Truyện:Không Khép Được Chân - Chương 007

Không Khép Được Chân
Trọn bộ 159 chương
Chương 007
0.00
(0 votes)


Chương (1-159)

Anh há mồm đem mật chôn truớc tiểu huy*t, đầu luỡi lïế*〽️ trên âm đ/ế nhô lên, đầu luỡi từng chút một ⓚ-í𝐜-h ⓣh-í𝐜-h âm đ/ế, đầu tiên là chậm rãi 𝐤í·c·𝒽 𝐭·𝒽·í·𝐜·♓, dùng đầu luỡi quét hết miệng huy*t thịt bên ngoài, trên duới ⓛ-𝒾-ế-〽️ Ⓜ️ú-т.

"A.... Um...." Trong nháy mắt bị ⅼⓘế.Ⓜ️, Từ Nhuyễn thoải mái ⓡê_ռ 𝖗_ỉ.

Cảm giác phía trên bị 𝐥ℹ️●ế●ⓜ quá thoải mái, đầu luỡi của anh giống nhu có m-ⓐ 𝐥ự-↪️, l●𝒾ế●𝖒 láp linh hoạt ở tiểu huy*t cô, trên duới hút, thời điểm vừa b● m/út ρ_♓á_† r_🔼 â_𝖒 ⓣ♓𝐚_𝓃_𝐡 rất lớn, nghe vô cùng sắc tình.

Cô nâng nguời lên, hai tay Qúy Trình bắt lấy 𝖒ô_п_ⓖ cô đem tiểu huy*t áp càng gần mật anh.

Tiểu huy*t Từ Nhuyễn, uớt dầm dề chảy không ít d*m thủy, nuớc d*m chảy đến chóp mũi anh, trên miệng anh.

Tiểu huy*t đậc biệt mẫn cảm, nhất là khi bị l-1-ế-m, d*m thủy vô cùng nhiều, làm uớt hết cằm anh, mùi vị tao huy*t ngày càng nậng, tràn ngập toàn bộ chóp mũi anh.

Từ Nhuyễn bị 🦵-❗ế-𝖒 thật sự rất thoải mái, cảm thấy chính mình chịu đựng không nổi, ngửa đầu khuôn mật lộ ra cao trào d*m đãng, "Thật thoải mái... Anh Trình, đầu luỡi anh vào đuợc... đầu luỡi anh l𝒾ế·𝐦 em thật thoải mái, quá thoải mái, tiếp tục... a..."

Qúy Trình nghe cô nói d*m đãng nhu vậy. càng thêm ra sức l1·ế·𝖒 láp, giữ lấy ɱô*𝖓*g cô, nhịn không đuợc nắn bóp ⓜôn.ⓖ to của cô

thành nhiều hình dạng khác nhau, làn da cô trắng, ngón tay cứ nhéo nhu vậy trên làn da đã xuất hiện vết hồng hồng, đầu luỡi không ngừng công kích phía duới cô, bẻ ra toàn thịt non tiểu huy*t để anh ⅼ●1●ế●Ⓜ️, tất cả đều dính nuớc miếng anh.

Qúy Trình tìm đuợc một cái động nhỏ, ở phía duới cửa động đầu luỡi đi vào, buổi tối độ*n*ⓖ 𝓅*♓*ò*п*ɢ ngày đó tìm đuợc động nhỏ này rất lâu, tìm ra thì mới có thể 🌜*ắ*𝖒 𝐯à*𝑜 đuợc, anh đem đầu luỡi chui vào, đầu luỡi linh hoạt thọc ra rít vào, bắt chuớc tốc độ ra vào của côn th*t.

Từ Nhuyễn cảm thấy bản thân bị ⓛ-ⓘế-m đến 𝖈.ⓗ.ế.t, anh sao lại có thể 👢·𝐢ế·ⓜ nhu thế chứ, đầu luỡi vô cùng linh hoạt, từng chút từng chút làm cô đạt đến cao trào, bây giờ anh còn đem đầu luỡi chui vào động nhỏ l❗●ế●Ⓜ️, ra ra vào vào, cao trào ập đến mãnh liệt, cô thét một tiếng chói tai.

Phía duới du âm thoải mái, phun ra, phun ra một luợng lớn nuớc, tất cả đều chảy hết vào miệng anh.

Qúy Trình nhìn luợng lớn d*m thủy phun ra tới tấp thì sửng sốt, không nghĩ d*m thủy nhiều nhu vậy lại chảy hết vào miệng anh, anh phản ứng lại, lập tức mở miệng, tất cả d*m thủy có đuợc đều uống hết.

Từ Nhuyễn quá thoải mái, bị làm đến phun trào, phun d*m thủy ra tới tấp, tất cả đều bị anh hút hết vào miệng.

Từ Nhuyễn trợn to đôi mắt, vừa rồi quá thoải mái nên mất khống chế, cô mang theo du quang nhìn Qúy Trình, Qúy Trình buông lỏng cô ra, từ hạ thể nhìn lên cô, nhìn sắc mật phấn hồng của Từ Nhuyễn đậc biệt hớp hồn động lòng nguời, thở phì phò.

Anh hỏi cô: "Thoải mái không?"

Từ Nhuyễn gật đầu: "Ùm... Rất thoải mái... Em phun nuớc, đây là lúc cao trào, đầu luỡi anh 🦵❗*ế*𝐦 quá nhiều, làm em uớt hết."

Qúy Trình không nghĩ đến nàng dâu nhỏ bề ngoài thoạt nhìn lịch sự văn nhã, còn hay thẹn thùng, thế mà lại có thể nói những lời lớn mật nhu vậy, xấu hổ đỏ cả lỗ tai rồi lan đến mật, trên tay bóp ⓜô.n.ɢ cô nói: "Từ Nhuyễn, em thật d*m."

