Truyện:Không Kiềm Chế Được - Chương 16

Không Kiềm Chế Được
Trọn bộ 57 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tâm Nam Hạ nhảy chậm nửa nhịp. Có điểm hối hận sao lúc nãy mình lại xúc động muốn lên khiêu vũ.

Vừa rồi Lâm Sâm mời rượu nhưng cô từ chối, nói mình dị ứng cồn thực sự không thể uống được. Lâm Sâm nhớ tới CV của cô ghi sở trường là khiêu vũ liền nói muốn cô biểu diễn một chút.

Tiếp tục cự tuyệt thì không thích hợp, huống hồ làm bạn nhảy với Tô Điềm thì cũng không có vấn đề gì, Nam Hạ liền tiến lên sân khấu.

Không nghĩ tới lúc này Cố Thâm lại xuất hiện.

Tô Điềm còn khẩn trương hơn cô, kéo kéo cổ tay Nam Hạ, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Nam Hạ cúi đầu: "Không có gì đâu, cậu hát đi!"

Giọng hát lại một lần nữa vang lên, Nam Hạ điều chỉnh tốt hô hấp, lần nữa bắt đầu biểu diễn.

Cố Thâm thoải mái ngồi trên ghế, không che giấu mà hướng mắt về phía khán đài, nhận chai bia Lâm Man Man đưa tới, không để ý mà cụng chai với cô.

Lâm Sâm nhìn sắc mặt Cố Thâm, mỉm cười: "Thế nào? Mắt thẩm mỹ của tôi cũng không tệ chứ?"

Cố Thâm cụng chai với đối phương, tiếu ý trong mắt càng nồng đậm: "Muốn khẳng định cái này thì còn phải nhìn vào mấy bản thiết kế."

Lâm Sâm bật cười, không tranh cãi.

Bài hát cuối cùng cũng kết thúc.

Xung quanh bắt đầu ồn ào muốn Cố Thâm hát.

Về phương diện này, Cố Thâm không tốt, nhẹ nhàng từ chối, chỉ cùng mọi người uống bia chơi trò chơi.

Nam Hạ hát xong liền cùng Tô Điềm kiếm một góc phòng ngồi xuống, một đông một tây so với chỗ Cố Thâm đang ngồi.

Tụ tập đông người chính là như vậy, dễ dàng chia thành các tụ nhỏ, cấp bậc phân biệt cũng thật rõ ràng.

Vây quanh Cố Thâm đều là mấy nhà thiết kế.

Đám trợ lý nhỏ rất tự giác tụ thành một hội.

Tô Điềm nhỏ giọng nói vào tai Nam Hạ, bảo cô nhìn Lâm Man Man đang hết hơi hết sức bày ra bộ dáng quyến rũ, cả người như hận không thể dựa vào người Cố tổng.

Nam Hạ nhìn qua.

Cố Thâm không biết đã cởϊ áσ khoác vest từ khi nào, bên trong chỉ có một chiếc sơ mi màu đen, mơ hồ có thể thấy được đường cong cơ bắp.

Lâm Man Man mềm mại ngồi bên cạnh anh, thiếu chút nữa là muốn ngã vào lòng anh rồi.

Mặt Cố Thâm không chút thay đổi, quăng xúc xắc lên mặt bàn đá cẩm thạch, cười cười: "Cô lại thua rồi."

Lâm Man Man gắt giọng: "Cố tổng, anh cũng thật là, không chịu nhường ai cả."

Cô làm bộ vươn tay muốn đánh người.

Cố Thâm nhẹ nhàng tránh thoát, đem hai chai bia đẩy tới trước mặt người bên cạnh: "Thua thì cũng đã thua rồi, phạt phải chịu."

Giống như cảm nhận được ánh mắt của Nam Hạ, anh ngước mắt nhìn qua.

Nam Hạ lập tức dời mắt, nhấp một hớp đồ uống trên tay.

Cố Thâm đứng dậy, cầm chai bia đi tới.

Nhóm trợ lý nhìn thấy anh đi tới, người còn chưa tới nơi thì bọn họ đều đã đứng dậy rồi.

Cố Thâm mỉm cười nói: "Không cần khẩn trương như vậy, hôm nay là tới chơi, ngồi đi, tôi tới uống cùng mọi người một chút."

Lâm Sâm cũng đi tới, trong tay cầm chai bia, nhìn nước trái cây trong tay Nam Hạ: "Nam Hạ, Cố tổng đã đích thân mời, cô cũng nên uống chút cồn đi."

Anh tiện tay đem chai bia vừa mở đưa tới.

Nhiều người nhìn như vậy, Nam Hạ suy nghĩ một chút, đang muốn tiếp, bị Cố Thâm cản.

Cố Thâm tản mạn nói: "Đừng nghe Lâm tổng của các người, thích cái gì uống cái đó là được."

Lâm Sâm không thể làm gì khác hơn là thả bia xuống.

Cố Thâm cùng từng trợ lý chạm chai bia.

Theo lệ cũ, mỗi lần liên hoan Cố Thâm đều tự mình đến uống với từng người, uống xong liền đi, cho nên mọi người cũng đã thành thói quen, chỉ có hô hấp của Nam Hạ chậm thêm vài phần.

Cụng giáp vòng xong ai cũng tưởng Cố Thâm sẽ rời đi, ai biết anh lại trực tiếp ngồi lại, chiếm giữ vị trí ở giữa Nam Hạ và Tô Điềm.

Cảm giác tồn tại của Cố Thâm luôn cường đại, trên người anh còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, ý vị quanh quẩn trên chóp mũi cô. Lúc anh ngồi xuống, chân thon dài như có như không va chạm vào đầu gối cô.

Không lộ ra dấu vết.

Nam Hạ vô ý thức lùi vào góc, sợ người khác sẽ nhìn ra đầu mối.

Cố Thâm tùy ý ngồi trên ghế, thân thể dựa ra sau một chút, lưng hầu như dán sát vào cánh tay Nam Hạ.

Anh không nhìn Nam Hạ, xoay đầu hất cằm nói với Tô Điềm: "Ngữ điệu tiếng Anh của cô rất tốt, hát thêm bài nữa đi?"

Mấy người xung quanh cũng ồn ào theo.

Tô Điềm rất sảng khoái: "Đi, Hạ Hạ, cậu lại lên sân khấu cùng tới nào."

Nam Hạ:...

Cố Thâm lúc này chỉ quay đầu nhìn cô, bày ra điệu bộ như lúc này mới phát hiện ra cô: "Là cô vừa khiêu vũ lúc nãy sao? Vậy nhảy thêm một đoạn nữa?"

Trong mắt anh ẩn ẩn ý cười xấu xa.

