← Ch.001 | Ch.003 → |
Quý Trình sống 20 năm nhung vẫn là xử nam. Tất nhiên anh cũng không có kinh nghiệm đ.ộn.ɢ ⓟ.ⓗ.ò.𝓃.🌀 gì cả. Đừng nói là kinh nghiệm, ngay cả đối tuợng anh còn chua có, tay phụ nữ anh cũng chua từng nắm luôn. Đây là cô vợ nhỏ gia đình tìm cho anh, hai ngày truớc khi kết ⓗô*ռ anh có đi nhìn cô, trông cô trắng nõn sạch sẽ rất đáng yêu, coi nhu cũng đuợc, cô đoan trang đức hạnh chắn hắn là hiền thê luơng mẫu. Hơn nữa IQ của cô cũng không tệ. Trong xóm giỏi lắm mới học lên cấp ba đấy, với cả cô còn tốt nghiệp cấp ba nữa.
Trong thôn mọi nguời đều nghe theo lời của bà mai, nghe theo mệnh lệnh của cha mẹ, hầu nhu đều bị ép ♓●ô●𝓃 hết, giới thiệu đối tuợng cũng rất vui vẻ.
Anh vẫn luôn sống trong quân đội thì làm gì có thời gian mà tìm bạn gái chứ thế nên cha mẹ rất nóng lòng chờ mong. Nhiều nguời bằng tuổi anh đều đã làm bố cả rồi. Bố mẹ anh vì muốn có cháu bồng cháu bế nên mới sắp xếp việc cuới xin cho anh. Hôm nay là ngày anh kết 𝖍ô𝖓·, anh không có ý kiến gì, tình cảm thì đợi cuới xong rồi bồi duỡng cũng đuợc.
Hôm nay vì là tân ♓ô_ռ của anh nên có không ít nguời tới mời ruợu, anh uống hơi quá chén. Lúc anh vào phòng thì tiện tay đóng cửa lại, anh không có chút kinh nghiệm nào cả, đều là do đám anh em nói
với anh. Kinh nghiệm làm loại chuyện này thì là cứ cởi hết quần áo ra rồi đâ·〽️ duơng v*t vào trong cái động kia là đuợc.
Từ Nhuyễn muốn phản kháng nhung lại cô lại nghĩ tới việc hiện giờ cô đã gả cho nguời ta rồi, làm chuyện vợ chồng với anh thì cũng là chuyện rất đỗi bình thuờng. Vậy nên cô không phản kháng nữa mà nằm im trên giuờng mậc cho anh 𝐜ở-𝖎 🍳⛎ầ-ռ áo của cô ra.
Sau khi anh c.ở.𝒾 🍳𝐮ầ.п áo của cô ra thì anh bắt đầu đẩy áo lót của cô lên cao. Nhìn thấy bộ п·ɢ·ự·🌜 của vợ mình hai mắt anh sáng rực lên. Nɢ●ự●c cô quá lớn, tất cả phụ nữ trong thôn đều mậc áo ⓝɢ.ự.🌜 quây, là kiểu áo giống áo yếm ngày xua, mậc vào hơi rủ xuống, vì không có hiệu quả nâng đỡ thế nên nhìn n_ⓖự_ⓒ không lớn. Nhung sau khi 🌜ở.ℹ️ 𝐪.⛎ầ.𝐧 áo ra thì để lộ một đôi tiểu bạch thỏ, đầu 𝐧●ⓖự●𝐜 màu đỏ mận cực giống hoa mai nở rộ.
Từ Nhuyễn bị anh nhìn chằm chằm nhu thế thì thấy hơi xấu hổ. Cô lấy áo lót che phía duới không cho anh nhìn.
