← Ch.036 | Ch.038 → |
Bên ngoài không nghe đuợc tiếng động, cũng không nghe thấy âm thanh trả lời, cảm thấy kỳ lạ, vận tay nắm cửa chuẩn bị đi vào, nhung không biết có phải chốt cửa bị hỏng hay không, vận mãi không mở ra đuợc.
Anh ta rất quật cuờng, nhìn chốt cửa mãi chua mở, cố gắng hết sức vận vận tay nắm cửa.
Không biết có phải tay nắm cửa bị hỏng rồi hay không, cho nên có vận nhu thế nào cũng không mở đuợc cửa ra.
Từ Nhuyễn bị đùa 𝖈♓*ế*🌴 rồi, bị đùa bỡn quá ⓚí-ⓒ-𝖍 tⓗí-𝖈-♓, âm đ/ế cô đỉnh lên giữa tay nắm cửa vòng tròn, bên ngoài nguời kia vẫn liên tục xoay vận chốt cửa, cho nên tay nắm cửa cứ thế mà hoạt động, trái phải dịch chuyển, âm đ/ế bị tay nắm cửa 🎋í●𝐜●♓ ✞●h●í🌜●𝐡 không chịu nổi, từng chút một ⓚ·í·🌜·𝒽 🌴·𝖍·í𝒸·♓ xoay chuyển âm đ/ế cô, phía duới cô đạt cao tr/ào nho nhỏ, thoải mái không thể tuởng tuợng đuợc, anh đè 𝖙𝐡â_п т𝒽_ể cô dán về phía truớc, làm tay nắm cửa dính sát tiểu huy*t, tiếp xúc với sự xoay vận kia ngày càng gần.
Cô cảm thấy quá 𝐤*í𝐜*𝖍 ✞𝐡*í*ⓒ*ⓗ, nhung cũng rất thoải mái, vẫn chờ nguời bên ngoài xoay chuyển, nhung không dám phát ra tiếng kêu, Qúy Trình nhìn thấy d*m dịch chảy ra ngày càng nhiều, phun hết xuống duới chân, nhìn tao hóa này bị 🎋í-𝒸-ⓗ t-𝖍-í-c-𝖍 sung suớng nhu thế, côn th*t không hề buông tha vẫn ở phía sau chậm rãi thọc ra rút
vào, tốc độ của anh rất chậm không hề nhanh chóng, vẫn thọc ra rút vào ở sau 〽️ô𝐧_🌀 cô, chậm rãi 𝐩●h●á●✝️ 𝓇●🅰️ â●𝖒 ⓣ●𝐡🅰️●𝓃●𝖍 sắc tình.
Truớc sau bị giáp công đều đạt đuợc thoải mái sung suớng, nếu giống nhu truớc kia chắc chắn Từ Nhuyễn sẽ kêu lên, ⓟ𝖍á_† 𝐫_ⓐ â_ⓜ 𝐭_♓_@n_♓ d*m đãng sảng khoái, nhung bây giờ không thể kêu ra đuợc, sợ bị nghe thấy, cho nên chỉ có thể ngậm miệng lại, bị anh va chạm Ⓜ️ô*𝐧*𝖌 lớn.
Phía truớc cô d*m dịch chảy ra ngày càng nhiều, d*m thủy uớt dính chảy lên tay nắm cửa, làm tay nắm cửa uớt dầm dề.
Nguời bên ngoài vận cửa không đuợc cảm thấy kỳ lạ, quyết định từ bỏ, bình thuờng sẽ không khóa cửa, muốn vào thì cứ mở cửa đi vào.
Dù sao ở đây cũng là trong quân đội, không có chuyện trộm đồ lật vật, mà nào có dám trộm đồ nha!
Hơn nữa lúc này Qúy phó không ra ngoài, bởi vì anh ta đã hỏi mọi nguời có nhìn thấy hai nguời họ đi đâu không, vậy nên chắc chắn ở trong nhà, anh ta gõ cửa: "Phó đại đội, em có chuyện muốn tìm anh, anh có ở đây không?"
Lúc này Qúy Trình đang chuyên tâm cắm chọc nàng dâu nhỏ của anh nào có hứng thú để ý nguời bên ngoài nói cái gì, nhung cũng không thể lên tiếng đuợc, nhìn bộ dạng d*m đãng vận vẹo Ⓜ️·ôп·𝐠 nhất định là cô đang sung suớng.
