Vay nóng Tima

Truyện:Không Kiềm Chế Được - Chương 33

Không Kiềm Chế Được
Trọn bộ 57 chương
Chương 33
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Lazada


Cố Thâm miễn cưỡng tựa vào ghế xe, lẳng lặng nhìn cô.

Nam Hạ đem hành lý đặt vào cốp, sau đó ngồi vào xe.

Cửa sổ xe mở hé một chút, còn chút mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Nam Hạ hỏi: "Anh hút thuốc sao?"

Cố Thâm ừ một tiếng.

Lý Khả ngồi ở ghế phụ đằng trước, bên cạnh là người tài xế của Cố Thâm lần trước.

Xe đi qua một đoạn đường liền dừng lại, Lý Khả xuống xe, lịch sự chào tạm biệt rồi lại lên chiếc Rolls-Royce ngay phía sau.

Cũng quá là giống phim trinh thám rồi.

Vị tài xế phía trước rất quy củ, toàn tâm toàn ý lái xe, một cái liếc mắt về phía ghế sau cũng không có.

Trên xe yên lặng, cảnh vật bên ngoài cứ vậy mà lùi lại phía sau.

Cố Thâm cũng chỉ im lặng nhìn cô, ý muốn đợi cô tự mình giải thích.

Nam Hạ nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay anh.

Cố Thâm cong khóe môi, thuận thế kéo cô vào lòng: "Bạn trai cũ?"

"Không phải.", Nam Hạ tựa vào bờ vai vững chắc kia, "Là...", do dự một chút, cô nhẹ giọng như thổ lộ, "Là đối tượng kết hôn mà ba em muốn sắp xếp."

Cố Thâm ừ một tiếng.

Giọng nói của Nam Hạ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thanh âm vẫn có chút khàn khàn.

Nam Hạ: "Cũng chỉ cùng hẹn hò mấy lần, ngoài ra cái gì cũng không có."

Cô hít một hơi sâu, thẳng thắn nói: "Là ba em muốn em sớm kết hôn với người kia. Em không đồng ý cho nên mới về nước."

Thanh âm của cô bình tĩnh vô cùng, phảng phất như nói ra một quyết định đơn giản nhưng không biết vì sao đáy lòng Cố Thâm lại có chút hoảng hốt.

Anh siết chặt tay hơn một chút.

Cảm nhận được động tác bất an của anh, cánh tay đang vòng quanh hông anh của Nam Hạ cũng dùng sức thêm vài phần.

Một lát sau, Cố Thâm khẽ cười, vẫn là giọng nói không chút nghiêm túc đó: "Cái này ở thời cổ đại có được xem là đào hôn để theo đuổi nam nhân không?"

"..."

Nam Hạ: "Vậy hả?"

Cố Thâm gật đầu: "Rõ ràng là vậy."

Nam Hạ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Nhưng nếu ở cổ đại thì em sẽ không đào hôn đi tìm anh đâu."

Cố Thâm:?

Nam Hạ tính toán danh phận: "Phải làm chính thất cơ, em không muốn làm thê thiếp đâu. Em nhất định không cho anh nạp thêm vợ nhỏ."

Cũng thật biết đùa.

Cố Thâm cười rộ lên: "Yên tâm, nếu còn ở thời cổ đại anh sẽ sớm nâng lễ vật vào cửa hỏi cưới em."

Nam Hạ gật đầu: "Được, toàn bộ liền chờ anh."

Hai người náo loạn một chút.

Cố Thâm cúi đầu hỏi cô: "Về nhà nhé?"

Giọng nói vừa ám muội vừa mong chờ.

Tâm Nam Hạ khẽ run lên, không thế nào lại nhớ câu "Lần tới sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em như vậy", gương mặt lập tức nóng lên.

Cô suy nghĩ một chút, nói mấy ngày nay không về tiểu khu của cô, phòng ốc sẽ phải dọn dẹp lại. Hơn nữa cô đã hứa hôm nay sẽ cùng Bình Trác đi mua nhẫn.

Cố Thâm khe khẽ vuốt ve bờ vai mảnh khảnh của cô, nói: "Có muốn dọn đến chỗ anh không?"

Hai người đi đi lại lại có chút phiền phức, không bằng trực tiếp ở cùng nhau.

Nam Hạ ngẩng đầu nhìn anh.

Biểu tình của Cố Thâm rất nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn.

Nam Hạ chớp mắt, không trả lời.

Qua một hồi, Cố Thâm sợ cô suy nghĩ lung tung, khôi phục dáng vẻ không đứng đắn, nói: "Là muốn cho em thuận tiện theo đuổi anh một chút thôi, bằng không thì em sẽ phải chạy tới chạy lui rất mệt mỏi."

Nam Hạ: "Vậy em có nên cảm ơn anh đã thay em suy nghĩ không?"

Cố Thâm lập tức đáp: "Không cần khách khí."

Anh khẽ dựa vào ghế, còn nói: "Còn có, anh đây là nam nhân đứng đắn biết giữ mình trong sạch. Cho dù em có chuyển đến nhà anh thì cũng đừng mong mà chiếm tiện nghi người ta."

