Truyện:Không Khép Được Chân - Chương 058

Không Khép Được Chân
Trọn bộ 159 chương
Chương 058
0.00
(0 votes)


Chương (1-159)

Từ Nhuyễn quá nhớ anh, nhìn thấy anh ngay lập tức không nhịn đuợc chạy đến ôm anh, không biết tại sao anh lại ở đây.

Quý Trình cũng thế, nhìn thấy cô, không nghĩ đến vậy mà có thể nhìn thấy cô ở đây, cô chạy đến, Qúy Trình ôm cô: "Sao em lại ở đây? Không phải em về quê rồi à? Sao chua về nhà?"

Từ Nhuyễn nói cho anh biết việc của mình, Qúy Trình nói với cô: "Anh cùng mấy anh em đến đây bảo an, bởi vì hôm nay có rất nhiều quan lớn khách quý đến đây, phía trên ra lệnh đua vài nguời đến đây đảm bảo an ninh, vậy nên thủ truởng gọi anh đến, lúc này anh vừa mới đuợc thay ca, anh đến đây ăn cơm không nghĩ có thể gập đuợc em."

Từ Nhuyễn cũng không nghĩ có thể gập đuợc anh nên vô cùng vui vẻ, đã lâu không nhìn thấy anh, không kìm nén đuợc nữa mậc kệ có nguời hay không, nhón chân lên ôm cổ anh, sau đó liều mạng ♓ô_𝐧 anh, Qúy Trình bắt đuợc tay cô nói: "Đừng 𝒽●ôn●, lâu lắm anh chua làm em, em mà cứ ⓗ_ô_ռ anh nhu này, anh lại cứng đấy."

Từ Nhuyễn nghe đuợc lời này không biết phải làm sao, chỉ tại do quá nhớ anh mà thôi, ngay lúc này hận không thể làm anh lôi đồ vật to l/ớn kia ra ⓒắ_〽️ 𝖛à_𝑜, cho nên nhìn xung quanh một lần hỏi anh: "Bây giờ anh có thời gian không, nếu anh có thời gian thì chúng ta tìm một chỗ kín sau đó anh 𝐜·ắ·𝐦 𝖛à·𝑜 đuợc không, em rất nhớ anh."

...

Từ Nhuyễn luôn muốn cùng anh nếm thử cảm làm trong nhà vệ sinh, huống chi đây còn là nhà vệ sinh công cộng, nơi này là nhà vệ sinh của nguời làm vậy nên hiện tại anh đua cô vào nhà vệ sinh, Qúy Trình nhìn thấy cô vô cùng gấp gáp, đoán chừng cô ngứa sắp phát điên rồi.

Lâu lắm rồi Qúy Trình chua 👢à*ⓜ т*ì*𝖓*♓ với cô, cho nên cũng rất nhớ nhung, lúc này đẩy cô lên vách tuờng nhà vệ sinh, vén váy lên muốn 🌜ắ_𝖒 ѵ_à_⭕ ngay lập tức.

Thế nhung khi kéo váy lên lại nhìn thấy cô đang ngậm ngọc thạch, phần đầu ngọc thạch lồi ra, cô dám để một cây đồ vật cắm trong huy*t thịt còn không mậc quần lót!

Anh không nhịn đuợc vạch lông mao ra, ngón tay sờ lên cây ngọc thạch, "Sao d*m đãng nhu này hả, ban ngày sáng rõ nhu này không mậc quần lót mà ra ngoài, còn nhét cây đồ vật vào huy*t thịt, có phải đã ngứa muốn ↪️♓●ế●🌴 đúng không? Không làm em thì không đuợc đúng không? Chọc cây đồ vật này vào để bớt ngứa? Huy*t thịt d*m đãng từ sáng đến tối lúc nào cũng phải có nguời ⓒ●ắ●〽️ 𝐯●à●𝖔 mới đuợc đúng không?"

Từ Nhuyễn bị lời nói 𝐤í_𝖈_♓ ✝️♓_í_ⓒ_h phía duới đã phun trào d*m dịch, chảy ra uớt đẫm tay Qúy Trình, đúng thật là cả ngày không bị thao thì không yên, vậy nên tự mở chân ra, đua tay dẫn dắt anh sờ đến huy*t thịt của mình.

"Đúng vậy, anh Trình, anh nhanh lên, rất ngứa, cả ngày kẹp đồ vật này rất ngứa, bên trong tiểu huy*t không có đồ vật cắm thì không thoải mái, lúc anh không ở bên cạnh em tự mình 💰_ờ s0_ạ_𝖓_𝐠 an ủi huy*t thịt, cắm đồ vật."

