Truyện:Không Kiềm Chế Được - Chương 36

Không Kiềm Chế Được
Trọn bộ 57 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Một giây này như kéo dài vô hạn.

Phòng khách tĩnh mịch đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Đây là lần đầu tiên Nam Hạ thấy Cố Thâm để lộ nửa người trước mặt cô.

Từ góc độ của cô, toàn bộ biểu tình cứng nhắc của anh đều được thu vào mắt.

Vành tai cô nóng lên, lướt nhìn cả người anh một lần, nhanh chóng dời mắt, ấp úng bỏ chạy: "Em vào phòng cất đồ."

Đóng cửa lại.

Tựa lưng vào cửa, Nam Hạ vội vàng đè lại nhịp tim đang mãnh liệt gấp gáp, qua một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Mặc dù đã gần gũi ôm hôn anh nhiều lần, mỗi lần đều là tựa vào lồng ngực rắn chắc đó nhưng cô vẫn không chịu nổi xúc động khi trực tiếp nhìn thấy cơ ngực nam tính kia.

Thực sự là gợi cảm muốn chết.

Hình ảnh đó cứ hiện lên thật rõ nét trong tâm trí cô, muốn nghĩ đến chuyện khác cũng không được.

Qua một lúc sau, Cố Thâm từ bên ngoài gõ cửa, thanh âm cũng rất bình tĩnh: "Đi tắm."

Nam Hạ đáp lời, trong tay vừa lúc đang cầm hai bộ nội y nóng bỏng sεメy.

Cô vội vào cất vào ngăn kéo, dùng mu bàn tay ôm lấy hai má, cố gắng trấn tĩnh mở cửa đi ra.

Lúc này Cố Thâm đã thay một bộ đồ thoải mái màu đen, đang trong bếp rót nước, nghe được động tĩnh liền dừng tay quan sát thần sắc của cô.

Nam Hạ đang cầm quần áo trong tay, chỉ phòng tắm: "Em đây, em đi tắm trước."

Cố Thâm ừ một tiếng.

*

Nước ấm từ vòi sen phun xuống.

Nam Hạ vươn tay điều chỉnh nhiệt độ thấp xuống một chút.

Căn hộ này của anh là hai phòng ngủ một phòng tắm, nếu đã quyết định ở chung thì tình huống như hôm nay nhất định sẽ không thiếu, cô cũng không cần khẩn trương, chỉ cần cố gắng thích nghi là được.

Hơn nữa chuyện đàn ông thi thoảng ở trong nhà để lộ thân thể cũng là chuyện bình thường thôi. Ngay cả ở nhà cũng không thoải mái thì cũng quá là ép buộc anh rồi.

Nam Hạ an ủi chính mình một lúc lâu, điều chỉnh tốt tâm tình. Sấy khô tóc xong, vì để tránh xấu hổ, vẫn khoác một chiếc áo len mỏng bên ngoài váy, chậm rãi đi ra ngoài.

TV trong phòng khách đang chiếu một cuộc thi eSports, liếc qua liền có cảm giác rất căng thẳng.

Cố Thâm mặt không đổi sắc ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng động liền quay đầu nhìn cô.

Nam Hạ mặc một chiếc váy trắng bằng lụa dài qua gối, lộ ra chân nhỏ trắng nõn.

Cô khoác thêm một chiếc áo len xanh nhạt, nhìn qua liền cảm thấy thanh khiết vô cùng.

Mái tóc đen nhánh suôn mượt xõa dài đến hông, khuôn mặt không trang điểm thanh tú sạch sẽ.

Cố Thâm điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Lại đây."

Nam Hạ chậm rãi đi tới.

Trên bàn đá hoa cương trước mặt đã để sẵn một ly nước cho cô.

Anh hạ nhỏ tiếng TV.

Hình như Cố Thâm có điều muốn nói nhưng vẫn chưa biết bắt đầu thế nào.

Dừng lại vài giây, anh nhẹ nhàng nói: "Anh vừa rồi có chút bất cẩn. Là anh không suy nghĩ chu toàn, lần sau anh sẽ chú ý."

Biểu tình của anh vô cùng nghiêm túc, vừa nói vừa quan sát cô, phảng phất như lo lắng hành động của mình sẽ làm cô sợ.

Sao lại xin lỗi thế này?

Nam Hạ nhớ tới lời Hoa Vũ.

Cố Thâm vẫn không cùng cô tiến thêm một bước là bởi vì cô thật sao?

Là cô làm cho anh có cảm giác không thể chạm vào?

Sao có thể thế được nhỉ?!

Lúc cô hôn anh cô cũng rất cố gắng chủ động thể hiện mà.

Hầu kết của Cố Thâm khẽ lăn lộn, hình như là đang rất khẩn trương đợi co trả lời.

Nam Hạ quyết định sẽ làm theo lời Hoa Vũ, cho anh một chút tín hiệu, để anh không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy nữa.

Cô giả bộ tự nhiên uống một hớp nước: "Không sao, đây là nhà của anh mà, anh cứ thoải mái thôi."

Mi tâm Cố Thâm khẽ nhíu lại.

Nam Hạ nói thêm: "Nghĩa là, em không muốn sự xuất hiện của em ở đây làm anh cảm thấy không tự nhiên. Vừa rồi... cũng không có gì." Cố Thâm bật cười, anh đáp: "Được, anh hiểu."

Tiếng cười của anh mang theo ý trêu ghẹo rõ ràng, Nam Hạ không dám nhìn lên, chuyển mắt nhìn TV.

Lĩnh vực eSports này, cô xem không hiểu, đành nói: "Có thể chuyển kênh không?"

Cố Thâm đem điều khiển từ xa đưa cho cô, dựa người vào ghế.

Nam Hạ tùy ý chỉnh đến một chương trình phóng sự động vật hoang dã.

Ánh mắt của Cố Thâm vẫn dừng trên mặt cô, nhàn nhạt nói: "Chuyện này nói xong rồi, nói chuyện khác."

Ngón tay anh khẽ gõ lên đùi hai cái, bày ra một bộ dáng muốn tìm cô tính sổ.

Nam Hạ: "Sao vậy?"

Cố Thâm liếc cô: "Mới chuyển đến một thời gian đã vội vàng vứt anh ở xó nhà rồi chạy đi chơi?"

"..."

