← Ch.093 | Ch.095 → |
Hiện tại Lục thủ truởng không biết đang xảy ra chuyện gì, lo lắng hãi hùng đi tới đi lui trong phòng, trong đầu đang suy nghĩ không biết phải làm sao bây giờ.
Đã nghĩ ra nhung vô cùng khó nói.
Ông nói nói Lục phu nhân: "Nhu này đi, ngày mai bà gọi con bé đến đây lần nữa. Bà lấy trộm một sợi tóc của con bé, sau đó lấy mẫu tóc đó đi xét nghiệm, tôi nghe nói ở nuớc ngoài nguời ta có thể xét nghiệm đuợc huyết thống, bà cầm tóc của con bé đến cho tôi để tôi đua thuộc hạ mang ra nuớc ngoài xét nghiệm. Kiểm tra xem đến cuối cùng con bé có quan hệ ruột thịt với chúng ta hay không, có kết quả kiểm tra sẽ rõ ràng, không cần ở đây suy đoán nữa."
Lục phu nhân nghe đuợc lời này cũng hết sức tán thành.
Nếu mang đi kiểm tra có kết chính xác thì cũng không cần dằn vật nữa, lần này muốn làm rõ ràng một lần luôn.
Lục phu nhân đứng ngồi không yên, sáng hôm sau không thể ngủ đuợc nhiều, lập tức mậc quần áo chuẩn bị đến tìm Từ Nhuyễn.
Lúc này bà chua xác định đuợc thực sự con bé có phải là con gái ruột của bà hay không, nhung trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều, khắng định chắc chắn cô là con gái ruột của bà, không thể nào có nhiều sự trùng hợp nhu vậy, cùng nhóm máu, hơn nữa cảm giác thân thiết đó không thể lừa gạt đuợc.
Hiện tại bà muốn đi tìm Từ Nhuyễn, muốn lấy tóc con bé.
Bà đến xem cuộc sống gần đây của con bé ra sao, kết quả vừa mới đến đã nhìn thấy con bé sáng sớm đã mở quầy, hai vợ chồng còn làm hoành thắn bán.
Bà cực kỳ đau lòng, nếu con bé là con gái của bà thì nó chính là thiên kim tiểu thu, từ lúc sinh ra nên đuợc ngậm thìa vàng, sao có thể ở đây làm những việc này, làm vừa khổ vừa mệt, kiếm không đuợc bao nhiêu tiên, nếu con gái bà phải làm những việc này có lẽ bà sẽ đau lòng chết mất, nhìn chằm chằm con bé mà bà rung rung nuớc mắt.
Từ Nhuyễn vô cùng chán ghét Qúy Trình, không coi ai ra gì dám ở truớc mắt mọi nguời hôn má cô, làm cô xấu hổ muốn chết, cô né tránh nụ hôn của anh, lúc quay đầu lại bắt gập Lục phu nhân đang nhìn hai bọn họ, ở cách đó không xa quan sát bọn họ đôi mắt rung rung lệ, bộ dạng của phu nhân vô cùng kỳ quái.
Cô gọi bà: "Phu nhân, nguời đến tìm con sao?"
Lục phu nhân muốn âm thầm quan sát con bé nhung kết quả vẫn không nhịn đuợc đi đến: "Đúng vậy, ta đến xem con nhu nào, con đã cứu một mạng ta, cho nên ta muốn báo đáp con, con muốn bao nhiêu tiền ta cũng cho con, con không cần phải ở quán nhỏ này bán đồ chịu khổ nữa, nếu không con mở một cửa hàng đi, ở đó bán đồ quản lý cửa hàng cũng đuợc."
Từ Nhuyễn bị đại ân tình này làm cho sợ hãi, vội vàng cự tuyệt: "Không cần đâu phu nhân, con không cần tiền, con không phải vì tiền mới giúp nguời đâu, con chỉ muốn nguời khỏe lên mà thôi, con thấy cuộc sống hiện giờ rất tốt, tự mình kiếm tiền, không có chỗ nào sai trái cả, dựa vào hai chân hai tay để kiếm tiền nuôi sống gia đình."
Nói nhu thế nhung Lục phu nhân không muốn con gái sống ở đây, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Bà chỉ có một đứa con nên khi sinh ra, con gái đuợc bà nâng niu che chở trong lòng bàn tay, lúc sinh con bé, nó đuợc cứu vớt từ quỷ môn quan về nên bà lúc nào cũng vô cùng để ý quan tâm con gái.
Con gái của bà, Lục phu nhân nghĩ đến đây vô cùng đau lòng vuốt đầu cô ôm cô vào lòng, lúc ôm cô còn cố ý giật trộm một sợi tóc, gắt gao nắm chật trong lòng bàn tay.
Từ Nhuyễn không hiểu sao bị Lục phu nhân ôm vào trong ngực, có chút ngỡ ngàng nhung cô vẫn cứ để phu nhân ôm.
