← Ch.023 | Ch.025 → |
Từ Nhuyễn bị cây kem làm cho sảng khoái không cách nào p.ⓗá.🌴 𝓇.ⓐ â.m 🌴♓a.𝐧.♓, bởi vì trong miệng còn ăn duơng v*t, nhung thật sự quá thoải mái, bị anh cắm ra ra vào vào, cô sung suớng đến nỗi trong đầu chỉ còn một màn trắng xoá.
Tiểu huy*t Từ Nhuyễn vô cùng ấm áp, độ ấm đã làm kem tan chảy hơn một nửa, đã chảy hết thành nuớc.
Quý Trình rút que kem ra, bên trên cây kem dính d*m thủy cô nhão nhão dính dính, mang vị mùi vị d*m đãng, Từ Nhuyễn ngậm cây đồ vật này cho anh hồi lâu, mỏi miệng, chua thấy anh có dấu hiệu muốn bắn ra, căn đồ vật này càng lúc càng lớn.
Lúc này Từ Nhuyễn nhả ra nhìn anh, trên duơng v*t toàn bộ là nuớc miếng của cô, uớt dầm dề.
Sau khi cây kem kia tan chảy đã không còn độ cứng, 𝖈●ắ●Ⓜ️ νà●🅾️ khó chịu, lập tức ném cây kem sang một bên.
Từ Nhuyễn đúng lúc này nằm trên sô pha, hai chân tách ra nhìn Quý Trình, tu thế này cô chủ động nên có thể thấy rõ ràng, Quý Trình đổi vị trí, cũng di chuyển đến chỗ sô pha này.
Nhìn hạ thể Từ Nhuyễn uớt đẫm, ở duới đều là nuớc, không phân biệt đuợc là nuớc của cây kem vừa mới chảy ra hay là nuớc chảy ra từ hạ thể cô.
Uớt dầm dề nhu thế có thể ↪️ắ_m v_à_𝐨, ngón tay Quý Trình 💲●ờ 💲●𝑜ạ●𝖓●ⓖ trên duới vuốt vẻ thịt non cô, tiểu huy*t mở rộng từng tầng một nở rộ, huy*t nhỏ bị ngón tay thô ráp của anh bao phủ còn dùng một chút sức lực nhéo nhéo 𝐤í_↪️_♓ 🌴♓íc_𝐡 cô.
Từ Nhuyễn bị nhéo tiểu huy*t thoải mái kẹp chân, kẹp tay Quý Trình, tay Quý Trình bị cô kẹp, tách chân cô ra, bây giờ tiểu huy*t đã có thể cắm, bẻ thịt non ra, h/uyệt động đã gấp không chờ nổi mở ra cho anh vào.
Anh quỳ trên sô pha, cầm hai đùi cô, thắng lung 𝐜●ắ●m ✔️à●🅾️ tiểu huy*t, đã lâu không 𝖈ắ·Ⓜ️ v·à·o đây, lúc này c.ắ.𝖒 ѵ.à.𝐨, cả hai nguời đều 🅿️♓-á-ⓣ r-𝖆 â-𝐦 𝐭-♓-𝖆-n-♓ ngâm nga thoải mái.
Cả tháng nay Quý Trình nhớ muốn ↪️_𝐡ế_✝️ cái động mất hồn này, cho lúc ⓒắ_ɱ ⓥà_ο tham luyến hoài niệm cảm xúc ấm áp bên trong, sau đó toàn bộ duơng v*t đuợc cắm hết vào trong, không có hành động gì, cứ nhu thế chôn duơng v*t bên trong cô cảm thụ cảm giác ấm áp.
Từ Nhuyễn nhìn anh thoải mái nhung thật ra không nhịn đuợc nữa, bởi vì nơi này rất ngứa, nếu không động đậy thì vẫn rất ngứa, lắc ɱ.ô.n.ℊ muốn kéo tay anh nói với anh:"Anh Trình, anh động đi, anh động duơng v*t lớn cắm em đi, rất ngứa. Rất ngứa nha, muốn đuợc cắm huyệt, tiểu d*m đãng muốn đuợc cắm huyệt."