Tốn bao nhiêu công sức vòng vèo như vậy là muốn nhìn cô khiêu vũ?

Nam Hạ không đáp.

Mấy người bên cạnh ồn ào, Tô Điềm lại nóng lòng muốn thử, Nam Hạ không thể làm gì khác hơn là lại đi tới nhảy một bài.

Bọn họ chơi đến hơn 12 giờ mới bắt đầu giải tán.

*

Bóng đêm dày đặc, sương đêm giăng mắc thành một tầng mỏng.

Rolls-Royce màu đen của Cố Thâm vững chãi dừng bên đường.

Đêm nay anh uống hơi nhiều, xoa xoa huyệt thái dương: "Trên xe tôi còn trống hai chỗ, có ai muốn đi cùng không? Tôi tiễn một đoạn."

Lâm Man Man là người đầu tiên đi tới, mỉm cười nói: "Nhà tôi vừa vặn ở gần nhà Cố tổng, đều ở phụ cận CBD, phiền Cố tổng một đoạn vậy."

Cố Thâm chớp mắt: "Quên nói, hôm nay tôi có việc phải đi phía tây thành phố."

Nụ cười trên mặt Lâm Man Man trở nên cứng nhắc.

Không biết ai nói một câu, "Là đến nhà bạn gái nha!", Cố Thâm cười cười, nói bị đoán trúng rồi.

Mọi người đều cười.

Ánh mắt anh lướt qua, dừng lại trên người Nam Hạ rồi lại chuyển tới Tô Điềm.

"Tô Điềm."

Tô Điềm đang cắm mặt vào điện thoại đặt xe, nghe Cố Thâm gọi liền theo phản xạ ngẩng đầu.

Cố Thâm: "Không phải ban nãy cô nói nhà cô cũng ở phía tây sao? Tôi tiễn cô một đoạn?"

Tô Điềm rất kích động: "Tốt.", cô tiện tay kéo Nam Hạ, "Nhà Hạ Hạ cũng ở phía tây, để cô ấy đi cùng với tôi được không?"

Nam Hạ:...

Thật muốn phong cho Tô Điềm là đại quan.

Vẻ mặt Cố Thâm cũng không quá để ý: "Cũng được, tiện đường thôi."

Anh mở cửa ghế phụ, ngồi cạnh tài xế.

Tô Điềm kéo Nam Hạ ngồi vào phía sau.

Chiếc xe lướt đi nhanh chóng nhưng đầy ổn định, lần lượt vụt qua từng chiếc đèn đường.

Tô Điềm hưng phấn không thôi, đây vẫn là lần đầu tiên cô được ngồi siêu xe Rolls-Royce, miệng cũng không quên tán thưởng: "Xem ra bạn gái của Cố tổng rất hạnh phúc nha."

Cố Thâm đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy cười nhẹ một tiếng: "Thật sao?"

Tô Điềm: "Đương nhiên rồi, đã trễ thế này rồi anh vẫn còn muốn trở về với cô ấy, cô ấy khẳng định sẽ rất vui."

"Phụ nữ các cô đều cảm thấy vậy sao?", Cố Thâm nhìn qua gương chiếu hậu hướng về phía Nam Hạ, làm như tùy ý hỏi: "Em cũng nghĩ vậy sao?"

Nam Hạ hết hồn, trầm mặc không đáp.

Cố Thâm kéo dài ngữ điệu: "Sao?"

Tô Điềm lay cánh tay Nam Hạ.

Nam Hạ cảm thấy người này rất ngây thơ, bất đắc dĩ: "Đúng."

Cố Thâm cười nhẹ: "Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ cô ấy sẽ tức giận."

Tô Điềm cười hỏi: "Sao lại thế được?"

Ban đêm không tắc đường, lúc này cũng đã đến trước tiểu khu của Tô Điềm, cô cũng bỏ qua vấn đề vừa hỏi, lịch sự chào một tiếng rồi đi vào nhà.

Đợi người đi khuất, Cố Thâm liền từ ghế phụ trở về ghế sau.

Xe lại lần nữa khởi hành.

Cố Thâm hẳn là uống không ít, lúc anh ngồi đằng trước thì không thấy gì, lúc này mùi cồn nồng nặc đã vây lấy cô.

Anh cũng không tới gần cô, xoa xoa mi tâm nói ra địa chỉ nhà Nam Hạ.

Nam Hạ bất đắc dĩ: "Anh có bệnh rồi đúng không? Say đến vậy rồi còn muốn tiễn tôi về nhà? Muốn về được đó còn phải tốn hơn một giờ đồng hồ."

Cố Thâm giống như bắt đầu phát tác tâm tình trẻ con, nghiêng đầu nhìn cô: "Là tôi tình nguyện, em muốn quản sao?"

Giọng điệu này đúng là say rồi.

Nam Hạ nhìn anh: "Anh uống bao nhiêu rồi?"

Cố Thâm không phải quá để ý: "Khong biết bao nhiêu."

Tửu lượng của anh rất tốt, , Nam Hạ chưa từng thấy anh uống say nhưng cô vẫn cảm nhận được hôm nay anh không bình thường, tay vẫn còn đang day trán.

Nam Hạ nhìn anh một hồi, nói với tài xế: "Bác tài, phiền anh quay đầu, trở về Phồn Duyệt."

Tài xế ngẩn ra, hỏi: "Cố tổng?"

Cố Thâm cười yếu ớt: "Nghe cô ấy."

Rốt cuộc hơn 1 giờ rưỡi đêm hai người mới đến được Phồn Duyệt.

Lúc xuống xe Cố Thâm không chú ý bước chân, lảo đảo suýt ngã, cũng may Nam Hạ phản ứng nhanh, đỡ được anh.

"Anh say rồi đúng không?"

Thanh âm của cô vừa mềm nhẹ vừa nuông chiều, tâm tình Cố Thâm không khỏi nhộn nhạo, dựa vào bờ vai nhỏ nhắn: "Hình như vậy."

Nam Hạ tốn rất nhiều sức mới có thể đỡ anh lên lầu, vào nhà.

Đỡ anh ngồi ngay ngắn trên sofa, cô nhanh chóng vào bếp pha một ly mật ong chanh.

Cố Thâm qua quýt ném áo khoác sang một bên, cầm ly trong tay cô uống một hơi.

Nam Hạ nhặt áo lên treo ngay ngắn rồi mới quay sang định dìu anh vào phòng ngủ chính.

Cố Thâm lại cố tính không chịu, chỉ chỉ phòng ngủ bên cạnh: "Ở đó."

Nam Hạ ngủ trong phòng đó, anh vẫn còn nhận thức được.

Nam Hạ không thể làm gì khác hơn, ra sức kéo anh vào phòng.

