Dẫn nàng đi nhìn mặt trời mọc
← Ch.148 | Ch.150 → |
Trăng lên cao hơn, nửa đêm, khi Tô Tử Hoàn nói muốn nghỉ ngơi, Tuấn Lạc mới nắm tay Phiêu Tuyết ra khỏi Băng Liên Cung, không ngờ rằng một nhà ba người hàn huyên lại vui vẻ như vậy. Phiêu Tuyết nghiêng đầu hỏi Tuấn Lạc, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt: "A Li, bây giờ chúng ta đi đâu? Về tẩm cung sao?"
Nếu về tẩm cung, thì về Trúc Uyển hay về Sùng Dương Cung? "Không về."
Tuấn Lạc trả lời cực kỳ ngắn gọn, hắn dẫn nàng theo hướng đông, bên kia đã có người chuẩn bị xe ngựa. Phiêu Tuyết nhìn xe ngựa này, suy nghĩ đầu tiên là vì sao phải chuẩn bị xe ngựa? Trong cung thường sử dụng xe liễn, thình thoảng có phu nhân vào thăm người thân trong cung mới dùng kiệu, ít khi thấy xe ngựa, trừ khi là muốn đi một chỗ rất xa. "A Li, chúng ta đi đâu vậy?"
Phiêu Tuyết vừa hỏi Tuấn Lạc thì người đã bị kéo lên xe ngựa. Xe ngựa rất xa hoa, có bàn có giường, còn có đệm rất mềm mại, dưới chân còn trải một tấm thảm lụa màu vàng. Sau khi Phiêu Tuyế bước vào xe thấy mềm mại như vậy liền dứt khoát kéo Tuấn Lạc bỏ giày ngồi trên sàn.
Đầu tựa vào mép giường, bàn tay nắm chặt chưa từng buông ra. "A Li, ngươi vẫn chưa trả lời ta, chúng ta đang đi đâu?"
Phiêu Tuyết cười hỏi, sau đó thuận ta đẩy cửa sổ ra để ánh trăng chiếu vào. "Ta dẫn ngươi đi xem mặt trời mọc, có được hay không?"
Tuấn Lạc ngồi cạnh nàng, nhìn nàng.
Hai người không thắp đèn, trong ánh trăng sáng tỏ mà nhìn lẫn nhau. Tuấn Lạc cảm thấy đôi mắt Phiêu Tuyết sáng ngời giống như ánh sao ngoài cửa sổ kia, tay trái hắn đặt lên mặt Phiêu Tuyết sau đó vuốt nhẹ, ngón tay dừng lại trên đôi mắt, sau đó đột nhiên dùng tay kia kéo nàng vào lòng. Sức lực bất ngờ khiến cả người Phiêu Tuyết chênh vênh, thoáng chốc ngã lên người Tuấn Lạc, "Ai da, A Li!"
Phiêu Tuyết giật mình hô. Hắn giữ đầu nàng trong ngực hắn, sau đó bá đạo nói: "Gần đây thân thể ngươi không tốt, biết điều dựa vào ta ngủ một lát, đến nơi ta sẽ gọi."
Phiêu Tuyết nhìn hắn, đây là lần thứ hai hắn khác thường như vậy.
Không... Phiêu Tuyết phủ định suy nghĩ trong lòng, phải nói là tốt nay hắn đều khác thường như vậy. Phiêu Tuyết nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi Tuấn Lạc: "A Li, rốt cuộc tối nay ngươi làm sao vậy? Đột nhiên bỏ lại cung yến sau đó vội vội vàng vàng chạy tới Trúc Uyển, dẫn ta đi gặp Tử Quý phi, bây giờ còn nói muốn dẫn ta đi xem mặt trời mọc... Rốt cuộc là vì sao?"
Điều làm nàng tò mò chính là nàng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc mình thật tốt, vì sao hắn còn khác thường như vậy? .... Tuấn Lạc giơ tay gõ đầu nàng: "Đầu óc cả ngày nhét nhiều thứ như vậy khó trách thái y nói ngươi suy nghĩ quá độ..."
Trong đôi mắt hắn xuất hiện nhiều hơn một tầng nhẫn nhịn, cố ý nhẹ giọng hơn.
"Ta chỉ tưởng tượng như những người bình thường khác mang phu nhân đi xem mặt trời mọc thôi, những điều này khác thường như vậy?"
Hắn nâng cằm Phiêu Tuyết lên, nở nụ cười mê người: "Nương tử... Nếu ngươi không muốn đi xem, vậy phu quân sẽ bảo người quay về phủ có được không?"
Phiêu Tuyết thấy hắn không còn uy nghiêm đế vương, giống như trở lại ngày hôn khánh đó, như khi hắn hôn Lũng Niệm Từ trước mặt mọi người vậy.
Nàng cố ý ôm lấy chính mình, sau đó làm bộ nổi da gà, rùng mình nói: "Lạnh chết ta."
