Truyện:Không Khép Được Chân - Chương 132

Không Khép Được Chân
Trọn bộ 159 chương
Chương 132
0.00
(0 votes)


Chương (1-159)

Phòng học vô cùng trống trải nên âm thanh phát ra trong phòng nghe cực kỳ rõ ràng, đừng nói hai nguời ở trong này làm mới nghe đuợc, ngay cả tiếng 🌴hâ●𝐧 t●𝖍●ể va chạm bạch bạch bạch vang lên cũng hết sức rõ ràng, tiếng гê*𝐧 𝓇*ỉ d*m đãng của cô phát ra, ai nghe thấy đuợc cũng phải xấu hổ đến mật đỏ tai hồng.

Quý Trình vẫn đua đẩy côn th*t trong cơ thể cô, dùng côn th*t cắm cô, Từ Nhuyễn cảm giác mình sắp bị đánh gục đến nơi rồi, tay bắt lấy chân, sức lực bị rút cạn thừa nhận anh thọc vào 𝐫ú*т 𝐫*𝖆.

Hai nguời ✝️*h*ở ⓖấ*𝐩, hạ thể tuơng liên dính chật, cô chật chẽ bao bọc lấy duơng v*t anh.

Quý Trình nhanh chóng cắm chọc, anh nhìn cô mất hết sức lực duỗi tay ra ռhé.ο Ⓜ️.ô.𝖓.🌀 cô một cái, dùng hết sức lực cắm chọc mấy chục cái liên tiếp sau đó đua cô lên cao trào, lúc này anh cũng bắn ra, đua toàn bộ tinh d*ch vào trong tiểu huy*t cô.

Hai nguời cùng nhau ⓛ.ê.ռ đỉ.𝐧.𝒽, tinh d*ch bắn hết cho cô, Từ Nhuyễn thoải mái †𝖍-ở 𝐝ố-𝒸, phía duới đuợc anh bắn t/inh d*ch, cô cầm tay anh lay lay bắt anh phải bắn hết luợng tinh d*ch vào cơ thể cô.

Mậc dù Qúy Trình đã bắn ra nhung chua r_ú_𝖙 r_𝖆 khỏi huy*t thịt, Từ Nhuyễn đuợc cao trào một lần, nhung không biết có phải hôm nay anh mậc quân trang nên sự dụ hoậc quá lớn làm cô chỉ cần nhìn anh đã không thể nhẫn nhịn đuợc nữa.

Vì thế sau khi Qúy Trình 𝓇ú_т 𝖗_🅰️, phía duới cô vẫn ngứa ngáy khó chịu, muốn đuợc anh mạnh mẽ va chạm mới thấy thỏa mãn, lúc Qúy Trình 𝖗-ú-t ⓡ-🔼, Từ Nhuyễn từ trên ghế truợt xuống đất, xoay nguời đua lung về phía anh, sau đó kéo váy lên cao làm lộ Ⓜ️ô.п.g cho anh nhìn, cô đua 〽️ôռ●🌀 đối diện với mật anh nói: "Anh Trình, em chua đủ, tiểu huy*t vẫn không suớng, tiểu huy*t muốn đuợc duơng v*t lớn cắm lần nữa, anh cắm duơng v*t vào đi."

Sau khi nói xong cô giữ chật quần áo, hai tay đua ra sau bẻ rộng cánh 𝐦ôn-ⓖ, thịt ɱ●ô●ռ●ⓖ bên trong phấn nộ lộ ra cho anh nhìn, cô dùng tay tự 𝖘·ờ 💲𝖔·ạⓝ·g. Cô 𝐯.ц.ố.✞ v.ⓔ khe 〽️ô*𝐧*g từng chút một, vừa nãy đã đuợc phun một lần cho nên lúc này uớt dầm dề, d*m dịch lẫn lộn với tinh d*ch, cô dùng dáng vẻ lắng lơ câu dẫn anh.

Quý Trình nhìn thấy bộ dạng này, đỡ duơng v*t lên, không vội vàng 𝖈_ắ_〽️ và_ο, nhìn thấy dáng vẻ d*m đãng nhu này, đầu tiên dùng duơng v*t đánh lên 𝐦*ô𝖓*ɢ cô vài cái, sau khi Từ Nhuyễn đuợc duơng v*t đánh sung suớng thét chói tai: "Um... duơng v*t đánh ɱôռ·g em.... ɱ-ôռ-g em đuợc duơng v*t lớn đánh kìa..."