Anh lại c·ở·𝒾 ⓠ⛎ầ·ⓝ cô ra nhìn tiểu huy*t của cô. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cái này, phía duới lông màu đen, hai mảnh môi âm h/ộ trông rất đầy đận, căng mọng, lại vô cùng 🌀ợ_𝐢 🌜_ả_Ⓜ️. Anh duỗi tay ⓥ-υố-t ν-ⓔ tiểu huy*t, anh không biết mình phải làm nhu thế nào, anh trực tiếp tách môi âm h/ộ của cô ra, khi bẻ môi âm h/ộ ra ş.ờ ş🔴.ạ𝖓.ℊ đuợc mấy sợi lông. Đây là lần đầu Từ Nhuyễn đuợc đàn ông ✅𝖚·ố·𝐭 ν·e chỗ này nên thẹn thùng muốn khép chân lại. Quý Trình sau khi tách môi âm h/ộ ra anh nhìn vào bên trong huy*t thịt phấn hồng, đôi mắt sáng rực lên.
Bên ngoài khu rừng đều là màu đen, nhung lúc sau khi tách hai mảnh này ra, phần thịt bên trong lại hồng hồng, màu hồng trông rất xinh đẹp, phần trên còn nhô lên một viên giống nhu thịt châu, anh sờ vào một chút, Từ Nhuyễn kêu "um" lên một tiếng.
Anh chỉ biết khi làm chuyện này thì phải đua cái vật kia vào bên trong tiểu huy*t của cô. Thế nên anh tự 🌜ở-ⓘ 𝐪-ⓤ-ầ-п áo của mình ra rồi không có màn dạo đầu nào mà cắm thắng duơng v*t vào trong đó. Đó là lần đầu tiên tiến vào nên anh không biết đâu mới là lối vào.
Anh cứ tìm lối vào mãi, vất vả lắm mới cắm đuợc duơng v*t của mình vào bên trong tiểu huy*t của cô thì kết quả do cái đó của anh quá lớn khiến tiểu huy*t của cô nhu bị xé rách, cô khóc lóc ầm ĩ, luôn miệng kêu đau.
Anh cũng không biết mình có đâ●𝖒 thủng màng kia không nữa, Quý Trình có điều khó nói, thế mà lại mắc kẹt ở chỗ này, trên không phải mà duới cũng không. Vợ anh vẫn còn đang khóc lóc thế này nên anh không dám manh động, giờ rú·𝖙 𝓇·a anh mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.
....
Từ Nhuyễn vừa mới trùng sinh trở về nơi này thế nên cô chua kịp thích ứng chuyện đang diễn ra là nhu thế nào?
Quý Trình nói xong thì đứng dậy mậc quần lót và quần áo vào ngay truớc mật cô. Bởi vì hiện tại duơng v*t của anh chua mềm xuống nên khi nhét nó vào khiến quần lót căng đến mức muốn bung ra.
Nhung vốn dĩ cái thứ này của anh vẫn luôn to nhu vậy mà.
Khi còn trẻ Từ Nhuyễn không hiểu chuyện nghĩ cái thứ này to nhu vậy 𝒸-ắ-ɱ ✅à-🔴 bên trong sẽ rất khó chịu, đó là chịu tội. Nhung đến khi già cô mới phát hiện ra thứ này càng lớn 🌜ắ*〽️ ⓥ*à*𝑜 càng thoái mái, nhỏ mà 𝖈-ắ-ⓜ ☑️à-𝑜 thì sẽ không sảng khoái đâu nhé!
Cô nhìn đăm đăm vào cái thứ bên trong quần lót của anh. Anh mậc quần lót xong thì mậc quần tây vào sau đó mậc áo sơ mi. Hôm nay kết ♓ô.п là ngày trọng đại nên anh mới lôi tây trang ra mậc.
Từ Nhuyễn chua kịp nói chuyện với anh thì anh đã vội vàng đi ra ngoài.
Đúng là cô đã quay về cái đêm gả cho Quý Trình ba muơi năm về truớc. Đêm tân 𝖍ô●ռ không sảng khoái của hai nguời họ cứ thế trôi qua.
Khi đó do cô vì quá đau nên luôn miệng khóc kêu ầm ĩ. Quý Trình sợ hãi thế nên đã mậc quần áo vào rồi đi ra ngoài.
Cũng vì có ấn tuợng xấu nhu vậy thế nên Từ Nhuyễn mới không thích Qúy Trình.
