Vay nóng Tima

Truyện:Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình - Chương 09

Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình
Trọn bộ 12 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Shopee


Edit: Nhật Nguyệt Nhi

Beta: Phi Phi

Chủ tịch đã nói như vậy có nghĩa làcố ý cho cô tan ca sớm, La Thanh Nhạc đành phải mang con gái rời khỏi công ty.

Đây là lần đầu cô mang theo con gái ra ngoài ăn cơm. Đầu tiên là cùng Tuyết Luân đưa Phật Liệt Khắc về nhà, sau đó cô nắm tay con bé cùng bé tản bộ đến nhà hàng gần đó ăn cơm.

Nắm tay nhỏ bé mềm nhũn, lòng của cô như là được một dòng nước ấm đổ vào. Nhìn con gái mỉm cười ngọt ngào, giống như những ký ức không hay ho trước kia cũng đều bị gió biển cuốn trôi mất.

Đoạn ký ức tan nát cõi lòng kia dường như không còn đầy đủ, ít nhất bên người cô thì con bé cũng xem như là một bằng chứng của hạnh phúc.

"Mẹ, chúng ta gọi điện thoại cho cha đến cùng ăn cơm được không?"

"Con thích ở cùng với cha sao?"

"Đúng vậy, bà nội nói trước kia bà rất ít ôm cha, cho nên sau khi cha lớn lên mới không nghe lời của bà, lại thường xuyên khiến bà đau lòng. Cho nên bây giờ con phải thường thường ôm ôm cha một cái, như vậy về sau cha sẽ thật yêu con, sẽ không làm con thương tâm"

"Ông bà nội con vẫn không tha thứ cho cha con sao?" La Thanh Nhạc cẩn thận hỏi.

"Cha cãi nhau với ông bà nội. Cha còn nói ông bà nội bắt nạt mẹ"

"Vậy sao?" La Thanh Nhạc thu hồi nghi vấn trên mặt, cô bắt đầu không muốn tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân trong đó nữa.

Đổng Hoài Sướng nhiều lắm cũng chỉ biết thay hắn tranh giành quyền lợi, hắn làm sao có thể băn khoăn đến cô đây? Huống chi lúc trước đưa ra quyết định như vậy, chẳng lẽ hắn không có sai sao?

"Mẹ, ông bà nội có bắt nạt mẹ sao?"

"Không có" La Thanh Nhạc lắc đầu. Cô là nên cảm ơn bọn họ, dù sao Đổng gia đã nuôi dưỡng Tuyết Luân tốt như vậy, cô còn có thể nói cái gì chứ?

Lúc trước bọn họ yêu cầu mình phải giữ một khoảng cách với con bé, cô vận có thể thông cảm. Đã qua lâu như vậy rồi, cô cũng không muốn truy cứu.

"Con lén hỏi bà nội, bà nội nói là cha bắt nạt mẹ, mẹ mới không có ở bên cạnh con, bọn họ nói không giống nhau chút nào"

"Mẹ không biết phải trả lời con như thế nào" Cho dù cô có chịu ủy khuất, cô cũng không muốn nói ra trước mặt con gái, thật đúng là không mở miệng được.

"Không sao, con có hỏi cha rồi" Tuyết Luân vừa ăn vừa nói "Cha nói trước kia cha không hiểu chuyện, làm sai rất nhiều khiến cho mẹ thương tâm, cho nên mẹ không muốn ở cùng một chỗ với cha. Nhưng con rất ngoan, con sẽ không làm sai khiến cho mẹ khổ sở, cho nên mẹ sẽ ở cùng một chỗ, đúng hay không?"

La Thanh Nhạc miễn cưỡng gật đầu, nói: "Con về sau phải chăm sóc ông bà nội cẩn thận đó. Ông bà đều lớn tuổi rồi, con càng phải ngoan ngoãn nghe lời bọn họ biết không?"

"Dạ, nhưng mà... mẹ có phải vẫn không thích cha hay không?"

"Sao con lại nghĩ như vậy?"

"Bởi vì hai người đều lén lút nói chuyện, biểu tình đều rất tức giận. Cha muốn gọi điện thoại cho mẹ, chỉ là suy nghĩ rất lâu. Con hỏi chacó phải sợ mẹ mắng hay không, cha nói không phải, nhưng là con cảm thấy như vậy"

Con nít cũng trưởng thành sớm quá đi!La Thanh Nhạc nghe thấy, mặt đều tái rồi.