"..."

Nam Hạ ngước mắt, lông mi vừa cong vừa dày: "Nếu em đã chuyển qua thì chuyện cũng không do anh quyết định nữa rồi."

Lúc cô nói lời này, tay nhỏ cũng mơn man chuyển tới nút áo sơ mi màu đen trên cổ anh, khe khẽ vuốt ve.

Cố Thâm bật cười, ghé sát vào tai cô thì thầm: "Em yên tâm đi, anh nhất định...", anh cố ý kéo dài ngữ điệu, ý vị thâm trường, "Bảo vệ tốt chính mình."

Nam Hạ gật đầu: "Vậy thì được."

Cố Thâm để lộ biểu tình vui vẻ, trong mắt tràn đầy cưng chiều, lấy điện thoại: "Để anh nói Lý Khả giúp em dọn đồ một chút, xong việc gọi cho anh, anh giúp em mang đồ sang."

"Không cần.", Nam Hạ cản anh, "Tự em làm được rồi. Để cho Lý Khả nghỉ ngơi đi, với lại em cũng không thích người khác đụng vào đồ đạc của mình."

Cô nhanh chóng đồng ý như vậy, Cố Thâm có chút hưng phấn đến choáng váng, nghe cô nhắc vậy mới bình tĩnh lại.

Anh thả điện thoại sang một bên, đề nghị: "Vậy anh giúp em thu dọn?"

Nam Hạ gật đầu tính toán: "Chiều nay em còn phải giúp Bình Trác đi mua nhẫn, chỉ một ngày mai thì đoán chừng cũng không thu thập kịp, sau đó thì bận đi làm rồi. Vậy cuối tuần sau anh sang giúp em dọn nhà có được không? Trong tuần em sẽ thu dọn trước một chút."

Cố Thâm không hài lòng: "Mấy món đồ của em mất hơn một tuần lễ mới có thể thu thập xong?"

Nam Hạ: "Em mua sắm cũng rất nhiều thứ lặt vặt. Nói muốn dọn nhà cũng không phải đơn giản, vừa dọn dẹp trả phòng, vừa thu xếp đồ đạc. Huống chi chỗ anh cũng...", cô ngập ngừng, "... không phải có một mình em, cho nên phải xem xét thật kĩ càng mới được."

Cố Thâm nghĩ nghĩ, đã đợi rất lâu rồi, thêm vài ngày cũng không sao, cưng chiều xoa đầu cô: "Được rồi."

Đúng lúc này Bình Trác gọi điện thoại cho Nam Hạ: "Đang ở đâu đó? Một lát nữa đến chỗ Cố Thâm đón hai người nhé?"

Cố Thâm ở bên cạnh lên tiếng: "Tôi còn bận đến chỗ trưởng bối ăn cơm. Cậu đưa cô ấy đi ăn đã, chuyện mua nhẫn tính sau."

Bình Trác trả lời: "Cậu tưởng tôi muốn gọi cậu thật à? Nhìn đến đã ngứa mắt, là vì ngại Nam Hạ bận rộn nên cho cậu chút mặt mũi thôi, đừng ảo tưởng như thế. Cũng không hiểu cậu làm đàn ông kiểu gì, theo đuổi người ra mà ngay cả một bữa cơm cũng không mời được, bảo sao tiến độ lại chậm như vậy."

Anh ngại chuyện của chưa đủ náo nhiệt: "Mặc kệ đi Hạ Hạ, cùng anh đi ăn."

Nam Hạ cười rộ lên: "Được, bây giờ em trở về nhà đã. Một lát nữa em gọi thì anh đến trước tiểu khu của em là được."

Nam Hạ cúp điện thoại.

Cố Thâm khẽ nâng cằm cô lên: "Giận anh sao?"

Nam Hạ chỉ tủm tỉm cười, dụi đầu vào ngực anh.

*

Nam Hạ trở về thu thập một chút, tắm rửa xong liền gọi cho Bình Trác.

Bình Trác rất nhanh đã đến.

Nam Hạ mỉm cười ngồi vào ghế phụ.

Bình Trác lễ độ: "Thật ngại quá, phiền em rồi."

Nam Hạ: "Không sao, chuyện chung thân đại sự của anh rất quan trọng."

Bình Trác khẽ cười tiếng, tìm một nhà hàng an tĩnh để ăn trưa, sau đó mới đến cửa hàng kim hoàn.

Nam Hạ hỏi anh đã có tính toán gì chưa.

Bình Trác nhún vai, đại biểu chính là không có ý tưởng gì.

Nói thẳng ra anh cũng là thiếu gia, trong nhà có một tập đoàn thực phẩm rất danh tiếng, anh cũng rất có năng lực, tốt nghiệp xong liền mở công ty, hoàn toàn không thiếu tiền.

Hai người đã đi qua 2 tiệm nhưng vẫn chưa có thu hoạch.

Đến tiệm thứ 3, Nam Hạ vừa liếc qua liền nhìn trúng một viên kim cương rời tám carat hoàn mỹ.