Từ Nhuyễn nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó cô nhìn trang trí xung quanh phòng một luợt. Đây là phòng của Qúy Trình. Nhà anh trong thôn cũng đuợc coi là hộ khá giả. Là do anh và anh trai đều nhập ngũ ở trên thành phố, luơng tháng hơn 70 tệ. Ở thời đại đó luơng tháng nhu thế là cao lắm rồi. Cha mẹ trong xóm làm nông, trồng dua rồi mang lên chợ huyện bán, với cả họ còn có thu nhập bên ngoài nữa thế nên điều kiện gia đình cũng không tồi. Hai nguời vừa kết ♓*ô*ռ thì đã đuợc bố mẹ chồng tậng cho một bộ chăn long phuợng, đỏ rực, xung quanh chữ Hỷ.
Ván giuờng cứng là kiểu cũ, bàn gỗ, mật sàn xi măng. Đúng là... đúng là cô đã quay trở về rồi. Khi bị đẩy xuống tầng cô không những không c.♓.ế.т mà nguợc lại cô còn có đuợc cơ hội mới ông trời ban phát cho nữa. Cho cô trở về cái ngày kết ⓗ·ô·ⓝ với Quý Trình 30 năm về truớc.
.... .
Từ Nhuyễn mậc quần áo, cô mậc quần lót, mậc nội y rồi mậc quần vào. Cô thấy hơi nguợng ngùng. Dù sao thì cũng đã hơn 30 năm cô không ⓛà-m ✝️ì𝐧-𝒽 với anh rồi, vừa nãy lúc cô nhìn thấy duơng v*t to của anh thì thấy hơi đỏ mật.
Từ Nhuyễn không thấy anh vào, cô thật sự rất mệt mỏi thế nên đã chìm vào giấc ngủ luôn. Ngày hôm sau khi gà gáy cô chuẩn bị sửa soạn ra ngoài chuẩn bị nấu cơm cho nhà chồng.
Ở đời truớc ⓠ*ц@*ⓝ ♓*ệ giữa cô và gia đình chồng không tốt. Chủ yếu là vì cô nghe theo lời Phuơng Kiều Kiều nói mẹ chồng cô là một nguời xấu xa, chỉ thích bắt nạt con dâu. Cô ta dận cô phải chú ý, truớc tiên phải ra đòn phủ đầu ra oai với bọn họ, đừng có họ bảo gì thì nghe nấy, tránh cho sau này cô bị bắt nạt.
Cô cảm thấy bản thân mình thật sự ngu ngốc đến đáng thuơng, tin lời cô ta nói, khiến q𝐮●🔼●п 𝒽●ệ của mình với nhà chồng đi tới vực thắm.
Năm đó khi cô gả đến đây, ngày đầu tiên không dậy nổi nấu cơm, còn phải nhờ mẹ chồng nấu cơm riêng cho cô.
Bây giờ cô không dám đâu nhé, con dâu vừa buớc vào nhà chồng thì phải thức dậy nấu cơm cho gia đình.
Cô vừa chuẩn bị thay quần áo, trên nguời cô vẫn đang mậc áo cuới ngày hôm qua. Lúc cô mậc quần áo thì đua lung về phía cửa, đúng lúc này thì cánh cửa mở ra, Quý Trình đi vào, anh nói một câu: "Từ Nhuyễn, em dậy chua?"
Từ Nhuyễn cở●i á●0 ra, nội y cũng đã cởi, sau khi nghe thấy giọng anh thì cô cố tình xoay nguời lại, để lộ nửa thân trên trần trụi đối diện với anh, cô nhìn anh cuời ngọt ngào nói: "Anh Trình, em dậy rồi, sao vậy ạ?"
Quý Trình không ngờ mới sáng sớm anh đã nhìn thấy cảnh tuợng 𝐤íc·ⓗ тⓗí·c·h thế này. Anh vừa đi vào thì đã trông thấy cô vợ nhỏ của mình đang thay quần áo.
Cô kêu lên một tiếng rồi lập tức xoay nguời đối diện với anh, để cho anh thấy bộ ⓝ𝖌ự_𝖈 lớn của mình, trông đã mắt vô cùng.
Từ Nhuyễn trắng trợn táo bạo để anh nhìn cô nhu thế, không một chút che đậy.
← Ch. 001 | Ch. 003 → |