"Không phải như vậy, cha con có thể chỉ là sợ gọi điện thoại lúc mẹ đang bận thôi"

"Mẹ, tại sao lúc nào mẹ cũng bận vậy? Hôm nay có dì nói mẹ làm việc rất vất vả, con đem tiền mừng tuổi cho mẹ, mẹ có tiền là có thể đi chơi với con phải không?"

"Không thể như vậy, phải chính mẹ kiếm ra tiền mới có ý nghĩa!"

"Nhưng mà nếu có thể đi chơi với con, điều này cũng rất có ý nghĩa mà!"

"Con biết có ý nghĩa là như thế nào sao?"

"Cha nói với con, cha nói con nhất định phải tới Đài Loan gặp mẹ, như vậy mẹ sinh ra con mới có ý nghĩa, nếu không mẹ sẽ rất nhớ con..." Tuyết Luân nói đến đây lại nhẹ giọng hỏi cô: "Mẹ có phải rất nhớ con hay không?"

"Đương nhiên" Tâm La Thanh Nhạc đã sớm đã con bé hòa tan.

"Con cũng rất nhớ mẹ! Nếu mẹ cùng cha ở chung một chỗ, con quay về Đài Loan là có thể mỗi ngày gặp hai người rồi, còn có Phật Liệt Khắc. Cha cũng thích Phật Liệt Khắc, hơn nữa ngày hôm qua cha còn giúp nó trải tã, buổi tối còn nói chuyện cùng Phật Liệt Khắc"

"Làm sao con biết?"

"Con nằm ở trên giường, cha nghĩ con đang ngủ nên ngồibên cạnh nói chuyện cùng Phật Liệt Khắc"

"Con có nghe được cha nói gì không?"

"Có nha, cha nói cha thật yêu mẹ. Mẹ, mẹ có yêu cha không?"

Vấn đề này thật không thích hợp để nói với trẻ con. La Thanh Nhạc mỉm cười, cho con bé một cái đáp án tốt nhất "Mẹ yêuPhật Liệt Khắc"

Con gái về nhà truyền đạt lời nói của mẹ cho cha nghe. Nghe xong, Đổng Hoài Sướng chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái.

"Mẹ nói mẹ chỉ yêu Phật Liệt Khắc sao?" Không có việc gì thì cô yêu chó để làm cái gì?

"Đúng vậy, mẹ nói bởi vì Phật Liệt Khắc rất nghe lời, hơn nữa rất hiểu mẹ. Nếu mẹ cảm thấy cô đơn thì Phật Liệt Khắc sẽ ở cùng với mẹ"

"Mẹ con nói... mẹ cảm thấy cô đơn?"

"Chắc là sẽ không rồi, bây giờ có Phật Liệt Khắc ở bên cạnh, mẹ sẽ không cô đơn đâu"

Phải không? Đổng Hoài Sướng không nghĩ tới mình ngay cả một con cún cũng không bằng... Hắn cũng có thể ở bên cạnh cô nha!

Bây giờ dân Đài Loan, ngẫu nhiên cùng nhau ăn bữa cơm, hoặc là uống ly trà là cũng có thể chứ? Thế nhưng ngay cả thời gian gặp mặt La Thanh Nhạc cũng không nguyện ý cho hắn, thậm chí mỗi lần gặp mặt cô luôn không muốn nhìn thẳng vào hắn, giống như sự tồn tại của hắn với cô thật sự là một phiền phức.

"Cô ấy có nói cô ấy sẽ đến Mĩ thăm con không?"

Tuyết Luân lắc lắc đầu "Mẹ nói mẹ phải làm việc, nhưng mẹ nói sau này cha sẽ giúp con tìm một người mẹ mới"

"Cái gì mới?" Đổng Hoài Sướng đột nhiên cảm thấy trên mặt tối đen. Cô nói như vậy với hắn coi như xong đi, làm sao có thể nói những lời như thế với một đứa trẻ chứ?

Hắn cũng không có ý định kết hôn, ngoại trừ La Thanh Nhạc, đời này hắn không muốn tái hôn với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

"Là một người mẹ mới đó. Mẹ nói cha sẽ tìm bạn gái mới, sau đó sẽ có một người cô đến chăm sóc cho con"

"Cô ấy làm sao biết cha sẽ tìm bạn gái mới?"