Xem ra Cố Thâm đã say lắm rồi, cả người đều tựa vào cô, Nam Hạ khó khăn lắm mới có thể đặt được anh lên giường, thay anh đắp mền.

Xong xuôi, cô đang định ra cửa thì cổ tay đột nhiên bị níu lại.

Cố Thâm mở to mắt, hỏi cô: "Nam Hạ, sao em lại về nhà cùng tôi rồi?"

Đáy mắt anh sâu thẳm, chuyên chú đến hiếm thấy: "Không phải em nói em hết bệnh rồi thì không muốn ở cùng tôi nữa sao?"

Cổ tay Nam Hạ bị siết có chút đau, cô theo bản năng bước lại gần anh một chút, Cố Thâm cũng buông lỏng lực đạo.

Nam Hạ ôn nhu đáp: "Là tôi sợ anh trở về nhà quá muộn."

"Hơn nữa... Hôm nay anh uống nhiều như vậy, tôi không yên tâm, muốn chiếu cố anh một chút."

Hình như là vừa lòng với đáp án của cô, Cố Thâm nở nụ cười.

Anh nói: "Muốn uống thêm nước chanh mật ong."

Giọng điệu không khác gì làm nũng.

Nam Hạ cảm thấy người đàn ông trước mắt này không khác gì trẻ con, chọc người ta không nhịn được mà muốn tới nhéo má một cái.

Nhưng cô không dám, đành ngoan ngoãn vào bếp pha thêm một ly nước giải rượu nữa.

Cố Thâm đá chăn sang một bên, cả người vặn vẹo như không xương nằm trên giường, áo sơ mi cũng cởi ra một nửa.

Thấy cô tiến đến, ánh mắt tan rã mới từ từ ổn định một chút, giống như lúc này mới nhớ ra trong nhà vẫn còn người khác.

Nam Hạ cẩn thận đỡ anh dậy, đưa nước chanh mật ong cho anh.

Cố Thâm khát, dùng một hơi uống sạch.

Nam Hạ hỏi: "Có muốn uống nữa không?"

Cố Thâm lắc đầu, nằm xuống lại.

Nam Hạ đặt cái ly trống rỗng lên tủ đầu giường, đứng một bên vò đầu bứt tóc, không biết có nên giúp anh cởϊ áσ không.

Hai phút sau, cô quyết định buông tha.

Nếu giúp anh cởϊ áσ thì quần cũng phải giúp cởi rồi.

Nghĩ tới cảnh tượng giúp anh cởϊ qυầи, Nam Hạ đỏ mặt, mấy cảnh bổ não này đúng là không nên nghĩ tới.

Thôi, thay anh đắp chăn là được!

Nam Hạ xốc chăn lại, định chỉnh lại tư thế nằm của Cố Thâm, lại đúng lúc Cố Thâm định đứng dậy, hai người phút chốc đụng nhau.

Cố Thâm vô thức ôm hông cô.

Nam Hạ vội vàng không kịp chuẩn bị, còn chưa đứng vững đã bị cái người nửa tỉnh nửa say kia kéo ngã xuống giường, môi mọng dán lên môi anh.

*****

Nam Hạ sửng sốt.

Cố Thâm mở hai mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của hai người cùng trở nên hỗn loạn.

Nơi tiếp xúc nhau ấm nóng cháy bỏng, phảng phất còn có mùi cồn nhàn nhạt.

Qua một lúc sau Nam Hạ mới bừng tỉnh, cựa quậy muốn đứng lên.

Vòng eo thon nhỏ của cô bị Cố Thâm đè lại.

Bàn tay anh dày rộng mà ấm áp, thoáng dùng sức, thân hình nho nhỏ của cô lần nữa trở lại trong lòng anh.

Sau đó anh không nói lời nào, dùng sức hôn cô, đầu lưỡi bá đạo cậy mạnh đi vào trong.

Nệm êm ái.

Bộ drap trải giường và vỏ chăn có màu xám đậm.

Trong phòng ngủ an tĩnh đến độ có thể nghe rõ hơi thở dồn dập của hai người, hỗn loạn quấn quýt lấy nhau.

Bốn năm tình cảm kìm nén cùng chờ đợi mong ngóng vào giờ khắc này bạo phát.

Một tay Cố Thâm gắt gao chế trụ thắt lưng của Nam Hạ, tay kia giữ chặt gáy nhỏ trắng nõn của cô, để cô không thể động đậy được.

Đầu lưỡi anh cạy mở răng môi cô tiến vào, công thành chiếm đất xâm chiếm hương vị ngọt ngào của riêng cô, muốn ngừng mà không được.

Nam Hạ dán trên lồng ngực nam tính của Cố Thâm, tim cô đập rất nhanh, trên mặt cũng nóng đỏ đến tận mang tai.

Trong miệng là vị bia nồng nặc, trộn cùng mùi hương thuốc lá nhàn nhạt, nam tính đến nghẹt thở.

Còn có hương vi của riêng anh....

Vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Khiến người ta không nhịn được muốn trầm luân.

Cô mới đầu vô ý cựa quậy một chút, sau đó lại bị tiết tấu của Cố Thâm kéo theo.

Anh chưa từng hôn cô như thế.

Mạnh mẽ, nóng bỏng, phóng túng.

Giống như muốn đem hết từng ấy thời gian đòi lại.

Nụ hôn này giằng co rất lâu.

Nam Hạ hô hấp cũng không thông thuận nổi nữa, toàn thân rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cô cúi đầu, hô nhỏ: "Cố Thâm..."

Cố Thâm khẽ cắn một cái lên bờ môi hồng nhuận của cô, thỏa mãn chậm rãi thả cô ra.

Nam Hạ hít sâu mấy hơi, từ từ bình tĩnh lại.

Cô vẫn còn ghé trên ngực Cố Thâm, cũng chưa dậy nổi.

Ánh mắt say lờ đờ của anh mê ly nhìn cô không chớp mắt.

Nam Hạ đột nhiên không xác định được, là anh say mới hôn cô hay thật lòng anh muốn hôn cô.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau.

Điện thoại của Cố Thâm đột ngột vang lên.

Anh cuối cùng cũng thả cô ra, xoa xoa trán, cầm điện thoại lên.

Nam Hạ nhìn trên màn hình: Cao Vi Như.

Thì ra bọn họ vẫn còn giữ liên lạc.

Nam Hạ đứng dậy đi ra ngoài, Cố Thâm cũng không ngăn cản, mặc kệ điện thoại reo.

Có lẽ anh uống nhiều thật, đi WC một chuyến liền ngã người lên giường ngủ thật say.

Nam Hạ lại không ngủ được.

Những gì đã xảy ra ở trường đại học lướt qua tâm trí cô như một bộ phim, rõ ràng như thể vừa mới hôm qua.