Dưới ánh đèn, viên kim cương này lấp lánh ánh hồng nhạt mờ ảo, rất đẹp mắt.

Nam Hạ nói: "Nếu anh không có dự tính gì, dựa theo tính cách của Hoa Vũ thì cô ấy rất hợp với những viên kim cương thế này. Em nhớ không nhầm thì ngón tay cô ấy là dạng thon dài mảnh khảnh, đeo loại này là mĩ mãn nhất."

Nhân viên bán hàng cười tươi như hoa, chuyên nghiệp khen ánh mắt của Nam Hạ tốt, nói viên kim cương này là át chủ bài của cửa hàng, hơn nữa kim cương ánh hồng tự nhiên thế này trên thị trường là loại khó tìm.

Bình Trác cầm viên kim cương ngắm nghía một lúc, không biết nghĩ tới cái gì, khẽ cười: "Vậy chọn nó."

Công nghệ gọt dũa và kiểu nhẫn rất nhanh được thảo luận xong, tiền cọc cũng đã đặt, nhân viên nói nửa tháng nữa sẽ giao đến tận nơi.

Ra khỏi cửa, tâm tình Bình Trác rất tốt: "Mang em đến chỗ Cố Thâm? Lúc này chắc tên kia đã về rồi."

Nam Hạ hỏi anh có thời gian không.

Bình Trác: "Hôm nay không có việc gì, sao vậy?"

Nam Hạ: "Anh có thể cùng đi chọn nhẫn với em không?"

Trong nháy mắt Bình Trác đột nhiên hoài nghi tai mình có vấn đề rồi.

"Em định mua cho Cố Thâm?"

Nam Hạ gật đầu một cái.

"Sinh nhật của anh sắp đến rồi. Hơn nữa em cũng muốn anh ấy có một bất ngờ vui vẻ. Dù sao..."

Cô không nói tiếp nhưng Bình Trác hiểu ý cô.

Là cô cảm thấy có lỗi với Cố Thâm.

Bình Trác cười: "Bình thường tính nết của cái tên đó đã lớn lối không nhìn ai vào mắt, giờ em còn cưng chiều như thế thì Cố Thâm nhất định sẽ thành một tấc lên trời đấy."

Nam Hạ rất nghiêm túc: "Không đâu, hơn nữa từ trước tới giờ em cũng chưa tặng quà sinh nhật cho anh bao giờ."

Những năm còn học đại chuyện tiền bạc của cô Nam Khải quản rất chặt, mỗi lần quẹt thẻ hay rút tiền đều được ghi chú rất chi tiết, cô cũng không dám mua quà tặng gì đó quá rõ ràng. Cố Thâm biết cô bị quản nghiêm, cô lại một mực chia tiền với anh, cả hai người đều không thiếu tiền cho nên liền dứt khoát không cần quà sinh nhật.

Mãi cho đến ngày gần tốt nghiệp, Cố Thâm đột nhiên nói đùa rằng cô và anh chẳng có cái gì gọi là tín vậy cả.

Vu Tiền lúc đó còn lén lút hỏi kích thước ngón áp út của cô, nói là đã đánh cược với người ta cho nên muốn biết đáp án.

Lúc đó cô liền đoán Cố Thâm muốn mua nhẫn cho mình.

Lần này trở về vừa vặn vẫn còn kịp chuẩn bị, cô muốn thay anh thực hiện tâm nguyện đó.

Bình Trác đương nhiên nguyện ý làm quân sư cho cô, còn nói kích thước ngón tay của anh và Cố Thâm cũng không chênh lệch mấy.

Nam Hạ nói muốn đến Cartier xem thử.

Trong một lần đi dạo phố ở Anh cô đã sớm chú ý, là dòng Juste un Clou của Cartier.

Cô vừa nhìn liền cảm thấy chiếc nhẫn này đặc biệt hợp với Cố Thâm, nhất định sẽ tôn được khí chất phóng khoáng của anh, bất quá lúc đó lại không biết mua để làm gì.

Hơn nữa cô cũng đã xem qua giá cả rồi, không tính là quá đắt đỏ, đối với thu nhập của cô bây giờ cũng coi như có thể mua.

Bình Trác liếc nhìn nhãn tiền: "Ánh mắt của em đúng là trước sau như một, nhưng cái này cũng rất hợp với Cố Thâm."

*****

Nghe lời nhận xét như vậy, Nam Hạ rất cao hứng.

"Đúng vậy, em cũng thấy rất hợp mắt.", cô mỉm cười, "Để em mua một đôi, cùng đeo với anh ấy."

Cô bình thường cũng rất hay được tán dương, lúc còn học đại học mặc kệ người khác khen ngợi thế nào đi nữa cô cũng chỉ lịch sự mỉm cười gật đầu, rất ít khi nào để lộ vẻ hoạt bát vui vẻ khi được khen thế này.

Bình Trác nhìn cô, khuôn mặt cũng vui vẻ lây, thật lòng mà thay cô cùng Cố Thâm cao hứng.

Anh giúp cô thử nhẫn, Nam Hạ nhanh chóng trả tiền, cầm túi giấy nhỏ rời quầy.