"Bởi vì cha có rất nhiều bạn gái mà!"

"Sao mẹ con lại nói như vậy?"

"Không phải mỗi mẹ nói, là con cùng mẹ nói"

"Con..." Đổng Hoài Sướng giật mình. Kết quả, kẻ đào góc tường nhà hắn cư nhiên là con gái ruột của hắn"Sao con lại nói như vậy?"

"Bởi vì con có xem qua những tấm hình cha mang những cáicô khác đi chơi. Cha đều ôm mấy cô đó, mà mỗi lần lại là mỗi cô khác nhau..."

"Ai cho con xem những tấm ảnh đó?" Đổng Hoài Sướng đột nhiên cảm thấy choáng váng.

"Cha... cha không vui sao?" Trên mặt con bé đầy lo lắng.

Đổng Hoài Sướng làm sao có thể nói với con gái rằng hắn xấu hổ đây? Chỉ có thể uyển chuyển nói: "Cha không có không vui... Con nói như vậy với mẹ, mẹ sẽ càng chán ghét cha!"

"Vì sao mẹ không thích cha? Cha giống với cha của Kate sao? Ngủ cùng với một cô nào đó đó?"

"Kate nói chuyện về cha bạn ấy cho con biết sao?" Bây giờ loại chuyện này cũng có thể công khai thảo luận giữa những đứa nhỏ sao? Thật không biết bọn nhóc là trưởng thành sớm, hay là thật nghĩ loại chuyện này có thể tùy tiện thảo luận cùng người khác đây?

"Đúng vậy!" Tuyết Luân gật gật đầu.

"Cha sẽ không tìm những người mẹ khác cho con" Đổng Hoài Sướng khẳng định với con gái "Con chỉ có một người mẹ. Sau này phải nhớ nói với mẹ như vậy, nếu không mẹ sẽ nghĩ rằng cha có những cô khác, mẹ sẽ không để ý đến cha nữa"

Hắn phải giáo dục con gái thật tốt, để con bé có thể giúp đỡ mình mới được.

"Như vậy sao? Vậy con cũng chỉ có một người cha sao? Bà nội nói sau này mẹ tái hôn, con sẽ có những người cha khác nữa"

"Mẹ cũng nói như vậy sao?"

"Mẹ nói không nhất định đâu. Nếu có người đối xử tốt với mẹ, có lẽ mẹ sẽ táihôn. Nhưng mà mẹ có hứa rồi, cha mới nhất định sẽ rất thương con, bảo con không cần lo lắng"

Đổng Hoài Sướng bắt đầu có cảm giác có nguy cơ nghiêm trọng. Từ khi Tuyết Luân nói với hắn La Thanh Nhạc có thể sẽ tái hôn, cả mấy ngày liền hắn không có cách nào tĩnh tâm. Vất vả lắm mới đến thứ bảy, hắn định mang theo Tuyết Luân hẹn La Thanh Nhạc tụ họp gia đình, kết quả Tuyết Luân thế nhưng lại nói cho hắn biết.

"Hôm nay mẹ đưa con đi gặp bạn của mẹ"

Hơn nữa người kia lại là Robert!

Điều này sao được chứ? Hắn không cần cái tên kia biến thành cha mới của Tuyết Luân, Tuyết Luân chỉ có thể có một người cha, chỉ có hắn mới có thể làm cha Tuyết Luân! Nhất là khi Tuyết Luân về đến nhà, kể về người cha mới vừa nhận thức nói gì đó với con bé, lòng đố kị sẽ đốt cháy tim hắn.

"Em định sẽ tái hôn sao?"

Edit: Nhật Nguyệt Nhi

Beta: Phi Phi

"Em định sẽ tái hôn sao?"

Tuyết Luân đang ngủ, hắn nói chuyện điện thoại cùng La Thanh Nhạc. Đổng Hoài Sướng mở đầu bằng câu hỏi trong lòng.

"Cũng không liên quan gì đến anh, đúng không?" Giọng điệu của La Thanh Nhạc vẫn lạnh như băng.

