Không có cách chữa
← Ch.155 | Ch.157 → |
Lang trung lắc đầu, nhấc hòm thuốc bên cạnh đi ra ngoài: "Thứ lỗi cho lão phu bất lực..."
Trương Mặc hốt hoảng lên muốn ngăn cản lang trung lại bị Phiêu Tuyết kéo tay: "Trương Mặc! Không cần..."
Giọng nói của nàng mềm ra, sau đó buông tay. Lang trung thấy tình cảnh như vậy chạy còn nhanh hơn thỏ. Sau khi lang trung đi, Phiêu Tuyết mới nói với Trương Mặc: "Thái y trong cung cũng bó tay nói gì đến những lang trung này?"
"Lang trung này không phải lang trung tầm thường, hắn là Quỷ Y."
Lông mày Trương Mặc nhăn lại thật sát. Quỷ Y... Đầu tiên Phiêu Tuyết sửng sốt sau đó lại trở lại bình thường.
"Thì ra hắn chính là Quỷ Y..."
Diện mạo bình thường, chẳng khác gì những lang trung khác. Trái tim Phiêu Tuyết thật lạnh thật lạnh, "Trương Mặc, ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát."
Phiêu Tuyết cuộn thành một vòng thật chặt, áo ngủ bằng gấm hoa lệ, những thứ này nàng không cần. Trương Mặc thấy nàng không muốn nói chuyện cũng gật đầu rồi đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Trương Mặc rời đi, Bạch Điệp không biết Phiêu Tuyết cần nghỉ ngơi hay có chuyện gì muốn sai bảo nàng nên vẫn đứng bất động. "Bạch Điệp..."
Phiêu Tuyết chậm rãi mở miệng, "Ngươi giúp ta đi Trúc Uyển một lúc được không? Ta sợ, nếu bên ấy xảy ra chuyện gì, ngươi lập tức phải xuất hiện bảo vệ bọn Nguyệt Linh và Thủy Bích an toàn."
"Vâng."
Bạch Điệp tiếp lệnh sau đó chuẩn bị thi hành. "Đợi một chút..."
Phiêu Tuyết lấy một cây trâm cài tóc bằng gỗ hình trúc xuống, "Ngươi cầm cái này đi."
Nàng loáng thoáng có dự cảm xấu, sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện. Tuấn Lạc sẽ không động binh để tìm nàng nhưng không có nghĩa sẽ không giận lây sang bọn Nguyệt Linh.
Dựa theo cung quy, các nữ quan không thể nghỉ trong lúc đang làm việc, Phiêu Tuyết chỉ muốn bỏ đi mà quên không nghĩ đến tình cảnh của các nàng. "Nếu A Li vì ta bỏ đi mà làm khó mọi người, ngươi hãy đưa cái này cho hắn, bảo hắn cứ giải quyết chuyện của mình cho tốt, không cần để ý tới ta nữa."
Nàng rời đi vì muốn giảm bớt gánh nặng cho hắn, vậy thì cần gì phải liên lụy đến những người khác? Bạch Điệp gật đầu, sau đó lướt một cái bóng dáng đã không thấy đâu. Sau khi Bạch Điệp đi, trong căn phòng này chỉ còn một mình nàng.
Phiêu Tuyết nhìn nơi này, ẩn chứa không biết bao nhiêu vàng bạc, mấy người tâm huyết, đề phòng cẩn thận, thần bí khó tìm. Cái gì nàng cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi trái tim đã đánh rơi nơi thâm cung. Mức độ cao nhất của tình yêu chính là vì đối phương mà sống.
Phiêu Tuyết tin Tuấn Lạc sẽ hiểu được sự rời đi của nàng.
Nhưng đồng thời, nàng cũng lo lắng hắn sẽ tức giận mà tổn thương những người khác. Cũng giống như khi nàng muốn vào lãnh cung, hắn cũng đưa Lũng Tịch Ngọc vào lãnh cung. Trong Trúc Uyển. Thủy Bích chống cằm trên bàn, mơ hồ nhớ ra ngọn đèn dưới cây quế còn chưa thắp, Phiêu Tuyết thích nhất là nhìn đèn lồng. "Không biết tiểu thư đã tỉnh chưa."
Thủy Bích lầm bầm.
Ngủ từ xế chiều đến giờ có lẽ đã tỉnh. Cầm hộp quẹt đi ra, năm người Nguyệt Linh, Nguyệt Hiên, Nguyệt Quế, Nguyệt Phàm, Nguyệt Niên cũng vui vẻ trở lại. Thủy Bích lên tiếng chào các nàng rồi trực tiếp đi thắp ngọn đèn kia. Nguyệt Phàm đặt mông ngồi xuống ghế, tùy tiện gác chân lên ghế: "Mỏi chân chết đi được."
"Nương nương còn chưa tỉnh sao?"