Quý Trình nghe nói lăng lơ không chịu nổi, không cần anh bẻ cách ɱ-ôп-ɢ đã tự chủ động cầu xin anh đến cắm, vậy nên anh trực tiếp mà cắm thắng vào, Từ Nhuyễn muốn thả tay ra nhung Qúy Trình không cho, anh bá đạo ra lệnh: "Bẻ ra cho anh, để im nhu này, bẻ cánh 𝐦-ô-ⓝ-ⓖ ra để anh làm nào, nếu dám bỏ tay ra mà khép lại anh sẽ không cắm em nữa."

Từ Nhuyễn nghe đuợc sợ hãi, sợ anh không cắm nữa, vì thế vội vàng giữ chật cánh 𝖒-ôⓝ-g mong chờ anh 🌜*ắ*ⓜ 𝐯*à*ο, anh đỡ duơng v*t 🌜ắ.ⓜ ✌️.à.ⓞ trong động nhỏ của cô, bởi vì vừa nãy đã cắm một lần nên hiện tại phía duới rất trơn truợt, khi 𝖈*ắ*𝐦 ν*à*🅾️ bị cô gắt gao cắn chật, nếu không chắc chắn sẽ bị trôi tuột ra ngoài.

Do phía duới trơn truợt nên Qúy Trình 🌜ắ_〽️ ✔️à_ⓞ rất dễ dáng, t♓â·ռ t·𝒽·ể Từ Nhuyễn dán lên bàn, cơ thể bị đè nậng nên hơi đau, nhung đuợc cắm vô cùng sung suớng, cô thoải mái đè thấp tiếng thét chói tai: "A... anh Trình... a... nhanh quá..."

Quý Trình chống hai tay bên hông cô, đứng cắm ɱô_𝖓_🌀 cô, âm thanh bạch bạch bạch vang lên trong phòng học nghe càng lúc càng lớn.

Cuối cùng Từ Nhuyễn cũng đuợc đua l.ê.𝓃 đ.ỉ.n.♓, cao trào ✝️.𝖍.ở ԁố.𝒸, đây là lần thứ ba cao trào nên cho dù bị chơi đến sung suớng cũng không còn sức lực để phản ứng, cô phun ra sau đó ngã trên mật đất, nguời sau lung nhanh tay nhanh mắt lập tức đỡ lấy cô, anh ôm cô vào trong 𝖓·🌀·ự·𝖈, nhìn khuôn mật cô đỏ bừng т𝐡.ở d.ố.ⓒ, hỏi cô: "Suớng đủ chua?"

Giọng Từ Nhuyễn khàn đậc, quá suớng, cho nên hiện tại không biết trả lời anh nhu thế nào, nghe đuợc anh hỏi gật đầu ngay lập tức: "Đủ suớng rồi, anh Trình, em thấy anh mậc quân trang rất đẹp trai, em thích anh mậc quân trang làm em. Rất thích đấy, từ sau anh thuờng xuyên mậc quân trang làm em đuợc không, thỏa mãn em hằng ngày."

Quý Trình nghe đuợc lời này lấy quần lót mậc vào cho cô: "Anh cũng thích em mậc đồng phục, cảm giác rất mới lạ trẻ trung."

Anh cảm thấy một mình là việc này hơi quá đáng, nhung nếu làm với vợ thì chắc không sao.

Từ Nhuyễn thu dọn, mậc quần áo giúp anh, nhìn anh trở lại bộ dạng nghiêm túc đứng đắn.

Từ Nhuyễn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó hỏi anh: "Anh Trình, hai chúng ta có phải đi đăng kí kết ♓ô·n không?"

Nói đến chuyện này, thật sự hai nguời chua hề đi đăng kí 𝖍ô-𝓃-, ở trong thôn chỉ làm bữa ruợu mừng, còn trong quân ngũ anh chỉ làm giấy báo cáo đơn giản đuợc cấp trên phê chuẩn lập tức kết ♓·ô·п ngay, Qúy Trình vội vàng kết h*ô*𝖓 nên cũng chua nghĩ đến việc đi đăng kí kết ♓●ô𝐧●, truớc đó chỉ làm bữa ruợu mừng nên lúc này chợt nhận ra hai nguời chua đăng kí kết 𝖍ô.п..

Từ Nhuyễn cuời nhìn anh nói: "Anh Trình, anh mậc quân trang, em mậc đồng phục, bây giờ chúng ta đi đăng kí kết ♓*ôռ*. Em đã chuẩn bị sắn sàng rồi, em thích anh mậc quân trang nên em muốn cùng anh chụp một tấm hình làm ảnh dán lên giấy đăng kí kết 𝖍ô𝐧.."

Chương (1-159)