"Thanh Nhạc, tên kia không thích hợp với em"

"Anh dựa vào cái gì mà kết luận hạng người gì mới thích hợp với tôi? Tôi ở cùng ai cũng không liên quan đến tới anh. Tốt nhất, anh bớt lo chuyện của người khác đi!"

"Chẳng lẽ em không biết thanh danh của Robert có bao nhiêu không tốt sao? Em còn mang theo Tuyết Luân đi ăn cơm cùng hắn ta. Em..."

"Thanh danh của anh so với hắn tốt hơn sao? Vất vả anh làm cha Tuyết Luân, tôi thật không mong cn bé ở cùng anh. Robert, ít nhất thì anh ấy sẽ không nói xấu sau lưng người khác"

"Em cứ như vậy mà thích hắn ta sao?"

"Anh rất nhàm chán! Tôi lại không phải là gì của anh, ngay cả bạn bè của tôi cũng phải qua sự xét duyệt của anh sao?"

"Thanh Nhạc, em còn không rõ ở trong lòng anh, em quan trọng thế nào với anh sao?"

"Tôichỉ là một người vợ bị anh vứt bỏ năm đó!" Nói ra chuyện này, lòng của cô đau đớn hơn so với ai khác.

"Em biết rất rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ anh đã biết anh sai rồi, chẳng lẽ em không thể cho anh một cơ hội sao? Chúng ta có một đứa nhỏ, chúng ta hẳn là phải ở một chỗ cùng nhau chứ"

Cho nên, hắn bất quá cũng chỉ là vì con bé mà thôi, cũng không phải vì cô!

La Thanh Nhạc sớm biết đây mới là mấu chốt, nhưng nghe đến hắn nói như vậy vẫn không tránh khỏi sự lạnh lẽo trong lòng.

"Tôi sẽ không vì con bé mà làm chuyện gì trái với ý muốn của mình, anh càng đừng lợi dụng một đứa nhỏ để uy hiếp tôi. Cho dù tôi đã không còn hy vọng gì với tình yêu nữa, tôi cũng sẽ không lại lấy hạnh phúc của mình đem ra làm trò đùa! Anh muốn một gia đình đầy đủ, vậy thì đi tìm những người khác đến đảm đương trọng trách này đi, tôi đây không phụng bồi!"

Cúp điện thoại, La Thanh Nhạc đột nhiên thấy lòng chua xót. Đã lâu rồi cô không còn khóc vì chuyện này, mà bây giờ cô đã biết nước mắt của cô vì sao mà chảy...

Từ khi Đổng Hoài Sướng trở về, trong lòng cô lại toát ra một ngọn núi lửa. Cô cứ việc nhận áp lực, nhưng cô vẫn luôn kỳ vọng. Tựa như năm đó, cô vẫn luôn chờ kỳ tích xuất hiện để thay đổi hắn.

Mà Đổng Hoài Sướng từ khi phát hiện sự tồn tại của Tuyết Luân, đúng thật là có thay đổi. Thế nhưng sở dĩ hắn tìm về chính mình chỉ là vì con bé, cô trả giá mọi thứ thì còn có ý nghĩa gì đây?

Cô không phải là công cụ sinh sản, cô là cô gái hắn yêu năm đó. Hắn từng nắm tay cô, nói với cô, hắn vừa nhìn thấy cô liền nhận định cô chính là người vợ cả đời hắn theo đuổi. Lời ngon tiếng ngọt rằng bọn họ sẽ cùng trải qua những năm tháng dài đằng đẵng, bây giờ đã thành cái gì đây?

Lúc này hắn quay đầu lại tìm cô, chỉ bởi vì bọn họ có một đứa con...

Cho dù cô có yêu Tuyết Luân, cũng không có khả năng khiến cho mình sai lầm thêm lần nữa!

__________________________

Đưa Tuyết Luân lên máy bay, Đổng Hoài Sướng lập tức đi đến công ty của La Thanh Nhạc.

"Ngài vốn biết tổng giám đốc La không muốn gặp ngài" Thư ký mang vẻ mặt khó xử.

"Cô để tôi chờ cô ấy trong phòng làm việc, hậu quả tôi sẽ chịu trách nhiệm, hơn nữa tôi sẽ bảo Peter gọi điện thoại cho cô"

Những lời này có lực hấp dẫnquá mạnh mẽ. Thư ký không thể kháng cự vì cô ta đã thầm mến Pe­ter, đương nhiên không thể buông tha cho cơ hội này.

