Truyện:Không Kiềm Chế Được - Chương 29

Không Kiềm Chế Được
Trọn bộ 57 chương
Chương 29
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bởi vì một câu khẳng định chắc chắn như chém đinh chặt sắt của anh, đêm nay Nam Hạ ngủ rất ngon.

Hôm sau thức dậy thì đồng hồ đã gần 10 giờ sáng.

Nếu vẫn còn ở nhà với Nam Khải thì cô nhất định sẽ bị giáo huấn một phen.

Nam Hạ vui vẻ làm cơm trưa, vừa bày ra bàn thì điện thoại báo một lời mời kết bạn mới.

William Zhong.

Cô trực tiếp từ chối.

Cô muốn chính cô phải thể hiện thật rõ ràng sự nghiêm túc của mình với Cố Thâm. Chuyện một mối quan hệ muốn vững chắc thì phải cho đối phương cảm giác an toàn là một đạo lý nói ra thì đơn giản nhưng muốn thực hiện thật tốt không phải là điều dễ dàng.

Điểm mấu chốt đó cô hiểu rõ, cô muốn chính mình toàn tâm toàn ý dành cho anh thôi.

Ý thức được vấn đề này, Nam Hạ phút chốc đỏ mặt.

*

Mấy ngày nay thời tiết Phù Thành là vừa nóng vừa ẩm.

Tất cả các nhân viên đều đang bận rộn đi đi lại lại chuẩn bị cho buổi trình diễn thời trang.

Quạt cùng máy lạnh lúc này xem như là hoàn toàn vô dụng.

Nam Hạ đã chịu không nổi đổ mồ hôi từ sáng sớm, đến giờ đã hơn tám giờ tối nhưng tình trạng cũng không khá hơn.

Cơ thể cô vốn chịu lạnh không giỏi, Nam Hạ còn sợ máy lạnh sẽ chỉnh lạnh quá nên cố tình khoác thêm một chiếc áo voan mỏng, đến lúc này lại hoàn toàn vô dụng.

Trịnh Viễn đưa tới một chai nước lạnh: "Lần này thật sự cảm ơn cô...", anh liếc nhìn Tô Điềm, "Các cô, không có mọi người thật sự sẽ không xong việc kịp mất."

Anh cũng đưa cho Tô Điềm một chai nước.

Nam Hạ mặc váy hoa màu xanh dương nhạt, da thịt trắng nõn nhìn qua liền thấy toát lên hơi thở thanh thuần xinh đẹp, không khác gì một nữ sinh. Không ít người đi ngang qua không nhịn được mà cố ý tới hỏi buổi trình diễn thời gian sắp tới có bộ trang phục này không, cũng có mấy người còn chụp hình cô, nói định lên mạng tìm mua bộ trang phục thế này.

Nam Hạ cũng không tiện ngăn cản.

Cô là nhà thiết kế, đối với mấy loại trang phục của nhãn hàng phổ thông cũng chỉ thuận tay phối hợp một chút liền đem lại hiệu quả rất tốt. Nhờ có cô mà doanh thu ba ngày liên tiếp của dòng Fancy tăng cao không dừng, xem như là nhân viên cống hiến cho công ty đi vậy.

Vất cả cả một ngày, cuối cùng rất trễ bọn họ mới có thể trở về khách sạn.

Xuống xe, Nam Hạ đi nhanh vào thang máy, toàn thân có thể cảm thấy ê ẩm rã rời, cổ họng vì nói nhiều mà có chút khàn khàn tắt tiếng. Cô vẫn là lần đầu tiên tham gia một hoạt động có đường cao như vậy.

Tô Điềm vẫn còn sức than thở, Nam Hạ mệt mỏi đến độ không muốn mở miệng nói chuyện.

Vừa chuẩn bị vào thang máy đã nghe phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân.

"Cố tổng."

Nam Hạ quay đầu, nhìn thấy Cố Thâm cùng Lý Khả cùng các vị chủ quản khác đã đến rồi.