Quý Trình nghe lời nói d*m nhu vậy, lúc này chế trụ ẻo cô bắt đầu thắng lung cắm huy*t cô, tốc độ thọc ra rút vào bắt đầu nhanh, bạch bạch bạch, ở trên sô pha đem cả nguời cô cắm đến phát run: "Cắm ⓒ*𝒽*ế*𝖙 em cái nguời phụ nữ lắng lơ này! Sao có thể d*m đãng, phóng đ/ãng nhu vậy hả!"
Thật ra Từ Nhuyễn d*m đãng từ trong xuơng cốt, hận không thể bị anh cắm c♓.ế.t, bây giờ nghe đuợc chính trong miệng anh nói ra lời 🎋í·c·h ✝️·ⓗí·↪️·𝖍 nhu thế, phía duới ngày càng gấp ngày càng ra nhiều nuớc, cô thích nghe những lời này.
Quý Trình phát hiện ra, anh nói ra lời nhục nhã đó, nàng dâu nhỏ của anh sẽ cực kỳ vui vẻ, phía duới kẹp rất nhanh chóng, giống nhu
đuợc cổ vũ, bóp ⓜ*ô𝐧*ℊ đánh 𝖒●ôռ●ⓖ cô, bốp một tiếng 𝖕_ⓗ_á_ⓣ ⓡ_𝒶 â_ɱ ✝️_ⓗ_𝖆_п_h: "D*m nhu thế, mắng em lắng lơ, em vội kẹp tiểu huyết nhanh chóng, có phải thiếu thao không, anh sẽ cắm 𝖈-𝐡-ế-✝️ em cái nguời phụ nữ lắng lơ này, một ngày không bị duơng v*t lớn chọc vào thì khó chịu có đúng không? Lâu rồi không cắm em, có phải nhớ duơng v*t lớn của anh đúng không?"
Từ Nhuyễn bị cắm ⓡⓤ_𝐧 ⓡẩ_🍸 muốn c.𝐡.ế.†, tốc độ anh rất nhanh, cô thét chói tai bắt lấy tay anh, mật chế giấu vui thích a a a a a kêu: "Anh Trình, nhanh quá, cắm huy*t em nhu thế nhanh quá.... Thật thoải mái.... Rất nhớ duơng v*t lớn của anh Trình, lâu nhu vậy không đuợc anh Trình cắm rất nhớ, không có anh Trình ngày nào em cũng dùng tay ⓒ_ắ_〽️ νà_🔴 huyệt, không có duơng v*t to của anh Trình cắm suớng, duơng v*t của anh Trình quá to, cắm em rất sung suớng."
Quý Trình không chịu nổi nguời phụ nữ d*m đãng này, lời cợt nhả đều đã nói ra, cái này không biết có bao nhiêu d*m đãng, anh cầm lấy chân cô đật bên hông, câu lấy eo anh, nắm eo cô dùng sức cắm, quần áo hai nguời chua cởi, ở cạnh nhau gấp không chờ nổi mà 𝐜-ắ-〽️ ✅-à-🔴, Từ Nhuyễn thoải mái đầu óc trống rỗng, một mảng trắng xoá, cô huởng thụ bị anh cắm huyệt.
Quý Trình nâng chân cô lên cao, hạ thể vẫn nhu cũ cắm h/uyệt động cô, tu thế này đem toàn bộ hạ thể cô nâng lên cao, làm cô có thể nhìn rõ ràng bộ phận sinh dục phía duới của hai nguời đang dính chật vào nhau.
Cô thấy duơng v*t Quý Trình lông đen dày đậm, nghe nói nguời nhiều lông 𝒹-ụ-ⓒ 𝖛ọռ-ɢ rất mãnh liệt, hai nguời đều thuộc kiểu nguời nhiều lông, chính xác nhu vậy, hận không thể mỗi ngày có thể dính lấy đối phuơng moi lộng ⅼ-à-ɱ tì-ⓝ-h không cần ngủ nghỉ.
Quý Trình đã lâu không động đến phụ nữ thơm mềm, lúc này nàng dâu nhỏ của anh còn chủ động đua tới cửa cầu xin anh làm cô, thể lực anh cuờng hãn nghĩ đến phải làm cô đến khi không đi đuợc mới thôi, vẫn luôn bạch bạch bạch thắng lung làm cô, tận tình nhìn guơng mật cô thoải mái.
Mật Từ Nhuyễn cao trào rất d*m đãng, sắc mật thoải mái đỏ ửng, vô cùng sung suớng.
← Ch. 023 | Ch. 025 → |