"Vậy ngài nóilời phải giữ lời đấy, hậu quả chính ngài chịu trách nhiệm!" Thư ký giả bộ vô tội, sau đó đẩy cánh cửa văn phòng tổng giám đốc.

Chờ đợi trong phòng làm việc, Đổng Hoài Sướng đi lại xung quanh, nhìn thấy được một tấm ảnh hai mẹ con chụp chung đặt trên bàn. Tấm ảnh đó, La Thanh Nhạc cười thật vui vẻ, hắn đã thật lâu không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như vậy. Mỗi lần nhìn thấy hắn, cô luôn nhíu mi, vẻ mặt không vui cũng không giận.

La Thanh Nhạc cầm di động nói chuyện, vừa đi vào phòng làm việc.

"Em biết, Robert, nhưng em không có cách nào đến Hong Kong. Anh cũng biết công ty còn có rất nhiều việc, em..." Cô nói đến một nửa, thế nhưng lại nhìn thấy Đổng Hoài Sướng đang ngồi trong phòng làm việc của mình. La Thanh Nhạc đặt tay trước ngực, giống như bị kinh hách, sau đó mới nói tiếp vào điện thoại "Em không sao, bây giờ em còn việc phải xử lý, hôm nào khácnói chuyện được không?"

Bỏ xuống điện thoại, biểu tình của cô lập tức tràn ngập tức giận.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh chạy vào phòng làm việc của tôi để làm cái gì?"

"Thanh Nhạc, anh có lời phải nói với em"

"Anh có thể thông báo trước với thư ký để cô ấy sắp xếp thời gian của tôi. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không muốn nói chuyện với anh. Sao anh cứ phải dùng những cách này chọc cho tôi tức giận vậy?"

"Chúng ta đều rất rõ ràng em vốn dĩ không chịu gặp anh, cho nên anh chạy tới đây thôi. Dù sao chỉ cần nhìn thấy anh thì em sẽ liền tức giận"

"Anhtự mình hiểu là được rồi, vậy tại sao còn không cách xa tôi một chút đi?"

"Thanh Nhạc, em thật sự chán ghét anh như vậy sao?Thống hận anh có thể cho khiến cho em vui vẻ một chút sao? Anh thừa nhận với em rằng năm đó là anh đã sai, nhưng anh chưa ăn nằm với Vân Tú trên một chiếc giường"

La Thanh Nhạc đóng cửa lại, cô muốn chuyện này bị nhân viên nghe thấy.

"Cũng không liên quan đến tôi, tôi đã ly hôn với anh rồi, cho dù anh có ờ cùng cô ấy hay làm gì với cô ấy hay không, tôi cũng chẳng muốn biết nữa" La Thanh Nhạc nghiêm túc nói.

"Nhưng anh hy vọng em biết. Nếu lúc trước anh không làm như vậy, em nhất định sẽ không chịu rời đi. Anh không biết dùng cách gì để cho em hiểu được, cho nên đành phải... đành phải lợi dụng cô ấy, khiến cho em tổn thương"

La Thanh Nhạc sững sờ, nhìn hắn một cách khó tin.

"Anh nằm trên giường cung bạn thân tôi, chỉ là vì muốn bức tôi rời đi?"

"Lúc ấy cho dù anh có nói cái gì em cũng không chịu nghe. Em xem tình yêu như một thứ vĩ đại, cực khổ em cũng có thể vượt qua vì tình yêu, vì tình yêu đó mà em có thể hy sinh mọi thứ. Thế nhưng anh không muốn như vậy!"

"Anh có thể bảo tôi rời đi!"

"Chẳng lẽ anh chưa nói sao?"

Đúng vậy! Hắn có nói... không chỉ một lần. La Thanh Nhạc nhìn người đàn ông trước mắt, bóng dáng của Đổng Hoài Sướng bây giờ cùng năm đó như hòa lại thành một.

"Vậy lúc trước vì sao anh lại muốn kết hôn với tôi?"