Cố Thâm nhỏ giọng kể tội như một oán phụ: "Hình như em quên mất em chuyển đến đây để làm gì rồi có phải không? Hay em cảm thấy... Chuyện em muốn theo đuổi anh là dễ như trở bàn tay rồi?"

Nam Hạ lập tức trả lời: "Không có, chuyện theo đuổi anh rất khó."

Cố Thâm dùng ánh mắt như muốn nói "Em đây là định dỗ trẻ con à?" mà nhìn cô.

Nam Hạ giải thích: "Làm gì mà đến mức ham chơi bỏ quên anh cơ chứ, chỉ là cùng Hoa Vũ ăn cơm sau đó thuận tiện mua ít đồ thôi. Hơn nữa em muốn mời Hoa Vũ ăn tối là vì muốn thỉnh giáo một chút, học hỏi xem làm thế nào để theo đuổi anh."

Cái bộ dạng ngoan ngoãn nhu thuận này...

Thanh âm Cố Thâm mang theo ý cười: "Vậy hả? Vậy em học được cái gì rồi?"

"...."

Nam Hạ trầm mặc.

Vừa rồi gấp gáp giải thích lại quên mất chuyện này, bây giờ biết phải giải thích làm sao đây?

Nam Hạ: "Không có gì."

Cô quyết định đem toàn bộ chuyện xấu giao cho Hoa Vũ: "Cái gì mà hoa hồng, bong bóng các thứ. Đều quá sến súa, trách không được theo đuổi Bình Trác lâu như vậy mà vẫn không thành công."

Cố Thâm:...

Anh vừa nghe liền biết Nam Hạ nói dối, bất quá khuôn mặt cô lại vô cùng nghiêm túc, khiến anh cũng không nỡ vạch trần.

Cũng không biết cô đang mưu đồ bí mật cái gì.

Bất quá sinh nhật anh cũng đã sắp tới, anh mơ hồ đoán được cô muốn cho anh bất ngờ vào ngày sinh nhật.

Nhưng anh cũng sẽ không đào sâu chuyện này, cứ để cô tùy ý thôi.

Cố Thâm vươn tay đem Nam Hạ đặt lên đùi.

Thân thể cô vừa thơm vừa mềm, ngọt ngào tựa vào lòng anh.

Cố Thâm hít một hơi thật sâu hương tóc ngòn ngọt thoang thoảng của cô: "Về sau nếu muốn ra ngoài chơi thì phải về sớm một chút có biết không? Trước 10 giờ là nên về rồi. Còn có muốn về thì cứ gọi cho anh, anh đi đón em, nếu không anh sẽ không an tâm."

Trải qua sự kiện cô bị quấy rối lần trước, đáy lòng anh vẫn chưa buông được lo lắng.

Nếu hôm nay cô một mực nhắn tin nói muốn tự mình trở về sớm thì anh cũng đã sớm ra cửa đón người rồi.

Nam Hạ ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Cố Thâm hôn trán cô một cái: "Đi ngủ đi."

Anh đối với cô vẫn giống như trước, không có động tác gì quá đặc biệt.

Nam Hạ cũng đáp lễ, hôn lên má anh một cái, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

*

Tuần này công việc khá bận rộn.

Hai tuần nữa là hạn cuối để nộp bản thiết kế cho bộ sưu tập xuân hè, số lượng nhân viên của bộ phận thiết kế ở lại tăng ca càng lúc càng đông.

Lâm Man Man mỗi ngày đều giao cho Nam Hạ chỉnh sửa từ hai đến ba bản thiết kế, may mắn là bút lực của Nam Hạ vừa vững vừa nhanh. Bằng không... Cô thật sự không có thời gian để vẽ các thiết kế của mình.

Bận rộn một tuần rốt cuộc cũng xong.

Thứ sáu Nam Hạ tan làm trước, trở về nhà làm cơm tối.

Cố Thâm về muộn hơn một chút, vừa vào cửa liền nghe được trong phòng bếp có động tĩnh, anh suýt chút nữa theo thói quen tưởng dì giúp việc đang ở đây.

Sau đó liền thấy trước cửa phòng bếp hiện ra một bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp cùng khuôn mặt trái xoan thanh thuần.

"Anh về rồi sao?"

Thanh âm của cô có chút lớn hơn bình thường nhưng vẫn bị lẫn vào tiếng máy hút mùi ồ ồ trong bếp, anh chỉ mơ hồ nghe được những lời này.

Anh đổi giày, đi thẳng vào phòng bếp: "Có cần anh giúp một tay không?"

"Vậy anh giúp em bưng đồ ăn ra bàn đi.", Nam Hạ tắt máy hút mùi, thanh âm trong trẻo nói.

Cô làm cá hấp, xào bông cải xanh với tôm nõn, trộn salad rong biển chua ngọt, còn có canh trứng cà chưa.

Cố Thâm giúp cô bưng từng món ra bàn, đáy lòng có chút ấm áp.

Có rất nhiều chuyện từ lúc quyết định ở cùng nhau đã thay đổi.

Trước đây anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tan tầm về nhà có thể nhìn thấy cô, còn có thể ăn được bữa cơm cô nấu.

Hai người đi tới bàn ăn.

Nam Hạ vẫn còn đang mang tạp dề, trên trán có một tầng mồ hôi mịn.

Cố Thâm đi tới giúp cô cởi tạp dề, lấy khăn giấy thay cô lau mồ hôi.

Nam Hạ ngồi xuống ghế, cả người hơi dựa ra lưng ghế, ngửa đầu nhìn anh.

Cố Thâm đem vứt khăn giấy vào thùng rác, đem tạp dề cất đúng chỗ, sau đó mới từ phòng bếp trở lại, ở sau lưng cô dùng lực đạo nhẹ nhàng xoa bóp vai Nam Hạ.

"Về sau cứ để dì giúp việc xử lý chuyện cơm nước là được. Thật sự nghĩ anh để em đến đây là vì muốn em theo đuổi anh?"

Nam Hạ nhìn đáy mắt ấm áp của anh, kéo hai tay anh nắm chặt: "Là em muốn làm cơm cho anh. Hơn nữa cũng không có gì phiền phức, mấy món này cũng rất đơn giản, em chỉ cần làm một chút là xong."

Cố Thâm cúi đầu hôn trán cô một cái: "Vậy về sau thi thoảng làm là được."