Đó là mùa thu của năm thứ nhất.

Hôm đó Nam Hạ cùng Trần Toàn tan lớp học chiều thì đi ngang qua sân bóng rổ của trường, nghe thấy một đống người trên khán đài vỗ tay tán thưởng.

Không cần đoán cũng biết dưới sân bóng là đám người Cố Thâm.

Cố Thâm cùng Bình Trác, một người phóng túng không chịu gò bó, một người quy củ khiêm tốn, hai người lại ở cùng một ký túc xá, chỉ cần cùng nhau chơi bóng đã thành công câu hồn hơn một nửa nữ sinh của trường.

Một trong số đó không thể không nhắc đến là Cao Vi Như.

Không giống với các nữ sinh bình thường khác, Cao Vi Như là người hiên ngang trực tiếp, hút thuốc uống rượu, theo một đám nam sinh bá vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ.

Trần Toàn chỉ chỉ: "Bên ngoài đều đồn đãi cái người Cao Vi Như cùng Cố Thâm là một đôi. Nghe nói lần trước có một nữ sinh chạy tới tỏ tình với Cố Thâm, Cao Vi Như kia đứng trước mặt người ta xé nát thư tình, Cố Thâm cũng không hề động mí mắt, mặc kệ người kia muốn làm thế nào thì làm."

Nam Hạ không thèm để ý: "Thật không?"

Trần Toàn: "Ai mà biết, ánh mắt Cố Thâm cũng quá kém rồi."

Lúc đó bọn họ cũng không tính là quen biết, tuy học cùng một lớp nhưng Cố Thâm chẳng mấy khi đi học, thi thoảng lên lớp thì cũng chỉ ngồi cuối lớp, sinh viên gương mẫu như cô đương nhiên là bất đồng.

Nhưng cô lại thân với Bình Trác hơn.

Vài ngày sau, Nam Hạ cùng Trần Toàn lại đụng phải bọn họ trước canteen.

Lúc đi ngang qua nhau, Nam Hạ nghe Cao Vi Như oán giận: "Cố Thâm, cậu cho tôi mượn áo khoác một chút đi. Đàn ông đàn ang gì mà không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy?"

Cố Thâm nhàn nhạt đáp: "Chỉ bằng cậu mà đòi làm hoa làm ngọc à?"

Mấy người chung đều bật cười.

Cao Vi Như làm bộ muốn đánh anh.

Cố Thâm đứng im cho người kia đánh mấy cái, thờ ơ đưa áo khoác của anh: "Đây, mặc đi."

Trần Toàn nháy mắt với Nam Hạ, nhỏ giọng: "Không giống như đang hẹn hò."

Về sau Vu Tiền lại nói, Cao Vi Như chỉ là một phía tình nguyện, Cố Thâm chưa từng có ý tưởng đó với cô.

Vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai, sau khi Cố Thâm và Nam Hạ ở bên nhau, anh hoàn toàn thay đổi bản thân, trở thành một sinh viên tốt, ngoan ngoãn cùng cô đến lớp cũng không bỏ giờ tự học nào.

Có một lần gặp phải Cao Vi Như ở phòng tự học.

Lúc ấy vừa vặn có mưa nhỏ, Cao Vi Như không mang dù, Nam Hạ cùng Cố Thâm thì đi chung một cái dù.

Cao Vi Như dùng ánh mắt lãnh đạm liếc cô một cái, mỉm cười với Cố Thâm: "Cố thần, đưa áo khoác cho tôi mượn được không? Mưa có chút lạnh."

Cố Thâm từ trước đến nay sợ nóng, trời mưa cũng không cảm thấy lạnh, áo khoác không mặc mà cầm trong tay.

Nghe nói vậy, anh không đáp, chỉ liếc mắt nhìn Cao Vi Như.

Cao Vi Như giễu cợt nhìn Nam Hạ: "Bạn trai cậu cho tôi mượn áo khoác, cậu sẽ không ghen chứ?!"

Nam Hạ mỉm cười nói: "Không có vấn đề gì."

Cô xoay người nhìn Cố Thâm.

Cố Thâm bình tĩnh nhìn áo khoác trong tay, lạnh giọng: "Không tiện lắm đâu, tôi đột nhiên thấy hơi lạnh."

Sắc mặt Cao Vi Như trắng bệch.

Cố Thâm làm như không phát hiện: "Gọi điện thoại cho Vu Tiền đi, nhờ hắn đem áo khoác với dù cho cậu, năm phút là xong."

Sau đó mang Nam Hạ rời đi.

Trên đường cô còn nói: "Chỉ là một cái áo khoác thôi mà, sao không cho người ta mượn?"

Cố Thâm che dù, nghe vậy dừng bước: "Hào phóng vậy sao? Cũng được, chúng ta quay lại đựa áo khoác cho cô ấy mượn?"

"...."

Nam Hạ: "Đi xa vậy rồi, không muốn quay lại."

Cố Thâm xì một tiếng: "Là em không biết thật hay cố tình không hiểu?"

Nam Hạ kéo cánh tay anh: "Một cái áo khoác thôi mà, cô ấy có thể làm gì chứ?"

Cố Thâm cười: "Không sợ có ngày người ta đem bạn trai em bắt đi mất sao?"

Nam Hạ nhìn theo anh, đáy mắt lấp lánh: "Người ta muốn bắt đi nhưng anh không chịu theo là được."

Cố Thâm cưng chiều nhéo mũi cô một cái: "Cũng rất có lòng tin đấy."

Hôm đó Cố Thâm dẫn Nam Hạ đi ăn cùng đám bạn mình, Cao Vi Như cũng tới.

Mấy tên con trai đầu óc thiếu tinh tế nhưng vẫn biết ý, cố ý tách hai cô gái ngồi xa nhau.

Cao Vi Như cười hì hì, cầm ly bia khó dễ với Cố Thâm.

Cô thâm sâu nói: "Thế này là thế nào? Không muốn cùng chúng tôi uống một ly? Khinh thường bọn tôi phải không?"

Cả bàn nháy mắt lặng như tờ.

Vu Tiền vốn lắm lời lắm miệng đột nhiên không biết phải nói gì cho phải.

Mấy giây sau, Bình Trác ôn nhu nhìn Nam Hạ: "Uống một chút thôi, không say đâu."

Cao Vi Như nói tiếp: "Đúng, một ly thôi, tôi cũng không ép cô."

Lúc đó bọn họ không biết cô dị ứng cồn.

Hoàn cảnh lúc đó nói ra cũng không thích hợp.

Uống một ly này cùng lắm cũng chỉ nổi mẩn đỏ mà thôi, Nam Hạ nhìn ly bia trước mặt, đang muốn cầm thì bị Cố Thâm chặn lại.