"Bởi vì anh không biết lượng sức mình. Anh cũng giống em, nghĩ rằng tương lai sẽ thật đẹp. Anh đã nghỉ rằng anh thật có năng lực nuôi sống gia đình, anh đã nghi rằng anh thật sự có thể dựa vào sức lực của chính mình mà mang lại hạnh phúc cho em. Thế nhưng là anh nhận ra cuộc sống khốn khổ làm khiến chúng ta mất đi niềm vui sướng, tất cả cũng chỉ là một bi kịch. Anh nhận ra, chính anh đã kéo em vào trận hỗn loạn này, nhưng anh muốn em rời đi thì em lại không chịu. Ngoại trừ diễn vở kịch kia, anh không còn lựa chọn nào khác!"

"Làm sao anh có thể không có lựa chọn? Chính là anh chưa từng nếm trải cuộc sống khổ sở mà thôi, vì sao còn nói tôi và anh giống nhau?" La Thanh Nhạc vẫn nghĩ rằng, kẻ ích kỷ chính là hắn.

Rõ ràng là lỗi của chính mình, rồi lại muốn đem trách nhiệm đổ lên trên đầu người khác. Hắn có thể nói thẳng ra, hắn vốn dĩ không thương cô, cho nên khi đó mới đối xử với cô như vậy. Thế nhưng Đổng Hoài Sướng không hề thừa nhận.

"Anh không muốn nhìn thấy em một ngày có có đến ba bữa cơm nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười. Tình yêu của em khiến cho cả hai người sống trong thống khổ. Em nghĩ rằng như vậy mới là yêu, cho dù cuộc sống có thống khổ ra sao, tình yêu vẫn có thể mang chúng ta vượt qua tất cả. Thế nhưng anh hoàn toàn không nghĩ như vậy! Anh chỉ muốn nhìn thấy người anh yêu có những ngày an lành, ít nhất không phải nhịn đói. Anh cũng không muốn dùng tình yêu hư vô mờ mịt mà đút cho em ăn no, bởi vì anh biết đây chẳng qua là lừa gạt chính mình"

"Lúc ấy anh chỉ cần đi tìm công việc, làm gì cũng được, miễn có thể nuôi sống chúng ta. Thế nhưng anh không có long quyết tâm, anh có thói quen của một vị thiếu gia, quen có người nuôi dưỡng hằng ngày. Lúc đó, sự xuất hiện của Vân Tú chính là điều anh cần...Kết quả ra sao? Anh muốn tôi tin rằng đó là tình yêu sao? Anh thật sự cảm thấy tôi còn là một La Thanh Nhạc năm đó sao? Anh nghĩ rằng giả vờ hối hận, trốn tránh trách nhiệm thì sẽ được tha thứ sao?" La Thanh Nhạc hoàn toàn không muốn tin lời nói của hắn.

"Thế em muốn anh phải như thế nào đây? Đã nhiều năm như vậy, anh cũng không phải chưa từng hối hận. Chẳng lẽ cướp Tuyết Luân đi, cướp đoạt đi quyền lợi làm cha của anh, những trừng phạt này vẫn còn chưa đủ đối với anh hay sao? Em còn muốn anh phải thế nào? Chẳng lẽ muốn anh chết ở trước mặt em, em mới có thể cảm thấy những ủy khuất của em sẽ được giải quyết sao?"

"Không cần!" La Thanh Nhạc hừ lạnh một tiếng "Anh không cần đem cái chết đặt bên miệng của mình, anh đối với tôi mà nói không có quan trọng như vậy. Những thứ anh muốn, mà ngay cả bản thân anh cũng không hiểu, chỉ biết cả ngày chạy tới chỗ tôinhao trời nháo đất. Thực tế, chúng ta đều đã rất rõ ràng, tôi căn bản không muốn đòi thứ gì từ anh, người vẫn chạy tới chỗ này gây trở ngại cho cuộc sống của tôi chính là anh!Tôi mới chính là muốn phải hỏi anh muốn tôi phải làm gì. Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, cho dù anh muốn cái gì, đáp lại anh đều chỉ có sự cự tuyệt của tôi mà thôi!" La Thanh Nhạc nói những lời này, lại như đánh tỉnh Đổng Hoài Sướng...

Đúng vậy! Vẫn đều là chính hắn chạy đến tìm La Thanh Nhạc. Thứ hắn muốn là cái gì? Là sự tha thứ của cô sao? Được cô tha thứ rồi thì sao?...

