Vay nóng Tinvay

Truyện:Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám - Chương 102

Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám
Trọn bộ 185 chương
Chương 102
Ngăn đón ngự giá
0.00
(0 votes)


Chương (1-185)

Siêu sale Shopee


"Không được đá muội muội của ta nữa!"

Nam tử tuy quần áo lam lũ nhưng khí thế không nhỏ, chỉ vào đám quan binh đổ xuống một tràng mắng, "Bọn tiểu nhân ỷ thế ức hiếp người các ngươi sẽ không được chết tử tế!"

Nữ tử bị đá phủ phục dưới chân quan gia, khóc đến đứt ruột đứt gan, "Van xin các ngươi, van xin các ngươi...... Để cho chúng ta gặp Hoàng Thượng một lần...... Van xin các ngươi thương hại chúng ta...... Lần này không gặp được chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa...... Van xin quan gia các ngươi để cho chúng ta gặp thánh nhan một lần đi! Kiếp sau kiếp sau nữa tiểu nữ nguyện báo đáp các ngươi......"

Tên cầm đầu quan binh một cước đá lăn nữ tử, "Đồ chó nhà ngươi định chơi trò gì? Nếu chúng ta mềm lòng để ngươi xúc phạm thánh nhan, chơi xong sẽ kết thúc luôn cái mạng nhỏ của chúng ta, cút mau, trước khi ông còn chưa nổi giận"

Phiêu Tuyết buông mành xuống, không nhìn một màn phía xa nữa, một đám người lại đá tới tấp vào một cô nương chỉ giống như một hài tử. Tuấn Lạc hiểu ý Phiêu Tuyết, gọi Khánh Hỉ: "Dừng lại"

Khánh Hỉ vung phất trần, "Tất cả dừng lại, tất cả dừng lại"

Đội loan giá lớn đều dừng lại, Khánh Hỉ khom người tiến vào xin chỉ thị của Tuấn Lạc: "Hoàng Thượng, đội ngũ hộ giá đều đã ngừng lại"

Hắn lẳng lặng nghe phân phó tiếp theo của Tuấn Lạc. "Ai đang cãi nhau bên ngoài?"

Tuấn Lạc hỏi. Khánh Hỉ cẩn thận quan sát thần sắc của Tuấn Lạc, chỉ thấy hắn không có bất kì biểu tình gì, hắn nhất thời không nắm bắt được chủ ý của chủ tử, rốt cuộc là nổi giận hay là không giận? Hắn đành phải khom người đi ra ngoài, tìm hiểu tin tức bên ngoài."Lão nô đi ra ngoài nghe ngóng"

Tuấn Lạc gật đầu, "Đi ra ngoài đi"

Sau khi Khánh Hỉ đi ra ngoài, Phiêu Tuyết lại vén mành, chỉ thấy Khánh Hỉ bước nhanh tới chỗ huynh muội kia, đám người tự động dạt sang một bên, để cho Khánh Hỉ đi qua, mấy quan gia kia thấy Khánh Hỉ đi qua còn tưởng rằng Khánh Hỉ muốn trị tội, tưởng rằng hai điêu dân to gan lớn mật này chọc giận thánh thượng, vội vàng kéo hai người kia xuống, mà đôi huynh muội kia lại dùng toàn bộ sức mạnh giãy dụa muốn tìm Khánh Hỉ.

Miệng còn hô lớn: "Công công— công công cứu mạng, xin để cho chúng ta gặp Hoàng Thượng một lần"

Khánh Hỉ thấy bọn họ vội vã lôi người đi, vội vàng hô to một tiếng: "Mau thả người ra, lão phu muốn hỏi"

Khánh Hỉ kéo dài giọng nói, không khỏi có một loại uy hiếp. Đám quan binh thấy tình thế như vậy lập tức thả hai huynh muội kia, hai huynh muội vội vàng vọt tới trước Khánh Hỉ, muội muội kia quỳ xuống dưới chân Khánh Hỉ, còn ca ca tuy không quỳ nhưng cũng không náo loạn, ngữ khí cũng tốt hơn nhiều: "Xin công công để cho chúng ta gặp mặt Hoàng Thượng"

"Chính Hoàng Thượng kêu ta tới hỏi các ngươi đây có chuyện gì? Có chuyện gì thì nói với lão phu, lão phu sẽ truyền lại cho Hoàng Thượng......"

"Chuyện này......"

Thiếu niên lộ vẻ khó xử, nhìn nhìn những người xem cuộc vui xung quanh, Khánh Hỉ lập tức hiểu ra. Vị muội muội ngẩng đầu lên mang theo nước mắt nhìn Khánh Hỉ: "Làm phiền công công"

Khánh Hỉ kinh ngạc, khuôn mặt này...... Bộ dáng này ngày thường có lẽ rất đẹp. "Các ngươi ở đây chờ trước, đợi lão phu đi truyền lời"

Lúc trước bọn họ náo loạn, Khánh Hỉ cũng nghe được hai ba phần, nói cái gì mà hoàng thân quốc thích...... Nhìn vị muôi muội kia bộ dáng đoan chính như thế, nói không chừng là đúng vậy. Khánh Hỉ bước nhanh trở về, đến bên cạnh xe liễn, báo tin với Tuấn Lạc: "Hoàng Thượng, hai điêu dân kia ngăn đón ngự giá, nói muốn gặp ngài...... Hoàng Thượng người xem thế nào?"