Không biết cô đang nghĩ gì, khóe môi duyên dáng tràn đầy ý cười, đến lúc đi thang cuốn cũng không chú ý, suýt chút nữa thì hụt chân mà ngã.

Bình Trác theo phản xạ nhanh chóng vươn tay đỡ lấy cô.

Anh gầm nhẹ: "Tâm hồn trên mây hay sao mà lại không biết chú ý an toàn vậy?"

Nam Hạ ổn định thăng bằng, lùi mấy bước: "Cám ơn anh."

Cô mới vừa rồi còn bận đoán xem phản ứng của Cố Thâm sẽ thế nào, không biết anh sẽ vui vẻ đến mức nào. Cứ vậy bất tri bất giác mà suy nghĩ bay bổng đến độ quên cả nhìn đường, may mà Bình Trác phản ứng kịp.

Bình Trác nhìn biểu tình của cô cũng đoán được đôi chút nhưng vẫn không nhịn được mà giáo huấn: "Anh cũng không nghĩ tới một cô gái như em khi yêu đương cũng sẽ có một mặt như thế này. Nếu em mà xảy ra chuyện gì thì cái tên Cố Thâm kia nhất định sẽ trở mặt mà liều mạng với anh đấy."

Đây là lần đầu tiên Bình Trác dùng ngữ điệu răn đe mà nói chuyện với Nam Hạ, mỗi câu mỗi chữ đều chính xác đến độ không thể phản bác được.

Nam Hạ cúi đầu lắng nghe: "Vậy anh cứu em một lần thế này, em sẽ để cho anh ấy lấy thân báo đáp."

Bình Trác bật cười: "Ngại anh còn chưa đủ chướng mắt với tên kia?"

Trở lại thang cuối, Bình Trác quyết định đứng trước Nam Hạ, miễn cho cô lại bước hụt.

Hai người vừa xuống tầng hai thì Nam Hạ nghe thấy có người gọi cô.

Nam Hạ xoay người liền trông thấy người bạn học lần trước trong buổi họp lớp hụt tay vẽ lên áo cô.

Bình Trác lên tiếng trước: "Văn Qua, cậu đi một mình sao?"

Văn Qua: "Đúng vậy, tôi hẹn đồng nghiệp đi dạo phố, người cũng sắp đến rồi."

Bình Trác gật đầu.

Nam Hạ lịch sự chào hỏi.

Văn Qua đảo mắt nhìn bọn họ mấy lần, lại nhìn nhãn hiệu trên túi giấy Nam Hạ đang cầm, cười cười hỏi: "Các cậu đi mua nhẫn sao?"

Bình Trác cười: "Đúng."

Văn Qua: "Vậy không quấy rầy các cậu nữa, đồng nghiệp của tôi cũng sắp đến rồi."

Sau khi cô ấy rời đi, Nam Hạ lại cùng Bình Trác tiếp tục xuống bãi xe, nhớ tới biểu tình vừa rồi của bạn học, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện không đúng lắm.

"Mà này, Bình Trác, có khi nào cô ấy hiểu lầm rồi không?"

Bình Trác nhíu mày: "Hiểu lầm gì cơ?"

Nam Hạ: "Cô ấy sẽ nghĩ là chúng ta cùng nhau mua nhẫn..."

"Không đâu.", anh bình tĩnh đáp, "Cô ấy biết chuyện anh đang theo đuổi Hoa Vũ."

Anh đã khẳng định như vậy, tâm tình của Nam Hạ cũng ổn định lại, không nói gì nữa.

Bình Trác lại phát huy tính cách thân sĩ vốn có, một đường đưa cô đến tận cửa tiểu khu, đợi người đi vào trong thang máy mới lái xe rời đi.

Anh vừa đi, Nam Hạ lại gặp được vị bảo vệ lần trước giúp cô mang đồ lên lầu.

Bọn họ cũng đã gặp nhau mấy lần, Nam Hạ cũng khẽ gật đầu chào hỏi.

Người kia đáp lại, cười hỏi: "Là bạn trai đưa về sao?"

Nam Hạ: "Không phải, là một người bạn bình thường thôi.

Vị bảo vệ kia cũng không nói gì thêm, mỉm cười rời đi.

*

Thời gian còn lại Nam Hạ liền ở nhà bắt đầu phân loại, đóng gói đồ đạc.

Đối với một cô gái độc thân như cô thì đồ đạc cũng chẳng có mấy nhưng đều là những thứ nho nhỏ linh tinh, bừa bộn. Cũng có rất nhiều thứ đoán chừng đến lúc chuyển qua cũng sẽ không dùng tới, cô liền nhắn tin cho Trần Toàn, hỏi bạn có muốn dùng không.

Trần Toàn cảm thán một tiếng: "Cái gì mà đã bắt đầu chuyển vào ở chung rồi? Tiến độ này có phải là quá nhanh rồi không?"

Nam Hạ không trả lời, cẩn thận cho các loại dụng cụ bếp núc vào hộp.