Mấy ngày nay Nam Hạ thật sự là gấp đến xoay vòng, bận đến độ không nói được với anh mấy câu, chỉ theo thói quen chúc buổi sáng tốt lành và chúc ngủ ngon vào mỗi tối. Công việc của anh cũng rất bề bộn, mỗi ngày cũng chỉ rảnh rỗi nhắn cô mấy tin chào buổi sáng, buổi tối ngủ ngoan mà thôi.

Mấy ngày không nói chuyện, Nam Hạ có chút nhớ anh, không tự chủ được mà chăm chú nhìn hình dáng quen thuộc kia.

Nhưng đang ở trước mặt đông người như thế, cô cũng không dám càn rỡ.

Cố Thâm như cảm giác được, ngẩng đầu nhìn qua.

Tô Điềm đúng lúc này khoác tay Nam Hạ: "Hạ Hạ, mau trở về nghỉ ngơi thôi."

Anh khẽ gật đầu với cô, khóe môi cũng như có như không cong lên.

*

Hôm sau chính là buổi tập dượt trước họp báo.

Khuynh Thành mấy năm nay đã bắt đầu phát triển rất khá cho nên buổi trình diễn thời trang đầu xuân này rất được mong chờ.

Sàn catwalk chữ T đã dựng rất tốt phối cảnh với suối nước chảy róc rách, người mẫu diễn tập, các bộ phận phải phối hợp nhịp nhàng, mỗi người đều vội vàng đến bù đầu bù cổ.

Nam Hạ hoàn toàn không có thời gian nói chuyện với Cố Thâm, lúc ngẫu nhiên gặp nhau chỉ có thể gật đầu một cái, xem như là ăn ý giữa bọn họ.

*

Tối đó buổi họp báo chính thức bắt đầu.

Cố Thâm đưa một vị trưởng bối đến hàng ghế đầu, an tĩnh ngồi xuống.

Nam Hạ cùng Tô Điềm đều đứng ở hàng cuối, Tô Điềm len lén chỉ cho Nam Hạ, người đang ngồi cạnh Cố Thâm là ba của anh, Cố Tằng.

Người này được mệnh danh là ông hoàng của trang phục nữ trong nước.

Ông mặc một bộ vest, nhìn qua liền biết là một người đàn ông ổn trọng mà nghiêm túc.

Cố Thâm ở bên cạnh ông cũng nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, cảm giác thật sự là hai cha con.

Chỉ không biết ẩn tình đằng sau tột cùng là thế nào.

Cố Thâm đọc diễn văn mở màn.

Chủ đề là "Thị giác".

Sân khấu là một buổi trình diễn ánh sáng rất ấn tượng.

Ánh đèn phối cùng bóng tối, hiệu ứng thị giác vô cùng hoàn mỹ.

Cố Thâm đứng trên sân khấu như một nam nhân trong bức tranh hoài cổ.

Anh trầm ổn thong dong, như đem toàn bộ hơi thở phóng khoáng không quy củ của mình ép xuống, nhưng phong thái mạn bất kinh tâm lại không tự chủ được biểu lộ qua ánh mắt, khiến người ta không nhịn được mà bị thu hút.

Thanh âm của anh theo chút từ tính, ngôn ngữ vừa khéo léo vừa hài hước như thể chỉ cần giơ tay nhấc chân liền đơn giản mà lôi cuốn khán giản chú ý.

Hổ phụ sinh hổ tử chính là một màn này.

Bên cạnh có người nhỏ giọng nói: "Không biết vì sao tôi lại cảm thấy người này so với Cố tổng của chúng ta có khí chất hấp dẫn hơn rất nhiều."

Nam Hạ đoán Cố tổng mà người kia nhắc đến chắc là Cố Hoàn.

Cố Thâm thuận lợi hoàn thành bài phát biểu, lúc xuống sân khấu vẫn theo bản năng nhìn về phía Nam Hạ ở xa xa.

Ánh mắt càn rỡ kia như lướt qua mọi người, thật sự tìm thấy cô.