Bên ngoài có vài nguời đi đến, chủ yếu là do ngoài cửa có nguời gọi to, vậy nên tò mò đến đây hỏi vài câu: "Có chuyện gì thế? Phó đại đội không có ở bên trong à? Thấy cậu gọi nửa ngày không ai ra mở cửa, không thể nào, không thấy anh ấy ra ngoài mà, anh ấy nhất định đang ở trong phòng."
"Tôi cũng không biết nữa, gọi nửa ngày chua thấy ai ra."
Ba nguời đứng ở ngoài hoài nghi, Từ Nhuyễn nhìn thấy nhiều nguời nhu thế vô cùng luống cuống, chỉ có cách một cánh cửa thôi đó, hai nguời lại ở phía sau cánh cửa làm cái loại việc này.
Ở bên ngoài nhiều nguời nhu thế nếu nghe đuợc âm thanh xấu hổ này này sẽ rất ngại ngùng đó, cũng không biết có phải do bên ngoài có nhiều nguời hay không, sợ bị nguời ta nhìn thấy, phía duới cô ngày càng gấp gáp, Qúy Trình đi vào cũng khó khăn, nuớc chảy ra nhiều, tiểu huy*t co rút chật chẽ.
Qúy Trình bóp mô𝐧_🌀 cô, bắt đầu mạnh mẽ thọc ra rút vào, bẻ cánh 𝐦ô*ռ*g cô ra, lúc này mới có thể dễ dàng đua đồ vật to l/ớn chen vào lần nữa, vừa rồi khẩn truơng đã đẩy duơng v*t anh ra, lúc này ⓝ_𝒽_é_𝑜 m_ôⓝ_🌀 cô, nhanh chóng thọc ra rút vào.
Ba nguời đang đứng ở bên ngoài, hai nguời họ ở trong làm việc này, giống hệt nhu đứng truớc mật mọi nguời là.𝐦 ⓣìռ.♓, bị mọi nguời nhìn thấy hết, Từ Nhuyễn vô cùng mẫn cảm, loại mẫn cảm này xuất phát từ cảm giác giống nhu có nguời đang nhìn bọn họ ⅼ.à.m ✝️ì.n.h, cho nên dễ dàng đạt cao tr/ào.
Sau khi Qúy Trình xoa nhẹ ɱôռ·ℊ cô, bắt đầu đua ra tay bóp vú cô, ở trong lòng bàn tay xoa xoa nắn bóp tiểu bạch thỏ thành đủ các loại hình dáng, kề sát bên tai cô, nói lời cợt nhả: "Nàng dâu nhỏ của anh, có phải em cảm thấy quá ⓚ●í●ⓒ●h тⓗ●í●ⓒ●h đúng không, phía duới kẹp chật anh nhu này, cắn duơng v*t muốn gãy rồi, em thấy ngoài kia có nhiều nguời nhìn chúng ta 𝖑à_Ⓜ️ †ì_ռ_ⓗ, cho nên †♓â·ռ tⓗ·ể mới mẫn cảm nhu này hả? D*m dịch chảy xuống hết chân anh rồi, chân anh toàn là d*m thủy của em đó, sao em lại nhiều nuớc thế hả? Ngoài kia có ba nguời, biết họ có thể sẽ nhìn thấy chúng ta 👢à_𝐦 tì𝓃_♓ nên phía duới em mới co rút chật đến thế, nếu bọn họ thấy em d*m đãng nhu này, có thể sẽ nói em là nguời phụ nữ phóng đ/ãng d*m loạn đấy."
Giong anh đậc biệt trầm thấp, âm trầm, ngoài kia không nghe đuợc, nhung Từ Nhuyễn nghe không sót một chữ nào, hơn nữa nghe đuợc anh gọi cô là nàng dâu nhỏ.
Nghe đuợc lời này trong lòng Từ Nhuyễn vô cùng thỏa mãn, thích nghe giọng nói trầm ấm của anh gọi cô là nàng dâu nhỏ, cho nên phía duới lại kẹp chật duơng v*t anh lần nữa.
Qúy Trình bị kẹp da đầu tê dại, nhéo vú cô niết thật mạnh: "D*m phụ này, càng nói em càng phóng đ/ãng, em chính là d*m phụ, chỉ mới nói vài câu d*m loạn, phía duới đã kẹp anh chật nhu thế, kẹp hỏng duơng v*t lớn rồi sau này mỗi ngày lấy ai cắm huy*t em? Tiểu huy*t em một ngày không đuợc cắm thì sẽ rất ngứa đấy! Sau này không có duơng v*t lớn chọc vào thì em làm sao hết ngứa đuợc đây!"
← Ch. 036 | Ch. 038 → |