Trần Toàn nói muốn lấy lò nướng Nam Hạ vừa mua, lại hỏi có cần cô đến cùng dọn nhà không, Nam Hạ trực tiếp từ chối.

Hai người cứ vậy hàn huyên một lúc, Trần Toàn lại nói chuyện Bình Trác và Hoa Vũ vừa chia tay.

Nam Hạ: "Tin tức của cậu hình như có chút không đúng rồi. Tớ vừa mới giúp Bình Trác mua nhẫn kim cương xong, người ta đã có ý định cầu hôn rồi kia kìa."

Trần Toàn: "Ồ, vậy hả, xem ra tin đồn đúng là thứ không thể tin mà."

Nam Hạ: "Cái tin đồn này là từ tám kiếp trước thì đúng."

Trần Toàn trêu ghẹo: "Vậy còn cậu thì sao? Bao giờ thì cùng Cố Thâm kết hôn?"

Nam Hạ thở dài một hơi.

Nhắc tới chuyện này cô liền đau đầu, còn chưa biết phải thuyết phục Nam Khải thế nào đây.

"Còn phải tính toán kĩ một chút, ba tớ là một người rất cố chấp.", Nam Hạ suy nghĩ một chút, "Hay tớ thử nghĩ cách thử trộm hộ tịch nhỉ? Quốc tịch của tớ là Trung Quốc, phải có hộ tịch cùng căn cước mới có thể đăng kí kết hôn."

Trần Toàn nghiêm túc: "Không phải là tớ coi thường cậu, nhưng chuyện trộm hộ tịch cậu có dám làm không?"

Nam Hạ: "Nghe cậu hỏi thì cũng thật quyết tâm muốn trộm rồi."

Hai người lại đùa thêm mấy câu Trần Toàn mới chịu tắt điện thoại.

Nam Hạ lại tiếp tục công việc thu dọn đến chạng vạng, cô nghỉ tay nhắn tin cho Cố Thâm: "Hôm nay đã bắt đầu thu thập một chút, anh đang làm gì đó?"

Cô ngẩng đầu nhìn chiều hoàng hôn đỏ rực, chụp một tấm hình gởi sang.

"Ráng chiều hôm nay rất đẹp."

Một lúc sau, Cố Thâm trả lời, cũng gởi một tấm hình chiều hoàng hôn từ cửa sổ Phồn Duyệt.

"Bên này còn đẹp mắt hơn."

"Đợi em tới."

Hôm nay anh đã nhờ dì giúp việc dọn dẹp thu thập cả ngày, chuyển tất cả quần áo của anh sang phòng ngủ phụ, dọn trống phòng ngủ chính, lại cẩn thận quét dọn vệ sinh một lần, gọn gàng chu đáo.

Chỉ còn đợi cô tới nữa thôi.

*

Khí trời càng ngày càng lạnh, Nam Hạmặc một chiếc áo khoác cashmere dày.

Vừa vào công ty liền đón lấy không ít ánh mắt.

Cuối tuần bận rộn khiến cô đã quên mất sự kiện chấn động ở sân bay.

Vừa mới ngồi xuống đã bị Tô Điềm hỏi: "Cậu với William Zhong là có chuyện gì vậy? Có phải anh ấy đang theo đuổi cậu không?"

Nam Hạ hảo tâm nhắc nhở: "Không phải chiều nay cậu còn phải tham gia kì khảo hạch à?"

"..."

Tâm tình bát quái đang cháy hừng hực của Tô Điềm vì một câu này liền xẹp xuống nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Vậy đợi tớ khảo hạch xong sẽ hỏi cho rõ ràng.", cô đem bản thảo đẩy tới trước mặt Nam Hạ, "Giúp tớ nhìn một chút, đây là bản thảo cuối cùng, tớ sẽ hoàn thiện toàn bộ."

Nam Hạ lại giúp cô sửa vài chi tiết.

Cách chỗ hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, Nam Hạ nghe Lâm Man Man cười lạnh một tiếng, cô cũng không quá để tâm, ánh mắt chuyển về phía phòng họp.

Cửa phòng họp không đóng, hôm nay không có chuyện gì, vậy là Cố Thâm đang ở trong phòng làm việc.

Nam Hạ khéo léo gởi một tin nhắn: "Em đến công ty rồi, chuẩn bị bắt đầu làm việc."

Cố: "Tốt, cố gắng giúp anh kiếm tiền."

Bởi vì buổi chiều phải tham gia khảo hạch, bữa trưa Tô Điềm cũng chỉ ăn qua loa rồi quay về bàn làm việc, để Nam Hạ ở lại với Trịnh Viễn.

Trịnh Viễn hỏi Nam Hạ: "Sao cô lại một mực ăn kiêng thế nhỉ? Mỗi ngày tôi chỉ thấy cô thích ăn các loại rau củ, hoa quả cùng salad và đồ ăn thanh đạm thôi."

Nam Hạ: "Đúng vậy."

Trịnh Viễn tán dương: "Thật lợi hại."

Nam Hạ: "Đã quen ăn từ nhỏ."