Nam Hạ gật đầu: "Được."

Lúc ăn cơm, Nam Hạ hỏi Cố Thâm chủ nhật có bận việc gì không.

Chủ nhật này là sinh nhật anh.

Cố Thâm đương nhiên đã sớm chừa lại ngày này, toàn bộ công việc đều đẩy sang ngày khác, mấy hôm nay cũng cật lực xử lý rồi.

Nam Hạ nhìn anh, hai mắt lấp lánh như suối nước trong trẻo: "Vậy anh có thể dùng motor cho em đi hóng gió được không?"

Đã lâu không được cùng anh đi hóng gió như vậy.

Cô rất hoài niệm cảm giác ngày đó cùng anh đuổi theo mặt trời lặn, gió thổi vun vút bên tai.

Ánh mắt thâm thúy của Cố Thâm nhìn cô: "Cũng được, nhưng em phải chú ý mặc ấm một chút, lúc này thời tiết có chút lạnh."

Đã vào tháng 12, mùa đông cũng tới rồi.

Nam Hạ suиɠ sướиɠ gật đầu.

Cố Thâm hỏi: "Muốn đi đâu?"

Nam Hạ chớp mắt nhìn anh: "Đi đâu cũng được. Cho dù là chân trời góc bể thì em đều theo anh."

Cố Thâm cười cười: "Miệng em hôm nay sao lại ngọt như vậy."

*

Mọi người đoán thử coi nữ chính sẽ tặng quà sinh nhật cho nam chính kiểu gì?:)))

*****

Thứ bảy Cố Thâm tăng ca, giải quyết hết toàn bộ công việc cần thiết, sáng sớm chủ nhật liền cùng Nam Hạ ra cửa.

Chiếc motor đen đậu dưới sân tiểu khu, tiêu chí hoàn toàn khác biệt so với chiếc xe cũ.

Nam Hạ hỏi: "Anh đổi xe rồi sao?"

Cố Thâm gật đầu: "Cái kia hư rồi."

Đã hư vào ngày chia tay hôm đó...

Mưa quá lớn đã làm ngấm nước vào động cơ, có thay đổi linh kiện hay sửa lại cũng không thể đảm bảo được chất lượng như lúc đầu, tuổi thọ của xe cũng đã bị rút ngắn.

Ngày đó tâm tình của anh cực kém, chỉ muốn ở trong màn mưa lớn lao đi, cái gì cũng không quản.

Nhưng chuyện này cũng không cần nói cho Nam Hạ biết.

Thời gian dài như vậy, chuyện đổi xe cũng không có gì khác thường, chỉ là Nam Hạ có chút tiếc nuối. Dù sao đó cũng là chiếc motor đầu tiên mà Nam Hạ cùng ngồi với Cố Thâm.

Cố Thâm chu đáo giúp Nam Hạ đeo tai nghe, đội nón bảo hiểm, sau đó ngồi lên xe, giống như lần trước, ôm cô ngồi phía trước.

Thanh âm từ tính của anh từ trong tai nghe truyền đến: "Đi thôi."

Nam Hạ gật đầu.

Trong nội thành anh vẫn giữ vững tốc độ tiêu chuẩn, khi bắt đầu vào làn cao tốc, xe trong nháy mắt liền chạy nhanh như tia chớp.

Sáng sớm chủ nhật, lượng xe trên đường không tính là quá đông đúc nhưng cũng không phải vắng vẻ.

Gió lạnh mùa đông không ngừng xẹt qua bên tai.

Ánh hừng đông rực rỡ từ đường chân trời không ngừng lan tỏa.

Anh áp sát người cô, vòm ngực rộng dính sát vào tấm lưng yêu kiều, liên tục truyền đến nhiệt độ nóng bỏng.

Đằng trước có một chiếc BYD màu đen đang ở cùng làn đường.

Cố Thâm dễ dàng bứt tốc vượt lên trước, mang theo ý tứ hơn thua rõ ràng.

Nam Hạ từ trong kính chiếu hậu thấy, nhịn không được mỉm cười.

Cô biết cái hành động không đứng đắn này là muốn để cô nhìn.

*

Sau lần cô tặng móc khóa cho Cố Thâm, hai người hoàn toàn chưa từng gặp mặt nhau thêm lần nào.

Chỉ là đôi khi trong vài câu chuyện vụn vặt của các bạn học thì nghe được chút chuyện của đối phương, thi thoảng ở trong sân trường gặp mặt thì cũng chỉ lướt qua nhau, không hề dừng lại chào hỏi.

Cho đến một hôm Nam Hạ về nhà hơi muộn.

Nam Khải theo thường lệ để Phương bá lái xe đến trường đón cô, Nam Hạ như bình thường chuẩn bị lên xe ra về thì nghe thấy tiếng huýt gió.

Nam Hạ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Trong bóng tối lập lòe vài đốm thuốc đỏ.

Bảy tám chiếc motor dựng ở ven đường, một đám nam sinh đang cùng nhau hút thuốc, đùa giỡn ầm ĩ.

Không biết là ai đã lớn giọng gọi, nói chắc chắn là Nam Hạ, chỉ có mình cô ngày nào cũng có người nhà tới đón.

Tính cảnh giác của Phương bá rất cao, thúc giục cô lên xe.

Phương bá hỏi: "Tiểu thư, trong trường có người muốn quấy rầy sao?"

Nam Hạ muốn để cho Phương bá yên tâm, chỉ lắc đầu nói không có.

Phương bá gật đầu, dặn cô nhất định phải chú ý cẩn thận, sau đó khởi động xe.

Mấy người trong bóng tối cũng bắt đầu có động tĩnh, Nam Hạ vẫn không ngừng quan sát.

Có một nam sinh bị vây ở giữa, khuất trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn được nét mặt người đó.

Cô nhìn thấy anh lười nhác tùy ý tựa vào xe motor của mình, giữa ngón tay cái cùng ngón trỏ là đốm sáng đỏ rực, cả người tản ra hơi thở bất kham, hoàn toàn phóng khoáng không chút quy củ.

Anh như cảm nhận được cái nhìn của cô, nhàn nhạt quét mắt qua.

Không biết vì sao cô có loại cảm giác mãnh liệt, người nọ là Cố Thâm.