Cố Thâm khẽ lắc đầu với cô, ánh mắt chuyển về phía Cao Vi Như: "Cô ấy không việc gì phải uống với cậu. Muốn tận hứng thì tùy tiện ra ngoài mà uống."

Đoán chừng chẳng mấy khi Cố Thâm nặng lời đến vậy, sắc mặt mọi người đều có chút thay đổi.

Cao Vi Như cắn răng gật đầu nói: "Đi, Cố Thâm, tôi ngược lại muốn nhìn một chút, các cậu rốt cuộc muốn chống đỡ."

Cô buông đũa, nhăn mặt rời đi.

Bữa cơm vốn là muốn tụ tập vui vẻ vì chuyện này liền có chút khó xử, qua một lúc liền qua loa kết thúc.

Nam Hạ lúc đó còn hỏi: "Có phải các bạn anh đều không thích em?"

Lần đầu gặp mặt nàng cũng quá cứng nhắc rồi.

Cố Thâm bật cười, ôm bả vai nàng: "Bọn họ phải thích em, bằng không anh đánh một trận là được."

Về sau cô thân quen với mấy người bạn Cố Thâm rồi còn cố ý hỏi qua chuyện ngày đó với Vu Tiền.

Vu Tiền đáp: "Tỷ, chúng tôi không phải không thích tỷ, chúng tôi lúc đó không dám nói chuyện với cô. Liếc mắt nhìn một cái liền có cảm giác bản thân mình đang khinh nhờn cô. Cô con mẹ nó quá là thanh thuần."

Nam Hạ:....

*

 Nam Hạ ngủ không ngon, mộng mị không an giấc.

Rời giường đến phòng khách, Cố Thâm đã đem bữa sáng bày ra, vẫn là cháo.

Nhớ tới nụ hôn tối qua, gương mặt Nam Hạ nóng lên, không dám nhìn anh.

Cố Thâm bình tĩnh nhìn cô: "Đi rửa mặt đi."

Giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Nam Hạ hoài nghi tối qua anh say thật sự, mượn rượu làm càng, năng hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì xảy ra.

Lúc cùng nhau ăn sáng, cô hỏi anh: "Hôm qua anh uống nhiều lắm, không nhớ chút gì sao?"

Cố Thâm nhấp một hớp cháo, nghe vậy ngẩng đầu suy tư một chút: "Ừm. Tối qua có chuyện gì sao?"

Anh thật sự không nhớ rõ.

Nam Hạ có chút tiếc nuối, dừng lại mấy giây, buồn bực nói tiếp: "Cũng không có gì, là Cao Vi Như gọi cho anh thôi."

Cố Thâm nhíu mày: "Chỉ có vậy?"

Nam Hạ gật đầu: "Có vậy thôi."

Cố Thâm nhìn cô một hồi, Nam Hạ có chút chột dạ cúi đầu.

Cũng may anh không tiếp tục đề tài này, nói chuyện khác: "Tôi hẹn Cao Vi Như cùng đến câu lạc bộ đua xe, Bình Trác và Vu Tiền cũng đi."

Anh ở trước mặt cô lúc nào cũng vậy, đều thẳng thắn không hề kiêng kị.

Nam Hạ "À" một tiếng, ngẩng đầu hỏi, "Vậy anh không đi làm sao?"

Tuy bộ phận thiết kế của cô được nghỉ nhưng những bộ phận kia vẫn đi làm mà.

Cố Thâm không hài lòng với thắc mắc này của cô: "Tôi cùng bộ phận thiết kế của em tăng ca trắng đêm suốt một đoạn thời gian như thế, bây giờ muốn nghỉ ngơi cũng không được sao?"

Nam Hạ không đáp.

Cố Thâm nhìn nàng: "Đi cùng không?"

Anh giống như là thuận miệng hỏi.

Nam Hạ: "Tôi đi chung với anh sao?"

Có ổn không? Liệu mọi người có hiểu lầm quan hệ của bọn họ không?

"Nếu không...", Cố Thâm nhìn cô, "Để Bình Trác tới đón em một chuyến?"

"...."

Nam Hạ cắn cắn môi: "Vậy cũng được."

Chính là cố ý muốn chọc tức anh.

Cố Thâm bật cười: "Cũng đừng vội đắc ý, người ta không rảnh, còn bận rộn với bạn gái người ta chứ."

*

Câu lạc bộ xe đua ở phía tây thành phố, dưới chân núi, diện tích rất lớn, đường ngoằn ngoèo cũng nhiều.

Cuối thu, lá cây đã rụng gần hết, lác đác đầy trên mặt đất.

Nam Hạ cùng Cố Thâm từ trong xe đi ra, những người khác đều đến rồi, lúc này đang cùng nhau ở bên ngoài hút thuốc.

Cô liếc mắt liền trông thấy Cao Vi Như.

Cô ấy đã thay đổi rất nhiều, mái tóc ngắn lúc này đã dài quá thắt lưng, uốn gợn sóng quyến rũ, móng tay sơn màu đen, kính râm cài trên tóc. Cao Vi Như mặc một chiếc váy retro dài, cầm điếu thuốc lá mỏng trên tay, tổng thể liền toát nên vẻ gợi cảm nữ tính khiến người ta không thể không nhìn tới.

Cao Vi Như lúc này cũng nhìn về phía Nam Hạ.

Đã nhiều năm như vậy, Nam Hạ hầu như không thay đổi gì mấy, vẻ thanh thuần tinh khiết lúc đại học được bảo hộ vô cùng mỹ mãn, hơi thở nhẹ nhàng thanh khiết đó khiến người ta không thể không đố kỵ.

Vu Tiền là người đầu tiên lên tiếng: "Tỷ, hôm nay tỷ cũng tới hả?", cái miệng của hắn làm như không thể ngừng được, "Đều là tôi không đúng, Cố ca căn bản không có bạn gái, cũng không phải vì đưa bạn gái đi chơi mà đi Việt Nam. Đó là em họ của Cố ca, là tôi vô dụng."

"Tôi biết mà.", Nam Hạ mỉm cười thoải mái, "Sao lại vô dụng chứ? Tôi còn muốn cố ý tới cám ơn cậu, nhờ cậu mới có công việc tốt."

"Úi giời, toàn là người nhà với nhau, cần gì phải khách khí vậy.", Vu Tiền vui vẻ, mập mờ nhìn Cố Thâm phía sau Nam Hạ, "Tỷ cùng Cố ca..."

Nam Hạ biết hắn muốn nói gì, vội vàng ngắt lời: "Không có."

Vu Tiền có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói thêm gì.

Cao Vi Như thấy Cố Thâm, dập tắt điếu thuốc trong tay: "Tôi tưởng cậu chết ở xó nào rồi."