Nam Hạ chậm rãi ăn, không có ý tứ muốn tiếp tục nói chuyện.

Tâm tư của Trịnh Viễn cô đã sớm nhận biết, thái độ cũng rất rõ ràng nhưng đối phương vẫn không buông tha mà muốn tiến gần hơn, cho nên cô luôn chú ý xử sự vô cùng chừng mực.

Trịnh Viễn vẫn không nhịn được mà hỏi: "Nghe nói William Zhong đang theo đuổi cô, là thật sao? Có phải đó là người mà cô nói cô muốn theo đuổi không?"

Nam Hạ: "Không phải."

Trịnh Viễn trầm mặc, không biết làm sao để kiên trì.

Đến cả William Zhong mà cô gái này còn có thể cự tuyệt thì người đàn ông mà cô thích còn chói mắt đến mức độ nào.

Nhận ra được tâm tình của người đối diện chùng xuống, Nam Hạ cũng không quá thoải mái, liền nhanh chóng kết thúc bữa trưa.

*

Hai giờ chiều, Tô Điềm vào phòng họp bắt đầu khảo hạch.

Bốn giờ, cô từ phòng họp lao tới ôm lấy Nam Hạ: "Trời ơi, Hạ Hạ ơi, tớ được thông qua rồi!!!"

Đã ba năm, cô đã tham gia mấy lần khảo hạch, đáy lòng có bao nhiêu chua xót chỉ có bản thân cô biết mà thôi.

Tô Điềm không điều chỉnh nổi cảm xúc, thanh âm có chút nghẹn ngào.

Đồng nghiệp xung quanh cũng lên tiếng chúc mừng.

Nam Hạ khẽ khàng vỗ lưng cho Tô Điềm, tay kia đưa qua một ít khăn giấy.

Tô Điềm lúc này mới từ trong lòng cô ló đầu ra, cười ngọt ngào như kẹo que: "Được rồi, Cố tổng nói chiếc đầm dài hở lưng tớ thiết kế rất ổn, còn nói sẽ xem xét làm thử một bộ xem có thể đưa vào collection sắp tới không."

Lời vừa dứt thì Cố Thâm cũng đã ra khỏi phòng họp, hai tay anh đặt trong túi quần, sải bước dài rộng hữu lực di chuyển.

Gương mặt Nam Hạ trong nháy mắt đỏ lên.

Tô Điềm nói: "Hạ Hạ, đến lúc đó cậu phải mặc thử nha, chắc chắn là sẽ rất đẹp."

Nam Hạ bị làm khó dễ: "Không phải là người mẫu mới mặc thử các sản phẩm đó sao."

Tô Điềm: "Không cần, cậu nhất định phải thử. Là tớ muốn thiết kế cho cậu mà."

Dư quang trong mắt Cố Thâm khẽ lướt qua, đuôi mắt mang theo tiếu ý cùng ám muội.

"..."

Nam Hạ kiên trì: "Tới đó rồi tính."

*

Tui tìm ra Weibo hai người mẫu của bộ ảnh bữa giờ tui chèn rùi quý dị:))

Lướt qua thì cũng khá giống với hình mẫu nam chính, nữ chính trong tưởng tượng của tui:))

Tui có nên tiếp tục thêm hình nữa hong hay thôi hở mọi người?

Mọi người thấy sao?

*****

*

Đầu tuần mới lại bắt đầu, chính thức bắt đầu dự án thiết kế cho bộ sưu tập mới.

Kết quả thiết kế lần này đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với sự thăng tiến của Lâm Man Man cho nên cô đặc biệt nghiêm túc, không có thời gian làm khó dễ Nam Hạ, chỉ tùy tiện để cho Nam Hạ hỗ trợ sửa một ít chi tiết nhỏ trên các bản thảo. Rút kinh nghiệm từ lần trước, số lượng công việc không làm khó được Nam Hạ cho nên cũng không dám yêu cầu quá nhiều.

Nam Hạ đã sớm hoàn thành xong các tác phẩm của mình, tổng cộng có mười hai bộ trang phục, còn đang suy nghĩ tìm thời điểm thích hợp để nhờ Lâm Sâm xem qua.

Một email đột nhiên gởi tới, có nội dung khiến người ta rất vui vẻ.

Nhằm phát triển tối đa nguồn cảm hứng và năng lực của nhân viên, lần thiết kế xuân hạ này, bất cứ nhân viên nào không kể cấp bậc đều có thể tham gia thiết kế. Các bản thảo tham dự sẽ được niêm yết nặc danh và toàn bộ nhân viên của công ty sẽ tiến hành bình chọn trên hệ thống nội bộ của công ty, tác phẩm nào có nhiều bình chọn sẽ được chọn.

Tô Điềm đọc email xong liền vui vẻ nói với Nam Hạ: "Hạ Hạ, tới lúc thể hiện tài năng rồi.", cô hạ giọng, "Để xem lúc này ai dám ngăn cản cậu."

Câu sau không ai nghe được nhưng mấy chữ "thể hiện tài năng" kia đã khiến không ít người nhìn sao. Dù sao Nam Hạ cũng có liên quan đến William Zhong, lại còn là sinh viên của Saint Martin, nói không chừng năng lực cũng rất khá.