"Anh... Anh chỉ hy vọng em biết đến anh"

Edit: Nhật Nguyệt Nhi

Beta: Phi Phi

"Anh... Anh chỉ hy vọng em biết đến anh"

"Anh muốn tôi biết đến anh?" La Thanh Nhạc cảm thấy khó hiểu.

"Biết rằng anh so với trước kia đã thay đổi" Đổng Hoài Sướng có chút không chắc chắn, nhưng sau đó hắn lại khôi phục sự trấn định "Anh biết trước kia anh là một tên khốn, nhưng anh đã thay đổi, anh không còn như vậy, có lẽ... em có nghĩ tới hay không... có lẽ nhờ trải qua những việc này mà chúng ta đã có được sự thành thục?Mấy năm qua chúng ta đều đang dần trưởng thành, cũng càng hiểu cách xử lý những chuyện khi chúng ta còn trẻ. Nếu bây giờ chúng ta mới gặp nhau, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không giống năm đó"

"Tôi chỉ hy vọng anh có thể biến mất trước mắt tôi. Anh cứ phải quấn quít lấy tôi, tiếp tục nhắc nhở với tôi những chuyện trước kia, những chuyện mà tôi đã cố gắng quên đi sao? Tôi thật không hiểu anh đang muốn chứng minh cái gì? Chứng minh tôi từng giống như một đứa ngốc quyết định kết hôn với anh, như vậy thì anh sẽ vui vẻ như đạt được thành tựu sao? Đổng Hoài Sướng, anh nên quên hết mọi chuyện đi, đừng đến tìm tôi nữa. Cuộc sống của tôi đã không còn quan hệ gì với anh. Anh cứ nhiễu loạn cuộc sống của tôi thì cũng sẽ không thay đổi được điều gì đâu"

"Chẳng lẽ em không thể cho anh thêm một cơ hội sao? Chúng ta có con rồi, chúng ta cũng từng vui vẻ hạnh phúc. Em chỉ là muốn trốn tranh..."

"Tôi trốn tranh? Vậy anh nên biết rõ tôi ghét anh bao nhiêu mới đúng! Anh còn muốn tôi phải nói rõ ràng hơn mới chịu sao?"

La Thanh Nhạc nhíu chặt mi, trên mặt lộ ra sự chán ghét đến cực độ.

"Tôi tình nguyện ở bên cạnh Robert, cũng sẽ không ở với anh. Robert ít nhất còn là một người lịch sự đàng hoàng, biết tiến biết lùi. Nói như thế nào cũng đều có phẩm cách hơn so với anh. Tác phong của anh cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy buồn nôn! Nếu anh thật sự chờ mong tôi với anh sẽ có chuyện gì xảy ra, tôi đây chỉ có thể khuyên anh đừng nằm mộng nữa! Bây giờ, mời anh rời khỏi phòng làm việc của tôi. Lần sau nếu anh lại không mời mà tới, tôi nhất định sẽ gọi bảo vệ!"

­­­­­­­­­­­­_____________________

Lời nói của La Thanh Nhạc có lực sát thương rất lớn, Đổng Hoài Sướng không nói nên lời, chỉ biết đứng đó để cô phán xét.

Tinh thần hắn ủ rủ, ý chí cũng sa sút hơn rất nhiều. Ngoại trừ làm việc, hắn không có tâm tư muốn những thứ khác. Dù sao La Thanh Nhạc cũng đã nói rất rõ ràng, cô chán ghét hắn cũng giống như cô chán ghét một con gián.

Đổng Hoài Sướng nhớ lại năm đó bọn họ cùng nhau thuê nhà trọ, luôn luôn có một con gián không biết từ nơi nào đi ra, mỗi lần như thế đều hại cô kinh hãi thét chói tai, mà hắn luôn có thể sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân, đuổi con gián đuổi, sau đó nhận được đến ánh mắt sùng bái của cô.

Cuộc sống khốn cùng đó hắn đã quên rất nhiều, thậm chí hắn còn không cho mình cơ hội nhớ lại. Hắnnghĩnhư vậy thì có thể quên được La Thanh Nhạc cùng cuộc sống trước kia của mình. Thế nhưng bây giờ hắn lại phát hiện, có thật nhiều chuyện hắn chưa từng quên. Chẳng hạn như những khi La Thanh Nhạc bị cảm, không có tiền đến bác sĩ, cô luôn nói chỉ là cảm mạo thôi nên không cần bác sĩ, nhưng cô ho càng lúc càng nhiều.