Cố Thâm nghe vậy cũng không tức giận, nhàn nhạt đáp: "Vậy sao? Để cậu thất vọng rồi."

Cao Vi Như hừ một tiếng, nhìn về phía Nam Hạ, ngay cả lời khách khí cũng không nói, trực tiếp hỏi: "Dám so một vòng không?"

Giọng nói mang theo khiêu khích.

Ngữ điệu không khác gì năm đó hỏi cô có dám uống một ly không.

Cố Thâm trừng mắt nhìn.

Bình Trác nói: "Cũng không thích hợp lắm đâu, Hạ Hạ chưa từng lái xe."

Vu Tiền tiếp lời: "Cao Như Vi, mặt cậu có thể bớt dày được không? Cái người như cậu ngày nào cũng đua mấy vòng lại còn muốn so đo với Nam tỷ chưa từng lái xe bao giờ. Có biết mấy chữ "quá phận" đánh vần thế nào không?"

Biểu cảm trên mặt Nam Hạ không đổi, thủy chung mang theo ung dung tiếu ý.

Cao Vi Như ghét nhất bộ dáng này của Nam Hạ, như thể chưa từng có ý so đo với bất kì ai, làm cho bản thân cô biến thành một kẻ keo kiệt không biết điều.

Cô nghiến răng: "Không dám?"

Nam Hạ nhìn sang, cười cười đáp: "Có gì mà không dám."

*****

Xung quanh tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, Cao Vi Như cũng thật bất ngờ.

Trước đây mỗi lần cô bày ra thái độ khiêu khích, Nam Hạ đều dùng thái độ bình thản không ảnh hưởng mà đối mặt, một chút cũng không tính toán với cô.

Cho nên cô luôn cảm thấy Nam Hạ là một nữ nhân Bạch Liên Hoa.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ý chí muốn thể hiện của Nam Hạ.

Khóe môi Cố Thâm như có như không cong lên.

Vu Tiền là người đầu tiên phản ứng lại: "Tỷ, không cần so đo với cô ấy.", anh hạ giọng, "Kỹ thuật của cô ấy không phải là nói chơi."

Nam Hạ nhẹ giọng đáp: "Vui thôi mà."

Vu Tiền chuyển mắt về phía Cố Thâm, ý muốn Cố Thâm lên tiếng.

Cố Thâm làm như không trông thấy, nhìn Nam Hạ, vẫn dùng vẻ mặt không thèm để ý quen thuộc, nhàn nhạt đáp: "Muốn so thì so."

Vu Tiền nghe vậy liền vui vẻ. Một câu này đã khẳng định, nếu Nam Hạ thua thì Cố Thâm sẽ thay cô lấy lại danh dự.

Anh cũng không ngăn cản nữa, bày ra vẻ mặt đợi xem trò vui.

Hai người phụ nữ đi đổi y phục.

Nam Hạ mặc một thân y phục đua xe màu đen xen đỏ, tay trái cầm nón bảo hiểm đỏ rực, tóc cột gọn thành một đuôi ngựa thấp.

Cố Thâm vẫn đang đứng ngoài hành lang hút thuốc, nghe Vu Tiền kinh hô, nhãn thần chuyển tới, không chớp một lúc lâu, thẳng đến khi đầu ngón tay phát nóng mới phản ứng được, đầu thuốc cũng đã cháy đến ngón tay.

Mọi người chưa từng thấy cô mặc qua y phục màu sắc táo bạo thế này bao giờ, không tự chủ được mà nhìn chăm chú.

Vu Tiền nhỏ giọng nói với Bình Trác: "Không nghĩ tới Nam tỷ có thể mặc mấy loại y phục kinh diễm thế này."

Đồ đua xe ôm sát người, khéo léo phô bày dáng người lả lướt xinh đẹp của cô, đường cong trên người hiện ra cũng thật rõ ràng.

Lời này anh không dám nói với Cố Thâm, chỉ có thể len lén bình phẩm với Bình Trác.

Không biết Bình Trác đang nghĩ cái gì, chỉ thuận miệng đáp một tiếng.

Rất nhanh Cao Vi Như trong trang phục đua xe màu xanh trắng cũng xuất hiện.

Đường đua được chia thành 3 đoạn: Sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp.

Cao Vi Như cũng không làm khó dễ Nam Hạ: "Chọn sơ cấp đi!"

Đường đua sơ cấp có hai làn, không có gì nguy hiểm, tay mua mới chơi cũng có thể lưu loát vượt qua.

Nam Hạ liếc nhìn đường đua, hời hợt nói: "Thực ra kỹ năng chơi xe của tôi cũng không tệ, chọn cao cấp đi!"

Cố Thâm nhíu mày.

Vu Tiền kinh ngạc: "Tỷ, tỷ biết đua xe?"

Nam Hạ gật đầu.

Vu Tiền: "Lúc học đại học..."

Nam Hạ: "Xuất ngoại đã tranh thủ học qua."

Vu Tiền a một tiếng, nghĩ thầm, học là học với ai, nhưng anh không dám hỏi.

Đáy mắt Cố Thâm tối lại.

Trong mắt Cao Vi Như hiện lên vài phần kinh ngạc, bất quá cô cũng không sợ, chỉ hỏi: "Đã quyết thì không đổi ý được đâu, chắc chắn chưa?"

Nam Hạ đón lấy ánh mắt cô: "Đương nhiên, một lời đã định."

Cố Thâm thay Nam Hạ lên xe kiểm tra trước, xong xuôi lại cẩn thận giúp cô kiểm tra nón bảo hiểm cùng trang phục. Đâu đó ổn thỏa, anh chỉ nói một câu: "Thua thì thua, không cần cậy mạnh."

Nam Hạ ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

*

Mấy người trong phòng quan sát nhìn chăm chú.

Hai chiếc xe một đỏ một xanh, gần như cùng lúc vượt qua vạch xuất phát.

Câu lạc bộ này có thể được coi là đường đua chuyên nghiệp, đảm bảo tất cả các quy chuẩn quốc tế. Đường đua cao cấp có vòng đua dài 5 km và 7 góc cua, trong đó có 3 đường cong thu nhỏ hình xoắn ốc liên tiếp nhau. Đây là một đoạn đường đua có tính khảo nghiệm kỹ thuật rất cao.

Vu Tiền lo lắng ra mặt: "Tỷ của tôi xuất phát rồi kìa."

Không đến hai mươi giây, anh liền kinh ngạc: "Nam tỷ vậy mà lại dẫn trước Cao Như Vi."

Cố Thâm sớm nhìn ra, anh híp mắt, sờ soạng rút ra một điếu thuốc.