Nam Hạ không chú ý tới ánh mắt của mọi người, chỉ nhìn màn hình máy tính khẽ mỉm cười.

Không cần nghĩ cũng biết, Cố Thâm là cố ý vì cô mà đưa ra phương án này.

Từ trước đến nay người đàn ông này luôn như vậy, cứ thế lẳng lặng dùng những biện pháp tốt nhất mà che chở cưng chiều cô, một chút cũng không muốn để cô bị làm khó.

Nam Hạ gật đầu với Tô Điềm: "Cậu cũng phải cố gắng lên, đây sẽ là những bản thiết kế đầu tiên khi cậu chính thức trở thành nhà thiết kế đấy."

Tô Điềm trịnh trọng gật đầu.

Nam Hạ bình thường có thói quen ghi lại cảm hứng cùng các tư liệu thiết kế.

Từ khi cô trở thành nhân viên của Khuynh Thành liền nghiên cứu phong cách thiết kế của My Lady và các đối thủ trong cùng phân khúc, rút ra được không ít ý tưởng hữu ích.

Dù sao cũng có nhiều thời gian, cô dự định sẽ vẽ thêm hai, ba bản thiết kế nữa rồi mới chọn những bức ưng ý để đăng ký dự thi.

Nửa giờ sau, Lâm Man Man lại giao việc cho Nam Hạ.

Chủ đề lần này là các loại trang phục màu xanh lục phối cùng đường viền hoa, ít nhất mỗi mẫu phải có mười bản.

Lâm Man Man hỏi lại: "Cái này là việc của trợ lý nên làm, có vấn đề gì không?"

Nam Hạ cúi đầu.

Người này chính là thừa giấy vẽ voi, không muốn cô có thời gian thiết kế có đúng không?

Nam Hạ cũng lười tranh cãi, trực tiếp đồng ý.

Bộ phận thiết kế lại bắt đầu có người tăng ca, nhìn sơ qua cũng có khoảng chừng một phần ba nhân lực đang ở lại. Thời hạn nộp bản thiết kế càng gần thì số lượng nhân viên tăng ca sẽ lại càng nhiều.

Nam Hạ không có ý định tăng ca, nhắn tin báo cho Cố Thâm xong liền thu dọn đồ đạc ra về.

Cô ăn cơm ở một cửa hàng gần tiểu khu, lúc về nhà thì lại gặp được vị bảo vệ lần trước.

Nam Hạ đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ quái.

Thời gian này cô gặp vị bảo vệ này cũng hơi nhiều rồi.

Sáng sớm rời nhà đi làm cũng gặp, buổi tối trở về cũng gặp, đôi khi cô đi vứt rác hay xuống lầu mua gì đó lặt vặt cũng sẽ gặp phải.

Nhưng người này cũng rất lịch sự chừng mực, chắc là trùng hợp thôi.

Nam Hạ gật đầu chào hỏi, trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.

Cảm giác này của cô vẫn duy trì đến tận tối thứ tư.

Hôm nay Lâm Man Man yêu cầu cô tăng ca, giúp đỡ chỉnh sửa và hoàn thiện mấy bản vẽ, nói đang cần dùng gấp.

Nam Hạ không còn cách nào, đành ở lại hoàn thành công việc. Chịu đựng ba bốn lần chỉnh sửa tới tới lui lui của Lâm Man Man đến hơn 11 giờ Nam Hạ mới về đến tiểu khu.

Cô vừa đi vào liền có linh cảm có người đang theo sau mình.

Từng bước từng bước vào theo nhịp chân cô, không nhanh không chậm.

Đèn đường trong tiểu khu phân bố thưa thớt, sáng tối đan xen.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, thi thoảng lại truyền đến tiếng mèo kêu lúc xa lúc gần.

Gió đêm xào xạc.

Đáy lòng Nam Hạ sợ hãi vô cùng, cô hít một hơi sâu bước nhanh chân về phía trước, đồng thời cũng bấm điện thoại cho Cố Thâm.

Cố Thâm vừa lúc lái xe đến gần phụ cận tiểu khu của Nam Hạ.

Hôm nay anh không đến công ty, mấy hôm nay đang bận rộn đàm phán một thương vụ lớn, đã mấy ngày nay không gặp mặt Nam Hạ, trong lòng liền muốn đi qua nhìn cô một chút.

Cố Thâm nhận điện thoại: "Em về nhà chưa?"

Thanh âm Nam Hạ lúc này hạ xuống như nức nở: "Đồ của em bị rơi rồi, anh đi xa chưa? Quay lại đây giúp em tìm một chút."

Cố Thâm ý thức được tình huống không đúng.

Anh hỏi: "Em đang ở đâu?"

Nam Hạ: "Em mới vừa vào tiểu khu. Đồ rơi rồi, em đợi anh quay lại cùng em tìm."

Cố Thâm: "Em bật điện thoại đi, đừng cúp."