Bất quá Nam Hạ cũng không quan tâm lắm, xoay người không nhìn nữa, định lấy iPad ra vẽ một vài ý tưởng lại nghe được ngoài cửa xe truyền đến tiếng còi xe vang dội. Hình như là đã thương lượng trước, hết người này đến người kia, tổng cộng vang lên chừng mười tiếng còi xe.

Như là khiêu khích, như là đùa giỡn.

Cô nhìn ra phía ngoài.

Từng chiếc từng chiếc motor gầm thét mà phóng qua, rất nhanh đã vượt qua Phương bá.

Phương bá nhịn không được: "Đám người này cũng quá là ngông cuồng."

Nội tâm Nam Hạ đột nhiên cũng có chút ước ao muốn được tự do như bọn họ nhưng không dám nói, chỉ cúi đầu đồng tình một tiếng.

*

Vài ngày sau Nam Hạ vừa ra khỏi cửa trường đã nhìn thấy Cố Thâm.

Chiếc motor dựng vững vàng sau lưng anh.

Trong tay anh vẫn đang kẹp một điếu thuốc, khí chất bất kham phóng khoáng lộ rõ, chăm chú nhìn cô.

Cái bộ dáng này hoàn toàn là của một nam sinh cá biệt lưu manh. Ngón trỏ cùng ngón cái hững hờ cầm điếu thuốc, tùy hút một hơi, sau đó chậm rãi phun ra một ngụm khoái, nhắm vào hướng Nam Hạ đang đứng.

Anh hoàn toàn không hề cố kị cô, cứ vậy mà dùng ánh mắt trực tiếp nhìn Nam Hạ.

Nam Hạ vô thức nhìn sang, không dám chậm trễ, vội vàng lên xe.

Đoàn xe giống như đã có bàn tính trước, xe của Phương bá vừa đi một lát liền xuất phát theo sau. Cứ vậy ở sau lưng giữ vững tốc độ mà đi cùng cô, không khác gì một đoàn hộ tống.

Cuối cùng cũng đến ngã ba trên đường, từng chiếc từng chiếc motor lần lượt vượt qua xe Phương bá, chuyển tay lái, đi về hướng ngược lại. Chiếc xe cuối cùng là của Cố Thâm, anh cho cô một cái vẫy tay.

Phương bá đối với chuyện này rất khẩn trương, liên tục nhắc nhở Nam Hạ ở trường phải chú ý cẩn thận. Nhưng suốt một tháng sau đó tình hình này liên tục tái diễn, tâm tình ông cũng dần khôi phục, chỉ đành lắc đầu với một đám người trẻ tuổi ngông cuồng.

Nhưng Nam Hạ lại cảm thấy chuyện có chút không đúng.

Tỷ như mỗi lần cô ra về đều nhìn thấy Cố Thâm đang đứng nơi đó hút thuốc, ánh mắt không hề che giấu mà nhìn thẳng vào cô, rõ ràng thể hiện cho cô biết anh là có hứng thú với cô.

Nam Hạ là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, thời thời khắc khắc đều ghi nhớ lời Nam Khải, không định phát sinh quan hệ yêu đương lúc còn ở giảng đường cho nên cũng không muốn để tâm đến anh.

Qua thêm khoảng một tuần, Cố Thâm đột nhiên xuất hiện trong lớp.

Sinh viên nữ trong phòng học xôn xao một phen.

Cố Thâm cà lơ phất phơ đi tới, sách trong tay còn mới tinh.

Anh liếc cô một cái, giống như thuận tay chọn một chỗ: "Ngồi đâu? Gần cửa sổ đi cho thoáng."

Anh ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ, cách Nam Hạ ba bàn.

Bình Trác cùng Vu Tiền cũng ngồi xuống theo.

Trần Toàn chọc chọc Nam Hạ: "Không biết hôm nay gió thổi phương nào tới mà lại đem được hẳn một vị này đến?"

Nam Hạ chớp mắt nói không biết, nhưng trong tiềm thức luôn cảm thấy, người này là vì cô.

Anh quá mức nguy hiểm cũng quá mức tùy ý, Nam Hạ không dám quay đầu cũng cảm nhận được sau lưng nóng lên, phảng phất như có ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô.

Nhưng trong lớp cũng không xảy ra chuyện gì.

Anh hình như cũng không có ý gì với cô, chỉ là nghiêm túc lên lớp.

Một tuần liền đều như vậy.

Anh ngồi không xa cô lắm, cũng không có động tác gì.

Nam Hạ cũng từ từ hoài nghi chính mình là tự mình đa tình nhưng lại không giải thích được vì sao cô vẫn cảm nhận được có người nhìn mình chăm chú.

Bạn học trong lớp cũng chú ý đến động thái khác thường này của Cố Thâm. Vì anh bắt đầu nghiêm túc đi học nên có không ít nữ sinh ngày thường trốn học cũng chăm chỉ lên lớp, thậm chí còn có sinh viên nữ từ khoa khác lén lút đến tham dự tiết học. Số lượng sinh viên trong lớp càng ngày càng đông khiến cho việc chọn một chỗ ngồi thích hợp để học tập cũng trở nên khó khăn.

Nam Hạ mỗi lần tới phòng học đều đi rất sớm, cô thích ngồi các dãy đầu gần cửa sổ.

Có một hôm Vu Tiền cũng đến sớm, trực tiếp ngồi xuống dãy bàn sau lưng cô. Một lát sau Cố Thâm cùng Bình Trác cũng đến, Vu Tiền vẫy tay: "Bên này."

Cố Thâm lười nhác đi tới, ngồi ngay sau lưng cô.

Trần Toàn lại chọc chọc cánh tay Nam Hạ.

Cô không lên tiếng trả lời.

Cái này cũng đủ rõ ràng rồi.

Lúc này không chỉ mỗi Trần Toàn, các bạn học cũng có người xì xầm nói Cố Thâm có ý tứ với Nam Hạ, suốt một tháng qua đều ngồi rất gần cô.

Nam Hạ sợ bị anh trêu chọc, giờ học hôm đó không thể tập trung được.

Vừa hết giờ Trần Toàn liền nói: "Tớ cảm thấy Cố Thâm hình như là có ý với cậu."

Nam Hạ nói không chắc nhưng đáy lòng vẫn có chút bất an.

Hôm sau đến lớp, anh lại kéo dài khoảng cách, ngồi cách cô hai dãy bàn.