Biết rõ bên dưới khán đài bây giờ hoàn toàn là một màu đen, anh không thể nào thấy cô nhưng Nam Hạ vẫn không nhịn được mà căng thẳng trong lòng.

Cố Thâm xuống khỏi sân khấu, buổi trình diễn cũng diễn ra một cách rất suôn sẻ.

Sau khi kết thúc, Tô Điềm chưa thỏa mãn, nhịn không được cảm khái: "Cố tổng của chúng ta thật lợi hại. Cậu biết không? Ba năm trước lợi nhuận của dòng My Lady đã lỗ không ít, trang phục làm ra hoàn toàn không bán được. Ba anh ấy lúc đó đã muốn tuyên bố giải thể My Lady rồi sau đó nhờ Cố tổng ra sức gánh vác mà sinh ý mới tốt hơn rất nhiều. Cái buổi họp báo hoành tráng rực rỡ thế này, chắc chắn sẽ mở ra một thời kì mới cho công ty chúng ta."

Đây là lần đầu tiên Nam Hạ nghe tới chuyện này nhưng cô cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

Năng lực của anh tốt như vậy, cả người chói mắt như vậy đương nhiên có thể nỗ lực làm ra những chuyện giỏi giang như thế.

Nghe người khác khen Cố Thâm, đáy lòng cô cũng có chút vui vẻ.

Nam Hạ ngọt ngào đáp một tiếng, thanh âm có chút khó nghe.

Tô Điềm: "Hạ Hạ, cậu sắp tắt tiếng rồi."

Nam Hạ: "Có thể."

Tô Điềm đưa chai nước khoáng trong tay cho cô: "Ít nói một chút."

Phần biểu diễn thời trang của My Lady được xem là thành công mĩ mãn.

Nam Hạ cùng Tô Điềm trở về phòng, hai người tắm rửa rồi dùng cơm tại phòng.

Tô Điềm thuận miệng nói Cố Hoàn hiện tại chắc chắn là người khẩn trương nhất, bởi vì lần này Cố Thâm đã đầu tư cho buổi họp báo này rất tốt, hiệu quả mang lại rất ấn tượng, chưa chắc hai dòng sản phẩm còn lại của Khuynh Thành có thể đạt được kết quả này.

Nam Hạ lúc này mới biết được, hai dòng sản phẩm còn lại của Khuynh Thành là do Cố Hoàn quản lý.

Có lẽ Cố Hoàn thật sự là người được Cố Tằng ra sức bồi dưỡng, cũng không biết trong lòng Cố Thâm có khó chịu không...

Nam Hạ gởi cho Cố Thâm một tin nhắn: "Sân khấu hôm nay được phối cảnh rất ấn tượng."

Cố Thâm vừa đối phó xong với truyền thông, về phòng liền nhận được được tin nhắn, khóe môi khẽ cong lên.

"Anh cũng không tệ, nổi bật đến chói mắt."

Anh thuận tay bấm điện thoại cho cô.

Tiếng chuông đột nhiên vang lên, Nam Hạ không hề chuẩn bị, khẩn trương nhìn Tô Điềm đang chăm chú lướt Weibo, nhấn từ chối.

May mắn, Tô Điềm đang bận rộn xem bát quái trên mạng xã hội, không để ý tới cô.

Cố Thâm: "?"

Nam Hạ: "Đang ở cùng phòng với Tô Điềm, không tiện nghe điện thoại."

Thanh âm của anh rất dễ nhận ra, cô không dám mạo hiểm.

Qua một lát sau, Cố Thâm trả lời: "Vậy em lên đây đi, anh ở 2128."

*****

Thật lâu chưa gặp anh, đề nghị này là Nam Hạ thật sự động tâm.

Cô do dự một chút, vẫn lý trí mà trả lời: "Lỡ gặp người khác thì làm sao bây giờ? Thôi quên đi, đợi xong hết việc rồi tính. Dù sao thì cũng kết thúc sớm 2 ngày."