Nguyệt Niên lo lắng hỏi. Thủy Bích đốt đèn xong trở lại nghe thấy câu hỏi của Nguyệt Niên, thuận miệng trả lời: "Đến giờ còn chưa nhìn thấy."
"Nguy rồi!"
Nguyệt Phàm vội vàng bỏ chân khỏi ghế, "Có phải nương nương sốt rồi hay không? Vừa rồi có một trận mưa, cửa sổ không đóng thì sẽ..."
Không đóng cửa sổ, vậy không phải sẽ gặp gió lạnh sao? Nếu phát sốt... Một nhóm người vội vàng chạy tới phía sau, nhưng chần chừ không dám mở cánh cửa đang đóng chặt.
Cuối cùng vẫn là Thủy Bích gan lớn trực tiếp đi vào, mọi người hít một hơi khí lạnh, không nghĩ tới kết quả lại như thế, trong phòng trống rỗng, không nhìn thấy bất cứ ai.
Chăn đệm chỉnh lề không có dấu vết đã được đụng tới. Hơi thở lạnh như băng theo cổ áo chui vào lòng các nàng, trên bàn còn để hộp nhân sâm và tờ giấy Phiêu Tuyết để lại: "Tam sinh thạch, tố tâm liên, đàn hương gần kề, bầu trời xa, chong một ngọn đèn, dẫn người về miền cực lạc..."
Ngay khi các nàng còn đang rối rắm như thế, chân Nguyệt Quế mềm nhũn xuống, giọng nói run run, sợ không nói thành lời: "Làm sao bây giờ... Không thấy nương nương, nương nương đã biến mất..."
Xa xa truyền đến một tiếng trầm đục, ám dạ Khanh Bật Liễu bố trí đã tới, nàng có một đội tử sĩ gồm ba người, đặt tên là ám dạ, vốn dùng để bảo vệ an toàn cho mình, Tuấn Lạc biết nàng yêu thích võ thuật nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bây giờ họ lại được phái đi để điều tra Phiêu Tuyết còn sống hay không. Xem ra một chút nhân sâm kia chứa kịch độc, còn phải tính toán sao cho cái chết của Phiêu Tuyết thật bình thường. Khanh Bật Liễu thật sự đã tốn nhiều công sức. Ba ám vệ kia nhảy lên mái nhà, dịch chuyển một viên ngói nhìn xuống, họ thấy trong phòng có sáu người, mơ hồ cảm thấy không đúng.
Khi Nguyệt Quế ngã xuống, đầu ngẩng lên, đúng lúc nhìn thấy một ám vệ đang tròn mắt nhìn. "A—-"
Nguyệt Quế hét ầm lên. Ba ám vệ biết đã bị phát hiện, trong phút chốc đã tránh ra xa, tên cầm đầu ho to "Không ổn."
Hai người khác cũng nhìn nhau gật đầu: "Diệt cỏ tận gốc?"
Nếu không lý do Cố Quý Phi mất tích sẽ đổ hết lên đầu bọn họ, không ai trốn thoát. Giết chết mấy nha đầu này còn có thể chế thành án oan không đầu.
Ăn ý, ba người đồng loạt quay đầu lao tới. "Có người! Trên mái nhà có người! Nương nương —- có phải bị bọn họ cướp đi rồi không?"
Lúc này Bạch Điệp cũng đáp xuống rừng trúc, bóng trắng nhanh nhẹn chạy đến. Hậu đình của Trúc Uyển, ba ám vệ từ trên trời nhảy xuống, ánh mắt băng giá bắn qua, ba người nâng kiếm đâm vào trong nhà, cùng lắm thì giết rồi làm một vụ hỏa hoạn là xong việc. Bọn Nguyệt Linh Nguyệt Niên còn chưa nhận ra nguy hiểm, sáu người hoảng hốt đến độ xoay vòng quanh, trong đầu toàn là Phiêu Tuyết, không biết rốt cuộc nàng đã đi đâu. Bạch Điệp nhìn thấy ba ám vệ, quát to một tiếng không tốt trong lòng, xem ra chuyện tối nay không đơn giản như vậy! Nàng lập tức xông tới, dù thế nào cũng phải bảo vệ mấy nha đầu trong nhà. "Các ngươi dừng tay!"
Bạch Điệp còn chưa tới, giọng nói đã tới trước, muốn ngăn mấy người đó lại. Ba ám vệ nhìn thấy Bạch Điệp biết rắng có giết sáu nha đầu kia cũng vô dụng, dù thế nào chuyện này cũng truyền ra ngoài.
Chỉ có thể tiêu diệt người mạnh nhất trước, mấy nha đầu kia có chạy cũng không thể chạy xa, thú hoang tới đường cùng, một mảnh máu đỏ.
← Ch. 155 | Ch. 157 → |