Hắn có thể lý giải vì sao La Thanh Nhạc không muộn gặp lại hắn, cô là có quyền lợi làm như vậy. Năm đó cô bị thương rất nặng, mà sự xuất hiện của hắn lúc này lại như xé rách miệng vết thương của cô, mỗi một lần gặp mặt lại them một lần không thoải mái.

Hắn cũng muốn một lần ngồi xuống biểu hiện phong độ đàn ông của mình, thậm chí giống như Robert đưa cô ra ngoài ăn một bữa cơm. Năm đó, bọn họ thậm chí còn chưa từng cùng nhau ăn một bữa trong nhà hàng, hắn chẳng những chưa cho La Thanh Nhạc nếm được một món ngon mà ngay cả một bộ quần áo ra dáng cũng không có. Bây giờ thì hắn có thể, La Thanh Nhạc lại không còn mong muốn.

Ban đêm, nhận được cuộc gọi của con gái, cuối cùng cũng tạo cho hắn một chút ấm áp.

"Cha, cha chừng nào thì quay về Mĩ?"

"Có thể muộn một chút! Con nhớ cha sao?" Đáng thương, hắn lúc này chỉ có thể tìm kiếm an ủi từ con gái.

"Đúng vậy, con cũng nhớ mẹ và Phật Liệt Khắc"

"Bà nội không phải đã mua cho con một con chó giống vậy rồi sao?"

"Nhưng con không thích, con chỉ thích Phật Liệt Khắc thôi" Giọng điệu làm nũng của con bé đặc biệt làm người ta đau lòng.

"Vậy cha phải làm sao bây giờ?" Đối mặt với con gái bảo bối, Đổng Hoài Sướng cảm thấy vô lực như khi đối mặt với mẹ con bé.

"Con cũng không biết..." Thanh âm lộ ra buồn rầu "Nếu cha cùng mẹ, còn có Phật Liệt Khắc ở đây thì tốt rồi"

"Con không thích ở bên cạnh ông bà nội sao?"

"Không phải, nhưng nếuchúng ta có thể ở cùng một chỗ sẽ rất tốt"

Nguyện vọng này quá khó, đừng nói hắn không có thói quen ở chung nhà với cha mẹ, cho dù hắn có thể, La Thanh Nhạc cũng không buông xuống mọi thứ để đến Mĩ.

"Nếu như vậy, cha lại bảo người đưa con đến Đài Loan được không?"

"Tại sao chúng ta không thể ở cùng một chỗ?"

"Bởi vì thế giới của người lớn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, cha cũng không có biết giải thích cho con làm sao"

"Vậy cha không thể đưa mẹ về nhà sao? Tại sao hai người không thể ở cùng một chỗ? Cha là muốn ở cùng với những cái cô khác sao" Con bé khẳng định cha đã thay đổi.

"Mẹ không tin tưởng cha. Trước kia cha đã làm sai, cho nên mẹ sẽ không tha thứ cho cha"

"Cha có giải thích với mẹ chưa?"

"Có chứ, nhưng mà mẹ vẫn không để ý tới cha"

"Vậy... con có thể giúp gì không? Con chỉ muốn ở cùng một chỗ với cha mẹ thôi"

Giọng điệu ai oán khiến cho Đổng Hoài Sướng đau lòng không thôi, đừng nói là Tuyết Luân, chính hắn cũng không có sống tốt hơn bao nhiêu. Có phải là do hắn thật sự không đủ cố gắng hay không? Nếu không, làm sao ngay cả một yêu cầu nhỏ bé của Tuyết Luân, hắn cũng làm không được?

"Được, con đến Đài Loan đi! Cha vẫn có thể chăm sóc cho con"

"Dạ!" Thanh âm của con bé đã xuất hiện một chút ý cười, mà tâm tinh của Đổng Hoài Sướng cũng thư giãn một chút.

Mặc kệ có thể ở bên cạnh La Thanh Nhạc hay không, ít nhất hắn cũng có thể thực hiện trách nhiệm của một người cha, như vậy có thể khiến cho La Thanh Nhạc hiểu một mình hắn cũng có thể chăm sóc cho Tuyết Luân.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-12)