Trong khách sạn phần lớn đều là người của Khuynh Thành, Cố Thâm ở tầng VIP cùng các vị chủ quản cấp cao, nguy cơ bị phát hiện là rất lớn.

Cô sợ anh không vui, nhắn thêm một câu: "Đợi xong hết việc chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa thật tốt."

Cố Thâm gởi tới một tin nhắn thoại.

Biết rõ Tô Điềm đang ở cùng phòng với cô, anh còn gởi tin nhắn thoại?

Là lời gì không thể nhắn tin mà phải nói ra?

Nam Hạ đỏ mặt, đeo tai nghe, lặng lẽ trốn vào toilet.

Thanh âm của anh ý vị thâm trường mang theo chút phóng khoáng quen thuộc: "A? Thế nào là chơi đùa thật tốt."

"..."

*

Hôm sau là buổi trình diễn của Fancy, toàn bộ bộ phận thiết kế của My Lady đều đi xe.

Các trang phục được thiết kế khá ổn nhưng nhìn chung toàn bộ chủ đề lại mang vẻ xa hoa không có trọng điểm.

Sau khi kết thúc, vẻ mặt Cố Tằng không được dễ nhìn lắm.

Tô Điềm nói quả nhiên thẩm mỹ không tốt bằng Cố tổng của bọn họ.

*

Ngày cuối cùng là họp báo của The One, dòng thiết kế cao cấp nhất.

Đây là dòng sản phẩm chủ lực cho nên Cố Tằng nhất định sẽ chú tâm, vì vậy buổi trình diễn tốt hơn rất nhiều so với Fancy nhưng lại không đạt được hiệu quả ấn tượng như của My Lady.

Bộ trang phục tiêu điểm cuối cùng cũng xuất hiện, Tô Điềm không nhịn được cảm thán: "Cái này đẹp quá!!! Trình độ thiết kế thật quá đỉnh, đúng là khác với người thường."

Xung quanh cũng có không ít lời khen ngợi.

Người mẫu vừa xuất hiện, Nam Hạ đã không ngừng nhíu mày.

Tô Điềm đụng vào cô: "Hạ Hạ, không đẹp hả?"

Đương nhiên là đẹp, đây là bộ trang phục mà cô cùng bạn học Christopher Jones thiết kế, còn nhận được giải thưởng thiết kế sáng tạo của LVMH Prize.

Kẻ sọc trắng đỏ, viền cổ chữ V sắc nét, khuy đơn to bản.

Cô là lần đầu tiên nhìn thấy có người lớn mật sao chép tác phẩm của người khác thế này. Cơ hồ là giống nhau như đúc, chỉ có khuy áo có chút khác, đường cắt chưa đủ khéo léo, lưu loát.

Buổi họp báo này có sự góp mặt của Văn Nhã, một người mẫu quốc tế có chút danh tiếng, bộ trang phục này trên người cô vừa diễm lệ lại vừa đơn giản, quả thực là hoàn mĩ đến thích mắt.

Là một nhà thiết kế, Nam Hạ ghét nhất là loại sao chép này. Nhưng xung quanh đều là người của Khuynh Thành, cô cũng không tiện nói chuyện này ra.

Cô khàn khàn đáp: "Đẹp."

Tô Điềm: "À, quên mất, Hạ Hạ cậu không cần trả lời."

Nhưng tính tình Tô Điềm vốn là một cô gái hoạt bát, nhìn tới nhìn lui một lúc liền nhịn không được muốn trao đổi với Nam Hạ, nhớ tới tình trạng của bạn mình đành nghẹn lời, khó chịu vô cùng.

*

Sau khi kết thúc ba buổi họp báo là dạ tiệc.

Các vị chủ quản cao cấp, nhân viên công ty, người mẫu cùng giới truyền thông đều tham dự.

Văn Nhã là át chủ bài của lần họp báo này, tự nhiên cũng thu hút được rất nhiều ánh mắt. Cô cùng vài vị chủ quản chạm ly, cuồi cùng lại ngồi xuống bên cạnh Cố Thâm.

