khoác gấu bông đần, anh ấy đều có thể cảm thấy Đơn Cảnh Xuyên tản ra sát khí nồng đậm, vội vàng nhảy ra một bước, cùng Ngôn Hinh dùng một loại ánh mắt mập mờ vừa sùng bái nhìn lên nhìn xuống đánh giá Cố Linh Nhan.
"Cỏ, nhìn len sợi, có phiền hay không." Cố Linh Nhan bị này hai anh em này nhìn không nén được giận, "Ông đây tồn tại giống như Thần cũng không phải là một ngày hay hai ngày, không cần quá mức mê luyến tôi."
Ngôn Kỳ cùng Đơn Cảnh Xuyên từ nhỏ cởi truồng chơi chung một chỗ, cũng chưa từng thấy qua Đơn Cảnh Xuyên luôn luôn nghiêm túc cứng nhắc như thế bị bêu xấu, vỗ vỗ bả vai cô gái nhỏ trước mắt, không ngừng thở dài nói, "*Hậu Sinh Khả Úy."
*Kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh
Bên này mới vừa đùa bỡn mấy câu, tình hình gấu đần nơi đó đến gần, một cô gái đột nhiên tốc độ nhanh như chớp, lập tức bỏ mũ trên đầu Đơn Cảnh Xuyên xuống.
Không ngoài dự đoán một mảnh đè nén tiếng kêu sợ hãi, vốn là các cô gái dùng một loại ánh mắt "Anh thật đáng yêu, em muốn ôm anh một cái" nhìn Đơn Gấu Đần, ánh mắt của Đơn Gấu Đần lập tức đổi lại thành "Anh đẹp trai khỏe mạnh, em muốn đè lên anh".
Mắt thấy mặt của Đơn Cảnh Xuyên càng ngày càng đen, Cố Linh Nhan trầm mặt đi tới, đẩy mấy cô gái nhỏ ra đoạt lấy mũ an toàn, lạnh lùng nói, "Tránh ra tránh ra tránh ra, giành tờ rơi còn muốn cướp người à? Có còn tố chất hay không?"
Cô nàng nói chuyện luôn luôn bén nhọn, rất nhiều cô gái đồng lòng lập tức đứng không yên, một người trong đó đi tới canh chừng cô nàng nói: "Cố Linh Nhan, tôi thấy cô khó chịu đã lâu rồi, cô cho rằng cô là ai? Minh tinh hay là Phú Nhị Đại, cô xem cô một chút đi có tư cách gì cả ngày làm một bộ mặt đáng đánh."
Ngôn Hinh thấy thế cau mày vừa định xông lên giúp một tay, chỉ nghe Cố Linh Nhan từng chữ từng câu mà nói, "Dựa vào tôi là đại gia cô!"
Ngôn Kỳ không nhịn được than thở trong lòng cô gái này thật sự là quá ngang bướng, nhưng muốn tiến lên hỗ trợ hoà giải.
Giảng hòa là không có đánh, cũng đã đánh một cô gái, Cố Linh Nhan vọt lên tới cô gái kia vừa nhìn thấy cô gái, lỗ mũi cũng đã hướng đến bầu trời rồi, đón tiếp một cô bé khác đi tới, "Cô cho rằng cô là Mẫn An An à? Muốn tiền không có tiền muốn thế không có thế, không bằng cô biến mất một chút cô chờ bị giải quyết đi!"
Một bên trầm mặc thật lâu lúc này Đơn Cảnh Xuyên tiến lên một bước, Ngôn Kỳ thấy anh ra tay cũng sẽ không bàn, lại càng xem cô gái Mẫn An An càng nhìn quen mắt.
"Anh Đơn." Thời điểm Mẫn An An đi tới trước mặt bọn họ bỗng chốc con mắt lập tức sáng, "Làm sao anh tới nơi này?"
Đơn Cảnh Xuyên chỉ nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt gật đầu, ôm lấy Cố Linh Nhan lấy mũ an toàn trên tay lần nữa đeo lên, thấy thế khóe miệng Cố Linh Nhan cũng nở hoa rồi, không nhìn mặt của Mẫn An An xám ngắt, vui sướng nhảy đến bên cạnh Đơn Cảnh Xuyên.
***
Thiệu Tây Bội đứng ở trước mặt Phó Chính, không dám nhìn ánh mắt của anh ta, một câu nói cũng không dám nói.
Từ khi ngày thứ nhất biết anh ta, cô chỉ sợ anh ta.
Một cỗ mùi rượu xông tới mặt, Phó Chính đi tới trước mặt cô, một tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô, ánh mắt lạnh nhạt xuyên thấu qua tròng kính không nhúc nhích nhìn cô.
" Thiệu Tây Bội, có phải cô xem mình quá cao rồi hay không hả? Hả?"
Cô nghe lời của anh ta, mắt rũ xuống, trong mắt một mảnh đau thương.
Phó Chính nắm cằm cô sức lực nhiều hơn mấy phần, môi mỏng nâng lên, trên mặt nổi một nụ cười lạnh lùng, "Rất tốt, đàn ông tới tìm cô càng ngày càng nhiều, cô còn bận rộn tới đây sao?"
Một tầng sương xông lên hốc mắt, lời bên tai giống như lăng trì, từng đao từng đao, lòng cô vốn là đã bể tan tành không chịu nổi chà xát lên càng thêm chia năm xẻ bảy.
"Không nên tới tìm tôi nữa."
← Ch. 06 | Ch. 08 → |