Ngoài ra cũng không có thái độ gì khác, Nam Hạ lại cảm thấy mình hiểu lầm.

Lại thêm vài ngày, lúc tan học ra khỏi lớp có nữ sinh không cẩn thận va phải Nam Hạ, làm rơi hết sách vở trên tay cô.

Người kia liên tục nói xin lỗi, Nam Hạ nói không sao, đang muốn nhặt sách thì Cố Thâm đã chậm rãi cúi người, rất tùy ý mà giúp cô nhặt sách lên.

Ánh mắt anh nhìn cô cũng cực kỳ tùy ý.

Ngón tay anh khớp xương rõ ràng mạnh mẽ, đem sách đưa cho cô.

Nam Hạ lịch sự cảm ơn, nhận lấy.

Cứ vậy, cứ vậy số lần hai người chạm mặt từ từ nhiều lên.

Về sau anh cũng không che giấu, trực tiếp ngồi sau lưng cô.

Trên diễn đàn của trường xuất hiện một cuộc tranh luận khốc liệt, một bên nói Bình Trác đang theo đuổi cô, một bên lại nói Cố Thâm đang theo đuổi cô.

Không ít người chỉ ra Nam Hạ thân thiết với Bình Trác hơn, giao tiếp sinh hoạt cũng mang lại cảm giác ngọt ngào xứng đôi. Một đám người khác thì nói Cố Thâm là vì cô mà suốt một thời gian qua mới nghiêm túc lên lớp.

Cả hai bên đều có lý của mình, chọc Trần Toàn hóng hớt đến hôn mê.

Trong một tiết tự chọn tăng cường, trong lớp chỉ có tầm bốn mươi sinh viên, sau khi tan lớp Nam Hạ vẫn không đứng dậy, Cố Thâm cũng không di chuyển.

Nhìn thấy mọi người rời lớp đã gần hết, Nam Hạ nhờ Trần Toàn đi nhà ăn giữ chỗ trước, Trần Toàn biết bạn mình đang muốn tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với Cố Thâm, lập tức phối hợp rời đi.

Nam Hạ xoay đầu, nhìn Cố Thâm: "Có thể nói chuyện một chút không?"

Vu Tiền ồn ào huýt sáo, bị Bình Trác nắm cổ áo lôi ra khỏi lớp.

*****

Trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nam Hạ trực tiếp hỏi Cố Thâm: "Anh đang muốn theo đuổi tôi sao?"

Cố Thâm mở to mắt.

Cô lớn mật trực tiếp như vậy thật ngoài ý muốn của anh nhưng anh vẫn hiểu được ý tứ của cô gái nhỏ này.

Anh nhìn biểu tình của cô, nhàn nhạt hạ một câu: "Không có."

Cô chưa ngả bài, anh đương nhiên sẽ không thừa nhận.

Rõ ràng là lời nói dối.

Nam Hạ lại không có biện pháp chỉ ra.

Cố Thâm cười: "Là tôi muốn học tập thật tốt thôi."

Nam Hạ nói: "Nhưng anh một mực ngồi gần tôi."

Cố Thâm bày ra vẻ mặt mờ mịt, cái gì cũng không nhớ rõ: "Vậy hả? Cô không nói tôi cũng không chú ý."

Nam Hạ gật đầu: "Không có là tốt nhất, bởi vì tôi không định yêu đương lúc này. Báo trước một tiếng với anh như vậy, mời anh không nên phí sức."

Biểu cảm trên mặt Cố Thâm vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ hơi dừng lại một chút, anh lại cười cười: "Rõ ràng vậy càng tốt. Cô không có ý định hẹn hò yêu đương gì, tôi cũng đâu rảnh mà phí thời gian vào những thứ như thế. Cho nên về sau tôi muốn ngồi gần cửa sổ mà tình cờ ngồi cạnh cô thì cũng mời cô đừng nghĩ nhiều."

"...."

Nam Hạ nghe vậy liền thấy nhẹ lòng.

Thái độ của cô đã đủ rõ ràng, anh cũng đã nói sẽ không phí tâm tư, cô gật đầu nói: "Được."

Chuyện chỗ ngồi cũng không có ý nghĩa gì.

Thế là từ đó về sau Cố Thâm quang minh chính đại trực tiếp ngồi cố định sau lưng cô.

Nhưng anh cũng đã nói thẳng anh không có ý tứ gì với cô cho nên Nam Hạ cũng không còn cảnh giác quá nhiều.

Bởi vì ngồi gần nhau, quan hệ của Nam Hạ và Bình Trác càng thân thiết hơn, thi thoảng cũng sẽ nói với Cố Thâm mấy câu.

Có một lần phải làm bài tập về phong cách vẽ mới, Cố Thâm làm thế nào cũng mù mờ không rõ, Bình Trác giải thích đến khan cổ mà vẫn không vào đâu, đành nhờ vả Nam Hạ: "Hạ Hạ, giúp anh một chút, anh thật sự không làm được."

Lực học của Nam Hạ rất tốt, hầu hết các giảng viên đều có lời khen ngợi.

Từ trước đến giờ Nam Hạ là người tốt bụng, thấy có thể giúp liền gật đầu đồng ý.

Cô giảng qua một lần, Cố Thâm lại nhàn nhạt nói anh đã hiểu.

Nam Hạ cẩn thận hỏi lại: "Hiểu rồi?"

Cố Thâm: "Đúng."

Nam Hạ cảm thấy anh là đang giả vờ, bèn nói: "Vậy anh vẽ thử xem."

Bình Trác cùng Vu Tiền ăn ý rời đi, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người quản thúc Cố Thâm thế này.

Cố Thâm nhịn không được nở nụ cười: "Được, hôm nay tôi sẽ vẽ, ngày mai mang cho cô xem."

Sau lại nghe Vu Tiền nói, anh từ một người chẳng mấy khi động bút ngày đó đã luyện vẻ đến nửa đêm. Hôm sau còn mang theo bản thảo xiên xiên vẹo vẹo lên lớp, để cho Nam Hạ chỉ ra một đống khuyết điểm.

Cố Thâm chuyển bút, cà lơ phất phơ nói: "Vậy cô dạy tôi đi."

Cứ vậy thuận lý thành chương, cô bắt đầu dạy anh vẽ.