Nam Hạ hít sâu một hơi, nhận thấy người phía sau mình đột ngột tăng tốc.

Cô cũng vô thức bước nhanh hơn nữa.

Phía sau truyền tới một tiếng gọi: "Nam Hạ, là tôi, bảo vệ của tiểu khu?"

Người này biết tên cô?

Nam Hạ càng sợ hơn, quyết định bỏ chạy.

Người kia lập tức đuổi theo.

Tốc độ của nam nhân vốn rất nhanh, mấy giây sau liền bắt kịp cô.

Người kia bắt lấy cánh tay cô, mỉm cười trấn an: "Cô đừng chạy, là tôi muốn hỏi chuyện một chút."

Vừa ra sức chạy vừa bị dọa sợ, Nam Hạ lại hít một hơi sâu ra sức ổn định tâm tình, siết chặt điện thoại trong tay: "Là anh sao, dọa tôi sợ muốn chết."

Bảo vệ nói: "Mấy ngày nay cô đều tan làm rất đúng giờ, sao hôm nay lại về muộn như vậy?"

Biểu tình Nam Hạ cứng nhắc: "À...."

Ngón tay cầm điện thoại của cô không ngừng run rẩy.

Người kia lại mỉm cười: "Được rồi, đừng sợ, để tôi đưa cô lên lầu."

Nam Hạ: "Không cần."

Bảo vệ: "Sợ cái gì? Tôi cũng không phải là người xấu."

Người kia vẫn chăm chú nhìn cô, đột nhiên vươn tay muốn cầm điện thoại của cô: "Chúng ta thêm WeChat đi! Tìm hiểu một chút."

Lực đạo của hắn ta rất lớn, cánh tay Nam Hạ bị nắm có chút đau.

Cô mỉm cười: "Được."

Thừa lúc đối phương buông lỏng, Nam Hạ dùng sức bỏ chạy.

Bảo vệ thấy vậy liền gấp gáp, nổi nóng đuổi theo: "Cô đừng chạy..."

Nam Hạ vội vàng bỏ chạy nên không chú ý dưới chân, vấp phải một hòn đá, cả người lảo đảo, trực tiếp ngã xuống, túi xách cùng điện thoại theo quán tính bay ra xa.

Chỗ này cũng còn mấy bước nữa mới đến đại sảnh, Cố Thâm nhận điện thoại cũng sẽ không kịp chạy đến, chỉ có thể hô to kêu cứu mà thôi.

Bảo vệ chạy đến trước mặt cô: "Không phải chúng ta có quen biết sao, cô sợ cái gì?"

Hắn ta vươn tay ý muốn đỡ cô nhưng bàn tay lại định sượt qua vòm ngực cô.

Nam Hạ lập tức rụt người lùi lại, nhịn không được hô to: "Anh đừng tới đây... CỨU..."

Khuôn mặt âm trầm của người kia lại cười vô cùng lưu manh: "Đừng sợ, tôi muốn đỡ cô thôi mà."

Trong tiểu khu có quy định, hắn không dám làm ra động tác gì quá lớn nhưng chỗ này cũng khuất với camera giám sát, động tác khéo léo một chút nhất định sẽ nếm được ngon ngọt. Mỹ nhân thế này...

Bàn tay và đầu gối Nam Hạ đang vô cùng đau đớn, dùng sức kéo lê cả người lùi ra xa một chút.

Tên kia lại một lần nữa vươn tay tới.

Nam Hạ cắn răng, nắm lấy viên đá sau lưng, ra sức ném vào người kia.

Tên bảo vệ lập tức biến sắc, trực tiếp đi tới nắm lấy cổ áo cô kéo lên: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Mỗi lần đều theo một thằng đàn ông khác nhau, còn muốn giả vờ đoan trang cái gì?"

Hắn ta như xách một con thỏ nhỏ kéo về phía trước.

Nam Hạ lại cao giọng hô cứu mạng, trên lầu có vài người nghe được động tĩnh đã mở cửa sổ ra.

Ánh đèn xa xa đột nhiên lóe sáng thật mạnh.

Một chiếc xe bỗng dưng dừng lại.

Đèn xe tắt đi, lập tức thấy được một thân ảnh cao lớn gấp gáp đi tới.

Không nhìn rõ được nhưng Nam Hạ lại có dự cảm đó là Cố Thâm.

Anh mang theo tức giận ngùn ngụt, trực tiếp hất văng tên bảo vệ kia sang một một bên, cho vài đấm, trực tiếp hạ xuống không ít lực đạo.

Nam Hạ thoát ra lập tức nhặt điện thoại báo cảnh sát.

Đợi cô cúp điện thoại thì tên bảo vệ kia đã bị đánh như bao cát, không còn sức để chống trả.

Nam Hạ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, khẽ nức nở gọi một tiếng: "Cố Thâm."

Cố Thâm lại dùng sức đạp thêm mấy phát, sau đó đi tới chắn tầm mắt cô, đem cô ôm siết vào lòng: "Có bị dọa sợ không?"

*

Edit xong từ sáng mà quên bấm publish mấy ba mấy má ưi xin lũi:


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-57)