Xe đỏ mặc dù chỉ hơi vượt hơn một chút nhưng trên suốt đoạn đường đầu tiên vẫn chiếm ưu thế hơn xe xanh, xe xanh mấy lần muốn vượt qua đều không thành công.

Cao Vi Như cười lạnh một tiếng, kỹ thuật của Nam Hạ thật sự rất đáng khen, bất quá đoạn đường này là địa bàn của cô, đương nhiên sẽ nắm được ưu thế quen thuộc địa hình.

Ở khúc cua đầu tiên, Cao Vi Như dùng hết tốc lực, trực tiếp đụng mạnh vào đuôi xe Nam Hạ.

Đây gọi là tâm lý chiến trên đường đua.

Cao Như Vi thường xuyên lui tới câu lạc bộ này, nổi danh là nữ nhân lái xe ngang tàng, bình thường đều dùng tiểu xảo đụng người khác mà nhân cơ hội vượt qua, hầu như chưa thua thiệt lần nào.

Mấy người trong phòng quan sát lập tức nhận ra được phong cách này của cô, nhịn không được hoan hô mấy tiếng.

Xe đỏ như bất đắc dĩ, lui ra vòng ngoài, từ từ quay lại vòng đua.

Cố Thâm nhìn chằm chằm đường đua.

Vu Tiền khẽ thở dài, cùng Bình Trác liếc nhau một cái, đoán chừng Nam Hạ phải nhận thua rồi.

Chẳng ai nghĩ tới, ở cua quẹo tiếp theo, xe đỏ đột nhiên gia tăng tốc độ, dùng hết sức vượt liên tục hai quãng đường ngoằn ngoèo, bỏ lại xe xanh ở tít phía sau.

Vu Tiền: "Mẹ nó, Nam tỷ cũng quá chuyên nghiệp rồi."

Một cú drift hoàn hảo và tốc độ cao như vậy mà không có sự hướng dẫn cùng huấn luyện của một huấn luyện viên chuyên nghiệp thì không thể xuống tay được. Vu Tiền đã chơi xe lâu như vậy, ở mấy khúc ngoặt này cũng chưa dám vượt qua tốc độ 300 km/h, huống chi là Cao Vi Như.

1 phút 49 giây.

Nam Hạ cán vạch đích nhanh hơn Cao Vi Như 10 giây.

Hai người trở về, sắc mặt Cao Vi Như không được tốt lắm, biểu tình của Nam Hạ thì bình tĩnh không khác gì lúc đầu, chỉ liếc mắt nhìn Cố Thâm một cái, phảng phất giống như muốn anh khen cô một tiếng.

Cố Thâm dụi tắt thuốc, chầm chậm đi tới, khuôn mặt thâm trầm có chút lạnh lùng khó nhận ra.

Mấy người khác không để ý nhưng anh vẫn nhìn ra được, lúc cô cố tình liều mạng vượt qua khúc quanh đó, chỉ thiếu chút nữa thì xe đã lật rồi. Cũng may là cô vẫn kịp ổn định, nếu không... nhất định sẽ bị thương nặng.

Vẻ mặt anh không chút thay đổi, nhận nón bảo hiểm từ trên tay cô đặt sang một bên, cầm lấy một chai nước suối, mở ra đưa cho Nam Hạ.

Vu Tiền trêu: "Tỷ, không ngờ kỹ thuật lái xe của cô mạnh như vậy, bảo sao Cố ca lại yêu thích đến thất loạn bát tao."

Nam Hạ: "..."

Hình như cái câu này có chút sai sai rồi...

Cô nhìn sang Cố Thâm, muốn từ trong mắt anh tìm được tia tán thưởng cùng vui mừng. Bất quá anh chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, không nói gì.

Cao Vi Như đi tới, đột nhiên nở nụ cười: "Được, là tôi thua."

Vu Tiền nhanh miệng: "Cô nhận thua từ đầu có phải tốt hơn không?"

Nghỉ ngơi một chút, những người khác cũng bắt đầu một vòng đua mới.

Chỉ còn Nam Hạ cùng Cố Thâm ở lại.

Lúc này anh mới mở miệng, giọng nói cũng lạnh lùng không chút độ ấm: "Ai dạy em lái xe như vậy? Không muốn sống nữa?"

Nam Hạ nghe vậy mới biết anh nhìn ra được, bảo sao anh lại không khen cô.

Nhớ tới tình huống lúc đó Nam Hạ cũng có chút chột dạ, trong chốc lát không dám lên tiếng.

Qua một lúc sau, cô ngước lên cắn cắn môi, nhìn biểu tình lạnh lùng của anh, nói: "Tôi muốn thắng."

Nam Hạ biết trước đây Cao Vi Như nói cô như thế nào.

Nói cô và Cố Thâm không phải người của cùng một thế giới, những thứ Cố Thâm thích cô đều không thích, chưa bao giờ để tâm.... các loại.

Lúc còn hẹn hò với nhau, cô cũng không để ý lời người khác nói thế nào, cảm thấy chỉ cần lòng bọn họ hướng về nhau là được, không cần phải thể hiện cho ai nhìn cả.

Nhưng không biết vì sao, Cao Vi Như hôm nay khiêu khích cô như đã thành công khơi dậy lòng háo thắng của cô.

Cố Thâm đang định cắn răng giáo huấn cô một chút đã nghe cô mềm mại nói ra một câu như thế, đôi mắt trong suốt long lanh ấy nhìn thẳng vào anh, tức giận trong lòng nhất thời không nói ra được.

Anh nói: "Sao phải so đo với cô ấy?"

Nam Hạ cười cười: "Là anh nói muốn so thì so."

Cố Thâm: "Được, là trách tôi đúng không? Tôi nói thế nào thì em liền theo như vậy? Sao lúc chia tay không thấy em nghe lời thế này?"

Nam Hạ không dám cãi lại rồi, ngửa đầu uống một hớp nước.

Đợi cô uống xong, Cố Thâm thay cô đóng nắp: "Lần sau mà còn dám lái xe như vậy thì nhớ xem cho kĩ tôi thu thập em thế nào."

"...."

Nam Hạ thấy anh một chút kinh ngạc cũng không có, nhịn không được hỏi: "Kỹ thuật của tôi không tốt sao?"

Ánh mặt trời ban trưa chiếu tới, khiến người ta cảm thấy có chút nóng bức.

Cố Thâm khát nước, mở chai nước trong tay uống một ngụm, nghe lời này lại không để ý nhìn qua.

Nam Hạ im bặt.

Anh đang uống chai nước cô uống dở.

Hầu kết anh lăn lộn, đường nét rõ ràng, động tác uống nước cũng không quy củ, nhìn qua liền cảm thấy phóng túng vô cùng.