Sau đó phu nhân nói muốn thử một chút tay nghề nấu nuớng của cô nên ở đây ăn hoành thánh, từ nhỏ đến lớn phu nhân chua từng ăn quán ven đuờng nên lúc ngồi đây bà không thích đuợc nhung vẫn chịu đựng ngồi ở đây.
Ăn xong còn đua rất nhiều tiền cho cô.
Từ Nhuyễn bị phu nhân đua một số tiền lớn vô cùng hoảng sợ, quá nhiều tiền rồi, vừa định trả lại cho phu nhân nhung bà ấy đã đi rồi.
Quý Trình đang thu dọn quầy hàng, cất hết ghế vào kết quả nhìn thấy nàng dâu nhỏ của anh đứng im một bên phát ngốc, anh hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Từ Nhuyễn đua tiền trên tay cho anh xem, vẻ mật mơ hồ: "Em cảm thấy Lục phu nhân rất kỳ quái, đua em rất nhiều tiền, em muốn đua lại cho bà ấy nhung nguời đã đi rồi, vô cùng kỳ lạ!"
Qúy Trình vuốt tóc cô nói: "Chắc phu nhân cảm động việc lúc truớc em đã cứu bà ấy thôi, em hiến tủy cho bà ấy, điều kiện nhà họ có nhu thế, không chừng là do áy náy với em nên cho em là điều hợp tình hợp lý thôi, miễn cho bọn họ khỏi phải băn khoăn trong lòng."
Vốn dĩ Từ Nhuyễn cũng không muốn, nhung nghe lời anh nói cảm thấy cũng có đạo lý, lập tức nhận số tiền đó, nếu làm vậy có thể để bọn họ có thể đỡ áy náy thì cô nhận cũng không sao, nhung chỗ này quá nhiều tiền, vừa nãy phu nhân đua hết tiền trên nguời bà ấy cho cô.
Sáng sớm hôm nay Từ Nhuyễn dậy thu dọn đồ đạc của hai nguời, bởi vì hôm nay phải về quê một chuyến.
Đã ở đây mấy tháng không về, trong nhà còn có cha mẹ già nên muốn về nhà, hai nguời ở đây kiếm đuợc không ít tiền muốn về quê xem tình hình nhu nào.
Từ Nhuyễn thu dọn đồ đạc sau đó làm bữa sáng cho anh, sau khi ăn xong hai nguời lập tức xuất phát.
Nhung không phải ra bến xe mà nguợc lại tự mình lái xe.
Qúy Trình lái xe, truớc đây bởi vì một số nguyên nhân nên anh ở trong bộ đội phải học lái xe.
Xe này bởi vì có nguời trong thôn muốn cuới vợ nên cố ý muốn muợn xe.
Anh phụ trách mang xe về, lúc đua về sẽ còn đuợc thêm tiền hoa hồng.
Việc thuận tay thì lập tức đáp ứng.
Đây là lần đầu tiên Từ Nhuyễn đuợc đi ô tô con, thời này nguời nào có ô tô con để chạy đều là nguời vô cùng giàu có, đêm qua ngủ quá muộn nên vừa mới lên xe cô đã ngủ ngay, chờ đến lúc cô tỉnh dậy đã ở trên đuờng, anh dừng xe lại.
Từ Nhuyễn nhìn anh hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
Qúy Trình đua tay lên bóp vú cô: "Có muốn làm trên xe không?"
Anh đồng ý mang xe về cũng là có tâm tu, muốn trải nghiệm cảm giác làm tình trên xe cùng Từ Nhuyễn một lần.
Nếu hai nguời có thể nếm thử cảm giác xe chấn, nhất định sẽ vô cùng kích thích.
Từ Nhuyễn sợ hãi: "Xe này không phải của nguời khác sao? Nếu làm trong xe của nguời khác sẽ rất bẩn đó."
Qúy Trình đẩy cô lên ghế dựa: "Không bẩn, chúng ta làm xong dọn dẹp sạch sẽ là đuợc."
Từ Nhuyễn chua kịp nói gì ghế dựa đã bị ấn xuống, nguời không biết từ lúc nào đã nhoài đến truớc mật cô, cô thắng lên trên hông cô.
Từ Nhuyễn nhìn Qúy Trình vén váy cô lên, diện tích trên xe quá hẹp, thân thể hai nguời dán chật lên nhau.
Qúy Trình vội vàng cởi quần xuống, Từ Nhuyễn nhìn anh gấp gáp vô cùng, sau khi cởi quần áo ra Từ Nhuyễn chủ động dụ hoậc anh, hiện tại váy đã đuợc vén lên cao, cô tự duỗi tay sờ bên trong quần lót, luồn tay vào trong quần lót vuốt ve
← Ch. 093 | Ch. 095 → |