Có ký giả rất nhanh phát hiện, liên tục chụp ảnh.

Đồ ăn lập tức được mang đến, Tô Điềm cũng lười quản chuyện bát quái, lôi kéo Nam Hạ đi tìm đồ ăn ngon.

Trịnh Viễn đi cùng hai cô, chỉ là không nói lời nào.

Nam Hạ từ nhỏ đã theo học khiêu vũ cho nên đã có thói quen ăn uống rất quy củ, ăn vài miếng liền thôi, khiến Tô Điềm hâm mộ đến đỏ mắt.

Thử qua không ít mỹ thực, cuối cùng Tô Điềm cũng bắt đầu nói chuyện: "Hình như tớ có cảm giác Văn Nhã là có ý với Cố tổng của chúng ta."

Nam Hạ liếc nhìn, không trả lời.

Tô Điềm đã quen với thái độ im lặng vì đau họng của Nam Hạ, nói tiếp: "Thật ra nhìn hai người đó cũng xứng đôi. Khí chất của Văn Nhã nhìn qua chẳng thua kém với Cố tổng đâu, tiếc là Cố tổng đã có bạn gái rồi."

Trịnh Viễn gật đầu.

Xung quanh mọi người cũng nhìn ra được chuyện bát quái, khe khẽ bàn luận, có người còn len lén chụp ảnh.

Nam Hạ khàn khàn nói: "Cho dù không có bạn gái...", vẫn là thanh âm khàn khàn nhưng lại vô cùng chắc chắn, "Cố tổng cũng sẽ không thích cô ấy."

Tô Điềm cùng Trịnh Viễn đồng thanh hỏi: "Sao cậu biết?"

Nam Hạ ngừng một lát: "Không phải Cố tổng nói anh ấy thích người có chút sεメy sao?"

Tô Điềm: "Cũng đúng, Văn Nhã có chút lạnh lùng khó gần.", cô bỗng nhiên nhìn về phía Nam Hạ, "Hạ Hạ, cậu cũng không phải đồ ăn của Cố tổng."

"..."

"?"

Nam Hạ nhìn Tô Điềm.

Sao đề tài này lại rơi trên đầu cô rồi?

Trịnh Viễn hỏi: "Sao vậy?"

Tô Điềm: "Bởi vì quá thanh thuần. Hơn nữa cậu không biết đâu, từ lần Cố tổng ra mặt khoác áo giúp cậu đến giờ vẫn có không ít người xì xầm cậu và Cố tổng có chuyện xấu đấy. Về sau tớ sẽ lấy lý do này phản bác bọn họ."

Trịnh Viễn tò mò: "Cái gì mà khoác áo?"

Tô Điềm: "Lại gần đây tôi kể cho cậu nghe."

Nam Hạ hắng giọng: "Không cần phiền toái vậy đâu."

Tô Điềm: "Không được, cậu đã giúp tớ nhiều như vậy thì tớ phải bảo vệ danh dự của cậu chứ."

Trịnh Viễn: "Đúng rồi, chúng tôi cùng nhau bảo vệ danh của cô."

"..."

*

Mấy người ngồi trong góc trò chuyện, Nam Hạ đột nhiên nhìn thấy Cố Hoàn.

Anh đi theo phía sau hai nhân viên, là hai nữ đồng nghiệp ngồi gần các cô lúc xem trình diễn thời trang.

Mọi người tự động tránh ra nhường đường.

Cố Hoàn đi tới trước mặt Nam Hạ.

Tô Điềm ngơ ngẩn, vô thức kéo Nam Hạ đứng dậy, Trịnh Viễn cũng đứng lên.

Một nữ đồng nghiệp chỉ vào Nam Hạ: "Cố tổng, là cô ấy."

Cố Hoàn dùng ánh mắt đào hoa nhìn cô, mỉm cười ôn nhu: "Không cần khẩn trương, là có người nói có nhờ nhân viên của My Lady mà Fancy có doanh thu tăng đột biến trong thời gian qua cho nên mới cố ý đến nhìn một chút."