Kiến thức cơ bản của anh yếu đến độ không nhìn nổi, duy chỉ có ánh mắt nhìn thời trang nữ cũng không tệ lắm. Chỉ cần nhìn qua các bộ sưu tập liền theo bản năng chỉ ra được thiết kế xuất sắc nhất.

Cái này thật sự là thiên phú.

Từ lúc Nam Hạ bắt đầu dạy anh, tâm tình của Cố Thâm cũng thật sự nghiêm túc, lên lớp rất tập trung, bản thảo cũng nộp đầy đủ, thành tích theo đó cũng từ từ khá hơn rất nhiều.

Có lần Nam Hạ chỉ vào bản thảo: "Chi tiết này nên sửa lại một chút thì sẽ thuận mắt hơn."

Cố Thâm chỉnh lại: "Như vậy?"

Nam Hạ: "Không phải, chỉnh thêm một chút nữa."

Cố Thâm chuyển bút lần nữa, nhìn cô: "Như vậy?"

Nam Hạ vốn đang ngồi đằng trước anh, lúc này nhịn không được chuyển tới bên cạnh Cố Thâm, ở góc độ của anh hạ xuống mấy nét: "Như vậy, thắt lưng sẽ dễ dàng nổi bật hơn."

Hai tay cô mềm mại trắng nõn, cổ tay nhỏ mảnh khảnh chưa đầy một nắm tay.

Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần đến vậy, hương thơm ngòn ngọt đặc trưng của Nam Hạ ý vị tản ra bốn phía, lập tức khiến cho tâm tình Cố Thâm trở nên nhộn nhạo.

Nam Hạ vẽ xong, ngẩng đầu hỏi anh: "Hiểu chưa?"

Cố Thâm: "Chưa rõ, cô vẽ lại lần nữa đi."

Nam Hạ lại vẽ lần nữa.

Ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh nhìn thâm thúy của anh.

Tay anh tùy ý đặt trên lưng ghế sau lưng cô, như có như không ôm lấy cô.

Đáy lòng Nam Hạ có chút nảy lên, cũng may đây là phòng tự học, xung quanh không có ai, cô vội vàng để bút xuống trở về chỗ mình.

Sau đó cô còn chú ý tận lực giữ khoảng cách với Cố Thâm.

Nhưng thái độ của anh cũng không có gì bất thường, có lần còn cố ý nói: "Đừng lo lắng, tôi không có ý định làm khó cô. Thật sự chỉ là muốn nhờ cô hỗ trợ để cải thiện điểm số thôi."

Anh thản nhiên nói, Nam Hạ cũng thật sự nghĩ anh là một lòng hướng về chuyện học hành, an tâm giúp anh.

Nào ngờ anh lại kiên trì đến thế, đợi cô cứ vậy cứ vậy từng chút cắn câu.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, anh mỗi ngày đều đường hoàng xuất hiện cạnh cô, phần lớn thời gian đều mang theo Bình Trác cùng Vu Tiền, thỉnh thoảng chỉ có mình anh.

Cô lên lớp anh cũng lên lớp, cô đến thư viện anh cũng đến thư viện.

Đôi khi anh cũng cúp cua, đi đánh bóng rổ, đi đua xe gì đó.

Nếu không đến lớp hay không đi tự học anh đều nhắn tin WeChat nói cho cô biêt, cũng sẽ chụp hình trường đua, sân bóng các loại cho cô xem.

Nữ sinh quấn lấy anh cũng từ từ tản đi, thi thoảng mới thấy Cao Vi Như cùng đám người bọn họ đi chơi gì đó.

Qua một thời gian dài, Nam Hạ cảm thấy cảm tình Cố Thâm dành cho cô không đơn thuần là bạn bè bình thường.

Nhưng một lần cô nói đến chuyện này anh đều trực tiếp đánh gãy, nói mình không có ý tứ gì, cô cũng không thể mạnh mẽ nói người ta có ý với mình được.

Sự tình cứ vậy mà phát triển.

Mãi cho đến một ngày, Nam Hạ cùng Trần Toàn đi ngang qua sân bóng rổ đúng lúc thấy Cao Vi Như té trẹo chân. Cao Vi Như giơ tay lên muốn Cố Thâm ôm cô ấy đến phòng y tế.

Cước bộ của Nam Hạ dừng lại, trong lòng xông ra một cảm giác vô cùng mãnh liệt, vô cùng không thoải mái.

Cảm giác này từ trước tới nay chưa từng có.

Cố Thâm không hề có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, liếc Cao Vi Như: "Trầy da một chút cũng cần người ôm? Để Vu Tiền dìu cậu."

Anh biết tâm tư của Cao Vi Như nhưng hoàn toàn không có ý định cho cô cơ hội, để cô bên người cũng chỉ bởi vì tính tình cô cùng Bình Trác Vu Tiền hợp thành một nhóm thật sự rất vui vẻ, làm bạn bè rất tốt, không cần thiết phải đi xa hơn.

Anh nói xong lời này thì xoay người, bắt gặp Nam Hạ đang đứng bên ngoài sân bóng.

Ánh mắt hai người chạm nhau...

Nam Hạ tiếp tục đi về phía trước.

Từ ngày đó trở đi, cô liền cảm giác mình không đúng.

Trong đầu lúc nào cũng là thân ảnh cao lớn của Cố Thâm, thanh âm của anh, bờ môi anh, đôi mắt thâm thúy của anh, dáng dấp bất khan phóng khoáng...

Cũng là từ ngày đó trở đi, Nam Hạ tan học đều chỉ thấy Cố Thâm một mình đợi cô ở cổng trường, theo thói quen hộ tống cô về nhà.

Nam Hạ lại nói anh không cần phải làm như vậy.

Anh vẫn nói bản thân mình hoàn toàn không có nhu cầu lao lực với một người không muốn yêu đương.

Chuyện anh ở gần cô cứ thế mà trở thành chuyện kinh thiên địa nghĩa.

Dần dần anh liền trực tiếp ngồi cạnh cô, trở thành bạn cùng bàn.

Đến kì nghỉ hè, hai người không gặp mặt nhưng Cố Thâm rất thường xuyên nhắn tin cho cô, hoặc nói mình đang làm gì, hoặc hỏi cô chút vấn đề.

Đến năm thứ hai đại học, anh vẫn như cũ im lặng ở bên cạnh cô hai tháng.