Tuấn Lạc xấu hổ ho khan hai tiếng: "Khụ..."
Màn xiếc này đã dời đi được sự chú ý của Phiêu Tuyết. Chỉ cần có thể chuyển được suy nghĩ của nàng, bảo hắn làm gì hắn cũng bằng lòng.
Nguyện chỉ một người, bạc đầu không chia cách.
Nàng không quên, hắn cũng không quên. "Ta muốn cho ngươi xem những cảnh tượng đẹp nhất trong thiên hạ..."
Hắn nhẹ nhàng nói, âm thành mềm mại kia bồi hồi bên tai nàng không đi. Ta muốn cho ngươi xem những cảnh tượng đẹp nhất trong thiên hạ... Phiêu Tuyết thiếu chút nữa đã cảm động rơi nước mắt.
Lời hứa đẹp nhất trong thiên hạ cũng chỉ có thể đến mức này thôi, mà hắn còn dùng hành động để thực hiện lời hứa này... Phiêu Tuyết cảm động đến mức không biết nói gì, chống người ngồi dậy, muốn nhìn đôi mắt hắn nhiều một chút, đôi mắt của phu quân mà nàng yêu thương. Phiêu Tuyết nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó nuốt nước mắt ngược trở lại.
"A Li, vì sao ngươi lại là hoàng đế... Nếu ngươi không phải là hoàng đế thì thật tốt biết bao... Như vậy chúng ta có thể đi đến rất nhiều nơi, xem rất nhiều cảnh đẹp..."
Mà không phải cả ngày cả đêm nhìn nhìn về phía bức tường màu đỏ bụi bặm, ngay cả rường cột chạm trổ xinh đẹp phi phàm nhưng không khí vẫn trầm lặng, ép đến mức người ta không thở nổi. "Đáng tiếc trẫm là hoàng đế."
Tuấn Lạc yên lặng nói trong.
Hắn vuốt mái tóc đen của nàng rồi nhẹ nhàng cười, nụ cười kia thật mê người, như mộng như ảo. A Ngữ, nếu ta không phải hoàng đế, ta sẽ dùng cái gì để bảo vệ mẹ ta, dùng cái gì để bảo vệ ngươi? Hắn không muốn bị người ta chèn ép nữa, hắn muốn tràn ngập đắc ý nắm thiên hạ trong tay, khinh bỉ liếc nhìn thiên hạ, được vạn vật kính trọng.
Nhưng ngay cả khi hắn là hoàng đế, hắn cũng không thể thay đổi thực tế người hắn yêu sắp mất đi ánh sáng.
Nếu như có thể thay đổi, hắn chấp nhận giao ra tất cả, không tiếc bất cứ thứ gì để đổi lấy ánh sáng cho nàng. Cuối cùng Phiêu Tuyết thở dài một hơi, "Nhưng ngươi làm hoàng đế cũng rất tốt."
Phiêu Tuyết thay đổi lập trường cảm khái một tiếng. "Sao?"
Lòng hiếu kỳ của Tuấn Lạc lập tức bị kéo lên.
"Vì sao làm hoàng đế cũng rất tốt?"
Không phải vừa rồi nàng còn tràn ngập oán giận sao? Phiêu Tuyết bắt đầu hoa tay múa chân: "Ngươi nhìn a, nếu ngươi không phải hoảng đế, cha ta gả ta vào trong cung, người ta đây gả cho chẳng phải sẽ không là ngươi sao?"
"Ừ.."
Tuấn Lạc gật đầu như đồng ý, "Nói như vậy, làm hoàng đế cũng có chỗ tốt, cùng lắm hoàng đế chỉ không thể tùy tiện ra ngoài, chính sự bận rộn thôi.
Nếu không phải hoàng đế, ta đây chẳng phải sẽ không lấy được ngươi?"
Phiêu Tuyết bị ví dụ suy một ra ba này của hắn làm cho xấu hổ, "Ngươi không đứng đắn"
Phiêu Tuyết cười mắng sau đó ngáp một cái, nàng dụi dụi mắt.
"A Li, bao lâu nữa mới tới?"
Tuấn Lạc đau lòng vuốt vuốt tóc náng, "Khoảng một canh giờ nữa mới đến, đang ở núi Vạn Thọ phía đông hoàng cung thôi, chúng ta tới Thần Hi Đình.
Nếu mệt quá thì nhanh ngủ một giấc đi, đến nơi ta gọi, được không?"
(Thần Hi nghĩa là tia nắng ban mai)Tuấn Lạc dịu dàng với Phiêu Tuyết như vậy căn bản là sẽ hoàn toàn thành công, hắn dụ dỗ nàng thì nàng sẽ không phản đối.
Phiêu Tuyết ngoan ngoãn bò lên giường những cũng kéo luôn cả Tuấn Lạc vào, nàng nhẹ nhàng nói với hắn: "Chúng ta cùng nhau ngủ."
← Ch. 148 | Ch. 150 → |