Trịnh Viễn cũng kích động: "Đúng vậy, Hạ Hạ rất lợi hại."

Người phụ trách của The One...

The One sử dụng sản phẩm đạo nhái...

Nam Hạ vốn không có ấn tượng tốt với Cố Hoàn, vì chuyện này còn cảm thấy chán ghét hơn nhưng biểu tình cũng không khác thường, gật đầu, lễ phép đáp: "Cố tổng quá khen."

Thanh âm vẫn khàn khàn như cũ.

Cố Hoàn cầm lấy hai ly rượu từ người phục vụ gần đó, mỉm cười đưa một ly cho Nam Hạ.

Mọi người xung quanh nhìn chăm chú, Nam Hạ không thể không tiếp nhận.

Cố Hoàn chạm ly với Nam Hạ: "Cô tên là gì?"

Nam Hạ nhỏ giọng: "Nam Hạ, Nam trong phương Nam, Hạ trong mùa hạ."

Cố Hoàn gật đầu: "Tên rất hay. Vừa hay, tôi có chuyện muốn nhờ cô..."

Ánh mắt của mọi người đột nhiên lại đổ dồn về hướng khác.

Cố Thâm chậm rãi đi tới, trong tay là một ly rượu, chất lỏng màu xanh nhạt sóng sánh theo bước đi của anh.

Bên cạnh anh là Lâm Sâm.

Lâm Sâm mở lời trước: "Cố tổng tại sao lại tới đây? Là nhân viên của tôi làm chuyện gì sai sao?"

Cố Hoàn mỉm cười: "Không hề, là tôi muốn mượn người của Lâm tổng."

Lâm Sâm khẽ nhíu mày, biểu hiện mấy ngày nay của Nam Hạ rất tốt, cả công ty đã sớm biết My Lady có một trợ lý thiết kế rất có năng lực.

Chuyện Cố Hoàn đục khoét nền tảng thế này cũng không phải là lần đầu.

Lâm Sâm mặc dù không tán thành hành vi này nhưng cực phẩm đều trong tay đối phương, đãi ngộ có thể gấp đôi gấp ba so với My Lady, cho nên nhân viên muốn đi thì Lâm Sâm cũng không thể cản.

Cố Hoàn cười ôn hòa, vỗ bả vai Lâm Sâm: "Yên tâm đi Vincent, không phải là cướp người. Là muốn nhờ cô ấy đến hỗ trợ dự án của The One VIP sắp tới thôi. Đương nhiên, , giá cả không là vấn đề.

The One là thương hiệu cao cấp, sau mỗi lần họp báo đều sẽ tổ chức một tour du lịch VIP, mời khách VIP đi nước ngoài vui chơi, nhân cơ hội đó mà giới thiệu trang phục, nói trắng ra cũng là một cách bán hàng.

Cố Hoàn cũng là người có tâm cơ, nhìn ra được thực lực của Nam Hạ, ngoài miệng nói mượn, chỉ cần đạt được hiệu quả tốt nhìn nhất định sẽ cướp người.

Lâm Sâm nhìn Cố Thâm.

Cố Hoàn cũng theo đó nhìn về phía Cố Thâm.

Nét cười của Cố Thâm vẫn nhàn nhạt như lúc đầu, không chút hoang mang nhìn ly rượu trong tay Nam Hạ, vẫy tay gọi một người phục vụ tới, đem ly rượu bỏ vào khay.

Nam Hạ hiểu ý anh, thuận tay cũng để ly rượu vào khay.

Cố Hoàn nhìn động tác ăn ý của hai người, nhíu mày.

Cố Thâm lại dời mắt nhìn sang Cố Hoàn, thong thả đáp: "Thật ngại quá, không cho bên ngoài mượn cô ấy được."

*

Vừa quẫy full show anh Đen vừa edit truyện cho mọi người:))

Cháy thật sự:))

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)