Tuy rằng tối qua đã hôn sâu nhưng nhìn anh quang minh chính đại, trực tiếp uống qua chai nước cô đã uống, Nam Hạ cũng có chút không nhịn nổi, chuyển mắt nhìn đến làn xe đua.

Chắc là Bình Trác sẽ về nhất vòng đầu tiên....

Cố Thâm vẫn không trả lời vấn đề của cô, thẳng đến khi mấy người kia đã đua được mấy vòng, Nam Hạ cũng sắp quên mất thì anh lại lên tiếng.

"Không biết, chưa thử qua."

Nam Hạ không phản ứng kịp: "Chưa thử qua cái gì?"

Cố Thâm mang theo vẻ mặt bất cần đời cười cười, thẳng thắn nói: "Kỹ thuật."

Nam Hạ:....

Cô lúc này mới nhận ra anh muốn nói gì, gò má lập tức nóng lên.

Khi ở bên nhau cũng vậy, anh rất hay dùng mấy lời không đứng đắn mà trêu cô thế này.

Nam Hạ coi như nghe không hiểu, nghiêm túc nói: "Một lát trở về để tôi lái xe, cho anh thể nghiệm một chút."

Cố Thâm xấu xa cười cười: "Được."

Mấy người Bình Trác cũng đã chơi đủ, trở lại phòng quan sát, Cố Thâm lúc này mới chuẩn bị ra đường đua.

Anh là tay đua có trình độ chuyên nghiệp, đua vài vòng cũng đủ làm người ta thích mắt vui tai.

Bình Trác cùng Vu Tiền ra hành lang hút thuốc, Cao Như Vi cùng Nam Hạ ngồi lại.

Cao Như Vi rút ra một điếu thuốc, đột nhiên mở miệng hỏi: "Hai người quay lại với nhau rồi?"

Cô không nói tên Nam Hạ nhưng Nam Hạ cũng thành thật trả lời: "Không có."

Cao Vi Như: "Chuyện sớm muộn thôi", cô châm thuốc, "Cô biết hôm nay tôi đến đây là do Cố Thâm chủ động gọi tới đúng không?"

Nam Hạ tưởng Cao Như Vi lại muốn khiêu khích mình, chỉ đáp một tiếng: "Biết."

Cao Vi Như bỗng nở nụ cười: "Biết? Vậy cô có biết suốt 4 năm qua anh ấy chưa từng để ý tới tôi không?"

Chuyện này Nam Hạ hoàn toàn không biết.

Cô nghi ngờ nhìn Cao Vi Như.

Cao Vi Như cười khẽ: "Ngày hôm qua là lần đầu tiên trong suốt 4 năm qua anh ấy gọi tôi, là muốn tôi tới giải thích cho cô chuyện năm đó."

"Anh ấy vì cô mà cắt đứt liên lạc với tôi, cũng bởi vì cô mà chủ động liên lạc với tôi."

Nam Hạ hít sâu một hơi, nội tâm phức tạp lại cảm động.

Trách không được Cao Vi Như thấy Cố Thâm liền rủa anh chết.

Sự tình thật ra cũng rất đơn giản.

Trong thời gian mọi người bận rộn thực hiện thủ tục tốt nghiệp đại học, trên diễn đàn đột nhiên xuất hiện một tấm hình, Cao Vi Như cùng Cố Thâm một trước một sau từ trong cửa khách sạn năm sao đi ra, toàn trường đều cho là Cố Thâm một chân đạp hai thuyền, không đáng mặt đàn ông.

Cao Vi Như nhả ra một ngụm khói, "Lúc đó đúng là có thuê một gian phòng trong khách sạn đó. Bất quá còn có Bình Trác và Vu Tiền, bọn tôi đăng ký tham gia một giải đấu của LOL. Khi đó là bắt đầu tập trung luyện tập nước rút để chuẩn bị cho giải đấu."

"Tôi rời khỏi chỗ đó trước, Cố Thâm đi cùng với Bình Trác đi sau. Bất quá lúc đó Bình Trác nhận ra còn để quên đồ trong phòng nên quay lại lấy, vừa vặn trong hình không có cậu ấy."

Cô quay đầu nhìn Nam Hạ: "Giữa chúng tôi, chuyện gì cũng chưa từng có."

Nam Hạ im lặng lắng nghe, sau đó gật đầu nói: "Tôi không nghi ngờ anh ấy, cám ơn cô đã giải thích."

Cao Vi Như tưởng rằng mình phải dùng không ít công sức mới có thể thuyết phục được Nam Hạ. Bằng không Cố Thâm cũng không nhờ cậy đến cô, chỉ cần anh hoặc Bình Trác, Vu Tiền giải thích là được. Nào ngờ Nam Hạ cứ vậy mà tin.

Cao Vi Như kinh ngạc hỏi: "Cô không nghi ngờ Cố Thâm?"

Nam Hạ lắc đầu.

Bởi vì Cố Thâm cũng dẫn cô đến đó, bất quá do có việc cho nên Nam Hạ mới về trước.

Cô không tin hôm trước anh dẫn cô đến đó, hôm sau lại cùng một nữ nhân khác hẹn hò tại chỗ cũ.

Cho nên căn bản là cô không hề quan tâm đến chuyện này.

Cao Vi Như hỏi: "Nghĩa là hai người chia tay không phải vì việc đó? Vậy tại sao?"

Nam Hạ đưa mắt nhìn về phía đường đua.

Chiếc xe đua màu đen phóng nhanh qua vạch đích và lập tức dừng lại một cách vô cùng chuẩn xác.

Cố Thâm từ trong xe đi ra.

Toàn bộ tinh thần của Nam Hạ đều tập trung đến thân ảnh đó: "Xin lỗi, không tiện nói."

Cao Vi Như xì khẽ một tiếng: "Ai mà muốn biết đâu, tôi còn muốn anh ta cảm thấy tội lỗi lâu một chút mới tốt."

Lúc này Vu Tiền cùng Bình Trác hút thuốc xong đã quay trở lại: "Cao Vi Như, cô lại nhiều lời cái gì đó?"

Cố Thâm đang ôm mũ bảo hiểm đi tới.

Anh phóng khoáng hất tóc, nghe Vu Tiền căng thẳng: "Tỷ, không cần quan tâm Cao Như Vi. Cô ấy rất hay ba hoa, đừng để trong lòng."

Nam Hạ mỉm cười: "Không có gì đâu."

Cố Thâm:....

*

Mừng 3k views đầu tiênnnnn:> 

Nào có ai đi ngang qua đây không kể tôi nghe mọi người đối mặt với người cũ của người thương mình như nào với nào:>

Tò mò thật sự í:>

Chị em chia sẻ cho nhau nào

Mà hỏi v thôi chứ klq tới truyện nhaaaaa:>

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)