Ngày đó Nam Hạ quyết định hẹn anh đến sân bóng rổ, cố ý nói lại với anh rằng cô sẽ không nói chuyện yêu đương.

Giọng điệu của cô đã mềm hơn rất nhiều: "Chính anh cũng biết nhà tôi quản rất nghiêm. Ba tôi không cho phép hẹn hò ở đại học, anh.. cũng đừng nên lãng phí thời gian."

Cố Thâm nghe được thanh âm này hàm chứa chút không nỡ.

Đúng là khó theo đuổi.

Anh đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, theo đuổi lâu như vậy rồi đến lúc này cô mới để lộ ra một chút tình cảm của mình.

Anh biết những lời cô nói đều là thật, từ sinh hoạt hàng ngày của cô liền đoán ra được.

Mỗi ngày đúng giờ liền có người tới đón, cho dù trong lớp có hội họp hay các hoạt động phong trào cũng chưa bao giờ cho phép cô về nhà trễ hơn 10 giờ.

Nhưng anh đã thích rồi, có thể làm sao bây giờ?

*****

Cố Thâm bật cười, không quá để ý nói: "Không phải."

Nam Hạ nhìn anh.

Cố Thâm cười cười nói: "Tôi cũng chưa nói là không muốn hẹn hò với em. Cứ vậy đi, chờ em tốt nghiệp rồi nói tiếp. Bên cạnh em sẽ không có người khác, tôi đây cũng không có ý định tìm người khác."

Anh nói: "Chấp nhận ở cạnh nhau là được, không cần đến danh phận."

"..."

Mấy lời này nói ra liền có cảm giác hai người bọn họ là đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy.

Nhưng không hiểu sao Nam Hạ lại cảm thấy có chút ngọt ngào.

Ý tứ của anh rất rõ ràng, không có yêu đương hẹn hò nhưng anh khẳng định sẽ ở bên cạnh cô.

Nam Hạ thật sự cũng bị anh hấp dẫn, thầm chấp nhận ý tưởng này.

Từ sau lần nói chuyện đó, hành động của anh hoàn toàn không còn kiêng nể gì, thật sự xem cô như bạn gái mà đối đãi.

Nam Hạ cũng từ từ thân thiết hơn với Bình Trác, Vu Tiền và các bạn bè của anh.

Có lần cùng nhau đi ăn, Vu Tiền còn thay Cố Thâm đòi công đạo: "Tôi nói này Nam đại tiểu thư, cô định khảo nghiệm Cố ca nhà tôi đến bao giờ? Nếu không muốn liền trực tiếp nói một lời, đừng mập mờ như thế."

Cố Thâm gõ bàn hai cái: "Ít nói một chút."

Sau đó Vu Tiền cũng không nói đến chuyện này nữa.

Trên diễn đàn của trường cũng một phen sóng gió, nói Cố Thâm theo đuổi người đã hơn nửa năm mà vẫn không được. Bất quá cũng là chuyện bình thường, Cố Thâm là kiểu người phóng khoáng không kiềm chế được, thích gì làm nấy, một chút quy củ cũng không có thì làm sao đại tiểu thư có thể để ý được.

Cũng có một số ít người kiên trì là Bình Trác đang theo đuổi Nam Hạ.

Nam Hạ cũng không để ý chuyện người ta nói về cô thế nào nhưng mấy người này lại nói Cố Thâm quá mức bất kham.

Cái gì mà hoa hoa công tử, đùa bỡn nữ sinh, đánh lộn, hút thuốc, đua xe... Một đống tội danh gán lên người anh, nói anh không xứng với Nam Hạ.

Nam Hạ không thích người khác nói anh như vậy.

Cho nên cô cũng tìm thời gian thích hợp hẹn Bình Trác đến sân bóng, hỏi xem Cố Thâm có bị những bình luận này làm ảnh hưởng không.

Bình Trác nói Cố Thâm không phải người yếu ớt như vậy, lại hỏi cô đến cùng nghĩ như thế nào.

Nam Hạ không đáp.

Bình Trác nói: "Em rất ưu tú, anh thật sự rất coi trọng em. Nhưng Cố Thâm là bạn tốt của anh, nếu em không có tình cảm gì với tên đó, không bằng dứt khoát một chút để cho hắn sống vui vẻ một chút, còn hơn là dùng dao cùn mỗi ngày mỗi ngày cứa vào một chút, âm ỉ đau đớn cũng không phải là chuyện tốt gì."

Nam Hạ hỏi: "Anh ấy không vui sao?"

Bình Trác: "Ở trước mặt em đương nhiên sẽ vui vẻ, về ký túc xá liền biến thành trầm mặc."

Nam Hạ không biết lúc đó Bình Trác lừa cô, thật sự tin lời đối phương.

Bình Trác nhìn biểu tình cuống quýt của cô cũng không ép buộc nữa, đưa cô đến tận cửa phòng tự học rồi mới rời đi.

Cố Thâm không biết vì sao mà biết được chuyện này, hôm đó anh còn muốn đi đua xe nhưng buổi tối lại xuất hiện trước cửa thư viện, đợi cô đi ra.

Toàn thân anh mặc đồ đen, trên tay cầm nón bảo hiểm, có chút khẩn trương: "Em đừng nghe Bình Trác nói mò, tôi rất tốt."

"Tôi tôn trọng suy nghĩ của em, chúng ta cứ như vậy mà ở chung, tôi rất vui vẻ."

"Thật, chỉ cần ở gần em thôi tôi đã cao hứng rồi."

Anh hình như đang sợ cô một đao cắt đứt quan hệ của bọn họ, không ngừng khẳng định, giọng nói cũng từ từ có chút hèn mọn.

Không biết vì sao, Nam Hạ không nỡ nhìn anh như vậy.

Anh phải là người hăng hái trên sân bóng rổ, dáng vẻ phóng khoáng bất kham đầy sức sống, nổi bật chói mắt, không nên vì cô mà thỏa hiệp như vậy.

Có lẽ là vì bốc đồng.

Có lẽ là cô đơn.

Lại có lẽ là nhiều năm chịu sự quản thúc của Nam Khải, lần đầu tiên cô có ý niệm thế này.

Cô....

Muốn thích người trước mắt này.

Nam Hạ ngước mắt nhìn anh: "Nhưng tôi không vui."