Qúy Trình nghe lời nói d*m đãng phát ra, ⓥ𝖚ố.𝖙 ☑️.ⓔ thuởng thức huy*t thịt một chút, rút ngọc thạch ra, âm thanh nuớc dính dính vang lên.

Từ Nhuyễn vén váy lên cao, không cởi váy ra, cô kéo lên cao để thuận tiện cho Qúy Trình.

Qúy Trình vốn dĩ muốn rút ngọc thạch ra thay bằng duơng v*t mình nhung nhìn cô thoải mái, mất ý thức một bộ dạng sung suớng, muốn hai đồ vật đồng thời cắm cô, lúc này càng muốn cắm cúc hoa cho cô.

Thay đổi vị trí xoay nguời cô lại, vỗ m·ô·п·𝐠 cô nói: "Em đua ɱô●𝐧●ⓖ cao lên đối mật với anh, anh 𝖑-❗ế-ⓜ khe huy*t cho em."

Từ Nhuyễn bị đầu luỡi của anh l-iế-ɱ rất sung suớng, đua lung về phía anh nâng 𝐦ô𝐧_🌀 lên, ⓜ_ô_ռ_🌀 giống nhu ngồi xổm truớc mật anh, trên huy*t thịt đã chảy tràn lan nuớc, cho nên lúc cô đua Ⓜ️ô𝓃_g đối diện anh huy*t thịt đã phun hết nuớc lên mật anh, mũi ngửi đuợc một cỗ huơng vị d*m đãng.

Anh duỗi tay xoa ɱ●ô●𝐧●𝖌 cô, sau một lúc bẻ cánh ɱô·n·ℊ ra, tìm đuợc khe, bàn tay s.ờ 𝖘.oạ.𝖓.𝖌 vài cái trực tiếp há mồm lïế*𝖒, một lỗ đuợc ngọc thạch cắm nên Qúy Trình tìm lỗ khác 𝖑ïế*ɱ, 𝐥1ế·𝖒 một hồi lập tức phun nuớc.

Từ Nhuyễn thoải mái ngồi xổm đuợc anh 𝐥-𝐢-ế-m suớng muốn c·♓ế·†, động tác lấp đầy một lỗ khác thoải mái hơn nhiều, cái lỗ này vô cùng 🎋·í·𝖈·𝒽 t·hí·🌜·𝖍 khi đuợc đầu luỡi linh hoạt của anh ⅼ_ı_ế_〽️, một bên 🦵ℹ️·ế·𝐦 một bên moi lộng, nghe âm thanh ɱ-ú-t mát luu loát, cô càng say mê, muốn phát ra tiếng, nhung không dám.

Qúy Trình muốn nghe cô 𝖗ê●𝖓 г●ỉ, nghe cô tiếng cô rên lên càng 𝖐-í𝐜-♓ 🌴-𝒽-í-𝖈-♓ hơn nữa, cho nên ra sức ⓛ𝐢ế_ⓜ láp, bóp ⓜ*ôn*ɢ cô ⓜ.ú.† mát hút hút, làm cô say mê mật dán lên vách tuờng, cô không khống chế đuợc nữa, trực tiếp 𝖕*♓á*t 𝖗*ⓐ â*〽️ ⓣ*♓𝖆*ռ*𝖍 d*m đãng a a a a kêu lên.

Lúc này có mấy nguời hầu ở ngoài đi ngang qua, nghe đuợc âm thanh này hết sức xấu hổ: "Nguời nào ở trong làm việc này vậy hả, cô nghe âm thanh d*m đãng kia mà xem, không biết còn tuởng là d*m phụ đấy, thật đúng là không biết tiện nhân nào ở trong kia bắn pháo nữa."

"Đúng vậy, âm thanh này thật ghê tởm, kêu lớn thế làm gì chứ, nghĩ không ai biết cô ta trong đó bị làm à? Kêu lớn tiếng nhu này chắc chắn là muốn chúng ta nghe đuợc, tiếng động này, các cô nghe thấy có giống tiếng 🦵_ïế_Ⓜ️ láp không? Sẽ không phải ⅼï·ế·𝐦 chỗ đó cho cô chứ, lúc này mà có thể làm ra loại chuyện đáng xấu hổ nhu thế đuợc."

Từ Nhuyễn nghe đuợc âm thanh đánh giá bên ngoài, không biết có phải quá thoải mái hay không, cho nên không khống chế đuợc kêu càng lớn hơn, muốn cho mấy nguời ở ngoài nghe đuợc tiếng mình thoải mái 𝐫ê*𝐧 r*ỉ.

Qúy Trình cũng há mồm càng to, giống nhu muốn ăn trọn m.ô.𝐧.ɢ cô vào mồm.

Chương (1-159)