Hắn thật cẩn thận hỏi ý tứ Tuấn Lạc, hắn cũng không dám tự tiện làm chủ. Phiêu Tuyết quay đầu lại hỏi: "Các nàng vừa mới kêu thét cái gì? Khánh Hỉ công công ngươi có nghe thấy không?"

Khánh Hỉ suy nghĩ một chút, quyết định thành thật hồi đáp: "Vừa rồi lão nô nghe loáng thoáng, như đang nói cái gì mà...... 'Hoàng thân quốc thích'"

Phiêu Tuyết tiếp tục hỏi, "Vậy theo ngươi, đây là có chuyện gì?"

Khánh Hỉ nhìn thoáng qua Tuấn Lạc, thấy Tuấn Lạc như đang chờ hắn trả lời, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Hẳn là dân chúng có việc xin Hoàng Thượng làm chủ, việc này có lẽ là một chuyện ngoại trừ Hoàng Thượng ra không ai có thể làm chủ được"

"A Li, ta thấy việc này không đơn giản"

"Trẫm biết"

"Vậy ngươi nói nên làm thế nào bây giờ?"

Phiêu Tuyết kéo tay hắn, "Ta không muốn để bọn họ cứ bị đám người kia khi dễ như vậy, ta thấy bộ dáng bọn họ rất thành thật"

"Trẫm biết"

Phiêu Tuyết liếc hắn một cái: "Ngươi sao lại chỉ nói hai chữ này?"

Môi Tuấn Lạc rốt cuộc cũng nhếch lên được một cái, phân phó với Khánh Hỉ: "Kéo xuống đánh hai mươi đại bản, mang về cung, đợi trẫm rảnh rỗi sẽ ngự thẩm"

Khánh Hỉ hiểu ý của hắn, tuân lệnh nói: "Lão nô tiếp chỉ"

Sau đó vội vàng lui xuống. Phiêu Tuyết khó chịu: "Ngươi cũng đã đáp ứng cho bọn họ cơ hội nói chuyện, chẳng lẽ không thể không đánh bọn họ?"

Phiêu Tuyết biết ý của hắn, nếu không đánh, chẳng phải mỗi người đều đến xúc phạm ngự giá sao? Vì duy trì tôn nghiêm hoàng gia, trừng phạt là tất yếu...... "Trẫm đã đánh rất ít rồi"

Hắn cười tà mị với Phiêu Tuyết. "Được rồi"

Phiêu Tuyết thỏa hiệp, nàng thừa nhận, hắn quả thật đã đánh rất ít, không kéo ra ngoài chém là được.

Phiêu Tuyết nhìn hắn dần dần thay đổi, không giống khi tru di cửu tộc ngày ấy, cũng không máu lạnh như khi nghe thấy Vệ Lương Ngữ đã chết...... Phiêu Tuyết cười với Tuấn Lạc một cái, cảm thấy trong lòng ấm áp, như cảm giác được ở trong lòng người ta. Chỉ chốc lát sau lập tức nghe thấy Khánh Hỉ hát ngân vang: "Hoàng Thượng có chỉ, hai điêu dân đụng chạm thánh giá, kéo xuống đánh hai mươi đại bản, coi như trừng phạt, người đâu, lôi xuống, mang về Tông Nhân phủ, nhốt vào thiên lao, ngày kia ngự thẩm"

Lời này vừa nói ra lập tức có người vọt lên, bao vây quanh hai huynh muội bọn họ, chuẩn bị kéo xuống đánh hai mươi đại bản. Muội muội kia có vẻ yếu ớt, vừa nghe sẽ bị nhốt vào thiên lao lập tức khóc lên, "Hoàng Thượng...... Tha mạng a, không nên...... Chúng ta có lời muốn nói...... Không phải cố ý xúc phạm thánh giá...... Tha mạng a......"

Ca ca tuy rằng lỗ mãng dễ xúc động, nhưng đầu óc xoay chuyển vẫn rất nhanh: "Muội muội, đừng khóc, đây là chuyện tốt, Hoàng Thượng tuy đánh chúng ta nhưng ngươi không nghe công công vừa nói sao? Nhốt vào thiên lao, ngày kia ngự thẩm, chúng ta có thể gặp được Hoàng Thượng rồi"

Muội muội lập tức lau nước mắt, liếc đôi mắt sưng húp hỏi: "Thật sự?"

"Ừ!"

Ca ca gật đầu. Sau đó hai người không từ chối, bị dẫn xuống, sớm đã có người chuẩn bị bàn đánh. Khánh Hỉ thấy tình hình đã ổn thỏa, lại tới trước long liễn báo cáo với Tuấn Lạc, ra lệnh một tiếng, xe liễn lại chậm rãi chuyển động, đội ngũ ngự giá đồ sộ lại chậm rãi tiến lên, đồng loạt bước vào cửa tây hoàng cung.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-185)