Ánh sáng trong mắt anh dường như biến mất trong khoảnh khắc đó.

Cả người cũng lập tức ra rời.

Anh nghe thấy thanh âm mềm mại của cô: "Em muốn trở thành bạn gái anh, anh có muốn không?"

Như là đang đau khổ đến tột độ rồi cực hạn vui sướng.

Cố Thâm không dám tin hỏi lại: "Nghiêm túc?"

Nam Hạ chớp mắt, dạ một tiếng, nhìn anh chậm chạp không có phản ứng, cô có chút giận: "Không muốn thì thôi vậy."

Cố Thâm khẽ cười, đi tới gần cô: "Muốn."

Anh kiên định nói: "Đương nhiên muốn."

Sau này, khi cô ở nước ngoài, Nam Hạ thường nghĩ rằng đó là cuộc nổi loạn duy nhất trong cuộc đời của cô.

Chỉ có Cố Thâm mới mang đến cho cô dũng khí lớn như vậy.

Nhưng cô thế mà lại chia tay anh.

*

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng còi xe bén nhọn.

Tâm tư Nam Hạ bị kéo về.

Cô luyến tiếc hơi ấm của anh, lần nữa có thể ở cùng một chỗ, lại càng thêm luyến tiếc.

Cô khéo léo chui vào ngực anh, tùy ý để gió mơn man lướt qua mặt, tâm tình vừa bình yên lại vừa vui sướng.

Đã lâu không trải qua cảm giác tự do tự tại thế này.

Đi thêm một đoạn tầm bốn km, Cố Thâm dừng lại bên một công viên có hồ nước.

Mặt nước không đóng băng nhưng cây cỏ xung quanh đều đã héo khô.

Bởi vì quá lạnh, cả công viên không có ai.

Cố Thâm ôm cô xuống xe: "Đi dạo một vòng thôi. Anh sợ mang em đi quá xa sẽ làm em bị lạnh. Nếu em thích, đến mùa xuân ấm áp hơn sẽ cho em đi xa một chút, ngắm cảnh ở chỗ khác."

Nam Hạ gật đầu.

Hai người treo nón lên tay lái, nắm tay nhau đi dạo.

Nam Hạ ngọt ngào ôm lấy cánh tay Cố Thâm, đem anh đi tới ghế gỗ gần đó.

Cố Thâm lấy khăn giấy giúp cô lau chỗ ngồi, chỗ của chính mình thì không để ý, trực tiếp ngồi xuống.

Nam Hạ nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm.

Cố Thâm hỏi nàng: "Nhìn gì vậy?"

Nam Hạ hỏi: "Hôm nay là sinh nhật anh."

Cố Thâm nhướng mày: "Em nhầm rồi, là hôm qua."

Nam Hạ hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại ra: "Sao có thể, hôm nay rõ ràng là 12 tháng 8 mà."

Cô nói xong liền thấy ý cười xấu xa trên mặt anh, biết anh là trêu chọc cô, không nhịn được mà đánh nhẹ lên ngực anh.

Cố Thâm thuận thế cầm tay cô.

Nam Hạ nhìn anh: "Sinh nhật vui vẻ."

Biểu tình của cô chuyên chú vô cùng, hai mắt linh động, lông mi khẽ chớp, vô cùng mê người.

Đáy lòng Cố Thâm khẽ động, ừ một tiếng.

Nam Hạ có chút khẩn trương: "Anh nhắm mắt lại đi."

Cố Thâm cười rộ lên: "Muốn hôn anh sao?"

Nam Hạ ảo não: "Thì anh cứ nhắm mắt lại đi đã."

Cố Thâm: "Được."

Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cảm giác được Nam Hạ từ từ đứng lên, đi tới trước mặt anh, tựa hồ lại ngồi xuống.

Động tác này, không giống như muốn hôn anh.

Cố Thâm kiên nhẫn chờ.

Qua hơn mười giây, Nam Hạ cầm tay anh, nói: "Mở mắt thôi."

Cố Thâm mở mắt.

Rất nhiều năm sau đó, Cố Thâm vẫn nhớ như in cảnh tượng này.

Tia sáng bình minh từ phía sau cô chiếu tới.

Trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, gió đông nhè nhẹ lay động, lá khô xào xạc bay đi.

Tóc đen suôn mượt của cô cũng khe khẽ hất lên.

Cô quỳ một chân trước mặt anh, ngửa đầu nhìn lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Trên tay cầm một đôi nhẫn.

Cố Thâm đỡ lấy tay cô, yết hầu như bị chặn lại, nói không nên lời.

Qua một lát, anh nắm chặt cổ tay cô, khàn khàn nói: "Đứng lên đã."

Nam Hạ không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế kia: "Em còn chưa nói gì mà."

Cố Thâm khoát tay, dùng sức ôm cô đặt lên đùi mình: "Ở đây nói cũng được."

Tình huống thế này mà anh còn không rõ cô muốn nói gì thì cũng quá ngu ngốc rồi.

Nhưng cũng không thể để cô dùng tư thế ban nãy, anh đau lòng muốn chết.

Nam Hạ cúi đầu.

Cỗ đã gom hết tất cả dũng khí mới có thể làm tư thế kia, muốn nói chính mình sẽ đối tốt với anh, để cho anh vui vẻ.

Mà anh lại mạnh mẽ dứt khoát như vậy, cô thật sự không có dũng khí quỳ tiếp đâu.

Tay anh đã đặt trên thắt lưng cô, nhét cô vào trong lồng ngực vững chãi của mình.

Nam Hạ đưa nhẫn tới phía trước, đem những lời mấy ngày qua đã nhắc đi nhắc lại thật nhiều lần trong đầu nói ra: "Cố Thâm, em muốn nói với anh, em rất thích anh, anh có thể làm bạn trai em không?"

*

Gì tui đợi thịt mà cái này còn ấn tượng hơn thịt nữa thề mấy bà luôn:)))

Tui là tui không dám quỳ giống vậy rồi á:))))

Hết sức tưởng tượng:)))

Rồi mấy bà kể tui nghe coi hồi đó mấy bà tỏ tình/ được tỏ tình như nào dị:)))

Tò mò thật sự:))

Nể tình hnay tui làm một lèo 3 chương ai kể tui nghe đi năn nỉ á:))

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)