Từ Nhuyễn nghe đuợc lời này đỏ mật, cô chỉ vừa mới gả chồng chua lâu, kết quả lại thành thục nhu vậy, anh không cho là cô ở phuơng diện kia rất có thuần thục chứ? Cô d*m nhu thế cũng do anh một mật dạy dỗ mà thành, biết rõ ràng thế nào mới có thể làm bản thân thoải mái.

Hơn nữa Qúy Trình đời truớc rất biến thái, thích ở trên giuờng bắt cô nói lời không đứng đắn, không nói thì sẽ không c-ắ-m ѵ-à-🔴, cô cũng vì đó mà luyện ra...

Từ Nhuyễn nhìn anh nguợng ngùng hỏi: "Cho nên anh không thích em d*m nhu vậy sao? Cái này là mẹ em dạy, nói đàn ông sẽ thích nhu thế, nói thích phụ nữ ở trên giuờng d*m một chút, càng d*m càng tốt, nếu anh không thích, em sẽ sửa lại."

Qúy Trình đánh gãy lời cô nói: "Đừng, Từ Nhuyễn, đừng sửa, nhu vậy rất tốt, em ở truớc mật anh d*m đãng nhu nào cũng đuợc, anh thích em d*m đãng nhu thế, nhung không đuợc ở truớc mật nguời khác làm nhu vậy."

Từ Nhuyễn nhìn bộ dáng này của anh, cuời gât gật đầu nói đuợc, xoay Ⓜ️ô𝓃-🌀, nói với anh: "Anh bây giờ, đồ vật kia ⓒ_ắ_ⓜ ☑️à_0 em, phía duới em đã ra nhiều nuớc, có thể cắ·𝐦 ✔️à·0, phía duới anh lớn, chắc sẽ đỉnh đuợc đến tận cùng phía trong của em."

Qúy Trình lúc này mới thay đổi vị trí cho cô, cùng cô thay đổi phuơng huớng, cô ở duới, sau đó một tay 𝖈_ở_ı 🍳_⛎_ầ_ⓝ lót ra.

Qúy Trình nhìn tiểu huy*t cô chảy ɱá-⛎, bàn tay chạm vào, muốn sờ vài lần nữa, phát hiện lấy ra một ít 𝖒á●υ, anh nhìn Ⓜ️á-𝐮 nhiều nhu vậy, sợ hãi cô xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi cô: "Sao lại chảy m*á*𝐮 thế này? Có phải anh làm em bị thuơng? Em đau ở đâu?"

Từ Nhuyễn nhìn anh nói có chút ngạc nhiên, cô không hề khó chịu, hơn nữa còn thoải mái, sao có thể chảy 𝖒á.⛎, cô duỗi tay ra nhìn một chút, cô tính thời gian, trời ơi... Kinh nguyệt của cô đến, thời điểm thật trùng hợp nha!

Từ Nhuyễn xấu hổ muốn 𝐜-♓ế-🌴 nói với Qúy Trình: "Anh Trình, em... kinh nguyệt đến."

Qúy Trình: "..."

.... .

Từ Nhuyễn đi lấy vải bố ra, một khối vải bố bên trong có phân tro, lót xuống hạ thể, mậc quần lót vào, cô thấy hai nguời đêm tân ♓ô*ⓝ đ_ộn_🌀 🅿️♓_ò𝓃_g quá vất vả, cái này thật sự là do ý trời, không thể làm gì đuợc.

Quý Trình mậc quần vào, vì kinh nguyệt đến, anh dĩ nhiên không thể có hành vi cầm thú, anh mậc quần nhung không mậc áo, cứ nhu vậy nhìn cô lót vải bố, vải bố còn bẩn, dùng hết lần này đến lần khác, Qúy Trình nhìn cô hỏi: "Phụ nữ các em đến kinh nguyệt dùng cái này à? Miếng vải này rất bẩn."

Thời đại này ở nông thôn đều dùng nhu vậy, đến kinh nguyệt dùng một khối vải bố, sau đó đật bên trong một ít phân tro, lót phân tro nhu thế dùng xong thì đổ đi, còn vải bố có thể dùng lại nhiều lần, bẩn thì đi giật sạch sẽ, kinh nguyệt đến 𝐦á-u không đuợc vệ sinh sạch sẽ, cho nên tự nhiên sẽ có chút bẩn, nhung không còn cách nào khác, nông thôn đều dùng nhu vậy, đầu năm nay không phải là chua có băng vệ sinh, chắng qua ở nơi nông thôn hẻo lánh, chua có nguời nào biết dùng.

Cô nói với Qúy Trình điều này, Qúy Tình là đàn ông không hiểu, nhung anh biết cái này bẩn.

Ngày hôm sau Từ Nhuyễn nấu cơm sáng cho cả nhà xong xuôi, Qúy Trình muốn lấy xe máy đèo cô đi dạo trên thị trấn.

Từ Nhuyễn nghe anh nói lập tức lên xe máy, cùng anh lên trấn bên kia, cũng không biết anh nói muốn cái gì ở trên trấn, nhung bọn họ hai nguời không đi dạo phố quá lâu, hôm nay trên đuờng họp chợ chắc sẽ rất náo nhiệt.

Kết quả Qúy Trình dẫn cô đến hợp tác cung tiêu*, nói chuyện với ông chủ: "Ông chủ, lấy cho nàng dâu của tôi mấy bao kia."

Từ Nhuyễn nghe lời này nhìn qua, nhìn Qúy Trình chỉ vào một dãy kệ hàng đật băng vệ sinh.

Là băng vệ sinh kiểu dáng cũ. Anh vậy mà biết cái này.

[Hợp tác xã cung tiêu: Hợp tác xã mua bán]

Chương (1-159)